Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 123: Săn gấu


Ngày thứ hai của hội xuân săn, Hải Đường yến khai tiệc.


Đây vốn là cơ hội để Lăng Ba trổ tài, không ngờ lại bị hai sự kiện làm lỡ.


Sự kiện đầu tiên thì cô không có mặt, tin tức này do Liễu Nhi hỏi được từ Xuân Minh. Tuy nói là hỏi được, nhưng thật ra do Xuân Minh tự nói. Người ngoài cuộc tinh tường hơn người trong cuộc, cô hầu cũng đã nhận ra huyền cơ nên đặc biệt sốt ruột thay tiểu thư nhà mình.


Ai mà không tiếc cho Diệp Thanh Lan? Dung mạo lẫn tuổi trẻ tươi đẹp đều bị lãng phí trong những việc vặt hằng ngày. Lúc trước gặp cảnh nguy nan, các muội muội đều còn nhỏ nên đương nhiên cần nàng đứng ra chủ trì. Bây giờ các muội muội đều đã trưởng thành, Diệp Lăng Ba sắp trở thành Anh Quốc công phu nhân, còn Thanh Lan thì sao? Về sau Yến Yến cũng phải rời nhà, A Thố xinh đẹp như vậy, đương nhiên cũng được gả cao. Ngô Đồng viện rộng lớn cuối cùng chỉ còn mình nàng, lẽ nào nàng định ở vậy cả đời?


Cho nên dù là Xuân Minh tâm phúc bên cạnh Thanh Lan cũng phải động lòng.


Khi đó mới là sáng sớm ngày thứ hai. Bởi vì hôm trước chỉ có Trưởng công chúa săn được chim ưng, tướng lính quân Trấn Bắc lẫn con cháu tôn thất đều không săn được con mồi nên sáng ra đã phải xuất phát.


Mặc dù Thôi Cảnh Dục chẳng hứng thú với việc săn bắn, nhưng bây giờ Ngụy soái phải thu liễm, toàn bộ quân Trấn Bắc coi y như thiên lôi chỉ đâu đánh đó. Tuy trước đấy Hỏa tự doanh theo Bùi Chiếu ganh đua, nhưng họ đều biết Anh Quốc công Hoắc Anh Trinh không thể là đồng minh của họ. Người duy nhất họ có thể đi theo chỉ có thể là Thôi Cảnh Dục, từ nay vinh nhục song hành.


Nên sáng sớm, Thôi Cảnh Dục đã điểm danh các tướng lĩnh trẻ tuổi, chuẩn bị ra ngoài đi săn. Bỗng có hai người hầu đến, cẩn thận bưng lên một cây cung. Thôi Cảnh Dục đi đầu, Ngụy Vũ Sơn đi cuối, hắn nhìn thấy cây cung đó  trước, bèn huýt một tiếng sáo khiến tất cả các tướng lĩnh đều ngoái lại nhìn.


Hai gã người hầu đều mặc quần áo màu mùa thu, trông gọn gàng, nhanh nhẹn và tháo vát. Thôi Cảnh Dục vừa nhìn một cái là nhận ra ngay người nhà ai.


Hai gã người hầu lại gần, quả nhiên đều là người hầu của Diệp gia. Họ hành lễ, nói:


– Bái kiến Hầu gia, Thôi Hầu gia cát tường.


– Có chuyện gì?


Thôi Cảnh Dục chỉ cho rằng Diệp Lăng Ba lại giở trò, ai ngờ lại là Diệp Thanh Lan.


– Đại tiểu thư nhà chúng tôi tìm được một cây cung tốt, mong Hầu gia vui lòng nhận cho. Chúc Hầu gia ra trận đắc thắng, săn hổ mang về.


