Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 111: Lý Hạ


Lăng Ba đi trước, Yến Yến và Thanh Lan ở lại trò chuyện với lão thái quân một lúc mới về.


La ni cô nói rất nhiều lời may mắn, lúc thì khen Thanh Lan có phúc lớn nhưng tâm tư quá nặng nên khó tránh tự chuốc khổ, qua năm nay là tốt rồi. Lúc lại khen Yến Yến có thần khí, cao quý hơn người. Dù sao những lời này cũng chỉ là lời chúc tốt lành, không ai để ý nhiều.


Khi hai tỷ muội trở về, mặt trời đã ngả bóng hoàng hôn. Vì gần đây trong phủ bận rộn với tiệc Thường Đệ rồi lễ đính hôn, một tiểu thư khó mà lo xuể mọi việc. Thế nên Thanh Lan không gọi kiệu mà dẫn Yến Yến chậm rãi đi về, vừa đi vừa suy nghĩ.


Yến Yến vẫn vô tư như thường. Khi thì lấy tượng phật la hán bằng vàng nhỏ mà lão thái quân tặng ra chơi, lúc lại hái một cành đào hỏi Xuân Minh liệu năm nay đào có ra quả không, nếu có thì có ngon không.


Chỉ chốc lát sau, cô bé đột nhiên hỏi Thanh Lan:


– Tỷ tỷ, tại sao A Thố bị Nhị tỷ mắng thì không vui?


– Lăng Ba mắng A Thố sao? Mắng cái gì?


Thật ra Thanh Lan cũng đã mờ mờ đoán được rồi.


– Hình như nói là tỷ ấy và Ngụy Vũ Sơn không nên chơi cùng nhau, còn giấu Nhị tỷ. – Yến Yến đáp. – Nhị tỷ chỉ nói đùa một câu, bảo A Thố lớn rồi, thế là A Thố không vui.


Thanh Lan chỉ cười bất đắc dĩ.


– Muội đó. – Nàng xoa đầu Yến Yến, nói tiếp: – A Thố là tiểu thư khuê các, quả thật không nên đơn độc gặp mặt đàn ông. Nhưng con bé nhút nhát, Lăng Ba cũng không nên trêu như vậy. Lát nữa tỷ sẽ nói vài câu với Lăng Ba là được.


Nàng chỉ nghĩ đó là câu hỏi ngây thơ của Yến Yến, không ngờ cô bé lại nói thêm một câu khiến nàng giật mình:


– Vậy Nhị tỷ cũng lén đi gặp đàn ông một mình đấy, ngay ở ngõ sau nhà mình luôn.


– Gặp ai? Đới đại nhân ư?


– Không phải đâu, là một vị tướng quân, hình như tên là Bùi Chiếu, trông đẹp trai lắm. Nhị tỷ thường đến gặp huynh ấy, còn sai Liễu Cát tặng đồ cho huynh ấy nữa. – Yến Yến ngây thơ kể tiếp: – Nhị tỷ và huynh ấy nói chuyện rất lâu, hình như còn khóc nữa, Liễu Nhi đi cùng tỷ ấy, Liễu Nhi cũng khóc.


Thanh Lan lập tức cảnh giác.


– Chuyện xảy ra từ bao giờ?


– Là mấy hôm trước đó. – Yến Yến hồi tưởng lại: – Chuyện xảy ra trước hôm Nhị tỷ đính hôn.


.


.


.


Thường Đệ yến của Diệp gia là sự kiện trọng đại bậc nhất kinh thành.



Hoa Tín yến năm nay quả thực là thịnh yến mười năm có một. Chỉ trong một mùa xuân ngắn ngủi mà thế sự biến động, từ lễ đính hôn của Diệp gia cho đến Thường Đệ yến đã xảy ra vô số chuyện.


Một trong số đó là việc thiếu gia Trần gia, Trần Diệu Khanh, đã qua đời. Nhưng Lư Văn Nhân thân là góa phụ, lại không xuất hiện trong tang lễ. Ngay lập tức, trong kinh thành nổi lên vô số lời đồn: kẻ thì nói nàng ta đau buồn quá độ mà đổ bệnh liệt giường; người lại đồn nàng ta chịu đả kích quá lớn, không dám ra ngoài gặp ai.


