Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 96: Sát khí
– Ai mắng cô chứ? – Lăng Ba lập tức trở mặt, hỏi Thanh Lan: – Tỷ tỷ, tỷ thấy cô ta khoe khoang học vấn như vậy mà còn không phản bác giúp muội?
Thanh Lan và Thẩm Bích Vi là hai cô gái có học vấn cao nhất trong số các cô gái ở bữa tiệc này. Thanh Lan bình tĩnh mỉm cười, động viên Lăng Ba:
– Muội ấy không bảo muội mắng muội ấy. Mà bài từ này viết: ‘Mai định đố, cúc ứng tu. Họa lan khai xử quan trung thu. Tao nhân khả sát vô tình tư. Hà sự đương niên bất kiến thu’. Ý nói hoa quế rất tốt người đời lại không biết đến. Ngay cả Khuất Nguyên cũng bỏ qua nó, không nhắc đến trong bài ‘Ly Tao’.
– Không chỉ mắng ta và Hàn tỷ tỷ, mà còn mắng cả Khuất Nguyên, – Thẩm Bích Vi lập tức cười trêu. – Thật giống tính cách của Lăng Ba. Chuyện không vừa ý thì lập tức nổi cơn đanh đá, mắng người khác.
– Cô còn dám nói ta, cô còn dạy Yến Yến ăn vạ nữa cơ mà!
Lăng Ba lập tức phản bác. Nhìn vẻ mặt “cá chết” của Thôi Cảnh Dục, hẳn là hôm nay sẽ chẳng có tiến triển gì. Thôi thì chi bằng chơi hết mình.
Đùa giỡn xong, cô lật mặt còn lại của thẻ hoa lên xem, rồi bật cười:
– Được, thẻ này quả nhiên tốt nhất.
Mọi người xúm lại xem, rồi cũng đồng loạt bật cười. Trên thẻ viết: ‘Hoa quế phú quý, là chủ tam thu. Người rút được thẻ này có thể tùy ý ra lệnh cho người trên bàn tiệc uống rượu, không được cãi lại’.
– Giờ thì hay rồi, cô tha hồ đắc ý nhé! – Thẩm Bích Vi phì cười. – Lần này cô ấy tha hồ làm mưa làm gió, hành chúng ta ra bã mới thôi.
Thẩm Bích Vi chưa dứt lời, đầu đã bị gõ một cái rõ đau. Lăng Ba hào hứng cầm thẻ hoa lên như một chiếc lệnh bài, nhất định phải trừng trị tên Thẩm Bích Vi phản phúc này.
– Cô còn dám nghi vấn lệnh quan, trước tiên phải phạt cô một chén. Mau uống đi, còn muốn quỵt nợ đấy hả?
Thẩm Bích Vi cũng chiều Lăng Ba, thật sự uống một chén. Lăng Ba đứng dậy, cầm thẻ hoa chỉ một vòng quanh bàn tiệc. Hàn Nguyệt Khởi bấy giờ mới nói:
– Ta cũng uống một chén.
Lăng Ba lập tức từ chối:
– Không được, Hàn tỷ tỷ không thể uống.
Trông cô cực kỳ oai phong, Lăng Ba thấy Ngụy Vũ Sơn nhìn mình chằm chằm, bèn châm chọc:
– Tiểu Ngụy Tử, ta thấy cậu ngứa người lắm hay sao mà đứng như vậy?
– Ta sợ cô chắc? – Ngụy Vũ Sơn cười đắc ý, – Ta đây đã luyện được rồi, uống được hẳn hai cân đấy nhé.
Diệp Lăng Ba chẳng quan tâm hắn uống được bao nhiêu. Cô đi đến bên cạnh Thôi Cảnh Dục, mỉm cười đầy ẩn ý:
– Thôi Hầu gia? Lời hứa đáng giá ngàn vàng, huynh hẳn sẽ không chống lại lời của lệnh quan đâu nhỉ?
Thôi Cảnh Dục chỉ thản nhiên đáp:
– Tiểu thư nói là được.
– Vậy ta muốn huynh uống một chén rượu, – Cô chậm rãi nói xong, chờ Thôi Cảnh Dục nâng chén lên mới bổ sung, – Nhưng trước đó huynh phải kính một người một chén, sau khi người đó uống xong huynh mới được uống.
