Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 114: Quốc công


Hoắc Anh Trinh, Anh Quốc công chưa từng xuất hiện trước công chúng suốt mười năm, đột nhiên có mặt trong Thường Đệ yến của Diệp gia, đã khiến cả kinh thành náo động.


Lăng Ba vẫn còn thấy sợ Tần nữ quan. Bà ta là kiểu cung nhân luôn giữ phép tắc trước mặt quý nhân, có thể quỳ gối hành lễ một cách cung kính, nhưng vẫn ngầm phê bình hành vi của Bùi Chiếu:


– Lang quân là con cháu tôn thất, sao lại dám ngồi cùng xe với nữ quyến xa lạ, xin mau chóng đi bái kiến điện hạ đi ạ.


Lăng Ba thực sự đã bị Bùi Chiếu làm choáng ngợp. Hoắc Anh Trinh là ai? Đó là Anh Quốc công cao quý không tả xiết, là đứa con duy nhất của Trưởng công chúa, chỉ cần lộ mặt chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu Hoa Tín yến. Nhưng khi chàng mỉm cười rạng rỡ với cô, chàng vẫn là Bùi Chiếu.


– Nàng yên tâm, ta đi một lát sẽ về ngay.


Bùi Chiếu mỉm cười an ủi cô rồi định nhảy xuống xe, nhưng lập tức bị Lăng Ba kéo áo.


Chẳng trách chàng lại anh tuấn như vậy, chẳng trách tặng chàng gấm hoa, chàng chỉ cười nhạt nói thích gấm khắc hơn, chẳng trách chàng chê hoàng kim đỗ ngấy mỡ, chẳng trách chàng đánh mã cầu đứng đầu kinh thành, chẳng trách chàng đánh chết cũng không cầu tiến, đến xuất hiện trong Hoa Tín yến cũng không chịu…


Lý lịch quân ngũ của chàng là tòng quân từ bốn năm trước, liên tục lập chiến công, cuối cùng trở thành Thiếu tướng quân của Hỏa tự doanh. Quá khứ của phủ Anh Quốc công phức tạp, Hoắc Anh Trinh phải gánh trên vai thù hận từ thế hệ cũ, nên chàng mới mai danh ẩn tích, đến Bắc Cương tòng quân. Trưởng công chúa mất liên lạc với chàng nên mới nói ra bên ngoài là chàng đang học tập ở núi Vĩnh Ninh. Đó cũng là lý do khiến giọng điệu của Tần nữ quan mang theo sự chỉ trích.


Người đời khen Lăng Ba thông minh, cô quả thật là người nhanh nhạy. Chỉ trong chớp mắt, cô đã có thể đoán được những chuyện đã xảy ra, biết được những quyết định mà Bùi Chiếu đã đưa ra, đã từ bỏ và lựa chọn điều gì.


Còn Bùi Chiếu chỉ khẽ cười, đôi mắt hoa đào cong cong, kiên trì dỗ dành cô. 


– Nàng yên tâm, – chàng biết nỗi lòng Lăng Ba, nên an ủi, – Ta đi gặp điện hạ rồi sẽ quay lại với nàng ngay.


Chàng cúi đầu, ánh nắng chiếu trên gương mặt hơi nghiêng của chàng để lại những mảng lấp lánh. Làn da chàng mỏng manh, xương gò má thanh mảnh, đẹp đến mức khiến người ta xiêu lòng.


Lăng Ba bỗng thấy hoảng hốt, không dám tin mình thực sự đã có được chàng. Cô không hề e sợ, vì cô là Diệp Lăng Ba, đã từng nếm trải biết bao nguy hiểm. Giờ đây, cô đã nghe theo trái tim mình, cởi bỏ giá y để đến bên chàng, cũng là để đón nhận vận mệnh của mình.


Mà dù cô không chọn chàng, chàng cũng sẽ chọn cô. Sáng sớm hôm nay chàng đã gửi bái thiếp, chàng chấp nhận quay về làm Hoắc Anh Trinh vì cô, bởi vì cô không muốn gả cho kẻ trắng tay.


Lăng Ba từ bỏ sự cố chấp của mình, Bùi Chiếu cũng từ bỏ cái tôi của chàng. Vì vậy, họ mới có thể gặp gỡ ở giữa con đường, như hai đứa trẻ ngây thơ, đều muốn dành cho đối phương những điều tốt đẹp nhất.


Nghĩ được đến đây, con đường phía trước đã không còn đáng sợ nữa.



