Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 94: Hoa đào


Đêm khuya, Trần gia chìm trong bi thương.


Trong phòng, Trần Diệu Khanh nằm liệt trên giường, toàn thân cháy đen không còn ra hình người. Hắn vẫn còn chút tỉnh táo, miệng không ngừng k** r*n vì những vết bỏng đau rát. Thái y đến khám xong cũng đành bó tay. Chung lão thái y đề nghị dùng ma phí tán để Trần Diệu Khanh qua đời trong giấc ngủ, nhưng liền bị Trần phu nhân đánh đuổi ra cửa. Bà ta nhất quyết ép lão thái y phải tìm ra thuốc tiên để cứu mạng con trai mình.


Ở gian ngoài, Lư Văn Nhân mặt xám như tro, lặng lẽ nghe từng tiếng r*n r* của Trần Diệu Khanh. Vú Lư bưng bát canh đến, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ khuyên nhủ:


– Thiếu phu nhân, cũng nên cố gắng ăn một chút đi. Thiếu gia phúc lớn mạng lớn, nhất định có thể tai qua nạn khỏi. Thiếu phu nhân đừng để tổn hại đến cơ thể của mình…


Bà ta còn chưa nói xong thì Lư Uyển Dương đã hớt hải đi vào, vừa cởi áo choàng vừa hỏi:


– Tỷ tỷ của ta sao rồi?


Lư Uyển Dương chẳng quan tâm đến sự sống chết của kẻ háo sắc như Trần Diệu Khanh, nhưng cô ta thực lòng lo lắng cho tỷ tỷ mình. Thấy Lư Văn Nhân như vậy, Lư Uyển Dương bèn nắm chặt lấy tay nàng ta.


Hai tay Lư Văn Nhân lạnh ngắt, cả người cứng đờ. Chỉ đến khi nhìn thấy Lư Uyển Dương, con ngươi của nàng ta mới chuyển động về phía cô ta.


– Là Hàn Nguyệt Khởi.


Đây là câu đầu tiên Lư Văn Nhân thốt ra. Giọng nói khàn khàn, chứa đầy oán hận khiến Lư Uyển Dương giật mình. Nàng ta căm hận nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, nhấn mạnh:


– Chắc chắn Diệp Thanh Lan cũng có phần, bốn năm trước họ đã hận ta, ta biết.


Vú Lư bên cạnh ra vẻ không đành lòng, cố gắng khuyên:


– Nhị tiểu thư, xin người hãy khuyên thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân nói cho chúng ta nghe thì không sao, chứ lời này mà truyền đi sẽ không hay đâu ạ.


Lư Uyển Dương khẽ nhíu mày. Dù sở hữu dung mạo thanh nhã, tinh xảo nhưng khi làm mặt lạnh, cô ta vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.


– Lui xuống cả đi.


Đám người hầu đành lui xuống. Thấy họ đã ra ngoài, Lư Văn Nhân vội vàng nắm chặt tay Lư Uyển Dương, nói:


– Họ đều không tin, nhưng tỷ biết chắc chắn là Hàn Nguyệt Khởi. Muội phải tin tỷ.



– Muội tin tỷ mà.


Không biết Lư Uyển Dương có tin thật hay chỉ đang động viên, nhưng từng lời cô ta nói ra đều rất chân thành.


– Muội biết trong lòng tỷ hiểu rõ. Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ, cũng không làm gì được họ.


Lư Văn Nhân rơi nước mắt.


Nàng ta nhìn vào gian trong, nơi Trần phu nhân vẫn đang gào khóc bên giường.


– Vô dụng! – Nàng ta nói.


Lư Uyển Dương đương nhiên hiểu Lư Văn Nhân đang mắng Trần phu nhân. Bà ta quả thật chỉ có vẻ ngoài ương ngạnh, bên trong lại yếu đuối vô cùng, chỉ biết dựa vào phụ huynh, chẳng có chút bản lĩnh sát phạt nào như hai tỷ muội họ.


– Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đang ở thế hạ phong, đành phải nhẫn nhịn thôi. Tỷ cẩn thận bảo vệ Lân Nhi và Nhạn Nhi. Chỉ cần chờ mười lăm, hai mươi năm nữa, chúng ta sẽ có tương lai.


Lư Uyển Dương khuyên nhủ.


– Bây giờ quan trọng nhất là muội phải tìm được tương lai trong Hoa Tín Yến. Tỷ muội chúng ta nương tựa vào nhau, mới có thể vượt qua được.


Lư Văn Nhân không trả lời, chỉ ôm đầu, gương mặt tràn đầy đau khổ. Nàng ta dường như đã nghe hiểu, nhưng cũng lại như không hiểu.


Mười lăm, hai mươi năm thật sự quá dài. Nàng ta đã từng trải qua những ngày đen tối như vậy, đương nhiên biết cảm giác đó khủng khiếp đến mức nào. Mỗi ngày mỗi đêm đều như đang ngâm mình trong một cái giếng sâu, không tìm được lối thoát nên đành phải chịu đựng. Nỗi đau đó vẫn lưu lại trong lòng. Dù có nắm được quyền lực to lớn hay phú quý huy hoàng, nàng ta vẫn luôn cảm thấy những ngày tháng đen tối ấy đang đuổi theo phía sau. Vì thế, nàng ta càng phải ngông cuồng, càng muốn hô mưa gọi gió để xua đuổi hơi lạnh đã ăn sâu vào xương tủy kia.


Bây giờ, nàng ta lại phải quay lại thời điểm đó, chờ đợi mười lăm, hai mươi năm để có lại vinh hoa phú quý. Chỉ cần tưởng tượng thôi, Lư Văn Nhân đã cảm thấy tuyệt vọng vô bờ.


Nhưng Lư Uyển Dương chỉ biết van lơn:


– Việc đã đến nước này, chúng ta đành phải làm vậy, còn có cách nào khác nữa đâu.


Lư Văn Nhân vẫn ngồi ngơ ngác ở gian ngoài. Lư Uyển Dương là tiểu thư khuê các, không tiện ngủ lại, đương nhiên phải trở về Lư gia. Tiểu muội vẫn còn một tương lai sáng lạn, giống hệt nàng ta của bốn năm về trước.


Người mất đi quyền lực thường cảm thấy kinh ngạc. Vì sao thời gian sung sướng được nắm quyền lại trôi qua nhanh đến vậy, còn nỗi đau thì cứ bám theo như hình với bóng? Bốn năm nàng ta chưa kịp nếm đủ mật ngọt đã kết thúc, trong khi phía trước chỉ còn lại bóng tối mênh mông.


Trong phòng, Trần phu nhân đột nhiên đau đớn khóc rống lên. Trần đại nhân cũng gầm thét, muốn Kinh Triệu Doãn phải bắt bằng được kẻ chủ mưu và hai chủ tớ đã hại con mình, đòi lóc thịt chúng, đồng thời điều tra kẻ nào đã tặng họ cho Trần Diệu Khanh.



– Kẻ hại con ta đừng hòng thoát được, tất cả phải bị lăng trì xử tử!


Có vẻ Trần Diệu Khanh đã tắt thở, hoặc cũng không còn sống được bao lâu nữa. Lư Văn Nhân nghe thấy tiếng Trần phu nhân chửi bới mình:


– Nó còn giả vờ gì nữa? Ta là mẫu thân ruột còn chưa phát điên, nó đã không chịu nổi rồi sao?


