Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 113: Tay trắng


Lúc Thanh Lan quay lại noãn các, Lăng Ba vẫn chưa chải đầu xong.


Từ nhỏ, Thanh Lan đã học hành vô cùng chăm chỉ. Mẫu thân mời tiên sinh giỏi nhất đến dạy dỗ nàng, và nàng cũng hết lòng chuyên tâm. Khi ấy còn nhỏ, nàng không hề biết con gái dù học giỏi đến đâu cũng không thể đi thi, cao nhất cũng chỉ có thể làm nữ quan trong cung, không khác cung nữ hầu hạ bên cạnh quý nhân là bao.


Có hôm đi học, nàng đọc mãi mà không hiểu bài, cảm thấy buồn bực, bứt rứt. Tiên sinh không có con cái nên cũng không hiểu, cứ tưởng nàng tức giận nên mặt mới đỏ bừng như thế. Cho đến khi ngoái đầu nhìn lại, ông đã thấy nàng ngất đi, trán nóng bừng. Thì ra, nàng đã lên cơn sốt cao từ bao giờ.


Nữ nhi Diệp gia đều như vậy, đã quen tự ép buộc mình phải nghiến răng cố gắng, và tin rằng mọi thứ đều có thể dựa vào bản thân. Họ khống chế trái tim mình một cách nghiêm ngặt, đến mức không hề nhận ra cơ thể đã bắt đầu phản kháng.


Buổi trưa, noãn các rải đầy nắng ấm. Ngoài viện, tiếng trống chiêng vẫn rộn ràng, đông vui ồn ã, còn Lăng Ba vẫn đang mặc một bộ trung y, ngồi bên lồng sưởi đọc sách.


Liễu Nhi khóc sưng cả mắt, vừa nhìn thấy Thanh Lan đi vào đã run lên như trẻ con mắc tội nhìn thấy người lớn. Cô hầu kêu khẽ một tiếng “đại tiểu thư”, Thanh Lan chỉ khẽ xuỵt một tiếng, ra hiệu cho Liễu Nhi đừng làm Lăng Ba giật mình.


– Muội đang đọc gì vậy?


Thanh Lan hỏi, như thể hôm nay vẫn chỉ là một ngày bình thường. Lăng Ba nhìn nàng một cái, rồi lại cúi xuống đọc sách.


– Tỷ tỷ, chữ “liêu” nào có ý là một loài chim?


Thanh Lan đương nhiên biết. Nàng ngồi bên lồng sưởi, nhẹ nhàng viết cho Lăng Ba xem.


– Liêu () là một loài chim nhỏ, chuyên bắt côn trùng để ăn, thậm chí là cả ve.


Lăng Ba mỉm cười.


– A Liêu, A Liêu… – Cô lẩm nhẩm cái tên này rồi cười nói. – Thì ra chàng thật sự là một con chim, còn là chim bắt ve.


Như đã trút được gánh nặng trong lòng, cô nhẹ nhàng đứng dậy, mặc thêm quần áo rồi ngồi lại trước gương. Thấy nương tử chải đầu đã dặm xong phấn trân châu nhưng vẫn chưa trang điểm, Lăng Ba liền hỏi:


– Sao thế?


Nương tử chải đầu không dám nói lời nào. Lăng Ba vuốt mặt, lúc này mới nhận ra mình đang vô thức rơi nước mắt.


– Không sao, ta chỉ bị bụi rơi vào mắt, sẽ hết nhanh thôi, – Lăng Ba an ủi nương tử chải đầu. – Mau chải đi kẻo không kịp giờ lành.


Thanh Lan bước tới nhận lấy cây lược từ nương tử chải đầu, nói:


– Không có gì, để ta chải đầu cho Lăng Ba, cô đi chuẩn bị đồ trang sức, cũng như nhau cả.


Nương tử chải đầu lui xuống, La nương tử cũng dẫn theo các nha hoàn ra ngoài. Trong noãn các chỉ còn hai tỷ muội, ánh mặt trời chiếu vào, những hạt bụi thẩn thơ trong nắng, như một buổi trưa thật bình thường.


