Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 91: Thâm thù đại hận
Gần đây, Trần Diệu Khanh bị canh giữ nghiêm ngặt.
Ngày ấy, sau khi chuyện mẩn đồng tiền bị bại lộ, hắn quả thực cảm thấy thẹn trong lòng. Lư Văn Nhân lập tức nắm chặt điểm yếu, nhân cơ hội khóc lóc, thuyết phục Trần phu nhân vì sức khỏe của hắn mà không cho phép hắn tiếp xúc với ngoại thất. Nàng ta còn mượn danh nghĩa mệnh lệnh của Trần phu nhân để đánh đập, bán sạch các ngoại thất của hắn.
Đã thế, Chung thái y cổ hủ, cẩn thận kia còn kê đơn thuốc, sai người cho hắn uống mỗi ngày, đồng thời dặn dò hắn phải kiêng nữ sắc. Thậm chí còn nói rõ phải kiêng khem nửa tháng không được phóng túng, và hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Trần phu nhân lo lắng không thôi, lập tức phái hai bà vú cùng vài người hầu đến, ngày đêm nhốt hắn trong phòng dưỡng bệnh. Hắn không được ra ngoài một bước, đến thuốc cũng phải tận mắt thấy hắn uống hết mới thôi.
Trần Diệu Khanh vất vả nhịn mấy ngày, nhịn không nổi nữa bèn dùng tiền mua chuộc một bà vú để được thả ra.
Bà vú kia tuy tiếc tiền nhưng cũng sợ chết, nên lập tức theo sát hắn. Trần Diệu Khanh cũng chẳng có hứng thú gì, chỉ định gọi vài người bạn cũ, đi uống rượu nghe hát mà thôi. Mặc dù hắn háo sắc, nhưng cũng sợ chết nên không dám không nghe lời thái y.
Không ngờ, vừa ra đến cửa phủ, hắn đã bị một nha hoàn vọt tới cản đường, quỳ xuống van nài:
– Cuối cùng đã gặp được lang quân rồi! Cô nương của chúng ta khó khăn lắm mới trốn ra được, nay đang thuê một căn nhà ở ngõ Vãn Hương, trông mỏi mòn lang quân đến héo hon rồi.
Trần Diệu Khanh nhìn một cái đã nhận ra, hóa ra là ngoại thất hắn si mê nhất thời gian này, tên là Dao Cầm. Đây là Tiểu Bình, nha hoàn của cô ta. Hắn cứ tưởng tất cả đã bị Lư Văn Nhân dọn sạch, không ngờ lại còn một bất ngờ như vậy, lập tức vui mừng khôn xiết.
Hắn theo Tiểu Bình đến ngõ Vãn Hương. Quả nhiên, Dao Cầm đã bày biện một tiểu viện trông vô cùng thanh nhã, chuẩn bị sẵn rượu thịt cùng những lời nhuyễn ngọc ôn tồn, dịu dàng tỉ mỉ.
Trần Diệu Khanh uống đến ngà ngà say, Dao Cầm ngồi bên cạnh hát ca, khiến hắn vô cùng thích thú. Nhưng Dao Cầm hát xong, vừa ngồi lên đùi hắn, hắn lập tức nhớ đến lời nhắc nhở của thái y, vội vã lè lưỡi nói:
– Thiếu gia của nàng mấy hôm nay phải thanh tâm quả dục…
Dao Cầm chỉ khẽ cười đáp:
– Mẩn đồng tiền đúng là phải chữa như vậy.
– Nàng thật thông minh… – Trần Diệu Khanh vừa khen cô ta một câu, bỗng rùng mình, ánh mắt cảnh giác nhìn cô ngoại thất.
– Không đúng, sao nàng biết ta có mẩn đồng tiền? Rõ ràng hôm trước ta mới phát…
Giọng nói của hắn im bặt, bởi bụng hắn đột nhiên phát lạnh: Dao Cầm vừa đâm thẳng một lưỡi dao găm vào người hắn.
– Mẩn đồng tiền của lang quân, đương nhiên ta biết, bởi chính ta đã lây cho ngươi, – Dao Cầm cười một cách đau đớn, – Đại ân đại đức của lang quân, Dao Cầm vĩnh viễn không quên, nhưng lang quân lại quên ta từ lâu rồi.
Trần Diệu Khanh hoảng sợ ôm bụng, tay run run chỉ vào cô ta. Cuối cùng, hắn đã nhận ra cái cảm giác quen thuộc khi nhìn vào gương mặt xinh đẹp này là từ đâu ra.