Những người xung quanh dù ngốc đến đâu cũng biết cô muốn Thôi Cảnh Dục kính ai.
– Lăng Ba!
Thanh Lan lập tức hắng giọng cảnh cáo. Lăng Ba, tuy ngoài mặt hung hãn, nhưng trước mặt nàng lại tỏ ra yếu thế:
– Tỷ tỷ, muội đang là lệnh quan, tỷ tỷ lại trái lệnh, sao muội hô hào mọi người được nữa?
– Chẳng phải chỉ là một thẻ lệnh hoa thôi sao? Lại bày đặt ra vẻ hiệu lệnh mọi người?
Ngụy Vũ Sơn lập tức cất tiếng cười nhạo. A Thố còn chưa kịp lườm sang, Lăng Ba đã nhanh chóng cướp lời:
– Ngụy Vũ Sơn trái lệnh, phạt một chén trước.
– Uống thì uống, ta còn sợ cô sao? – Ngụy Vũ Sơn cũng hung hăng đáp lại.
Lăng Ba lại cười gian xảo dặn dò nha hoàn:
– Lục Ngạc, thả thêm nhiều đường vào rượu, có mật ong thì càng tốt.
Mặt Ngụy Vũ Sơn lập tức nhăn lại như nếm phải khổ qua. Ngụy Tiểu Hầu gia không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ ngọt. A Thố nhìn thấy thì mỉm cười:
– Nhị tỷ nói đúng, phải ngọt chết huynh ấy mới được.
Nghe A Thố nói vậy, Hàn Nguyệt Khởi đang say khướt ngồi bên cạnh cô bé khẽ ngoảnh đầu nhìn lại. Song, tất cả mọi người lúc này đều đang chú ý đến Lăng Ba nên không ai nhận ra động thái đó.
– Được rồi, bây giờ không ai cản ta hành lệnh nữa, – Lăng Ba bật cười khanh khách. – Thôi Hầu gia, huynh rót một chén đi.
Thôi Cảnh Dục mặt lạnh rót một chén rượu, vừa định hướng tới Thanh Lan thì bị Lăng Ba gọi lại.
– Ta còn chưa nói rót cho ai, chén rượu này trước tiên phải mời ta.
Cả bàn tiệc lập tức cười vang, Lăng Ba cũng bật cười.
– Thôi Hầu gia tưởng phải kính ai vậy?
Thôi Cảnh Dục chỉ đanh mặt không nói lời nào, cầm chén rượu kính Lăng Ba.
– Sao Thôi Hầu gia chỉ chúc rượu mà không nói gì? – Lăng Ba trêu chọc.
– Mời tiểu thư, – Thôi Cảnh Dục chỉ đáp lại một cách khô khan.
Chậc, cái vẻ ghi thù đó kìa. May mà hiện tại y không phải tỷ phu của mình, không thì không biết y còn làm giá thế nào nữa. Lăng Ba chỉ biết thầm mắng: Hay lắm Thôi Cảnh Dục, ta đây khổ sở nối hồng tuyến cho hai người, vậy mà một chén rượu cũng không xứng để uống ư?
Trong lòng thì mắng thầm, nhưng ngoài miệng Lăng Ba vẫn cười tươi rói.
Ngụy Vũ Sơn tuy không biết mười tám tháng giêng là sinh nhật Lăng Ba, nhưng lại biết mùng ba tháng mười là sinh nhật Thôi Cảnh Dục. Lời Lăng Ba vừa nói ra, mọi người liền hiểu ý ngay.
Mặt Thôi Cảnh Dục tối sầm lại. Y im lặng nâng chén rượu lên uống cạn, tỏ ý nhận phạt.
Cách giải đề của Hàn tỷ tỷ không sai, đáng tiếc sau đó lại uống rượu nên làm loạn hết cả lên. Có lẽ Hàn tỷ tỷ không hiểu những người như Thôi Cảnh Dục hay Thanh Lan, không thể ép buộc, cũng chẳng thể dụ dỗ. Cách duy nhất là nắm lấy nhược điểm quá đỗi có trách nhiệm của họ mà thôi.
Nếu đổi thành người khác, chiêu này ắt không có tác dụng. Hôn ước đã bỏ rồi, sinh nhật của người trong nhà cô thì còn liên quan gì đến y nữa. Nhưng Thôi Cảnh Dục là người có thể trở thành danh tướng, tính trách nhiệm mạnh mẽ thế nào thì không cần phải nói. Năm đó y đã hứa sẽ coi Lăng Ba và Yến Yến như muội muội, lời này đương nhiên y vẫn nhớ đến bây giờ.