Lần cuối Thanh Lan chải đầu cho Lăng Ba, cô vẫn còn nhỏ lắm, nhưng giờ phút này lại cảm thấy thật quen thuộc. Thế nhưng, cô chỉ kéo hộp đồ trang sức ra, nghịch những viên trân châu lăn trong ngăn kéo, như thể chẳng để ý điều chi.


Thanh Lan nhẹ nhàng chải, cảm nhận mái tóc của Lăng Ba vừa dày vừa mềm. Người ta hay bảo tóc nhẹ lòng nặng, nhưng dù đã làm tỷ tỷ nhiều năm, nàng vẫn có lúc không thể nhìn thấu tâm tư của Lăng Ba.


Nhưng may mắn là mọi thứ vẫn còn kịp.



– Lăng Ba, lần trước muội hỏi tỷ cảm giác thích một người là thế nào, tỷ đã nói cho muội rồi. – Nàng vừa chải đầu cho Lăng Ba, vừa từ tốn giảng giải. – Nhưng thực ra đó mới chỉ là một nửa thôi. Muội biết cảm giác mất đi người mình yêu thế nào không?


Cơ thể Lăng Ba lập tức cứng lại. Nhưng là một người em gái ngoan ngoãn, cô chỉ ngoan ngoãn lắc đầu.


Thanh Lan vẫn nhẹ nhàng chải đầu cho nàng, như một người tỷ tỷ tốt nhất.


– Lăng Ba, muội đã từng ngã xuống vách núi chưa? Cảm giác ấy giống như đang mơ mình rơi xuống vực thẳm mà mãi không tỉnh giấc…


Nàng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để trần thuật sự thật khủng khiếp nhất.


– Vậy nên trái tim muội cứ rơi, rơi mãi mà không chạm đất. Muội thậm chí chẳng còn thấy sợ hãi, chỉ thấy trái tim cứ chơi vơi mà không thể làm gì. Không, thực ra muội vẫn sống như mọi người, bởi vì muội vẫn là muội, chỉ có trái tim cứ rơi mãi thôi. Cứ như thể muội đã biến thành một cái xác rỗng, tách rời khỏi thế giới, và mọi thứ đều trở nên nhạt nhẽo.


Nước mắt Lăng Ba lại rơi lã chã. Cô xoay lại nhìn Thanh Lan, khẽ gọi:


– Tỷ tỷ.


Thanh Lan xoa đầu nàng, khẽ mỉm cười.


– Đó là lựa chọn của tỷ, nên không sao cả. Lời lúc trước của tỷ không phải lừa dối, tỷ không hề hối hận. – Nàng khẽ khàng nói với Lăng Ba. – Nhưng tỷ chịu khổ như vậy là để muội không phải chịu khổ. Bỏ đi Lăng Ba, không cần tranh đấu, không đáng đâu.


Lăng Ba chỉ khóc, khóc vì nỗi đau trong lời nói của Thanh Lan và cả vì lý do của chính mình. Cô ôm lấy Thanh Lan, vùi đầu vào bụng nàng, lặng lẽ nức nở.


Thanh Lan nhìn thấu cơn giận của Lăng Ba đối với phụ thân. Yến Yến hay Thanh Lan có thể gọi ông ta là phụ thân vì họ không quá để tâm, dù sao ông ta cũng là cha ruột của họ. Nhưng Lăng Ba lại khác. Cô vẫn gọi ông ta là Diệp đại nhân, bởi nàng cảm thấy ông ta không xứng làm phụ thân. Cô vẫn không thể quên được gia đình khi xưa và cũng không thể tha thứ cho ông ta.


Thanh Lan cũng hiểu rõ cảm giác tội lỗi của Lăng Ba. Bởi nàng đã chọn như vậy, đã trả giá quá lớn để bảo vệ gia đình, nên Lăng Ba cảm thấy mình cũng phải trả giá tương đương. Cô đã nghĩ mình không thể gả cho người mình yêu, không thể nắm lấy hạnh phúc của chính mình. Vì gia đình này, cô phải đổi bản thân lấy quyền thế, lấy của cải mà nàng không cần. Cô không thể sống cuộc sống tự do tự tại với Bùi Chiếu, bởi vì cô tin rằng làm vậy là phản bội Thanh Lan.


A Thố gọi Lăng Ba là tỷ tỷ, nên cô bé là người ủng hộ cô chân thành nhất. Và Lăng Ba, vì gọi Thanh Lan là tỷ tỷ, nên nàng là tín đồ trung thành nhất của Thanh Lan.