Thôi Cảnh Dục không xuống ngựa, mà quay đầu đi thẳng đến Tĩnh Tâm uyển. Thanh Lan và Lăng Ba đang chuẩn bị cho Hải Đường yến, đang giám sát người hầu của Tô gia bày tiệc. Nàng nghe thấy tiếng vó ngựa, ngoái đầu lại liền nhìn thấy tuấn mã đạp lên hoa rơi mà đến, hình ảnh giống hệt bốn năm trước đây.


Dù là Thanh Lan, cũng ngẩn ngơ trong thoáng chốc.


Ngựa chạy như bay đến trước mắt nàng, đây là Thôi Cảnh Dục hai mươi tư tuổi, ánh mắt y nhìn nàng đã khác bốn năm trước.


Nếu như bọn họ là người lạ thì có thể làm quen từ đầu, có thể thân thiện với nhau. Còn giữa họ đã có quá nhiều khúc mắc, không thể ra vẻ xa cách lịch sự của người lạ, cũng chẳng thể dịu dàng như người quen cũ, chỉ còn lại bãi phế tích vụn vỡ, chẳng thể ghép lại.



Thanh Lan đứng trong cảnh hoa rơi, nhìn Thôi Cảnh Dục đi tới. Tử đằng nở đầy núi tựa như tuyết bay, trời quang mây tạnh, hương thơm say lòng người. Nếu là bốn năm trước, đây là ngày đẹp để thưởng hoa. Khi đó nàng luôn cảm thấy thời gian ngắn ngủi, có rất nhiều chuyện nàng còn muốn nói với y, có nhiều nơi nàng muốn cùng y đến.


Còn giờ đây, Thôi Cảnh Dục đứng trước mặt nàng, đến ngựa cũng không xuống, gằn giọng hỏi nàng như đang vấn tội:


– Tiểu thư sai người tặng cung cho ta làm gì?


Thật ra, ngày đó Thanh Lan cũng từng tặng cung cho Thôi Cảnh Dục. Dù sao nàng cũng là một tiểu thư khuê các, dù có thông minh đến đâu cũng không phân biệt được cung tốt, cung xấu, lại không tiện hỏi người vì sợ bị cười chê.


Cuối cùng, nàng chỉ tặng y một cây cung trang trí làm quà sinh nhật. Là loại cung chỉ để treo tường chứ chẳng thể kéo ra mà bắn được, nhưng y vẫn mỉm cười nhận lấy, treo cố định trên tường, không nhắc lại nữa. Về sau nàng tự biết được, đỏ mặt hỏi y để lấy lại, y lại không chịu, chỉ cười mà nói:


– Đồ của Thanh Lan nhà ta tặng, đương nhiên là tốt nhất.


Bây giờ, nàng tặng y cây cung tốt nhất kinh thành, gần như sánh bằng với cây cung ngự tứ, y lại mang vẻ mặt cau có như đang thẩm vấn phạm nhân.


Cũng may nàng là Diệp Thanh Lan, luôn có thể giữ vẻ bình tĩnh.


– Nội vụ phủ dâng lên một lô cung tên mới, ta thấy cây này rất tốt nên mới hỏi Đới đại nhân xin về tặng cho Hầu gia để cổ vũ. – Nàng không muốn y hiểu lầm, bèn nhanh chóng giải thích. – Xin nhờ Hầu gia giúp ta một chuyện.


Mặt Thôi Cảnh Dục đã lạnh băng:


– Chuyện gì?


Người thông minh như y đương nhiên đã đoán được, nhưng Thanh Lan vẫn phải nói rõ ràng:


– Đới đại nhân là người Giang Nam, không giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Nên ta muốn nhờ Hầu gia để mắt đến hắn. Cây cung này vốn để cảm ơn, không liên quan đến việc này, Hầu gia không cần nghĩ nhiều.


Thôi Cảnh Dục tức giận cười khẩy.


Nàng không nói thì thôi, càng nói y càng nhớ ra. Người đi khảo sát bãi săn cùng nàng mấy ngày trước chẳng phải cũng là Đới Ngọc Quyền ư?


