Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 93: Bày tỏ


Bởi vì xảy ra tranh cãi với Diệp Thanh Lan nên Hàn Nguyệt Khởi không vui nổi. Nhưng tâm tư rối loạn cũng không ảnh hưởng đến tài năng của nàng ấy.


Hàn Nguyệt Khởi vẫn chuyên tâm hỗ trợ mẫu thân điều hành Đào Hoa yến. Từ việc chuẩn bị yến tiệc đến kịch hát, từ trà nước đến điểm tâm, mọi thứ đều được thu xếp chu toàn. Đến cả việc tiễn khách buổi tối cũng do đích thân nàng lo liệu, để Hàn phu nhân rảnh tay đánh bài với mấy vị phu nhân thân thiết trong noãn các.


Khi Hàn Nguyệt Khởi tiễn các tỷ muội Diệp gia, Thanh Lan vẫn giữ thái độ bình thản. Nàng không bỏ về sớm vì không muốn người ngoài thấy có điều bất thường. Thanh Lan luôn như vậy, nàng luôn đặt đại cục lên hàng đầu.


Hàn Nguyệt Khởi càng thấy hổ thẹn. Nàng muốn xin lỗi Thanh Lan nhưng vì đang ở chốn đông người nên không thể làm được.


Lăng Ba lại sắc sảo hơn Hàn Nguyệt Khởi một chút. Gây ra chuyện tàn nhẫn như vậy, Hàn Nguyệt Khởi đương nhiên cảm thấy bất an, dù sao cũng là một mạng người. Lăng Ba thì lại cực kỳ tán thưởng. Lúc lên xe ngựa, Hàn Nguyệt Khởi đưa lò sưởi tay cho cô. Lăng Ba nhận lấy, tiện tay nắm chặt tay Hàn Nguyệt Khởi.


– Kịch hôm nay hát hay lắm, từ đầu mùa đông đến giờ, muội chưa thấy vở kịch nào hay như vậy. – Cô cười cong mắt hỏi Hàn Nguyệt Khởi. – Không biết có phải do Hàn tỷ tỷ đích thân chọn không?


Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười bất đắc dĩ. Đang định nói chuyện, nàng lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thanh Lan:


– Lăng Ba, vào đi.


Lăng Ba vốn nhanh nhẹn, hay lập tức nhận ra không khí giữa hai vị tỷ tỷ của mình không giống như xưa.


– Sao thế này? – Cô thậm chí đã đoán ra được lý do, bèn hỏi Hàn Nguyệt Khởi, – Tỷ tỷ của muội giáo huấn tỷ à?


Hàn Nguyệt Khởi chẳng biết làm sao với hai tỷ muội nhà này. Đúng lúc này, Yến Yến lại reo lên:


– Kịch gì chứ, muội chẳng được xem! Tại sao lúc chọn kịch lại không cho muội xem? Hàn tỷ tỷ ăn vụng!



Con bé này bình thường hay giả vờ ngớ ngẩn, suốt ngày cười nói, thế mà hôm nay chẳng vui vẻ chút nào. Chỉ có giọng nói lạnh nhạt của Thanh Lan vang lên:


– Kịch bản tuy hay nhưng toàn đánh đánh giết giết. Chọn kịch là việc của người lớn, trẻ con không nên xen vào mới phải.


– Nhưng chúng ta đâu phải trẻ con.


Yến Yến còn muốn phản bác, bị Lăng Ba nhéo cho một cái lập tức im bặt.


Hàn Nguyệt Khởi thở dài.


– Ngày mai bận rộn, ngày kia Đào Hoa yến vẫn còn một ngày, ta sẽ thiết yến ở biệt uyển. Hồi nhỏ, ta và Thanh Lan thường đến dòng suối đó chơi, – Giọng nói của Hàn Nguyệt Khởi mang theo phiền muộn, – Tuy chúng ta không còn là trẻ con nữa, nhưng Thanh Lan vẫn sẽ đến chứ?


– Bọn muội sẽ đến. – Lăng Ba lập tức đảm bảo.


Lăng Ba vốn thông minh tuyệt đỉnh, không chỉ đoán được tỷ tỷ và Hàn Nguyệt Khởi đã tranh cãi, mà ngay cả lý do bất hòa cô cũng đoán được đại khái.


Việc xảy ra với Trần gia chắc chắn là tác phẩm của Hàn Nguyệt Khởi. Mặc dù với thủ đoạn của nàng ấy, gần như không để lại dấu vết. Nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió. Huống hồ, hậu quả lại thảm khốc đến vậy.



