Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 108: Vô tư
Trong Đào Hoa yến xảy ra nạn ong vò vẽ, cảm nghĩ của trẻ con và người lớn khác nhau nhiều.
Người lớn đương nhiên hiểu rõ lợi hại. Những chuyện khác là chuyện nhỏ, nguy hiểm nhất là Duệ thân vương suýt nữa bị thương đã kinh động đến hoàng cung. Phía sau có thật sự có kẻ chủ mưu hại người hay không, Hàn gia có thể vì vậy mà bị Thánh thượng giận lây hay không, còn có cả chuyện giữa Thôi Cảnh Dục và Diệp Thanh Lan… Thật sự lo lắng chồng chất, khiến người ta bất an.
Nhưng thế giới của trẻ con thì đơn giản hơn nhiều.
Ngụy Nhạc Thủy vốn theo mẫu thân đến thăm Thôi Cảnh Dục rồi cũng ở lại luôn. Ngày đâu tiên cô còn lo lắng cho Thôi Cảnh Dục, hôm sau đã bị Yến Yến kéo ra ngoài chơi. A Thố không muốn chơi với họ, chê là quá trẻ con, nhưng tên Ngụy Vũ Sơn kia lại quá đáng ghét.
Diệp Thanh Lan về nhà ngay trong đêm, Ngụy phu nhân chưa nói gì, hắn đã nổi giận đùng đùng. Lúc đi qua hành lang, hắn thấy Yến Yến và Ngụy Nhạc Thủy chơi đùa trong sân, bèn lập tức nạt:
– Hừ, hai đứa còn có tâm trạng mà chơi à? Thôi ca ca tỉnh lại, nhìn thấy tỷ tỷ của cô không ở bên, để ta xem tỷ ấy định làm gì?
Hắn vừa thốt ra lời này, Ngụy Nhạc Thủy cũng thấy lo lắng. Phải đấy, Thôi Cảnh Dục vì cứu Diệp Thanh Lan mà bị thương nặng. Giờ tỉnh lại, nếu không thấy nàng ấy bên cạnh thì sẽ đau lòng biết bao. Chỉ nghĩ đến thôi, Ngụy Nhạc Thủy đã thấy lòng quặn lại.
Yến Yến nghe xong lại không chút lo lắng, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ mải mê chơi với mấy hòn đá nhỏ, đáp:
– Tỷ tỷ về nhà chắc chắn là có chuyện lớn, nếu không đã chẳng đi đâu. Cảnh Dục ca ca không phải người hẹp hòi, chắc chắn sẽ hiểu thôi.
– Huynh ấy mà hiểu được thì đã chẳng giận dai như thế rồi. – Ngụy Vũ Sơn hầm hừ. – Diệp Yến Yến, cô đúng là không nhờ cậy được mà, còn chẳng bằng Diệp Lăng Ba nữa. Cô đã mười lăm rồi, suốt ngày chỉ biết chơi.
Yến Yến ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
– Cái gì? – Ngụy Vũ Sơn cau mày.
– Huynh đúng là khó hiểu. Chẳng phải lúc trước huynh còn chặn xe ngựa của nhà ta ư? Sao bây giờ lại sốt ruột? Rốt cuộc huynh có muốn tỷ tỷ của ta và Cảnh Dục ca ca ở bên nhau không? Hay là huynh không muốn có kết quả rõ ràng? – Cô bé nghi hoặc hỏi.
Ngụy Vũ Sơn bị Yến Yến nói cho nghẹn họng. A Thố lại ở ngay bên cạnh nên đã nghe thấy hết, lập tức cười lạnh nói:
– Huynh ấy đương nhiên ước Đại tỷ và Thôi Hầu gia cả đời không qua lại.
Ngụy Vũ Sơn nghe A Thố nói là biết ngay cô đang giận. Thấy A Thố xoay người bỏ đi, đành phải đuổi theo dỗ dành.
Trong đình trở nên yên tĩnh hẳn.
