Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 92: Điểm trà


– Phu nhân ơi, xảy ra chuyện lớn rồi! Thiếu gia lén trốn ra khỏi phủ đến viện của ngoại thất rồi bị hãm hại. Gân tay gân chân đều bị đứt, mắt cũng bị khoét, toàn thân bị bỏng nặng. Bây giờ các thái y đang tụ tập trong phủ, lão gia cũng đã về, ai cũng bảo chỉ sợ không cứu được.


Trần phu nhân nghe xong cũng bủn rủn ngã xuống, các nha hoàn, bà vú bên cạnh lập tức xúm lại đỡ. Các phu nhân khác xôn xao, có người hiền lành vội nói:


– Mau đỡ bà ấy ngồi xuống, bà ấy xúc động quá rồi! Đi lấy thuốc an thần đi!


Đám người hầu ba chân bốn cẳng, khó khăn lắm mới tìm được thuốc. Trần phu nhân mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Lư Văn Nhân đang ngơ ngác đứng trước cửa chính đường, bèn vẫy tay gọi nàng ta vào.


– Văn Nhân, con mau… mau về nhà đi. Trong thư phòng của lão gia có viên bảo tâm hoàn do thánh thượng ngự tứ, có thể cứu người…


Nhưng Lư Văn Nhân chỉ hồn bay phách lạc, đứng ngẩn ra tại chỗ.


Từ lúc vú Dư đi vào, Lư Văn Nhân đã có linh cảm. Tại sao cứ nhất định là ngày hôm nay, nhất định là khi Hàn gia tổ chức yến hội để xảy ra chuyện? Chỉ có như vậy, người hầu của Hàn gia mới tiện đường đưa vú Dư đến thẳng ngự giá, khiến nàng ta ngay trước mặt Trưởng công chúa và các phu nhân toàn kinh thành, mà mất hết thể diện!


Hơi lạnh chạy dọc sống lưng, Lư Văn Nhân không hề xa lạ với cảm giác này. Rất nhiều năm trước, khi còn sống ở Lư gia, nàng ta cũng từng trải qua những khoảnh khắc như thế này. Nó ép nàng ta biến thành dã thú, lao vào cắn xé người xung quanh. Bởi vì nàng ta biết, không một ai có ý tốt, tất cả họ đều đang chực chờ nàng ta buông lỏng cảnh giác để lập tức xông vào xé xác.


Cảm giác lạnh lẽo kia dần biến thành cơn giận ngút trời, như ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt. Biết rồi, đây là cạm bẫy! Đào Hoa yến hôm nay chính là một cạm bẫy, là một âm mưu lớn!


Lư Văn Nhân nên sớm biết, Hàn Nguyệt Khởi sẽ không bỏ qua. Hoa Tín yến năm đó, cô ta đã có thể chèn ép nàng ta, sao bây giờ lại không có thủ đoạn? Còn có Diệp Thanh Lan, Diệp Lăng Ba, hai tỷ muội khốn kiếp kia còn giúp cô ta, còn có Thẩm gia làm chỗ dựa. Có nội gián! Phải rồi, có thể là Tôn Mẫn Văn, cũng có thể là Dương Xảo Trân, hai ả này nhất định đang muốn chiếm lấy vị trí của mình!


Lư Văn Nhân cảnh giác nhìn những người xung quanh. Dù trong mắt những người này là thương hại, đề phòng hay thổn thức, nàng ta đều dùng sự cảnh giác và phẫn nộ để đáp lại. Dương Xảo Trân toan đỡ lấy, Lư Văn Nhân đã đẩy mạnh ả vào cạnh bàn, khiến chén đũa rơi xuống đất loảng xoảng.


Các phu nhân trẻ tuổi giật mình lùi lại phía sau. Đâu đâu cũng là quần áo hoa lệ, là châu ngọc, là màu đỏ may mắn, là thể diện cao quý. Lao tù này đã giam giữ họ, cũng nhốt chặt nàng ta. Lư Văn Nhân bây giờ là khốn thú, chỉ hận không thể cắn xé bất cứ kẻ nào đến gần.


Lư Văn Nhân đảo mắt nhìn chung quanh, vẫn cứ tìm được Hàn Nguyệt Khởi đứng lẫn trong đám đông.


Cô ta đứng sau đám người, bình tĩnh nhìn mình, ánh mắt chứa đầy thương hại lẫn ghét bỏ.


Lư Văn Nhân lập tức nhào tới.


– Là ngươi! Nhất định là ngươi!