Nhưng Thanh Lan lại nói, không đáng.


– Muội được sống vui vẻ, chính là sự báo đáp tốt nhất với tỷ. Nếu không, sự lựa chọn của tỷ còn có ý nghĩa gì nữa? – Thanh Lan mỉm cười, khẽ nâng mặt Lăng Ba lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. – Đừng ngốc nữa, nếu chúng ta không thể gả cho người mình thích, mẫu thân ở trên trời sẽ đau lòng biết bao.


Lăng Ba như vừa bừng tỉnh từ giấc chiêm bao.


Người thông minh nhất luôn phạm sai lầm ngu ngốc nhất, bởi vì người ngu ngốc không có khả năng đó. Lăng Ba quyết tâm chuộc tội, để rồi chỉ trong vài ngày đã đi đến bước này. Giờ đây, bên ngoài khách khứa vẫn nhộn nhịp, lễ hỏi của Đới Ngọc Quyền chất đầy noãn các, nhưng cô vừa thảng thốt nhận ra mình không hề muốn sống trọn đời với gã.


“Không kịp nữa, đã muộn rồi…”


Cô hoảng hốt nhìn Thanh Lan, như thể cô vừa trẻ lại thành cô bé mười hai tuổi, vẫn là cô bé Lăng Ba lẽo đẽo đi theo tỷ tỷ, trời sập xuống sẽ òa khóc chạy đi tìm nàng.


– Ván đã đóng thuyền…


Thanh Lan mỉm cười.


Nàng chỉ lớn hơn Lăng Ba bốn tuổi, nhưng có lúc lại như một nửa mẫu thân. Diệp phu nhân qua đời quá sớm, nàng cũng sớm học được cách gánh vác trách nhiệm, lúc nào cũng phải mỉm cười điềm tĩnh để mọi người cảm thấy dù trời sập xuống vẫn có nàng ở đây. Chỉ cần được tựa vào người nàng ngủ một giấc, thức dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.


– Đừng ngốc nữa, bây giờ mới là lúc nào. – Nàng mỉm cười xoa đầu Lăng Ba. – Muội có biết tại sao phải có lễ đính hôn không?



Lăng Ba lắc đầu.


– Vì xử lý sẽ dễ dàng hơn. – Thanh Lan cười đáp.


Hai mắt Lăng Ba lại ầng ậng nước, vì cô kích động, và vì sau cùng cô vẫn cần tỷ tỷ giúp thu dọn tàn cục.


– Đi đi, xe đang chờ ở cửa nam, sẽ có người đón muội – Thanh Lan mỉm cười an ủi. – Đừng lo, mọi chuyện còn có tỷ mà. Đới Ngọc Quyền hai mươi mốt tuổi, không phải mười bảy tuổi. Một thương nhân sẽ không bao giờ mua bán lỗ vốn. Đi nhanh đi kẻo không kịp! Liễu Nhi!


Liễu Nhi chỉ chờ đúng lúc này, cô hầu gái lập tức giúp Lăng Ba thay xiêm y, lại khoác thêm áo lông cáo và mũ trùm. Xuân Minh giao cho Liễu Nhi một bao hành lý. Lăng Ba vội vã vấn tóc, xỏ giầy, bị Liễu Nhi kéo ra cửa. Cô không kịp ngoái lại, chạy về phía Thanh Lan, ôm chặt lấy nàng.


Những giọt nước mắt nóng của cô rơi lên vai Thanh Lan. Cởi bỏ lốt ngoài của “Diệp Lăng Ba”, cô vẫn chỉ là một thiếu nữ mười chín tuổi, bị vận mệnh thúc đẩy làm ra quyết định quan trọng nhất đời.


– Đi đi, – Thanh Lan mỉm cười xoa đầu Lăng Ba. – Thay tỷ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.


Lăng Ba lại nước mắt giàn giụa trên mặt, Liễu Nhi vội kéo cô đi, thúc giục:


– Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, bên ngoài bữa tiệc đã sẵn sàng rồi.


