Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 98: Dũng cảm
Thẩm Bích Vi không ngờ Triệu Diễn Trạch lại xuất hiện ở suối đào hoa này.
Cô nàng vốn đang dẫn Yến Yến đi bắt sẻ đào, bỗng nhìn thấy chiếc xe màu vàng rực từ phía xa nên biết ngay có điểm lạ. Cô nàng lại gần xem thử thì quả nhiên là Triệu Diễn Trạch. Gió xuân ấm áp khiến người ta cảm thấy vô cùng sảng khoái, chỉ có cậu là ho khù khụ vì dị ứng. Nếu là vì cuộc săn mùa xuân, có Trưởng công chúa đến đã là đủ rồi; sự xuất hiện của cậu khiến người ta cảm thấy Hàn gia được coi trọng quá mức.
– Yến Yến, A Thố và Phó Vân Nhị đi xem vẽ tranh ở Thủy Hiên rồi. Muội cũng đến đó đi, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi bắt chim nhé, – Thẩm Bích Vi nói rồi đẩy Yến Yến đi.
Yến Yến luôn nghe lời nên lập tức chạy đi. Thẩm Bích Vi lặng lẽ bước tới, khiến Nguyên Tu đang hầu hạ Triệu Diễn Trạch giật mình, suýt nữa rút đao ra khỏi vỏ.
– Thẩm tỷ tỷ làm ta giật mình, – Nguyên Tu cũng quen cô nàng nên nói: – Sau lần trước thế nào, những người kia không làm khó tỷ chứ?
– Không sao cả, – Thẩm Bích Vi quen chân đá một cái vào ủng của Triệu Diễn Trạch. – Huynh chán sống rồi à? Ở đây nhiều hoa thế này, huynh còn dám tới?
– Ta mắc dị ứng phấn hoa sau tiết xuân phân, hằng năm đều như vậy, cực kỳ chuẩn xác. – Triệu Diễn Trạch chỉ khẽ cười, đáp. – Cảnh ở đây đẹp thế này, sao cô không tận chức chủ nhà? Đi cùng với ta một lát đi.
Thẩm Bích Vi ba tuổi đã được đi dự cung yến, được các nương nương trong cung ôm ấp không rời. Từ nhỏ, cô nàng đã thấm nhuần lời dạy của Thẩm đại nhân: trước mặt các quý nhân trong cung, không được phản bác dù họ nói gì. Dù không muốn, ngoài mặt vẫn phải đồng ý.
Cô nàng cũng dùng thái độ tương tự khi đối diện với Triệu Diễn Trạch. Bề ngoài tỏ ra tùy ý, nhưng bên trong vẫn luôn cẩn trọng, dè dặt. Nhưng chuyện trên đời, nếu chuyện gì cũng thấu triệt thì chẳng còn gì thú vị nữa. Nhân sinh ngắn ngủi, hiếm có lúc được hồ đồ. Nếu có thể cùng người mình thích đi một đoạn đường trong gió xuân thoảng hương hoa đào, thì cần gì phải hiểu quá nhiều?
Khóe môi Triệu Diễn Trạch nhếch lên, chậm rãi theo sau Thẩm Bích Vi. Sức khỏe cậu không tốt, đi cũng chậm, còn phải dựa vào gậy chống. Thẩm Bích Vi đi trước không để ý, một lúc sau chợt ngoái đầu nhìn lại mới nhận ra.
– Đưa gậy chống của huynh cho ta xem nào.
Cô nàng nhíu chặt lông mày, ra vẻ không thể tin được. Nhìn kỹ lại lần nữa, trên gậy chạm trổ hình ngũ trảo kim long, không thể nhầm lẫn. Cô kinh ngạc hỏi:
– Huynh cầm cả gậy chống của Thánh thượng đến à?
– Chẳng lẽ không thể là do Hoàng bá phụ ban cho ta? – Triệu Diễn Trạch cười tủm tỉm, thấy không thể giấu được nữa mới thú nhận, – Phải đó, Hoàng bá phụ đến thư phòng kiểm tra bài tập, ta thấy cây gậy chống này tiện tay, thế là Hoàng bá phụ đã cho ta luôn.
