Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 109: Song toàn
Buổi trưa, Nguyên Tu vừa truyền tin tức đến, buổi chiều Thẩm Bích Vi đã xông thẳng đến Diệp gia.
Mới tối hôm qua, cô nàng còn dặn dò Lăng Ba đề phòng Đới Ngọc Quyền. Thẩm Bích Vi đã khuyên nhủ hết lời, thế mà, cô nàng mới ngủ lại trong cung một đêm, vừa ra ngoài đã nghe tin trời giáng.
Thẩm Bích Vi chạy thẳng đến Diệp gia, vừa kịp lúc Diệp Lăng Ba vừa tiễn khách. Cô nàng lập tức chất vấn:
– Cô điên rồi à? Ta đã dặn cô đề phòng Đới Ngọc Quyền, cô lại đính hôn với hắn luôn?
Diệp Lăng Ba lập tức xù lông đáp lại, thái độ khác hẳn với vẻ ngoan ngoãn thường ngày khi ở bên Thanh Lan:
– Ta cần cô làm chủ giúp ta chắc?
Với giao tình giữa hai người, Thẩm Bích Vi đương nhiên nhận ra thái độ khác thường của Lăng Ba. Cô nàng thấy Liễu Nhi bên cạnh đang nháy mắt liên tục với mình bèn không tranh cãi với Lăng Ba nữa.
Thẩm Bích Vi chỉ nói một câu “ta đi hỏi Thanh Lan tỷ tỷ” rồi bỏ đi. Không bao lâu sau, Liễu Nhi cũng vội đuổi theo, kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho Thẩm Bích Vi, khiến cô nàng ngạc nhiên há hốc mồm.
– Sau khi biết được thân thế của mình, tiểu thư nhà em đã thay đổi. Không khóc, không ầm ỹ, chỉ bình tĩnh đến phát sợ.
Liễu Nhi giải thích tiếp:
– Vốn là, sau khi Thẩm tiểu thư khuyên can, tiểu thư nhà em đã quyết định chọn Bùi tướng quân. Nhưng về đến nhà gặp phải chuyện như vậy, tiểu thư bèn đổi ý luôn. Đều tại bên chính viện giở trò, mụ rắn hổ lục kia xấu xa, Diệp đại nhân cũng chẳng phải thứ tốt lành gì. Nhân duyên lần này của tiểu thư và Bùi tướng quân sẽ hỏng hết mất…
Nghe xong, Thẩm Bích Vi lập tức hiểu ra mọi chuyện. Cô nàng đương nhiên xót Lăng Ba vô cùng, cơn giận cũng vơi đi quá nửa.
– Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho ta biết? Lệnh tiễn ta đưa cho cô đâu?
Lăng Ba chỉ lạnh lùng đáp:
– Nói cho cô biết thì có ích gì?
– Sao lại không có ích gì? Ta sẽ lập tức nhờ ông lão nhà ta dâng tấu, mắng chết Diệp đại nhân và mụ Phan di nương nhà cô. Dù sao chứng cứ vẫn đang nằm trong tay Thanh Lan tỷ tỷ.
Thẩm Bích Vi tức giận nói tiếp:
– Bây giờ ta đã biết, với những kẻ bụng đầy ý xấu thì phải nhổ cỏ tận gốc, đừng cho chúng cơ hội, nếu không chúng ắt giở thêm trò xấu xa.
Thẩm Bích Vi cũng bị đàn ong vò vẽ kia làm cho sợ hãi. Cô nàng và Thanh Lan đều cùng một loại người, dù có thông minh đến đâu vẫn khuyết thiếu nhận thức về góc tối của con người. Không biết rằng kẻ ác làm việc ác không phải để cứu vãn tình thế, mà chỉ đơn thuần muốn kéo người khác chết cùng, mình sống không tốt thì không chịu nổi người khác được êm ấm.
– Thôi được rồi. – Lăng Ba hoàn toàn không có hứng thú với biện pháp của Thẩm Bích Vi. – Bây giờ không cần đụng đến họ, chờ đến khi ta kết hôn thì muốn làm gì chẳng được. Đến lúc đó tự khắc họ phải vẫy đuôi cầu hòa thôi.
