Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 107: Giá trị


Lúc Đới Ngọc Quyền đến, Thanh Lan còn đang hỏi về gã. Yến Yến đã nhắc đến tên người này hàng ngày, rằng gã là người tặng món mứt cực kỳ ngon, khiến Thanh Lan cũng vô tình ghi nhớ.


Thanh Lan thật thà, không quá để ý những tiểu tiết, nên cũng chẳng bận tâm đến việc cứ mỗi lần Yến Yến nhắc tên gã, Lăng Ba lại lườm một cái sắc lạnh.


Lăng Ba vẫn rất bình tĩnh, chỉ nói gã là hoàng thương, từng có mối giao thủ vì phường Như Ý. Nay đã hóa địch thành bạn nên mới đến làm khách. Cô không nói dối, chỉ không nói hết mà thôi. Thanh Lan không hiểu rõ tình hình quan trường, cũng ậm ừ cho qua chuyện.


Thật tiếc thay, một Diệp Thanh Lan đọc hết sách thánh hiền, thừa sức làm một nữ quan trong cung, lại vì Ngô Đồng viện không có tai mắt trong triều mà bị lừa dối một cách dễ dàng như vậy. Người đời ca ngợi tài hoa của nàng, nhưng ca ngợi xong vẫn kính sợ mà tránh xa, chưa từng một lần sưởi ấm cho nàng trong ngày tuyết. Đến cả Trưởng công chúa có cùng ý tưởng với nàng, cũng trọng dụng nàng, nhưng lại không ban thưởng xứng đáng. Nàng ưu tú hơn so với hai nữ quan bên cạnh Ngài, nhưng đến một danh hiệu cũng chẳng có được. Ngài chỉ lặng lẽ sử dụng nàng, hoàn toàn không có một câu tán thưởng.


Thói đời nâng cao đạp thấp, quả thật khiến người ta căm ghét.


Lăng Ba không phải Thẩm Bích Vi. Cô nhìn thấu thói đời nhưng không xa lánh. Cô càng không phải Thanh Lan, nên không thể vị tha.


Cô chỉ muốn dựa vào trí tuệ của mình, dựng lên một mảng trời giữa trần thế ô trọc.


Nếu không, cô đã không hẹn Đới Ngọc Quyền đến, lại để Dương nương tử dẫn Thanh Lan ra chỗ khác. Lăng Ba thay bộ đồ mặc trong đêm Nguyên Tiêu, một mình đến gặp gã.


Đới Ngọc Quyền vẫn như vậy. Ngũ quan đoan chính, thân hình cao lớn, toát lên khí chất của một quan lại, dù tướng mạo không quá anh tuấn. Nhưng giữa nam nữ, chỉ cần dính đến chữ tình, không khí sẽ khác hẳn. Giữa đại sảnh, gã bỗng trở nên xa lạ như một con nai lạc đường, khiến người ta sinh lòng cảnh giác.


Gã là người thông minh, chỉ cần nhìn thấy xiêm y của Lăng Ba, gã đã hiểu rõ mọi chuyện, bèn mỉm cười với cô.


Lăng Ba vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nói:


– Trong nhà không có đàn ông đãi khách, đã thất lễ với Đới đại nhân.


– Đâu có. – Đới Ngọc Quyền đáp.


Gã bước đến thi lễ với cô. Con cháu sĩ tộc Giang Nam luôn lễ độ, nhưng dù sao cũng là người ái mộ Lăng Ba. Lúc hành lễ, gã vẫn lén nhìn cô, bị phát hiện bèn bật cười sang sảng.


Lăng Ba thầm nghĩ, kinh doanh chẳng khác gì đánh một trận chiến, hư hư thật thật. Ban đầu phải tỏ ra thiện chí, nhưng về sau phải trưng ra vẻ lạnh lùng, kiêu căng. Người đời không hiểu, chỉ cho rằng đó là cách để cho thấy hàng hóa quý giá, có tiền cũng không mua được, nhưng thực chất còn có ý vạch rõ giới hạn ngay từ đầu, tránh nảy sinh tranh chấp về sau.


Dù sao làm ăn không chỉ có một lần. Hàng tốt, khách quen phải làm cả đời.



Vì vậy, Lăng Ba lập tức đi thẳng vào vấn đề:


– Đới đại nhân cũng biết, ta không phải dạng phụ nữ sẽ giao phó chung thân.