Hôn nhân chỉ kéo dài bốn năm, sau đó nàng ta còn phải để tang ba năm. Lúc trước, bà ta khách khí với nàng ta chỉ vì chuyện kết hôn của Trần Mộng Liễu cần nàng ta giúp đỡ, bản thân nàng ta cũng đã lung lạc được Trần Diệu Khanh. Bây giờ phải chịu tang, ba năm liền không thể tham dự Hoa Tín Yến. Ba năm sau, giới phu nhân kinh thành sẽ thay đổi, còn ai nhớ đến nàng ta? Khi ấy, chẳng qua nàng ta chỉ là một quả phụ của Trần gia, phải sống nhờ cha mẹ chồng, còn có giá trị gì nữa?


Đến lúc đó, Trần phu nhân chắc chắn sẽ muốn cướp hai đứa trẻ từ tay nàng ta để nuôi dưỡng, không chừng còn phải đấu một trận đổ máu.


Lư Văn Nhân đã nhìn thấy rõ tương lai của mình, nhưng không còn cảm thấy đau khổ nữa, chỉ còn sự tê dại.


Dù sao, cũng chỉ là một bà già vô dụng mà thôi.


Nàng ta không do dự nữa, lập tức gọi vú Lư, dẫn bà ta về phòng để lấy một thứ. Lư Văn Nhân còn tiện thể gọi luôn lão chồng của vú Lư, người gác cổng cũ của Lư gia, đến.


Vú Lư do dự nói:


– Tiểu thư, chúng ta làm vậy thật sao?


– Đã đến nước này rồi, bà còn hỏi ta? – Lư Văn Nhân lại bật cười, – Đi thôi, năm đó để lại chiêu này, chẳng phải để dùng vào lúc này ư?


Mặc dù nàng ta đã ra tay trước nhưng lại đánh giá thấp Hàn Nguyệt Khởi, coi như đã đi sai một nước cờ và phải tự gánh lấy ác quả. Nhưng cũng như lời Lư Uyển Dương đã nói, việc đã đến nước này, vậy thì phải đánh đến cùng thôi.


.


.


.


Nhờ có lời nhắc nhở của Lăng Ba, ngày thứ hai của Đào Hoa Yến được Hàn Nguyệt Khởi tổ chức cực kỳ xa hoa.


Các phu nhân thế gia đã trải đời không ngừng khen ngợi:


– Tổ chức trong thành mà được chu đáo thế này đã khó, huống hồ lại ở biệt uyển? Tài năng của Nguyệt Khởi quả thực khen mấy cũng không đủ. Ta mà có con dâu như vậy, có chết cũng cam lòng.



– Đâu có, Nguyệt Khởi còn nhỏ. Mọi người khen nó như vậy, chỉ sợ sẽ làm hư nó mất.


Hàn Nguyệt Khởi cũng đùa:


– Vậy thì cũng do mẫu thân dạy tốt. Con tổ chức yến tiệc cho mẫu gia, mẫu thân còn ra tay giúp con, chính mẫu thân đã chiều hư con rồi còn gì.


Tuy Hàn Nguyệt Khởi đang đùa, nhưng lời nói cũng có vài phần chân thành. Kể từ khi chuyện của Thẩm Vân Trạch và Tô Yên Liễu xảy ra, Thẩm phu nhân chưa từng thiên vị con trai mình, mà toàn tâm toàn ý ủng hộ nàng, tình nghĩa thực sự như mẹ con ruột thịt.


Các phu nhân đương nhiên mỉm cười tán thưởng. Dù Trần gia chưa sụp đổ nhưng đã nguyên khí đại thương. Danh tiếng Thẩm gia đang trên đà thăng tiến, các phu nhân trong kinh thành đều phải nịnh hót. Ngay cả bè phái của Lư Văn Nhân cũng phải núp trong đám người mà phụ họa.


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt. Hàn Nguyệt Khởi tổ chức Đào Hoa Yến, Thẩm Vân Trạch liền xin nghỉ ở Hàn Lâm viện để đến tham dự.