Thanh Lan đọc sách thánh hiền, đương nhiên có phần cổ hủ. Nàng chỉ nói lý tưởng chứ không phải thực tế.


Hàn tỷ tỷ đương nhiên cũng có suy nghĩ riêng. Thế giới của người trưởng thành vốn là chiến trường sinh tử. Lư Văn Nhân đã ra tay trước, dĩ nhiên phải chấp nhận sự trả thù. Hai bên đều muốn phá hoại căn bản sống yên ổn của đối phương, người thắng làm vua. Kết cục thảm khốc của Lư Văn Nhân là do nàng ta đi sai nước cờ, dĩ nhiên phải chịu.


Nhưng Thanh Lan nói cũng không sai. Đây là thủ đoạn của phu nhân, không phải việc chính đáng, càng không phải điều một tiểu thư nên hỏi tới.


Lăng Ba làm tiểu thư đã lâu, cũng thường cảm thấy bị cản trở. Có của cải, có người thân, nhưng không phải lúc nào cũng thuận lợi. Nếu là một tiểu thư khác, khi thấy kết cục của Lư Văn Nhân hẳn đã hãi hùng khiếp vía. Dù sao đây cũng là một mạng người, lại còn là con cháu vương tôn.


Nhưng Lăng Ba lại thấy hả hê. Lư Văn Nhân bình thường đã ức h**p không ít người, ngay cả Thanh Lan cũng từng ăn quả đắng. Thanh Lan có thể không thèm để bụng, nhưng Lăng Ba thì thù dai. Vì vậy, cô không hề sợ thủ đoạn của Hàn tỷ tỷ, mà còn thấy ngưỡng mộ.


Cô đã không thể chờ đợi mà muốn nắm giữ sức mạnh của một phu nhân, để chống đỡ một phương cho gia đình mình.


Về nhà từ Đào Hoa yến, Lăng Ba vẫn bồn chồn không yên. Chỉ chớp mắt một cái, Yến Yến đã chạy biến mất. May có A Thố đi theo nên cũng không đáng lo.


Thanh Lan đang đọc sách, nhưng hiện tại Lăng Ba không muốn gặp tỷ tỷ. Dù cô yêu thương nàng vô cùng, nhưng đạo bất đồng bất tương vi mưu. Cô không hiểu được sự bảo thủ và niềm tin tuyệt đối của Thanh Lan vào chính đạo, cũng không dám nói những suy nghĩ thầm kín, “đen tối” trong lòng mình với nàng. Vì vậy, cách tốt nhất là tạm gác lại những bất đồng, không ai nhắc đến.


Nhưng lại có người không để cô được yên.


Lăng Ba đang mải suy tư, Dương nương tử bỗng đi vào truyền tin. Bà cười nói:


– Nhị tiểu thư, có khách đưa quà đến, đang chờ ở chính sảnh.


Nghe Dương nương tử nói vậy, Lăng Ba đoán đó là khách nam. Ngô Đồng viện hiếm khi có khách nam ghé thăm, ban đầu Lăng Ba còn tưởng là Ngụy Vũ Sơn. Nhưng khi thấy Dương nương tử cười, cô mới nhận ra người đó không phải.


– Là Đới Ngọc Quyền ư? – Lăng Ba bật cười. – Trách ta, hôm nay bị chuyện Trần gia làm xao nhãng, đã quên mất hắn. Hắn đến thật ư? Chưa gặp được Thanh Lan nên đến hưng sư vấn tội à?


– Tiểu thư đừng lo. Đào Hoa yến diễn ra hẳn ba ngày cơ mà, – Dương nương tử cười đáp, – Chỉ có Hàn gia mới có đủ tài lực để tổ chức yến tiệc suốt ba ngày. Nghe nói lần này Trần gia xảy ra chuyện, không thể hỗ trợ tổ chức xuân săn nữa. Chỉ sợ Thánh thượng sẽ phải nhờ Thẩm gia tổ chức. Trong kinh thành, có đủ tài lực cũng chỉ có mấy nhà này thôi.


– Lông dê mọc trên thân dê, Thánh thượng làm việc sao có thể chịu thiệt?


