Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 121: Giao tình
Trước hội xuân săn, Bùi Chiếu thay thiên tử đến tuần thị quân Trấn Bắc. Ngụy soái đích thân ra tiếp đón, Ngụy Vũ Sơn đành mang gương mặt nặng trịch đi theo phía sau, bất dĩ hành lễ chào:
– Quốc công gia.
Bùi Chiếu cũng ra vẻ đáng ghét. Chàng mặc cẩm bào, biếng nhác ngồi trên ngựa nhìn Ngụy Vũ Sơn hành đủ lễ nghi mới mỉm cười nói:
– Ngoan lắm, đứng lên đi.
Ngụy Vũ Sơn chỉ hận không thể đánh cho chàng một trận, nếu không nhờ ánh mắt cảnh cáo của Ngụy soái, hẳn hắn đã xông lên rồi.
Bùi Chiếu trêu chọc Ngụy Vũ Sơn chán chê, lại chọc sang Thôi Cảnh Dục. Y vẫn cưỡi ngựa như thường, phía sau là binh lính của quân Trấn Bắc. Bùi Chiếu nói:
– Ngụy soái bận rộn, không cần đi tuần doanh cùng ta, để ta và Thôi Hầu gia đi một vòng là được.
Lời nói của chàng cũng đúng mực, tôn trọng Ngụy soái. Ai ngờ Ngụy soái vừa rời đi, chàng lập tức nhàn nhã hỏi Thôi Cảnh Dục:
– Thôi Hầu gia, bây giờ huynh thấy Sơn tự doanh lợi hại, hai Hỏa tự doanh của ta lợi hại?
Chàng vừa dứt lời, các tướng lĩnh của Hỏa tự doanh lập tức bật cười hô hố. Xưa nay, nội bộ quân Trấn Bắc luôn là Sơn tự doanh tranh chấp với Hỏa tự doanh. Thôi Cảnh Dục nhận hết công lai trận sông Minh Sa khiến người của Hỏa tự doanh bất bình. Ai ngờ bây giờ tình thế xoay chuyển, Bùi Chiếu khôi phục lại thân phận Quốc công gia, đại diện thiên tử tuần doanh, Hỏa tự doanh bấy giờ mới được hãnh diện.
Câu trả lời của Thôi Cảnh Dục vừa khéo léo lại vừa dứt khoát:
– Sơn tự doanh chỉ có hai vị Hầu gia, Hỏa tự doanh lại có hẳn Quốc công gia, đương nhiên là Hỏa tự doanh giành phần hơn rồi.
Ngay cả những tướng lĩnh chậm hiểu trong quân đội cũng hiểu được ẩn ý của chàng: Chẳng qua Hỏa tự doanh của cậu ỷ vào tước vị Anh Quốc công ép ta, ta đương nhiên phải nói Hỏa tự doanh hơn rồi.
Đám người Sơn tự doanh vốn đang nhẫn nhịn, nghe Thôi Cảnh Dục nói như vậy lập tức lớn tiếng tán thưởng, nhất là Ngụy Vũ Sơn, hắn hò hét:
– Thôi ca, đáp hay lắm!
Bên Hỏa tự doanh cũng không vừa, lập tức gân cổ cãi lại:
– Trong Mã Cầu yến ngày ấy, nếu không có Quốc công gia, Sơn tự doanh các ngươi đã sớm khiến quân Trấn Bắc chúng ta mất mặt. Còn dám khoe khoang hả!
Sơn tự doanh đâu chịu thua, lập tức đưa ra vô số ví dụ, dần dần kéo cả sang chuyện chiến trường. Cụ thể là trận chiến nào, ngày nào, đánh cổng thành Nam hay cổng thành Bắc, thượng du hay hạ du, ai chiếm công lai của ai, ai ngáng đường ai, cãi nhau vô cùng sôi nổi.
Tay Bùi Chiếu này đúng là đáo để, mới nói vài câu đã khiến quân Trấn Bắc nháo nhào, còn mình khoanh tay xem cuộc vui. Chàng thản nhiên đứng tán gẫu với Đại thái giám Nghiêm Hải cùng đến giám quân, cười tủm tỉm nhìn cảnh hỗn loạn này.
