Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 95: Lời phán
‘Có gì tốt hơn chứ?’ Cô không biết. Chẳng qua là được cùng ngắm hoa đào, uống rượu, kể chuyện hài, dựa vào gió xuân lén lút nhìn chàng đứng dưới hoa thôi. Nhưng cô cũng đành ngậm ngùi tiếc nuối, vì tên khốn Bùi Chiếu này vẫn không cầu tiến. Hai mươi tư yến tiệc, thế mà một yến chàng cũng không chịu tham gia cho tử tế, khiến cô chẳng có cơ hội cùng chàng ngắm hoa xuân.
Cũng là nối tơ hồng, nhưng Hàn Nguyệt Khởi lại không dùng cách trực tiếp như Lăng Ba. Nàng ấy chỉ cười nói:
– Yên tâm, ta không ép mọi người uống rượu. Ai uống, ai không, sẽ do thẻ hoa quyết định.
Nàng ấy vừa nói, vừa đặt một nắm thẻ ngà lên bàn. Hóa ra đó là những thẻ hoa, ánh mắt các cô gái lập tức sáng rực lên.
– Muội đã nghe nói trong kinh có tục bói bằng thẻ hoa, chỉ chưa được thấy tận mắt. – A Thố tò mò cầm một chiếc thẻ lên ngắm nghía, – Mỗi thẻ đại diện cho một loại hoa phải không? Nghe nói bên trên còn có lời phán. Thẻ có bị lặp lại không? Liệu có linh nghiệm thật không?
Hàn Nguyệt Khởi lấy ống thẻ ra, mỉm cười giải thích:
– rò thẻ hoa này năm đó chúng ta chơi rất nhiều, chỉ có ta vẫn chưa chơi thử. Ít người thì không đủ, đông người lại không ai rảnh, cứ bị chuyện khác kéo đi. Thế nên, đến tận lúc ta đính hôn vẫn chưa được chơi. Nhân lúc hôm nay tụ họp đông đủ, chúng ta chơi một lát đi, coi như là thành toàn cho tiếc nuối năm đó của ta.
Hàn Nguyệt Khởi đã nói đến vậy, đương nhiên mọi người đều ngồi xuống chơi. Đầu tiên, nàng ấy phải rào trước:
– Chơi trò này đầu tiên phải thành tâm. Dù rút ra thẻ gì cũng không được tức giận. Nếu lời trên thẻ tốt, đương nhiên là vạn sự như ý. Nếu lời không tốt cũng chỉ là trò chơi thôi, tuyệt đối không được coi là thật.
Thấy nàng ấy đã bắt đầu hứng thú, mọi người đương nhiên chiều theo. Thật ra, các cô gái cũng chưa được chơi trò này mấy, đến cả Phó Vân Nhị cũng hăm hở nói:
– Năm đó ta cũng từng chơi, nhưng đông người quá. Khi rút phải thẻ giống người khác, ta liền bị họ giành lấy, nói rằng đó không phải của ta.
Mọi người vẫn chưa hiểu, chỉ có Lăng Ba phản ứng nhanh nói:
– Chắc là chơi với đám của Lư Văn Nhân rồi.
– Phải đó. – Phó Vân Nhị thành thật thừa nhận. – Ta rút trùng thẻ với Lư Văn Nhân. Cô ta nói đó là của cô ta, ta không xứng nên đã giành lấy mất.
Doãn Hồng Huyên nghe xong, mặt đã lạnh băng. Chỉ có Phó Vân Nhị hiền lành nên không cảm thấy oán giận.
– Là câu nào?
Mọi người lập tức hỏi dồn, nhưng Phó Vân Nhị lại không chịu nói. Cũng may nha hoàn đã rót rượu và thức ăn cũng đã được dọn lên đủ cả. Hàn Nguyệt Khởi làm chủ nhà, lập tức đưa ống thẻ cho Phó Vân Nhị, nói:
– Vậy thì hôm nay để Vân Nhị rút trước, coi như là bù đắp cho tiếc nuối năm đó.
Không tránh được, Phó Vân Nhị đành phải nhận lấy. Cô thành kính nhắm mắt lại, cầm ống thẻ xóc một hồi, làm rơi một tấm thẻ lên thảm gấm. Mọi người vội xúm vào xem. Cô vừa cầm lên đọc, hai mắt đã trợn tròn.
