Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 116: Cố ý
Nếu nói về năng lực gan dạ, kiên trì vượt qua nghịch cảnh, cuối cùng dẫn theo người nhà dựng lên một mảng trời thì Thanh Lan và Lăng Ba đều là người xuất chúng. Thẩm Bích Vi, Hàn Nguyệt Khởi, thậm chí cả nữ quyến quân Trấn Bắc mà gặp phải tình cảnh kia, thì cũng chỉ có thể nghiến răng vượt qua.
Nhưng nếu nói đến khả năng thừa thắng xông lên, áo gấm vinh quy, đồng thời mượn thế gió để trừng trị những kẻ còn sót lại, lập uy với người cùng thế hệ thì e rằng tất cả họ gộp lại cũng không thắng được Lăng Ba.
Như lời của Thẩm Bích Vi là:
– May mà cô không mọc đuôi, nếu không cái đuôi đã đâm thẳng lên trời rồi.
Đến Hàn Nguyệt Khởi cũng đùa giỡn:
– Lăng Ba nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ có cái tội hay thù dai. Lư Văn Nhân đã rơi đài rồi, cần gì muội phải đuổi tận giết tuyệt.
Lăng Ba chỉ hếch lông mày, thủng thẳng đáp:
– Tỷ tỷ muội hay nói rằng, ghét ác như thù, vì những kẻ ác không biết hối cải. Những kẻ này chẳng lẽ sẽ thay đổi chỉ vì được tha hay sao? Dù có tha thứ, họ cũng không nhớ lòng tốt của tỷ mà chỉ thấy tỷ ngốc nghếch, chỉ chờ lúc tỷ sa cơ thất thế là sẽ ném đá xuống giếng. Chẳng thà nhân cơ hội này dạy họ một bài học còn hơn.
Chính vì vậy nên Lăng Ba thấy mình không cần nương tay. Sau khi Lư Văn Nhân thất thế, đám tùy tùng của nàng ta trở thành quần long vô chủ. Dương Xảo Trân, Tôn Mẫn Văn đã có ý muốn thu liễm lại, nhưng lại đụng phải Diệp Lăng Ba có thù tất báo.
Mười lăm tháng hai là ngày đính hôn. Đến mười sáu tháng hai, Trưởng công chúa tổ chức yến tiệc trong phủ để mừng Bùi Chiếu hồi kinh. Tuy lý do bên ngoài là để làm dỗ Anh Quốc công lão phu nhân, nhưng thực ra là để Bùi Chiếu lộ mặt trong kinh thành. Hôm mười lăm ở Diệp gia đã xảy ra chuyện lộn xộn trong lễ đính hôn, dù có Đới Ngọc Quyền thức thời phối hợp giải thích nhưng thế gia kinh thành không phải người ngu, đương nhiên vẫn có nhiều lời đồn đãi.
Cho nên Trưởng công chúa quyết định làm lớn. Yến tiệc kéo dài suốt ba ngày, không chỉ kinh động thế gia kinh thành mà còn khiến rất nhiều lão thần, tôn thất ít ra ngoài giao tiếp phải lộ mặt. Hầu hết đều là những cái tên chỉ từng xuất hiện trong truyền thuyết.
Cao gia, mẫu gia của trung cung hoàng hậu cũng lần đầu xuất hiện tại yến tiệc ở kinh thành. Lão phu nhân của Cao gia đích thân đến. Bà là thím của hoàng hậu, mẫu thân của Bình Quận vương phi, cũng là quý phụ có bối phận cao nhất trong Cao gia. Việc bà tự mình đến dự tiệc được xem là ý muốn cầu hòa của hoàng hậu. Trưởng công chúa cũng nhận tình, tiếp đón bà như thượng khách.
Thế nhưng, dù yến hội có quy củ nghiêm ngặt như vậy cũng không cản được Lăng Ba ra oai. Cô là một tiểu thư đã đính hôn, theo lý thì không nên xuất hiện trong yến tiệc của nhà chồng. Tuy nhiên, hiện tại họ mới chỉ cầu hôn, chưa chính thức định hôn. Hơn nữa, Trưởng công chúa cũng có ý cất nhắc cô nên đã gửi thiệp đến Diệp gia.
Về mặt lễ nghi thì Thanh Lan hiểu rõ nhất. Nàng biết càng vào lúc này càng không thể đến sớm. Vì bây giờ Lăng Ba không chỉ đại diện cho Diệp gia, mà còn đại diện cho cả phủ Trưởng công chúa nữa.