– Ba năm trước ở Dương Châu, lang quân đến tìm huyện lệnh địa phương chúng ta để mua ngựa gầy. Nhà ta vốn là gia đình ngư dân bình thường, tuy nghèo khó nhưng cũng là dân lành. Lang quân ở Dương Châu không mua được hàng tốt, bèn ép nhà ta bán con gái. Cha ta không chịu nên bị bắt vào huyện nha, rồi ốm chết trong ngục. Mẹ ta bị ép điểm chỉ, ta và tỷ tỷ bị bắt đến Dương Châu ‘học tập’ một năm. Tỷ tỷ của ta không chịu nổi đánh đập, hành hạ nên ốm chết. Ta mắc bệnh lao phổi, bị bán rẻ vào nhà thổ. Khó khăn lắm ta mới tìm được tung tích của mẹ, nhưng bà đã khóc mù hai mắt, nửa tháng sau cũng qua đời…
Dao Cầm nước mắt giàn giụa, như khóc ra máu.
– Vì một lời của Trần gia các ngươi mà gia đình ta tan nhà nát cửa!
– Trời cao có mắt, để ta tìm được cơ hội, có quý nhân giúp đỡ báo thù. Ban đầu, ta định trà trộn vào gia đình ngươi, giết tên cẩu quan là cha ngươi, cắt đứt quyền thế nhà các ngươi. Không ngờ phu nhân ngươi không chịu cho ta vào cửa, đã vậy hôm nay ta sẽ chấm dứt với ngươi, có thù báo thù, có oán báo oán!
Dao Cầm vừa nói xong bèn rút dao găm ra toan đâm tiếp, ai ngờ Trần Diệu Khanh trong lúc giả vờ lắng nghe lời lên án của cô ta, đã lén rút dao găm giấu trong giày ra. Hai người vật lộn, Trần Diệu Khanh dù sao cũng là đàn ông, tuy bị thương nhưng sức lực vẫn mạnh hơn. Hắn nhanh chóng chiếm được thế thượng phong, thậm chí còn đâm Dao Cầm bị thương.
Hắn cuống cuồng chạy ra cửa, không dám ngoái đầu nhìn lại. Trong cơn hoảng sợ, hắn vẫn còn biết sợ chết, liền lấy viên bảo tâm hoàn ngự tứ ra ngậm trong miệng. Gân chân của hắn đã bị cắt đứt trong lúc giằng co, chạy chưa được hai bước đã ngã vật xuống đất. Hắn chỉ cố gắng bò ra khỏi cửa, vừa bò vừa gào:
– Nguyên Bảo, Vân Quý, người đâu! Cứu ta với! Mau đến cứu ta với!
Hắn đang gào thét kêu cứu, hai mắt bỗng sáng lên khi thấy nha hoàn Tiểu Bình quay lại. Trên tay cô hầu còn bưng rượu và thức ăn, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng thảm hại của hắn, cô ta sợ đến mức run tay làm khay rượu thịt rơi cả xuống đất.
Trần Diệu Khanh thấy không phải người của mình, nhưng vẫn nhen nhóm hy vọng, vội vàng hét lớn:
– Tiểu Bình, mau cứu ta với! Dao Cầm phát điên muốn giết ta, ngươi mau đưa ta ra khỏi đây. Chúng ta sẽ tìm Kim Ngô Vệ đang tuần thành, phủ doãn nha môn La đại nhân là môn sinh của phụ thân ta. Nhà ta có tiền, chỉ cần ngươi cứu ta, ta sẽ thưởng ngươi trăm lượng vàng, cho ngươi làm di nương!
Tiểu Bình nghe hắn nói vậy bèn lại gần, dường như đã bị thuyết phục. Cô hầu xốc nách Trần Diệu Khanh lên, quả nhiên là một nha hoàn có sức lực lớn. Trần Diệu Khanh đang thấy hài lòng thì bất chợt thấy cô hầu đạp mạnh vào tay mình, khiến hắn đau đớn mà buông dao găm ra. Tiểu Bình cầm lấy chủy thủ, cắt đứt toàn bộ gân tay, gân chân của hắn, rồi kéo hắn trở lại phòng ngủ.
Dao Cầm dựa vào cạnh bàn, đã thoi thóp. Cô ta nhìn thấy Tiểu Bình kéo Trần Diệu Khanh về, lập tức lộ ra nụ cười vui mừng.
