Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 120: Hội xuân săn
Ngày mười tám tháng hai là ngày cuối cùng trong ba ngày yến tiệc của phủ Trưởng công chúa.
Trưởng công chúa triệu kiến mọi người, tuyên bố chính mình không đủ sức, cũng không hiểu tính tình của người trẻ tuổi. Ngài sợ họ sẽ thấy gò bó, làm lỡ việc chính của Hoa Tín yến nên sẽ chọn hai người trong số nam, nữ khách trẻ để phụ trách tiếp khách. Nếu có điều gì khó nói, mọi người có thể thông qua họ để bẩm báo.
Trong số khách nữ, Ngài chọn Diệp Thanh Lan. Còn bên khách nam đương nhiên là Thôi Cảnh Dục.
Quyết định này vừa được đưa ra, Lăng Ba đã nhân lúc Trưởng công chúa nghỉ ngơi mà bước vào, quỳ xuống cảm ơn:
– Đa tạ hồng ân của điện hạ, Lăng Ba nguyện góp sức trâu ngựa.
Một ý chỉ khác lại đến từ trong cung, do đích thân Bệ hạ ban xuống. Thái giám tuyên chỉ vẫn là Vương Thường Trung, ông vừa đi vào đã lên tiếng chúc tụng, mời Anh Quốc công Hoắc Anh Trinh lĩnh chỉ.
Ý chỉ rất đơn giản, khen ngợi chiến công của chàng ở sông Minh Sa, đặc xá mọi tội lỗi của phủ Anh Quốc công, tất cả các tộc nhân đều được xá tội. Gia phong Hoắc Anh Trinh làm Tả Vũ Lâm tướng quân, ban hai huyện Vân Thanh và Lạc Châu làm đất phong, chính thức kế thừa tước vị Anh Quốc công, thế tập võng thế, và được ghi vào tông điệp.
Đến đây, vụ án kéo dài hai mươi năm của phủ Anh Quốc công đã có kết thúc có huậ. Tất cả người họ Hoắc có mặt trong bữa tiệc đều vui mừng khôn xiết, chỉ có một mình Triệu tẩy mã khóc nức nở. Gã rời tiệc, quỳ gối trước mặt Bùi Chiếu để cầu xin tha thứ.
Bấy giờ mọi người mới biết Triệu tẩy mã vốn cũng là một hậu duệ thuộc một chi của Hoắc gia. Tổ phụ của gã là cựu tướng của Hoắc An Quốc công, vì có công mà được ban họ Triệu. Sau khi chi chính của Anh Quốc công bị thảm sát, gã cũng sa sút, trở thành một tên hề ở kinh thành, bị người đời cười chê.
Chỉ có Lăng Ba và Liễu Nhi biết tại sao gã phải cầu xin Bùi Chiếu tha thứ.
Bởi vì gã từng nhận ra Bùi Chiếu, cho rằng chàng chọn mai danh ẩn tích là đã phụ lại thanh danh hiển hách của tổ tiên nên đã đấm chàng một cái.
Còn vào lúc này, mọi chuyện đã qua.
.
.
.
Hội xuân săn là việc trọng đại trong kinh thành, hoàn toàn vượt qua Hoa Tín yến.
Nhưng Bệ hạ không dám lấn lướt phủ Trưởng công chúa, bèn giao việc tiếp giá cho Trưởng công chúa. Trước mặt các quan chức, Người cũng ca ngợi:
Hoàng tỷ tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, năm đó các hoàng tử đều không phải đối thủ của hoàng tỷ.
Các quan chức nào có không hiểu. Bây giờ phủ Trưởng công chúa mới là tâm phúc ngự tiền chân chính, nên họ lập tức lũ lượt kéo đến làm thân.
Lăng Ba theo Thanh Lan đến phủ Trưởng công chúa theo lời triệu tập để bàn bạc công việc, từ xa đã nhìn thấy các cỗ kiệu xếp thành hàng dài mà không khỏi cười nhạo:
– Muội còn đang tò mò không biết các phu nhân đã học cái thói này từ đâu, hóa ra chính các đại nhân trên quan trường mới là cao thủ nâng cao đạp thấp.