Cho dù Triệu Diễn Trạch không mô tả kỹ, Thẩm Bích Vi cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh đó. Trong Ngự thư phòng không chỉ có mình cậu, nhất định có những hoàng tử khác nữa. Một bên là quân phụ nghiêm khắc kiểm tra bài tập khiến các hoàng tử lo sợ, một bên là Triệu Diễn Trạch cười nói vui vẻ, thậm chí còn nhân tiện xin luôn cây gậy chống của Bệ hạ. Khung cảnh này chỉ sợ đến bốn mươi tuổi các hoàng tử cũng không quên được.
Thẩm Bích Vi lập tức buông lời trách mắng.
– Huynh suốt ngày làm mấy chuyện này, không chịu tính đường xa gì cả! Huynh định chỉ sống một ngày thôi đấy à?
Triệu Diễn Trạch bị mắng nhưng chỉ khẽ cười đáp:
– Nếu cô thích thì ta sẽ tặng cô.
– Ta cần thứ này làm gì, huynh cứ giữ lại đi, – Thẩm Bích Vi chê bai.
Dù ngoài miệng chê bai, Thẩm Bích Vi vẫn hiểu thâm ý của Triệu Diễn Trạch, bằng chứng là cô đã dẫn cậu đến trước suối hoa đào rồi dừng lại.
– Mọi người vừa ăn tiệc ở đây à? – Triệu Diễn Trạch luôn tò mò với những đồ vật bên ngoài cung, khác hẳn với các quý nhân khác. – Đây là gì? Thẻ hoa phải không? Dùng xúc xắc chơi à?
– Triệu Diễn Trạch, – Thẩm Bích Vi bỗng nhiên gọi.
Triệu Diễn Trạch ngẩng lên nhìn cô nàng bằng ánh mắt dò hỏi.
Thẩm Bích Vi lặng lẽ nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô nàng năm tuổi đã quen Triệu Diễn Trạch, tuy vị thế quân thần khác biệt, nhưng ở bên nhau đã vô cùng thân thiết.
– Ta không lập gia đình, Triệu Diễn Trạch, – cô thản nhiên nói.
Triệu Diễn Trạch mỉm cười.
– Ta biết.
Cậu là người thông minh, biết lắng nghe và đoán ý. Huống hồ Thẩm Bích Vi đã nói rõ như vậy, nên cậu đáp:
– Ngày mai ta sẽ về cung Thanh Lương.
Dù bị quần thần phản đối, Bệ hạ vẫn ban cung điện kia cho Triệu Diễn Trạch. Thật ra mà nói, dù có tranh cãi cũng vô ích, bởi sớm muộn gì cung điện đó cũng sẽ được thu hồi và vẫn là sản nghiệp của hoàng gia mà thôi.
Thẩm Bích Vi nghẹn lời, không biết phải nói sao. Cô nàng cũng không có cơ hội lên tiếng, vì từ trong rừng đột nhiên vang lên những tiếng rào rào, tựa như hàng vạn con muỗi cùng nhau vỗ cánh. Nhưng âm thanh này kinh khủng hơn nhiều, nó khiến người ta dựng tóc gáy. Những tiếng vo ve dữ dội như sóng triều dâng, ập thẳng vào đầu, khiến đầu óc như muốn nổ tung.
Một làn sương màu vàng sậm, trông như một cuộn khói đen, lao ra từ trong rừng với tốc độ kinh hoàng.
Ngay khi làn sương vàng ập đến, Thẩm Bích Vi vốn được Dũng Quốc công dạy dỗ cẩn thận, lập tức phản ứng. Một tay cô nàng ấn Triệu Diễn Trạch thấp xuống, tay còn lại kéo chiếc áo hồ cầu lên trùm kín đầu cậu. Thẩm Bích Vi vừa kéo Triệu Diễn Trạch vừa hét “Chạy mau!”, rồi dẫn cậu chạy thẳng về phía xe ngựa.
Triệu Diễn Trạch bị áo choàng che kín đầu, còn đang choáng váng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chạy theo Thẩm Bích Vi một lúc mới nhận ra xung quanh đang vang lên tiếng rào rào khủng khiếp, như tiếng ong vò vẽ.
