Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 90: Nổi mẩn
Lần này Lư Văn Nhân bị cấm túc nửa tháng, mất hết thể diện, bản thân nàng ta cũng biết điều đó nên càng muốn ra oai.
Nàng ta đã đấu đá từ nội trạch Lư gia mà ra. Hai tỷ muội nàng ta không có huynh đệ, vì muốn củng cố địa vị của mẫu thân mà phải đấu đá thiếp thất, đã làm không ít chuyện dơ bẩn, thủ đoạn cũng được tôi luyện từ khi đó.
Trong mắt Lư Văn Nhân, cái gọi là tình tỷ muội trong Yến tiệc Hoa Tín, tình nghĩa đồng cam cộng khổ đều là giả dối, chẳng qua có cùng chung lợi ích mà thôi. Đám nữ quyến quân Trấn Bắc kia nếu không nhờ có Trưởng công chúa làm chủ giúp hòa ly, chia tài sản, liệu họ có nhất trí như vậy ư? Có khi đều đã đi tha thứ cho trượng phu, đấu trí với tiểu thiếp hết rồi. Thậm chí còn vì vậy mà chia bè rẽ phái, đâm sau lưng nhau cả rồi.
Nàng ta thấy người khác như vậy, đương nhiên cũng nghĩ tùy tùng của mình cũng thế. Lư Văn Nhân không tin tưởng Dương Xảo Trân và Tôn Mẫn Văn thực sự trung thành với mình, chẳng qua họ vừa kính vừa sợ, lại được lợi ích nên mới đi theo mình làm mưa làm gió trong giới phu nhân.
Cho nên, vừa hết lệnh cấm túc, việc đầu tiên Lư Văn Nhân muốn làm là chấn chỉnh lại uy phong.
Thái Hoa yến đã qua, Lư Văn Nhân không còn tiệc Hoa Tín yến nào nữa, cũng không muốn đi giúp Tôn Mẫn Văn và Dương Xảo Trân tổ chức. cũng không muốn đi giúp Tôn Mẫn Văn và Dương Xảo Trân tổ chức. Đó là việc chỉ có loại người giả nhân giả nghĩa như Hàn Nguyệt Khởi mới làm. Cô ta không tiếc công sức ra mặt giúp Vương Dư Vi, phải đến khi bị phản bội một vố đau điếng mới biết sự lợi hại.
Lần này Lư Văn Nhân biết phía Vương Dư Vi tạm thời không nhúng tay vào được, chỉ đành tạm gác lại. Việc đầu tiên là phải chấn chỉnh lại uy phong của mình, nên không chờ Yến tiệc Hoa Tín, nàng ta sẽ tự tổ chức một tiệc, lấy cớ làm giỗ cho mẫu thân đã khuất. Có hiếu tâm làm cái cớ, muốn phô trương đến mấy cũng không quá đáng. Ưu thế lớn nhất của Trần gia cũng là chuyện này, đang lúc rực rỡ hiển hách, vàng bạc đầy nhà mà.
Nên rạng sáng mùng chín, Lư Văn Nhân đã dậy thật sớm. Lúc này, Trần Diệu Khanh vừa uống rượu mua vui về, vừa mới chợp mắt. Người vừa ngủ sau một đêm thức trắng tính khí cực kỳ khó chịu, chỉ cần nghe chút tiếng động sẽ nổi trận lôi đình. Vì vậy, Lư Văn Nhân phải rón rén ra gian ngoài chải đầu, còn gọi những nương tử đã theo Trần Diệu Khanh ra ngoài đến hỏi đôi câu.
– Lại chơi bời ở chỗ con tiện nhân ở ngõ Hạnh phải không?
Vừa mở miệng, nàng ta đã hỏi chuyện này.
Các nương tử vừa sợ, lại vừa căm ghét, bĩu môi đáp:
– Bẩm thiếu phu nhân, còn nhà nào nữa ạ? Chẳng biết thiếu gia trúng thứ mê hồn dược gì mà cả tháng qua cứ quấn quýt với con tiện nhân kia như sam, vung tiền như rác. Bọn nô tỳ nhìn vào cũng thấy bất bình cho thiếu phu nhân.
Lư Văn Nhân đương nhiên mặc kệ, chỉ tự cười gằn trong gương. Không biết nương tử chải đầu kia đang nghĩ cái gì mà cứ nhìn gáy của nàng ta chằm chằm. Bị Lư Văn Nhân liếc một cái, cô ta giật mình làm rơi chiếc lược ngọc xuống đất, lập tức gãy làm hai đoạn.
– Ngu xuẩn! Không biết cẩn thận à!
Nha hoàn Xảo Lăng bên cạnh Lư Văn Nhân cũng hung hãn, lập tức tiến lên tát cho nương tử chải đầu một cái. Nương tử chải đầu không dám nói lời nào, ôm mặt cúi xuống nhặt mảnh lược ngọc rồi đổi một chiếc lược gỗ khác tiếp tục chải đầu.