Là tân quý đang nổi của kinh thành, lại mang trọng trách của sĩ tộc Giang Nam trên vai, Có gì mà Đới Ngọc Quyền không biết. Quan trường này đang theo dõi gã, gã cũng quan sát lại, muốn tìm hiểu chuyện gì cũng không quá khó.


Quá khứ của Diệp gia không phải là bí mật, gã chỉ cần thuận miệng hỏi, ắt có người giảng giải tường tận về việc ba chị em đã đấu thắng cả phụ thân lẫn kế mẫu, tự gây dựng cuộc đời mình trong tiểu viện mẫu thân để lại thế nào


Đàn ông thiên hạ đều như vậy, sẽ luôn đánh giá cao người phụ nữ đánh bại mình.


Gã cười đáp:


– Ta biết Diệp Nhị tiểu thư không phải cây tơ hồng, mà là nữ trung hào kiệt có thể so với đàn ông.


Lăng Ba biết gã vẫn chưa hiểu ý mình.


– Ta không nói chuyện tình cảm, – Cô bình tĩnh giải thích. – Mùa xuân Giang Nam rất đẹp, phong cảnh phong hoa tuyết nguyệt tươi đẹp, nhưng Đới đại nhân chỉ có thể ngắm nhìn một mình.


Vẻ mặt Đới Ngọc Quyền hơi biến sắc. Gã xem đó là một lời từ chối, nhưng với khí phách của mình, dù thất vọng cũng không thất lễ, vẫn giữ nguyên nụ cười. Lăng Ba tiếp lời:


– Nếu Đới đại nhân có thể chấp nhận, xin hãy uống chén trà này.


Liễu Nhi bưng trà tới, là loại trà xuân Minh Tiền thượng hạng, một lạng trà một lạng vàng, huống chi ở kinh thành xa xôi Giang Nam. Chén trà màu thiên thanh làm từ nhữ diêu quý giá, tìm một chiếc trên thị trường cũng khó khăn, thế mà Lăng Ba lại có hẳn một bộ. Bưng trà kính khách, cô dùng cách này để ngầm khoe ra tài sản của mình.


Liễu Nhi tiến lên kính trà, giọng trong trẻo:


– Mời Đới công tử uống trà.


Đới Ngọc Quyền là người thông minh, lập tức hiểu được ý kính trà này. Nha hoàn xinh đẹp này làm theo đúng phong tục Giang Nam, gọi gã là công tử chứ không phải đại nhân. Liễu Nhi lại là đại nha hoàn của Lăng Ba, theo quy củ trong kinh, quá nửa sẽ thành nha hoàn hồi môn.


– Tiểu thư không thích Giang Nam, cứ ở lại kinh thành cũng được. – Gã mỉm cười đầy ẩn ý. – Ta thấy ngày mười lăm tháng này rất tốt, thích hợp đi ngắm trăng.


Tiết Nguyên Tiêu gã đã bỏ qua, nhưng hôm nay gã sẽ bù đắp từng chút. Ngắm trăng ngày rằm, đó là ngụ ý cầu hôn. Lời đề nghị ở lại kinh thành cũng ngầm ý rằng sau khi kết hôn cô không cần theo gã về Giang Nam.



Lăng Ba chỉ rũ mắt nhìn chén trà.


– Ngày mười lăm là ngày tốt. Nhưng Hoa Tín Yến năm nay cũng thú vị. Không biết Đới đại nhân có thể kiên nhẫn, chờ ta ngắm đủ hai mươi tư tiết hoa không?


Đới Ngọc Quyền hiểu rằng, cô đã đồng ý lời cầu hôn ngày mười lăm của gã, chỉ là muốn chờ sau Hoa Tín Yến mới bàn chuyện kết hôn. Đối với gã, đây đã là niềm vui bất ngờ.


Đới Ngọc Quyền vẫn là một đối thủ tốt, không lộ ra vẻ mừng rỡ, mà vẫn bình tĩnh cười đáp:


– Xin nghe theo sắp xếp của tiểu thư.


Lăng Ba biết, việc đàm luận xong chưa đủ, một vài lời tâm tình là cần thiết để vun đắp mối quan hệ về sau. Đới Ngọc Quyền có thể không xét nét chuyện cô tự mình bàn bạc hôn nhân lúc này, nhưng lòng người dễ đổi, cô không thể không tính trước.