Trước lúc xuất phát, họ thay xiêm y trong noãn các, Thanh Lan cẩn thận dạy lại quy củ cho Lăng Ba. Bề ngoài cô ra vẻ hờ hững, nhưng thực ra trong lòng đã bắt đầu trù tính mọi chuyện trong yến hội.
Lúc tỷ muội Diệp gia đến nơi, tân khách cũng đã đến hơn nửa. Các tiểu thư vẫn còn giữ kẽ, chứ các phu nhân có thái độ rõ ràng nhất. Họ vốn đang tập hợp trước mặt Trưởng công chúa, vừa nghe bên ngoài thông báo tỷ muội Diệp gia đã đến, họ lập tức xông tới vây chặt lấy cả ba mà tay bắt mặt mừng.
Thanh Lan dẫn theo Lăng Ba vội vàng đáp lễ. Các phu nhân ngay lập tức khen ngợi, “đúng là tiểu thư nhà thư hương môn đệ, đến hành lễ cũng dễ nhìn hơn người khác”. Có người lại nói, “Thanh Lan thật vất vả, nuôi dưỡng các muội muội ai nấy đều xinh đẹp.”
Các phu nhân chỉ biết khen ngợi Thanh Lan, chứ chưa ai dám bình phẩm Lăng Ba, bởi vì cô chính là Quốc công phu nhân tương lai. Thay vào đó, họ kéo Yến Yến và A Thố đến hỏi chuyện, mặt ai nấy cũng đầy vẻ yêu thương. Đến cả các phu nhân nhiều năm chưa từng đến thăm cũng xuất hiện, tự nhận là bạn cũ, thế giao, là “lúc cháu còn nhỏ, ta đã từng bế cháu đấy”, là “lúc mẫu thân cháu còn sống từng qua nhà ta uống trà”. Họ đều mang gương mặt tươi cười, còn thân thiết hơn cả con gái của mình. Cái không khí sôi nổi, trộn lẫn vẻ yêu chiều và thân thiện này cứ kéo dài mãi không dứt.
Lăng Ba chẳng hề để tâm đến những lời tâng bốc sáo rỗng đó. Cô đến bái kiến Trưởng công chúa cùng Cao lão phu nhân. Vị Cao lão phu nhân cũng có chút cậy già lên mặt. Trung cung để bà đến dự tiệc ít nhiều có ý hòa giải với Trưởng công chúa, nhưng bà vẫn chưa nắm rõ được tình hình.
Cao lão phu nhân thấy Lăng Ba tướng mạo bình thường đã có chút coi thường, đương nhiên bề ngoài vẫn phải ra vẻ từ ái, sai một vú già mang quà đến thưởng cho Lăng Ba, nói:
– Đây là đồ do nương nương ban tặng, ta thấy đứa nhỏ này thật đáng mến, nên tặng cho cháu đeo đó.
Lăng Ba bây giờ là con dâu của Trưởng công chúa, là Anh Quốc công phu nhân tương lai, bà lại ban đồ như vậy rõ ràng là có ý lên mặt. Thẩm phu nhân và Diệp gia thân thiết đến cỡ nào, mà giờ tặng đồ cho Lăng Ba vẫn còn lo cô không hiểu quy củ trong cung mà dùng sai hoa văn. Những món xiêm y, trang sức đưa đến đều tràn đầy thiện ý, còn chỉ dám nói “không phải thứ gì tốt, cô nương thích thì cứ giữ lại đi.”
Sắc mặt Trưởng công chúa lập tức lạnh đi, Bình Quận vương phi thông minh, nhìn thấy như vậy bèn khuyên nhủ:
– Mẫu thân hồ đồ rồi, Lăng Ba đâu có thiếu mấy món này.
Lăng Ba cũng chỉ thản nhiên đáp:
Thân phận của cô nay đã khác, nha hoàn bên cạnh không đủ dùng nên ngoài bốn người hầu hạ, cô còn điều cả Dương Hoa về. Thanh Lan sợ Lăng Ba ứng đối không kịp, còn cho cô mượn đại nha hoàn Cảnh Hòa của mình. Xuân Minh giỏi ứng đối, Cảnh Hòa đọc nhiều sách. Vòng giao tiếp mà Lăng Ba sắp bước vào toàn những quý phụ thường tiến cung dự tiệc, nếu không có chút học vấn thì khó mà ứng phó được.
