Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 115: Người đứng đầu


Thẩm Bích Vi nắm bắt tin tức rất nhanh. Trong khi các phu nhân, tiểu thư còn đang trầm trồ về Bùi Chiếu ở tiền sảnh, cô nàng đã đoán ra sự thật nên lập tức chạy đến hỏi tội Lăng Ba.


– Hay lắm! – Cô nàng giận dữ giương nanh múa vuốt. – Ta khuyên mãi không được, lại còn bị cô đẩy ra xa, bây giờ lại dám bỏ trốn với người ta. Hóa ra ta mới là người thừa thãi! Một Bùi Chiếu đã khiến cô điên đảo như thế, mà đấy, người ta còn không phải Bùi Chiếu mà là Hoắc Anh Trinh! Cô dặn ta không nên trêu chọc Triệu Diễn Trạch, còn cô thì sao? Giờ thì hay rồi, ta không được đánh cũng chẳng được mắng luôn!


Lăng Ba bị Thẩm Bích Vi ấn trên chiếc trường kỷ, vừa né vừa cười khúc khích.


– Ai bảo không được đánh, cô vẫn được đánh huynh ấy như thường mà, đến ta còn muốn đánh huynh ấy đây này… – Cô còn cố tình nhại lại giọng điệu của Thẩm Bích Vi. – Cứ để ta tóm được con hồ ly tinh kia đi, xem ta có đánh chết hắn không!


Thẩm Bích Vi lập tức dừng tay.


– Hay nhỉ, cô còn nói giúp hắn! – Cô nàng túm lấy Lăng Ba mà càu nhàu. – Tình cảm trước đây của cô với ta là giả hết phải không, cô còn giúp hắn cười nhạo ta nữa.


Lăng Ba cuống lên ngay lập tức, mỉm cười dỗ dành:


– Đâu có đâu có, đương nhiên ta thích Vi Vi nhà ta nhất rồi. Bùi Chiếu hay Hoắc Anh Trinh đều phải xếp sau cùng.


– Thật chứ? – Thẩm Bích Vi nhướn mày. – Thế thì không cho cô gả cho hắn.


Lăng Ba phì cười.


– Sao lại không lấy? – Cô hớn hở, vẻ mặt hả hê nói. – Đáng tiếc Lư Văn Nhân không có ở đây, nếu không ta phải gả ngay hôm nay, ngày mai đến nhà nàng ta làm khách, để nàng ta phải dẫn cả nhà ra dập đầu trước ta. Năm đó phe nàng ta dám chèn ép Thanh Lan như vậy, ta nhất định phải thanh toán đủ.


– Ta khuyên cô nên thu liễm lại đi, – Thẩm Bích Vi nói. – Phủ Trưởng công chúa là nơi tàng long ngọa hổ, không dễ chọc vào đâu. Chúng ta thân thiết nên ta hiểu lòng cô, chứ người ngoài có thể sẽ không hiểu. Xưa nay trèo cao ngã đau. Về sau cô đừng nói những câu này nữa, tránh để người ta bám lấy bắt bẻ.


– Cứ nói, sao lại không nói. – Lăng Ba nhàn nhã ngả người ra trường kỷ, đáp. – Ta còn chưa tính sổ với Bùi Chiếu thì thôi. Sao huynh ấy lại giấu thân phận như vậy, hại ta phải dằn vặt bao nhiêu ngày, suýt nữa là bỏ qua rồi. Chẳng trách La ni cô nói nước chảy hoa trôi cực nguy hiểm, suýt nữa đã bỏ qua chính duyên.


– Cô hết thuốc chữa rồi, còn tin lời của ni cô. – Thẩm Bích Vi bĩu môi, nhưng vẫn thật lòng lo lắng cho Lăng Ba nên khuyên nhủ. – Cô cũng đừng truy cứu chuyện của hắn nữa. Chuyện nhà Anh Quốc công cô cũng biết chứ, nước sâu lắm, rối như tơ vò. Hắn tự có lý do mai danh ẩn tích mà đi tòng quân. Bây giờ hắn vì cô mà quay về, phần chân thành này là đủ rồi. Về sau phải làm sao thì hai người tự thương lượng thôi.


Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay! Hai cô gái đang nói chuyện thì Liễu Nhi bước vào, cười tủm tỉm như đang cố nén niềm vui, rồi nói:


– Tiểu thư ơi, Quốc công gia đến rồi.