– Ta bất cẩn để hắn chạy mất, may mà có em.
Hai mắt Tiểu Bình đỏ bừng. Cô hầu tiến lên băng bó vết thương cho Dao Cầm, nhưng Dao Cầm chỉ lắc đầu.
– Đứa ngốc, ta đến đây để báo thù, không định sống sót trở về. Em cứ mặc ta, để ta giải quyết việc chính trước, rồi em hãy chạy đi.
– Em không đi đâu cả, em không có nhà, cô nương đi đâu em sẽ theo đó, – Tiểu Bình khổ sở đáp.
Trần Diệu Khanh thấy cả hai cô gái đều nhìn mình với ánh mắt thù hận, nhất thời kêu lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
– Tiểu Bình, ngươi thả ta ra! Ta và ngươi không thù không oán, phụ thân ta nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi. Ông ấy chỉ có mình ta là con trai, trăm vạn lượng vàng đều sẽ cho ngươi. Ta đảm bảo ngươi có thể làm cáo mệnh phu nhân…
Đáp lại hắn là nhát chém lạnh lùng của Tiểu Bình. Cô hầu thẳng tay nắm lấy đầu lưỡi của hắn, lưỡi dao bén ngót lướt qua gọn ghẽ như giết gà, cắt chiếc lưỡi thành hai đoạn.
Nếu Lư Văn Nhân có ở đây, ắt hẳn nàng sẽ kinh ngạc phát hiện ra: dáng vẻ miệng đầy máu, kêu khóc thảm thiết của Trần Diệu Khanh vào lúc này trông gần giống hệt với Tích Vân đã chết trong tay nàng ta.
– Trần gia đương nhiên cái gì cũng có.
Tướng mạo của Tiểu Bình bình thường, nhưng đôi mắt vì thù hận mà sáng loáng như bảo thạch.
– Nhưng nhà ta, chỉ vì cho Trần công tử trú mưa một lần mà chết sạch, không biết phải đòi ai bồi thường đây?
.
.
.
Khi Lư Văn Nhân đến Đào Hoa yến, các phu nhân đã vào chỗ tề tựu xong xuôi.
Cũng may có Trần phu nhân dắt nàng ta theo. Trần phu nhân biết lần này là lỗi của Trần Diệu Khanh, nên mấy hôm nay rất mực chiều chuộng Lư Văn Nhân. Không chỉ trách mắng, cấm túc Trần Diệu Khanh, bà còn trao cho nàng quyền xử lý đám ngoại thất. Chưa hết, bà ta còn chịu lấy ra chiếc đại tụ sam gấm khắc bách hoa cẩm thông ngự ban, vốn định để dành cho Trần Mộng Liễu, để Lư Văn Nhân mặc. Kết hợp với bộ trang sức hồng bảo thạch xa hoa, nàng trông thật cao quý biết bao.
Huống hồ, ở đây còn có Bình Quận vương phi chủ trì, sẽ không ai dám coi thường nàng ta.
Vì thế, Lư Văn Nhân tự tin ngồi vào vị trí quen thuộc của mình.
Trong các tiệc lớn của Hoa Tín yến có mặt Trưởng công chúa, vị trí sẽ được sắp xếp theo thứ tự: sau Bình Quận vương phi là Lương lão vương phi, sau đó đến Thẩm phu nhân và Trần phu nhân. Nhưng Lư Văn Nhân vừa định ngồi cạnh Trần phu nhân thì đã nghe thấy Vương Dư Vi cười nói:
– Trần thiếu phu nhân, nhiều ngày không gặp sao lại tiều tụy đi nhiều thế? Ta thấy phu nhân gầy hơn trước nhiều lắm.
Thị vừa nói vừa đi đến cạnh Lư Văn Nhân, tách nàng ta khỏi Trưởng công chúa. Lư Văn Nhân cũng không hề hoảng hốt, khẽ cười đáp:
– Vương muội muội quả thật thích nói đùa. Dù sao muội muội cũng ‘thương’ ta, thấy ta gầy liền muốn ngồi vào chỗ của ta.
Tài ăn nói của Vương Dư Vi đương nhiên không bằng Lư Văn Nhân. Nhưng dù bị nói cho cứng họng, thị cũng không lui bước. Lư Văn Nhân không khỏi cảm thấy bất an, và quả nhiên, tức thì một phu nhân trẻ tuổi tươi cười lên tiếng:
– Sức khỏe của Trần thiếu phu nhân là chuyện nhỏ, phượng thể điện hạ an khang mới là chuyện lớn. Điện hạ đã từng dặn, không cho phép chuyện dơ bẩn xuất hiện trong Hoa Tín yến.
