Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 117: Bao che


Tính cách của Lăng Ba đã được A Thố nhanh chóng học được tinh túy: bên ngoài có hung hăng đến thế nào cũng được, nhưng đứng trước mặt tỷ tỷ thì phải ngoan ngoãn. Bị các phu nhân giữ chân hỏi đông hỏi tây đến tận giữa trưa, dù là Thanh Lan cũng thấy đau đầu chóng mặt nên không thấy được sự đắc ý ẩn giấu dưới vẻ ngoan ngoãn của muội muội.


– Buổi sáng muội chạy đi đâu vậy? – Thanh Lan giúp Lăng Ba chỉnh lại tóc mai, còn nghiêm túc chỉ dạy. – Tỷ biết muội không thích cảnh bợ đỡ tâng bốc này, nhưng vẫn phải đối phó cho qua, tránh để các phu nhân thấy bất an.


Hai tỷ muội nàng giống hệt Tô nữ quan và Tần nữ quan. Tựa như biểu tượng Âm Dương của đạo giáo, Thanh Lan ôn hòa trung hậu thiếu đi sự sắc bén. Lăng Ba lại quen chiến đấu trong bóng tối, nên không thạo giao tiếp xã giao bên ngoài.


Hàn Nguyệt Khởi và Thẩm Bích Vi đứng cạnh, nghe được mà cố nhịn cười. Thẩm Bích Vi còn nhướn mày, ý bảo: “Muội muội của tỷ ở bên ngoài sắp chặn đường sống của nhà người ta rồi, tỷ còn ở đây dạy dỗ cô ấy hả?”


Nhưng hai người họ cũng không tiết lộ chuyện tốt Lăng Ba đã làm nên Thanh Lan cũng không biết. Nàng sợ Lăng Ba thấy gò bó, còn khuyên nhủ:


– Muội yên tâm, các phu nhân này không dám nói lung tung đâu, muội cứ nói chuyện thoải mái là được.


Lăng Ba chỉ vờ ngoan ngoãn đáp:


– Vâng, muội đi ngay đây.


Thanh Lan không biết, quá nửa các phu nhân trong yến tiệc này cũng không biết. Chỉ có Trưởng công chúa là biết rõ nhất. Ngài đã sớm có ấn tượng với người tên Diệp Lăng Ba này. Vụ chặn kiệu kêu oan kia trước cửa nhà Ngụy phu nhân thực sự đáng nhớ, đáng tiếc lúc đó Ngài lại không nhận ra con trai mình cũng có mặt. Nếu như lúc ấy phát hiện ra để đón nó về nhà là đỡ được bao nhiêu rắc rối sau này rồi.



Thiếu một bước là đã thua một nước cờ. Bây giờ Ngài chỉ có thể ngồi đối diện với người con dâu tương lai này trong noãn các, cẩn thận cân nhắc từng lời nói, chỉ sợ mình quá nghiêm khắc mà khiến cô tổn thương.


Lăng Ba cũng không thấy lo lắng. Cô đã hiểu rõ cách hành xử của người hoàng gia từ chỗ Thẩm Bích Vi, là trọng thể diện. Mấu chốt là họ chỉ trọng thể diện của mình. Trong mắt họ, người trong thiên hạ không chia ra ba hay bảy loại, mà chỉ có người mình và người ngoài.


Người mình là quân. Người ngoài là thần. Quân có thể hưởng thụ thể diện, thần thì không. Nếu thực sự khiến bề trên tức giận, được chết toàn thây đã là hồng ân.


Mà Lăng Ba bây giờ đã là người thân của Trưởng công chúa, không thể bị răn dạy nặng lời. Nếu Ngài quá nghiêm khắc sẽ tổn thương đến quý khí của cô, về sau làm sao chế ngự hạ nhân nữa? Cho nên Bùi Chiếu từ nhỏ đã có một đống tôi tớ bên cạnh, chàng phạm lỗi thì chỉ cần phạt họ là được. Phạt đến thư đồng thiếp thân của chàng đã là sỉ nhục lớn nhất.