Cô hầu đổi giọng cũng nhanh, hệt như một tiểu nha hoàn đóng vai nối tơ hồng trên sâu khấu. Chẳng biết Liễu Nhi đã lén cười sung sướng với đám Tiểu Nguyệt bao lâu, cô hầu mặc kệ Lăng Ba có đồng ý không mà dẫn thẳng Bùi Chiếu đi vào.


Thẩm Bích Vi đời nào cho phép, lập tức đứng lên chặn cửa.


– Hay lắm, đây là lễ tiết của con cháu Hoắc gia đấy à? Còn dám xông thẳng vào phòng của tiểu thư khuê các phải không?


Bùi Chiếu chỉ mỉm cười nói:


– Vậy, xin nhờ tiểu thư vào thông báo.



– Bớt nói nhảm đi.


Dù không được đánh cũng chẳng được mắng, Thẩm Bích Vi vẫn tỏ ra vô cùng oai phong.


– Có bản lĩnh thì đánh lại một trận mã cầu, ta không tin ta không thắng được huynh đâu.


Bùi Chiếu chỉ mím môi cười rồi đáp:


– Đánh mã cầu chắc lại tổn thương hòa khí, chi bằng ta mời Thẩm tiểu thư một ly rượu tạ ơn vậy.


– Vậy còn tạm được, coi như huynh biết điều, – Thẩm Bích Vi gườm gườm nói xong, mới chịu tránh đường. – Vào đi, nhưng đừng ngồi lâu. Nhà huynh nhiều quy củ, đừng để họ có cớ chỉ trích Lăng Ba.


Bùi Chiếu gật đầu, mỉm cười đi vào. Liễu Nhi dẫn Thẩm Bích Vi ra ngoài, rồi lại bưng trà bánh vào. Cô hầu âm thầm đứng bên ngoài canh cửa, không cho một ai vào quấy rối.


Lăng Ba vừa thấy Bùi Chiếu vào đã đứng dậy chỉnh trang tóc tai, làm bộ một cách bông đùa nói:


– Quốc công gia đến rồi, dân nữ có lễ.


– Lăng Ba nói vậy làm ta đau lòng.


Bùi Chiếu rất giỏi trong việc tỏ vẻ đáng thương. Lăng Ba cũng không khá hơn, vừa thấy chàng ủ rũ đã lập tức mắc câu, chỉ tự trách mình lỡ lời. Dù sao, quá khứ trong phủ Anh Quốc công không vui vẻ gì. Thẩm Bích Vi từng nói, chàng tự có lý do để mai danh ẩn tích đi tòng quân, Trưởng công chúa suốt bốn năm nay không biết tung tích của chàng hẳn cũng lo lắng, sợ hãi không yên.


Thẩm Bích Vi mà còn ở đây nhất định sẽ cười Lăng Ba thối mũi: “Hay lắm Diệp Lăng Ba, lúc không có mặt Bùi Chiếu thì nói hay lắm. Người vừa đến cô đã hồn bay phách lạc rồi, còn thương xót cho hắn, chẳng trách bị hắn quay như quay dế.”


Nhưng Diệp Nhị tiểu thư lại chẳng hề thấy mình bị trêu đùa, mà cho rằng mình đang bảo vệ Bùi Chiếu.


– Sao rồi, huynh gặp điện hạ chưa? – Lăng Ba không biết an ủi người khác, đành nói. – Có bị đánh đòn không?


– Không.


Bùi Chiếu chỉ cụp mắt, đôi mắt hoa đào không mang ý cười. Lăng Ba thấy vậy lại càng mềm lòng. Vốn tính mạnh mẽ, không biết tỏ ra ân cần nên cô đành hỏi:


– Huynh đã ăn cơm chưa?


Bùi Chiếu chỉ cúi đầu, rồi xích lại gần cô. Lăng Ba hỏi theo bản năng:


– Huynh làm gì vậy?


Nhưng cô vẫn nhịn không đánh chàng, chỉ đành lùi ra sau. Cô đã vô cùng bối rối nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, trong khi Bùi Chiếu lại xấu tính cứ thích nhìn cô như vậy.