Các phu nhân dường như đã quên chuyện xảy ra ở Nghênh Xuân Yến, còn trêu ghẹo cặp vợ chồng trẻ. Trước mặt khách khứa, Hàn Nguyệt Khởi vẫn cười ung dung, nhưng vừa quay lưng đi, mặt mũi đã lạnh ngắt như băng, nói:


– Lang quân không cần vì ta mà làm lỡ chính sự, bị đồng liêu chế giễu, làm hỏng thanh danh của mình.


Thẩm Vân Trạch vội vã bộc bạch:


– Nguyệt Khởi, giờ ta đã tỉnh ngộ rồi. Chuyện Trần Diệu Khanh là do hắn tự làm tự chịu. Ta đã biết sai, về sau nhất định sẽ một lòng một dạ với nàng, không dám phạm lỗi nữa. Ta xin thề, nếu làm trái lời thề, sẽ tan vỡ như cái chén này!


Hắn cảm thấy mình đã thể hiện đủ sự trung thành. Ai ngờ, Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười nhạt rồi nói:


– Có thể thấy lang quân thật sự tiếc thân. Không sao, trong nhà chúng ta không thiếu tỳ nữ xinh đẹp, biết rõ gốc gác. Lang quân không cần thề thốt với ta, cứ sống theo ý muốn của mình là được.


Nói xong, nàng không chờ Thẩm Vân Trạch đáp lời, lập tức dặn nha hoàn đổi một bộ ấm chén mới. Bộ ấm chén Thập Nhị Hoa Thần rất hợp với không khí hôm nay, thiếu một chiếc quả thực là không may.


Hàn Nguyệt Khởi có thể tổ chức yến hội này chu toàn như vậy cũng có nguyên do. Ngày thứ hai chỉ là để mọi người thấy, còn ngày thứ ba mới là đặc biệt nhất.


Nàng ấy sắp xếp để mời các phu nhân lên chùa trên núi nghe kinh, mời các ni cô giảng kinh cho mọi người. Không chỉ vậy, nàng còn chuẩn bị bàn đánh bài. Vì không tiện uống rượu, hát hò  trong chùa, nàng ấy đã chuẩn bị một bữa tiệc ở một nơi khác.


Chính nàng thì lại bày một bàn tiệc nhỏ trong rừng đào, với số người tham dự cũng ít, chỉ có bốn chị em Diệp gia, nàng và Thẩm Bích Vi. Diệp Lăng Ba cứ tưởng Hàn Nguyệt Khởi muốn xin lỗi thật lòng, nhưng ngay khi tiệc vừa dọn xong đã nghe thấy tiếng vó ngựa. Người đến là Thôi Cảnh Dục và Ngụy Vũ Sơn, theo sau còn có Doãn Hồng Huyên và Phó Vân Nhị.


Lăng Ba lặng lẽ giơ ngón tay cái tán thưởng Hàn Nguyệt Khởi. Đúng là một người lướt trên sóng dữ. Bản thân nàng và Thanh Lan còn chưa làm hòa, vậy mà đã bắt đầu nối tơ hồng rồi, cũng không sợ mình làm quá.


Quả nhiên, Thanh Lan đứng dậy muốn bỏ về. Sắc mặt Thôi Cảnh Dục lập tức sầm lại, hiển nhiên là vì nàng muốn rời đi. Nhưng y là người kiêu ngạo, không thèm xuống ngựa mà nói:



Diệp Lăng Ba thầm mắng y là tên sĩ diện chết bầm. Giờ này mà còn ra vẻ mặt lạnh. Hàn Nguyệt Khởi đã gửi thiếp mời, lẽ nào Thôi Cảnh Dục không biết là có ý gì? Còn làm bộ bị lừa đến đây, chẳng trách Hoa Tín Yến đã qua quá nửa mà y vẫn chưa có thê tử.


