Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 106: A Thiền


Mây gió biến động chỉ trong một đêm.


Tuy có Thanh Lan ở cạnh suốt đêm nhưng Lăng Ba vẫn thức trắng. Liễu Nhi hầu hạ bên cạnh giường, mơ hồ cảm thấy khí chất tiểu thư nhà mình đã trở nên nguy hiểm hơn nhiều.


Như thể Lăng Ba đang âm thầm trù tính một chuyện cực kỳ hung hiểm.


Lúc ăn sáng, Liễu Nhi đứng bên cạnh Lăng Ba, mặt cô tái nhợt, đuôi mắt lại đỏ chót. Chỉ qua một đêm mà cô như gầy sọp đi, chỉ có ánh mắt sáng rực như hỏa diễm, khiến người khác vô cùng sợ sệt.


Chỉ có Lăng Ba bình tĩnh một cách lạ thường, thậm chí còn chủ động khuyên Thanh Lan quay lại suối hoa đào chăm sóc Thôi Cảnh Dục.


– Yên tâm đi, muội không nối tơ hồng lung tung nữa đâu, – Cô nghiêm túc khuyên nhủ Thanh Lan. – Dù sao hắn cũng đã cứu mạng tỷ, tỷ lại vắng mặt suốt đêm như vậy, nhóm Ngụy phu nhân không biết nội tình sẽ dị nghị chúng ta vô trách nhiệm. Huống hồ Yến Yến và A Thố vẫn còn ở đó, Yến Yến còn đỡ, A Thố nhút nhát, tên Ngụy Vũ Sơn kia nóng tính, lỡ muội ấy bị bắt nạt thì sao?


Thanh Lan dễ dàng bị lừa, lập tức ngượng ngùng hỏi:


– Muội đã biết chuyện giữa muội ấy và Ngụy Vũ Sơn rồi ư?


Thực ra Lăng Ba mới chỉ nắm chắc bảy phần, nhưng nhìn phản ứng của cô lại cứ như đã biết tỏng.


– Còn có thể không biết ư? Thẩm Bích Vi và Dương nương tử đã để lộ rồi. Hôm qua lúc ở Thủy Hiên lại còn như thế…


Lăng Ba thậm chí còn mỉm cười dỗ dành Thanh Lan.


– Tỷ cũng mau quay lại Hàn gia đi, muội thu dọn nhà cửa xong cũng đi. Tên đần Ngụy Vũ Sơn kia làm sao xứng với A Thố nhà mình.


Lăng Ba vừa khuyên vừa dỗ dành, thực sự có ý định đẩy Thanh Lan ra ngoài, đương nhiên là để tiện làm chuyện lớn.


Liễu Nhi thấy cực kỳ bất an, có lòng muốn giữ Thanh Lan lại nhưng không biết phải nói thế nào. Cũng may, dù không có đầu óc nhanh nhạy như Lăng Ba, Thanh Lan dù sao cũng là một tỷ tỷ có chủ ý riêng. Nàng lập tức nói:


– Không sao, Yến Yến và A Thố còn có Lâm nương tử chăm sóc, hơn nữa Nguyệt Khởi cũng có ở đó. Lúc chúng ta bằng tuổi hai đứa nó đã có thể tự mình làm chủ rồi. Thôi Cảnh Dục cũng không phải người hẹp hòi, hôm nay tỷ ở nhà với muội, không đi đâu cả.


Liễu Nhi thở phào một tiếng, sự nhẹ nhõm đó bị Lăng Ba nhìn thấy rõ mồn một. Biết tâm tư bị nhìn thấu, cô hầu không khỏi bất an gọi:



-Tiểu thư.


Nhưng cô hầu không kịp nói gì, bởi vì ngay lúc đó, nha hoàn trông cửa hông đã đến thông báo. Nhìn điệu bộ ngượng ngùng của cô ta, đã biết ngay ai vừa đến. Do cô hầu trông cửa ngại Thanh Lan có mặt, nên chỉ nói:


– Bẩm Nhị tiểu thư, người tiểu thư dặn đã đến rồi ạ.