Thẩm Bích Vi nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.
– Đây là lý do cô muốn thành hôn? Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi thân phận nữ nhi Diệp gia, trở thành Đới phu nhân, có quyền thế để trả thù bọn họ?
Lăng Ba không trả lời, chỉ lười biếng soi gương.
Mọi việc xảy ra quá đột ngột, lại thêm cảm thấy năm nay vẫn chưa phải dịp tốt, nên cô vẫn chưa kịp chuẩn bị đồ cưới. Ngược lại Thanh Lan lại được chuẩn bị trước rất nhiều, nhưng bây giờ đồ của Thanh Lan thì vẫn là của Thanh Lan, Lăng Ba tự có sắp xếp riêng.
Đúng như Đới Ngọc Quyền từng nói, họ là một đôi trời ban, giờ khắc này Lăng Ba cũng sẽ chuẩn bị trước cho đường thăng tiến của gã.
Khi tình cảm còn tốt đẹp, họ sẽ là phu thê đồng tâm, quét sạch mọi trở ngại. Chờ đến mấy năm sau, tình cảm phai nhạt, gã sẽ chán cô, còn cô vì chưa từng rung động nên đương nhiên sẽ không đau lòng.
Về sau, họ sẽ thành những người bạn đồng hành ăn ý, mỗi người sống riêng một viện, tự lo cho cuộc sống của mình. Không đi vào vết xe đổ của mẫu thân, cô sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sinh vài đứa con, quản lý nội viện ngay ngắn, yên tâm làm một Đới phu nhân lòng như nước lặng.
Lăng Ba sẽ giống như Hàn Nguyệt Khởi, trở thành một thiếu phu nhân, nhưng cũng chỉ là thiếu phu nhân mà thôi. Có lẽ những người tâm tính giống nhau sẽ đi chung một con đường. Giống như Thẩm Bích Vi và Thanh Lan, nếu như họ hiểu rõ toàn cảnh sẽ không bao giờ ủng hộ cô.
Lăng Ba chỉ cười, thản nhiên đáp:
– Đừng ngốc như vậy. Sao ta có thể đánh đổi cả cuộc đời mình chỉ để trả thù họ được? Chẳng qua là tiện tay thôi. Ta muốn quyền thế, Đới Ngọc Quyền đã là lựa chọn tốt nhất…
– Vậy tại sao hôm qua lúc ta đi cô còn rất tích cực, vừa về nhà một cái đã muốn cưới Đới Ngọc Quyền? – Thẩm Bích Vi hoàn toàn không tin, liền thúc giục. – Cô đừng lòng vòng với ta, nói gì thì nói, chẳng qua cô bị hai kẻ ở chính viện kia chọc tức mà thôi. Cô mau đi nói rõ với Đới Ngọc Quyền đi, Hoa Tín yến còn chưa kết thúc, cô vội đính hôn làm gì?
– Không phải tức giận, mà là ta đã nhìn thấy rồi.
Lăng Ba vẫn giữ vẻ bình tĩnh, đáp lại:
– Tối hôm qua họ muốn đuổi ta ra ngoài, là Thanh Lan đã bảo vệ ta, nhờ mẫu thân đã có chuẩn bị sớm. Nhưng cuộc đời còn dài, kinh thành thay đổi liên tục, thói đời nâng cao đạp thấp, những chuyện như vậy còn nhiều lắm. Một Lư Văn Nhân ngã xuống tất có Lư Văn Nhân khác xuất hiện, ở đâu có người thì ở đó có tranh đấu. Thay vì mất bò mới lo làm chuồng, chi bằng tính toán sẵn từ bây giờ, có quyền thế bảo vệ mình và người thân mới là quan trọng. Năm đó Thanh Lan vì ta và Yến Yến mà ở lại, không có lý gì mà ta không làm được chuyện tương tự.
Thẩm Bích Vi nhạy bén hiểu được ngay ẩn ý trong lời của Lăng Ba.
Cô vì Thanh Lan tỷ tỷ mới ở lại đúng không?
