Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 97: Chấm dứt
Lần này, Hàn Nguyệt Khởi nối tơ hồng lại không dẫn Thanh Lan theo. Nàng ngồi một mình bên dòng suối, chặn đường Thôi Cảnh Dục đang muốn bỏ đi. Dòng suối chảy qua đây đã thành một con lạch nhỏ, cánh hoa dập dềnh trên mặt nước, tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp, đáng tiếc lại chẳng có ai thưởng thức.
– Phu nhân muốn ta đến dự tiệc, ta cũng đến rồi. Yến tiệc nợ phu nhân, ta đã trả xong rồi. – Thôi Cảnh Dục vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt mà nói.
Nếu y thật sự muốn đi, y đã nói một tiếng rồi rời đi ngay lập tức. Đằng này, y lại vẫn dùng dằng chưa đi, lẽ nào nàng không nhận ra?
Hàn Nguyệt Khởi cười thầm trong lòng, hôm nay nàng uống say, cũng thoải mái hơn nhiều.
– Ta có một câu nói, Thôi Hầu gia không nghe sẽ thấy tiếc.
Thôi Cảnh Dục chỉ lạnh nhạt liếc nhìn nàng.
– Lời gì?
– Năm đó Thanh Lan từ hôn, là do ta thay tỷ ấy nói, – Hàn Nguyệt Khởi vừa thong thả nói, vừa quan sát vẻ mặt của Thôi Cảnh Dục. – Nếu như ta nói, năm đó Thanh Lan vốn không muốn từ hôn thì sao?
Lẽ ra nên để Thanh Lan chứng kiến sự thay đổi chớp nhoáng của Thôi Cảnh Dục.
Hàn Nguyệt Khởi vô thức lùi lại, bởi ánh mắt của Thôi Cảnh Dục đã ngập tràn sát khí.
– Cô nói thật đấy à?
Y lập tức tiến lên một bước. Nhìn vẻ mặt đó, có thể thấy Thôi Cảnh Dục chỉ hận không thể túm lấy Hàn Nguyệt Khởi để thẩm vấn ngay lập tức.
Thật khôi hài. Một vị Hầu gia với quân công hiển hách, từng thẩm vấn không biết bao nhiêu mật thám, vậy mà lại dễ dàng bị lừa đến mức chỉ một câu nói đã khiến y mất bình tĩnh. Đúng là ‘quan tâm quá sẽ loạn’.
– Giả đấy, – Hàn Nguyệt Khởi cười nhạt, – Ta chỉ muốn xem phản ứng của Hầu gia thôi.
Nếu đối tượng là người khác, Hàn Nguyệt Khởi đã sẵn lòng biến giả thành thật, để nàng ấy gánh vác toàn bộ tội danh: rằng chuyện từ hôn năm đó chỉ là một hiểu lầm, và tất cả đều do nàng tự bịa đặt.
Mọi chuyện, từ việc từ hôn trước đêm đại chiến, phụ lòng, phản bội, cho đến dội nước trước móng ngựa, tất cả đều chỉ là hiểu lầm. Cứ như một màn đại đoàn viên trên sân khấu hí kịch, mọi người sẽ xúm lại cười nói: ‘Đúng là ma xui quỷ khiến, suýt nữa làm lỡ một mối duyên’. Rồi trong cảnh đỏ vàng đan xen, nam nữ chính sẽ xóa bỏ hiểu lầm, theo lễ nghi mà bước vào động phòng.
Nhưng một mực người đó lại là Diệp Thanh Lan.
Thanh Lan quyết không thốt ra một lời dối trá, càng không chịu phối hợp với Hàn Nguyệt Khởi để lừa gạt người khác. Quyết định từ hôn năm đó là của chính nàng, nàng nhận, thậm chí không giải thích thêm một lời. Dù hôm nay Thôi Cảnh Dục đã là người đứng đầu Hoa Tín yến, dù phía sau y là vương hầu phủ đệ, là giàu sang phú quý.
