Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 118: Tác thành


Yến tiệc của Trưởng công chúa kéo dài đến tối thì ý chỉ từ trong cung truyền đến. Là thủ dụ của Bệ hạ. Người không nhắc đến chuyện cháu ngoại trai của mình trở về sau bốn năm mất tích, chỉ tỏ ý vui mừng trước tin cháu ngoại trai đã kết hôn. Người ban xuống rất nhiều bảo vật quý giá, còn đặc biệt tứ một con hãn huyết bảo mã, còn tốt hơn cả đàn ngựa xuất hiện trong Mã Cầu yến.


Các nam khách bên ngoài đương nhiên tràn đầy mừng rỡ, lời nịnh hót vang lên không ngớt. Các phu nhân bên trong cũng chẳng hề kém cạnh.


Cái Thẩm Bích Vi này, lúc Lăng Ba phải gả cho Đới Ngọc Quyền đã khuyên hết nước hết cái. Bây giờ Lăng Ba đã làm hòa với Bùi Chiếu, thì chính cô nàng lại trở thành kẻ thù không đội trời chung của chàng, thấy chàng chướng mắt chết đi được. Thẩm Bích Vi thấy Lăng Ba nhấp nhổm không yên, lập tức hừ nhẹ:


– Ghế mọc gai à? Lúc trước mắng ta hay lắm mà, bây giờ lại xót tên kia thế?


Thật ra Thẩm Bích Vi cũng không mắng sai. Lúc trước cô nàng mới chỉ cảm thán Triệu Diễn Trạch bệnh tật quá đáng thương, chưa từng thấy thứ gì mới lạ nên mới đi bắt chim cho cậu ta xem. Diệp Lăng Ba còn ghen tị, mỉa mai không thôi. Lúc thì: “Ừ, đáng thương thật đấy. Người ta là thân vương thế tập, muốn thứ gì mà không được, chỉ thiếu đúng con chim này của cô, đúng là quá đáng thương.” Khi lại: “Phải phải, vinh hoa phú quý đều vô ích, cô gặp cậu ta còn phải hành lễ, thế mà cũng xót cậu được à?”


Bây giờ bị ăn một đòn “gậy ông đập lưng ông”, Lăng Ba cũng là người linh hoạt, lập tức đáp:


– Ta đã nói gì đâu, chẳng qua định ngó ra xem một chút.


Thật ra cũng không thể trách Lăng Ba, tên Bùi Chiếu này quá giỏi giả vờ đáng thương. Bệ hạ ban ngựa, theo lẽ thường chàng phải lập tức cưỡi đi một vòng, sau đó mới tạ ơn. Thái giám tuyên chỉ cũng có ý tốt, còn khuyên nhủ rằng:


– Quốc công gia, đây là mã vương do Bắc Nhung tiến cống, do đích thân công chúa Bắc Nhung đưa đến. Trên đời không có con ngựa nào tốt hơn nó nữa đâu, trong cung nhiều người muốn cũng không được. Tâm ý của Thánh thượng với Quốc công gia đúng là có một không hai. Xưa nay bảo mã tặng anh hùng, Quốc công gia thử chạy một vòng xem, nô tài cũng dễ bề bẩm báo.


Bùi Chiếu chỉ rũ mi, khẽ nói:


– Lời của lão công công rất đúng. Chỉ là ngựa già quen đường, Thanh Sư Tử đã già, lại quen ta cưỡi rồi, khó tránh khỏi đa nghi nên thôi vậy.


Chỉ một câu nói đã khiến Vương Thường Trung, người tới truyền chỉ, hối hận vì bản thân lỡ lời.



Thật ra, lời này của Bùi Chiếu quá nửa là nói cho Lăng Ba nghe. Chịu thôi, Diệp Nhị tiểu thư cứng không được, mềm không xong, chỉ nghe mỗi những cái này. Chỉ cần chàng nhắc đến chuyện cũ của phủ Quốc công là sẽ đau lòng, thực sự rất thú vị. Bùi Chiếu cũng biết do cô đã trải qua tình cảnh tương tự nên cực kỳ đồng cảm.


Điều này khiến chàng cảm thấy chỉ có hai người là đồng bạn.