Sau khi Lăng Ba bái kiến Trưởng công chúa xong, tự có vú già dẫn cô đến noãn các nghỉ ngơi. Hôm nay thân phận của Lăng Ba đặc thù nên không ai dám đến gần, nhờ vậy cô có thể thoải mái nghỉ ngơi ở gian trong, bên cạnh còn có vú già hầu hạ. Gian ngoài của noãn các đều là những tiểu thư và thiếu phu nhân có thân phận cao, Hà Thanh Nghi và Lư Uyển Dương cũng có mặt. Lăng Ba nhìn thấy Dương Xảo Trân từ phía xa nhưng chưa nói lời nào. Chỉ một ánh mắt đã khiến Liễu Nhi hiểu ý.
Sông có khúc, người có lúc. Lúc trước đám người Lư Văn Nhân chỉ sai một nha hoàn đến đã khiến nhóm Thanh Lan không được yên thân, bây giờ tình thế đã đảo ngược.
Liễu Nhi hiển nhiên cũng nhớ rõ, đến ngữ điệu cũng giống hệt của Lư Văn Nhân năm đó:
– Tiểu thư nhà ta mời các vị thiếu phu nhân qua nói chuyện.
Một tiểu thư mà triệu kiến các phu nhân đã là việc trái lẽ thường. Nhưng Lăng Ba đã dám triệu thì họ nhất định phải đến. Tuy sắc mặt Dương Xảo Trân không tốt, nhưng khi Tôn Mẫn Văn kéo tay áo, ả cũng đành khép nép dạ thưa.
Triệu được người đến, Lăng Ba lại lười nhác nâng chén uống trà chứ không nói câu nào. Đám Dương Xảo Trân cũng phải nhẫn nhịn chờ cô uống xong, cứ nhấp nhổm như có gai đâm sau lưng.
Nếu nói về sự bất ngờ, thì không có gì lớn hơn thế này được nữa. Ngay lúc còn Lư Văn Nhân dẫn đầu, người họ đề phòng cũng chỉ có A Thố, hoặc cùng lắm là Yến Yến. Cho dù họ có đoán Thanh Lan có thể đột nhiên phản kích và được gả cao, nhưng cũng không ngờ lại có Diệp Lăng Ba.
Đã thế, người Lăng Ba gả chính là Hoắc Anh Trinh, không chỉ có thân phận cao mà còn có huyết thống cao quý. Hoắc Anh Trinh hoàn toàn xứng đáng đứng đầu Hoa Tín yến, nếu Lư Văn Nhân còn ở đây hẳn đã tức đến nổ phổi.
Diệp Lăng Ba chẳng để tâm đến suy nghĩ của họ, chỉ nói:
– Các thiếu phu nhân biết ta gọi mọi người đến làm gì chăng?
Nếu nói về việc lập uy, Lăng Ba cực kỳ thành thạo, dù sao cô cũng đã quản lý được hẳn một đại viện rồi. Dương Xảo Trân siết chặt nắm tay, chỉ có thể nghiến răng đáp:
– Ta không biết.
– Theo lý thì mọi người là thiếu phu nhân, ta chỉ là một tiểu thư, không đến lượt ta phải dạy quy củ. – Lăng Ba từ tốn nói. – Nhưng cũng đừng trách ta phải lên tiếng, những việc các thiếu phu nhân làm trong Hoa Tín yến quả thật có chút quá đáng.
Dương Xảo Trân không nhịn được bèn gượng hỏi:
– Không biết chúng ta quá đáng ở đâu?
Lăng Ba chỉ khẽ nhíu mày, mỉm cười.
– Lúc trước khi còn Trần thiếu phu nhân, các vị đi theo nàng ta dự Hoa Tín yến, tùy ý ức h**p người khác, dựng chuyện gây hấn, ta đều nhớ rất rõ. Có cần ta gọi những tiểu thư, phu nhân bị chèn ép kia đến hỏi không?
Đám Dương Xảo Trân chỉ đành cắn răng lắc đầu. Họ hiểu rõ thủ đoạn của Lăng Ba hơn ai hết, đến Lư Văn Nhân còn phải chịu thiệt nữa là họ. Bây giờ thủ đoạn lại được kết hợp với quyền thế ngút trời thì giống như mây đen bao trùm, khiến người ta nghĩ đến đã cảm thấy tuyệt vọng.
– Bây giờ Trần thiếu phu nhân đã nhận trừng phạt, các phu nhân cũng nên thu liễm lại. – Lăng Ba khẽ cười. – Theo lý, lời này không nên do ta nói. Nhưng Trưởng công chúa điện hạ đã có lệnh, về sau Hoa Tín yến không được xảy ra những chuyện dơ bẩn, nên bây giờ ta mới gọi các thiếu phu nhân đến để nói cho rõ ràng.
