Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 119: Ép buộc


Một câu nói khiến Bệ hạ tái mặt.


Trưởng công chúa vẫn là Trưởng công chúa năm đó, mạnh mẽ quyết đoán. Ngày xưa, dù ở trước mặt tiên đế, Ngài vẫn dám đứng lên phản bác. Uy nghiêm của quân vương đáng sợ đến thế nào, huống chi tiên đế còn từng theo thái tổ đánh chiếm giang sơn.


Uy phong của một quân vương từng trải qua chiến trường khiến tất cả hoàng tử đều run sợ, chỉ có Ngài vẫn đứng hiên ngang. Tiên đế đảo mắt nhìn xung quanh rồi chợt phá lên cười to. Thế nên mới có câu “Nếu Úy Hoa là nam tử, thì làm gì đến lượt các ngươi,” kia.


Hơn nữa, lời nói này còn mang theo chuyện năm xưa. Tiên đế đã thao túng hôn nhân của ta, chẳng lẽ đệ cũng muốn thao túng con trai của ta ư?


Bệ hạ đành mỉm cười nhún nhường:


– Hoàng tỷ chớ vội. Nếu Thôi Cảnh Dục và Anh Trinh có thể làm anh em rể với nhau thì quá tốt. Trẫm cũng đang lo trong triều không có nhân tài, có nó trông chừng quân Trấn Bắc, trẫm cũng yên tâm.


Lời nói này đã cực kỳ khoan dung, chẳng trách Bệ hạ năm ba mươi chín tuổi đã dám ám chỉ với thần tử muốn có miếu hiệu chữ “Nhân”. Chỉ nghe một câu này, ai mà ngờ được tất cả những thần tử đắc lực đều bị Người phế bỏ cơ chứ?


Nguyên văn của Diệp Thanh Lan là: “Ai cũng bảo vận nước Đại Chu hưng thịnh, sau Anh Quốc công có Dũng Quốc công, sau Dũng Quốc công lại có Ngụy Nguyên soái. Nhưng không biết sau Ngụy Nguyên soái còn có ai?”


Anh Quốc công phủ bị diệt tộc tới mức chỉ còn một độc đinh, Dũng Quốc công tuyệt tự, Ngụy Hãn Hải phải thu mình ẩn náu.


Nhưng sau Ngụy Hãn Hải, đương nhiên là Thôi Cảnh Dục và Hoắc Anh Trinh. Bệ hạ muốn hay không cũng phải chấp nhận.


Trưởng công chúa bỗng cảm thấy mình bị phản bội. Những ngày tháng ba tỷ đệ nơm nớp sợ hãi đứng trong sân nhiều năm trước, lại như mới chỉ xảy ra ngay hôm qua. Hai mươi năm trôi qua, người ngồi trên long ỷ đã thay đổi, thiếu đi sự oai hùng của phụ hoàng, lại thêm nhiều phần cay nghiệt lạnh lùng.



Bệ hạ cuối cùng vẫn là con trai của phụ hoàng.


Trưởng công chúa không bị sự nhân nhượng của Bệ hạ lừa dối. Ngài đứng dậy.


– Bệ hạ cũng không cần dỗ dành ta. Ta hiểu Bệ hạ. Thiếu phu nhân Trần gia suýt nữa hại chết A Yển, chẳng phải cũng được Bệ hạ tha bổng đó sao? Hội xuân săn này ta không đi nữa. Phụ hoàng ban cung Minh Hoa cho ta, vậy ta sẽ dọn đến đó. Ta sẽ dẫn cả Anh Trinh và cô gái Diệp gia kia đi, không cần Bệ hạ nhọc lòng nữa.


Lời này cũng có ý mỉa mai, thực sự là bão tố phong ba. Trưởng công chúa đứng dậy muốn cáo lui. Cung Minh Hoa ở Lạc Dương, thực chất là một lời uy h**p của bậc đế vương: “Trẫm đã ban cung Ôn Tuyền, coi như đã xin lỗi rồi. Nếu con vẫn không muốn giảng hòa, thì cứ đến Lạc Dương đi, không cần quay về nữa.”


Chính vì vậy, ngay cả khi Tiên đế băng hà, Trưởng công chúa cũng chưa từng bước chân vào. Khi đó Bệ hạ cũng quỳ ngay cạnh giường, nghe tiên đế gọi liên tiếp ba tiếng “Úy Hoa”. Ngài vẫn chỉ quỳ bất động ngoài điện, mãi đến khi tiên đế tắt thở cũng không bước vào trong.