– Chuẩn thật đấy, – Cô kinh ngạc nói, – Lẽ nào thẻ hoa linh nghiệm như vậy sao? Tại sao lại là câu này?
Hàn Nguyệt Khởi là người đầu tiên đọc được, nàng ấy lập tức cười ngặt nghẽo. – Câu này các muội còn là tiểu thư, chưa được đọc đâu.
Những người khác nghe xong cũng đành thôi. Chỉ có Thẩm Bích Vi không để tâm, tức thời giật lấy và đọc lên thành tiếng:
– ‘Tiêu liêu chi thực, phồn diễn doanh thăng’ (1). Đây không phải Kinh thi sao? Câu tiếp theo là ‘Bỉ ký chi tử, thạc đại vô bằng’. Cây tiêu này chính là sơn thủ du, ngụ ý khen cô gái có nhiều con cái, còn có giải thích là nam nữ gặp gỡ. Lư Văn Nhân học hành kiểu gì mà lại cướp cái này?
Thẩm Bích Vi dù sao cũng là tiểu thư chưa gả. Vừa nói đến đoạn con cái, Hàn Nguyệt Khởi đã lập tức ra hiệu ngăn lại. Thấy Thẩm Bích Vi hỏi vậy, Hàn Nguyệt Khởi bèn nói:
– Muội đọc mặt sau đi, Lư Văn Nhân muốn giành chính là cái này.
– Người rút được thẻ này, về sau phúc lộc vô tận, con cháu vinh hiển. – Thẩm Bích Vi đọc.
Mặt Phó Vân Nhị đã đỏ chót. Tính cách cô vốn nhút nhát, dù đã lấy chồng mấy năm nhưng vẫn không thay đổi. Cô lập tức muốn lấy lại thẻ hoa, xấu hổ nói:
– Mọi người trêu đùa rồi.
– Không được, không được, như vậy không được. – Hàn Nguyệt Khởi vội giữ lại, nói, – Trên thẻ còn viết mọi người trên tiệc cùng uống một chén mà. Nghe nói muội sắp có quý tử rồi, còn không cho chúng ta xem kỹ cái thẻ này một chút à?
– Đâu có quý tử nào, – Phó Vân Nhị đỏ bừng mặt giải thích. – Các tỷ đừng đùa, muội có A Man là đủ rồi.
Doãn Hồng Huyên cũng nói:
– Đúng rồi, A Man chính là quý tử của chúng ta. Sức khỏe Vân Nhị không tốt, chúng ta chưa muốn có thêm con.
Vốn dĩ Phó Hồng Huyên luôn là người trầm lặng, kiệm lời, thế mà giờ đây hắn lại lên tiếng, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, ngay cả Thẩm Bích Vi cũng phải nhìn hắn với ánh mắt khác xưa. Hàn Nguyệt Khởi đâu chịu buông tha, lập tức cười trêu:
– Ta thấy đây không phải chuyện con cái đâu, chắc chắn là có tình ý với nhau rồi.
Mọi người đều là con gái, muốn cười cũng không dám cười. Chỉ có đôi vợ chồng son này vốn không giỏi ăn nói, bị Hàn Nguyệt Khởi trêu chọc đến đỏ bừng cả mặt.
– Hai người uống trước đi, quý tử còn chưa uống, chúng ta nào dám uống.
Cười đùa một lúc, không khí tiệc cũng trở nên vui vẻ hơn. Mọi người cùng uống một chén, đến Thôi Cảnh Dục cũng không từ chối. Hàn Nguyệt Khởi cố ý trêu chọc:
– Không biết bây giờ tửu lượng của Thôi Hầu gia thế nào, ta nhớ ngày xưa tửu lượng của huynh rất tốt.
– Tửu lượng của Thôi ca vẫn tốt lắm, trong tiệc khải hoàn còn uống cả ngàn chén không say đấy. – Ngụy Vũ Sơn vội chen vào.
Thôi Cảnh Dục không nói lời nào, chỉ yên tĩnh uống rượu. Loại rượu Huệ Xuân Tuyền đến cả nữ giới cũng uống được này đối với y chẳng khác gì nước lã. Hàn Nguyệt Khởi trêu chọc y, đương nhiên không phải chỉ vì chuyện này.