Hàn Nguyệt Khởi và Vương Dư Vi đều xuất thân thế gia quý nữ, cũng là bậc quý phu nhân, đương nhiên có những lời không tiện nói ra. Nhưng chỉ cần tin tức được truyền đi, tự nhiên sẽ có người thay họ lên tiếng.
Lư Văn Nhân thường ngày đã quen bắt nạt người khác, nên nhất thời không thể phân biệt được đây là kẻ thù cũ hay tay chân của Hàn Nguyệt Khởi. Cũng may chính nàng ta cũng có một đám tùy tùng. Dương Xảo Trân lập tức lên tiếng:
– Nói gì vậy? Điện hạ đã nói, mọi người trong Hoa Tín yến đều là tỷ muội. Sao lại có kẻ ném đá giấu tay, hãm hại các phu nhân?
Nhưng ở đây đâu có chỗ cho cô ta biện bạch. Hàn phu nhân, với tư cách chủ nhà, đã mỉm cười nói:
– Các thiếu phu nhân phải bình tĩnh một chút. Chúng ta đang ở trước ngự giá của Trưởng công chúa điện hạ, đây không phải nơi tầm thường. Nguyệt Khởi, dẫn tất cả các thiếu phu nhân ra ngoài ngồi đi, để chúng ta ở trong này nói chuyện.
Chỉ một câu nói đã khiến tất cả các thiếu phu nhân phải dọn sang phòng lớn sát vách. Nhưng ‘thiếu phu nhân’ ở đây cũng phải do chủ nhà định nghĩa. Hàn Nguyệt Khởi chỉ dẫn theo Vương Dư Vi, còn tất cả các thiếu phu nhân phe Lư Văn Nhân đều bị đưa ra ngoài.
Lư Văn Nhân rời đi. Khi đi qua khu vực bên ngoài, nàng ta thấy những phu nhân vốn không được coi trọng đang đánh giá mình bằng ánh mắt chờ xem kịch hay. Vì thực sự đang mang bệnh trong người, nàng ta không tránh khỏi chột dạ, ngồi trong sảnh đường mà lòng dạ rối bời.
Bị đuổi khỏi trung tâm quyền lực là chuyện Lư Văn Nhân chưa từng gặp phải. Nhưng lúc này, nàng ta càng phải tỏ ra ngông cuồng, chỉ có như vậy mới che giấu được sự lúng túng. Lư Văn Nhân gượng cười, nói:
– Nguyệt Khởi đuổi ta ra ngoài, nhưng bản thân mình cũng đi theo, như vậy thì có lợi gì ư?
Hàn Nguyệt Khởi chỉ yên tĩnh ngồi thưởng trà. Lư Văn Nhân ăn mặc lộng lẫy, còn nàng ấy lại vô cùng dịu dàng đoan trang.
Lư Văn Nhân nghĩ mãi không hiểu. Rõ ràng cùng bị Diệp Thanh Lan đè đầu, nhưng sao Hàn Nguyệt Khởi lại không né tránh, vẫn dám mặc kiểu xiêm y giống Diệp Thanh Lan, thậm chí còn không hề căm ghét? Lẽ nào thực sự trên đời có người sinh ra đã cam chịu làm kẻ đứng sau, cả đời bị người khác chèn ép ư?
Hàn Nguyệt Khởi mặc xiêm y màu thu hương, đeo trang sức bằng ngọc, thần sắc bình tĩnh ôn hòa nhưng lại uy nghiêm không thể xâm phạm. Tình cảnh này giống hệt bốn năm trước.
– Ta ra ngoài, bởi vì ta là chủ nhà. Đến các bữa tiệc khác, đương nhiên sẽ có chủ nhà chiêu đãi cô. Chỉ là Văn Nhân này, e rằng về sau cô cũng không vào được chính sảnh của người khác nữa đâu.
Hàn Nguyệt Khởi cầm nắp chén trà, mỉm cười với những người đang đứng phía sau Lư Văn Nhân.
– Lửa lớn đã cháy, các vị nên sớm nhảy thuyền đi. Chứ nếu đợi thêm, e rằng sẽ không kịp nữa đâu.
– Cô có ý gì!