Nhưng lời đồn lớn nhất là, bởi vì nàng ta phạm phải sai lầm lớn, suýt nữa bị hoàng cung bí mật ban chết. Sau đó may mắn được Bình quận vương phủ và trung cung cật lực bảo vệ nên cuối cùng Lư Văn Nhân chỉ bị chút cực hình rồi bị đưa đi giam cầm trong nông trang của Trần gia, giải thích với bên ngoài đương nhiên là đưa đến nông trang để dưỡng bệnh. Tại sao một nữ quyến của quan chức lại bị hoàng cung ban chết? Có thể nguyên nhân từ hung hiểm bất ngờ xảy ra trong Đào Hoa yến của Hàn gia, dù sao lần đó cũng đã liên lụy đến Duệ thân vương.


Đều là thế gia với nhau, không thể tránh được phải đến phúng viếng. Nghe nói Trần đại nhân trong tang lễ đã bạc nửa đầu, Trần phu nhân khóc đến ngất đi. Dù Trần Thiếu Diệu Khanh gây họa vô số, Trần đại nhân vừa giúp hắn thu thập tàn cục vừa mắng hắn là loại phá gia chi tử, nhưng cuối cùng vẫn là kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh.


Một chuyện khác là việc Định Viễn hầu phủ Thôi Hầu gia bị thương, khiến rất nhiều người đem lòng nghi ngờ. Tại sao Thôi Hầu gia anh hùng cái thế lại bị thương trong yến tiệc của Hàn gia? Hơn nữa còn bị thương không nhẹ, kinh động đến trong cung, sau nhiều ngày dưỡng bệnh cũng may không để lại di chứng về sau.


Một trong những hậu quả của bữa tiệc này, đương nhiên là người chủ trì Hàn Nguyệt Khởi cũng phải chịu liên lụy.


Hàn Nguyệt Khởi tuy phải chịu tai bay vạ gió, nhưng dù sao nàng ấy cũng là nữ chủ nhân. Cả Thẩm gia lẫn Trần gia đều mất tư cách tiếp giá hội săn mùa xuân, vinh dự này cuối cùng rơi thẳng vào tay Hà gia.


Hà phu nhân bị vận may từ trên trời rơi xuống làm cho váng vất, hoảng hốt không biết phải làm sao. May thay có Bình Quận vương phi ra tay cứu giúp. Bà ta còn tiết lộ rằng lúc thảo luận chọn gia tộc có tư cách tiếp giá hội xuân săn, Bình Quận vương phủ đã nói giúp Hà gia vài câu. Hà phu nhân cảm động rớt nước mắt, lập tức quy phục dưới trướng Bình Quận vương phi. Hà Thanh Nghi cũng được Bình Quận vương phi nhận làm con nuôi, hai nhà qua lại thân thiết.


Hàn Nguyệt Khởi cũng không thấy tiếc. Có thể bình an vượt qua tình huống hiểm nguy như vậy đã là may mắn vô cùng. Huống hồ Lư Văn Nhân hoàn toàn thất thế, đã giải quyết một nỗi lo lớn của nàng ấy. Cho nên mất đi tư cách tiếp giá hội xuân săn cũng chỉ là một tiếc nuối nho nhỏ mà thôi.


Bởi vì chuyện này, Thường Đệ yến diễn ra vào ngày mười lăm tháng hai sóng ngầm dồn dập. Rất nhiều người đã bình tĩnh lại, chuẩn bị chờ xem ngày đó cục diện ở kinh thành sẽ thay đổi đến thế nào.


Việc Diệp gia quật khởi là điều không thể bàn cãi. Gia đình này vốn đã giao hảo với Thẩm gia. Hoa Tín yến bốn năm trước, trong số ba nhà Diệp, Hàn, Lư thì chỉ có Diệp Thanh Lan bất ngờ bị loại. Hàn Nguyệt Khởi đoạt vị trí đầu nhưng lại phải chịu thiệt lớn trong Nghênh Xuân Yến. Lư Văn Nhân thì khiến người ta tiếc nuối nhất, các thiếu phu nhân trong kinh thành chứng kiến nàng ta vươn l*n đ*nh cao rồi thất bại thảm hại, giờ đây bặt vô âm tín, không rõ sống chết.


Có thể thấy vòng quyền lực của giới phu nhân không hề dễ dàng hơn chốn quan trường chút nào.


Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một Diệp Lăng Ba sắp trở thành Đới Thiếu phu nhân, tiền đồ của cô đương nhiên là vô lượng. Bản thân Đới Ngọc Quyền cũng coi đây là trận chiến đầu tiên để ra mắt ở kinh thành.


Diệp gia vốn đã giàu có, lại có thêm sản nghiệp trăm năm ở Giang Nam của Đới gia. Diệp gia phụ trách Thường Đệ yến cho phái nữ, Đới gia phụ trách lễ đính hôn cho phái nam. Sự kết hợp của hai gia tộc khiến yến tiệc vô cùng sang trọng, lộng lẫy, đặc sắc hơn tất thảy các đại tiệc khác trong Hoa Tín yến từ trước đến nay.


Bởi vì Ngô Đồng viện không đủ rộng, nên Diệp lão thái quân đã làm chủ dọn chính viện ra để đón tiếp khách quý. Diệp gia mở rộng cửa phủ, từ cổng lớn đi vào tận sáu lớp cửa, toàn bộ đều được trải thảm lụa đỏ, phô bày sự giàu sang tột độ. Đồ bày biện trong nhà là những vật phẩm xa xỉ bậc nhất kinh thành. Từ các nha hoàn, vú già được mặc gấm vóc đắt đỏ, đến cả những noãn các nhỏ cho người hầu nghỉ ngơi cũng được bày mười sáu tấm bình phong bằng ngọc.


Bàn tiệc thì càng không cần phải nói. Hoa Tín yến trong kinh chỉ làm hai tiệc, nhưng Diệp gia còn chuẩn bị cả điểm tâm sáng. Khách quý đều được đãi cháo yến sào và canh bào ngư, trà là trà Minh Tiền, điểm tâm đến từ chính phường Như Ý của Diệp gia. Ngay cả nước rửa tay cũng được đun với cánh hoa hồng và cúc Hàng Châu. Các phu nhân lớn tuổi tiết kiệm thấy cảnh này đều phải chép miệng cảm thán “đúng là xa xỉ”.


Nhưng những người cảm thán nhiều nhất vẫn là các phu nhân đã quen với sự xa hoa, vì họ ngay lập tức hiểu được sự giàu có tột bậc của Diệp gia. Đến ánh mắt nhìn A Thố và Yến Yến cũng thay đổi hẳn.


Hàn Nguyệt Khởi thân là phu nhân đã thay Diệp Thanh Lan tiếp khách ở tiền sảnh, để Thanh Lan rảnh tay tiếp khách trong nội viện.


Bàn tiệc ở chính viện được bày biện với đầy đủ sơn hào hải vị được dọn lên liên tục. Đoàn hát từng biểu diễn trong cung được mời đến, diễn trên hai sân khấu đối diện lầu thủy tạ. Một sân khấu diễn vở “Thiên nữ tán hoa” sôi động, mang ý nghĩa cát tường dành cho các lão phu nhân. Sân khấu còn lại biểu diễn kịch Nam cho các tiểu thư và phu nhân thưởng thức.


Trưởng công chúa cũng cho Diệp gia đủ thể diện, bữa tiệc mới bắt đầu buổi trưa mà giờ Tỵ Ngài đã giá lâm. Diệp Thanh Lan dẫn nữ quyến Diệp gia và Hàn Nguyệt Khởi cùng ra tiếp giá. Diệp Lăng Ba là nhân vật chính của lễ đính hôn, sắp làm cô dâu nên không ra mặt mà ở lại trong noãn các trang điểm.


Trưởng công chúa điện hạ ung dung xuống kiệu, chìa tay ra để Diệp Thanh Lan đỡ. Tính ra đây là lần đầu tiên quân thần tiếp xúc trực tiếp. Qua đó có thể thấy Lăng Ba đã không nhìn sai người. Người đời vốn trọng danh lợi, nếu hôm nay không phải lễ đính hôn, Thanh Lan sẽ không có được cơ hội này.


Trưởng công chúa an tọa, Thanh Lan đích thân bưng trà đến, giao cho Thẩm phu nhân dâng lên cho Ngài. Người tinh tường đều nhận ra Bình Quận vương phi là người của vị trong cung kia. Giờ đây, người hầu trà trước mặt Trưởng công chúa lại do Thẩm phu nhân đảm nhiệm, cho thấy mối quan hệ giữa hai bên đã rạn nứt.