Diệp Thanh Lan chỉ yên lặng ngồi đối diện, dường như cũng chẳng quan tâm đến lời Ngụy Vũ Sơn.
Nàng sẽ không cản y uống rượu như bốn năm trước.
Hàn Nguyệt Khởi lập tức giục Thẩm Vân Nhị đổ xúc xắc. Viên xúc xắc lăn ra số hai, đúng là Thẩm Bích Vi. Cô nàng không đợi ai hối thúc, đã vội xóc ống thẻ. Một tấm thẻ rơi ra, Thẩm Bích Vi chỉ vừa liếc mắt nhìn đã cười gằn:
– Ta biết ngay nhất định sẽ là câu này mà.
Diệp Lăng Ba giật lấy xem, đọc xong cũng bật cười.
– Lần này Thẩm phu nhân yên tâm rồi nhé.
Tức thì, cả A Thố và Yến Yến đều tranh nhau muốn xem, cuối cùng do Hàn Nguyệt Khởi nhận lấy, đọc:
– ‘Ám ám đạm đạm tử, dung dung dã dã hoàng. Nguyện phiếm kim anh vũ, thăng quân bạch ngọc đường’(2). Là hoa cúc. Mặt sau viết: Hoa cúc ẩn dật, phóng khoáng, có quý khí của bậc quân tử. Người lấy được thẻ này nhất định có rể quý. Người có thẻ hoa quế uống cùng một chén, mọi người cùng bàn chúc mừng một chén.
– Tỷ còn đọc nữa! Để xem muội có bẻ gãy cái thẻ này của tỷ không! – Thẩm Bích Vi tức thì nổi giận.
Lúc này, chỉ có Diệp Lăng Ba mới dám cười trêu Thẩm Bích Vi. Cô kéo nàng ngồi xuống, dỗ dành:
– Được rồi, được rồi. Cô không thích lời trên thẻ thì cứ xem như không có. Nhưng phải nói, cái thẻ hoa này cũng chuẩn thật đấy, ngoài hoa cúc ra, còn loài hoa nào xứng với cái tính bướng bỉnh của cô nữa? Mau ngồi xuống đi, mọi người cùng uống với cô một chén nào.
Vậy thì muội phải rút được thẻ hoa quế đấy, – Hàn Nguyệt Khởi cũng cười nói. – Vừa hay cả hai loài hoa đều nở vào mùa thu, đúng là một đôi. Không uổng tình nghĩa hai đứa từ nhỏ đến giờ.
Diệp Lăng Ba lập tức bạo dạn nói:
– Vậy Hàn tỷ tỷ và tỷ tỷ của muội cũng là một đôi đấy nhỉ, không biết là hoa gì thôi. Để xem thẻ hoa này có đoán trúng không nhé!
Lời này vừa thốt ra, ngay cả Thanh Lan cũng phải biến sắc. Nàng và Hàn Nguyệt Khởi thân nhau từ nhỏ, hiếm khi cãi vã. Nàng cũng hiểu rõ, chuyện với Thẩm Vân Trạch, dù Hàn Nguyệt Khởi không nói ra nhưng trong lòng nàng ấy cũng rất đau khổ. Dù có tinh thông đạo làm phu nhân đến đâu đi nữa, nàng ấy vẫn chỉ là một cô gái hai mươi tư tuổi, làm sao có thể không đau lòng trước sự phản bội của phu quân?
Mình lại chọn đúng lúc này để giận dỗi nàng ấy, thật sự là không nên.
Cái thẻ hoa này đúng là thật chuẩn. Thẩm Bích Vi vừa ném xúc xắc ra số chín, quả nhiên là Hàn Nguyệt Khởi. Nàng ấy cũng không ngờ chưa gì đã đến lượt mình, chỉ vừa lắc ống thẻ một cái đã có một thẻ rơi xuống thảm gấm.
Nàng ấy vừa nhặt thẻ lên, đọc xong thì mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang theo một nét bi thương.
– Quả thật là đúng rồi, – Nàng ấy thì thầm. – ‘Hàn mai tối kham hận, trường tác khứ niên hoa’ (3). Hoa mai cao thượng, người rút được thẻ này sẽ một mình uống một chén, không cần ai uống cùng.