– Ai vậy? – Thanh Lan không hiểu nên hỏi.


– À, là người ở cửa hàng thôi, – Lăng Ba đánh trống lảng. – Phải rồi tỷ tỷ, khế đất của mấy cửa hàng gần chùa Báo Đức tỷ để đâu vậy? Tiện thể muội muốn đối chiếu.


– Được, tỷ đi lấy cho muội.


Chẳng trách Liễu Nhi cảm thấy bất an. Ngay khi Thanh Lan vừa quay lưng đi, vẻ mặt Lăng Ba đã trở nên bình tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.


Cô hầu trông cửa vẫn còn ngơ ngác, chỉ nghĩ Lăng Ba ngại ngùng vì vị thiếu tướng quân đẹp trai kia. Đến khi Thanh Lan đi rồi, cô ấy mới hân hoan thông báo:


– Thưa tiểu thư, khách mời chính là Bùi tướng quân đấy ạ.


– Ta biết rồi, bảo huynh ấy chờ dưới gốc mai đi. Ta thay quần áo xong sẽ ra nói chuyện với huynh ấy.


Đầu óc Liễu Nhi loạn cả lên. Cô hầu giúp Lăng Ba thay xiêm y, thấy tiểu thư mình đứng ngẩn người trước gương rất lâu, nhìn những món đồ trang sức bày đầy trên bàn rồi bật cười tự giễu.


Cô suýt nữa đã quên, bản thân chỉ là một đứa mồ côi được nhặt trong phố chợ, tướng mạo tầm thường. Vậy mà cũng muốn chọn bộ xiêm y đẹp nhất để đến gặp chàng.


– Cây trâm đầu phượng làm cho Tết Nguyên Tiêu năm ngoái vẫn còn chứ? – Nàng khẽ khàng hỏi.


Đó là cây trâm nàng làm để đeo trong Tết Nguyên Tiêu vào năm thứ hai tham dự Hoa Tín yến. Người nàng chọn cũng đã đến. Không nhớ là họ Trương hay họ Vương, nhưng đáng tiếc vừa gặp mặt, người đó đã vừa ý Lư Uyển Dương, cuối cùng chỉ trở thành một trong những cục đá kê đường cho danh xưng mỹ nhân của Lư Uyển Dương. Từ đó, Lăng Ba cũng không đeo cây trâm này nữa.


Đây là tâm sự thiếu nữ đầu tiên cũng là cuối cùng của Lăng Ba. Cô đã quyết tâm phải trở thành Diệp Lăng Ba hữu dụng nhất, chứ không phải một thiếu nữ quyến luyến tình ái của Hoa Tín yến.


Liễu Nhi tìm thấy trâm phượng. Lăng Ba soi gương, cài trâm lên búi tóc. Đầu phượng trên trâm miệng ngậm viên ngọc, ánh ngọc lướt qua gương mặt cô, lấp lánh như dòng nước mắt.


Cô và Bùi Chiếu, tóm lại vẫn là sai, không thể cưỡng cầu. Nhưng cô vẫn cố tình đeo cây trâm mình thích nhất để đến gặp chàng.



Sáng sớm tháng hai, bên ngoài lạnh giá. Trong con hẻm nhỏ, Bùi Chiếu yên tĩnh đứng dưới gốc mai. Tay chàng cầm bội kiếm, mặc áo bào xanh, ngửa đầu nhìn cây mai đã rụng sạch hoa.


Bốn năm trước, Thôi Cảnh Dục và Thanh Lan, sau khi kết bạn trong Hoa Tín yến, cũng đã lén gặp nhau mấy lần ở đây.


Chỉ có Thanh Lan ngây thơ nghĩ không ai biết, chứ thực ra Lăng Ba đã từng dẫn theo Liễu Nhi và Dương nương tử nhìn trộm một lần. Bọn họ đứng dưới gốc cây, lịch sự cách nhau đúng một thước. Những câu chuyện họ tâm sự cũng chỉ là những chuyện vụn vặt: “Bệnh ho khan đã khỏi chưa?” “Ngày mai trời đẹp, rất thích hợp đi cưỡi ngựa.” “Muốn lông chim màu gì?”