– Tiểu thư tặng cung cho ta để ta giúp đỡ Đới Ngọc Quyền? – Tay Thôi Cảnh Dục run lên vì giận. – Được lắm!


Thanh Lan muốn giải thích thêm, y đã quất ngựa đi thẳng không ngoái lại.


Thật ra cũng chẳng giải thích được, phải giải thích thế nào cho rõ? Bởi vì chuyện với Lăng Ba, nên Thanh Lan cảm thấy Đới Ngọc Quyền chịu thiệt. Sau khi tiếp xúc, nàng nhận ra dù gã là hoàng thương, nhưng cũng xuất thân thư hương môn đệ, cũng từng đọc sách thánh hiền. Người như gã, nếu có thể trở thành trọng thần tra muối, đương nhiên là chuyện ích nước lợi dân.


Nhưng bây giờ gã đang bị kìm kẹp ở kinh thành. Dù có nịnh nọt nhiều người nhưng vẫn chưa thực sự bước được vào vòng tròn quan hệ. Chuyện này lại liên quan đến nàng: Nếu không phải việc đính hôn với Lăng Ba gặp trục trặc, việc tiến vào vòng tròn quan hệ ở kinh thành của gã đã được suôn sẻ, chí ít gã có thể tiếp xúc với văn quan thuộc phái Thẩm đại nhân.



Trong mắt Thanh Lan, trong quân Trấn Bắc cần một người như vậy, vừa già dặn kinh nghiệm lại vừa cần một nơi chốn dung thân. Đây quả thật là cơ hội trời cho, nhất là lại vào lúc Đới Ngọc Quyền cần nhất, nếu bỏ qua thời cơ này sẽ không có lần hai nữa.


Sau chuyện với nữ quyến thành Dương lâm, có lần Ngụy phu nhân mời Thanh Lan đến uống trà đã hổ thẹn kể rằng, khi Ngụy soái biết chuyện cô lập Thanh Lan trong yến tiệc, đã từng trách rằng: “Các người không nên cay nghiệt như vậy, Thanh Lan không có tâm tư ấy. Nước cờ của con bé rất chính trực.”


Người làm danh tướng đều biết chơi cờ, Ngụy soái nói nước cờ của Thanh Lan chính trực, vì cách đánh cờ của nàng rất giống ông. Từ lúc vào kinh đến giờ, Ngụy soái luôn thu liễm, hầu như không có chút đề phòng nào, trông có vẻ vô cùng mềm yếu. Thật ra bởi vì Bệ hạ là quân, ông là thần, thần không được nối gạt quân chủ. Quân minh thần trực, đó là đạo lý chí lý trên đời. Ông gọi nàng là Thanh Lan, nghĩa là vẫn coi nàng là vãn bối.


Quy của kinh thành kiến tin tức nội ngoại không thông, đây đã là thái độ rõ ràng nhất của ông với tư cách trưởng bối.


Cho dù Thanh Lan đã sớm chuẩn bị tâm lý trở nên xa lạ với Thôi Cảnh Dục, cũng cảm thấy thất vọng đôi chút. Hai người này đã suýt trở thành bậc trưởng bối sánh ngang cha mẹ của nàng.


Nhưng suy cho cùng, nàng vẫn coi quân Trấn Bắc là người mình. Nên khi vừa nhìn thấy cơ hội từ chỗ Đới Ngọc Quyền, nàng đã muốn giao cho Thôi Cảnh Dục, đây vốn là chuyện đôi bên cùng có lợi.


Chỉ là bây giờ hai người đã đi đến nước này, y thậm chí còn không muốn nghe nàng giải thích.


Nhưng thôi cũng chẳng sao, với nàng, Thôi Cảnh Dục lại có một sự đáng tin khác. Giống như Đào Hoa yến y chẳng chịu nói với nàng một câu, nhưng khi đàn ong xông đến, y sẵn lòng dùng mạng mình đổi lấy mạng nàng.