Lư Văn Nhân xem Hàn Nguyệt Khởi như kẻ thù không đội trời chung. Nàng ta trợn mắt gào lên:


– Là ngươi hãm hại ta! Ngươi muốn báo thù! Đều là giở trò!



Nhưng những người xung quanh không để nàng ta tiếp tục mất kiểm soát. Các vú già vội xông lên ngăn cản, kẻ khuyên bảo, người cầu khẩn. Trong cơn hoảng loạn, Lư Văn Nhân lầm tưởng họ là đồng bọn của Hàn Nguyệt Khởi. Nàng ta vùng vẫy quay sang cầu cứu Trần phu nhân:


– Mẫu thân, là cô ta hại phu quân, đều do cô ta giở trò…


Trần phu nhân đã hoàn toàn kiệt quệ, hồn bay phách lạc. Tiếng gọi thảm thiết của Lư Văn Nhân đã đánh thức bà ta khỏi trạng thái vô hồn. Bà hốt hoảng nhìn Lư Văn Nhân, nhưng đôi mắt vẫn trống rỗng.


– Thiếu phu nhân đừng như vậy.


– Mau mang thuốc an thần đến đây!


– Mau đỡ Trần thiếu phu nhân.


Chính đường loạn tung lên. Lư Văn Nhân bị ghìm chặt lại, nàng ta cố giãy dụa. Bỗng nàng ta nhìn thấy Tô nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa đang dẫn cung nữ ngăn che chắn cho Điện hạ, nhìn mình bằng ánh mắt vừa căm ghét vừa cảnh giác.


Sợi dây lý trí đang căng chặt của Lư Văn Nhân đứt phựt.


Vô dụng thôi. Nàng ta tự nhủ. Nàng đã tự khiến mình mất hết thể diện, hoàn toàn mất mặt.


Trần Diệu Khanh đã chết. Đời này của nàng ta cũng xem như kết thúc. Nàng ta biết rõ cuộc sống của một người phụ nữ phải thủ tiết trong kinh thành sẽ ra sao. Nàng ta không thể tiếp tục là Trần thiếu phu nhân oai phong rực rỡ nữa. Sau này, mỗi khi nhắc đến nàng ta, người ta sẽ mang theo vẻ mặt thương hại: “Trần thiếu phu nhân thật khổ mệnh, trẻ tuổi đã mất chồng, phải nuôi hai đứa con, tuân thủ quy tắc, còn có thể mong đợi gì nữa…”


Họ đương nhiên sẽ không bắt nạt Lư Văn Nhân, nhưng những ánh mắt họ dành cho nàng còn khó chịu hơn cả sự bắt nạt. Đó là sự hiếu kỳ pha lẫn xa lánh, xen lẫn với lòng thương hại đầy vẻ bề trên. Mấy năm trước, nàng ta cũng đã dùng chiêu này để dằn vặt Thanh Lan…


Cả người Lư Văn Nhân phát lạnh. Nàng mặc cho các vú già đè mình xuống, tai vẫn nghe rõ tiếng Tô nữ quan nói:


– Người đâu, Trần thiếu phu nhân xúc động quá mức, mất đi lý trí. Mau đưa Trần phu nhân và Trần thiếu phu nhân về đi, xin hãy nén bi thương.


Sau một trận hỗn loạn, cuối cùng người ta cũng đưa được Trần phu nhân và Lư Văn Nhân lên kiệu. Uống xong bát thuốc an thần, Lư Văn Nhân ngơ ngác ngồi trong kiệu như người mất hồn. Nha hoàn và vú già vây quanh, kiệu được nhấc lên. Các phu nhân đích thân tiễn họ đến hành lang, ai nấy đều mang vẻ mặt thương hại lẫn không đành lòng. Lư Văn Nhân tựa vào vách kiệu, nhìn thấy Hàn Nguyệt Khởi đứng lẫn trong đám đông.


Cô ta đứng đó, lặng lẽ nhìn nàng ta. Khi Lư Văn Nhân nhìn thấy mình, Hàn Nguyệt Khởi lập tức nở một nụ cười lạnh lẽo.


Dường như cô ta đang nói điều gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, không thể nghe rõ. Tựa như một ảo giác.


Mãi đến khi chiếc kiệu rời khỏi Hàn gia, Lư Văn Nhân mới nhận ra Hàn Nguyệt Khởi đã nói gì lúc đó.


Cô ta nói: Không sai, chính là ta.


.



.


.


