Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 110: Thường đệ


Thanh Lan không hề buồn bã trước chuyện đính hôn của Lăng Ba, nàng chỉ thấy quá đỗi nghi hoặc và đường đột. Nàng hoàn toàn không biết Đới Ngọc Quyền này là ai.


Thế nhưng, nếu Lăng Ba đã quyết tâm giấu, Thanh Lan cũng không thể nào biết được. Huống hồ, từ đầu đến cuối, Lăng Ba luôn kể lại sự thật: từ việc Đới Ngọc Quyền gửi thiếp mời, buổi gặp mặt tại viện của Diệp lão thái quân, cho đến việc người mà Đới Ngọc Quyền thích lại chính là cô. Lăng Ba còn kể rõ bối cảnh gia đình họ Đới ở Giang Nam, thậm chí là cả nguyên nhân gã vào kinh. Thứ duy nhất Lăng Ba giấu kín là chuyện liên quan đến Bùi Chiếu.


Thanh Lan nghe xong liền nói:


– Cách hành xử và xuất thân của gã quả thật rất tốt, nhưng gia thế chẳng phải quá cao rồi sao? Hơn nữa, nguyên quán của gã ở Giang Nam, sau này phải đi tra muối, khó tránh việc phải quay về. Ở một nơi xa lạ như vậy, chỉ sợ sau này tỷ muội mình khó lòng gặp mặt. Hơn nữa, chuyện này có phải quá vội vàng không?


Lăng Ba đã đoán trước được câu hỏi này, bèn đáp:


– Gia thế đúng là hơi cao, nhưng bọn muội đã nói chuyện với nhau rồi. Sau khi kết hôn, muội vẫn sẽ ở lại kinh thành, không về Giang Nam. Đúng là có hơi vội, nhưng dù sao cũng chỉ là đính hôn. Muội nghĩ, vì thân phận của muội nên khó tránh việc viện bên kia sẽ lại gây chuyện, chi bằng cứ đính hôn trước đã.


Cô phân tích rõ ràng, Thanh Lan nghe xong cũng gật đầu.


– Cũng phải, thảo nào tự nhiên viện bên kia lại bới móc chuyện thân phận của muội. Chắc hẳn đã nghe được tin tức nên muốn phá hoại hôn sự của muội. Muội cũng thật là, tại sao không bàn bạc trước với tỷ? Đến tận lúc đính hôn rồi mới chịu nói.


Lăng Ba khẽ đáp:


– Muội đã nói rồi mà.


Thanh Lan và Thẩm Bích Vi có một điểm chung, tuy thông minh nhưng tính tình lại nền nã. Họ luôn sẵn lòng tự thuyết phục bản thân khi người mà họ quan tâm làm điều gì đó không hợp lý. Thanh Lan ngẫm nghĩ một lát rồi lập tức hiểu ra:


– Hôm Tết Nguyên Tiêu, muội hỏi tỷ cảm giác thích một người là như thế nào, có phải đang nói đến anh ta không? Hèn chi. Thật ra, tỷ cũng đã mơ hồ đoán được rồi, chỉ không ngờ mọi chuyện lại nhanh đến vậy.



Lăng Ba chỉ cười khẽ, nhưng trong lòng cô lại tự nhủ: “Thật ra không phải gã.”


Nhưng điều đó giờ chẳng còn quan trọng nữa.


Đêm Nguyên Tiêu là lần đầu tiên Lăng Ba biết đến chữ “tình”. Cảm giác ấy vừa sợ hãi, vừa bối rối, hệt như người say ngây ngất. Hình ảnh đó cứ ngỡ mới chỉ là ngày hôm qua, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, cô lại thấy nó xa xăm như một giấc mơ.


Cô cảm thấy mình như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, với những suy nghĩ đảo điên, nhưng giờ đây đã hoàn toàn bình phục.


Một sự trớ trêu lạ lùng, ngày cô lựa chọn lại vào đúng ngày rằm, vừa tròn một tháng kể từ lần đầu rung động. Một tháng, đối với Lăng Ba, cứ như một đời. Lăng Ba của đêm Nguyên Tiêu là một “cô” khác. Cô đã quyết tâm bước về phía trước, để lại Bùi Chiếu một mình trong cô độc.


Không sao cả. Chàng là thiếu tướng quân hai mươi mốt tuổi, tiền đồ vô lượng, rồi chàng sẽ có một đêm Nguyên Tiêu khác thôi. Các tiểu thư thế gia trong kinh ngưỡng mộ chàng nhiều như vậy, còn cô chẳng qua chỉ là một người tình cờ ở gần chàng mà thôi. Cứ như khi mua một tấm lụa gấm, lỡ bỏ qua tấm mình thích nhất, nhưng chỉ cần có thêm nhiều lựa chọn khác, cuối cùng cô cũng sẽ quên đi chút tiếc nuối ban đầu.


Bài thơ chàng ngâm trong đêm giao thừa vừa vặn trở thành lời tiên tri cho hai người khác. “Thưởng đăng na đắc công phu túy, vị tất minh niên thử hội đồng”. Sang năm, người ngắm đèn bên cạnh chàng, sẽ không còn là cô nữa.