Vì vậy nên Lăng Ba có thể yên tâm đi vào hành lễ, nói lời chào “Điện hạ”, sau đó ngồi xuống chờ được dâng trà. Tô nữ quan đích thân bưng trà đến đặt vào tay cô.


Lăng Ba chợt nhớ ra, mới chỉ một tháng trước, cũng trong thính đường này, cô còn nơm nớp lo sợ không biết có toàn mạng trở ra hay không. Bây giờ nghĩ lại thật buồn cười.


Trưởng công chúa quả nhiên thân mật hỏi:


– Nghe nói hôm nay Lăng Ba xung đột với người khác?


Trước đây, Trưởng công chúa chẳng muốn nói gì với cô, chỉ sai nữ quan đến truyền lời. Lăng Ba biết Ngài đã coi cô là con gái, liền mỉm cười đáp lễ:


– Thật ra thì không có gì. Chỉ là Tiết thiếu phu nhân nói vài câu thất lễ, vú Vương đã thay con xử lý rồi.



Trưởng công chúa vừa bực mình lại vừa buồn cười. Bực mình vì Lăng Ba dám dùng thủ đoạn mượn dao giết người, lại còn mượn dao của một vú già cung đình. Buồn cười là nếu chiêu này được dùng bởi một tiểu thư bình thường thì đúng là thú vị, vừa nhẹ nhàng vừa không tốn sức, bản thân vẫn sạch sẽ tinh tươm.


Nhưng Lăng Ba lại không phải một tiểu thư bình thường.


Đây là thủ đoạn của phi tần trong cung, nói không dễ nghe thì chính là “đạo làm thiếp”. Triệu Úy Hoa Ngài đây là Trưởng công chúa đường đường chính chính, phủ Anh Quốc công cũng là danh tướng trên Lăng yên các, làm gì cũng thẳng thắn chính trực. Ngay cả thủ đoạn của hoàng hậu trung cung trước mặt Ngài cũng trở nên tầm thường, vậy mà lại có một cô con dâu tương lai như vậy, đúng là hài hước.


Dù sao cũng là chuyện tốt do con trai mình gây ra.


Không chỉ giở trò “quân đoạt thần thê”, còn ép Đới Ngọc Quyền phải đứng ra lấp l**m. Cặp uyên ương này đúng là nghiệt duyên từ kiếp trước, không thể chia rẽ được.


Cho nên Trưởng công chúa chỉ có thể kiên trì giảng dạy:


– Ta cũng biết lúc trước những người đó đã phạm nhiều sai lầm, nhưng giờ thân phận của con là gì, hà tất phải tính toán với họ. Nếu con muốn dạy dỗ họ, thì chỉ cần sai nữ quan đi trách mắng vài câu là được, đâu cần phải đích thân ra mặt xung đột, như vậy là quá đề cao họ rồi…


Ngài chỉ dạy cho Lăng Ba như con gái ruột. Trưởng công chúa biết chắc cô gái này sẽ trở thành con dâu tương lai của mình, nên đã đem cả những quy củ trong cung mình học được dạy cho cô.


Có điều, Lăng Ba cố chấp hơn Ngài nghĩ nhiều.


– Đa tạ điện hạ nhắc nhở.



Lăng Ba không phải người không biết phải trái, cô biết Trưởng công chúa đã coi mình là người nhà, nên cũng thẳng thắn với Ngài như cách cô nói chuyện với người thân của mình.


– Nhưng điện hạ cũng biết, nếu con sai nữ quan đi, thì cũng chỉ có thể dạy dỗ vài câu, đúng không?


– Ta chưa từng nghe nói họ ức h**p con, chẳng lẽ là vì tỷ tỷ của con sao?