Chỉ mấy câu của Lăng Ba cũng khiến đám tàn đảng của Lư Văn Nhân đã mặt đỏ tía tai, cúi đầu không dám nói gì. Vú già bên cạnh, đương nhiên là người do Trưởng công chúa phái đến để theo dõi cô, vốn tưởng Lăng Ba chỉ là tiểu nhân đắc chí, nhưng nghe kỹ lại thấy cô nói có lý. Thái độ, giọng điệu này hoàn toàn không giống một tiểu thư bình thường, rất nhiều thiếu phu nhân đã quản gia mấy năm cũng không bằng được. Có thể thấy, vị Quốc công phu nhân tương lai này quả nhiên có tài cán hơn người.
Dương Xảo Trân vốn là người chua ngoa thành thói, tuy bây giờ vào thế yếu nhưng vẫn chưa chịu phục. Liễu Nhi thấy ả tỏ ý bất mãn, lập tức cất lời hỏi:
– Các phu nhân đã nghe rõ chưa?
Tôn Mẫn Văn là người biết tiến lùi, xấu hổ nhẫn nhịn đáp:
– Đã nghe rõ rồi.
Theo lý thì chuyện đến đây đã nên kết thúc, nhưng Dương Xảo Trân vẫn tỏ vẻ bất bình. Lăng Ba mỉm cười hỏi:
Tôn Mẫn Văn vội kéo Dương Xảo Trân lại có ý nhắc nhở, Dương Xảo Trân đành cắn răng đáp:
– Không có gì.
– Không có thì tốt. – Lăng Ba nói những lời đâm thẳng vào tim ả. – Năm đó, lúc Trần thiếu phu nhân còn có mặt, Tiết thiếu phu nhân không thiếu lần làm tay sai của nàng ta. Lần thì cười nhạo La thiếu phu nhân ở góa, không giữ chỗ ngồi cho người ta. Lần lại chế nhạo xiêm y của Tiền tiểu thư, khiến người ta suýt tự tử. Những chuyện này đều có bàn tay của phu nhân. Chuyện đã qua thì không cần truy cứu nữa, về sau phu nhân nên hối cải, phải tôn trọng người khác mới được.
Những chuyện khác thì chẳng sao, nhưng chính câu cuối cùng thực sự đâm trúng lòng tự trọng của Dương Xảo Trân, khiến ả không thể nhịn được nữa. Ả thốt lên:
– Lúc Trần thiếu phu nhân ở đây, dù không tốt thế nào đi nữa, cũng chưa từng có chuyện đổi người trong lúc đính hôn.
Ả vừa nói xong, các thiếu phu nhân có mặt đều thấy sợ hãi. Tôn Mẫn Văn lập tức lùi xa khỏi ả. Dương Xảo Trân cũng lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, lắp bắp biện giải:
– Ta… ta…
Trên mặt Lăng Ba lại không hề có chút nao núng nào, thậm chí cô còn mỉm cười hài lòng.
Dương Xảo Trân lập tức nhận ra, Diệp Lăng Ba cố ý! Diệp Lăng Ba đuổi tận giết tuyệt trên thương trường, có được quyền thế sao lại chỉ có thể gọi họ đến dạy dỗ vài câu? Rõ ràng cô đã cố ý ép Dương Xảo Trân mất bình tĩnh để nói ra lời không nên nói.
Dương Xảo Trân muốn xảo biện nhưng lúc này đã quá muộn rồi. Bởi vì ả vừa nói dứt lời, vú già phía sau Diệp Lăng Ba đã nhướn mày, trong mắt lóe lên hàn quang.
Vú già do Trưởng công chúa phái đến vốn để theo dõi Lăng Ba, lại bị cô biến thành vũ khí của mình. Vú già đến từ cung đình ngạo mạn cỡ nào, biết rõ thanh danh của quý nhân không thể bị mạo phạm, nên ắt phải nghiêm trị.
Chưa đến lúc khai tiệc giữa trưa, mọi người trong yến tiệc đã biết được tin này.
Thiếu phu nhân Tiết gia Dương Xảo Trân đã thất lễ trước ngự giá, chịu phạt cấm túc, không được tham dự Hoa Tín yến. Đám Tôn Mẫn Văn cũng phải đóng cửa suy ngẫm lỗi lầm, người nhà cũng vì vậy mà liên lụy, không được tham dự xuân săn.
Còn những người bị phạt đã làm sai điều gì thì mỗi người lại có một cách nói. Nhưng tất cả đều nhất trí: Đây chính là màn giết gà dọa khỉ của Diệp Lăng Ba.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 116: Cố ý
10.0/10 từ 18 lượt.