Thẩm Bích Vi đã làm bạn thân với Lăng Ba nhiều năm, hiểu rõ nhau, nên lập tức đứng trước mặt cô, gặng hỏi:
– Cô cảm thấy Thanh Lan tỷ tỷ vì cô nên mới phải hy sinh bản thân, nên cảm thấy bản thân không xứng đáng theo đuổi hạnh phúc của mình, nhất định phải trả giá vì tình tỷ muội giống như chị ấy, có đúng không? Cô đừng vờ ngớ ngẩn nữa.
Lăng Ba im lặng không đáp, càng chứng tỏ suy nghĩ của Thẩm Bích Vi là đúng. Làm sao cô nàng có thể nhịn được, lập tức nạt:
– Ta đi nói cho Thanh Lan tỷ tỷ!
– Cô dám! – Lăng Ba quát lên. – Cô mà dám nói, từ nay về sau chúng ta tuyệt giao!
Thẩm Bích Vi hoảng sợ nhìn cô.
– Diệp Lăng Ba, cô điên rồi phải không?
Thẩm Bích Vi vốn thích mềm không thích cứng, huống hồ lại bị bạn thân uy h**p, cô nàng lập tức cãi lại:
– Cô bỗng dưng muốn thành hôn với Đới Ngọc Quyền, ta mới nghi vấn vài câu, cô đã nổi khùng lên như vậy. Được! Bây giờ ta lập tức nói cho Thanh Lan tỷ tỷ, ta không quản được cô thì để tỷ ấy quản!
Lăng Ba cũng biết mình đã sai, bèn nhượng bộ ngay. Cô kéo Thẩm Bích Vi lại, nói:
– Cô đừng nổi khùng lên nữa, ta cũng đâu có làm chuyện gì xấu, cô mách cái gì hả? Cô tưởng chúng ta vẫn là mấy đứa nhóc bảy, tám tuổi hay sao mà hở tí là đi mách người lớn?
Nói “mách” với người khác là vô dụng, nhưng với Thẩm Bích Vi lại có hiệu quả. Cô nàng lập tức không la hét đòi mách Thanh Lan nữa, chỉ lầu bầu:
– Tại cô phát điên trước đấy chứ, cô giấu ta và Thanh Lan tỷ tỷ nhiều chuyện như vậy, ta cản cô thì sai ư?
Lăng Ba thở dài.
– Đúng là ta đã giấu cô và Thanh Lan, nhưng không phải vì sợ hai người biết. Giống như ta gả cho Đới Ngọc Quyền không phải vì bị chính viện làm khó dễ, mà vì ta đã ngộ ra được. – Cô kéo tay Thẩm Bích Vi để cô nàng ngồi xuống, rồi hỏi, – Vi Vi, cô biết tại sao mình lại bị bế tắc không?
Ánh mắt Lăng Ba thành khẩn, ngữ điệu tỉnh táo, hoàn toàn không giống như bị dồn vào ngõ cụt mà như đang nghiêm túc luận đạo với Thẩm Bích Vi. Cô nàng cũng nghiêm túc hỏi:
– Tại sao?
– Bởi vì cô muốn vẹn cả đôi đường. Cô vừa muốn được tự do, vừa muốn bảo vệ người mình quan tâm, đương nhiên bị cản trở khắp nơi. Ngay cả Dũng Quốc công với tài năng kiệt xuất cũng không thể vẹn cả đôi đường. Một khi đã tận trung thì không thể triển lộ hết tài năng, đến tước vị của phủ Quốc công cũng không giữ được. Có thể thấy làm người mà muốn vẹn toàn thì khó biết bao. Có đôi khi phải dứt khoát một lần mới có thể tìm được đường sống. Nếu cô lúc nào cũng muốn song toàn, cuối cùng chỉ có cả hai bên đều tổn thất nặng nề.