Y là Thôi Cảnh Dục của nàng, vĩnh viễn đáng tin. Tuy y quất ngựa bỏ đi, nhưng nhất định vẫn sẽ dẫn Đới Ngọc Quyền theo đội của mình, vì đó là thỉnh cầu của nàng.


Còn nàng trong lòng y, vĩnh viễn vẫn là Diệp Thanh Lan. Như Lăng Ba từng chê trách, nàng luôn làm người mình chịu thiệt thòi.



.


.


.


Chuyện thứ hai xảy ra vào buổi trưa, lúc đó Hải Đường yến của Lăng Ba vừa khai tiệc. Cô vừa sắp xếp xong chỗ ngồi thì nghe thấy những tiếng ồn ào bên ngoài vọng vào.


– Có chuyện gì vậy? – Tô nữ quan thay Lăng Ba hỏi.


Cung nhân vội vã đi vào bẩm báo, mặt Tô nữ quan lập tức tái nhợt.


– Đội săn gấu xảy ra chuyện rồi!


Mặt Lăng Ba biến sắc, các phu nhân tôn thất có trượng phu và con trai trong đội săn gấu đều đứng bật dậy. Nhưng thế gia phu nhân dù sao cũng là thế gia phu nhân, ai nấy đều từng thấy sóng to gió lớn nên hoảng mà không loạn, họ nhờ các nha hoàn và nương tử quản gia đỡ dậy, đi thẳng về phía đồng cỏ.


Lúc này Lăng Ba đã bình tĩnh lại. Cô biết đồng cỏ ở rất xa, giày của các phu nhân chỉ hợp đi lại trên thảm lót, không chịu được đất bùn nên lập tức ra lệnh:



Các cung nhân vội vã khiêng kiệu nhỏ đến, các tôn thất phu nhân có người nhà trong đội săn gấu lên kiệu, ai nấy đều im lặng lạ thường, chỉ có các động tác gấp gáp hơn hẳn thường ngày làm lộ tâm trạng của họ.


Lăng Ba và Tô nữ quan làm chủ nhà nên đi cuối cùng. Lúc họ đến nơi, tình hình trên đồng cỏ vẫn còn hỗn loạn, có những thợ săn ở lại nơi đóng quân, có thị vệ do Bệ hạ mang đến đều đang chạy khắp nơi, Lăng Ba chưa kịp đến gần, hai chân đã mềm nhũn.


Cô ngửi thấy mùi máu tanh.


Lăng Ba từng trải hơn các phu nhân. Cô không dừng bước mà nhấc váy chạy vụt vào trong đám người.


Cô thấy họ dù lộn xộn nhưng vẫn có thứ tự, mấy người bị vây quanh là mấy giáp sĩ người dính máu. Lăng Ba chỉ liếc một cái là nhận ra đây là Vũ Lâm Vệ đã đi theo đội săn gấu của Bùi Chiếu ban sáng. Con cháu tôn thất đương nhiên tôn quý, ra ngoài phải có thị vệ đi theo.


Cũng có con cháu tôn thất đã trở về, chỉ là có vẻ vẫn chưa hết sợ hãi. Họ bị mẫu thân kéo lại kiểm tra nhưng đều sững sờ, không nói được câu nào.


Lăng Ba chẳng quan tâm đến họ, những giáp sĩ kia còn đang giải thích:


– Đội của chúng ta đi sau cùng, không biết phía trước xảy ra chuyện gì…


Cô tóm lấy một con cháu tôn thất còn tỉnh táo, ép hỏi:


– Đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh Quốc công đâu?


Tôn thất kia cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, lạnh đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp nói:


– Đội chúng ta gặp phải một con gấu, một con gấu to lắm. Ngựa bị giật mình, mọi người nhìn thấy đều hoảng sợ chạy tán loạn, ta không biết Anh Quốc công…


Tâm trạng của Lăng Ba chìm xuống, nhưng cô vẫn tin tưởng bản lĩnh của Bùi Chiếu. Chàng đã giết người trên chiến trường, còn sợ giết một con gấu ư?