Lăng Ba lập tức chạy theo Liễu Nhi rời khỏi noãn các. Thường đệ nở hoa vàng óng phủ quanh hành lang, cành hoa rũ xuống tựa như liễu xanh ngày xuân. Cô xách váy chạy thẳng, cành hoa vuốt qua cổ chân, vừa như níu kéo vừa như cổ vũ. Lăng Ba chạy về phía trước, tựa như vai diễn đang bước lên sân khấu.


Lầu các san sát bên hành lang chính là thiên sơn vạn thủy, nắng trưa chiếu lên con đường của cô. Lăng Ba như nữ chính trong hí kịch, tháo bỏ gông xiềng của quá khứ, chạy về nơi vận mệnh mờ mịt.


Trong noãn các phía sau, Thanh Lan bình tĩnh nhìn căn phòng trống trơn. Dù vừa làm một chuyện kinh thế hãi tục, nàng lại điềm tĩnh một cách dị thường. Nàng đi loanh quanh trong noãn các, hết vuốt gương, lại chạm vào lưng ghế dựa…


– Tiểu thư, – Xuân Minh bẩm báo. – Đới đại nhân đến rồi.


Thanh Lan mỉm cười.


Nàng xoay người lại.


Lẽ ra nàng nên nói, “Ta nghĩ Đới đại nhân cũng không ngạc nhiên với kết quả này”. Lăng Ba không hiểu chữ tình, chỉ tự ti mình không đủ xinh đẹp mà không biết rằng kẻ đồng ý cưới cô đã suy nghĩ rõ ràng. Những cô gái ở tuổi này, ai cũng như cá chậu chim lồng, chờ người đến định đoạt.


Đàn ông sẽ không hiểu.


Nên người làm tỷ tỷ như nàng khó tránh khỏi có địch ý với gã. Tên tân quý mới nổi này suýt nữa chỉ dùng năm ngày để quyết định hôn sự của muội muội nàng, đẩy muội ấy vào một cuộc hôn nhân đầy rủi ro.


Nhưng nàng là Diệp Thanh Lan. Thẩm Bích Vi chính là khía cạnh khác của nàng. Nàng lặng lẽ giấu mặt đó đằng sau lễ tiết và sách thánh hiền, sau cả nụ cười ôn văn nhĩ nhã của mình.


Nàng xoay người, dùng nụ cười đối diện với Đới Ngọc Quyền.


Nàng nói:


– Đới đại nhân, chúng ta bàn chuyện bồi thường đi.


.


.



.


Hiện giờ, chính sảnh đang chìm trong không khí tưng bừng. Trưởng công chúa, Bình quận vương phi, Lương lão vương phi, Dĩnh vương phi, cùng vô số phu nhân thế gia và các nữ quyến quân Trấn Bắc, quý phụ tôn thất đều đang đợi khai tiệc. Hàn Nguyệt Khởi qua lại trong đám đông, tựa như cánh bướm xuyên qua những đóa hoa, thay Thanh Lan làm nữ chủ nhân.


Hàn Nguyệt Khởi thường cảm thấy mỗi bữa tiệc lại như một tấm bình phong “bách điệp xuyên hoa”. Mọi người là những hoa văn trên tấm bình phong, người là hoa, người là bướm, còn nàng là tú nương duy nhất. Nàng xe chỉ luồn kim, dùng những sợi tơ quý giá cố định mọi thứ vào những vị trí thích hợp, ngay ngắn rõ ràng.


Nhưng hôm nay, nàng sẽ thất vọng.


Một nội thị lạ mặt vội vã đi vào. Nghe nói trong cung thường dùng nội thị để tìm hiểu tin tức, vì họ không đáng chú ý lại vô cùng trung thành. Nội thị này dường như có địa vị khá cao, hắn đi xuyên qua các nữ quan và cung nữ, đi thẳng đến trước ngự giá của Trưởng công chúa, nhỏ giọng thì thầm điều gì đó.


Đây là một chuyện cực kỳ bất thường. Bởi vì Trưởng công chúa lập tức đứng bật dậy, nữ quan và vú Tống cũng đứng dậy, trông như muốn bãi giá. Điệu bộ này của Ngài còn đáng sợ hơn cả hôm Nghênh Xuân yến, bởi vì dường như thái độ của Trưởng công chúa đã hoàn toàn thay đổi.


Hàn Nguyệt Khởi âm thầm thấy khủng hoảng. Nàng biết, chắc chắn đã có chuyện lớn xảy ra.


