Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 112: Kết thúc
Sở dĩ Thanh Lan không hầu hạ trước ngự giá của Trưởng công chúa ở chính sảnh một phần vì đã có Hàn Nguyệt Khởi thay nàng trông nom, một phần vì nàng cũng có việc riêng cần giải quyết.
Ngụy phu nhân lẽ ra phải đến sớm hơn sau khi nhận được tin nhắn của Thanh Lan, nhưng mãi đến bây giờ bà ấy mới tới, hẳn là vì chuyện này không dễ xử lý. Dù vậy, cuối cùng bà ấy vẫn có mặt.
Khác với sự lạnh lùng của Ngụy phu nhân và các nữ quyến thành Dương Lâm khi Thanh Lan ở Ngụy gia, nàng đã tiếp đón họ hết sức thịnh tình. Vì biết tính tình họ thoải mái vô tư, Thanh Lan đã chiêu đãi riêng họ ở Ngô Đồng viện, xem như người trong nhà. Nhóm nữ quyến thành Dương Lâm thấy vậy thì vô cùng xấu hổ, đặc biệt là Ngụy San Hô. Cô ta vừa nhìn thấy Thanh Lan đã hồ hởi nói:
– Thanh Lan tỷ tỷ đến rồi, chúc mừng chúc mừng.
Thanh Lan cũng lễ phép đáp lại:
– Đa tạ Ngụy phu nhân và các vị phu nhân đã đến. Ta đã nhận được quà tặng của mọi người rồi, thật sự rất cảm kích.
– Nào có.
Ngụy San Hô bây giờ đã học được lễ tiết của các phu nhân kinh thành, cũng lịch sự đáp lại.
Họ đang hàn huyên thì Ngụy phu nhân đến, theo sau là Ngụy Vũ Sơn và Thôi Cảnh Dục. Đây cũng là lý do Thanh Lan tiếp đãi họ ở Ngô Đồng viện, bởi tuy nhóm nữ quyến thành Dương Lâm không để tâm chuyện nam nữ khác biệt, nhưng để người ngoài thấy thì không hay.
Không có Ngụy phu nhân giúp đỡ, e rằng nàng sẽ không thể giữ được Thôi Cảnh Dục.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt kể từ khi y bị thương. Có vẻ thuốc trong cung rất hiệu quả, vì Thôi Cảnh Dục chỉ hơi gầy đi. Vết ong đốt của y vừa lành đã bị nàng mời đến đây, người biết chuyện làm sao có thể nhịn được mà không mắng nàng vài câu cơ chứ?
Thôi Cảnh Dục luôn là người bị Thanh Lan xếp sau cùng. Chuyện này cũng từng là nguyên nhân khiến nàng và Lăng Ba cãi nhau khi Diệp phu nhân còn sống: “Tỷ lúc nào cũng chỉ biết chính đạo, chuyện lớn của tỷ, người thân lúc nào cũng bị xếp sau cùng. Muội không muốn làm người thân của tỷ nữa!”
Thôi Cảnh Dục cũng không muốn làm người thân của nàng nữa.
Nàng biết vậy nên mới không đích thân mời y mà nhờ Ngụy phu nhân chuyển lời. Bởi vì chuyện nàng cần làm không cho phép có bất kỳ sai lầm nào.
Tuy nhiên, tất cả nữ quyến trong viện này lại không biết ẩn tình. Suy nghĩ của họ vẫn chỉ dừng lại ở Đào Hoa yến, khi Thôi Cảnh Dục liều mình cứu Thanh Lan, còn nàng ngơ ngác canh giữ bên giường bệnh của y. Họ không hiểu rằng hai người họ đôi khi như hai kẻ say, lúc say đương nhiên có thể làm theo ý mình, nhưng tỉnh rồi sẽ chối bay chối biến.
Bây giờ đương nhiên cũng vậy. Các nữ quyến thấy Thôi Hầu gia xuất hiện bèn hùa nhau trêu ghẹo. Ngụy San Hô còn chủ động xông xáo, có lẽ cô ta muốn chuộc lỗi vì lúc trước đã từng cay nghiệt với Thanh Lan.
– Hay lắm, Thôi Hầu gia đến rồi. Ta biết Thôi Hầu gia là người rộng lượng, ắt sẽ không giận đâu. Mấy hôm nay Thanh Lan tỷ tỷ bận chuyện đính hôn của Lăng Ba, bây giờ đã hết bận rồi, hai người có thể nói chuyện rõ ràng với nhau.
– Phải đấy, trải qua chuyện như vậy rồi thì còn gì mà không thể giãi bày với nhau nữa.