Nhưng việc Trưởng công chúa chủ động làm thân vẫn khiến người ta bất ngờ.



Trưởng công chúa khích lệ Diệp Thanh Lan, mọi người đều tưởng Ngài nể mặt Đới Ngọc Quyền. Nhưng không ai ngờ lời kế tiếp của Ngài:


– Trong Đào Hoa yến lần trước, trà của Thẩm thiếu phu nhân cũng rất ngon. Thẩm phu nhân thật có phúc.


Thẩm phu nhân đương nhiên lễ phép mỉm cười, cảm tạ Trưởng công chúa đã khen ngợi. Hàn Nguyệt Khởi cũng tiến lên nói chuyện. Nàng ấy thấy Tần nữ quan vắng mặt, lập tức hiểu rõ thái độ của Trưởng công chúa.


Nàng ấy nhận ra lần thẩm vấn trước cũng là một cuộc khảo sát. Bình Quận vương phi mất một tay sai, liền đổi một tay sai khác. Phải chăng Trưởng công chúa đã không thể ngồi yên được nữa? Lần này Lư Văn Nhân suýt làm hại Duệ thân vương mà vẫn giữ được một mạng, cho thấy trung cung cũng không đến nỗi bất lực. Vậy thì sao Trưởng công chúa có thể ngồi yên?


Cho nên Hàn Nguyệt Khởi chỉ mỉm cười lấy lòng Trưởng công chúa. Ẩm trà xong, Trưởng công chúa làm như thuận miệng hỏi:


– Nghe nói Thẩm thiếu phu nhân đã có con gái. Con bé tên là gì? Mấy tuổi rồi?


– Bẩm điện hạ, tiểu nữ được ba tuổi, chưa có tên, nhũ danh là A Hạnh.


Hàn Nguyệt Khởi cũng có chí tiến thủ, không nhịn được bổ sung thêm một câu:


– Tên đó đặt để xin phúc của Hoàng hậu nương nương, cốt để dễ nuôi.


Trưởng công chúa hơi nhíu mày:


– Tên do hoàng tẩu đặt ư?


Hàn Nguyệt Khởi lập tức biết mình đã lỡ lời. Tên đã do Hoàng hậu đặt, vậy thì Trưởng công chúa sao có thể đổi được? Chẳng lẽ Ngài lại muốn vượt mặt Hoàng hậu trước mắt bao người? Quý nhân trong cung có đấu đá thế nào đi nữa, trước mặt người ngoài vẫn phải ra vẻ hòa thuận.


Cũng may, bên cạnh còn có Thẩm phu nhân từ tốn đỡ lời:


– Bẩm điện hạ, lúc Nguyệt Khởi mang thai vẫn còn nhỏ dại, chưa hiểu chuyện. Con bé vào cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương dùng bữa, được Người tiện tay ban cho một quả hạnh. Nguyệt Khởi vừa về nhà đã khám ra có thai nên mới lấy tên A Hạnh, có ý mượn phúc khí của nương nương. Nương nương còn không biết chuyện này đâu ạ.


Trưởng công chúa mỉm cười đáp:


– Nghe thật là hay. Vậy chi bằng ta cũng đặt một tên, các khanh có muốn hay không?


Hàn Nguyệt Khởi tức thời mừng rỡ, nhưng Thẩm phu nhân vẫn bình tĩnh nói:


– Điện hạ nói đùa. Điện hạ ban tên là phúc khí của gia đình thần, làm gì có chuyện chúng thần có thích hay không. Nguyệt Khởi, con còn không mau tạ ơn?


Hàn Nguyệt Khởi lập tức đến tạ ơn, xem như chuyện này đã được xác định. Trưởng công chúa cho phép nàng ấy đứng lên, rồi nói tiếp:


– Ta nghe nói Thẩm phu nhân dạy con gái rất khéo, con gái của Thẩm thiếu phu nhân ắt sẽ trò giỏi hơn thầy. Ta thấy “phượng hoàng” là một ý hay, chi bằng đặt tên con bé là Thẩm Phượng Ngô đi.


Trong chớp mắt đó, dù là Thẩm phu nhân cũng không khỏi động lòng.