Đến khi Nghiêm Hải phải hồi cung phục mệnh, chàng còn ra vẻ muốn tiễn gã đến cổng quân doanh. Đến một Đại thái giám ngạo mạn như Nghiêm Hải cũng phải vội từ chối:
– Quốc công gia quá lời, nô tài hổ thẹn.
Thôi Cảnh Dục vẫn giữ thái độ thờ ơ. Bùi Chiếu quay lại, đám đông vẫn đang tranh cãi hăng say, chàng sợ thiên hạ chưa đủ loạn còn lên tiếng trợ uy:
– Mau đánh nhau đi, người nào đánh thắng thì công lớn nhất.
Thôi Cảnh Dục cưỡi ngựa đi qua, nhìn tình hình chiến cuộc, lạnh nhạt hỏi:
– Trong cung kiêng kỵ đến như vậy cơ à?
Bùi Chiếu hành xử luôn kín kẽ, người bình thường sẽ không nhận ra. Bệ hạ để chàng đại diện thiên tử đến dò xét quân Trấn Bắc, chàng liền quậy cho quân Trấn Bắc cãi nhau ầm ỹ. Người khác không nhận ra, chí ít tên thái giám Nghiêm Hải đi cùng có thể hài lòng mà về.
Bùi Chiếu nhìn hai phe binh lính hò hét, hờ hững đáp:
– Ai mà biết được.
Hai người đều xuất thân quân ngũ. Đẳng cấp giữa những người đàn ông giống như bầy sói, lúc tụ tập lại tự nhiên sẽ phân ra kẻ đứng đầu, nên chỉ cần vừa đối mặt, cả hai sẽ nhận ra đối phương là người thế nào. Thôi Cảnh Dục và Bùi Chiếu cũng như vậy, tuy không có giao tình nhưng đều nhận ra đối phương là anh hùng cái thế, nên trận sông Minh Sa họ không cần bắt chuyện cũng có thể phối hợp hiểu ngầm.
Bình thường họ không hề qua lại thân thiết, như thể vua không gặp vua. Thôi Cảnh Dục đã ngờ ngợ nhận ra Bùi Chiếu sống chán nản ắt có lý do nhưng không ngờ chàng lại có thân phận cao như vậy. Bốn năm đại chiến này, Bùi Chiếu thu lại khí thế, không hề lấy ra truyền thừa từ Anh Quốc công để ra oai, nếu không chuyện phong hầu bái tướng đã đơn giản như trở bàn tay rồi.
Thôi Cảnh Dục đang tán thưởng tài cán của Bùi Chiếu, chàng lại chọc giận y. Bùi Chiếu nhìn quang cảnh hỗn loạn phía trước, trêu chọc:
– Rốt cuộc Thôi Hầu gia có được hay không?
– Cái gì có được hay không?
– Chẳng phải huynh đã anh hùng cứu mỹ nhân ở Đào Hoa yến đó ư? Sao bây giờ lại dậm chân tại chỗ như vậy? – Bùi Chiếu nửa đùa nửa thật nói. – Huynh vây thành rồi không đánh, cứ chặn ở trước mặt, làm sao ta vượt qua được?
Thôi Cảnh Dục ngẩn ra một lát mới hiểu được ý Bùi Chiếu, biểu cảm của y lập tức sầm xuống.
– Bây giờ cậu cũng học Diệp Lăng Ba đi nối tơ hồng đấy à?
Nói xấu Quốc công gia thì được, nhưng tuyệt đối không được nói xấu Diệp Lăng Ba nhà chàng. Ánh mắt Bùi Chiếu cũng lập tức lạnh đi, mặt vẫn giữ nguyên nét cười, nói đầy thâm ý:
– Vậy cũng được.
