Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 122: Đại ưng
Vốn cách Lăng Ba và Hải Đường yến còn có một Tô nữ quan. Cô đã mất cả đêm để cân nhắc xem phải làm gì với cô nữ quan kia, ai dè sáng hôm sau gặp mặt, Tô nữ quan chỉ nói:
– Không cần hỏi ta, ta không biết gì hết. Diệp tiểu thư muốn làm gì ở Hải Đường yến đều không liên quan đến ta.
Câu nói này đã trực tiếp bày tỏ lập trường của Tô nữ quan, đương nhiên cũng ủng hộ Lăng Ba nối tơ hồng. Sĩ khí của Lăng Ba lập tức tăng mạnh, đến tầng lễ tiết đầu tiên của hội xuân săn cũng trở nên dễ dàng.
Bệ hạ trước giờ trọng thể diện. Để chứng minh hội xuân săn đúng là để cầu phúc cho lê dân xã tắc nên đến cách tiếp giá cũng được chuẩn bị theo quy cách tế lễ.
Bãi săn hoàng gia không bị quây chặn, khu vực tiếp giá cũng đã được chuẩn bị, dựng rất nhiều lều trại theo đúng quy cách của thái tổ Đại Chu khi đi chinh chiến. Lều của thiên tử được đặt ở giữa, có minh hoàng nổi bật nhất, xung quanh là nơi đóng quân của Vũ Lâm Vệ, sau đó mới đến các tôn thất vương công, cận thần ngự tiền.
Các quan văn đến chủ yếu để quan sát, gần giống như lúc thượng triều hơn nữa còn cực khổ hơn. Ngày đầu tiếp giá, họ phải chờ suốt hai canh giờ, Bệ hạ mới khoan thai đến muộn.
Nữ quyến thì không cần chờ đợi vất vả như vậy. Họ tập trung trong biệt uyển, cách gần đồng cỏ, chờ đến khi Bệ hạ đến đó điểm danh tướng lĩnh thì mới đến tiếp giá.
Thanh Lan cũng cẩn thận. Trước mấy ngày còn thỉnh cầu với Trưởng công chúa điện hạ, nói trong nữ quyến cũng có người tập võ, bị gò bó trong biệt uyển khó tránh khỏi thấy tẻ nhạt, chi bằng đồng ý để họ được đi săn như bên nam tử.
Lúc đó cũng có một vú già trong cung có mặt. Đó là một vú già gầy gò, họ Cao, là đại biểu cho hoàng hậu trung cung, nghe nói là một trong số nhũ mẫu của hoàng hậu.
Vú Cao đã ngay lập tức phản đối:
– Săn bắn không phải việc tiểu thư thế gia nên làm, huống hồ hội săn hàng năm đều có người bị ngộ thương, chẳng may trúng phải các tiểu thư thì không hay. Hoặc nếu vô tình có chuyện gièm pha thì càng hậu hoạn vô cùng.
Người khác thì không sao, chứ Thẩm Bích Vi còn lâu mới nhịn được, đã lạnh lùng đáp lại:
– Người bị ngộ thương đều không mặc giác còn phải mang lệnh kỳ, bọn ta đều mặc giáp đội mũ, sao có thể bị ngộ thương?
Vú Cao còn muốn phản pháp:
– Các tiểu thư đều là bậc kim tôn ngọc quý, săn bắn là chuyện thô kệch…
– Vú Cao hiểu lầm, Đại Chu ta lấy võ lập quốc, thế gia quý nữ có rất nhiều người biết cưỡi ngựa bắn cung. Điện hạ chính là người tài nhất trong số đó, năm xa người từng theo hầu tiên đế đi săn bắn, còn vượt qua cả nam nhi nữa kìa. – Thanh Lan từ tốn giúp Thẩm Bích Vi giải thích. – Thánh thượng coi trọng hội xuân săn, cũng để cho thấy Đại Chu võ đức dồi dào. Nếu Người thấy đến phía nữ tử cũng tài giỏi như vậy, nhất định sẽ long nhan đại duyệt.