Hàn Nguyệt Khởi đành bất lực, chỉ có thể cố gắng cứu vãn thay Thanh Lan.
– Phu nhân say rồi.
Thôi Cảnh Dục lập tức thu lại biểu cảm, xoay người muốn bỏ đi. Nhưng Hàn Nguyệt Khởi không buông tha, vẫn nỗ lực khuyên nhủ:
Nàng mặc kệ Thôi Cảnh Dục có nghe hay không, chỉ tập trung giãi bày suy nghĩ của mình. May mắn là Thôi Cảnh Dục vẫn chưa đi xa, chỉ là vẻ mặt đã lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.
– Vậy Thẩm Vân Trạch cũng chỉ là một ý nghĩ của phu nhân, sao không thấy phu nhân hồi tâm chuyển ý? – y hỏi ngược lại Hàn Nguyệt Khởi.
Hàn Nguyệt Khởi đã đoán trước y sẽ hỏi câu này, nên không hề ngạc nhiên. Nàng thản nhiên cười đáp:
– Việc ta có muốn hồi tâm chuyển ý hay không vốn dĩ chẳng liên quan đến ai khác. Ta không tha thứ cho phu quân của mình, bởi vì hắn không xứng đáng. Ta cũng không đến mức không có hắn thì không sống nổi. Không có hắn, cuộc sống của ta vẫn vậy thôi. Còn Hầu gia thì sao? Thôi Cảnh Dục, huynh biết rõ, ‘chưa đến Vu sơn chẳng biết mây’. Ta khuyên huynh không phải để huynh tha thứ cho Thanh Lan, bởi nàng ấy không làm gì sai cả. Ta muốn huynh tha thứ cho chính mình. Quá khứ đều là hư ảo, chỉ có nắm chặt hiện tại mới là thật. Ta không tin huynh chưa từng nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn với Thanh Lan. Những ngày tháng đó đã ở ngay trước mắt huynh rồi, chẳng lẽ huynh còn không động lòng? Thể diện đương nhiên rất quan trọng, nhưng chẳng lẽ Thanh Lan không đáng để huynh buông bỏ thể diện một lần hay sao?
Thôi Cảnh Dục vẫn không bị thuyết phục, y chỉ đáp:
– Ta không nghĩ đến chuyện đó.
Hàn Nguyệt Khởi cũng biết không thể khuyên được y. Nhưng đúng như nàng từng nói, đôi bích nhân này do nàng tác thành thì cũng nên vì nàng mà chia tay. Nàng phải dồn hết chút sức lực cuối cùng để không còn tiếc nuối.
Cho nên, Hàn Nguyệt Khởi không tức giận, chỉ cười nói:
– Nói suông cũng vô ích, để ta làm cho huynh thấy.
Nàng nhìn thấy Thanh Lan đang đứng từ xa, lo lắng nhìn về phía này. Hàn Nguyệt Khởi vẫy tay gọi, nhưng nàng lại kiêng kỵ Thôi Cảnh Dục nên không chịu bước qua. Hàn Nguyệt Khởi nói:
– Huynh xem, Thanh Lan dễ mềm lòng đến thế nào.
Thôi Cảnh Dục thầm nghĩ: Thanh Lan đương nhiên dễ mềm lòng, chỉ là sự mềm yếu đó chẳng bao giờ dành cho mình.
Thôi Cảnh Dục bình tĩnh nhìn Diệp Thanh Lan bước tới. Hàn Nguyệt Khởi cũng giả vờ say, ra vẻ ấm ức vươn tay về phía nàng.
– Ta biết hôm trước ta lỡ lời, không có ý như vậy đâu, tỷ hãy tha thứ cho ta nhé. – Hàn Nguyệt Khởi ra vẻ hối lỗi, dịu giọng nói.
Thanh Lan vốn không thể chịu được.
– Nào có, ta đã quên rồi.