Liệu chàng có còn đứng dưới gốc mai, nhìn người đó mà cười không?


Chỉ cần nghĩ đến chuyện chàng sẽ yêu thích một người khác, dùng đôi mắt lấp lánh ý cười nhìn người đó, trêu chọc để người đó giận dỗi đánh yêu chàng… Nghĩ đến chuyện chàng sẽ thành hôn, có vợ con, cùng người đó sống ở một góc nào đó ở Trường An, cùng nhau trải qua giao thừa và Nguyên Tiêu mỗi năm, Lăng Ba liền cảm thấy trái tim mình như bị cứa thành từng mảnh.


Nhưng không sao, năm đó chẳng phải Thanh Lan cũng từng bị những ý nghĩ đó dằn vặt ư?


Lăng Ba nghĩ vậy, trong lòng liền có một cảm giác như được chuộc tội.


Thẩm Bích Vi nói không hề sai. Lăng Ba, sau khi biết được chuyện năm đó, biết về thân phận thực sự của mình và sự hy sinh lớn lao của Thanh Lan, đã không còn cảm thấy mình xứng đáng đi tìm hạnh phúc nữa. Tại sao Thanh Lan có thể vì cô mà từ hôn với Thôi Cảnh Dục, còn cô lại có thể thản nhiên hướng tới tương lai của riêng mình cơ chứ?


Cô không quan tâm đến đạo lý, cô chỉ cần kết quả. Chỉ cần kết quả này có thể đảm bảo cho Thanh Lan, Lăng Ba sẽ làm mọi thứ. Giống như năm xưa, Thanh Lan đã đưa ra lựa chọn vì cô.



Cô là Diệp Lăng Ba, có thể nhẫn nhịn mọi điều.


Ngày mười hai tháng hai, Đới Ngọc Quyền, tân quý mới nổi trong kinh, đích tử của Đới gia Giang Nam, môn khách của Bình quận vương phủ, hiện đang nhậm chức ở Chức Tạo cục, đã cầu hôn Diệp Nhị tiểu thư Diệp Lăng Ba. Hôn sự đầu tiên của Hoa Tín yến được định đoạt một cách bất ngờ, nằm ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người.


Diệp Nhị tiểu thư cũng nhờ vậy để lập uy, thẳng tay cướp lấy Thường Đệ yến, trong đó không thể thiếu sự giúp đỡ của Đới Ngọc Quyền.


Suốt bảy năm qua, ai nấy đều biết Diệp gia không có tư cách tổ chức Hoa Tín yến vì xuất thân của Phan Ngọc Dung. Các phu nhân tuy không giúp đỡ tỷ muội Diệp gia, nhưng cũng tỏ rõ sự khinh thường khi không kết giao với mụ. Tỷ muội Diệp gia tuy có đủ tư cách và tài cán, nhưng họ không muốn tốn công vô ích cho Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung.


Cho đến hôm nay, Lăng Ba đã giành lấy Thường Đệ yến. Cô chỉ tổ chức ở Ngô Đồng viện, không cho Phan Ngọc Dung một cơ hội nhúng tay. Bề ngoài, ai cũng phải nói đây là lễ đính hôn của Lăng Ba, không hề phạm vào hiếu đạo.


Đồng thời, cô cũng bỏ qua phần bái kiến cha mẹ trong lễ đính hôn. Diệp đại nhân không nhận Lăng Ba, thì Lăng Ba cũng không nhận Diệp đại nhân làm cha. Cô chỉ là nghĩa nữ của Diệp phu nhân, hệt như quan hệ giữa A Thố và Mạnh phu nhân. Lăng Ba được kế thừa của hồi môn, còn Diệp phu nhân được hưởng trọn vinh quang, khi bài vị của bà được bày lên để con rể có tiền đồ vô lượng đến bái.


Cuộc chiến kéo dài suốt bảy năm cuối cùng cũng có một thắng lợi mang tính bước ngoặt. Nghe đồn Phan Ngọc Dung tức giận đến ngã bệnh, còn Diệp đại nhân lấy cớ công việc bận rộn mà không về nhà.


Cả kinh thành đều kinh ngạc, không ngờ lại có một Diệp Lăng Ba lại đột ngột xuất hiện và giành được Đới Ngọc Quyền đang được săn đón. Gã tuy chưa có tước vị, nhưng lại là đại diện của sĩ tộc Giang Nam, tương lai được nhậm chức đi tra muối thì địa vị sẽ càng cao quý. Đến đây, ba vị trí đầu trong Hoa Tín yến đã dần lộ rõ.


.


.


.


Tuy là một đại hỉ sự, nhưng Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung không có mặt mũi xuất hiện. Diệp lão thái quân thì không qua loa như vậy. Bà lập tức sai người mang những món quà quý giá ra tặng. Lăng Ba cũng coi như nể tình, cùng Thanh Lan và Yến Yến đến chào hỏi. Cô nhận quà, nhưng cũng phải lắng nghe một tràng dạy dỗ.