Thật ra, không chỉ Hàn Nguyệt Khởi, mà còn có người khác mơ hồ nhận ra nước cờ của nàng ấy. Nói đúng hơn, có tới hai người.


Nói đúng ra, là có đến hai người.


Một là Tần nữ quan bên cạnh Trưởng công chúa. 


Các phu nhân trong kinh thành vốn nổi tiếng thích bàn tán. Một chuyện lớn như thế này xảy ra, sao có thể không xôn xao? Chẳng qua vì đang ở trước mặt Trưởng công chúa nên họ không dám nhiều lời.


Mãi đến khi tan tiệc và hí khúc được trình diễn, họ mới tranh thủ lấy cớ uống trà, xem kịch để tụ tập trong noãn các mà bàn tán. Ai nấy đều có nguồn tin tức riêng, mỗi người lại có một ý kiến khác nhau.


Họ bàn tán rằng ngày thường Trần Diệu Khanh đã cư xử không ra gì. Chưa từng thấy con cháu vương tôn nào ngang ngược, háo sắc đến mức tự đi chọn ngựa gầy như hắn. Chẳng phải là tự hạ thấp bản thân ư? Quý nhân không đến nơi thấp kém, không làm nghề thấp hèn đều có lý do của nó. Chẳng trách lần này lại ngã nặng đến thế.


Thật ra, các phu nhân đều mơ hồ nhận ra sự thật. Lời đồn là do ngoại thất của Trần Diệu Khanh ra tay. Cặp chủ tớ ngoại thất cấu kết nhau, hạ thuốc mê những người hầu đi theo hắn rồi phóng hỏa đốt tiểu viện. Lửa cháy đỏ rực cả một góc trời. May nhờ có Kim Ngô Vệ đi tuần phát hiện một gã người hầu của Trần Diệu Khanh mới liều mạng chạy vào cứu hắn ra. Có lời đồn rằng toàn thân hắn đã cháy đen đến nỗi không còn hình thù, chỉ sợ không thể cứu chữa được nữa.


Trần Diệu Khanh háo sắc, nhưng Trần đại nhân cũng không kém. Tuy nhiên, ông lại khó có con, chỉ có duy nhất một người con trai. Khi chuyện này xảy ra, có lời đồn rằng Trần đại nhân vốn làm việc quá tuyệt tình, tự hủy đi phúc đức của con cháu nên mới phải gánh chịu hậu quả này.


Các phu nhân đã biết những chuyện này, thì Trưởng công chúa đương nhiên cũng biết. Ngọ yến đã tan, tiệc tối đang được sắp xếp. Hàn Nguyệt Khởi cùng Hàn phu nhân dâng thực đơn tiệc tối lên cho Trưởng công chúa. Tần nữ quan đứng bên cạnh, lặng lẽ đánh giá nàng. Đợi đến khi Hàn Nguyệt Khởi nói chuyện xong, bà bỗng nhiên cất lời:


– Hôm nay xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, may nhờ có Thẩm thiếu phu nhân xử lý chu toàn.


– Đâu có, – Hàn Nguyệt Khởi lễ phép đáp, – Chỉ sợ đã mạo phạm điện hạ, mong điện hạ tha thứ.


Hàn Nguyệt Khởi không phải cô nhi như Diệp Thanh Lan. Nàng ấy là thiếu phu nhân của Thẩm gia, cũng là con gái của Hàn gia. Với hai bên gia đình làm chỗ dựa vững chắc như vậy, Tần nữ quan đương nhiên không thể thẩm vấn, càng không thể giữ nàng lại được.


Hàn Nguyệt Khởi nói xong, liền lập tức đến sảnh phụ để chuẩn bị trà. Tần nữ quan tự có thủ đoạn, bèn lặng lẽ theo sau rồi cất lời:


– Nghe nói Thẩm thiếu phu nhân và Trần thiếu phu nhân quen biết đã lâu. Không biết có chút manh mối nào về chuyện của Trần thiếu gia không?


– Tần thượng cung nói đùa. – Hàn Nguyệt Khởi chỉ khẽ cười. – Trần thiếu gia là đàn ông bên ngoài, ta là nữ quyến khuê các, sao có thể có manh mối được? Ta thấy mình và Tần thượng cung rất hợp. Tiếc rằng nếu có thể quen biết sớm hơn, từ đợt Nghênh Xuân yến nhà ta thì tốt biết mấy.