Cậu lập tức vùng vẫy, muốn giật chiếc áo choàng ra. Thẩm Bích Vi giữ chặt cổ cậu, quát:
– Cậu dám đứng thẳng lên thử xem? Chạy mau… A…
Bị ong vò vẽ đốt trúng, Thẩm Bích Vi hét lên một tiếng đau đớn. Cô nàng đã bị đốt hai lần trên lưng, lúc này nhất định phải giữ được lý trí, không được đánh trả. Cũng may xe ngựa của Triệu Diễn Trạch cách đó không xa, cô nàng dùng cơ thể che chở để Triệu Diễn Trạch chạy, đám Nguyên Tu cũng lập tức chạy đến tiếp ứng.
Những người còn lại cởi áo ngoài, bó lại rồi đốt thành đuốc. Ong vò vẽ sợ lửa nên sẽ không xúm lại gần, chỉ còn lại vài con lạc đàn, cần trùm áo choàng lại và đập là xong.
– Đừng nhúc nhích!
Thẩm Bích Vi vẫn giữ chặt gáy của Triệu Diễn Trạch. Đợi đến khi cửa xe mở, cô nàng mới ném cậu vào trong và đóng chặt cửa lại. Bấy giờ, cô nàng mới rút kiếm, chặt mấy cành đào chất đống dưới đất. Giật lấy cây đuốc trong tay thị vệ, cô nàng châm lửa. Lá non cành xanh lập tức bốc khói mù mịt.
– Ong vò vẽ sợ khói, chứ không sợ lửa, – Cô nàng dặn Nguyên Tu, – Cậu mau đi đốt thêm vài đống lửa nữa, bọn họ thấy khói cũng sẽ chạy đến.
– Đệ có mang theo hiệu lệnh tiễn, đã dùng rồi, – Nguyên Tu đáp.
Thẩm Bích Vi hơi nhướng mày nhưng không nói gì. Đây là yến tiệc của Hàn gia, nếu Duệ thân vương gặp nguy hiểm ở đây, Hàn gia nhất định sẽ bị trách tội, thậm chí còn liên lụy đến việc tổ chức xuân thú của Thẩm gia. Nhưng chuyện này muốn giấu cũng không giấu được.
Vừa nói, cô vừa dùng tay giữ chặt cửa xe, khiến Triệu Diễn Trạch dù muốn cũng không thể mở ra được.
– Đừng làm ầm lên nữa, – Thẩm Bích Vi khiển trách. – Huynh ngồi yên trong đó cho ta, không được ra ngoài.
– Cô có bị thương không? – Giọng Triệu Diễn Trạch đầy lo lắng. – Ta nghe thấy cô bị đốt.
Thẩm Bích Vi chỉ thấy cậu thật phiền phức. Cô nàng tiện tay vung kiếm chém rụng một con ong đang quay cuồng trong làn khói. Cô nàng cúi xuống nhặt xác nó lên nhìn. Thấy hành động bạo gan đó, Nguyên Tu vội nói:
– Thẩm tỷ tỷ cẩn thận.
– Đừng lo, – Thẩm Bích Vi đáp. – Ong vò vẽ không phải rắn, chết rồi không đốt người được nữa đâu.
Lời nói này khiến bất cứ ai nghe thấy cũng không thể ngờ lại phát ra từ nữ nhi của Thẩm đại nhân, vị lãnh tụ của giới văn thần. Dù là ong vò vẽ hay rắn, dường như cô nàng đều hiểu rõ.
– Cũng không phải ong đầu hổ, độc tính không mạnh lắm. – Thẩm Bích Vi săm soi xác con ong một lúc, rồi hỏi Nguyên Tu: – Các cậu có mang theo thuốc không?
Triệu Diễn Trạch đúng là chán sống, hôm nay lại dẫn theo quá ít người: chỉ có Nguyên Tu, một thị vệ và một nội thị. Dù là người thành thạo nhưng chẳng có tác dụng gì. Nguyên Tu lớn lên trong hoàng cung, nào có biết thuốc chữa ong vò vẽ là gì. Thấy Nguyên Tu không hiểu, Thẩm Bích Vi không hỏi thêm. Cô nàng vỗ nhẹ lên người mình vài cái, xác định không còn ong vò vẽ bám trên người, cô mới mở cửa xe và trèo vào.
Vừa trèo vào, cô đã đóng chặt cửa xe lại. Thẩm Bích Vi rất quen thuộc nội thất xe của Triệu Diễn Trạch. Việc đầu tiên, cô nàng thắp đèn, xé một mảnh tay áo và thấm ướt. Cô nàng đưa cho Triệu Diễn Trạch để cậu che miệng mũi, tránh hít phải khói mù bên ngoài gây sặc. Sau đó, cô nàng cầm đèn và mở một ngăn kéo ngầm trong xe để tìm kiếm.