Nghe vậy, Thanh Lan hiểu tường tận hơn Lăng Ba nên nghiêm túc dạy bảo:
– Lăng Ba nhiều khi quá khắc nghiệt. Bây giờ muội đang có địa vị cao, phải rộng lượng với người ngoài, lúc cần bao dung, mắt nhắm mắt mở. Tục ngữ nói, chín bỏ làm mười.
– Không biết chuyện cưỡi ngựa bắn cung cho nữ quyến đã được chuẩn bị đến đâu rồi?
Tần nữ quan thừa biết kế vặt của cô. Bà thấy mình và Lăng Ba rất hợp nhau, ánh mắt nhìn vị tiểu chủ nhân mới này đầy yêu chiều như một con hồ ly già đang ngắm nhìn cáo nhỏ của mình:
– Tiểu thư yên tâm, Bệ hạ đột nhiên hạ chỉ nên có biết bao việc cần chuẩn bị, Đại tiểu thư đang bận lắm.
Lăng Ba liền tỏ vẻ yên tâm, nở một nụ cười cực kỳ gian xảo. Cô vui vẻ dặn Dương Hoa:
– Mang lễ vật ta chuẩn bị cho Tần nữ quan đến đây.
Tần nữ quan là người trong cung, lại đã theo hầu Trưởng công chúa hơn hai mươi năm, bảo vật gì mà chưa từng thấy. Bà cảm kích trước tấm lòng thành của Lăng Ba, nhưng không ngờ cô lại thật sự lấy ra được một vật hiếm có: một thanh Tần kiếm hình lá liễu, trên đó có khắc minh văn. Tần nữ quan lập tức thay đổi sắc mặt kinh ngạc, rồi khen ngợi:
– Kiếm dài ba thước, quả thật được đúc kiểu đất Tần.
Lăng Ba thấy Tần nữ quan thích thú, bèn đắc ý nói:
– Khó khăn lắm ta mới tìm được đấy. Ta nghe Ngụy Vũ Sơn nói có mấy thanh kiếm chư hầu được tìm thấy trong mộ cổ ở đất Tần. Chỉ có một cửa hàng đồ cổ ở Thông Châu bán một thanh, nên ta đã phải mua ngay trong đêm.
Thấy Lăng Ba quá huênh hoang, Dương nương tử sợ Tần nữ quan phật ý nên vội vã nói đỡ:
– Chưa từng thấy tiểu thư nhà tôi cư xử như vậy bao giờ. Nghe nói không thể tặng binh khí cho người khác, đặc biệt là thứ được lấy từ trong mộ ra. Còn chưa biết người ta có kiêng kỵ hay không…
– Ta không kiêng kỵ. – Tần nữ quan cười nhưng vẫn có vẻ lạnh lùng. Bà là người khắc bạc nhưng vô cùng xinh đẹp, với dáng tai cao hơn lông mày, cho thấy tính tình bà vừa lạnh nhạt vừa thông minh. – Cảm ơn Nhị tiểu thư.
– Tần thượng cung khách khí.
Tặng quà thành công, Lăng Ba có tâm trạng cực kỳ tốt. Cô luôn tin vào nguyên tắc “thiên kim mua sĩ”, cực kỳ hào phóng với những người mình tin tưởng, chỉ cần Tần nữ quan thích là được.
Nhưng Tô nữ quan lại có vẻ không hợp ý cô. Vị nữ quan trẻ tuổi này cực kỳ rạch ròi, dù biết Lăng Ba muốn xem sắp xếp cho nữ quyến, nhưng bà vẫn nghiêm túc nhắc nhở:
– Trong kinh đã có lời đồn đãi rồi. Tiểu thư vẫn nên chuyên tâm chuẩn bị cho việc kết hôn, không nên nhúng tay vào hội xuân săn thì hơn.
Ở nhà, tuyệt nhiên không ai dám nói với cô như vậy. Nhưng hôm nay tâm trạng Lăng Ba đang tốt nên cũng không để tâm. Miệng thì nói đã biết, nhưng tay chân thì không ngừng một phút nào.
Lúc Bùi Chiếu đến, cô đang đọc địa đồ bãi săn hoàng gia, cân nhắc tỉ mỉ tìm chỗ thích hợp để ra tay, thì bỗng có một bông hoa hải đường rớt xuống đầu. Hóa ra Bùi Chiếu hái được một cành hải đường, đang cài từng bông lên tóc cô.