Cũng may chàng vẫn còn thủ lễ, không làm gì quá đáng. Bây giờ Lăng Ba mới biết khí chất trên người chàng đến từ đâu. Cô chỉ nghĩ do tính Bùi Chiếu lười biếng, bây giờ nghĩ kỹ lại thì thần thái này giống hệt Thẩm Bích Vi. Bùi Chiếu và cô nàng vừa khéo là hai người có địa vị cao nhất trong giới thanh thiếu niên kinh thành.


Họ được hưởng thụ nền giáo dục tốt nhất, được rèn giũa lễ tiết quy củ nhất. Cho nên dù bề ngoài có vẻ hờ hững, nhưng chỉ cần bước vào những nơi trang nghiêm, họ lập tức toát lên khí chất mà người khác không thể nào bắt chước được.



Lăng Ba vừa nghĩ vậy đã bực mình, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Bùi Chiếu lại không thể mắng chàng, chỉ đành nghiến răng hờn dỗi:


– Hừ, huynh lừa ta khổ quá.


– Ta cũng đâu có ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. – Bùi Chiếu chỉ mỉm cười nhìn Lăng Ba. – Diệp tiểu thư, tha thứ cho ta đi mà.


Lăng Ba đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho chàng, như thế thì quá dễ dãi rồi. Cô lạnh lùng hỏi:


– Rốt cuộc gia đình huynh đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao huynh lại đi tòng quân? Sao lại đổi tên? Bốn năm nay điện hạ bỏ mặc huynh sao?


– Bà ấy không quản chặt ta, – Bùi Chiếu đáp. – Nhưng ta cũng không cần bà ấy để ý. Lăng Ba thật sự muốn nghe chuyện nhà của ta ư?


Đôi mắt hoa đào của Bùi Chiếu vẫn đang nhìn thẳng vào Lăng Ba. Cô nhận ra sở dĩ chàng phong lưu mà không khiến người ta ghét bỏ, là bởi vì trong nụ cười của chàng luôn giấu một điều gì đó khác biệt.


Thẩm Bích Vi có vẻ chán đời rõ ràng, nên ánh mắt cô nàng luôn lạnh như băng. Bùi Chiếu lại giấu rất kỹ điều đó. Giống như vị trà đắng ẩn trong điểm tâm ngọt ngào, nó không hề ngấy chút nào mà trái lại, càng khiến người ta muốn khám phá xem Bùi Chiếu là ai đằng sau lớp mặt nạ tươi cười ấy.


Lăng Ba cũng yếu lòng, lập tức lùi về sau, khẽ nói:


– Huynh không muốn nói thì thôi.


– Người khác hỏi thì ta không nói đâu, – Bùi Chiếu mím môi. – Nhưng Lăng Ba hỏi, ta sẽ nói. Thật ra hôm đó trong rừng hoa đào ta đã định nói rồi, nhưng Lăng Ba không cho ta cơ hội…


Lăng Ba sống đến hai mươi tuổi vẫn cảm thấy mình nhan sắc tầm thường, không cần phí phạm trí tuệ trên tình trường. Nhưng thực ra, cô chẳng có chút kinh nghiệm tình ái nào, thế nên mới bị một câu nói của Bùi Chiếu làm cho tim gan mềm nhũn. Cho dù cô biết chàng không vô hại như vẻ bề ngoài, nhưng vẫn cam tâm đi sa vào bẫy của chàng.


Họ ngồi cùng nhau trên trường kỷ của noãn các, ánh nắng nhẹ buổi trưa xuyên qua cửa sổ khắc mây để lại những cái bóng hình cánh hoa đào. Bùi Chiếu gối đầu lên đùi Lăng Ba, từ từ kể lại quá khứ của mình, chuyện về Anh Quốc công. Hóa ra từ góc nhìn của chàng, câu chuyện khác hoàn toàn với truyền thuyết của người đời.


Chuyện cũ tựa như một ngôi miếu phủ đầy bụi, những bức tường đổ nát nằm dưới ánh hoàng hôn ảm đạm. Dù là cung điện của triều Hán hay bất cứ nơi nào, trong mỗi câu chuyện đều có những nhân vật hết sức quan trọng, còn Bùi Chiếu chính là nhân chứng sống, là dấu vết cho thấy họ đã thực sự tồn tại.