Mấy câu nói khiến vú Cao không còn gì để phản bác nữa. Thẩm Bích Vi có dẫn đầu một nhóm nữ quyến, gia nhập hội xuân săn, hơn nữa họ đều đi theo Trưởng công chúa điện hạ. Bệ hạ nhìn thấy quả nhiên thấy hài lòng, còn chưa bắt đầu hội săn đã muốn thưởng cho họ.
Thẩm Bích Vi cứng cỏi nói:
– Từ xưa không có chuyện không công mà nhận lộc. Chờ đến khi thần nữ theo điện hạ thắng được phần thưởng của Thánh thượng, Thánh thượng muốn thưởng cũng không muộn.
– Có chí khí! – Bệ hạ mỉm cười nói. – Không ngờ con gái của Thẩm ái khanh lại khí phách như vậy, cân quắc không nhường tu mi. Được! Vậy trẫm thêm một phần thưởng nữa. Các khanh phải dùng bản lĩnh của mình mà giành lấy.
Các thái giám giám quân bưng phần thưởng tới. Bùi Chiếu vừa nhìn hai mắt đã lạnh băng, cung Họa Vực cũng nằm trong số đó.
– Đại Chu ta võ đức dồi dào, cao thủ như mây, nếu gây ra nội đấu thì không hay. – Bệ hạ cười hòa ái. – Tiên đế sử dụng quyết sách tam trấn tương trợ để trấn biên Đại Chu. Vậy hôm nay trẫm cũng chia bãi săn làm ba phần, một đội săn hổ, một đội săn gấu, đội còn lại săn chim ưng đi. Đội săn hổ được kiếm, săn gấu được giáp, săn ưng được cung.
Trần đại nhân lúc này đương nhiên phải tâng bốc thánh thượng anh minh, bách quan đi theo cũng tán thưởng không ngừng. Chỉ có Triệu Diễn Trạch cười nhẹ, nói:
– Hoàng bá phụ sắp xếp xảo diệp như vậy, chỉ không biết phân chia các đội thế nào?
Cậu vừa cười, vừa nhìn Bùi Chiếu. Thật ra trong vòng tông thất, hai người gần bằng tuổi nhưng đều ít giao du với bên ngoài, hầu như chưa gặp nhau lần nào. Cậu đương nhiên thấy hiếu kỳ với vị biểu huynh từ trên trời rơi xuống này.
Chỉ là sự hiếu kỳ này cũng sự hiếu kỳ của hoàng thất. Tựa như con hổ nuôi trong ngự uyển, trông ngây thơ đáng yêu nhưng chỉ một móng vuốt là có thể mổ bụng moi ruột người.
Nếu nói về phỏng đoán quân tâm, mười Trần đại nhân cũng không bằng một Triệu Diễn Trạch. Cậu hỏi với tâm thế sẽ biết đáp án. Trần đại nhân có đoán thế nào đi nữa cũng là thần tử, gần vua như gần cọp, làm sao so sánh với lớp con cháu như cậu được.
Quả nhiên, Bệ hạ mỉm cười đáp:
– Vậy cũng đơn giản thôi. Tướng lĩnh quân Trấn Bắc đi săn hổ, vương tôn trong kinh săn ưng, tôn thất con cháu theo Anh Trinh đi săn gấu.
Bùi Chiếu không nói gì, vẫn giữ vẻ tươi cười, nhàn nhã ngồi trên con ngựa già của mình.
Đám con cháu tôn thất như Nguyên Tu thì khí thế bừng bừng nhưng phần vì dù có ngưỡng mộ uy danh của phủ Anh Quốc công thì vẫn chẳng ai quen Bùi Chiếu, phần vì e sợ Trưởng công chúa nên chẳng dám bắt chuyện với chàng. Thành ra dù sốt ruột vì thấy cái đội trước đã xuất phát, nhưng họ vẫn chỉ dám đi theo sau chờ hiệu lệnh của chàng.