Chuyện này không thể so với trận đánh sông Minh Sa, nơi chỉ có Thôi Cảnh Dục là vị tướng quân duy nhất có thể xoay chuyển cục diện. Hoa Tín yến trong kinh thành, các vương tôn công tử còn chưa xuất hiện hết đâu. Thôi Cảnh Dục không chịu đánh, tự có người biết đánh ra trận.
Ngày cuối cùng chuẩn bị hội xuân săn, người phụ trách chọn mua của hoàng gia đã đến, cũng chính là người quen cũ Đới Ngọc Quyền.
.
.
.
Thật ra Thanh Lan không có ý kiến gì với việc được Trưởng công chúa chọn để quản lý các nữ quyến. Nàng cảm thấy Trưởng công chúa hẳn sẽ không hùa theo Lăng Ba mà thật sự muốn trọng dụng nàng. Vì vậy, Thanh Lan làm việc cực kỳ chuyên tâm, thậm chí còn ngủ lại trong phủ Trưởng công chúa, cùng Tô nữ quan thức khuya dậy sớm, cân nhắc từng chi tiết nhỏ. Nàng nhất định phải xử lý hội xuân săn thật thỏa đáng, mới không phụ lòng tin tưởng của Trưởng công chúa.
Nên nàng đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy người đến là Đới Ngọc Quyền.
Đới Ngọc quyền này tài năng không thể chê, tâm tính cũng rất tốt. Hôm hủy hôn đó, thật ra nàng đã gặp gã hai lần.
Lần đầu là để thông báo Lăng Ba đột nhiên ngã bệnh, không thể đính hôn. Song phương đều biết lý do thật sự, nhưng gã đúng là có khí độ, không những không nổi cơn thịnh nộ, mà đến vẻ thất vọng cũng rất nhạt. Dù Thanh Lan biết gã đính hôn nhanh như vậy cũng không vô tội, nhưng nàng vẫn thấy xấu hổ. Đặc biệt là lúc nàng đưa ra yêu cầu bồi thường, Đới Ngọc Quyền chỉ nhẹ nhàng nói:
Chỉ một câu đó đã khiến Thanh Lan thấy hổ thẹn vô cùng.
Vậy mà chưa tới nửa canh giờ, nàng đã phải gặp gã lần hai. Thanh Lan không tiện nói lại không thể không nói, dù sao nàng còn phải cứu vãn thanh danh cho Lăng Ba. Một tiểu thư thế gia khéo léo như Thanh Lan, nhất thời cũng không biết phải nói gì, cứ nói vòng vo mãi cuối cùng vẫn phải nói vào đề tài chính.
Đới Ngọc Quyền nghe một lần đã hiểu, bèn cười nói:
– Ta đã hiểu ý của Diệp tiểu thư, nếu là ý của điện hạ, hạ quan đương nhiên sẽ nghe lệnh. Diệp tiểu thư không cần lo lắng, ta sẽ ra ngoài giải thích hiểu lầm với các tân khách.
Sau đó, mọi chuyện quả nhiên được gã thu xếp thỏa đáng. Các phu nhân bàn luận sôi nổi nhưng bên ngoài không có một lời đồn nào, Thanh Lan nhìn mà thấy ngại ngùng.
Nếu theo phong cách hành sự thông thường, thì hẳn nàng phải gửi một phần trọng lễ đến nhà Đới Ngọc Quyền. Nhưng hai nhà quan hệ như vậy lại không tiện tặng lễ. Diệp gia đã có lỗi với gã, tặng lễ chẳng khác gì sỉ nhục, huống hồ gã cũng chẳng thiếu thứ gì. Tính tình của Thanh Lan là vậy, người khác nợ nàng thì không sao, nàng nợ người khác lại khó lòng quên được.
Cũng may hôm nay có cơ hội, Tô nữ quan đích thân dẫn Đới Ngọc Quyền tới gặp Thanh Lan. Gã vẫn giữ thái độ nho nhã lễ độ, nói:
– Hạ quan phụng mệnh Bình Quận vương gia, đến hỗ trợ việc chọn mua, mong được Diệp tiểu thư chỉ giáo.
– Đới đại nhân khách khí.