Dương Xảo Trân là người đầu tiên nổi giận. Nhưng những người tinh tường đều nhận ra trong lửa giận đó cũng ẩn chứa chút hoang mang. Bởi vì ả nói xong không nhìn Hàn Nguyệt Khởi, mà quay lại nhìn các phu nhân khác, dường như muốn phán đoán điều gì từ phản ứng của họ.
Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười nhạt, không nói lời nào. Nàng ấy thấy bóng người thấp thoáng sau màn che, liền mỉm cười.
– Sao Lăng Ba lại đến đây?
Lăng Ba dứt khoát bước ra, đáp:
– Tỷ tỷ của muội lo cho Hàn tỷ tỷ, nên bảo muội đến xem thử.
– Ồ? Chỉ có Thanh Lan lo lắng cho tỷ, còn Lăng Ba thì không à? – Hàn Nguyệt Khởi vẫn còn tâm trạng mỉm cười trêu ghẹo.
Lăng Ba còn trẻ, bước vào căn phòng này chẳng khác nào đi vào lồng mãnh thú. Cô còn liếc nhìn Lư Văn Nhân một cái, rồi mới dám tiếp tục đùa giỡn với Hàn Nguyệt Khởi:
– Hàn tỷ tỷ bắt ba ba trong rọ, còn cần muội lo lắng ư?
Bốn năm qua, tỷ muội Diệp gia bị Lư Văn Nhân chèn ép không ít. Nếu kể ra chắc phải dùng mấy quyển sổ dày mới đủ. Tuy nhiên, họ cũng chẳng than vãn, bởi có phu nhân địa vị thấp nào ở kinh thành mà không có thù oán với Lư Văn Nhân đâu. Ngay cả Ngụy phu nhân, một công thần cáo mệnh, còn phải chịu thiệt thòi trong tay nàng ta cơ mà.
Hai người họ càng nhàn nhã, Lư Văn Nhân càng thêm hốt hoảng, nàng ta bèn đánh phủ đầu bằng cách nói xoen xoét:
– Ta thấy hai người hẳn đã đau lòng quá mức rồi. Hàn tỷ tỷ, không biết Thẩm huynh có về nhà không? Mấy ngày trước ta còn nói, một ngày phu thê, trăm năm ân ái. Hàn tỷ tỷ cũng thật kiêu ngạo, tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, sao lại vì một tiểu thiếp mà cãi nhau với Thẩm huynh được chứ…
Chỗ này là phòng lớn, dù có nói to cũng không vang sang bên kia, chẳng trách nàng ta dám ăn nói sỗ sàng như vậy. Lăng Ba đâu chịu nhẫn nhịn, lập tức đáp trả:
– Lư Văn Nhân, ta thấy kẻ điên là cô mới đúng. Phu nhân cao quý không làm lại đi làm tú bà! Đúng là trời sinh đã thích đi xuống, một ngày không hại người khác, cô không ngủ ngon được đúng không?
– Mọi người nghe xem, đây là lời một tiểu thư chưa gả nên nói ư? – Lư Văn Nhân lập tức cười châm chọc. – Có điều ta thấy Lăng Ba như vậy cũng sẽ không ai thèm lấy, tùy ý một chút cũng chẳng sao. Dù sao cái gương mặt bình thường này của cô, nói không quá lạc quan, chắc chẳng vương tôn công tử nào thèm đâu.
Những lời nàng ta nói tính công kích không cao nhưng thường rất quá quắt, cay nghiệt, hoàn toàn không đứng đắn. Lăng Ba cũng chẳng sợ, đang định đáp trả thì bị Hàn Nguyệt Khởi cản lại.
– Tranh cãi bằng miệng thì có ích gì, – Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười khẩy rồi gọi nha hoàn, – Bạch Nhị, cầm chén trà của Trần thiếu phu nhân xuống đi. Đừng đưa cho nhà bếp, mang ra hành lang đập nát cho ta, cả ghế cũng đốt đi, tránh lây bệnh cho người khác.
Một câu nói này khiến các phu nhân đang đứng phía sau Lư Văn Nhân sôi sùng sục. Họ đều là những người đã đến dự tiệc giỗ của mẫu thân Lư Văn Nhân, đương nhiên trong lòng đã có sẵn nghi ngờ. Bởi vậy, họ chỉ yếu ớt cãi lại:
– Cô nói vậy có ý gì?
– Đây là đạo làm chủ ư?
– Phải nên để điện hạ nghe thử!