Thanh Sư Tử là con ngựa do phụ thân Bùi Chiếu chọn. Lúc Thanh Sư Tử được đưa về, nó còn chưa đầy một tuổi, răng vẫn chưa mọc đủ. Các vú già trong phủ vẫn còn nhớ, vị thế tử gia trẻ tuổi kia từng đắc ý nói rằng, chờ Bùi Chiếu lớn sẽ đích thân dạy chàng cưỡi ngựa. Quốc công lão phu nhân cười chê hắn ngốc nghếch, chờ đến lúc Anh Trinh mười sáu tuổi, Thanh Sư Tử đã già rồi. Phụ thân chàng nói, vậy thì hãy để con cái của Thanh Sư Tử bầu bạn với Anh Trinh.


Bùi Chiếu là tiểu thế tử được sinh ra trong sự chờ mong của tất cả cư dân phủ Quốc công, nhận được hết thảy tình thương lẫn những ánh mắt ngưỡng mộ, là tương lai bé bỏng của họ.


Vì tương lai này của chàng, tổ phụ của chàng đã đi theo Thái tổ Đại Chu chinh chiến suốt mười mấy năm, trên người có hơn trăm vết thương tích. Tổ mẫu của chàng vì di chuyển liên tục trong chiến tranh mà cơ thể hao mòn, mất đi ba đứa con.


Phụ thân của chàng đã sớm định ra hôn sự với công chúa nên không có cơ hội tham dự Hoa Tín yến. Thúc phụ, cô cô của chàng từng bế chàng, cùng nằm tắm nắng dưới bụi hoa, tranh cãi xem về sau ai sẽ là người dạy chàng bắn mũi tên đầu tiên hay cưỡi con ngựa đầu tiên.


Họ có biết bao hi vọng, tình yêu dành cho chàng, muốn cùng chàng đi qua tháng năm dài đằng đẵng, mãn nguyện nhìn chàng đi tới một tương lai xa xăm mà không một ai trong số họ có thể với tới.


Bùi Chiếu là đứa trẻ tôn quý nhất, vì chàng là hậu duệ của tướng lĩnh đứng đầu Lăng Yên các và Trưởng công chúa Đại Chu. Dòng máu chảy trong huyết quản của chàng thuộc về hoàng gia và của gia tộc võ tướng mạnh nhất. Ngoại tổ phụ của chàng, thiên tử đương triều, cũng từng đặt nhiều kỳ vọng vào chàng. Mong chàng có thể trở thành rường cột nước nhà, cùng thiên tử trong cung tương trợ lẫn nhau, xây dựng nên giang sơn vững chắc của Triệu gia.


Hoắc gia ôn hòa hơn Triệu gia rất nhiều. Nhũ danh của Bùi Chiếu thật ra không phải A Liêu mà là A Phúc. Họ chẳng cần gì, chỉ mong chàng có nhiều phúc khí. Tổ phụ từng dùng đũa chấm rượu đút cho chàng, tổ mẫu mắng ông ấy, phụ thân bật cười to, còn chàng ngồi trong lòng Trưởng công chúa, nghe cô cô gọi “A Phúc ơi, A Phúc à. A Phúc hãy lớn thật nhanh, học cưỡi ngựa, học bắn cung, học đánh trận, thay ngoại tổ phụ thủ vững giang sơn, còn có thật nhiều nơi chờ chàng ghé thăm đấy.”


Tất cả những mong ngóng, hi vọng ấy đều bị vụ án oan nghiệt kia xé nát. Sức khỏe tiên hoàng yếu dần, ông ta vì để thái tử thuận lợi lên ngôi mà ngang nhiên tàn sát công thần. Hoắc gia là mối uy h**p lớn nhất, Bùi Chiếu liền trở thành hậu duệ duy nhất của phản tặc, là cá lọt lưới, là quái vật mang trong mình cả huyết thống hoàng gia lẫn huyết thống phản tặc, là bằng chứng đẫm máu rằng Trưởng công chúa đã từng được gả cho gia đình phản tặc.



Khi đó Bùi Chiếu còn rất nhỏ. Chàng chỉ biết bỗng nhiên Hoắc gia thiếu đi rất nhiều người. Chàng vẫn là Hoắc Anh Trinh cao quý, nhưng không hiểu vì sao những người còn lại trong Hoắc gia bảo vệ chàng chặt chẽ hơn, luôn cảnh giác với những người trong cung, ngay cả Trưởng công chúa cũng vậy. Có lẽ vì thế mà mẫu thân của chàng cảm thấy áy náy nên luôn chỉ quan sát chàng từ xa.