Đới Ngọc Quyền đang định hỏi nàng đã chuẩn bị danh sách chưa, lại nghe nàng nói:
– Vừa khéo hôm nay ta có hẹn mấy vị phu nhân, tiểu thư đến tham quan các đình viện, lầu các dùng trong hội xuân săn lần này. Không biết Đới đại nhân có rảnh rỗi, có thể đi cùng không?
Thật ra không chỉ Thanh Lan không hiểu Đới Ngọc Quyền, gã cũng rất kinh ngạc với Thanh Lan.
Đới Ngọc Quyền đã sớm biết quy củ trong kinh thành nghiêm ngặt, nữ quyến đều là khuê tú thâm trạch, không dễ lộ mặt bên ngoài. Không ngờ Diệp gia ngoài Diệp Lăng Ba, còn có một Diệp Thanh Lan khéo léo tỉ mỉ, khiến gã phải cam bái hạ phong.
Tác phong hành động của Thanh Lan vừa chính trực, lại vừa thực tế, khác xa sự cứng ngắc của người đọc sách thánh hiền thông thường. Tỷ như hội xuân săn lần này, nàng đã hẹn những phu nhân già dặn, tháo vát và những vị tiểu thư thận trọng, khôn khéo nhất đến xem các đình viện và lầu các nghỉ ngơi cho nữ quyến. Thanh Lan nhờ họ đưa ra nhận xét, rồi sai các nha hoàn của mình ghi chú lại cẩn thận.
Có thể thấy Thanh Lan là người lòng dạ rộng rãi, không đố kị người tài, còn biết lắng nghe và tin tưởng người khác. Hơn nữa, tài năng của Thanh Lan còn vượt trội hơn hẳn các tiểu thư khác. Nàng có thể nghĩ đến cả những điểm những người khác chưa nghĩ đến. Trong khi các tiểu thư, phu nhân dồn dập nêu ý kiến, nàng chỉ đứng cười nhạt, không hề tranh giành.
Đới Ngọc Quyền đứng ngoài nhìn cũng vô cùng tán thưởng tài năng của nàng. Gã thấy hình như Thanh Lan còn hổ thẹn với mình về chuyện đính hôn, bèn nhân lúc đưa danh sách mà nói:
– Xưa nay danh sách nào xong là xong, tiểu thư không cần bận tâm danh sách của tháng trước, chuyện đã qua cứ để nó qua đi.
Thanh Lan nghe xong thì mỉm cười, đáp:
– Đới đại nhân không tính danh sách cả tháng là do Đới đại nhân rộng lượng, sao ta có thể an lòng.
Người khác không hiểu, chứ Tô nữ quan hiểu rất rõ khúc mắc của hai người, cô cười nói:
– Nghe nói gia đình Đới đại nhân gửi thư đến, ra lệnh cho Đới đại nhân nhất định phải định hôn trong Hoa Tín yến năm nay. Nếu Diệp tiểu thư muốn đáp trả ân tình của Đới đại nhân, thì chi bằng giúp đại nhân ấy tác thành nhân duyên trong Hoa Tín yến, cũng coi như một đoạn gia thoại.
Đới Ngọc Quyền là từng trải cũng phải mỉm cười gượng gạo:
– Tô thượng cung nói đùa rồi, do tổ phụ tuổi tác đã cao, sức khỏe kém nên mới nóng ruột như vậy.
Tuy gã pha trò như vậy, nhưng lời của Tô nữ quan nói cũng là sự thật, Thanh Lan nghe xong lại càng thấy áy náy. Đới Ngọc Quyền là độc đinh trong nhà, tổ phụ mà qua đời thì phải thủ hiếu ba năm, chẳng trách trong nhà lại lo lắng. Gã thường trú ở kinh thành, về sau còn phải xông pha quan trường, không có một thiếu phu nhân phụ giúp giao tiếp thì đúng là không ổn.
Thanh Lan là tiểu thư, không tiện tiếp lời nhưng cũng âm thầm lưu tâm, chuẩn bị giúp gã nghe ngóng trong Hoa Tín yến.