Cô thấy sắc mặt của Thẩm Bích Vi đã thay đổi, bèn tiếp tục nói:
– Con người sống trong trời đất rất nhỏ bé, bởi vì không thể quyết định vận mệnh. Giống như Hàn tỷ tỷ đã đấu thắng Lư Văn Nhân, nhưng đâu có ngờ còn một chiêu ong vò vẽ này. Lại giống như ta, đã tưởng cân nhắc chu toàn, hứng thú bừng bừng muốn gả cho Bùi Chiếu, nhưng lại phát hiện ra ta vốn không phải nữ nhi của Diệp gia. Ta có thân phận hôm nay đều nhờ mẫu thân và Thanh Lan phải âm thầm gánh vác bao nhiêu chuyện. Nhưng con người cũng có lúc rất mạnh mẽ, nhân định thắng thiên, nếu như cô quyết tâm làm chuyện gì đó, cuộc đời này sẽ phải nhường đường cho cô.
– Giống như Thanh Lan muốn bảo vệ chúng ta, tỷ ấy quyết tâm làm nên mới thành. Chuyện kết hôn với Thôi Cảnh Dục bị tỷ ấy coi là thứ yếu nên nhượng bộ, vậy nên mới khó khăn trùng trùng. Ta một lòng muốn nói tơ hồng, lại không hiểu tỷ ấy đã sớm có lựa chọn nên mới không nối được. Cô thường đọc sách Đạo gia, hẳn cũng hiểu đây là một kiểu thuận theo tự nhiên.
– Ta muốn người thân của ta được bình an vui vẻ, không một ai được phép tổn thương họ. Bùi Chiếu không cho ta được điều đó, nên huynh ấy không phải chính duyên của ta nên ta đi làm Đới phu nhân, đây cũng là thuận theo tự nhiên.
Nhưng Thẩm Bích Vi dù sao cũng là Thẩm Bích Vi, cô nàng không dễ bị thuyết phục. Cô nàng rất giống Thanh Lan, chỉ cần đạo lý không cần kết quả. Một khi đã là chuyện Thẩm Bích Vi quyết định dù tan xương nát thịt cũng phải hoàn thành. Mà Lăng Ba và Hàn Nguyệt Khởi giống nhau, họ chỉ cần kết quả.
Nên Thẩm Bích Vi vẫn cố gắng khuyên nhủ:
– Nhưng bây giờ các cô đâu còn gặp uy h**p gì nữa, cô cần gì phải để bản thân bị ấm ức để cầu một thứ là “an toàn tuyệt đối” kia chứ? Trên đời đâu có “an toàn tuyệt đối”. Dù có nguy hiểm mới, giống như đàn ong vò vẽ lần này, chúng ta không cần chuẩn bị mới bình an, mà vì chúng ta ở bên người phù hợp. Quyền thế của cải đều là mây khói, chỉ có người phù hợp mới không khiến cô thất vọng. Mẹ ta thiếu quyền thế sao? Vậy cớ sao bà ấy không được vui vẻ?
Đến lúc này, cả hai đều không thể thuyết phục được đối phương.
Nhưng Lăng Ba vốn không định thuyết phục Thẩm Bích Vi.
Cô luôn có mục đích của mình, còn những người cô quan tâm chính là chút chân thành ẩn sâu bên trong vô vàn mục đích đó.
– Vậy nếu ta chọn Bùi Chiếu mà không được vui thì sao? Còn không bằng chọn Đới Ngọc Quyền, chí ít thì của cải và quyền thế là thật.
Cô nhìn Thẩm Bích Vi, khẩn thiết siết chặt tay cô nàng.
– Chúng ta là bạn bè, ta đã đưa ra lựa chọn, ta mong cô tôn trọng nó. Đừng nói cho Thanh Lan chuyện giữa ta và Bùi Chiếu, ta không muốn tỷ ấy vì ta đính hôn mà không vui, cô có thể hứa với ta không? Xin cô đó!
Qua nhiều năm, Lăng Ba hiểu rõ điều gì có thể khiến Thẩm Bích Vi động lòng, điều gì có thể khiến cô nàng dù đau lòng nhưng vẫn đồng ý.
Quả nhiên, Thẩm Bích Vi đành chịu thua trước ánh mắt của cô.
– Được, ta hứa với cô.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 109: Song toàn
10.0/10 từ 18 lượt.