Trong khi đó, Lăng Ba dẫn theo Liễu Nhi chạy thục mạng. Tiếng chiêng trống bên ngoài như tiếng đòi mạng, tiếng pháo như tiếng truy binh. Cô khó khăn lắm mới chạy được đến cửa nam, quả nhiên thấy Liễu Cát đã chờ sẵn ở đó. Gã vừa thấy Lăng Ba đã lập tức cất tiếng gọi “tiểu thư”.


Gã đỡ cô lên xe ngựa. Lăng Ba còn chưa kịp bước hẳn lên, màn xe đã bị vén lên. Những vệt nắng loang lổ qua ô cửa, Bùi Chiếu mặc bộ bạch y trong Tết Nguyên Tiêu, cười tủm tỉm nhìn cô.


Lăng Ba nhào đến tát chàng một cái, nhưng cổ tay lại bị chàng nhẹ nhàng nắm lấy.


– Huynh tính cả rồi đúng không? – Cô lập tức mắng. – Đồ chết tiệt!


Bùi Chiếu kéo cô về phía trước, Lăng Ba ngã vào lòng chàng, hương hoa mai tràn ngập khứu giác. Cô như ngã vào rừng đào ngày ấy, nhìn thấy vô số cánh hoa trôi trên dòng nước. Cô là chú cá chìm giữa dòng, bị xoáy nước cuốn theo những cánh hoa.


Chàng kéo màn xe xuống, nhẹ nhàng hôn cô.


Gió xuân ấm áp thổi đến, rõ ràng không có hương hoa, nhưng lại như đang mang theo bách hoa mùa xuân, như dòng nước xuân mềm mại chảy qua kẽ tay. Lăng Ba thấy lòng mình mềm đi, vừa yếu ớt lại vừa yên tâm. Cô biết cuộc đời này của mình sẽ gắn bó với người tên Bùi Chiếu này.


Tiếng sáo trúc truyền đến, có tiếng ai khẽ hát: “Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu. Mạch thượng thùy gia niên thiểu, túc phong lưu. Thiếp nghĩ tương thân giá dữ, nhất sinh hưu. Túng bị vô tình khí, bất năng tu. (1)”


Nhưng cô là Diệp Lăng Ba, dễ dàng thoát khỏi chốn “ôn nhu hương” ấy, hung dữ uy h**p Bùi Chiếu:


– Huynh nghe cho kỹ đây, ta không phải những quả hồng mềm kia đâu nhé. Nếu huynh dám phụ lòng ta, ta nhất định sẽ giết huynh. Huynh có biết Lư Văn Nhân không? Nếu huynh chọc giận ta, ta còn tàn nhẫn hơn nàng ta đấy! Đến lúc ta xử huynh xong vẫn có thể toàn thân thoát nạn!


Cái gì mà tân hôn mấy năm đầu ngọt ngào như mật, về sau lạnh lẽo như tro tàn? Cái gì mà mặc kệ thiếp thất, chỉ cần làm chính thất? Cô không muốn một cuộc đời như vậy. Bùi Chiếu chỉ thuộc về cô. Từ nhỏ cô đã luôn ngang tàng, những thứ mình yêu thích sẽ giấu kỹ trong hộp, tuyệt đối không chia sẻ cho bất kỳ ai khác.


Bùi Chiếu mỉm cười nhìn cô, lại như đang nhìn một con mèo con đang giương nanh múa vuốt. Chàng rõ ràng cũng vội vã chạy đến, trên người còn thoang thoảng hương rượu hoa mai. Con người chàng khi chán nản lại càng đẹp đẽ, càng lộ rõ bản chất, giống như pho tượng thần giữa ngói đổ tường rơi, trái lại càng có vẻ thân thiết.


Hơn nữa, ánh mắt chàng nhìn Lăng Ba lại chuyên chú đến vậy, như thể mọi thứ khác trên đời đều không còn quan trọng nữa.


– Biết rồi mà, – Chàng trêu chọc, khẽ vuốt mặt Lăng Ba. – Diệp tiểu thư không bội tình bạc nghĩa với ta, ta rất mừng.


Lăng Ba lập tức nắm tay chàng, nhéo một cái đau điếng để trút hết cơn giận dữ mấy ngày qua.