– Đây là bảo tâm hoàn, đây là thuốc cầm máu, đây là gì? – Thẩm Bích Vi ngửi thở rồi ném qua một bên. – Thấy rồi, đây cửu trân giải độc hoàn, giải được nọc rắn nên chắc cũng giải được nọc ong.
Thẩm Bích Vi đổ ra một viên, bẻ một nửa ra uống, nửa còn lại nghiền nát rồi pha vào nước. Pha được hơn nửa bát, cô đột nhiên bắt lấy Triệu Diễn Trạch, người vẫn đang lo lắng nhìn mình. Cô cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới cho cậu.
– Không đau ở đâu chứ?
– Không sao.
Triệu Diễn Trạch bị Thẩm Bích Vi kéo cho quần áo xộc xệch, dịu ngoan đáp.
Thẩm Bích Vi mặc kệ cậu, trực tiếp cởi áo ngoài, khiến Triệu Diễn Trạch giật mình đứng bật dậy.
– Ngồi xuống, – Thẩm Bích Vi lườm cậu. – Bên ngoài toàn là ong vò vẽ, huynh định chạy ra ngoài à? Mắt huynh thế nào?
– Cũng tốt.
Thẩm Bích Vi cởi áo rất nhanh, thoắt cái đã chỉ còn chiếc yếm đỏ. Làn da cô trắng nõn, vai, cánh tay và ngực đều như được đắp bằng tuyết, dường như rọi sáng cả khoang xe. Ngay cả Triệu Diễn Trạch, vốn là người tâm cơ thâm trầm, cũng nhất thời không biết phải nhìn vào đâu, chỉ đỏ mặt cúi gằm xuống.
Thẩm Bích Vi ngồi trong xe, mái tóc đen dài buông xõa. Cô nàng rút dao, ngậm vỏ dao vào miệng, tay thoăn thoắt vót nhọn một cành cây, rồi đưa cho Triệu Diễn Trạch. Cô nàng cầm đèn, giơ lên ngang vai, nói:
– Giúp ta lấy ngòi ong ra, để lâu độc càng nặng. Thấy không, là những nốt sưng đỏ này này. Trên lưng có vài chỗ: một ở bả vai trái, một ở bả vai phải và một chỗ nữa ở thắt lưng.
Triệu Diễn Trạch biết Thẩm Bích Vi dùng cơ thể che chắn cho mình nên đã bị ong đốt mấy lần. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh, đồng ý một tiếng rồi nhận lấy đèn.
Vốn là người quen được hầu hạ, đến một cái đèn cũng chưa từng tự châm, Triệu Diễn Trạch khó tránh khỏi luống cuống. Cành cây Thẩm Bích Vi vót còn thô hơn cổ tay cậu, khiến cậu lúng túng mãi, nặn vài cái mà ngòi ong vẫn không ra.
– Huynh có làm được không? Nếu không thì gọi tiểu thái giám kia vào. Làm xong ta còn phải đi tìm người, đám Lăng Ba vẫn ở ngoài suối. Nếu lần trước không phải bị ong vò vẽ đốt đến hoa mắt váng đầu, ta đã đi ngay rồi.
Thẩm Bích Vi lập tức dạy dỗ.
– Ta làm được, – Triệu Diễn Trạch đỏ mặt đáp.
Cậu học cũng nhanh, thất bại vài lần đã có thể nặn được mấy cái ngòi ong trên lưng Thẩm Bích Vi ra, còn giúp cô nàng bôi thuốc.
Chỗ khó nhất chính là ở thắt lưng. Dù Thẩm Bích Vi chẳng để ý, cúi hẳn người về phía trước, mái tóc đen dài xõa trên lưng để lộ vòng eo. Nhưng Triệu Diễn Trạch, người từ nhỏ đã được dạy lễ nghi cung đình, nam nữ thụ thụ bất thân, đến nhìn một cái đã là mạo phạm. Sức khỏe của cậu vốn đã không tốt, lại chưa từng có thiếp thất, vừa chạm vào làn da ấm nóng tựa noãn ngọc của Thẩm Bích Vi là lập tức đỏ bừng mặt, tay chân lóng ngóng.