Vì vậy thảo luận điều kiện xong, Lăng Ba cụp mắt nói:


– Gia nghiệp đơn sơ, đã khiến Đới đại nhân chế giễu.


Thật ra gia nghiệp của Lăng Ba không hề đơn sơ, một cơ ngơi có thể đánh bại cả hoàng thương, cả thành Trường An này chưa chắc có được. Nhưng Đới Ngọc Quyền hiểu rằng, cô không nhắc đến tài sản của mình, mà là những chuyện xấu trong nhà.


Mặc áo xanh ngọc bích, Lăng Ba không khoác thêm chiếc áo lông cáo trong đêm Nguyên Tiêu, để lộ thân hình thon gầy. Đới Ngọc Quyền nhìn cô, thầm nghĩ, một vị tiểu thư tuổi mụ mới tròn hai mươi, có thể sống tốt dưới tay phụ thân và kế mẫu, còn xây dựng được một gia nghiệp lớn như vậy, ai thấy mà không tán thưởng?


Cho nên gã cũng nghiêm mặt đáp:


– Xin tiểu thư yên tâm. Nhập gia tùy tục, tùy cơ ứng biến, tiểu thư hà tất quan tâm đến những quy củ cổ hủ, Đới mỗ cũng không phải người như vậy.


Liễu Nhi tuy chẳng đồng ý lựa chọn của tiểu thư nhà mình, nhưng nghe Đới Ngọc Quyền nói như vậy cũng không khỏi đánh giá cao gã.


Chuyện đã đến nước này, Liễu Nhi cũng đành tin vào phán đoán của tiểu thư. Dù sao Đới Ngọc Quyền cũng là vương tôn nổi bật trong kinh thành, chỉ là trong lòng cô hầu vẫn còn một chút “ý nan bình.”


Thảo luận đến đây, chuyện lớn đã quyết định xong xuôi, cô chỉ nói thêm một câu:


– Được Đới đại nhân để mắt, Lăng Ba vô cùng xấu hổ. Mong sau này được Đới đại nhân chỉ giáo nhiều hơn.


Lăng Ba đứng dậy rời đi, để lại La nương tử tiếp đón gã. Vì Dương nương tử mắt tinh, chỉ sợ sẽ nhận ra manh mối. Cô không muốn có bất kỳ bất trắc nào.



Nhưng gã lại gọi cô.


Đới Ngọc Quyền luôn điềm đạm bình thản, nhưng lúc này trong mắt gã không giấu được vẻ vui mừng. Đây là chuyện đại sự cả đời, gã không thể nào giữ được bình tĩnh. Gã gọi:


– Nhị tiểu thư!


Lăng Ba dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn gã. Trong mắt chàng thanh niên không chỉ có vui mừng mà còn có sự tự tin tất thắng. Gã nhìn thẳng vào mắt cô, nói:


– Nhị tiểu thư nói không nói chuyện tình cảm, ta hiểu ý Nhị tiểu thư. Thật ra ta cũng không phải người trọng nữ nhi tình trường. Trước khi vào kinh, ta không hề nghĩ đến chuyện kết hôn. Mãi đến khi gặp được Nhị tiểu thư, ta mới hiểu thế nào là duyên trời tác hợp. Nhị tiểu thư yên tâm, ta nguyện ý cùng Nhị tiểu thư xây dựng một sự nghiệp. Những chuyện khác, ta nguyện ý cùng Nhị tiểu thư dùng cả đời để bàn.


Vẻ mặt Liễu Nhi hơi động khi nghe lời ấy, Lăng Ba lại chỉ khẽ mỉm cười.


– Đa tạ công tử thông cảm.


Lăng Ba cũng sửa lại cách xưng hô, rồi lập tức hỏi:


– Ngày mười lăm tháng này cũng là Thường Đệ yến. Kinh thi có câu “Thường đệ chi hoa, ngạc bất vĩ vĩ, phàm kim chi nhân, mạc như huynh đệ” ý chỉ tình huynh đệ, nhưng để tả tình tỷ muội cũng rất hay. Năm nay nhà ta chưa tổ chức Hoa Tín yến, phong tục trong kinh lại thích song hỷ lâm môn, chi bằng tổ chức lễ đính hôn cùng Thường Đệ yến, không biết ý Đới công tử thế nào?