Đúng lúc này Thẩm Bích Vi cưỡi khoái mã chạy tới, cô nàng vừa nhìn thấy Lăng Ba đã nhảy xuống ngựa, vươn tay đỡ lấy cô.


– Ta nghe ngóng được, do có hai thằng ngu.


Thẩm Bích Vi hạ giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:


– Người thông minh đều hiểu, Bệ hạ bảo săn gấu chỉ là nói đùa thôi. Mùa này đã làm gì có gấu, chúng đều đang ngủ đông. Nhưng quân vô hí ngôn, nên mỗi ngày Bùi Chiếu chỉ đi theo họ săn những thứ khác làm màu thôi. Nhưng thực sự có hai kẻ ngu như vậy, một là con thứ hai của Dĩnh thân vương, một là đệ đệ của thê tử hắn. Hai người họ phát hiện ra một cái hang gấu nên đi vào đó, làm kinh động con gấu bên trong. Con gấu đó đói bụng đến phát điên, thấy người là lao vào cắn. Chuyện xảy ra ở phía sau, lại đột ngột nên họ không kịp xếp trận hình, hẳn đã bị con gấu tách ra rồi, bây giờ còn nhiều người vẫn chưa tìm được…


Thẩm Bích Vi nói chi bằng không nói, những phu nhân bên cạnh đang tìm người nghe được, nhất thời có mấy người không đứng vững. Lăng Ba vẫn cứng rắn nhìn bốn phía, nói:


– Vậy Thôi Cảnh Dục đâu?



Thẩm Bích Vi ngoảnh đầu về hướng khác, Lăng Ba không kịp nói đã chạy đến, nhưng có rất nhiều người cũng đang chạy về phía đó. Chỉ thấy mùi máu tanh nồng nặc, phía đồng cỏ hướng về ven rừng xuất hiện một đội không cưỡi mà dắt ngựa đi, bên ngoài là vệ sĩ mặc giáp và tôn thất tay cầm cung, tuy chật vật, quần áo lộn xộn nhưng không ai thiếu tay thiếu chân.


Tất cả đều xông lên nhận người, gọi tên, khóc lóc loạn tùng phèo. Lăng Ba cũng ở giữa đám người đang tìm kiếm, chỉ là tìm mãi không thấy Bùi Chiếu đâu.


Cô sợ đến nỗi hai chân nhũn cả ra. Đoàn người xúm lại như nước chảy, cô đẩy người ra, ngược dòng mà đi. Ai nấy trong đám đông này đều dính đầy bùn đất, lá cây, cũng có người bị thương, máu me đầy mặt nằm trên chiếc cáng giản dị làm từ cành cây. Lăng Ba không nhìn rõ đó là ai, có một phu nhân từ giầy và ngọc bội nhận ra được nên khóc toáng lên gọi “Nhan nhi!”,  đến Ngự y đến cũng không chịu buông tay. Những tiếng khóc vang vọng khiến lòng người bàng hoàng, Lăng Ba chỉ nghiến răng tiến về phía trước.


– Anh Quốc công đâu rồi? – Tô nữ quan cũng sốt ruột hỏi nhưng không ai trả lời.


Lúc Lăng Ba đang hoang mang sợ hãi, thì đội ngũ ở sau mới từ trong rừng đi ra. Chỉ là một đội kỵ mã, là Bùi Chiếu dẫn theo Nguyên Tu và mấy thị vệ mặc giáp.


Chàng lại đi phía sau! Nhưng Lăng Ba cũng biết chàng chắc chắn sẽ đi phía sau!