Đúng lúc này, Bệ hạ mở miệng gọi:
– Anh Trinh, lại đây.
Bùi Chiều liền cưỡi ngựa đi qua, cúi chào:
– Bệ hạ.
Bệ hạ cũng cưỡi ngựa thong thả đánh giá Bùi Chiếu, chàng cũng không chút sợ hãi mà nhìn thẳng vào Người.
– Ai cũng bảo cháu trai giống cậu. Trẫm lại thấy Anh Trinh tuấn tú hơn trẫm nhiều, – Bệ hạ tươi cười hỏi nội thị và cận thần bên cạnh. – Các khanh thấy có đúng không?
Các nội thị, cận thần đương nhiên phải hào hứng đáp lại, đều là những lời nịnh nọt khen ngợi. Người nói “Quốc công gia cũng tuấn tú như Bệ hạ vậy”, người lại nói “Bệ hạ oai phong, Quốc công gia tuấn tú”. Ai nấy đều vắt óc mà khen ngợi, Bùi Chiếu chỉ cười nhạt, không nói lời nào.
Người đàn ông trung niên gầy gò trước mặt chàng chính là chủ nhân của thiên hạ này, sở hữu tướng mạo tuấn tú của Triệu gia, chỉ là cơ thể đã bị tửu sắc bào mòn nên da thịt có vẻ chùng nhão, khóe mắt đầy những nếp nhăn, trông có vẻ uể oải.
Bùi Chiếu vốn đã không giống Trưởng công chúa nhiều, điểm giống Bệ hạ lại càng ít. Chỉ có Triệu Diễn Trạch mới giống Bệ hạ.
Bùi Chiếu không sống trong cung đình, không biết vẻ xanh xao và đôi mắt sưng của Bệ hạ là bệnh thường gan ứ, khí tắc thường thấy trong cung. Nơi hoàng cung rộng lớn đó, từ thiên tử đến phi tần, mười người thì đến tám người mắc bệnh này. Đương nhiên chàng cũng không biết, vẻ hồng hào khỏe mạnh hiện tại của Bệ hạ là nhờ sáng sớm đã dùng đan dược bồi bổ. Bệ hạ đến muộn đến một, hai canh giờ chính là để đan dược tan bớt.
Chàng cũng chẳng cần biết chuyện này.
Tuy chàng là hậu nhân của Anh Quốc công, tổ tiên lưu danh sử sách, sánh với Hàn Tín. Tuy kết cục cũng chẳng khác Hàn Tín là mấy, nhưng sự anh dũng vẫn lưu truyền trong huyết quản của chàng. Hoàng thành này không giam cầm được chàng, Bệ hạ muốn dằn mặt chàng e cũng khó.
Triệu Diễn Trạch cười nhẹ:
– Hoàng bá phụ chỉ lo nói chuyện với biểu ca, cô cô đã tiến vào rừng rồi.
Cậu đang nhắc nhở Bệ hạ, tuy lập uy quan trọng nhưng Trưởng công chúa không phải người dễ chọc. Bệ hạ bắt nạt con trai của Ngài, lát nữa Ngài sẽ tính sổ cho mà xem.
Nhưng hôm nay Bệ hạ lại cứng rắn lạ thường, không chỉ không tiếp lời cậu, còn trêu chọc:
– Ta thấy không phải A Yển quan tâm cô cô, mà là đang nhớ đến đội nữ binh của Tôn Vũ Tử đấy nhỉ?
Một câu nói khiến cả Triệu Diễn Trạch cũng phải im bặt. Cậu đã cố hết sức rồi, lát nữa Trưởng công chúa không thể trách cậu.
Quả nhiên Bệ hạ dẫn Bùi Chiếu đi một đoạn, đám Nguyên Tu vừa muốn đi cùng vừa không dám theo sát, chỉ sợ làm phiền Bệ hạ và Bùi Chiếu nói chuyện. Ai nấy đều giận mà không dám nói, chỉ có thể cầu viện Triệu Diễn Trạch.