Lăng Ba vừa cười vừa đứng dậy thay quần áo, nói:


– Nếu đổi sang Thẩm gia thật thì là chuyện tốt. Không biết ngày mai Trưởng công chúa có đến hay không. Nếu đến thì nắm chắc rồi, hẳn là muốn kiểm tra khả năng điều hành buổi tiệc của Hàn tỷ tỷ.


Là một nương tử quản gia, sao Dương nương tử có thể không yêu quyền lực? Nghe vậy, bà cũng mở cờ trong bụng.


– Nếu thật sự là Thẩm gia thì quá mát mặt rồi, – Dương nương tử vẫn dùng cách gọi trước đây. – Hàn tiểu thư mới hai mươi tư tuổi đã được giao chuẩn bị yến tiệc tiếp giá, là người đầu tiên suốt trăm năm qua trong giới mệnh phụ kinh thành. Cũng chỉ có cô ấy mới có tài cán như vậy.


Hàn tỷ tỷ giống như tỷ tỷ của cô. Dương nương tử khen nàng, Lăng Ba nghe cũng thấy mát lòng mát dạ. Nhưng mỗi khi như vậy, lại có một suy nghĩ nổi lên trong lòng cô.


Phải biết, tài năng của Thanh Lan năm đó còn vượt trên cả Hàn tỷ tỷ và Lư Văn Nhân…


Chỉ là vận mệnh trêu người, cuối cùng vẫn đi đến hôm nay. Lăng Ba không làm phu nhân, không thấy có gì đáng tiếc. Nhưng Thanh Lan lại bị kẹt trong thân phận tiểu thư, tài năng đầy mình mà không thể sử dụng. Vì thế, dù đã mệt mỏi khi trở về, Lăng Ba vẫn phải thay quần áo đi tiếp đãi Đới Ngọc quyền.



Khi gặp mặt, Lăng Ba không thể gọi thẳng ‘họ Đới’, mà phải lễ phép gọi là ‘Đới biểu ca’. Chào hỏi xong, Lăng Ba mới để ý hôm nay gã mặc cẩm bào, tinh thần phấn chấn, bên cạnh còn đặt một chiếc hộp gấm đựng lễ vật trên bàn.


– Đới biểu huynh khách sáo quá. Chúng ta đáng lẽ phải đến chào lão thái thái trước, sao lại làm phiền huynh mang quà đến như vậy?


– Biểu muội khách khí, – Đới Ngọc Quyền chỉ cười, – Những lễ vật khác có thể biểu muội không cần dùng đến, nhưng món này hôm nay huynh nhất định phải tặng.


Gã đã khơi lên sự tò mò của Lăng Ba, nhưng cô biết mở quà ngay trước mặt người tặng là thất lễ, nên đành kiên nhẫn chờ Đới Ngọc Quyền tự mở hộp gấm. Đới Ngọc Quyền ngồi đối diện Lăng Ba, thấy ánh mắt cô bừng bừng ánh sáng nhưng phải cố nhẫn nại, trông thật hài hước.


Hộp gấm mở ra, trên lớp lụa vàng nhạt là hai con chim nhỏ đã được sấy khô. Lăng Ba khẽ nhíu mày, nhưng vừa nhìn kỹ, đôi mắt cô lập tức sáng bừng.


– Hiếu tước? – Cô hỏi.


Đới Ngọc Quyền dựng thẳng ngón tay, ra hiệu cô nhỏ tiếng. Lăng Ba hiểu ý, vội im lặng, nhưng ánh mắt đã tràn đầy phấn khích.


Chỉ với một tín hiệu nhỏ, Đới Ngọc Quyền đã giúp Lăng Ba xác nhận suy đoán của mình. Hiếu tước chính là chim sẻ vàng. Tương truyền, sau khi khai quốc, Thái tổ hoàng đế mắc chứng đau đầu và chỉ có món chim sẻ vàng nấu cùng dược liệu mới có thể chữa khỏi. Vì thế, khi chưa lên ngôi, tiên đế đã nuôi một đàn lớn ở bãi săn và dâng lên Thái tổ. Loài chim này từ đó được gọi là ‘hiếu tước’ để thể hiện lòng hiếu thảo. Quy củ này vẫn được duy trì đến hiện tại. Mỗi lần hoàng gia tổ chức săn bắn, chim sẻ vàng luôn là món khai vị đầu tiên. Dù công thức nấu đã thay đổi, chủ yếu dùng các vị thuốc khu hàn, bồi bổ, nhưng ý nghĩa của món ăn vẫn được giữ nguyên.