Nhưng trong bữa tiệc này, còn có người ý thức trách nhiệm hơn cả Thôi Cảnh Dục. Lăng Ba vừa bắt bí y xong, Thanh Lan đứng phía sau cô đã áy náy lên tiếng:
– “Thật ra tỷ cũng nên bị phạt một chén, vì đã hứa hẹn bừa bãi làm muội và Yến Yến bị tổn thương.
Nàng vừa dứt lời, lòng Lăng Ba đã trĩu nặng. Quả nhiên trong tiệc có đến hai người bị chọc giận. Ngụy Vũ Sơn, tên khốn đó lập tức la hét:
– Chỉ tổn thương Diệp Lăng Ba và Yến Yến thôi sao? Mẫu thân ta đến giờ vẫn còn đau lòng đấy.
Thôi Cảnh Dục bình tĩnh hơn Ngụy Vũ Sơn nhiều. Y chỉ cười lạnh một tiếng rồi uống thêm một chén rượu.
Lăng Ba vừa giận vừa buồn cười. Hóa ra, nói Doãn Hồng Huyên như hũ nút, vậy tên này là gì? Thanh Lan nói mình hứa hẹn bừa bãi, y nghe lại thành nàng hối hận vì đã đính hôn. Chắc chắn trong lòng y đang sôi sùng sục, nhưng lại không thể la hét ầm ỹ như Ngụy Vũ Sơn nên mới bày ra cái vẻ “cá chết” kia, chẳng biết để cho ai xem.
Chẳng trách đều nói người sinh mùa đông thì thù dai.
Nhưng Diệp Lăng Ba cũng mặc kệ, cô chỉ biết nối tơ hồng, nên bèn nhân cơ hội này nói:
– Vậy thì tốt, Thôi Hầu gia kính tỷ tỷ ta một chén đi. Ân oán giữa hai người nên tự giải quyết chứ.
– Nói hay lắm, – Hàn Nguyệt Khởi lập tức mượn cơ hội nâng chén rượu, – Ta cũng bồi một chén, ta là bà mối.
Rượu tạ ơn trừ lúc động phòng còn uống vào lúc nào nữa? Lời này của Hàn Nguyệt Khởi như lưỡi dao đâm thẳng vào tâm sự của hai người. Nhưng cả hai vẫn im lặng, chỉ có Lăng Ba là tiếp tục thúc giục:
– Được rồi, lệnh quan này sắp từ nhiệm rồi, hai người còn định trái lệnh ư?
Mặc cho Lăng Ba nhắc đến chuyện quên sinh nhật mình, Thôi Cảnh Dục chẳng để tâm những chuyện râu ria, chỉ nâng chén đến trước mặt Thanh Lan. Lăng Ba nhìn mà hoảng hốt, một người tuấn tú, anh dũng như thần đó, nếu có thể làm tỷ phu của mình thì tốt biết mấy. Ngoại trừ người như vậy, còn ai xứng với Thanh Lan nữa đây?
Thế mà họ lại cứng đầu như vậy, uổng phí cả một thanh xuân tươi đẹp.
Thanh Lan cũng đứng dậy, những cánh hoa đỏ thắm mềm mại rơi rụng. Nàng mặc bộ áo trắng tôn lên gương mặt như ngọc, tóc đen như mực bồng bềnh tựa mây, vài sợi khẽ lướt qua gương mặt tựa như vầng trăng. Vì rượu, đuôi mắt nàng hơi ửng đỏ, nàng khẽ cụp mắt, tựa đóa sen đang nở rộ trên làn nước.
Thôi Cảnh Dục mặc cẩm bào gấm đen đứng đối diện nàng, tạo nên một cảnh đẹp mà không sân khấu nào có thể tái hiện. Đúng là duyên trời tác hợp. Y kính nàng một chén, chén còn lại tự mình uống cạn. Khoảnh khắc ấy ngắn ngủi như sao băng vụt qua. Đôi bích nhân của bốn năm trước, lại bị vận mệnh trì hoãn đến tận hôm nay.
Lăng Ba cũng uống rượu, nên hai mắt mới nóng ran như vậy.