Năm chàng bảy tuổi, tổ mẫu cũng qua đời, trong phủ chỉ còn lại mẫu thân của chàng là người thân. Những người hầu còn lại thừa hành di nguyện của chủ mẫu, cai quản phủ tách biệt hẳn với Trưởng công chúa. Thật ra Bùi Chiếu không cảm thấy gì, bởi vì bên cạnh còn có các vú già, có nội thị do thái tổ ban thưởng, còn có nhiều lão bộc trung thành, chỉ là chàng hiếm khi ra ngoài thôi.


“Chuyện ta nhớ nhất, thật ra là lần một lão tướng của tổ phụ muốn gặp ta.”


Chàng kể lại ký ức tuổi thơ. Vị lão tướng quân kia đã ngoài bảy mươi tuổi, tóc tai trắng xóa. Đó là lần đầu tiên chàng biết thế nào là nổi trận lôi đình. Từng sợi tóc và râu ria đều dựng đứng, tựa như những lão anh hùng được mô tả trong thoại bản. Ông vẫn mặc chiếc áo gấm do Thái tổ ngự ban. Kim Ngô vệ trong phủ ngăn cản, ông đã xé tan cẩm bào, vỗ ngực mà quát:


– Nhãi con, dám đụng vào Phàn gia gia đây à! Năm đó ta từng theo Thái tổ đánh trận, không biết chúng bay còn đang ở xó nào đấy!


Ánh tà dương đỏ rực như máu chiếu lên thân thể già cỗi của lão tướng quân. Trên người ông đầy những vết sẹo. Phần sườn bên phải bị mất một mảng lớn. Đó là vết thương do nỏ sắt gai của Tây Nhung gây ra. Loại nỏ này có móc ngược, rỉ sắt ăn vào thịt. Vết thương thối rữa ngay trên chiến trường, sau khi khoét đi phần thịt thối mới để lại vết sẹo to bằng miệng bát.


Nhưng cũng chính vị lão tướng quân tựa như tháp sắt này, khi quỳ gối trước linh vị tế bái Anh Quốc công, lại nước mắt đầm đìa. Từ đường của Hoắc gia xếp kín bài vị. Dưới ánh nến lờ mờ, dòng nước mắt kia mang theo sắc đỏ nhạt, khiến người ta nghĩ đến đến máu.


Lão tướng quân phát hiện Bùi Chiếu đang nhìn lén mình, bèn nói:


– Nhớ kỹ, cháu là binh sĩ của Hoắc gia, không được khuất phục Triệu gia!


Chẳng hiểu sao chàng cứ nhớ mãi câu nói này. Khi đó, chàng đến cung Vĩnh Ninh học tập và đã đánh nhau với Tam hoàng tử. Cậu ta là con trai của Tuệ quý phi đang được đắc sủng. Mới mười tuổi, chàng đã cao hơn những người cùng trang lứa. Chàng là võ tướng trời sinh, thân thể cao ráo, rắn rỏi, có thể dễ dàng kéo cây cung lớn lên treo trên vách tường. Tam hoàng tử đương nhiên không đánh lại được, bị chàng đè xuống đất và đánh túi bụi. Cậu ta mắng chàng là “phản tặc”, “Hoắc gia đều là phản tặc”, “thứ con hoang lọt lưới”.


Chàng không nói gì, chỉ ôm cung trở về nhà, còn được Bệ hạ đích thân đến đón. Tam hoàng tử bị phạt quỳ gối trước cửa Ngự thư phòng suốt một ngày một đêm, quỳ đến ngất đi, từ đây thất sủng, bị đưa tới hành cung. Tuệ quý phi vì vậy mà mất đi sủng ái, giáng làm thứ dân, bị mắng là không biết dạy con.


Dù sao thì, tất cả đều do những người khác đều sai, chỉ duy nhất Bệ hạ là không sai.


Mấy năm sau, mọi thứ trở lại bình tĩnh. Lúc Phàn tướng quân qua đời, mọi người đều nghĩ chàng sẽ đau lòng. Chàng không thấy xót thương, họ lại bàn tán sau lưng rằng chàng là kẻ máu lạnh, không được nhiệt tình như Thế tử gia năm xưa. Lúc tế tổ, một lão bộc què chân ở lại thủ lăng vừa nhìn thấy chàng lớn lên giống hệt phụ thân đã ôm lấy chân chàng khóc nức nở, nhưng chàng vẫn thờ ơ.