Quý nhân nói chuyện đều ẩn chứa nhiều ý tứ. Lời của Hàn Nguyệt Khởi nếu hiểu theo mặt chữ thì không sai. Trần gia có chuyện, tìm Thẩm thiếu phu nhân thì có ích gì? Nhưng ngẫm kỹ lại, sẽ cảm thấy một sự bất an mơ hồ. Dường như nàng muốn nói: ‘Lúc trước vợ chồng Trần gia tặng tiểu thiếp, làm hỏng Nghênh Xuân yến của ta, không thấy Tần thượng cung đứng ra giữ gìn lẽ phải. Bây giờ Trần gia xảy ra chuyện, bà lại đến truy xét? Một chén nước này hình như hơi vênh đấy’.


Lời lẽ này nghe có vẻ thỏa đáng, nhưng khi câu nói vừa dứt, ánh mắt Tần thượng cung đã lạnh băng.



Đây không phải lời người vô tội nói được.


Hàn Nguyệt Khởi cũng nhận ra mình đã lỡ lời. Tần thượng cung lập tức áp sát lại. Bà ta thấy tay cầm thìa bạc pha trà của nàng hơi run rẩy, bèn cười lạnh nói:


– Đây là trà của điện hạ, thiếu phu nhân phải cẩn thận…


Dứt lời, một bàn tay vươn ra, nắm chặt lấy tay Hàn Nguyệt Khởi.


Là Diệp Thanh Lan.


Châm trà cho quý nhân là kỹ năng mà bất kỳ phu nhân thế gia nào cũng phải biết. Thời tiền triều, người ta thường dùng kỹ năng này để đánh giá tâm cảnh của một người, điều đó không phải là không có lý do. Để tay vững khi châm trà, tâm phải lặng, tâm bình khí mới hòa. Chỉ những ai có thể đối diện với quý nhân trong cung mà vẫn giữ được sự bình tĩnh đó mới xứng là một quý phu nhân.


Và trà của Thanh Lan, luôn pha rất ngon.


Một tay nàng giữ chặt chiếc thìa bạc pha trà trong tay Hàn Nguyệt Khởi, tay kia nhấc bình trà lên, từ từ rót vào chén. Lớp bọt trắng sữa từ từ nổi lên, Thanh Lan dùng thìa bạc nhẹ nhàng vẽ vài nét lên đó. Núi non nhấp nhô, dòng nước uốn lượn, nàng lại chấm thêm một lần, trên đỉnh núi hiện ra một vầng trăng, trang nhã vô cùng. Điều khó nhất chính là sự khoáng đạt rộng lớn trong bức tranh, nó khiến mọi tạp niệm trong lòng người xem tan biến.


– Cảm ơn Thanh Lan.


Hàn Nguyệt Khởi nói, thu tay lại và khẽ mỉm cười nhìn nàng.


– Diệp tiểu thư và Thẩm thiếu phu nhân tình nghĩa sâu đậm, – Tần thượng cung đứng bên cạnh chỉ cười nhạt, từ tốn nói, – Nhưng Diệp tiểu thư không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Thẩm thiếu phu nhân được.


Thanh Lan chỉ cụp mắt, đặt chén trà vào khay rồi bày thêm chút điểm tâm.


Trần gia xảy ra chuyện bất ngờ, chúng ta là các thế gia trong kinh, môi hở răng lạnh, đều hết sức quan tâm.


Thanh Lan bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần nữ quan.


– Nếu như Tần thượng cung còn thấy băn khoăn, chi bằng tâu lên điện hạ, thỉnh cầu Đại Lý tự hỗ trợ điều tra triệt để. Như vậy, Tần nữ quan có thể tha hồ thi triển tài năng, sẽ tốt hơn nhiều so với việc gặng hỏi các phu nhân thế gia trong trong Hoa Tín yến nhiều.


Tần nữ quan không ngờ nàng lại cứng rắn đến vậy, nhất thời không thể đáp trả. Sự hiềm nghi với Hàn Nguyệt Khởi cũng theo đó mà giảm đi ít nhiều.


Trong khi đó, Thanh Lan chỉ lặng lẽ đặt chiếc thìa pha trà trở lại chỗ cũ.


– Thật ra muỗng pha trà nên dùng sứ, không nên dùng bạc. Đồ bạc có tính chát, dễ bị dính bọt trà, khó lòng hòa hợp, không được nhã nhặn, – Nàng hé mắt, mỉm cười với Tần nữ quan, – Nhưng điện hạ là quý nhân, cẩn thận một chút cũng là điều nên làm. Tần thượng cung đã hầu cận Người lâu năm, hẳn đã biết lúc nào cần giữ thể diện, lúc nào cần vẹn toàn.