Thật ra Thủy Hiên rất nhỏ. Tuy có phòng nghỉ, nhưng sân vườn lại không lớn, nên mọi người đi lại đều ở gần nhau. Yến Yến nghịch mấy cục đá một lúc, thấy thiếu đá trắng liền muốn dẫn Ngụy Nhạc Thủy ra suối tìm. Cô bé vừa đứng dậy, liền nghe thấy một giọng nói lạnh lùng:
– Hai người đừng có chạy loạn khắp nơi. Tuy thị vệ đã dọn dẹp một lần nhưng có khi bên ngoài vẫn còn vài con ong vò vẽ lạc đàn, đang chờ đốt cho các cô vài cái đấy.
Hai người ngoái lại nhìn, hóa ra là Nguyên Tu, thị vệ thân cận của Duệ thân vương. Hắn vốn tuấn tú, chỉ là tính tình quá kiêu ngạo, luôn tỏ vẻ không coi ai ra gì. Hắn ở lại đây dưỡng thương, nhưng Hàn Nguyệt Khởi cũng chẳng biết phải chiêu đãi thế nào. Hắn không chịu đến chính viện Hàn gia mà nhất quyết đòi ở lại Thủy Hiên. Trong cung còn sai nội thị đến hầu hạ hắn, cho thấy hắn được trọng dụng hơn hẳn các thị vệ bình thường.
Ngày trời quang đãng, nắng vàng rực rỡ, hắn khoác cẩm bào, chỉ bị ong đốt hai vết nhưng tay lại được băng bó như cái bánh chưng, cố định qua cổ như thể bị thương nặng lắm.
Yến Yến cũng rất biết ơn, lập tức chạy đến bên cạnh, cười ngây thơ với hắn:
– Huynh đỡ chưa? Tối qua có còn đau không?
– Cô tưởng ta sợ đau như cô à? – Nguyên Tu nhăn mày nhưng vẫn trả lời. – Cô lấy đá bày gì đấy?
– Kỳ phổ đấy. – Yến Yến cười hì hì đáp.
– Cô biết chơi cờ cơ à? – Nguyên Tu liếc qua, thấy đó chỉ là một đống đá vụn liền biết Yến Yến đang nói linh tinh, bèn bĩu môi. – Chờ ta hồi cung sẽ tặng cô một bộ cờ của ta vậy. Quân cờ trắng làm bằng ngọc dương chi, quân cờ đen là thủy tinh nâu. Trong cung chỉ có một bộ thôi, nhất cô rồi đấy!
– Trong cung chỉ có một bộ thôi, sao lại ban cho huynh? Nếu Bệ hạ muốn dùng thì sao? – Yến Yến ngờ nghệch hỏi.
Nguyên Tu bị cô bé chọc cho cười phá lên.
– Bệ hạ đương nhiên có bộ tốt hơn để dùng, còn cần cô bận tâm ư?
Ngụy Nhạc Thủy thấy Nguyên Tu không khách khí với Yến Yến nên hơi không vui. Dù hắn đã đi rồi, cô vẫn còn vẻ rầu rĩ. Yến Yến bày đá chơi cùng, cô vẫn tỏ vẻ không hứng thú. Một lát sau, cô nói:
– Yến Yến, về sau đừng như vậy nữa.
– Chính là…
Ngụy Nhạc Thủy tính tình hiền lành, cũng sợ nói thẳng quá khiến Yến Yến không vui nhưng lại không biết cách nói uyển chuyển, đành đáp:
– Ý là, đừng nghĩ chuyện gì cũng đơn giản, không coi trọng, không nghĩ sâu sắc. Mấy hôm trước mẫu thân ta còn dặn, chúng ta đã lớn rồi, không thể cứ mãi dựa vào họ, không biết chịu trách nhiệm.
Yến Yến vẫn chớp đôi mắt to tròn nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ không rõ đã hiểu hay chưa.
Ngụy Nhạc Thủy không khỏi thấy nhụt chí, định cúi đầu tiếp tục bày đá. Bất chợt, Yến Yến lên tiếng hỏi:
– Tỷ biết tại sao Đại tỷ của ta từ hôn với Cảnh Dục ca ca không?
Ngụy Nhạc Thủy giật mình, vừa định hỏi tại sao, Yến Yến lại nói:
– Tỷ biết tại sao Nhị tỷ của ta lại cố gắng kiếm tiền đến vậy không?