Lão bộc trong Hoắc gia cứ qua đời dần theo năm tháng, Hoắc phủ càng ngày càng giống với phủ Trưởng công chúa.


Ngày Bùi Chiếu rời kinh thành cũng chẳng có gì đặc biệt đáng nhớ. Chàng nhớ đó là hội săn mùa thu, chàng mười bảy tuổi, dẫn theo một tiểu đội đuổi theo con hổ trắng trong rừng. Lúc mang chiến lợi phẩm về đã khiến đám đông sôi trào. Bệ hạ đích thân đến xem, còn thưởng chàng một cây cung khảm sừng, tặng thẻ vàng. Trưởng công chúa cũng mừng rỡ ban rượu cho chàng. Bùi Chiếu uống ba chén. Vú già nói: “Quốc công gia say rồi.” Trưởng công chúa sờ trán chàng, hỏi chàng có muốn về nghỉ ngơi không. Thái độ của bà giống hệt như lúc chàng còn nhỏ, là hài lòng đến nỗi quên mất mình là ai.


Trên đường trở về, chẳng hiểu sao chàng cảm thấy như có thứ gì đó trong rừng cây. Chàng liếc nhìn, liền thấy một thanh niên đang đứng dưới tán cây, dõi mắt nhìn về phía chàng. Bùi Chiếu không nhận ra đó là ai, nhưng vô thức lại nghĩ đó là phụ thân. Chàng lảo đảo đi về hướng đó, nhưng người đó lại lùi về sau. Phía sau người đó có rất đông người. Bọn họ đều đang cười sang sảng.


Họ đang cười nhạo chàng vì cuối cùng vẫn bước vào cái bẫy của Triệu gia.


Sau hội săn thu, biên cương nổi lên chiến sự. Chàng buông cung khảm sừng, trả lại thẻ vàng. Lúc rời kinh, chàng chẳng mang theo thứ gì, chỉ tay không cưỡi Thanh Sư Tử của phụ thân mà đi.


Chàng không còn là con trai của Trưởng công chúa, mà chỉ là Hoắc Anh Trinh của Hoắc gia. Chết trên chiến trường cũng chẳng sao, vì đó là vận mệnh nên có của người họ Hoắc.


Sau đó là Bắc Cương, là đại chiến, là chiến trường loang máu đỏ. Năm nghìn người chết ở sông Minh Sa. Chàng hận chính mình là Hoắc Anh Trinh, hận mình bẩm sinh đã muốn bảo vệ “đầu rồng”, hận mình dùng tính mạng của năm nghìn người để bảo vệ giang sơn Đại Chu vững bền, hận mình thậm chí còn không thể xin công trạng cho họ.


Có thể Thôi Cảnh Dục đã đoán được thân phận chàng, cũng có thể y vẫn chưa đoán được. Nhưng y nhớ ân tình của chàng, nên những người còn sống sót trong năm nghìn người kia được Thôi Cảnh Dục cho phép nhận phong thưởng và truy điệu, ngoại trừ Bùi Chiếu.


Chàng từ lâu đã quyết định trở thành một Bùi Chiếu trắng tay, mai danh ẩn tích. Chàng muốn những câu chuyện này dần đi vào quên lãng. Những ân oán và nợ máu không thể hóa giải của Hoắc gia, Triệu gia sẽ nằm lại trong huyết mạch của chàng, và cuối cùng sẽ chết cùng chàng.



Lúc cô tranh cãi với chàng về chuyện của Nhị Nha, chàng mới nhận ra hóa ra trên đời còn có một góc nhìn khác như vậy. Chàng kề cận bên cô, nhìn cô nỗ lực sống sót, dũng mãnh cắn xé, liều mạng để tạo dựng một góc trời cho người thân.


Cuối cùng, chàng trở lại làm Hoắc Anh Trinh, chỉ để giữ cô bên cạnh.


Câu chuyện cũ dài đằng đẵng này cuối cùng đã kết thúc. Chàng cụp mắt, tựa như một chú chim quý đã thoát khỏi lồng. Lăng Ba đau lòng đến mức không biết phải làm sao.


Bùi Chiếu mỉm cười, nằm trên đùi cô, nghiêng đầu quan sát biểu cảm của Lăng Ba.