Lời nàng đang ám chỉ là: chuyện này không liên quan đến Trưởng công chúa. Nếu bà muốn khuấy đ*ng t*nh hình, làm hỏng thể diện của Hoa Tín yến, thì sẽ là một việc lợi bất cập hại.



– Được rồi, nói thêm nữa trà sẽ nguội mất, – Thanh Lan lạnh nhạt nói với Tần nữ quan, –  Xin nhờ Tần thượng cung dâng trà cho điện hạ. Người pha trà vốn phải đích thân dâng, nhưng trà nhỏ lời nhẹ sợ rằng không thể nói rõ ý. Đành nhờ Tần thượng cung vậy.


Tần nữ quan vẫn đứng yên, không cử động. Bà xuất thân từ một gia đình lập pháp, đương nhiên cực kỳ nhạy bén. Tuy nhiên, nếu Hàn Nguyệt Khởi chiếc roi mềm dẻo, thì Thanh Lan lại là một chiếc khiên vững chắc. Sự vững vàng và đôn hậu của nàng khiến người ta cảm giác chính mình đã bị bẻ gãy.


Tần nữ quan cười lạnh, bưng khay trà lên.


– Diệp tiểu thư có vẻ thích làm tỷ tỷ, nhưng không nên quá ẩn dật đâu.


Tần nữ quan rút lui, Hàn Nguyệt Khởi mới thở phào một hơi. Nàng tiếp tục cất thìa pha trà và nói:


– Ta phải đi theo mới được, nếu không bên kia sẽ sinh nghi.


Thanh Lan nhẹ nhàng giữ nàng ấy lại.


– Muội sốt ruột như vậy, trái lại có vẻ đang nghi.


Thanh Lan là vị tỷ tỷ hiền từ nhất. Nàng luôn giải quyết vấn đề trước, sau đó mới dạy đạo lý. Nàng nhìn Hàn Nguyệt Khởi bằng ánh mắt phê bình:


– Nguyệt Khởi làm việc này không thỏa đáng.


Nhưng cũng chính vì tính cách đó mà họ không hề sợ Thanh Lan, bởi mỗi người đều có lý lẽ riêng. Hàn Nguyệt Khởi lại càng như vậy. Nàng chỉ nhỏ hơn Thanh Lan một tháng, tuy rất kính trọng nhưng bản thân nàng đã làm phu nhân được một thời gian dài.


Bệ hạ ngồi lâu trên long ỷ còn trở nên độc đoán, huống hồ là người thường. Sau khi thoát khỏi sự hung hiểm của Tần nữ quan, tâm tính của Hàn Nguyệt Khởi đã bình ổn lại, nhưng trong lòng vẫn còn ấm ức. Nghe Thanh Lan nói vậy, nàng thẳng thắn đáp:


– Lư Văn Nhân tặng tiểu thiếp cho phu quân ta, ta cũng tặng lại cho nàng ta. Sao vậy, Lư Văn Nhân làm được, còn ta thì không ư?


Nếu họ dừng lại ở đây, chắc chắn đã không có tranh cãi. Nhưng nếu dừng lại, nàng đã không phải là Diệp Thanh Lan.


– Quân tử mưu đạo bất mưu thực, tiểu nhân mưu thực bất mưu đạo, – Nàng vẫn bình tĩnh khuyên Hàn Nguyệt Khởi, – Xưa nay Lư Văn Nhân giương nanh múa vuốt là do cô ta hồ đồ. Nếu muội cũng hồ đồ theo, chuyện sẽ không dễ giải quyết đâu.


Vì lời của Thanh Lan là sự thật nên mới khó nghe. Đến Trưởng công chúa còn phải kìm nén để nghe theo, huống hồ một Hàn Nguyệt Khởi đang trong cơn bất ổn.


– Thanh Lan cũng không hồ đồ, nhưng tại sao cũng đến thế này?


Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Hàn Nguyệt Khởi đã biết mình lỡ lời. Nàng vừa định giải thích và vươn tay muốn nắm lấy Thanh Lan, thì nàng đã lùi lại một bước.


Đến cả lúc tức giận, nàng cũng bình tĩnh như vậy.


– Trời không còn sớm nữa, Thẩm thiếu phu nhân hãy lo chuyện yến tiệc đi. Ta cũng phải về chăm sóc các muội muội.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 92: Điểm trà
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...