Mãi đến lúc Nguyên Tu sốt ruột đến thổ huyết, Bệ hạ mới nói đến chuyện chính.
Lúc đó họ đã đi đến rìa đồng cỏ, đứng trên một con dốc nhỏ, bãi săn hoàng gia trải dài trước mắt, có sông, có núi, có rừng rậm, tựa như một bức họa đẹp đẽ.
Bệ hạ đang nói đến chuyện “hoàng gia cũng từng cưỡi ngựa tung hoành trên bãi săn này…” thì bỗng nhiên chuyển để tài, nói với Bùi Chiếu:
– Anh Trinh không thành thật cho lắm.
Bùi Chiếu cũng đã được dạy dỗ từ nhỏ, lập tức tiếp lời:
– Anh Trinh không hiểu, xin Bệ hạ thứ tội.
Bệ hạ vẫn chỉ cười, nhẹ nhàng chìa ra một chiếc lông chim trước mặt chàng. Lông chim màu xám đậm, chính là của con chim cắt bị săn ngày đó, bên trên vẫn còn nét vẽ vảy rồng.
– Nếu không nhờ tìm được trong chuồng của phủ Dũng Quốc công, đến giờ trẫm vẫn chưa biết gì cả. – Bệ hạ cười tủm tỉm. – Anh Tỉnh bướng bỉnh như thế, trẫm phải nói cho hoàng tỷ, xem tỷ ấy phạt con thế nào.
Bùi Chiếu không sợ hãi, chỉ thấy bi thương.
Chẳng trách phủ Dũng Quốc công phải chủ động tuyệt tự, thậm chí không chọn con nuôi trong số tôn thất. Dưới sự giám thị nghiêm ngặt như vậy, chỉ cần Dũng Quốc công gia thông minh là sẽ biết phải đưa ra lựa chọn.
Chàng đã nghe chuyện phủ Anh Quốc công đã diệt môn thế nào mà lớn lên, trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì. Thiên gia lương bạc, Bệ hạ không phải cậu của chàng.
Triệu Diễn Trạch bỗng nói với chàng:
– Huynh đừng nghĩ nhiều. Hoàng bá phụ thấy cô cô để ý huynh nên cố ý trêu huynh một chút thôi.
Bùi Chiếu chẳng thèm diễn trò “gia đình hạnh phúc” này với họ. Dù sao binh khí của tổ phụ chàng còn trên đời cũng không nhiều, lúc trước chàng cố tình săn con chim kia cốt để cây cung đó không rơi vào tay người khác. Bây giờ Bệ hạ cố tình lấy thanh cung đó ra, chàng cũng lười để ý.
Nhà đều bị cướp sạch rồi, một cây cung còn có nghĩa gì.
Đương nhiên, chuyện này cũng không cản chàng chạy đến trước mặt Diệp Lăng Ba. Giới phu nhân tin tức linh thông, Diệp Lăng Ba lại có nhiều người hầu, rất nhanh đã nghe ngóng được mấy phần. Cô biết Bệ hạ mang cung ra thưởng cho nhóm săn ưng, lại để Bùi Chiếu đi săn gấu. Chàng cố tình không đi mà chạy về nằm vật ra trên trường kỷ ở Tĩnh Tâm uyển.
Người đẹp tỏ ra đáng thương lại càng thêm xinh đẹp, quả thật giống như bức tượng thần bị hao tổn, càng tăng thêm mới phần nhân khí. Diệp Lăng Ba nào có chịu được, vội vàng an ủi chàng:
– Không sao, chúng ta không tính toán, dù sao ngày tháng về sau còn dài lắm.
Nếu Trưởng công chúa ở đây, sẽ nhận ra Bùi Chiếu và Diệp Lăng Ba không chỉ hợp nhau ở một điểm, mà chỗ nào cũng hợp.