– Điều nên nghe, điện hạ đã sớm nghe rồi,” Hàn Nguyệt Khởi chỉ cười nhạt với Lư Văn Nhân. “Văn Nhân, bốn năm trước, Thanh Lan đã khuyên bảo cô. Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm; đi đêm nhiều ắt gặp ma. Phu thê các ngươi thu mua kỹ nữ, tặng cho người khác để sai sử, có từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay không?
Sắc mặt Lư Văn Nhân trắng bệch, mồ hôi túa ra. Nhưng lão Chung thái y đã nói, bệnh này chữa được. Hơn nữa, nàng ta đường đường là một thiếu phu nhân, sẽ không bị lột quần áo để kiểm tra, nên nàng vẫn cứng rắn đáp lại:
– Ta không biết cô đang nói chuyện gì.
Nhưng Lư Văn Nhân vừa nói xong, cũng phải ngoái lại nhìn các thiếu phu nhân, trong lòng đang tính xem ai là kẻ đã để lọt tin đồn. Người trong phủ của nàng ta hẳn sẽ không, nhưng Lư Văn Nhân vẫn không hiểu, dù có tiết lộ phong thanh, Hàn Nguyệt Khởi lại dựa vào đâu để khẳng định bệnh trên người nàng ta là hoa liễu? Chẳng lẽ nàng không sợ bị đánh trả là bịa đặt ư?
Nhưng Lư Văn Nhân không cần nghĩ nhiều nữa.
Bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào. Đó là đám nương tử quản gia và bà vú của Hàn gia, vội vàng dẫn một người trông như bà vú xông vào. Đây là Hoa Tín yến, trừ phi là chuyện lớn, nếu không sẽ quấy rầy nhã hứng của các phu nhân, tiểu thư, huống hồ còn trước ngự giá của Trưởng công chúa. Bởi vậy, dù mọi người không biết lý do, nhưng đều khẳng định đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Lư Văn Nhân vừa nhìn đã nhận ra người được các bà vú Hàn gia dẫn vào chính là vú Dư, một trong những người hầu hạ Trần Diệu Khanh, đồng thời cũng là người hầu hồi môn của Trần phu nhân năm đó.
Vú Dư tuổi cao đức trọng, nên không theo ra ngoài mà ở lại trong phủ lo liệu công việc Hoa Tín yến. Khi Lư Văn Nhân và Trần phu nhân vắng mặt, vú Dư sẽ xử lý mọi công việc to nhỏ trong phủ. Nói ra, mụ ta cũng là một trong những nguyên lão của Trần gia, đã chứng kiến Trần đại nhân từ một quan nhỏ trong Hộ bộ vươn lên chức Thượng quan Hộ bộ, quyền cao chức trọng như bây giờ. Nhìn thấy lầu cao của Trần gia đã được dựng nên, lẽ ra dù gặp mưa to gió lớn đến đâu, mụ ta cũng không nên biến sắc.
Mà giờ khắc này, mặt vú Dư trắng bệch, đầy vẻ hoang mang. Nước mắt lẫn mồ hôi hòa vào nhau, ướt sũng cả mặt. Mụ đi theo bà vú của Hàn gia, lết từng bước chậm rãi vào chính đường, rõ ràng đã xảy ra chuyện trọng đại.
Trước mắt Lư Văn Nhân tối sầm. Nàng ta biết nhất định hôm nay đã có đại họa, nên không dám gọi vú Dư mà chỉ lặng lẽ đi theo sau. Các thiếu phu nhân trong thính đường đương nhiên cũng đi theo nàng ta.
Vú Dư được dẫn đến chính đường, bị các phu nhân ăn mặc phú quý làm hoa cả mắt, nhất thời không tìm thấy chủ nhân của mình.
– Hỗn xược! – Tô nữ quan lập tức quát to. – Sao ngươi lại dám xông vào ngự giá của Trưởng công chúa? Còn không mau quỳ xuống?
Vú Dư vốn đang hoảng sợ, lúc này bị quát một tiếng, lập tức hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống. Đúng lúc này, mụ nhìn thấy Trần phu nhân bên cạnh Trưởng công chúa, lập tức bò đến, nắm chặt lấy tay Trần phu nhân.
– Xin điện hạ thứ tội, đây là người hầu nhà thần phụ, hẳn đã già nên lẫn rồi…
Trần phu nhân đang mỉm cười xin lỗi Trưởng công chúa, không ngờ vú Dư lại lết đến gần, nắm chặt lấy tay mình mà khóc rống lên.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 91: Thâm thù đại hận
10.0/10 từ 18 lượt.