Xưa nay, chỉ có tôn thất và mệnh phụ mới được dùng chữ “phượng” để đặt tên. Thấp nhất cũng phải là tước vị quận vương phi như Bình Quận vương phi. Một câu nói này của Trưởng công chúa, e rằng đã ban cho Thẩm gia một vinh hạnh cực lớn.


Hàn Nguyệt Khởi dù lão luyện đến đâu cũng vẫn chỉ là một thiếu phụ hai mươi tư tuổi, bỗng nhiên có một vinh dự lớn như vậy không khỏi mừng rỡ tột độ. Nàng vô thức tìm kiếm người để chia sẻ niềm vui, nhưng tìm mãi lại không thấy Diệp Thanh Lan đâu.



Thanh Lan vốn là người điềm đạm, lúc này lại vắng mặt. Chẳng lẽ Bích Vi lại gây ra chuyện gì rồi? Con bé này từ lúc Lăng Ba đính hôn đã hành xử kỳ lạ, nhưng Nguyệt Khởi có thể hiểu được. Bạn thân nhất bỗng nhiên đính hôn, trong lòng Bích Vi khó tránh khỏi hụt hẫng. Nhưng Hoa Tín yến đã qua quá nửa, có cô gái nào lại chưa đính hôn?


Hàn Nguyệt Khởi tính toán, không khỏi nghĩ ra một chuyện rồi nhìn về phía Thẩm phu nhân: “Nghe ý của Trưởng công chúa, chẳng lẽ là muốn thay Hoắc Anh Trinh chọn Thẩm Bích Vi?”


.


.


.


Mấy hôm nay, đúng là Thẩm Bích Vi cảm thấy không ổn. Tuy cô nàng đã hứa với Lăng Ba sẽ không nói gì với Thanh Lan, nhưng Thẩm Bích Vi vẫn cảm thấy Lăng Ba làm vậy thật sự không phù hợp. Thế là mấy hôm nay cô nàng chỉ đành thở dài mà né tránh Thanh Lan thôi.


Hôm nay, cô nàng đã đến từ sáng sớm. Lăng Ba cũng dậy sớm, đang ngồi trong noãn các để nương tử chải đầu hầu hạ chuẩn bị cho lễ đính hôn. Thẩm Bích Vi nhìn thấy chiếc áo đỏ treo trên giá thì thở dài.


– Cô đừng ở đây mà khiến ta xui xẻo, – Lăng Ba mắng. – Cô thở dài cũng vô ích thôi, lễ đính hôn đã diễn ra rồi, cô còn định làm gì nữa?


Nương tử chải đầu không hiểu nên cũng cười:


– Phải đấy ạ, Thẩm tiểu thư, lúc này không nên thở dài đâu. Nhị tiểu thư được gả cho lang quân như ý, tiểu thư nên mừng thay Nhị tiểu thư mới phải…


Nhưng không biết đã nói sai câu nào mà khiến cả Thẩm tiểu thư lẫn bóng Nhị tiểu thư trong gương đều rũ mắt, buồn bã.


Cũng may có Liễu Nhi bưng trà đến, phá vỡ không khí ảm đạm này. Thẩm Bích Vi tức giận mà không có chỗ xả, chỉ nói một câu “ta ra ngoài một lát”. Lát sau, Lăng Ba đã nghe thấy tiếng cô nàng quất liên tục vào cây thường đệ ngoài hành lang, cảnh tượng đó thực sự khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.


Không khí trong noãn các nhất thời chùng xuống. Lăng Ba vẫn ngồi trước gương, lắng nghe tiếng chiêng trống náo nhiệt bên ngoài. Hẳn là sắp diễn kịch rồi, nghe nói khách quý hôm nay đã đến đủ cả, không khác gì một đại tiệc của Hoa Tín yến. Dù sao Trưởng công chúa cũng đã giá lâm, thử hỏi ai có thể vắng mặt?


Đây là quyền thế, của cải, vinh quang mà cô muốn. Biết bao người trong kinh nhìn vào mà hâm mộ. Những kẻ đã từng coi thường, hãm hại tỷ muội họ hẳn cũng đang âm thầm sợ hãi, cân nhắc có nên đến quy phục hay không.


Cô đã được toại nguyện rồi.


Nhưng tại sao cô lại không vui?