Không chờ Ngụy Nhạc Thủy trả lời, Yến Yến đã nói tiếp:
– Họ cố gắng như vậy, chính là mong ta có thể sống một đời vô ưu vô lo. Vậy nên ta cứ sống thật vô tư, không nghĩ gì cả, đó chính là cách báo đáp tốt nhất. Nếu không, tất cả khổ cực, tiếc nuối của họ có nghĩa gì nữa?
Dưới ánh nắng, Yến Yến búi tóc hai bên, cài trang sức hoa cỏ màu đỏ. Gương mặt cô bé rạng rỡ với nụ cười xán lạn, tựa như một ngọc nữ hầu hạ bên cạnh Bồ Tát. Ngụy Nhạc Thủy kinh ngạc nhận ra, lần đầu cô gặp Yến Yến, cô bé đã mang dáng dấp này. Hoa Tín yến kéo dài mấy tháng, ai nấy đều thay đổi, chỉ có Yến Yến vẫn y như lúc ban đầu.
Trong nháy mắt đó, Ngụy Nhạc Thủy cảm giác mình không hề hiểu rõ Yến Yến. Tất cả những gì cô nghĩ về Yến Yến lúc trước, hóa ra chỉ như những bức tượng đất được dát vàng trong miếu.
Yến Yến lại lộ ra nụ cười ngây thơ tươi sáng.
– Được rồi, chúng ta ra suối tìm đá về chơi đi. Chúng ta thử xem có thể xếp được thế cờ ta đã giải ra không.
Nếu Nguyên Tu không mải khoe khoang bộ cờ của mình mà nhìn kỹ hơn đống đá lộn xộn của Yến Yến, hắn sẽ kinh ngạc nhận ra đó không phải là trò đồ hàng, mà thực sự là một bàn cờ. Hơn nữa, đó còn là cách giải thế cờ khó nhất trong tất cả những cuốn kỳ phổ trong Tàng Trân Lung của Bệ hạ.
Nhưng Yến Yến kéo Ngụy Nhạc Thủy chạy đi chơi, chân đá vào đống đá, phá hỏng cả ván cờ.
Rất lâu về trước, khi Diệp phu nhân còn sống, bà từng lấy những cuốn sách trong của hồi môn của mình ra để vỡ lòng cho các con. Bà giảng giải về Bách gia chư tử. Thanh Lan chuyên tâm học sách thánh hiền, trở thành một thục nữ Nho giáo chính thống, là tấm gương của thế gia quý nữ. Lăng Ba tuy không chăm học, nhưng phần lớn cũng tiếp thu chủ nghĩa lợi kỷ của Dương Chu, nhờ đó mà có thể quản lý nhà cửa sản nghiệp đâu ra đấy.
Trong khi các tỷ tỷ mải chiến đấu với thế sự, chỉ có Yến Yến rảnh rỗi vừa ăn điểm tâm, vừa đọc hết số tàng thư của Diệp phu nhân.
Bởi vì lúc nhỏ cô yếu ớt, nên mọi người đều không gọi tên thật của cô mà chỉ gọi nhũ danh Yến Yến. Cứ gọi hoài gọi mãi, dần dần cũng quên mất tên thật.
Thanh Lan và Lăng Ba đương nhiên có thể tạo nên sóng lớn trong kinh thành, còn Yến Yến chỉ là chút lăn tăn khi cơn gió thổi qua mặt hồ. Mọi người đều nghĩ cô ngây thơ trong sáng, không chút mưu mô, nên chẳng ai nhận ra, dưới mặt nước phẳng lặng kia, là thứ gì đã khéo léo đẩy những chiếc lá rụng đến vị trí hiện tại.
Đáng tiếc, Yến Yến vẫn không thể dẫn Ngụy Nhạc Thủy đến bên suối nhặt đá trắng, bởi vì một vú già đột ngột chạy vào. Bà ta nhìn thấy Yến Yến, nhưng biết vị tiểu thư này không để ý chuyện gì, bèn mừng rỡ kêu lên:
– Lâm nương tử, biểu tiểu thư, tam tiểu thư, đại hỉ, đại hỉ rồi!
A Thố lúc này đã có vẻ giống Lăng Ba. Vừa thấy Lâm nương tử, cô đã vội ra ngoài hỏi:
– Việc vui gì thế?