Lăng Ba buông tay áo của chàng ra, hoa văn thanh loan trượt qua kẽ tay. Thật ra, cô là một người thiếu cảm giác an toàn, từ nhỏ đã thích quấn quýt Diệp phu nhân, không muốn rời xa một khắc. Sau khi mẫu thân qua đời, cô thường ôm y phục của bà ngủ, để cảm nhận mùi hương của bà.


Cô là người thực dụng, thích gấm vóc, thích ngọc quý, thích vàng bạc nặng trĩu tay, bởi vì cô tin rằng chỉ những thứ có thể nắm trong tay mới là chân thật. Lăng Ba thường muốn cắn Bùi Chiếu một cái, bởi vì cô nghĩ chỉ có như vậy mới cảm nhận được sự tồn tại của chàng.


Nhưng dù thực dụng, cô vẫn là Diệp Lăng Ba, một người rất can đảm.


– Được. – Cô cười với chàng và nghiêm túc nói, – Ta chờ huynh quay lại.


.


.


.


Khi Bùi Chiếu bước vào chính sảnh, các phu nhân lập tức nín thở.


Trước ngự giá của Trưởng công chúa, các phu nhân không thể châu đầu ghé tai bàn tán. Nếu không, tất cả họ đã thốt ra câu nói đang giữ kín trong lòng.


Chẳng trách.


Thân thủ lẫn dung mạo như vậy xuất hiện trong Mã Cầu yến đã khiến bao người tiếc nuối. Tiếc rằng chàng không được phong Hầu, nếu không người đứng đầu Hoa Tín yến chắc chắn là chàng.


Quyền thế địa vị chỉ là thứ yếu, điều mà các phu nhân tiếc nuối chính là một thiếu niên lang dung mạo tựa Phan An, lại hiểu thấu tình ý. Lẽ ra chàng phải được sống tự do thoải mái để dễ dàng trải qua nữ nhi tình trường, nếu không làm sao có thể chịu được cuộc sống tầm thường.


Tước Hầu đã là kỳ vọng cao nhất của các phu nhân, ai ngờ chàng lại là vị Quốc công trẻ tuổi duy nhất trong kinh thành.


Lư Văn Nhân đã không còn. Không, phải nói là cũng may Lư Văn Nhân đã biến mất, nên các phu nhân mới có thể âm thầm tính toán. Ngày đó Trưởng công chúa thiết yến, mới chỉ nhắc đến tên chàng đã khiến các phu nhân bừng bừng toan tính, huống hồ là lúc này.


Thanh niên cao ráo, anh tuấn, nhanh nhẹn bước vào, tựa như một thân cây tươi đẹp. Ánh mặt trời trong sân chiếu lên vai chàng, nhưng xiêm y bằng gấm hoa thêu thanh loan hoa lệ vẫn không sánh bằng dung nhan diễm lệ của chàng. Tiếng sáo trúc réo rắt, chàng bước lên bậc thang, vén vạt áo quỳ xuống thảm gấm đỏ tham kiến Trưởng công chúa.


– Bái kiến mẫu thân.


Tất cả các phu nhân đều âm thầm thở dài, các tiểu thư cũng đỏ mặt. Quả thật, khí độ và dung mạo như vậy mới không uổng phí thanh xuân tươi đẹp.



Minh Hoa Trưởng công chúa từ nãy đã bứt rứt không yên. Dù rằng có thể nghiến răng chịu đựng mọi cay đắng vốn là ưu điểm của các quý nhân trong cung, nhưng giờ đây các phu nhân giật mình nhận ra ngài cũng có một mặt phàm tục. Ngài dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm sống lưng của con trai, hệt như một người mẹ bình thường.


– Đứng lên đi.


Ngài có thể nhịn được, nhưng những người trong phủ Trưởng công chúa thì không. Ánh mắt Tần nữ quan đầy trách móc, Tô nữ quan ngạc nhiên, còn vú Tống đã ướt đẫm hai mắt.


– Về là tốt rồi, về là tốt rồi.


Hóa ra các vú già trong cung cũng có lúc luống cuống. Vú Tống lại gần kéo Bùi Chiếu đứng lên, cẩn thận nhìn chàng một lượt từ trên xuống dưới xem có thương tích gì không, rồi lại hành lễ: 


– Lão nô xin bái kiến Quốc công gia.


Đến lúc này, các phu nhân trong kinh thành mới kịp phản ứng mà đồng loạt đứng lên chào. Tiên đế đã thanh lọc một lần, trong kinh chỉ còn hai vị Quốc công. Dũng Quốc công đã sắp tuyệt tự, nên vị Quốc công trẻ tuổi còn lại này quả thực quý giá như rồng phượng.