Dương nương tử đã ra ngoài tiếp khách, nên hôm nay người hầu hạ trong hậu viện là La nương tử.


So với các nương tử quản gia khác, La nương tử là người vô tư và trọng tình nghĩa nhất. Mọi sướng vui, đau buồn của bà đều lộ ra trên mặt. Bà hay mắng lão chồng ở phòng gác cổng đến tối tăm mặt mũi, nhưng lúc vui vẻ lại vô cùng tốt bụng. La nhị thúc chẳng phải người có chí lớn, thỉnh thoảng bên ngoài có người tặng điểm tâm, ông đều để dành mang về cho La nương tử. Hai người họ không có con cái, cứ thế bầu bạn với nhau cho đến bây giờ.


Vạn sự chu toàn cũng là một đời, chí tình chí nghĩa cũng là một đời.


Không hiểu sao, chỉ cần nghĩ đến Bùi Chiếu, cô lại cảm thấy cuộc đời này rất ngắn ngủi. Giống như ngày đó trong rừng hoa đào, khi được chàng ôm vào lòng để tránh ong vò vẽ, dù là tình huống hiểm nguy nhưng cô vẫn thấy cực kỳ yên tâm.


Nhưng cũng có lúc, cô lại thấy một đời thật dài. Giống như ráng chiều hoàng hôn, vạn vật đều phủ lên một lớp sương mờ ảo, tựa như trời sẽ không bao giờ tối hẳn. Không biết phải làm sao để chịu đựng hết một đời.


Cô xưa nay hiếu thắng, nên lúc trẻ không hiểu được Lý Hạ, chỉ nhớ được duy nhất hai câu thơ:


“Ngô bất thức thanh thiên cao, hoàng địa hậu.



La nương tử là người thẳng thắn. Bà tự mang trang phục buổi tối đến, vừa nhìn xiêm y treo trên giá đã không nhịn được bình phẩm vài câu:


– Mặc dù trọng cẩm rất đẹp nhưng tôi cảm thấy, Nhị tiểu thư vẫn hợp với gấm hoa hơn.


Liễu Nhi không ngờ bà sẽ nói như vậy, hoảng hốt nháy mắt ra hiệu với bà liên tục. Lăng Ba nhìn thấy qua gương cũng không tức giận, chỉ thấy buồn cười.


Nhất định phải là gấm hoa.


Thứ mà cô hợp nhất.


Cũng may cô là Diệp Lăng Ba, luôn luôn bình tĩnh, nhất là vào lúc ván đã đóng thuyền như bây giờ.


Tại sao lúc trước Thanh Lan lại kiên quyết từ hôn, thậm chí còn không đích thân đến gặp Thôi Cảnh Dục mà phải nhờ Hàn tỷ tỷ truyền tin? Bởi vì nếu nàng gặp y, thì sẽ chẳng thể nói gì nữa.


Nàng lập tức từ hôn trước đêm đại chiến, cũng là để cắt đứt đường lui của mình, không cho phép bản thân chùn bước. Thanh Lan đến Lăng Ba cũng không tin. Nàng thà tự cắt đường lui cũng muốn chăm sóc hai muội muội.


Lăng Ba là muội muội của Thanh Lan, ắt phải giống tỷ tỷ, cũng phải có quyết tâm chiến đấu đến cùng.


.


.


.


(1) Bài thơ Khổ Trú Đoản của Lý Hạ, chưa tìm được bản dịch.


Phi quang phi quang, khuyến nhĩ nhất bôi tửu.


Ngô bất thức thanh thiên cao, hoàng địa hậu.


Duy kiến nguyệt hàn nhật noãn, lai tiên nhân thọ.


Thực hùng tắc phì, thực oa tắc sấu.


Thần quân hà tại? Thái nhất an hữu?


Thiên đông hữu nhược mộc, hạ trí hàm chúc long.


Ngô tương trảm long túc, tước long nhục, sử chi triêu bất đắc hồi, dạ bất đắc phục.


Tự nhiên lão giả bất tử, thiểu giả bất khốc.


Hà vi phục hoàng kim, thôn bạch ngọc?


Thùy tự nhâm công tử, vân trung kỵ bích lư?


Lưu triệt mậu lăng đa trệ cốt, doanh chính tử quan phí bảo ngư.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 111: Lý Hạ
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...