Nhưng chàng không ngờ lại khiến cô đau lòng quá mức. Đến nỗi Trưởng công chúa gọi cô đến dạy dỗ, cô lại dám dạy dỗ ngược lại Ngài.


Lăng Ba không phải kiểu thần tử sẽ liều mạng can gián như Thanh Lan. Không đời nào cô đẩy bản thân vào trong thế dùng cái chết để can gián, để mọi chỉ trích hướng về phía mình. Chuyện ở phường Bình An đã cho thấy tâm tính không tin số mệnh của cô. Dưới góc nhìn của Lăng Ba, dù là vương hầu hay tướng lĩnh, cô đều có thể liều mạng giành lấy.


Vậy nên, câu nói này của Bùi Chiếu không chỉ bác bỏ Bệ hạ, khiến Lăng Ba xúc động, mà còn làm Trưởng công chúa tổn thương.


Đêm đó, Trưởng công chúa không nói gì, chỉ sai người theo Vương Thường Trung vào cung tạ ơn như thường lệ. Sáng sớm hôm sau, Ngài mới tiến cung thỉnh an.


Thật ra, Ngài đã biết Bệ hạ biết việc Bùi Chiếu đã ở trong quân Trấn Bắc suốt bốn năm qua. Sau lần bị tiên đế thanh trừng, phủ Anh Quốc công đã không còn uy h**p gì nữa. Trái lại, nó còn trở thành một minh chứng cho sự bạc bẽo của Thiên gia: một danh tướng đứng đầu Lăng Yên các lại phải trải qua cảnh “qua cầu rút ván,” không được chết tử tế. Đến nỗi chỉ còn đúng một chút huyết mạch lẫn lộn với huyết thống hoàng gia, cho thấy Triệu gia lạnh lùng đến mức nào.


Cho nên có thể thấy Bùi Chiếu sẽ không gặp nguy hiểm gì, ngược lại, Bệ hạ lúc nào cũng phải tỏ ra nhân từ mới đúng.


Nhưng câu nói kia của Lăng Ba đã khiến Trưởng công chúa tổn thương.


Lúc trước, Tiên đế xuống tay tàn nhẫn thanh tẩy Hoắc gia, Ngài vẫn là Trưởng công chúa. Bây giờ Bệ hạ lôi kéo, ban ơn, Ngài vẫn thuận theo tự nhiên, thì người mẹ như Ngài có ý nghĩa gì nữa? Bùi Chiếu là con trai, là người thân của Ngài, vậy tình cảm ấy được thể hiện ở chỗ nào?


Vì vậy, Trưởng công chúa vào cung với tâm trạng tức giận. Bệ hạ đương nhiên không nhận ra, còn tưởng Ngài vẫn đến để “vòng vo tam quốc” như mười mấy năm nay.


Bệ hạ chỉ cười hỏi:


– Nghe nói Anh Trinh không thích con ngựa ngự tứ kia. Trẫm còn định nhờ nó để nâng cao uy thế nhà ta trong hội xuân săn đấy.



Thật ra Lăng Ba vẫn chưa học được tường tận. Người trong cung nói chuyện sâu xa, dù không có ẩn ý gì, người bên ngoài vẫn sẽ phân tích ra ẩn ý. Vì vậy người nói phải cẩn thận, chỉ nói những lời vô thưởng vô phạt. Phàm những lời nói có nội dung quan trọng nhất định phải minh bạch rõ ràng, chứ không phải do người nghe đa nghi mà hiểu lầm.


Có thể tham dự hội xuân săn đều là những gia tộc có thể diện, là thần dân của quân vương. Dù thắng hay thua, họ đều là người của Bệ hạ, vậy Người định ra oai với ai cơ chứ? Đương nhiên là quân Trấn Bắc rồi. Có thể tính thẳng từ buổi đi săn lần trước và trận mã cầu. Lời này nghe như đang nói Bùi Chiếu là người của Bệ hạ, cũng có thể đang nói với Trưởng công chúa rằng: “Hoàng tỷ cũng không thể thiên vị quân Trấn Bắc, phải không?