– Tại sao lại không có lời phán?
Thẩm Bích Vi còn định hỏi thêm, thì bị Diệp Lăng Ba nhéo cho một cái, đành im lặng.
Diệp Lăng Ba nâng chén rượu lên, an ủi:
– Chẳng phải bình thường Hàn tỷ tỷ thích nhất là hoa mai ư? Có thể thấy hoa mai cũng hiểu phẩm cách của tỷ tỷ, là loài hoa hợp với tỷ tỷ nhất. Muội sẽ uống một chén với tỷ tỷ.
– Muội cũng uống một chén, – Thẩm Bích Vi vội nói tiếp.
Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười buồn, đáp lại.
– Không sao, thấy được thẻ hoa mai, ta đã rất hài lòng rồi. Bài thơ này cũng hợp với ta, mọi người đều tiến về phía trước, chỉ có ta mãi lưu luyến hoa năm cũ, chẳng phải điều này rất đáng ghét sao? Lời phán cũng hợp. Chỉ tiếc là hoa mai nở vào mùa đông, đã định không có bạn bè.
Nàng ấy bưng chén rượu lên, vừa định uống cạn một hơi thì bị một bàn tay cản lại.
Diệp Thanh Lan lướt qua Diệp Lăng Ba, khẽ cười với Hàn Nguyệt Khởi.
– ‘Kỷ độ hàn lai vọng xuân quy, mai hoa diệc hữu lạc lệ thì’, – nàng nhẹ nhàng mỉm cười nói. – Thơ của Lý Nghĩa Sơn tuy hay, nhưng ta lại thích Dị An Cư Sĩ hơn. Ai nói chỉ có cùng mùa mới có thể làm bạn? Ta lại nghĩ hoa mai là hoa chờ xuân, hoa của cả một năm đều có thể làm bạn. Ta sẽ uống cùng muội chén rượu này.
Thanh Lan nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Hàn Nguyệt Khởi cũng rơi lệ, hai người cùng uống một chén rượu. Không chờ Hàn Nguyệt Khởi đổ xúc xắc, Thanh Lan đã cầm ống thẻ lên, nói:
– Để ta rút thẻ này đi.
Nàng tùy tiện rút một thẻ. Trên tấm thẻ hoa bằng ngà voi là những chữ nhỏ được khắc, sơn màu đỏ thắm. Phía sau khắc hoa văn và lời phán, vừa nhìn đã thấy rất tinh xảo. Lăng Ba không đợi Thanh Lan đọc, đã ghé sát lại xem câu thơ trên thẻ. Vừa nhìn rõ, cô khẽ rùng mình.
Quả thật chẳng trách mọi người lại tin vào việc bói thẻ hoa. Đến cả một người không tin số mệnh như Lăng Ba, hôm nay cũng phải rùng mình sợ hãi.
Nếu đổi lại là cô, hẳn cô đã không thể bình tĩnh ngồi ở đây. Đối diện với người lẽ ra mình phải gả nhưng cuối cùng lại không thể, và rồi đọc lên câu này.
Nhưng Thanh Lan lại làm được.
Nàng bình tĩnh ngồi trên thảm gấm, không nhanh không chậm đọc lên:
– ‘Đương niên bất khẳng giá xuân phong, Hồng y thoát tận phương tâm khổ’ (4). Người rút được thẻ này chắc chắn sẽ lấy chồng muộn, không cần uống rượu. Mỗi người cùng bàn hãy uống một chén để đưa tiễn gió đông.
Mọi người xung quanh lập tức trở nên yên lặng.
Chỉ có Thẩm Bích Vi là thản nhiên nói:
– Là hoa sen.
– Là hoa sen.
Thanh Lan bình tĩnh đáp lại. Nàng thậm chí còn mỉm cười, cụp mắt, đọc cả bài thơ ra dưới ánh mắt của Thôi Cảnh Dục.
– Là thơ của Hạ Chú, đảo ngữ một câu thôi.
Nàng khẽ đọc:
‘Dương liễu hồi đường,
Uyên ương biệt phố,
Lục bình trướng đoạn liên chu lộ.
Đoạn vô phong điệp mộ u hương,
Hồng y thoát tận phương tâm khổ.