Bùi Chiếu đương nhiên mỉm cười lễ độ: 


– Các phu nhân khách khí. Ngày đó ở Mã Cầu yến quả thật đã mạo phạm.


Đây mới là nguyên nhân các phu nhân yêu quý chàng. Chàng không chỉ có dung mạo khí độ xuất chúng, lại không cau có lạnh lùng như băng giống hai vị còn lại trong quân Trấn Bắc. Chỉ có các phu nhân đã trải qua cuộc sống gia đình mới hiểu rằng, người thích nói cười, hào hoa phóng khoáng như chàng mới xứng với câu “như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên” trong hí kịch.


Chàng nói đùa, các phu nhân cũng thả lỏng. Trưởng công chúa cũng nói:


– Các phu nhân không cần đa lễ, nó vẫn còn nhỏ, ta sợ sẽ làm hư nó mất.


Vú Tống cũng cười nói:


– Phải đấy, các phu nhân đừng khách khí. Quốc công gia còn trẻ, không chịu được lễ trọng, đừng dọa ngài ấy.”


Các nữ quyến có thể miễn lễ, nhưng các khách nam bên ngoài lại không được. Trưởng công chúa bèn dặn dò:


– Được rồi, Tĩnh Dung dẫn nó ra ngoài chào hỏi đi. Hoằng Du vẫn ở bên ngoài chứ?


Triệu Hoằng Du là tên của Bình Quận vương gia, đứng trước mặt Trưởng công chúa vẫn thuộc hàng con cháu. Bình Quận vương phi nghe xong lập tức tiến lên lễ phép cười nói:



– Bẩm điện hạ, vương gia vẫn đang chờ ở ngoài ạ.


– Đi đi. – Trưởng công chúa nhìn chàng, tựa như một mẫu thân bất lực nhưng không thể dời mắt, dường như lại mang theo nỗi buồn vô tận. – Đừng ở bên ngoài lâu quá, đi một vòng rồi quay lại. 


Hàn Nguyệt Khởi lập tức tiến lên nói:


– Bẩm điện hạ, thần phụ đã thiết tiểu yến cho Quốc công gia ở Lan Nguyệt các. Quốc công gia tiếp nam khách trở về có thể di giá đến ngay ạ.


Các phu nhân sẽ không hiểu tại sao phải thiết tiểu yến, chỉ nghĩ do Trưởng công chúa không nỡ rời xa con trai. Dù sao quân Trấn Bắc đã đánh trận suốt bốn năm, Hoắc Anh Trinh là tướng lĩnh trong quân, vậy nên chàng vốn không theo học ở núi Vĩnh Ninh mà đã lén đi tòng quân.


Họ đâu có biết có một việc khác cần Trưởng công chúa định đoạt, chỉ có Hàn Nguyệt Khởi biết được sơ sơ, cũng nhờ Lăng Ba đã sai nha hoàn lén nói cho nàng biết khi nãy.


Đúng là nghiệt duyên.


Từ lúc khai quốc đến giờ, Hoắc gia vốn đã không an phận. Là một trong hai mươi bốn danh thần trong Lăng Yên các, lại còn đứng đầu các võ tướng. Theo bí sử hoàng gia, khi lập quốc đã có thuật sĩ nói rằng Hoắc An Quốc công có mệnh Hàn Tín. Về sau, quả nhiên lời đó thành sấm, Hoắc gia từ …


Chạy đến lễ đính hôn cướp luôn thê tử của người ta, đúng là việc chỉ có Hoắc gia làm được.


Trưởng công chúa vừa thầm mắng, vừa thở dài bất lực.


– Đi thôi. – Ngài dặn dò Tần nữ quan. – Bổn cung mệt rồi, đi gọi Diệp đại tiểu thư đến trò chuyện cùng bổn cung.


.


.


.


Tuy Thanh Lan không ngờ tình hình lại thành ra thế này, nhưng nàng cũng không quá ngạc nhiên. Hơn nữa, mọi thứ vẫn đang phát triển theo chiều hướng tốt nên nàng hoàn toàn không lo lắng khi đến gặp Trưởng công chúa.


Quy tắc hoàng gia có vô tình thế nào đi nữa thì Ngài vẫn là mẫu thân của Hoắc Anh Trinh.


Quả nhiên thái độ của Trưởng công chúa gần gũi hơn nhiều so với các lần trước. Đương nhiên đây cũng có thể là ảo giác của Thanh Lan, dù sao họ cũng đang ngồi trong Lưu Ly các của Diệp gia. Dáng vẻ dựa vào ghế ngồi của Ngài trông còn khá giống Diệp phu nhân, Ngài đang xoa thái dương, hiển nhiên cũng hết sức đau đầu với tình hình này.