Dù sao bốn năm nay Bùi Chiếu đều ở trong quân Trấn Bắc. Nói dễ nghe thì là xả thân vì nước, bảo vệ quốc gia, không hổ là hậu duệ của danh tướng Lăng Yên các. Nói khó nghe thì, đường đường là thế tử của phủ Quốc công, lại vì tội mưu phản mà bị diệt tộc, một mình rời kinh, thay đổi tên họ để tòng quân. Chàng còn lên được chức thiếu tướng quân, tay cầm binh quyền, chắc chắn sẽ có thêm nhiều lời đồn thất thiệt…


Nên Trưởng công chúa nghe xong lời này, chỉ lạnh lùng đáp:


– Chuyện xuân săn cũng chưa vội, ta đến vì chuyện kết hôn của Anh Trinh.


Nói đến việc kết hôn, Bệ hạ lập tức mỉm cười nói:


– Trẫm cũng đã nghe nói, không ngờ con gái của Diệp Trọng Khanh lại ghê gớm đến vậy, dám gây ra chuyện tày trời như thế. Con cái của trẫm, chắc chắn không có gan làm thế. Nghe nói Anh Trinh ở trong quân lập nhiều công trạng, sao lại nhường hết cho Thôi Cảnh Dục, đến lễ chúc mừng cũng không thấy nó?


Một câu nói ấy lại khiến máu nóng của Trưởng công chúa bốc lên. Tại sao phải nhường công lao? Chẳng phải vì sợ Thiên gia kiêng kỵ ư? Tôn tử của Hoắc An Quốc công, tòng quân bốn năm không kiếm nổi một tước Hầu, chỉ rước về một đống thương tích. Vú Tống, người hầu hạ Bùi Chiếu thay y phục, lúc về còn nước mắt rưng rưng.


Bùi Chiếu lúc nào cũng nhắc đến cô gái Diệp gia kia, mà thật ra cô gái Diệp gia kia còn thương chàng hơn người mẹ như Ngài nhiều lắm.


Thật ra, ngày đó ở Diệp gia, Ngài cũng đã có ý muốn “gậy đánh uyên ương” nên mới gọi chàng vào. Nhìn đứa con trai tuấn tú khôi ngô này, Ngài cũng thấy tiếc lắm.


Trưởng công chúa nghe Tĩnh Dung nói, chàng đã gây náo động lớn ở Mã Cầu yến, khiến các tiểu thư tìm kiếm khắp nơi. Con cháu Hoắc gia, huyết mạch Triệu gia hợp lại mới có một thanh niên kinh tài tuyệt diễm như thế này. Sao có thể nhẹ nhàng lấy một đứa con gái của nhà quan tam phẩm như Diệp gia được? Phẩm tính thì chưa nói, chỉ riêng tướng mạo tầm thường kia đã không xứng với chàng rồi.


Câu hỏi của Ngài với Bùi Chiếu mang theo tất cả sự tức giận của một người mẹ:


– Nếu là Diệp Thanh Lan còn được, Diệp Lăng Ba thì tốt đẹp chỗ nào mà đáng để con làm ầm ỹ đến thế này?



Chàng chỉ khẽ cười nhẹ, đáp:


– Lăng Ba đương nhiên chỗ nào cũng tốt.


Trưởng công chúa không muốn đôi co với chàng, nên nói:


– Vậy cũng chưa chắc. Hoa Tín yến không thiếu nữ nhi thế gia, còn chưa kể đến phía tôn thất.


Bùi Chiếu chợt đáp:


– Lăng Ba từng làm hoàng kim đỗ cho con.


– Cái gì?


– Trong cung nấu bong bóng cá, dân gian gọi là hoàng kim đỗ. Từ nhỏ con đã không thích món này, quá ngấy. – Chàng bình tĩnh trần thuật. – Hôm lễ chúc mừng, con không đi. Lăng Ba biết nên đặc biệt chuẩn bị một nồi hoàng kim đỗ, mời con ăn như hiến của quý. Con chê ngấy, nàng mắng con nhưng không hề giận, chỉ tự mình ăn hết. Khi đó còn ngồi bên cạnh nhìn, chỉ thấy trái tim run lên.