Phản chiếu nghênh triều,
Hành vân đới vũ,
Y y tự dữ tao nhân ngữ.
Đương niên bất khẳng giá xuân phong,
Vô đoan khước bị thu phong ngộ.’ (4)
Lăng Ba cũng không hiểu sao mình có thể cười được.
Nhưng cô vẫn gượng cười, nói:
– Chắc chắn người viết thẻ học vấn không tốt, sao hai câu lại ghép thành một? Câu thơ hoàn toàn không khớp ý. Sao không lấy gió đông, mà lại thành ‘hồng y thoát tận phương tâm khổ’?
Nhưng Lăng Ba biết rõ tại sao. Bởi vốn dĩ phải gả, nhưng cuối cùng lại không thể, đành phải khoác áo đỏ lên, rồi lại phải cởi xuống. Hoa sen cởi hết cánh hồng, chỉ còn lại đài sen, chẳng phải tim sen rất đắng ư?
Trớ trêu thay, tên tự của Thôi Cảnh Dục lại là Đông Chiêu. Giờ đây y tuổi trẻ đã được phong hầu, đang lúc xuân phong đắc ý, hoàn toàn ứng với ý nghĩa của ‘gió đông’.
Từng chữ, từng câu đều chuẩn xác, quả thực như đang viết về Thanh Lan. Dù nàng có tài ăn nói đến đâu, giờ đây cũng chỉ thấy miệng đắng chát, không nói nên lời.
Chỉ có Thẩm Bích Vi còn tâm trạng để bàn thơ từ, nói:
– Viết như vậy cũng không phải là học vấn không tốt. Ta nghe nói bây giờ đang thịnh hành kiểu thơ ghép câu, chính là dùng hai câu ghép thành một. Chỉ cần hợp vần hợp điệu thì còn có thể hay hơn cả thơ gốc. Ví dụ như câu: ‘Dục bả tây hồ bỉ tây tử, canh yêu minh nguyệt thuyết minh niên’, nghe cũng rất thi vị đấy chứ.
Diệp Lăng Ba hận không thể lườm cho cô nàng một cái, chỉ đành nhéo Thẩm Bích Vi vài cái, không để cô nói thêm nữa.
Cô chỉ mải để ý Thẩm Bích Vi, mà không hề nhận ra Hàn Nguyệt Khởi sau khi hạ gục Lư Văn Nhân đã như chim sổ lồng. Lúc này, nàng ấy dứt khoát không giả vờ nữa, dựa vào men say mà cười nói:
Nhất thời, cả bàn tiệc chìm vào yên lặng.
Vì Diệp Lăng Ba biết câu chuyện ‘tiếu nhập hồ cơ tửu tứ trung’, nên cô lập tức nhìn về phía Thôi Cảnh Dục. Mặt y vẫn lạnh như băng, không chút thay đổi, chỉ đáp:
– Ta không hiểu ý của Thẩm thiếu phu nhân.
– Không hiểu là tốt nhất, – Hàn Nguyệt Khởi cười nói. – Hoa nở thì phải hái ngay, chớ đợi khi hoa đã lìa cành. Mọi người vẫn còn trẻ, đương nhiên có thời gian tươi đẹp để lãng phí, không hiểu cũng không sao…
– Nguyệt Khởi say rồi.
Thanh Lan ra hiệu cho Lăng Ba, cô lập tức giữ lấy chén rượu của Hàn Nguyệt Khởi, cười hì hì:
– Hàn tỷ tỷ, muội còn chưa rút thăm, tỷ phải tỉnh táo một chút chứ. Đến lúc đó, khéo muội sẽ bắt mọi người uống tận ba chén đấy.
– Ừ ừ, Lăng Ba nhất định sẽ rút được thẻ tốt, – Hàn Nguyệt Khởi cũng ngoan ngoãn đáp lời.
Diệp Lăng Ba cầm ống thẻ lên. Dù bề ngoài tỏ ra thản nhiên, nhưng thực chất cô cũng vô cùng sợ trò thẻ hoa này. Chủ yếu là vì nó quá chuẩn, câu nào câu nấy đều linh nghiệm, biết làm sao đây. Mọi người trong bữa tiệc này có lẽ vẫn chưa biết chuyện giữa cô và Bùi Chiếu, cô chỉ mong nó không bị lộ ra.