Đồng thời, cô cũng ra hiệu cho Dương Hoa chuẩn bị tiền thưởng.
– Thưa biểu tiểu thư, thực sự là đại hỉ đấy ạ.
Vú già kia hớn hở nói:
– Nhị tiểu thư nhà ta đính hôn rồi, các tiểu thư đoán xem là ai nào? Chính là hoàng thương dưới trướng Bình Quận vương phủ, Đới Ngọc Quyền Đới đại nhân!
Tất cả mọi người vừa mừng vừa kinh ngạc, không biết Đới Ngọc Quyền là nhân vật cỡ nào. Nhưng với người Ngô Đồng viện, đây là tin vui đầu tiên sau lần từ hôn bốn năm trước. Huống hồ ai nấy đều rõ tính toán trong lòng Lăng Ba, nếu đã là nhân duyên cô vừa ý, hẳn đã được suy tính chu toàn.
Trong không khí vui mừng, cũng có người vô tình giội nước lã. Nguyên Tu vốn đang định dẫn hai nội thị ra ngoài, nghe được tin này, hắn khẽ hừ lạnh:
– Đới Ngọc Quyền này cũng hay thật. Người ta nói “tiên thành gia, hậu lập nghiệp”. Hắn ngàn dặm xa xôi từ Giang Nam đến đây, đại sự Thánh thượng giao phó còn chưa xong đã thành gia rồi.
Nhưng nếu có quan chức ở đây sẽ nhận ra, lời này của hắn không phải mỉa mai, mà là khẳng định Đới Ngọc Quyền có tiền đồ vô lượng.
Mọi người đều đang vui mừng, chỉ có Yến Yến chậm rãi đến gần Nguyên Tu đang chuẩn bị ra ngoài.
– Huynh phải về cung à?
– Nói thừa. Cô không thấy ta đã dọn hành lý rồi ư? Không về cung thì làm gì, đi chạy nạn chắc? – Nguyên Tu cộc cằn đáp.
– Vậy phần điểm tâm ta chuẩn bị cho huynh thì sao? – Yến Yến sốt ruột nói.
Nguyên Tu vừa ra vẻ chê bai, nhưng lại tận tình chỉ cách cho cô:
– Cô ngốc thế. Cô cứ đưa đến quý phủ của Duệ thân vương, ta tự biết sai người đến lấy.
– Ồ, – Yến Yến ngoan ngoãn đáp. – Vậy huynh giúp ta một việc được không?
– Việc gì? – Nguyên Tu lạnh lùng đáp. – Nếu là chuyện hôn sự của tỷ tỷ cô thì ta chịu. Mấy năm rồi Bệ hạ không ban hôn cho người khác, cô nhờ ta cũng vô ích.
– Không phải. – Yến Yến cười nói. – Ta chỉ muốn nhờ huynh nhắn với Thẩm Bích Vi tỷ tỷ một tiếng thôi. Nhị tỷ của ta thân với tỷ ấy nhất, Nhị tỷ đính hôn rồi mà Thẩm tỷ tỷ vẫn chưa biết, tỷ ấy sẽ giận lắm đấy.
– Chút chuyện nhỏ này mà cũng phải nhờ ta. – Nguyên Tu hếch mũi hừ nhẹ. – Được rồi, ta trở về sẽ tiện đường truyền tin giúp cô. Xuân săn năm nay nhà cô có tư cách tham dự không?
Yến Yến thành thật lắc đầu.
– Vậy ta sẽ thêm tên nhà cô vào danh sách. – Nguyên Tu sảng khoái vung tay. – Ta đi đây, hẹn gặp lại ở xuân săn.
.
.
.
Editor: Hint Nguyên Tu với Yến Yến cỡ này mà cuối cùng không thành. Giả mà có phần ngoại truyện hay gì tập trung riêng cho Yến Yến thì…
Từ mai mình sẽ nghỉ đi du lịch nên đến chủ nhật mới chương mới nha cả nhà! Đợt này mưa gió bão bùng kinh quá, mọi người nhớ cẩn thận nha.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 108: Vô tư
10.0/10 từ 18 lượt.