Là hoàng thương chuyên phụ trách thu mua, Đới Ngọc Quyền đương nhiên biết tin tức quan trọng này: trong cung chuẩn bị tổ chức xuân săn, và Thẩm gia được chọn làm tiếp giá. Gã truyền tin tức này cho Lăng Ba, thực chất là để bán cho cô một ân tình.


– Dương nương tử, mau đưa lễ vật này đến nhà Hàn tỷ tỷ để tỷ ấy chuẩn bị sớm, càng nhanh càng tốt.


Lăng Ba phấn khởi nói, đưa quà xong mới nhớ tới Đới Ngọc Quyền, cô cười nói:


– Phần quà này của Đới biểu huynh đã giúp ta một việc lớn. Chờ khi ta hết bận, nhất định sẽ hậu tạ huynh thật xứng đáng.


Đới Ngọc quyền cười chân thành:


– Biểu muội khách sáo, có thể giúp đỡ được biểu muội, ngu huynh đã thấy hài lòng rồi.


Một người hiểu chuyện thông minh như vậy, Lăng Ba không khỏi thấy hợp mắt, bèn dặn dò nhà bếp chuẩn bị tiệc:


– Trong nhà không có đàn ông, vốn không tiện giữ khách. Nhưng biểu huynh yên tâm, lần này ta tiếp khách, nhất định khiến biểu huynh hài lòng.


Việc này được coi là ‘có qua có lại’. Đới Ngọc Quyền mới vào kinh thành năm ngoái, dù được Bình quận vương trọng dụng nhưng vòng quan hệ ở đây vẫn chưa rộng. Dù sao, Lăng Ba hiện tại có mối quan hệ tốt với quân Trấn Bắc. Nếu không mời được Ngụy Vũ Sơn, cô vẫn có thể nhờ Doãn Hồng Huyên hoặc La Dũng đến tiếp khách.


Sau khi thu xếp xong xuôi, Lăng Ba đang chuẩn bị quay vào thì nghe Đới Ngọc Quyền nói:


– Ngu huynh bất tài, cũng được xếp trong hàng ngũ bạn giá của chuyến xuân săn lần này. Nghe nói theo phong tục kinh thành, các nữ quyến thích săn chim sẻ về để khảm lên trâm cài. Không biết biểu muội thích loại chim sẻ nào?


Lăng Ba cứ tưởng gã chỉ muốn hàn huyên, định đáp ‘loài nào cũng được’ nhưng đột ngột khựng lại, kinh ngạc quay đầu nhìn gã.


Đới Ngọc Quyền vẫn bình thản ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn cô đầy ý cười. Gã đâu có vẻ gì là muốn làm tỷ phu của cô.


Gã đã hỏi cô muốn cây trâm thế nào, chứ không phải hỏi Thanh Lan.



Dù là người giỏi tính toán, Lăng Ba cũng không ngờ có ngày mình lại tính sai như thế này. Bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi. Cô cau mày, cất giọng hỏi:


– Hôm Nguyên Tiêu, biểu huynh nhìn thấy tỷ muội chúng ta ở đâu?


Đới Ngọc Quyền vẫn thản nhiên mỉm cười, nghĩ rằng đó chỉ là sự ngượng ngùng của một thiếu nữ. Dù câu hỏi có hơi thẳng thắn, gã vẫn thành thật trả lời:


– Thật ra không dám giấu, Tết Nguyên Tiêu vừa rồi ngu huynh có đi rước đèn với vài đồng liêu. Có người chỉ cho ta thấy, ta mới biết vị Diệp nhị tiểu thư đánh cho ta thua không còn manh giáp vẫn còn là một tiểu thư khuê các trẻ tuổi. Vừa gặp đã thương, mong biểu muội tha thứ cho sự nóng vội của ta.


Lần này Lăng Ba thực sự thấy bối rối.


Mất diều hâu cũng chẳng sao. Thanh Lan xuất sắc như vậy, thiếu gì người ái mộ xứng tầm?


Giữ khách cũng là chuyện nhỏ. Tên ngốc Ngụy Vũ Sơn kia không biết dạo này uống nhầm thuốc gì mà tính tình thay đổi hẳn, cứ hễ gọi là đến ngay. Cô vốn mời La Dũng giúp, nhưng không ngờ hắn biết được lại giành đến. Hơn nữa, hắn còn quy củ đến lạ, ăn xong bữa tiệc mà không hề gây ra chuyện rắc rối nào.