Hóa ra dù là đế vương, khoảnh khắc đó cũng không thể cứu vớt trái tim đã vỡ vụn của con gái. Trong chớp mắt ấy, Bệ hạ đã hiểu rõ cảm giác của một kẻ cô đơn.


Bởi vậy, Bệ hạ cực kỳ sợ Trưởng công chúa, vì Người biết Ngài làm được điều đó. Hơn nữa, lão Thất luôn theo Ngài. Bây giờ lão Thất không còn nữa, Triệu Diễn Trạch sẽ đi theo Ngài. Một lần ra đi này là cả đời, hai mươi năm họ còn có thể chịu đựng được, huống hồ, Bệ hạ chưa chắc đã có hai mươi năm.


Bệ hạ cũng hoảng hốt đứng dậy, cuống quýt níu lấy ống tay áo của Trưởng công chúa, hấp tấp nói:


– Hoàng tỷ, từ từ đã.


Nội thị Vương Thường Trung đứng gần đó hầu hạ cũng phải cả kinh. Tuy sử sách cũng kể lại những tích đế vương lo lắng, nhưng đó đều là vì mến tài, chứ chẳng ai vì chuyện gia đình mà thất thố như vậy.


Phủ của Trưởng công chúa, e rằng sắp quay lại đỉnh cao quyền lực.


Bệ hạ lại không nhận ra mình đã mất bình tĩnh, bắt đầu phân trần:



Vương Thường Trung đứng nghe mà run hết cả người.


Trưởng công chúa từ thời tiên đế đã thịnh sủng không suy, ông luôn cảm thấy hành động của Ngài quá cứng rắn, khác hẳn với thủ đoạn uyển chuyển chốn cung đình. Ai ngờ hôm nay chỉ vài câu mà Ngài có thể ép thiên tử thề thốt như vậy.


Đến đây, Trưởng công chúa mới thu tay lại. Trên mặt Ngài hiện lên vẻ đau khổ, nói:


– Không phải ta muốn hiểu lầm đệ. Nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Những tháng ngày kinh hoàng của hai mươi năm trước, ta và A Yển không muốn trải qua nữa.


Một câu nói mà khiến hai mắt Bệ hạ nóng rát. Ngày tháng của hai mươi năm trước là gì, chỉ có ba người họ nhớ tới. Bây giờ lão Thất không còn, hai người họ chỉ còn là những kẻ cô độc còn sót lại.


Các hoàng tử khác đều đã bị Bệ hạ xử lý gọn gàng, người chết, kẻ bị giam cầm. Nhưng theo lẽ thường của hoàng tộc, họ không phải người nhà, không phải thân thích. Tất cả đều là kẻ địch, là hổ lang, là chó lợn, mà không phải người nhà.


Thậm chí đến cả nữ tử đang ngồi trên ghế trung cung kia, cũng không phải thê tử của Người, bằng không đứa con gái Cao gia kia sao có thể được gả cho Bình Quận vương? Ngoại thích tốt nhất của Hoàng hậu là trung thần, cô thần, thanh thần, chỉ không được làm quyền thần.


Người duy nhất đáng tin, chỉ có người đang đứng trước mặt Bệ hạ. Hai mươi năm trước là vậy, hai mươi năm sau vẫn thế, đến cả tính cách cũng không hề thay đổi, là Hoàng tỷ của Người.


Bệ hạ đảm bảo:


– Hoàng tỷ yên tâm, đệ không phải phụ hoàng…


Lời này quá mức đại nghịch bất đạo, đến trẻ con ba tuổi cũng biết đế vương hiện tại đang lấy hiếu trị thiên hạ. Bệ hạ không nói hết, nhưng Trưởng công chúa đã hiểu.


Tất cả là nghiệt quả của tiên đế. Tiên đế hủy hoại Bệ hạ, hại chết lão Thất. Nhưng họ không thể oán giận, vì điều khó nhất trong lịch sử chính là làm một thái tử của một minh quân, sống sót được đã là may mắn. Vị phụ hoàng anh minh thần võ kia tựa như cây đại thụ che kín bầu trời, họ lớn lên dưới bóng cây đã vô cùng yếu ớt. Huống hồ trên cây còn có rất nhiều dây leo ký sinh, bất cứ lúc nào cũng có thể siết chết bọn họ.