– Huynh còn dám táy máy tay chân nữa! Nói mau, tiếp đó chúng ta phải đi đâu? Ta không muốn rời khỏi kinh thành, huynh đừng có lôi ta đến chỗ tồi tàn nào đấy…


Cô đang bắt nạt Bùi Chiếu thì nghe thấy giọng nói bất an của Liễu Cát gọi tiểu thư. Lăng Ba hé màn lên nhìn, chẳng trách Liễu Cát lại sợ hãi đến vậy, bên ngoài là một đội Kim Ngô Vệ, người dẫn đầu còn là Tần nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. Bên cạnh bà ta còn có một người có vẻ là quan chức kề cận, ai nấy đều trang bị đầy đủ, đao kiếm sáng ngời.



Nhưng đây không phải lần đầu Lăng Ba đối mặt với cục diện này. Năm đó, khi Diệp đại nhân uy h**p dùng tội ngỗ nghịch để trừng phạt cô, dù ông ta là phụ thân, là quan chức triều đình, cô cũng chưa từng chùn bước.


Cô kéo Bùi Chiếu ra sau, chính mình vén màn nhìn thẳng vào Tần nữ quan:


– Tham kiến Tần thượng cung! Tần thượng cung cản đường ta có vẻ vô lý. Mặc dù đây là chuyện trong Hoa Tín yến, nhưng mới chỉ là đính hôn thôi. Qua lễ đính hôn còn có thể đổi ý, hình như đây không nằm trong phạm trù cấm đoán của Trưởng công chúa.


Cô chắc chắn mình muốn trở thành La nương tử, về nhà có thể đánh tên trượng phu không có chí tiến thủ thành đầu heo, nhưng trước mặt mọi người, cô tuyệt đối không để ai bắt nạt chàng.


Ai bảo chỉ có đàn ông mới có thể kim ốc tàng kiều, Diệp Lăng Ba cô đây cũng có thể giấu Bùi Chiếu đi cho riêng mình.


Nhưng tên Bùi Chiếu này lại chẳng nghe lời. Lăng Ba đẩy chàng ra sau, chàng lại thò mặt ra ngoài. Thanh niên tuấn tú lộ mặt trong xe ngựa, chàng chỉ khẽ cười, nhưng người trong phủ Trưởng công chúa đều quỳ xuống, bao gồm cả Tần nữ quan.


Lăng Ba hoảng hốt nhìn chàng, trong khi Bùi Chiếu chỉ mỉm cười.


Chàng lười nhác dựa vào gối mềm trong xe ngựa, giống như những lần chàng lười biếng tựa vào thân cây, đôi mắt cong cong nhìn Lăng Ba. Chàng vẫn là Bùi Chiếu, nhưng lại có thêm điều gì đó khác lạ.


– Sáng nay trước khi Thôi Cảnh Dục đến tìm ta, ta đã nghe lời Lăng Ba, gửi bái thiếp tham dự Hoa Tín yến, nên bây giờ họ mới tìm tới. – Chàng mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích cho Lăng Ba. – Tên của ta không phải Bùi Chiếu, cũng không xuất thân thường dân. Minh Hoa trưởng công chúa là mẫu thân của ta, Hoắc An quốc công trên Lăng Yên các là tổ phụ của ta, thế tử Hoắc Huyên qua đời ở Bạch Mã dịch là phụ thân của ta. Tên ta là Hoắc Anh Trinh.


– Ta đã nói với nàng rồi mà, – Chàng thậm chí còn nói ra đáp án trong đêm Nguyên Tiêu. – Thôi Cảnh Dục là núi, ta là mưa. A Thiền không chịu gả cho kẻ trắng tay, vậy thì hãy tới làm cáo mệnh phu nhân của phủ Anh Quốc công đi.


.


.


.


(1) Bài thơ Tư Đế Hương – Xuân Nhật Du của Vi Trang


Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu


Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu!


Thiếp nghĩ tương thân giá dư, nhất sinh hưu


Túng sử bị vô tình khí…


Bất năng tu!


Bản dịch sưu tầm:


Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu


Trai trẻ phong lưu bước bước mau


Ước nguyện chung thân bên chàng ấy


Dẫu tình có nhạt cũng không sầu


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 113: Tay trắng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...