Đi thăm quan xong trở về, nhóm của Thanh Lan gặp Thôi Cảnh Dục đang dẫn các tướng linh quân Trấn Bắc tham quan rừng cây. Có lẽ vì để công bằng, họ còn hẹn của Nguyên Tu đến, tụ thành một đám đông lớn.
Tô nữ quan là người thích quản chuyện, lập tức gọi bọn họ lại hỏi:
– Hầu gia cần thêm hay bớt thứ gì, cũng tranh thủ nói luôn với Đới đại nhân đi kẻo không kịp.
Đây là lần đầu tiên Thôi Cảnh Dục gặp Đới Ngọc Quyền, thấy gã là một quan văn bình thường nên cũng không thèm để ý đến, chỉ ừ một tiếng.
Hà phu nhân lại nhiều chuyện, thật ra hôm nay Thanh Lan chỉ mời Hà Thanh Nghi chứ không mời bà ấy. Tính tình bà ấy quá nóng nảy, tài năng cũng không có mấy, không thích hợp nghị sĩ, nhưng bà ấy lo cho Hà Thanh Nghi nên một mực đi theo. Lúc này, bà ấy đã nhìn thấy Thôi Cảnh Dục, sao có thể bỏ qua.
Hà phu nhân thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, hỏi:
– Thôi Hầu gia, thật đúng lúc. Chờ mọi người xem xong, chúng ta cùng trở về đi. Hà đại nhân nhà ta còn nhắc muốn mời Hầu gia uống rượu đấy.
Thôi Cảnh Dục không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn lướt qua Thanh Lan. Tô nữ quan cười nói:
– Hà phu nhân hồ đồ mất rồi, ngày mai đã là hội xuân săn, Hầu gia sao đi uống rượu được.
Hà phu nhân nghe xong bèn liên tục nói, là ta lỡ lời.
– Có điều nghe nói trong núi có nhiều sói, đi đêm cũng nguy hiểm. Nếu nhóm Hầu gia và chúng ta đều thăm thú xong thì cùng về cũng được. – Tô nữ quan cố ý hỏi Thanh Lan. – Diệp tiểu thư thấy sao?
Buổi chiều thâm trầm, Thanh Lan vẫn mặc xiêm y đơn giản, nhẹ nhàng nói:
– Chỉ sợ làm phiền Hầu gia xem xét, làm lỡ tiên cơ.
– Cũng phải, ta định ở lại xem xét một đêm, tối nay ngủ lại trong núi. – Thôi Cảnh Dục cũng bình tĩnh đáp.
Tô nữ quan thấy buồn cười, hai cái tên cứng đầu này, thôi cứ để Diệp Lăng Ba đến nối tơ hồng đi vậy. Cô đành nói:
– Vậy thì không làm phiền Hầu gia chuẩn bị cho hội xuân săn ngày mai. Nhưng Hầu gia vẫn phải đến quý phủ một chuyến, điện hạ có lời muốn dặn.
Thậ ra không phải Trưởng công chúa muốn nói, mà là Diệp Lăng Ba.
Thanh Lan hồi phủ, câu chuyện này liền được truyền đến tai Diệp Lăng Ba, khiến cô giận dữ mắng ầm lên:
– Thôi Cảnh Dục, cái tên đầu đất này!
Nhưng mắng thì mắng, việc cần làm vẫn phải làm. Cũng may bây giờ Trưởng công chúa đối xử với cô rất tốt. Buổi tối, Lăng Ba lấy cớ tặng điểm tâm để đến gặp Ngài, cô hành lễ theo quy củ, nói:
– Thưa điện hạ, hôm nay Lăng Ba thấy nhà bếp trong phủ có hoa hồng tươi, nên đã dựa theo công thức của mẫu thân để làm chút bánh hoa hồng, mong điện hạ nể mặt thưởng thức.