Cô không tin thẻ hoa, nhưng lời phán lại khiến cô không thể không tin. ‘Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, Tự thị hoa trung đệ nhất lưu’. Người đẹp nhất bàn tiệc hiển nhiên là Thẩm Bích Vi và A Thố, vừa vặn mặc xanh và đỏ. Thanh Lan có thần thái, Hàn Nguyệt Khởi lại có quý khí. Chỉ riêng Diệp Lăng Ba có gương mặt tầm thường nhạt nhẽo. Dựa vào đâu mà cô lại là bậc nhất trong các loài hoa?
Chỉ có thể dựa vào khí phách trong lòng, cô quyết tâm nối lại dây tơ hồng này. Lăng Ba là muội muội tốt nhất trên đời, vĩnh viễn sẽ không phụ lòng Diệp Thanh Lan.
Rút thẻ xong, Lăng Ba cũng từ chức lệnh quan, giao lại cho những người khác chơi tiếp. Thực ra lúc này chỉ còn A Thố và Yến Yến, hai đứa nhỏ chỉ rút bừa cho có lệ.
Thẩm Bích Vi đang giảng thơ từ cho Yến Yến thì bỗng nghe Lăng Ba hỏi:
– Ta hỏi cô một bài thơ được không?
Nếu là bài thơ khác thì làm gì có chuyện nên hỏi hay không. Đáng tiếc Thẩm Bích Vi đang bị Yến Yến làm phân tâm, nên không nghĩ ngợi cẩn thận, chỉ đáp:
– Cô nói đi.
– Là một bài thơ viết về tết: ‘Hỏa thụ ngân hoa xúc mục hồng, Yết thiên cổ thúy náo xuân phong.’ Đây là thơ của ai?
Lăng Ba đọc lại câu thơ Bùi Chiếu đã thuận miệng đọc ra ngày hôm đó.
– Ta không hiểu thơ từ, nhưng nghe có vẻ giống như tác phẩm của phụ nữ.
Cô không thích sách vở, nhưng bên cạnh có Thẩm Bích Vi và Thanh Lan nên vẫn có gu thẩm mỹ tốt. Quả nhiên, Thẩm Bích Vi liền nói:
– Quả thật là của phụ nữ, tên là Chu Thục Chân. Từ của cô ấy rất hay, thơ cũng không tồi. Bài thơ này là một trong ba bài thơ đêm Nguyên Tiêu của cô ấy.
‘Hỏa thụ ngân hoa xúc mục hồng,
Yết thiên cổ xuý náo xuân phong.
Tân hoan nhập thủ sầu mang lý,
Cựu sự kinh tâm ức mộng trung.
Đãn nguyện tạm thành nhân khiển quyển,
Bất phương thường nhậm nguyệt mông lung.
Thưởng đăng na đắc công phu tuý,
Vị tất minh niên thử hội đồng.’
Những bài từ của bà luôn da diết buồn thương. Mặc dù viết về đêm Nguyên Tiêu, nhưng vẫn mang theo sự tiếc nuối.
Lăng Ba nghe xong thì rũ mắt.
Biết ngay mà.
Chàng đọc bài thơ Nguyên Tiêu, giấu sự tiếc nuối vô tận trong không khí rộn ràng. Chàng chính là tên khốn kiếp như vậy, đã sớm biết mọi chuyện thế gian không như ý, nên luôn chuẩn bị tâm lý cho thất bại.
Nửa sau buổi tiệc mọi người đã tản ra, du ngoạn ngắm cảnh. Thẩm Bích Vi vẫn giảng thơ cho Yến Yến, Thanh Lan thì đi thu xếp thức ăn và chuẩn bị món nóng để xua tan cái lạnh. Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, chuẩn bị kéo Thôi Cảnh Dục theo để nối tơ hồng.
Lăng Ba bỗng nảy ra một ý nghĩ, muốn vào rừng hoa đào tìm thử xem Bùi Chiếu có ở đó không.
Liễu Nhi thấy cô đi vào rừng đào, ban đầu còn tưởng tiểu thư muốn ngắm hoa. Đến khi thấy cô càng đi càng sâu, nàng mới bắt đầu lo lắng, liên tục gọi ‘tiểu thư’. Nhưng cô hầu không đuổi kịp, đành bị Lăng Ba bỏ lại phía sau.