Nhóm nữ quyến thành Dương Lâm vẫn chưa hiểu hết quy củ kinh thành, nhưng họ càng không hiểu thì lại càng muốn nói:
– Theo lệ ở kinh thành, Thôi Hầu gia phải chịu trách nhiệm với Thanh Lan. Ta thấy chẳng mấy chốc chúng ta lại được uống rượu mừng thôi.
– Phải, phải. Cứ như trong hí kịch ấy, Thanh Lan phải lấy thân báo đáp ân cứu mạng này!
Giữa những tiếng trêu đùa ồn ã ấy, Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục chỉ bình tĩnh nhìn nhau.
Thật ra, ngay cả Lăng Ba và Nguyệt Khởi cũng từng nghĩ rằng sau một phen sống chết, mọi ân oán tình thù giữa Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục đều sẽ bị gác lại. Cho dù không thể buông bỏ khúc mắc, nhưng với ân cứu mạng và tiếp xúc da thịt, hai người cũng nên nhượng bộ.
Nhưng cặp đôi bướng bỉnh này sẽ không nhượng bộ.
Thanh Lan vẫn bỏ ngoài tai những lời trêu chọc đó, chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ:
– Trưởng công chúa điện hạ đã an tọa trong chính viện rồi, các phu nhân mau qua thỉnh an đi, để muộn thì không hay đâu.
– Đúng rồi, chúng ta mau đi thôi.
Chỉ có Ngụy phu nhân, người đã có tuổi và từng trải, nhìn Thanh Lan với ánh mắt đầy lo âu. Thanh Lan nắm tay bà coi như an ủi.
Đám đông rời đi, Ngô Đồng viện chỉ còn hai người họ.
Đây là lần đầu tiên sau bốn năm, Thôi Cảnh Dục trở lại Ngô Đồng viện. Thanh Lan vẫn còn nhớ dáng dấp y khi lần đầu đến làm khách. Một Thôi Cảnh Dục luôn tự tin, kiêu hãnh, cũng có lúc lộ ra vẻ lúng túng. Các nha hoàn và vú già lập tức nhận ra, đồng loạt trêu ghẹo y giống tân lang mới sang nhà.
Mọi thứ đã nằm lại trong quá khứ.
Nàng đã từng được cầu hôn, cũng biết cô gái được đính hôn với người mình thích trông thế nào nên hôm nay mới mời y đến đây.
– Vết thương của huynh sao rồi?
– Được tiểu thư quan tâm, đã khỏi rồi.
Câu nói ấy nghe như một lời trào phúng. Nếu nàng thật sự quan tâm, sao không chờ y tỉnh lại mà đã vội về nhà ngay trong đêm?
Cả bốn năm trước và bây giờ, lý do của nàng vẫn luôn là: “Trong nhà có chuyện cần xử lý”.
– Ngày ấy ở dưới suối, đa tạ huynh…
Ngay cả bản thân Thanh Lan cũng cảm thấy ngượng ngùng nên nàng càng muốn nói cho rõ ràng. Nàng biết bây giờ y không muốn ở bên nàng nữa, hành động dưới suối hôm ấy của y cũng chỉ là để cứu nàng mà thôi. Nàng mím môi, rũ mắt nói:
– Huynh không cần chịu trách nhiệm, ta đã chuẩn bị làm nữ quan. Về sau… Huynh… Không cần nghĩ nhiều.
Nàng nói đúng, nàng vốn dĩ không có ý định lập gia đình.
Chỉ là y không biết rằng Trưởng công chúa đang lợi dụng nàng. Y cũng không biết rằng một người vốn không nói dối như nàng, hôm nay lại phải nói dối, khuếch đại khả năng mình trở thành nữ quan. Nàng chỉ muốn y yên lòng, muốn y biết rằng nàng sẽ không quấn lấy y.
– Chuyện báo ân chỉ là lời nói đùa, chỉ là chuyện nhỏ, tiểu thư không cần để tâm.
Suốt bốn năm nay, nếu có một điều họ thống nhất, thì đó chính là sự hiểu ngầm rằng cả hai có thể dứt khoát và không qua lại với nhau nữa bất cứ lúc nào. Sau khi Thanh Lan về nhà, nàng cũng đã gửi trọng lễ đến Thôi gia, dù biết y chẳng cần.
Làm rõ xong những chuyện này, Thanh Lan lập tức đi vào chính sự. Nàng nói thẳng:
– Ta vốn không nên quấy rầy huynh, nhưng ta nghe nói trong quân Trấn Bắc có một vị thiếu tướng quân tên Bùi Chiếu, người trước giờ luôn giao hảo với huynh…
– Ta và Bùi Chiếu có quen nhau, – Thôi Cảnh Dục ngắt lời nàng, nhìn vào đôi mắt đen láy của nàng. – Nếu tiểu thư muốn hỏi quan hệ giữa hắn và Diệp Lăng Ba, thì đúng là họ vô cùng thân mật. Bùi Chiếu hẳn thật lòng thích cô ấy, chỉ hiềm thân phận nên không thể tham dự Hoa Tín yến. Tết Nguyên Tiêu họ đi cùng nhau, trong Đào Hoa yến, Diệp Lăng Ba hẳn cũng ở cùng hắn.