Thanh Lan lúc này mới nhận ra dung mạo của Ngài và Bùi Chiếu có rất nhiều điểm giống nhau. Gương mặt đều có nét điềm đạm, môi cũng giống, nhưng mắt của Bùi Chiếu lại có vẻ phong lưu. Còn Trưởng công chúa là người nhà họ Triệu, có đôi mắt phượng hẹp dài trông vừa cao quý vừa xa cách.


– Thanh Lan bái kiến điện hạ.


– Dọn chỗ đi.


Đãi ngộ lần này tốt hơn hẳn các lần trước, đáng tiếc Tô nữ quan không có ở đây, nếu không nhất định sẽ mừng cho nàng lắm.


Thanh Lan cúi thấp đầu, quy củ ngồi vào chỗ. Nàng vừa an vị đã nghe câu hỏi có phần khó nghe của Tần nữ quan:


– Diệp đại tiểu thư quả nhiên giỏi làm chủ nhà. Sao cả tân nương lẫn khách quý đều đi vào từ trong hẻm vậy?


Quả nhiên phong cách làm việc của hoàng gia là trước tiên phải trách người ngoài. Lăng Ba cũng có lúc lén mắng Triệu Diễn Trạch, nói rằng gia đình họ có cái tật rõ hay, làm như đàn ông nhà họ là “trứng vàng” khiến ai cũng thèm muốn vậy. Rõ ràng Triệu Diễn Trạch chủ động quấn lấy Thẩm Bích Vi, nhưng lời ra tiếng vào trong cung lại như đang trách Thẩm Bích Vi dụ dỗ cậu ta vậy.


Nhưng Thanh Lan cũng chỉ khẽ cười, lễ phép đáp:


– Tệ phủ chỉ đang tổ chức lễ đính hôn cho xá muội, thực sự không biết Quốc công gia đại giá quang lâm, xin Tần thượng cung thứ tội.


Chẳng trách Tần nữ quan tức giận, chuyện này quả thật quá không ra gì. Bùi Chiếu trốn biệt bốn năm, nay quay về lại vì một người con gái. Là tiểu thư nhà ai cũng được, dù dòng dõi thấp kém cũng chẳng sao, ấy thế mà lại là hôn thê của người ta. Nói lời khó nghe, chuyện này liên lụy đến Trưởng công chúa sẽ thành quân đoạt thần thê. Hoắc gia chẳng còn ai nên chẳng sợ mất mặt, chứ hoàng gia làm sao mà chịu được.


Nhưng chàng lại là con trai duy nhất của Trưởng công chúa nên hoàng gia phải tìm cách lấp l**m. Diệp Thanh Lan cũng nhận ra điểm này nên mới dùng lời nói tấn công: “Muội muội của ta đang đính hôn đàng hoàng, sao Quốc công gia nhà bà lại chạy đến đây?”


Thực sự khiến người ta giận đến đau đầu.


Tần nữ quan đã bao giờ chịu ấm ức như vậy. Với thân phận là hầu cận của Trưởng công chúa, bà ta có thể nghênh ngang đi lại trong cung, gặp phải Trung cung cũng có thể giữ hòa, vậy mà giờ lại chịu thiệt thòi như thế.


Nhưng dù sao Trưởng công chúa cũng là Trưởng công chúa.


– Thanh Lan đúng là thương muội muội, quả nhiên bao bọc vô cùng, – Ngài chỉ lạnh nhạt nói.


Xưng hô của Ngài có phần gần gũi thôi. Cũng phải, bây giờ họ đang trong tình huống đặc thù: họ là trưởng bối hai bên, hay nói cách khác thì chính là sui gia.


– Người sống một đời, chỉ có vài người thân, không che chở họ thì che chở ai ạ? –  Thanh Lan chỉ mỉm cười đáp lễ, vừa như cảnh báo, lại vừa như khuyên nhủ. – Mẫu thân của thần nữ từ nhỏ đã dạy, đọc sách thánh hiền, một đời phải cẩn thận giữ mình theo khuôn phép chính là để bảo vệ người nhà. Nếu không chẳng lẽ làm một tượng đá để người đời lễ bái sao?


Nàng luôn sắc sảo như vậy. Ẩn dưới vẻ ngoài mềm mỏng là cốt cách kiên cường. Chỉ một câu của nàng đã khiến cả Lưu Ly các yên lặng.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 114: Quốc công
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...