Thanh Lan liếc nhìn Thôi Cảnh Dục đứng gần đó. Nàng vốn kiêng kỵ y, nhưng Hàn Nguyệt Khởi đã say khướt, cả người mềm nhũn đổ gục lên vai nàng, Thanh Lan đành mặc kệ Thôi Cảnh Dục. Nàng vuốt mặt Hàn Nguyệt Khởi, cười nói:
– Muội uống nhiều như vậy, ngày mai nhất định sẽ đau đầu. Lục Ngạc, theo ta dẫn thiếu phu nhân nhà em đi nghỉ ngơi thôi.
Nàng tiễn Hàn Nguyệt Khởi đi, vẫn thấy Thôi Cảnh Dục giữ một khoảng cách vừa phải với mình. Y như có điều muốn nói, nhưng lại chẳng có vẻ gì là hứng thú.
Ngày đó Lăng Ba hỏi nàng, thích một người là cảm giác thế nào, thì nàng đã nhận ra. Tính tình của Thanh Lan vốn quá đỗi điềm đạm, nàng cũng không muốn quản các muội muội quá nghiêm khắc. Nàng chỉ muốn tạo ra một mái ấm và năng lực tự vệ cho bọn trẻ, Thanh Lan tin tưởng vào phán đoán của các muội muội, và tin rằng nếu gặp nguy hiểm, bọn trẻ sẽ tự biết tìm về nhà.
Huống hồ, khi mới bắt đầu thích một người, ai nấy cũng đều khó kìm lòng, người khác cũng chẳng thể giúp đỡ được.
Chờ một thời gian sau sẽ ổn thôi.
Trong vị đắng chát đó, vẫn còn hình bóng của y và nàng thuở trước.
Chỉ là, cuối cùng, mọi thứ đã thay đổi.
Người không thích vị đắng đương nhiên ghét uống thuốc. Nhưng Thanh Lan từ nhỏ đã là một đứa trẻ ngoan ngoãn, chỉ cần biết có lý do chính đáng thì thuốc đắng mấy cũng nhắm mắt uống cạn.
Lăng Ba trong tối, Nguyệt Khởi ngoài sáng, ai cũng cố tác hợp nàng và Thôi Cảnh Dục, nàng nhận ra điều đó. Nhưng nàng không thấy tiếc nuối, không thấy có hiểu lầm nào cần tháo gỡ, càng không có quyết định nào phải thay đổi. Bốn năm trước nàng đã chọn lựa, đã tự tay tạo ra tương lai này.
Nàng từng có một Thôi Cảnh Dục tốt nhất. Một thiếu niên hai mươi tuổi, chưa có gì cả, nhưng hăng hái và nhiệt huyết. Y muốn phong hầu bái tướng, muốn mang cáo mệnh về cho nàng. Y hiểu tài hoa của nàng, kính trọng nhân phẩm, và ái mộ dung mạo của nàng. Cũng giống như nàng đối với y vậy.
Vì nàng không tiếc nuối, nên nàng cũng chẳng muốn một tương lai nào khác.
– Cảnh Dục.
Nàng điềm tĩnh đứng lại, dùng giọng nói quen thuộc gọi tên y, mặc kệ y có thay đổi sắc mặt vì tiếng gọi đó hay không.
Có một số việc nên nói ra vào hôm nay, để tránh cay đắng về sau. Trong bữa tiệc này, không có ai là kẻ xấu, đương nhiên cũng không nên có ai phải chịu giày vò.
Ngoại trừ chính nàng.
Thôi Cảnh Dục cũng cảm nhận được nàng muốn nói gì, bởi nàng bình tĩnh một cách kỳ lạ, giống như muốn đặt dấu chấm hết cho tất cả những trò khôi hài này.
Nhưng nàng lại chẳng kịp nói gì, bởi trong rừng đột nhiên vang lên những âm thanh kỳ quái.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 97: Chấm dứt
10.0/10 từ 18 lượt.