Đới Ngọc Quyền hiểu rằng, việc “không nói chuyện tình cảm” kia không thể thay đổi trong một sớm một chiều. Lời nói của Lăng Ba như một cái đinh mềm, không làm gã bị thương, nhưng cũng đủ để gã hiểu rằng mình không thể vội vàng. Gã cười nói:


– Cứ làm theo sắp xếp của tiểu thư đi, ta sẽ phối hợp.


– Cảm ơn Đới công tử đã thông cảm. – Lăng Ba lễ phép tạm biệt gã. – Ngu muội xin cáo lui trước, mời Đới công tử ở lại trong phủ dùng bữa trưa.


– Đa tạ Nhị tiểu thư.


Lăng Ba rời khỏi phòng lớn, đi theo hành lang uốn khúc trở về hậu viện. Bên ngoài ánh nắng chan hòa, nhưng trong phòng, cô chỉ mất một phút ngắn ngủi để bàn chuyện đại sự cả đời. Cô lảo đảo chống tay lên cột trụ, ngơ ngác xua đi cảm giác vô thực.


– Tiểu thư. – Liễu Nhi lo âu hỏi. – Có phải đang tiến triển quá nhanh không?


– Nếu đã là duyên trời tác hợp, thì có gì mà quá nhanh.


Lăng Ba lạnh nhạt đáp, như thể đang trả lời chính mình. Tiếng thì thầm trong lòng cô vang lên: nếu đã là chính duyên, thì có gì mà nhanh hay chậm? Chi bằng cứ thuận theo vận mệnh, bỏ qua một lần nước chảy hoa rơi, tác thành mối nhân duyên tốt đẹp này.



Cô sẽ trở thành Đới phu nhân, một phu nhân của vọng tộc trăm năm trên đất Giang Nam, có phu quân là tân quý tiền đồ vô hạn trong triều. Nàng vẫn sẽ sống ở kinh thành, xây dựng gia đình của mình, che chở tỷ muội, gây dựng cơ nghiệp của riêng. Cô sẽ có quyền thế, có của cải, có địa vị. Hoa Tín yến sang năm, côsẽ là một nguồn sức mạnh to lớn.


Cô mới chỉ gặp Đới Ngọc Quyền ba lần, nhưng đã bàn rõ chuyện kết hôn. Gả cho vị đại nhân hào phóng rộng lượng này, trở thành thê tử của gã, từ đây vinh nhục cùng hưởng.


Lăng Ba tin rằng mình sẽ là thê tử tốt nhất của Đới Ngọc Quyền, dùng cả đời để xây dựng gia đình cùng gã. Tình hình trong kinh biến đổi liên tục, thương trường thay đổi trong chớp mắt, sức của mình cô cũng đủ chống đỡ. Có thêm gã kề vai chiến đấu, đương nhiên là thừa sức. Cô sẽ giúp gã trở thành Đới đại nhân danh tiếng vang dội trong kinh, đồng thời bảo vệ tỷ muội của mình. Đợi đến khi đôi cánh đã cứng cáp, cô sẽ chấm dứt ân oán năm đó, trả lại công bằng cho mẫu thân.


Bọn họ sẽ trở thành một đôi phu thê hỗ trợ lẫn nhau. Quyền thế, của cải, thế nhân ngưỡng mộ, với họ đều không phải việc khó. Cô không có lựa chọn nào tốt hơn. Đới Ngọc Quyền là người hiểu được giá trị của cô, còn cô giỏi nhất là tận dụng giá trị của mình. Cả kinh thành này sẽ nhớ đến cái tên Diệp Lăng Ba.


Đã như vậy, còn có gì không hài lòng nữa?


.


.


.


(1) Bài thơ Thường Đệ 1 trong Kinh thi


Thường đệ chi hoa,


Ngạc bất vĩ vĩ?


Phàm kim chi nhân,


Mạc như huynh đệ.


Bản dịch của Tạ Quang Phát:


Hoa thường đệ tưng bừng đua nở


Há lại không rực rỡ xinh tươi?


Giờ đây tất cả những người


So cùng huynh đệ ấy thời bằng đâu


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 107: Giá trị
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...