Ngài chỉ biết Bùi Chiếu thích sự kiên trì không bỏ cuộc của Diệp Lăng Ba mà không biết cô lại đáo để đến vậy. Câu nói không nhắc đến Bệ hạ mà ý lại đều ám chỉ Bệ hạ. Không chỉ bảo Bùi Chiếu đừng tính toán với Người, còn ám chỉ Bùi Chiếu sẽ sống thọ hơn Bệ hạ nhiều. Ấy mà cái đuôi nhỏ này lại được cô giấu kín đến thế, muốn bắt cũng không được.
Nhưng họ lại không ngờ đến tính khí của Trưởng công chúa.
Thật ra cả hai nhóm khác cũng đã về rồi, Bệ hạ đã sai người đi hỏi, họ đều bảo nhóm nữ binh của Trưởng công chúa đã về từ lâu. Bệ hạ tưởng Trưởng công chúa biết chuyện mình dằn mặt Bùi Chiếu ban sáng nên không muốn đến dự tiệc.
Hai mươi năm trôi qua, Bệ hạ đã quên mất tính khí của hoàng tỷ mình.
Yến tiệc đang lúc cao trào thì Trưởng công chúa dẫn theo đội nữ binh về doanh.
Thẩm Bích Vi cũng rắn rỏi, đến giờ vẫn dám đi theo Trưởng công chúa điện hạ, có thể cô nàng đã biết Bệ hạ tìm được con chim cắt trong chuồng ngựa của tổ phụ nhà mình rồi.
Trưởng công chúa dẫn nữ binh, đi xuyên qua yến tiệc. Ngài mặc giáo đội mũ, hông đeo kiếm do tiên đế ban thưởng, tay cầm thanh cung Thái tổ Đại Chu từng sử dụng, trông như một nữ tướng nhà trời, cứ thế đi thẳng đến trước bàn tiệc của Bệ hạ. Ngài khoát tay, mang một con chim ưng đẫm máu vứt thẳng đến trước mặt Bệ hạ.
Theo cung nhân của Bệ hạ kể, con chim ưng kia nặng khoảng hai mươi cân, sải cánh dài đến bảy, tám thước, nặng trịch như một viên đạn pháo. Nó vừa rơi xuống, chén bát lập tức rơi liểng xiểng, máu bắn tung tóe lên mặt Bệ hạ.
Bệ hạ kinh hãi nhìn hoàng tỷ của mình ném con chim ưng xuống rồi bỏ đi ngay không ngoái lại. Lẽ ra Người nên nổi giận lôi đình, nhưng Bệ hạ lại chỉ nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Trưởng công chúa, tựa như đang ngơ ngác.
.
.
.
Bùi Chiếu ở lỳ chỗ Lăng Ba mãi đến tận khuya mới trở về doanh trướng của mình.
Lúc vừa bước chân vào lều, chàng còn chưa nhận ra, nhưng trực giác của một vị tướng quân vẫn còn, chàng lập tức hỏi người hầu:
– Ai đã vào trong lều?
– Dạ, là Trưởng công chúa điện hạ ạ.
Bùi Chiếu nghi hoặc. Từ khi còn nhỏ, chàng và mẫu thân đã không thân cận, lúc về kinh thì vẫn như vậy. Lúc nãy Lăng Ba cũng vừa dặn, chàng phải nghe lời Trưởng công chúa, không được giận dỗi.
Chàng cũng không giận, chỉ là đã nhiều năm trôi qua, chàng không biết phải làm con trai của Trưởng công chúa thế nào.
Bùi Chiếu vừa vào lều đã ngửi thấy mùi máu tanh nhè nhẹ. Ngoái lại một cái, chàng mới nhận ra mùi máu tanh đến từ đâu.
Ánh đèn vẽ trọn vẹn cái bóng của vật kia, giữa lều trại, ngay trên chiếc bàn của chàng là cây cung đã từng được làm phần thưởng của cuộc săn. Hôm nay chính nó lại bị Bệ hạ lôi ra thưởng cho đội săn ưng để dằn mặt chàng.
Cung Họa Vực.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 122: Đại ưng
10.0/10 từ 18 lượt.