Cô chẳng thể hiểu nổi những chuyện vặt vãnh đó có gì đáng để hỏi han.


Nhưng Lăng Ba cũng đã từng thầm nghĩ: liệu sau này mình có gặp một người như vậy không? Không biết kẻ đó cao hay thấp, dung mạo thế nào, tên gọi là gì, có thể yêu mình như Thôi Cảnh Dục đã yêu tỷ tỷ hay không?


Mãi đến khi gặp được Bùi Chiếu, chàng đã vượt qua mọi kỳ vọng của cô. Chàng thông minh, đẹp đẽ, điệu bộ đứng dưới tàng cây lại như một con ngựa hoang. Vừa thấy cô, chàng đã lập tức phát hiện, ngoái đầu lại mỉm cười. Bởi vì có chàng đứng bên dưới, cây mai đã tàn úa lại như nở đầy hoa.


Thật đáng tiếc.


Đúng là vận mệnh trêu đùa.


Hôm qua, khi cô ngồi trong xe ngựa và nghĩ rằng phải gả cho chàng, hẳn chàng vẫn đang giận dỗi trong rừng hoa đào vì câu “không lấy chồng tay trắng” của cô. Hôm nay khi chàng mang theo nụ cười mà đến, cô lại đổi ý.


Lăng Ba khựng lại.


Tim cô không thấy đau. Chỉ có nỗi đau kia vẫn dai dẳng, nhức nhối, như trái tim bị bàn tay siết chặt, như lay một chiếc răng sâu. Biết chạm vào sẽ đau, nhưng vẫn không thể nhịn được.


Phải chăng lúc trước Thanh Lan cũng cảm thấy như vậy? Nàng nói mình không hối hận, nhưng nếu cứ phải ôm một nỗi đau mãi âm ỉ, ai mà không thấy hối hận?


Cũng may cô là Diệp Lăng Ba, lòng dạ tàn nhẫn, có thể cam lòng. Nếu đã không có quyền, cô muốn có rất nhiều tiền. Nếu có cả quyền lẫn tiền, cô muốn người mình căm hận phải trả giá đắt.


Bùi Chiếu là bất ngờ duy nhất trên con đường của cô. Chàng giống như một cái cây nở đầy hoa, vừa kiều diễm lại vừa dịu dàng. Mỗi lần nghĩ đến chàng, cô lại tưởng tượng ra mùi hoa, khiến cô mềm lòng.


Nhưng dù sao cũng chỉ là nước chảy hoa rơi, có đầu không cuối.


– Tiểu thư, tuyết rơi rồi, – Liễu Nhi bỗng thốt lên.


Tháng hai vẫn thường có tuyết rơi, đó là rét tháng ba. Tuyết lớn phủ kín bầu trời, giá lạnh đến nỗi chẳng hoa nào nở nổi.



Lăng Ba ngẩng đầu nhìn tuyết, còn Bùi Chiếu đang nhìn cô. Chàng nhận ra vẻ mặt của cô, khóe môi và cả đôi mắt thường cong cong đều chùng xuống. Chàng đứng trong tuyết, khí chất tựa như một thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ.


– Diệp tiểu thư đến từ biệt ta.


Chàng bình thản nói. Cuộc đời chàng ít khi không cười, cho nên khoảnh khắc này mới hiếm thấy đến vậy.


Khí chất của Thôi Cảnh Dục cũng thường là như thế, tựa như một thanh kiếm phẫn nộ, muốn cắt nát bất cứ ai dám lại gần.


Bùi Chiếu, tại sao đàn ông các huynh luôn cảm thấy chỉ cần thích ai thì người đó phải thuộc về mình?


– Bởi vì ta biết nàng cũng thích ta.


Chàng đáp, nhìn cô bằng ánh mắt khẩn cầu.


– Lăng Ba, đi theo ta đi, những thứ nàng muốn đều sẽ có.