Cô thấy những cây bích đào nở rộ, rực rỡ như những dải lụa tươi màu. Trên cành hoa nở, dưới gốc cây là những lớp cánh hoa chất chồng như một tấm thảm. Lăng Ba vịn vào thân đào xù xì, chậm rãi tiến về phía trước. Giống như lời Thanh Lan từng nói, yêu thích một người, dường như cả ngày đều đi trên mây.
Có lẽ do uống rượu nên hai mắt cô nóng ran, nhưng trong lòng lại thấy chua xót. Lăng Ba biết mình sẽ chẳng tìm thấy, giống như những nguyện vọng của cô đều tan thành mây khói. Cuối cùng vẫn là nước chảy hoa trôi, có đầu mà không có cuối.
Năm mẫu thân qua đời, Lăng Ba đã hình thành thói quen này, luôn thích dùng những chuyện nhỏ để đoán lành dữ. Giống như lần cô dùng trà để dự đoán hung cát lúc ở phủ công chúa. Nói ra thật buồn cười, chẳng qua cô chỉ muốn tìm kiếm một dấu hiệu mà thôi.
– Diệp tiểu thư đang tìm ta sao?
Một giọng nói bỗng vang lên phía sau Lăng Ba.
Lăng Ba ngoảnh lại nhìn. Bùi Chiếu đang mặc bộ áo xanh cô may, đứng dưới gốc đào. Chàng vẫn khẽ cười, lặng lẽ nhìn cô.
Trong phút chốc đó, Lăng Ba cứ ngỡ đó là ảo giác. Cô tiến về phía chàng, Bùi Chiếu cũng tiến lên. Lăng Ba vô thức lùi lại phía sau, trong lòng lại trở nên mềm yếu.
Nhưng chàng thật sự ở đây.
Đôi mắt hoa đào, thân hình thon dài tựa khổng tước, vẻ phong lưu, những câu chuyện cười và cả cái tính không chịu cầu tiến của chàng…
Lăng Ba biết rõ đây là một trận chiến mình sẽ thua, nhưng cô vẫn không nhịn được mà muốn đánh cược một lần. Gió xuân mang theo hương hoa đào v**t v* gương mặt, khiến ngay cả người có tâm địa sắt đá cũng phải đầu hàng vào khoảnh khắc này.
– Nếu là ta thì sao?
Lăng Ba dùng giọng nói đầy men say hỏi Bùi Chiếu.
Hóa ra, ngay cả người thông minh như chàng cũng có lúc nghe không hiểu.
– Cái gì cơ?
Chàng ngơ ngác hỏi lại.
Chàng tiến về phía trước, giống như Lăng Ba luôn không thể kìm được mà bước về phía chàng. Gần thêm một chút, gần thêm một chút, đến nỗi cành hoa đào trên đầu cũng ngả bóng xuống đầu hai người, đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ nốt ruồi dưới đuôi mắt chàng.
Lăng Ba tựa trên gốc cây đào, ngẩng đầu nhìn chàng, rồi hỏi ra câu hỏi vẫn luôn xoắn xuýt trong lòng.
– Nếu là ta thì sao hả Bùi Chiếu? – Cô nghiêm túc hỏi, – Liệu ta có đáng để huynh cầu tiến một lần không?
Bùi Chiếu ngẩn ra, hiển nhiên chàng cũng không ngờ Lăng Ba lại hỏi câu đó.
Nhưng chàng không trả lời.
Bởi vì chàng đột nhiên nghiêm mặt, nghiêng đầu nhìn về hướng khác phía sau. Đây là lần đầu tiên Lăng Ba thấy chàng lộ ra vẻ mặt này. Bình thường chàng luôn lười nhác, tùy tiện, lúc nào cũng cười hì hì, thậm chí hay ba hoa kể chuyện, hững hờ với mọi thứ.
Nhưng hiện tại, chàng nhíu mày, ánh mắt sắc lẹm nhìn ra phía sau, tựa như lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ.
Lăng Ba nhận ra đó hẳn là sát khí.
Bùi Chiếu đứng chắn trước mặt cô, chăm chú nhìn về một hướng nào đó, vểnh tai lắng nghe, đến cặp lông mày thanh tú cũng cau chặt lại.
– Tiếng gì vậy?
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 96: Sát khí
10.0/10 từ 18 lượt.