– Ta biết, chuyện năm đó đã khiến các cháu tổn thương. Chuyện xảy ra hai ngày trước lại càng kỳ cục, bây giờ ta có mắng phụ thân các cháu cũng vô dụng, các cháu cũng hiểu mà…



– Ngày mai là Thường Đệ yến, các cháu đã chuẩn bị đến đâu rồi?


– Tôi nghe nói Trưởng công chúa điện hạ sẽ giá lâm nên đã mời Hàn tỷ tỷ đến hỗ trợ. Nhưng nếu lão thái quân có thể hiện diện thì càng tốt hơn. – Lăng Ba từ tốn đáp.


Dù sao cũng là nữ chủ nhân của Diệp phủ suốt mấy chục năm, vừa nghe Lăng Ba nói vậy, đôi mắt Diệp lão thái quân lập tức sáng lên.


– Điện hạ không thường đến tiểu yến, đây là nể mặt cháu rể.


Bà cảm khái, thấy vẻ mặt Lăng Ba vẫn lạnh nhạt, liền thở dài:


– Cháu yên tâm, ta nhất định sẽ làm chỗ dựa cho cháu. Ta biết cháu vẫn oán ta về chuyện năm đó, và quả thật ta đã xử lý không thỏa đáng…


– Năm đó, hẳn lão thái quân cũng không ngờ đến sẽ có ngày hôm nay, khó tránh khỏi dung túng con trai. – Lăng Ba thản nhiên đáp.


– Lăng Ba! 


Thanh Lan thủ lễ, nhanh chóng khẽ cảnh cáo. Diệp lão thái quân nghẹn lời, không biết phải nói gì chỉ đành giả vờ ho khan. Vú Ngô đến vỗ lưng cho bà, còn Thanh Lan ném cho Lăng Ba một ánh nhìn khiển trách.


– Đã làm phiền lão thái quân nửa ngày, chúng cháu nên về trước. Ngày mai còn phải chuẩn bị cho Thường Đệ yến. – Thanh Lan sợ Diệp lão thái quân nghĩ nhiều, trước khi về còn an ủi. – Lão thái quân yên tâm, Lăng Ba đã đính hôn, Yến Yến cũng đã trưởng thành, trong nhà sẽ ngày một tốt lên, không cần lo lắng.


– Ta chỉ lo cho cháu.


Diệp lão thái quân thấy Thanh Lan khoan dung, lòng bà chợt dâng lên cảm giác hổ thẹn. Mắt bà rưng rưng, nắm lấy tay Thanh Lan, nói khẽ:


– Đều do ta năm đó không chịu ra mặt, mới khiến cháu lỡ dở.



Đứng bên cạnh, Lăng Ba nghe thấy vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cơn tức giận. “Hóa ra Diệp lão thái quân này cũng biết điều.” Bà ta không biết Lăng Ba được nhận nuôi, nhưng dù sao cũng là lão thái quân của Diệp phủ. Chỉ cần bà chịu ra mặt thì dù không thể cản Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung tác quái, Thanh Lan cũng không đến nỗi phải từ hôn để bảo vệ các muội muội. Vậy mà bây giờ bà còn mặt mũi mà nói!


Chỉ có Thanh Lan là người chịu bỏ qua chuyện cũ, nhẹ nhàng an ủi bà. Các vú già bên cạnh thấy vậy cũng đến khuyên nhủ:


– Cơm ngon không sợ muộn đâu ạ.


– Đúng vậy, Đại tiểu thư có tướng mạo Bồ Tát, ắt có phúc báo.


Khi mọi người đang khuyên nhủ, bỗng có một người vừa nói vừa bước vào:


– Chúc mừng, xin chúc mừng lão thái quân có phúc lớn ạ!


Đó chính là La ni cô, người từng đến giảng kinh cho Diệp lão thái quân.


Vừa nhìn thấy La ni cô, Lăng Ba đã thấy một cảm giác nhói lòng. Cô định quay lưng đi ra ngoài nhưng La ni cô đã nhanh chóng kéo cô lại. Cô vùng vẫy muốn tránh ra, nhưng các nha hoàn và vú già xung quanh lại tưởng cô ngượng ngùng, ai nấy đều bật cười.


Thật ra, cô chỉ muốn hỏi, nước chảy hoa trôi lỡ làng, liệu Bùi Chiếu có sao không? Chàng có khỏe không? Lăng Ba biết chàng vẫn giữ liên lạc với Liễu Cát, nhưng Liễu Nhi lại thường muốn nói lại thôi. Trên người Bùi Chiếu như có một loại mị lực kỳ lạ, khiến những người từng tiếp xúc với chàng đều muốn nói đỡ cho chàng.


Cô định hỏi Liễu Cát, chàng có còn ở cái tiểu viện đó không? Thường Đệ yến là một chuyện trọng đại trong kinh, rất đông người đến dự, cả quân Trấn Bắc cũng không ngoại lệ. Có thêm quan hệ với nữ quyến thành Dương Lâm, hẳn sẽ có rất nhiều đồng liêu của chàng đến dự. Cả ngày mai, chàng sẽ phải vượt qua thế nào đây?


.


.


.


 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 110: Thường đệ
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...