Thẩm Bích Vi vừa được bôi thuốc xong, lập tức mặc lại quần áo, búi tóc gọn gàng. Cầm theo mấy viên thuốc, cô nàng dứt khoát bước xuống xe.
– Ta đi tìm Yến Yến, các cậu đưa huynh ấy về đi. Ong vò vẽ thích truy đuổi, càng chạy càng bị đuổi theo, các cậu phải đi thật chậm. Biết chưa? Không biết trên xe có lỗ hổng nào không, lỡ ong chui vào đốt huynh ấy một cái thì chúng ta đều tiêu đời. Các cậu cầm đuốc, đốt nhiều khói vào. Lệnh tiễn đã bắn rồi, chờ đại đội tới, đuổi hết lũ ong đi rồi cùng nhau về cũng được.
Khi đang dặn dò Nguyên Tu, Thẩm Bích Vi chợt nghĩ ra một chuyện, sắc mặt cô nàng lập tức trở nên lo lắng.
– Không ổn rồi, Lăng Ba vẫn còn ở trong rừng! – Mặt Thẩm Bích Vi tái nhợt. – Bên cạnh A Thố có Ngụy Vũ Sơn, bên cạnh Thanh Lan có Thôi Cảnh Dục… Nhưng Lăng Ba chỉ có một mình! Ta phải đi tìm cô ấy trước rồi mới đi tìm Yến Yến.
– Để Nguyên Tu đi theo cô, – Triệu Diễn Trạch lập tức ra lệnh.
– Không được. – Thẩm Bích Vi phản bác. – Huynh mà xảy ra chuyện, cả Hàn gia cũng không đủ bồi thường. Huynh an toàn trở về mới là quan trọng.
Cô nàng liếc nhìn đàn ong trong rừng đào, không thể đợi thêm nữa. Thẩm Bích Vi thấm ướt áo choàng rồi trùm kín người. Cầm một cây đuốc trên tay, cô ngoái lại dặn dò Nguyên Tu lần cuối:
– Sau khi đưa điện hạ về, xin nhờ cậu giúp ta một chuyện: đi qua Thủy Hiên tìm một cô gái tên là Yến Yến. Hôm nay con bé mặc váy hồng thêu hoa đào. Ta phải đi tìm Lăng Ba trước, ta sợ cô ấy không đến Thủy Hiên mà gặp nguy hiểm mất.
– Thẩm tỷ tỷ yên tâm, – Nguyên Tu nghiêm túc đáp, – Đệ sẽ đưa điện hạ đến nơi an toàn rồi lập tức quay lại.
– Được!
Thẩm Bích Vi vừa vội vã quay người bước đi, thì nghe thấy Triệu Diễn Trạch gọi với theo:
– Thẩm Bích Vi!
Từ nhỏ, cậu đã là vị tôn thất tôn quý nhất, quý nhân trong quý nhân, nên đã quen với việc tự bảo toàn bản thân. Cậu hiểu rõ Bệ hạ coi trọng mình đến mức nào. Chỉ cần cậu gặp chút sơ suất, những người bên cạnh sẽ gặp họa. Có lần, chỉ vì cậu bị phong hàn, mà cung nhân cả viện phải chết sạch. Chính vì thế, tự bảo vệ bản thân là cách tốt nhất để bảo vệ mọi người.
Thế nhưng, Thẩm Bích Vi lại khác.
Triệu Diễn Trạch biết mình không thể giữ được cô. Thẩm Bích Vi là chim ưng trên trời, là cánh nhạn trong mây, một nữ binh, một con sói cô độc, sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại. Cô nàng gan dạ như vậy, trước giờ luôn là người che chắn bảo vệ, không hề thua kém bất cứ người đàn ông nào.
Chính vì thế, cậu chỉ có thể dặn dò:
– Cô nhất định phải bình an trở về đấy nhé.
– Yên tâm, nhất định ta sẽ trở về.
Thẩm Bích Vi giơ đuốc, chạy thẳng vào rừng đào mà không ngoái đầu lại.
.
.
.
Editor note: Mọi người đoán xem kế hoạch thật sự của Lư Văn Nhân là gì?
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 98: Dũng cảm
10.0/10 từ 18 lượt.