– Đương nhiên là vì tỷ tỷ của con. – Lăng Ba đứng dậy, nghiêm túc hành lễ với Ngài rồi đáp. – Lăng Ba không phải người không biết điều, điện hạ có lòng dạy con, con thực sự cảm kích. Nhưng Lăng Ba không thể trở nên bình thản như điện hạ được. Nguyên tắc đối nhân xử thế của con rất đơn giản, chỉ có người thân và người ngoài, khác hẳn với cách của điện hạ.


– Đứa ngốc. – Trưởng công chúa lại thấy sự bướng bỉnh này của Lăng Ba khá buồn cười. – Trên đời này ai chẳng chia ra người thân và người ngoài? Ta cũng vậy mà.


– Nhưng nếu điện hạ dùng cùng một tiêu chuẩn đối xử cho cả người thân lẫn người ngoài, vậy làm người thân của điện hạ có nghĩa lý gì nữa? – Lăng Ba bình tĩnh hỏi ngược lại.


Câu hỏi này khiến cả vú Tống phía sau Trưởng công chúa phải biến sắc.


Thủ đoạn của vú Vương có hạn, bà cho rằng vị thiếu phu nhân tương lai này chỉ muốn đuổi cùng giết tận, chứ không hiểu rằng mưu kế của cô được sắp xếp tầng tầng lớp lớp. Họ đều cho rằng hôm nay Lăng Ba bị điện hạ hỏi chuyện chỉ có thể tùy cơ ứng biến, chứ không ngờ cô lại to gan đến mức mượn dịp này để hỏi ngược lại điện hạ.


Đều là lão làng đến từ phủ của Trưởng công chúa, ai mà không hiểu ý tứ câu hỏi này.


Câu hỏi thật sự của Lăng Ba là: Bùi Chiếu là con trai của Trưởng công chúa. Nhưng nếu Ngài đối xử với chàng theo đúng tiêu chuẩn của vị kia trong cung, thậm chí những năm này còn thuận theo ý chí hoàng cung, vậy tình yêu của Trưởng công chúa với đứa con trai này được thể hiện ở đâu?



Những lời nặng nề nhất, phải dùng cách ẩn dụ nhẹ nhàng nhất để nói. Những bí mật không thể nói, phải dùng sự việc hiện tại để ám chỉ. Bởi vì người trong cung đều có thể hiểu được ẩn ý sâu sắc của từng câu nói. Nên Lăng Ba chỉ nói một câu, nghe như đang nói về chuyện của Dương Xảo Trân, lại có thể khiến Trưởng công chúa mất ngủ.


Nhưng địa vị của cô lại cực kỳ vững chắc, không thể chạm vào. Lăng Ba vừa nói xong câu này, thậm chí Trưởng công chúa còn chưa kịp trả lời, đã có nội thị từ bên ngoài đi vào truyền lời.


– Quốc công gia xin nhờ Diệp Nhị tiểu thư nể mặt.


– Chuyện gì đó? – Vú Tống cau mày, thay Trưởng công chúa hỏi.


Nội thị còn chưa hiểu bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ hớn hở đáp lời:


– Quốc công gia nói, lúc trước ở Mã Cầu yến vẫn chưa ném hoa, hôm nay lại tổ chức đánh mã cầu nên xin Diệp Nhị tiểu thư nể mặt đến xem.


Hóa ra còn có người bao che đến như vậy. Bùi Chiếu biết người yêu bị mẫu thân gọi vào hỏi chuyện bèn lập tức sai người vào tìm. Cái gì mà đánh mã cầu với ném hoa, lời này chỉ đang nói cho Trưởng công chúa nghe, để Ngài biết Diệp Lăng Ba là người mà chàng đã chọn, không thể bị tổn thương mảy may.


Chỉ thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!


Trưởng công chúa chỉ đành nói:


– Đi đi.


– Đa tạ điện hạ. – Lăng Ba hành lễ xin cáo lui. – Lăng Ba đã lỡ lời, xin điện hạ thứ tội.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 117: Bao che
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...