Đi theo chàng? Nhưng họ phải đi đâu? Cõi đời này ở đâu có phân chia đẳng cấp, địa vị cao thấp? Nơi đâu là thế ngoại đào nguyên, không cần của cải quyền thế? Nơi đâu có thể sống theo ý mình muốn mà vẫn bảo vệ được người nhà, không có những ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm…


Bây giờ thì vậy, nhưng ba năm sau thì sao? Năm năm sau thì sao?


Huống hồ bây giờ lòng Lăng Ba đầy phẫn nộ, không thể làm vị tân nương trong lòng chỉ có chàng.


– Nhũ danh của ta là A Thiền.


Cô bỗng nói với Bùi Chiếu.


– Cái gì?


– Con gái nhà ta, tên thật đều dùng từ “thủy”. Lăng Ba, Thanh Lan, Liên Y. Còn nhũ danh là chim muông, côn trùng hoặc cá, nên nhũ danh của ta là A Thiền. – Cô hỏi. – Nhũ danh của huynh là gì?


Cô muốn biết tên của chàng, vì là nhũ danh nên chữ viết sẽ khác. Giống như ngày đó đọc thi thư, vừa nhìn thấy hai chữ “Bùi Chiếu” trong bài thơ, trái tim cô đã đập loạn nhịp. Cô hỏi nhũ danh của chàng, bởi vì Lăng Ba sẽ không đi theo chàng. Đây chính là câu trả lời của cô.


Bùi Chiếu mỉm cười giễu cợt.



– A Thiền không lấy chồng tay trắng thật ư?


Lời nói ở sơn động ngày đó quả nhiên đã làm chàng tổn thương. Chàng thích Lăng Ba, Lăng Ba cũng thích chàng. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô cần quyền thế, cần của cải, chỉ không cần chàng mà thôi. Cuối cùng, chàng đã hiểu được nỗi đau của Thôi Cảnh Dục ngày đó. Chàng rũ mắt, âu sầu nói:


– Ta hiểu rồi.


Tuyết rơi dày, nhưng hai người vẫn đứng đó, không trốn tránh. Lăng Ba tham lam nhìn chàng, như muốn khắc ghi từng chi tiết trên gương mặt ấy vào tâm trí. Hóa ra mái tóc chàng khi dính tuyết lại trông như thế. Cô gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của chàng khi đầu bạc.


Khi Bùi Chiếu năm mươi tuổi, liệu chàng có còn dùng ánh mắt như vậy nhìn cô không? Ánh mắt như thể trái tim chàng đã bị cô xé nát, như thể cô có quyền lực vô tận với chàng. Sơn hà vạn dặm, vạn nhà đèn đuốc với chàng đều vô nghĩa, chàng chỉ cần cô.


Nếu như chàng không dùng ánh mắt đó nhìn cô, cô của năm mươi tuổi làm sao có thể vượt qua?


Chàng khẽ đáp:


– Nhũ danh của ta là A Liêu, là một loài chim.


Lăng Ba chẳng thể nhớ nổi những chuyện sau đó. Cô là người mạnh mẽ tỉnh táo, nhưng ngày hôm đó lại thấy ngơ ngác. Cô chỉ nhớ rõ bóng lưng rời đi của Bùi Chiếu, nhớ trời tuyết rơi rất lớn, nhớ Liễu Nhi bung dù lo lắng gọi tiểu thư. Cô lại chỉ đứng đờ ra trong tuyết lạnh, chẳng nói được một câu.


Đương nhiên, cuối cùng cô vẫn thốt lên.


Cô nói:


– Gửi thiếp mời Đới đại nhân đến phủ làm khách đi.


.


.


.


Editor note: Đến chương này bọn mình mới biết tên thật của Yến Yến là Liên Y (gợn sóng), còn Yến Yến chỉ là nhũ danh. Bảo sao hai chị lớn đều là “nước” mà cô em lại là chim chóc.


Hôm qua mình đi lễ về muộn nên không làm được chap mới. Từ giờ đến tầm thứ 5 tuần sau mình sẽ cố ra chương nhanh, sau đó sẽ nghỉ ba ngày để đi du lịch.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 106: A Thiền
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...