– Hay lắm! – Lăng Ba tức thì muốn đánh chàng: – Mau gọi Tô nữ quan đến mà xem, đây là quy củ của Quốc công gia đấy hả?
Bùi Chiếu vừa cười vừa né tránh, rồi ngã lên trường kỷ. Lăng Ba định đánh chàng, nhưng sợ bị kéo ngã nên đành hậm hực đi đến trước gương, tháo những bông hải đường xuống và ném lên người chàng.
Bùi Chiếu chỉ lười biếng nằm trên trường kỷ. Hoa hải đường hợp với chàng đến lạ, hoa rơi trên mặt, lại bị chàng ngậm trong miệng đùa nghịch. Bờ môi chàng cũng có màu hồng nhạt tựa như cánh hoa.
– Ta chẳng quen Tô nữ quan nào cả.
Chàng chỉ cười tủm tỉm, hai mắt long lanh nhìn Lăng Ba.
Đây là noãn các thuộc về Hoắc gia, người hầu hạ đều là người nhà. Liễu Nhi và Dương Hoa canh trước cửa nên Lăng Ba bạo gan hơn mọi ngày rất nhiều. Cô nhéo má chàng mà mắng:
Thật ra cô muốn mượn hình ảnh bông hoa để nói về chuyện của mình, Bùi Chiếu cũng ngoan ngoãn phối hợp nằm im, ra vẻ như một đóa hoa đang chờ người hái. Lăng Ba cũng chẳng phải danh môn thục nữ như Thanh Lan đã dạy, thứ cô quan tâm chính là: trước mặt người khác cứ giả làm danh môn thục nữ, chỉ cần không bị bắt quả tang là được.
Cũng chỉ có Lăng Ba mới dám nghiêng người, ngắm nghía Bùi Chiếu như đang thưởng ngoạn một món đồ quý giá. Chàng thực sự quá xinh đẹp, dù đã có chàng bên cạnh, cô vẫn không thể tin chàng thuộc về thế giới này.
Lăng Ba năm mười lăm tuổi sẽ không bao giờ ngờ rằng có ngày mình thực sự hài lòng. Ngoài chuyện của Thanh Lan vẫn chưa có kết quả, mọi thứ khác đều diễn ra đúng như kế hoạch. Có thể thấy nỗ lực phấn đấu vẫn là hướng đi đúng.
Bùi Chiếu cũng biết vờ vịt, ban đầu còn để yên cho cô sờ nắn, đợi đến khi Lăng Ba thả lỏng cảnh giác liền ôm lấy eo cô, lật người đè cô xuống trường kỷ. Nhưng chàng sẽ không làm chuyện gì quá đáng, chỉ cúi xuống nhìn cô, cười nói:
– Diệp Nhị tiểu thư đã rơi vào tay ta rồi đấy!
– Chàng nghĩ hay nhỉ! – Tuy Lăng Ba chưa thấy thái độ này bao giờ, nhưng cũng tự trấn an mà nói. – Khá lắm Quốc công gia, còn chưa xuất giá đã dám như vậy rồi.
Bùi Chiếu chỉ vùi đầu vào bả vai cô:
– Vậy thì nàng nhanh xuất giá đi, tránh để trong cung lại nảy sinh biến cố.
Lăng Ba gõ đầu chàng.
– Chuyện của Thanh Lan còn chưa xong, ta lại xuất giá trước, người trong kinh sẽ nói gì về tỷ ấy chứ! Tỷ muội phải có thứ tự, đã hiểu chưa? – Cô nghiêm túc tuyên bố. – Chuyện của Thanh Lan chưa xong, thì ta sẽ chưa xuất giá đâu, chàng cứ ngoan ngoãn chờ đi.
Ánh mắt của Bùi Chiếu lập tức tối lại, Liễu Nhi còn sốt ruột hơn cả chàng, vội nói:
– Tiểu thư, như vậy không được đâu. Quốc công gia nói đúng, để lâu dễ sinh biến, nhanh chóng an vị mới là đại sự.
Thanh Lan chính là đại sự của ta, ít nhất cũng phải sau hội xuân săn mới tính.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 120: Hội xuân săn
10.0/10 từ 18 lượt.