Y biết chắc mình sẽ không khiến nàng thất vọng. Dù họ không thường xuyên gặp mặt, nhưng chỉ cần gặp mặt, y sẽ không giấu diếm điều gì với nàng.
– Sau Đào Hoa yến, hắn bị thương ư?
Bản thân nàng cũng ý thức được câu hỏi này thật nực cười, đặc biệt là khi nói ra trước mặt Thôi Cảnh Dục, người vốn vì nàng mà bị thương. Nhưng dù sao nàng vẫn là Diệp Thanh Lan, nàng mím môi và nói hết lời:
– Ta tìm hắn suốt một ngày mà không có tung tích gì.
– Hành tung của hắn xuất quỷ nhập thần. Nếu hắn muốn trốn thật, sẽ không ai tìm được. – Thôi Cảnh Dục đáp.
Y luôn biết nàng muốn gì, muốn hỏi gì, nhưng lại cố tình chờ nàng nói ra. Đã bao năm trôi qua, tật xấu ấy của y vẫn không hề thay đổi.
Thôi Cảnh Dục rõ ràng đã định sẵn phải làm tù nhân cho những cảm xúc của mình, nhưng vẫn cố tung ra đòn cuối cùng. Đòn cuối cùng không phải để khiến nàng bối rối, mà để triệt tiêu chút áy náy còn sót lại trong lòng nàng.
Quả nhiên, nàng lập tức ngẩng đầu lên nhìn y. Ánh mắt của nàng vẫn như năm hai mươi, nặng trĩu đến mức có thể thấu rõ lòng người, khiến y không khỏi lo lắng cho nàng.
– Huynh có thể tìm hắn không? – Nàng hỏi.
Tiếng cảm thán này không phải Thôi Cảnh Dục nói cho nàng, mà là nói cho chính mình, như đang thầm nhủ: “Quả nhiên vẫn như vậy.”
Thế nhưng, y vẫn hỏi lại:
– Tại sao tiểu thư muốn tìm hắn?
Y vốn hỏi để về sau truyền lại cho Bùi Chiếu, nhưng vào tai Thanh Lan lại thành: “Tại sao ta phải giúp tiểu thư?”
Bên ngoài chính viện, tiếng chiêng trống vẫn đang rộn ràng, tựa như tiếng trống thúc giục diễn viên lên đài. Đây là thời khắc quan trọng nhất, không thể để dang dở. Chuyện quan trọng nhất đời một cô gái, một bước đi sai, vạn dặm sai. Lễ vật của Đới Ngọc Quyền đã được khiêng đến ngoại viện, sau hôm nay, khi bụi trần lắng xuống, sẽ không ai hiểu rõ trọng lượng của quyết định này hơn nàng.
Còn Lăng Ba luôn là người số một trong lòng nàng.
Vậy nên, nàng nhìn thẳng vào mắt y, khẩn khoản:
– Coi như vì ta và huynh của năm đó đi.
Mọi người đều nói Diệp Lăng Ba tài giỏi, nhưng cô chỉ là một thanh đao bình thường, với lời nói sắc bén và thái độ kiên quyết để tạo ra thắng lợi. Còn Thanh Lan, người luôn dịu dàng đoan trang nhất, trông như thể không thể giẫm chết một con sâu, nhưng vào lúc cần thiết, nàng vẫn có thể đâm người khác một nhát dao chí mạng.
Vào ngày kết thúc đại chiến sông Minh Sa, nước sông bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Thôi Cảnh Dục đứng trong dòng nước lạnh thấu xương, chống thanh đao xuống đất, ngẩng đầu nhìn lên trời. Bầu trời chưa có tuyết rơi, chỉ có những đám mây xám nặng nề, nhưng y đã nhớ đến Diệp Thanh Lan.
Bốn năm chiến đấu liên miên, rất nhiều lần đối mặt với hiểm cảnh, y đều liều mạng giữ lấy một hơi tàn. Y muốn sống sót, muốn trở lại kinh thành, muốn gặp lại nàng. Không vì yêu hận, chỉ vì chấp niệm.
Y thường cảm thấy nàng nợ mình, nhưng lại không nói ra được là nợ cái gì. Đính hôn rồi từ hôn vốn là hai bên tình nguyện, có gì mà nợ nần cơ chứ?
Hóa ra, thứ nàng nợ y, chính là một ánh mắt và một câu nói như vậy.
Nàng nợ y một kết thúc.
– Được, ta đi tìm hắn.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 112: Kết thúc
10.0/10 từ 18 lượt.