Phía Hàn tỷ tỷ cũng cực kỳ mừng rỡ, lập tức sai người gửi ngay quà đáp lễ. Đó là một bộ trang sức bằng ngọc ôn hòa, thanh nhã, vô cùng quý phái, vừa nhìn đã biết là tặng cho Thanh Lan. Nàng ấy còn sai người truyền tin, nói lời cảm ơn Lăng Ba đã nhắc nhở, dặn rằng ngày mai nhất định phải dẫn Thanh Lan đến Đào Hoa yến, nàng ấy cũng có lễ vật dành riêng tặng cho cô.


Giá mà trên bàn tiệc có một ‘diều hâu’ như thế thì tốt biết mấy…


Thế nhưng, ‘diều hâu’ này lại coi trọng chính cô – Diệp Lăng Ba.


Sao gã lại vừa mắt mình nhỉ? Lăng Ba nghĩ mãi không ra. Từ nhỏ, tướng mạo cô đã bình thường, đặt giữa các tiểu thư khác không chỉ bị hòa lẫn mà còn kém hơn một bậc. Cô cũng đã sớm dứt bỏ tơ tình, định giải quyết chuyện gia đình xong sẽ chọn một nhà thành thật, chính trực để gả đi. Cô chỉ cần tập trung quản lý gia nghiệp. Tình cảm vợ chồng lạnh nhạt cũng chẳng sao, cô chỉ cần sống tốt cuộc sống của mình là đủ rồi.


Vừa có một Bùi Chiếu xông vào làm đảo lộn thế giới của cô, giờ đây lại có một Đới Ngọc Quyền trẻ tuổi, tiền đồ vô lượng nói rằng gã vừa ý cô.


Chẳng lẽ cô thực sự có mệnh đào hoa?


Dương nương tử không hiểu sự bối rối của cô, vẫn mỉm cười khuyên nhủ: 


– Lần này thì tốt rồi, tiểu thư một thân bản lĩnh cần một lang quân có lòng độ lượng thế này! Hơn nữa, hắn lại là đồng nghiệp, trẻ tuổi, giàu có, nhân cách cũng không tệ, tiền đồ tựa gấm. Tiểu thư đừng thấy hoàng thương là thương nhân, thật ra Đới tướng công cũng là quan ngũ phẩm đấy, chẳng phải tốt hơn gả cho một tiến sĩ ư?


Lời nói của Dương nương tử đúng là rất hay, nhưng Lăng Ba lại nghe không lọt tai.


Nếu là trước đây, kết quả này đã là hy vọng xa vời của Lăng Ba. Một người có quyền, có tiền, có tài năng, còn trẻ, không có trưởng bối làm phiền, tiền đồ vô lượng, lại chỉ một thân một mình ở kinh thành. Đây cũng là cơ hội tốt để Lăng Ba rời nhà, mở phủ đệ và danh chính ngôn thuận đón Thanh Lan và Yến Yến đến sống cùng. Ngô Đồng viện tuy tốt nhưng vẫn thuộc về Diệp gia.


Chẳng trách Dương nương tử mừng như vậy.


Nhưng Lăng Ba lại nhận ra một chuyện kinh khủng hơn thế.


Từ lúc Đới Ngọc Quyền thổ lộ, trong đầu cô lại chẳng nghĩ đến ai khác, mà chỉ toàn hình ảnh tên khốn Bùi Chiếu kia.


Bùi Chiếu dùng các tiểu thư làm ‘diều hâu’, khiến cô không thể kìm lòng. Giờ đây, cô cũng có một Đới Ngọc Quyền. Không, so với Đới Ngọc Quyền, Bùi Chiếu mới là ‘diều hâu’ thực sự, là ‘nước chảy hoa rơi’, có đầu không kết mà La ni cô đã nói.


Dường như chính duyên của cô đã đến thật. Mọi thứ đều tốt, mọi thứ đều đúng ý. Không có ai hợp tâm ý cô hơn thế, thậm chí còn tốt hơn những gì cô nghĩ, bởi gã cũng thích cô.



Nhưng sao cô lại không thấy hài lòng chút nào nhỉ?


Đúng lúc này, Lăng Ba lại bị Thanh Lan bắt gặp. Buổi tối, khi cô còn đang ngồi thẫn thờ suy nghĩ trên giường, Thanh Lan đã bước đến.


Lăng Ba vừa thấy đã biết Thanh Lan muốn nói gì, bèn chủ động rào trước:


– Tỷ tỷ, muội biết rồi. Tỷ yên tâm đi, muội sẽ không học theo Hàn tỷ tỷ đâu.