Ngụy phu nhân từng kể chuyện dẫn các nữ quyến lên núi chạy nạn. Mọi người đều cho rằng đi trước mới nguy hiểm, thật ra người đi phía sau mới dễ gặp nguy hiểm nhất. Bởi vì người ở phía trước bị tập kích, người ở phía sau có thể hỗ trợ, chỉ có người đi sau cùng là tứ cố vô thân, không ai che chở. Vì thế họ đều sử dụng trận đồ “thủ cung”. Nhóm đoạn hậu là một nhóm độc lập, tương trợ lẫn nhau, thay phiên nhau đi cuối và kiểm kê quân số.


– Bùi Chiếu!


Chàng cũng đã nhìn thấy Lăng Ba nên lập tức nhảy xuống ngựa, chạy thẳng về phía cô. Đám đông dồn dập hỗn loạn, chàng là thanh kiếm tách đôi dòng nước. Lăng Ba chạy về phía chàng, được chàng ôm chặt lấy.


Bùi Chiếu không mặc giáp dưới cẩm bào, cả người đầy mùi máu tanh, thật sự khiến người ta kinh ngạc. Lăng Ba run đến nỗi không thể đứng vững, bị chàng vòng tay ôm chặt lấy. Cô nhìn thấy ống tên treo bên hông chàng, lúc ra ngoài ống tên còn đầy, bây giờ chỉ còn ba mũi.


Nguyên Tu ngồi trên lưng ngựa, lập tức ca ngợi chiến công của Bùi Chiếu:


– Hôm nay nhờ có Anh Quốc công gia, mọi người mới còn mạng mà về. Trên đời này lại có người ngu đến nỗi vào phá hang gấu, ở đó có đến bốn con, hai lớn hai nhỏ. Con lớn to như tòa tháp, con nhỏ thì to như con trâu, đứng thẳng lên còn cao hơn cả ngựa. Lúc ấy bầy ngựa đều hoảng sợ, cả rừng đều loạn cả lên. Cũng may Quốc công gia lập tức sắp xếp trận hình, che chở những người không biết võ. Quốc công gia bắn hai mũi tên đã chết một con gấu to. Ngài dẫn chúng ta đuổi theo, cướp lại con thứ của Dĩnh thân vương từ miệng gấu, vai của hắn suýt nữa bị gặm đứt, Long thị vệ cũng bị thương, mũ giáp của gã rơi mất, bị con gấu kia giơ vuốt tát một cái, mất luôn nửa gương mặt…


Lăng Ba ôm chặt lấy Bùi Chiếu, cơ thể cô vẫn run rẩy không ngừng. Tên đần này giáp cũng không mặc, bên dưới cẩm bào là cơ thể ấm áp như lò lửa. Lăng Ba chỉ muốn đánh cho chàng một trận, cô không kìm được mà làm việc mình muốn làm từ lâu, nhe răng cắn một cái thật mạnh vào vai chàng.


– Xin tha mạng! – Bùi Chiếu lập tức kêu thét lên, rồi lại mỉm cười nhìn cô. – Được rồi, ta săn gấu không bị thương, lại bị Lăng Ba nhà mình cắn bị thương.


Lăng Ba hờn giận cấu chàng một cái, mắng:


– Cho chàng không sợ chết. Bọn họ ngu ngốc là việc của họ, chàng chạy theo làm gì?


– Gấu cắn người đều ăn sống, không cứu được thì đáng thương lắm. – Bùi Chiếu lại chăm chú nhìn cô. – Cũng may chỉ trọng thương hai người, những người còn lại đều vô sự.


Lăng Ba biết chàng đang nói gì.


Chàng vẫn canh cánh năm nghìn người ở sông Minh Sa, nên nghe chuyện gấu cắn người mình mới hoảng hốt như thế. Lăng Ba không quá lo về chàng, cô chỉ sợ chàng chạy đi cứu người.


Trăm loại cảm xúc trên đời, chỉ có áy náy là đâm sâu vào lòng nhất.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 123: Săn gấu
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...