Cô cũng chẳng sợ rút phải thẻ xấu, còn câu nào xấu hơn câu ‘nước chảy hoa rơi’ chứ? Tóm lại là có đầu không kết.
Những chiếc thẻ bằng ngà voi lắc lư trong ống, mãi không thấy rơi ra. Lăng Ba đang nghi hoặc, bỗng cổ tay lệch một cái, một chiếc thẻ liền rơi xuống.
Chiếc thẻ này lại lật mặt dưới lên, cô tinh mắt nhìn thấy đóa hoa màu vàng, bỗng thấy rùng mình.
Là hoa quế.
Thật sự chuẩn đến phát sợ.
Nhưng dù sao cô cũng là Diệp Lăng Ba, dù bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ mặt bất động. Thật ra cô cũng không cảm thấy có gì khó tin, nhưng đọc được câu thơ vẫn thấy sững sờ.
Thẩm Bích Vi ghé lại, tựa trên bả vai cô, đọc.
– ‘Hà tu thiển bích thâm hồng sắc, tự thị hoa trung đệ nhất lưu’ (5).
Cô nàng cười nói.
– Vừa mới nhắc đến Dị An Cư Sĩ, đã có ngay thơ của Dị An Cư Sĩ rồi. ‘Ám đạm khinh hoàng thể tính nhu, tình sơ tích viễn chích hương lưu’ quả thật xứng đôi với câu ‘Ám ám đạm đạm tử, dung dung dã dã hoàng’ của ta. Đều để chỉ những màu mờ ảo theo cách viết của thơ Đường. Chỉ là hoa quế này sao xảo quyệt thế, còn biết mắng người.
.
.
.
(1) Câu trích trong bài Tiêu liêu 1 của Kinh thi.
Tiêu liêu chi thực,
Phồn diễn doanh thăng.
Bỉ ký chi tử,
Thạc đại vô bằng.
Tiêu liêu thư!
Viễn điều thư!
Bản dịch của Tạ Quang Phát:
Những chùm trái của cây tiêu,
Rườm rà hái được thật nhiều đầy thăng.
Vị kia to tát ai bằng,
Cây tiêu tươi tốt, cành giăng ra dài.
(2) Bài “Cúc” của Lý Thương Ẩn
Ám ám đạm đạm tử, dung dung dã dã hoàng.
Đào lệnh ly biên sắc, la hàm trạch lý hương.
Kỷ thì cấm trọng lộ, thực thị khiếp tàn dương.
Nguyện phiếm kim anh vũ, thăng quân bạch ngọc đường.
(3) Bài “Ức mai” của Lý Thương Ẩn
Định định trú thiên nhai,
Y y hướng vật hoa.
Hàn mai tối kham hận,
Trường tác khứ niên hoa.
Bản dịch trên thivien:
Chân trời dằng dặc mãi,
Trông ngóng cảnh phồn hoa.
Thương cảm cho mai lạnh,
Xuân về hoa cũ ra.
(4) Bài Đạp sa hành của Hạ Chú
Bản dịch thơ trên thivien:
Dương liễu quanh bờ,
Uyên ương bến nhỏ.
Bèo xanh chắn lối thuyền sen nọ.
Bướm ong chắc chẳng mến hương thầm,
Ruột đắng ngắt khi rời áo đỏ.
Soi đón nước triều,
Mây vần mưa đổ,
Quyến luyến nhà thơ nông nỗi tỏ.
Năm nao không chịu lấy gió đông,
Dè đâu bị gió tây làm lỡ.
(5) Bài Giá Cô Thiên – Quế Hoa của Lý Thanh Chiếu
Ám đạm khinh hoàng thể tính nhu
Tình sơ tích viễn chích hương lưu.
Hà tu thiển bích thâm hồng sắc,
Tự thị hoa trung đệ nhất lưu.
Mai định đố, cúc ứng tu,
Họa lan khai xử quan trung thu.
Tao nhân khả sát vô tình tư,
Hà sự đương niên bất kiến thu.
Editor Note: Chương này khó nhất là nó nhiều thơ quá. Có mấy bài mình tìm không ra luôn.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 95: Lời phán
10.0/10 từ 18 lượt.