– Lăng Ba bị lừa rồi, – Chàng lại bày trò trêu chọc. – Ta kể lại chuyện này, chính là để Lăng Ba xót ta.


– Còn lâu nhé!


Chàng nằm nghiêng, tựa như một bức tượng thần đẹp nhất, nhưng lại nặng trĩu. Lăng Ba không nhịn được v**t v* mặt chàng, cô tưởng chàng chỉ đùa một chút, chàng lại hơi nghiêng đầu, áp mặt vào lòng bàn tay cô.


Làn da dưới bàn tay cô vừa mềm vừa mát, ánh mắt chàng nhìn cô đầy vẻ dịu dàng. Đây là Bùi Chiếu của cô, tựa như một món bảo vật quý giá. Lăng Ba vừa muốn khoe chàng ra trước mắt bao người, khắc lên dấu ấn thuộc về mình, lại vừa muốn giấu chàng đi cho riêng mình.


Lăng Ba chưa từng chắc chắn như lúc này. Cô chẳng cần biết chàng có phải Hoắc Anh Trinh hay không, cô chỉ cần chàng là Bùi Chiếu của mình cô.


Lăng Ba che mắt chàng, không để chàng nhìn thấy vẻ mặt của mình khi bày tỏ. Lông mi Bùi Chiếu rất dài, lướt qua lòng bàn tay cô tựa như lông chim lướt qua trái tim. Từ sau khi gặp chàng, trái tim cô thường trở nên mềm yếu, giống như băng tuyết tan dần trong ngày xuân, cuối cùng hóa thành dòng nước ấm áp, cứ thế chảy về phía chàng.


Lăng Ba thật lòng nói với chàng:


– Không sao, ta vẫn sẽ bầu bạn với chàng, chúng ta sẽ có mái ấm của chính mình. Không phải Hoắc gia, cũng không phải Triệu gia, mà là nhà của Diệp Lăng Ba. Ta rất tài giỏi đấy, dù đi đến đâu cũng có thể xây dựng một mái ấm. Hãy để ta dựng nên một mái nhà chỉ thuộc về chàng, có được không?


– Được.


Bùi Chiếu tựa đầu vào lòng Lăng Ba. Dù vóc dáng cao to của chàng thường khiến cô liên tưởng đến một con ngựa quý, nhưng lúc chàng hôn cô lại vô cùng chân thành.


Vậy hãy để Bùi Chiếu trở thành người thân mới của cô đi. Cô là Diệp Lăng Ba, sẽ bảo vệ hết thảy người thân. Có quyền thế đương nhiên tốt, có Hoắc Anh Trinh tất nhiên cũng tốt, trở thành người quyền quý nhất kinh thành cũng tốt.


Nhưng dù tay trắng, chàng vẫn sẽ là Bùi Chiếu của cô. Cô chỉ cần được ở bên chàng là đã thấy yên tâm. Cô sẵn sàng dốc hết nửa cuộc đời còn lại ở bên chàng, cùng chàng ngắm vô số mùa hoa đào, thưởng thức vô số rượu ngon, vượt qua nhiều năm tháng xuân hạ thu đông, năm này qua tháng nọ, thật dài thật lâu.


.


.


.


Ngày 15 tháng 2, ngày rằm trăng tròn, cũng là ngày diễn ra Thường Đệ yến, một việc lớn đã xảy ra ngay tại Diệp gia. May mắn thay, có Trưởng công chúa điện hạ tọa trấn, và người gây chuyện, tức Đới đại nhân, đã đứng ra giải thích.


Hóa ra người muốn đính hôn với Diệp Nhị tiểu thư không phải Đới đại nhân. Gã chỉ đại diện Trưởng công chúa đến cầu thân với Diệp gia. Người thực sự muốn cưới Diệp Nhị tiểu thư là con trai độc nhất của Trưởng công chúa, cũng là vị Quốc công gia trẻ tuổi nhất kinh thành, Hoắc Anh Trinh.


Và người đứng đầu Hoa Tín yếm cũng được xác định trong sự kiện bất ngờ này, trước ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Người đó không ai khác chính là Diệp Lăng Ba, Diệp Nhị tiểu thư với dung mạo bình thường, không chút nổi bật.


Cả kinh thành đều khiếp hãi.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 115: Người đứng đầu
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...