Nói ra thì, thực chất Trưởng công chúa không hề thương tiếc Anh Quốc công. Lúc trước còn là hoàng tử công chúa, cuộc sống của họ đã ngột ngạt đến mức nào. Thái phó chỉ nói một câu “thái tử nhân từ, không có thủ đoạn” đã khiến Bệ hạ lo lắng không yên mấy tháng. Về sau đăng cơ, Bệ hạ mới tìm được lý do để quật mồ Thái phó.


Sao có thể không hận đây? Anh Quốc công cũng từng là một trong những dây leo lớn lơ lửng trên đầu. Đích nữ công chúa phải gả thấp cho phủ Anh Quốc công, trong lòng ông ta vốn nên biết tiến thoái, ẩn mình, học cách tự vệ của danh tướng sử sách mới đúng.


Nhưng đang lúc cuộc đời ở đỉnh cao, gấm hoa rực rỡ, ai lại muốn thoái lui?


Phủ Anh Quốc công chết không oan, chỉ tiếc đã giết nhầm Hoắc Huyên. Khi tuổi già, tiên đế chỉ mang theo vị thần tử cuối cùng là Tả tướng Trần An, mà nguyên nhân hơn một nửa là vì Trưởng công chúa.


Nhưng bậc đế vương thì không xin lỗi. Công chúa năm nào được phong làm Trưởng công chúa. Đế vương ban cung Ôn Tuyền, Ngài không đi. Đế vương lại ban cung Minh Hoa, thì Ngài vẫn không đi, cha con ly tâm đến tận lúc nhắm mắt xuôi tay. Tiên đế băng hà, Trưởng công chúa cũng đành chấp nhận.


Chuyện nhà đế vương luôn như vậy, chỉ có thể chấp nhận. Mấy năm cuối đời, lão Thất gầy đến chỉ còn da bọc xương, hắn cũng chỉ đành chấp nhận. Biết bao tiếc nuối của đế vương, đều không được viên mãn.


Bây giờ chỉ còn hai người họ, yêu yêu hận hận, đều ở nơi này.


Họ là đồng minh duy nhất. Trưởng công chúa lừa Bệ hạ cũng được, Bệ hạ thề thốt cũng được, hay dối trá cũng được, họ cũng chỉ còn duy nhất lẫn nhau.


.


.


.


Trưởng công chúa rời cung. Ngài quay về phủ, điều hết các nữ quan đi, chỉ gọi Lăng Ba đến.



– Hôm qua Lăng Ba đã mạo phạm điện hạ, trong lòng bất an. Đại tỷ đã trách mắng con rồi, xin điện hạ tha thứ.


Đến lúc này rồi còn không quên nói tốt cho đại tỷ của mình, thật khiến người ta phải bật cười.


Nhưng cứng quá dễ gãy. Với cái nết của Hoắc gia, quả thật cần một cô nàng tinh quái như Lăng Ba để cân bằng lại.


Những người làm mẹ chồng đều muốn soi mói con dâu, Trưởng công chúa lại càng ngày càng thấy Lăng Ba hợp mắt. Ngài đương nhiên muốn thân mật hỏi chuyện:


– Nghe nói Lăng Ba muốn nối tơ hồng?


Lăng Ba lập tức cảnh giác, quỳ bên dưới không nói lời nào. Trông cô rất gầy, cơ thể mỏng manh mà trên vai phải gánh vác cả gia nghiệp. Thế mà Lăng Ba còn muốn nối tơ hồng, đúng là nói mơ giữa ban ngày.


Nhưng ở cái tuổi của cô, ai mà không coi trời bằng vung, cảm thấy mình có thể xoay chuyển trời đất cơ chứ.


Tần nữ quan vốn lạnh lùng, hiếm khi thấy ai vừa mắt, lại có thể đánh giá cao Lăng Ba. Có lẽ bà cảm thấy cô thực sự thành tâm, nên khi thấy cô quỳ cứng đờ dưới đất, không nhịn được nhắc nhở:


– Nhị tiểu thư, chuyện trên đời này, nhất là nhân duyên không thể cưỡng cầu. Tiền duyên từ lâu đã định, không thể ép buộc.


Bà khuyên nhủ thật lòng, nhưng chỉ nhận lại được một câu trả lời.


– Ta lại càng muốn thử ép buộc một lần.


Trưởng công chúa cũng đành mỉm cười thỏa hiệp:


– Đứng lên đi.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 119: Ép buộc
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...