Nội thị thử độc xong mới trình lên. Trưởng công chúa nếm thử một miếng, khen một câu ngon lắm rồi thưởng cho các vú già. Vú Tống còn nói đùa:
– Điện hạ nhà chúng ta cuối cùng đã được con dâu hầu trà bánh rồi.
– Lăng Ba muộn thế này còn đến, có phải có gì muốn giúp không?
Lăng Ba lập tức nói:
– Bẩm điện hạ, thật ra cũng không có chuyện gì khác. Con chỉ muốn hỏi điện hạ, hội xuân săn tuy tốt, nhưng Hoa Tín yến cũng phải trì hoãn suốt bốn, năm ngày, vậy phải làm sao?
Trưởng công chúa nghe xong thì mỉm cười, Ngài thấy cái vẻ giấu diếm tâm cơ của Lăng Ba rất giống một con hồ ly nhỏ. Nhưng giờ cô đã là con của Ngài, đương nhiên Ngài thấy Lăng Ba vô cùng tốt đẹp.
– Phải đấy, theo ý Lăng Ba thì chúng ta nên làm gì đây?
Ban đầu Lăng Ba còn ra vẻ rụt rè, xong mới hiến kế:
– Con nghĩ, bãi săn hoàng gia một năm chỉ mở hai lần, hơn nữa nữ quyến ít khi được vào, nếu chỉ dành cho nam tử săn bắn thì thật đáng tiếc. Tô nữ quan cũng nói, cảnh sắc bên trong rất đẹp, có rừng hoa tử đằng ở Tĩnh Lâm uyển, lại có suối nước nóng, hơn nửa mẫu đất đẹp như tiên cảnh, lại vừa đúng dịp hoa hải đường cũng đang nở đẹp…
Cô còn đang cố gắng gợi ý, Trưởng công chúa đã nói:
– Nếu đã vậy, chi bằng giao Hải Đường yến cho Tô gia đi, đó là mẫu gia của Tô nữ quan. Không cần chọn địa điểm, cứ tổ chức ngay trong Tĩnh Tâm uyển. Mẫu thân của Tô nữ quan không còn, do con thương lượng với cô ấy làm.
Lăng Ba lập tức mừng rỡ ra mặt.
– Đa tạ điện hạ! – Cô lập tức được voi đòi tiên. – Điện hạ, thật ra món bánh hoa tử đằng của mẫu thân cũng đứng đầu kinh thành…
Sao Trưởng công chúa lại không hiểu được.
– Yên tâm, ngày đầu ta đi săn cùng Bệ hạ, hôm sau sẽ đến Hải Đường yến làm khách.
Lăng Ba mừng rỡ từ biệt Trưởng công chúa ra về, ngay cả Bùi Chiếu cũng nhìn hợp mắt hơn nhiều, cô còn đút hết bánh hoa hồng cho chàng khiến Yến Yến giận dỗi cả buổi tối.
– Trước giờ chưa thấy ai như tỷ, làm một mẻ bánh hoa hồng ngon mà không mang về cho muội ăn, đúng là hư mà!
– Muội chỉ biết ăn thôi. – Tâm trạng Lăng Ba tốt nên không tính toán với cô bé, còn hôn A Thố một cái rõ kêu, nói, – Chỉ có A Thố nhà chúng ta ngoan ngoãn, tên Ngụy Vũ Sơn kia gần đây thế nào, không bắt nạt muội chứ?
– Không có.
– Vậy thì tốt. – Lăng Ba thỏa thuê nói. – Hôm Thường Đệ yến tỷ không làm được gì. Bây giờ Hải Đường yến rơi vào tay tỷ, tỷ nhất định phải làm một trận ra trò mới được.
.
.
.
Bùi Chiếu: Thôi Hầu gia làm gì làm nhanh lên để ta còn lấy vợ!!!
Thôi Cảnh Dục: Không!
Đội quân nối tơ hồng càng ngày càng đông, thế này thì Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục chạy đằng trời.
Chương này mình thay đổi xưng hô của Thôi Cảnh Dục và Bùi Chiếu, vì thân phận đã thay đổi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 121: Giao tình
10.0/10 từ 18 lượt.