Trong lòng mắng thầm là vậy, bên ngoài cô lại kéo tay Thanh Lan, cười nói:


– Tỷ tỷ đừng đi. Hôm nay Hàn tỷ tỷ muốn xin lỗi, tỷ mà về thì tỷ ấy biết làm sao? Hàn tỷ tỷ sẽ tưởng tỷ vẫn chưa tha thứ đấy.


Cô vừa giữ Thanh Lan lại, vừa nháy mắt với Hàn Nguyệt Khởi. Quả nhiên, Hàn Nguyệt Khởi đã có mưu kế, lập tức thở dài nói:


– Hai vị, ta cũng biết hôm nay ta đã bày một chút mưu kế, nhưng hai người cũng phải nghe ta nói một lời. Hai người thành trên tay ta, cũng nên tan trên tay ta. Hai người thành trên tay ta, cũng nên tan trên tay ta. Yến tiệc hôm nay, xin hai người hãy coi như thương cho công sức của ta suốt mùa xuân này. Sau hôm nay, ta sẽ không nhúng tay vào chuyện của hai người nữa. Đại gia một lời đã định, có được không?


Hàn Nguyệt Khởi hỏi Thanh Lan trước, rồi lại nhìn sang Thôi Cảnh Dục. Thấy hai người không nói lời nào, nàng liền biết họ đã ngầm đồng ý, bèn sai người bày tiệc.


– Dọn ra bên cạnh dòng suối hoa đào kia đi, năm đó chúng ta thường đến đó chơi.


Hôm nay không có người lạ, mười người ở đây đều biết chuyện đính hôn năm đó của Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục. Họ nghe Hàn Nguyệt Khởi nói xong, ai nấy đều thấy tiếc nuối. Chỉ có Ngụy Vũ Sơn không thức thời, định nói gì đó thì bị A Thố lườm một cái lập tức ngậm miệng.


Người hầu trải thảm gấm bên bờ suối, bày rượu và thức ăn. Cảnh đẹp nhất trong biệt uyển của Hàn Nguyệt Khởi chính là dòng suối hoa đào này. Hàn đại nhân thích vẻ đẹp tự nhiên của nơi đây nên ít đụng chạm, cũng hiếm khi mời khách đến.


Cỏ bên dòng suối xanh mượt như một tấm đệm nhung, những tảng đá nhấp nhô trong làn nước. Nước suối chảy từ suối nước nóng trên núi xuống nên hoa đào ở đây nở sớm hơn nơi khác, mới tháng hai đã gần tàn. Cánh hoa rơi lả tả, gió nổi lên thổi những cánh hoa đào xoay tròn. Dù là người sắt đá đến mấy, trong khung cảnh này cũng không khỏi rung động.


Huống hồ, Hàn Nguyệt Khởi còn chuẩn bị rượu ngon, tất cả đều là rượu Huệ Tuyền Xuân cống phẩm, vừa trong vừa mạnh, hương thơm ngào ngạt. Trong rượu có ngâm hoa hồng và thanh mai, các món ăn kèm cũng được chuẩn bị rất tinh xảo và thú vị, chứ không phải các món ăn long trọng trong yến tiệc.


Nhưng Thanh Lan là người đầu tiên nói:


– Hôm nay ta không uống rượu.



Thôi Cảnh Dục quả nhiên cũng nói:


– Ta phải tuần doanh, cũng không thể uống rượu.


Lăng Ba lầu bầu nói:


– Huynh tuần doanh cái gì chứ, lịch trực của huynh là ba ngày sau cơ mà, vừa mở miệng đã nói dối rồi hả?


Ưu thế của việc có thông tin nhanh nhạy là vậy, có việc gì cô cũng chỉ cần hỏi Bùi Chiếu.


Nhưng hôm nay, công lực của cô cũng không còn. Nhìn hoa đào rơi đầy suối, trong lòng cô lại thầm nghĩ: ‘Giá như Bùi Chiếu cũng ở đây thì tốt quá.’


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 94: Hoa đào
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...