Không học theo Hàn tỷ tỷ, không có nghĩa là cô sẽ không đi theo con đường của chính mình. Với tính cách của Diệp Lăng Ba, cô sẽ không nhắm vào Trần gia mà có lẽ sẽ tấn công thẳng vào Lư Văn Nhân.


Nhưng Thanh Lan không bị lời giải thích của cô đánh lạc hướng.


Không những không đánh lạc hướng được, Thanh Lan còn ngồi xuống bên cạnh, nắm chặt tay Lăng Ba, nhìn cô thật kỹ. Lăng Ba lập tức nhận ra hôm nay mình không thể tránh khỏi một trận thuyết giáo.


– Thật ra ý của tỷ không phải là không thể đáp trả, chỉ là Nguyệt Khởi ra tay quá nặng. Người như Lư Văn Nhân có lệ khí nặng nề, sớm muộn gì cũng tự gánh lấy ác quả. Nhưng Nguyệt Khởi làm vậy, cô ta chắc chắn sẽ phản công. Tất nhiên, Lư Văn Nhân đã ra tay trước, nhưng việc Nguyệt Khởi đánh trả quá nặng đã biến chuyện này thành một trận sinh tử đấu. Tỷ lo cho sự an nguy của Nguyệt Khởi.


Thanh Lan nói xong bèn cười tự giễu:


– Muội xem, thật ra tỷ cũng chẳng phải người quang minh chính đại đến vậy…


Lăng Ba mỉm cười.


Người đời ai chẳng có tư tâm. Chẳng hạn như đám Lư Văn Nhân, họ chỉ vì lợi ích nên mới kết bè kết phái với nhau, đâu có để tâm đến đạo đức hay đúng sai. Chỉ có Thanh Lan mới cảm thấy mình không đủ công bằng khi đứng về phía bạn bè của mình.


– Tỷ tỷ đừng ngốc như vậy.


Lăng Ba nắm tay Thanh Lan an ủi.


– Người như Lư Văn Nhân chỉ cần còn sống sẽ còn hại người. Chịu đựng như Hà Thanh Nghi cũng là một lựa chọn an toàn, nhưng với tính tình của Hàn tỷ tỷ thì sao mà nhịn được? Tỷ ấy muốn tranh cao thấp, chúng ta là bạn bè chỉ cần ủng hộ là đủ. Ai cũng có thể dạy dỗ tỷ ấy, nhưng tỷ thì không được. Nếu không, Hàn tỷ tỷ sẽ nghĩ: Tại sao Lư Văn Nhân có thể tặng tiểu thiếp cho ta, mà khi ta đáp trả, tỷ lại dạy dỗ ta?


Thanh Lan cụp mắt, cười khổ đáp:


– Có thể thấy làm bạn với tỷ thật khổ cực. Tỷ đối xử với người nhà còn nghiêm khắc hơn cả người ngoài


– Ai bảo thế! – Lăng Ba lập tức ôm lấy nàng, nghiêm túc nói, – Trên đời này có rất nhiều cách đối xử tốt với người khác. Bênh vực người nhà không cần lý do như muội đương nhiên là tốt, nhưng tỷ tỷ luôn nói lời thẳng thắn, nói những điều tốt cho bạn bè dù họ không thích nghe, đó cũng là một người bạn tốt mà. Giống như lần trước ở phủ Trưởng công chúa, nếu không có tỷ, sao chúng ta có thể bình an vô sự ra ngoài được?


Thấy Thanh Lan ủ rũ, cô lập tức nói:


– Muội cảm thấy, tỷ chính là tỷ tỷ tốt nhất trên đời. Dù không có Hoa Tín Yến, tỷ vẫn có chân tài thực học. Dù là tài tử của Hàn Lâm viện có gặp tỷ, cũng phải cam bái hạ phong.


Nghe Lăng Ba nói, Thanh Lan phì cười.


– Dẻo miệng.


– Muội nói thật đấy. – Lăng Ba cũng học theo Bùi Chiếu, cười híp mắt ghẹo nàng, – Ngày kia, tỷ tỷ đến Đào Hoa Yến với muội nhé. Nếu không, Hàn tỷ tỷ sẽ nghĩ rằng tỷ vì Lư Văn Nhân mà xa lánh tỷ ấy mất


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 93: Bày tỏ
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...