Hoắc Anh Trinh, thiếu niên lang oai phong tuấn tú, xuất sắc nhất kinh thành, là con trai độc nhất của Ngài. Chàng dù muốn cưới cô gái cao quý nhất thiên hạ cũng được. Chàng đứng trước mặt Ngài, dưới ánh nắng rực rỡ. Khoảnh khắc ấy, bỗng khiến Ngài hoảng hốt nhớ đến trượng phu của mình.


Chàng nói:


– Những thời khắc như vậy còn rất nhiều, tất cả đã tập hợp lại để trở thành Diệp Lăng Ba của con. Mẫu thân xuất thân trong cung, thích nhìn thân phận, con biết điều đó. Nhưng yêu một người là như vậy, con yêu nàng, thì nàng là tốt nhất, không ai thay thế được.


Bên ngoài đang hát hí khúc, tiếng đàn sáo réo rắt. Tiếng hát “như hoa mỹ quyến, tự thủy lưu niên” khiến lòng người lay động. Trong khi đó, đứa con trai yêu quý của Ngài đứng dưới ánh mặt trời, nhắc đến người con gái chàng yêu với ánh mắt dịu dàng và cầu xin Ngài tác thành.


Vì thế, Ngài chỉ đành tác thành.



Và Diệp Lăng Ba của chàng đã không hề phụ lòng. Cô thậm chí còn chưa nhận được sính lễ, thân phận chưa vững chắc, đã dám bảo vệ Bùi Chiếu, thậm chí còn khiến Ngài phải thiên vị.


Nhà đế vương neo người, nên lời nói của người thân cũng rất ít. Lời nói nặng nề của Lăng Ba nghe tưởng chừng đơn giản, nhưng thật ra lại gây sóng gió ngập trời với họ. Bởi vì có khi cả năm họ cũng chưa nghe được một câu nói nặng nề như thế.


Ngài đã làm Trưởng công chúa bốn mươi năm, nhưng bây giờ, Ngài muốn được làm mẫu thân của Hoắc Anh Trinh.


Ngài bình tĩnh nhìn thẳng vào Bệ hạ và nói:


– Diệp gia đúng là có hai nữ nhi giỏi. Đứa nhỏ về nhà ta. Đứa lớn từng đính hôn với Thôi Cảnh Dục, theo ý Lăng Ba nhà ta, thì muốn họ được “gương cũ lại lành” mới tốt.


Phủ Trưởng công chúa có gì mà không biết, bởi hai mươi năm trước, Ngài từng tham dự đoạt đích, có công phò tá quân vương. Kế vặt của Lăng Ba, Ngài nhìn thấu hết, nên mới thấy vừa buồn cười vừa đáng thương.


Anh Trinh vừa ý Lăng Ba, hẳn chính là vì ý chí kiên cường này. Rõ ràng chỉ là một cô gái bình thường từ tướng mạo, xuất thân đến tài năng, nhưng Lăng Ba lại có một sự cứng cỏi hơn người. Cô có thể kiên trì không từ bỏ, tựa như một ngọn lửa cháy rừng rực, dù gió lớn tuyết dày cũng không thể dập tắt.


Hoàn toàn trái ngược với Ngài.


Chính vì thế, Trưởng công chúa cũng nổi một cơn giận hiếm hoi. Bệ hạ kiêng kỵ quân Trấn Bắc, Ngài càng phải nhắc đến quân Trấn Bắc. Ngài còn ngầm ám chỉ rằng Thôi Cảnh Dục và Hoắc Anh Trinh sắp trở thành anh em rể, và phủ Anh Quốc công nhịn nhục suốt mười bảy năm đã là quá đủ rồi.


Bệ hạ cũng ngỡ ngàng, chỉ cười và nói:


– Hoàng tỷ nói không sai, nhưng trẫm đã chọn một nữ nhi tôn thất cho Thôi Cảnh Dục rồi và cũng đã nói với Ngụy Hãn Hải.


Trưởng công chúa lạnh lùng ngắt lời:


– Cái tật thích làm mai của nhà chúng ta, cũng phải sửa đi thôi.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 118: Tác thành
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...