– Thiếu phu nhân yên tâm, con tiện nhân kia làm sao cướp được thiếu gia. Cuối cùng thiếu gia vẫn phải về với thiếu phu nhân thôi.
Xảo Lăng thấy tâm trạng Lư Văn Nhân không tốt, vội ghé vào khuyên nhủ.
– Suốt mười ngày nay, thiếu gia và thiếu phu nhân mới đúng là nùng tình mật ý.
– Nhóc con này, cũng học thói xấu.
Lư Văn Nhân phì cười, sắc mặt nàng ta bây giờ mới khá hơn một chút, thì thầm với vú Lư tâm phúc.
– Sắp xếp người đến viện của con tiện nhân kia, không sợ không tìm được nhược điểm của ả. Phu quân cũng thật hồ đồ, người trong nhà không thích, lại thích con tiện nhân từ ngoài đến…
– Đàn ông mà. Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm. Chờ thiếu gia lớn tuổi hơn một chút, thu lại tâm tư là được, – Vú Lư khuyên nhủ. – Thiếu phu nhân yên tâm, chờ lão nô tìm được nhược điểm của con tiện nhân kia, sẽ nhân lúc thiếu gia đến Cẩm châu nhờ lão gia, phu nhân làm chủ, tìm người bán quách ả đi, đỡ phải ở lại kinh thành làm phu nhân ngứa mắt.
Lư Văn Nhân giải quyết xong phiền phức nội bộ, rồi mới trang điểm ung dung, hoa quý để nghênh đón các phu nhân đến dự tiệc. Bàn tiệc không thiếu sơn hào hải vị. Dương Xảo Trân lập tức nịnh nọt:
– Yến tiệc của Lư tỷ tỷ đúng là độc nhất kinh thành. Món ăn trong tiệc đều là đồ tiến cống, người khác muốn cũng chẳng có. Đến cả Nghênh Xuân yến, Hạnh Hoa yến cũng chẳng bằng một nửa tiệc của tỷ tỷ…
Dù Lư Văn Nhân biết ả đang nịnh hót, nhưng nghe cũng thấy dễ chịu. Mùa này vốn không phải mùa tôm cua, nhưng các nương nương trong cung thích ăn một loại tôm khô đỏ, khen là tốt cho dưỡng nhan. Lư Văn Nhân và các phu nhân dùng bữa xong, nha hoàn liền bưng bồn vàng đến cho họ rửa tay. Lư Văn Nhân đang nói chuyện với Tôn Mẫn Văn:
– Nghe nói loại tôm đỏ này càng ăn da càng trắng, tiếc là chỉ có vào ba tháng thu đông, quá mùa là tôm sẽ không còn trứng nữa.
– Bắt tôm vào mùa thu đông, cũng làm khó các ngư dân này rồi, – Tôn Mẫn Văn nói.
– Kệ họ chứ, đằng nào trong cung muốn ăn cũng sẽ không thiếu nhà chúng ta, – Lư Văn Nhân hờ hững đáp. Bỗng, nàng thấy nha hoàn Xảo Lăng đang nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, bèn hỏi: – Sao thế?
– Ồ, Lư tỷ tỷ, sao tay tỷ lại nổi mẩn thế này?
Dương Xảo Trân kinh ngạc thốt lên. Vốn là người thân cận nhất với Lư Văn Nhân, ả liền tự nhiên kéo tay áo của nàng ta lên nhìn. Trên cánh tay trắng như củ sen của Lư Văn Nhân là những mảng mẩn đỏ. Gọi là nổi mẩn thì còn nhẹ, bởi những chấm mẩn này hình tròn, ngoài đậm trong nhạt, trông hệt như những đồng tiền.
– Nhìn không giống vết mẩn vì ăn tôm lắm, – Một phu nhân nhanh nhảu thốt lên, – Sao lại giống nốt đồng tiền thế này?
Nốt đồng tiền không dễ nghe, chính là ám chỉ bệnh hoa liễu. Dương Xảo Trân lập tức bênh vực:
– Đừng có nói bậy! Cô mới bị chấm đồng tiền đó! Lư tỷ tỷ là người cao quý, cô nói lời dơ bẩn gì thế hả? Còn không mau câm miệng lại!
Phu nhân kia bị mắng đến đỏ mặt tía tai, không dám hó hé gì nữa. Dương Xảo Trân tuy ra sức bênh vực nhưng cũng không dám nhìn cánh tay của Lư Văn Nhân. Ngay cả nha hoàn Xảo Lăng cũng đảo mắt né tránh. Lư Văn Nhân sầm mặt, nhẹ nhàng kéo tay áo xuống.
Vì chuyện đã xảy ra, yến tiệc vui vẻ đành phải tan sớm. Lư Văn Nhân mặt lạnh như băng, trực tiếp dẫn nha hoàn Xảo Lăng vào noãn các. Cửa vừa đóng lại, các nha hoàn bà vú nhìn nhau không dám nói gì. Bỗng, họ nghe thấy tiếng sai bảo vọng từ bên trong ra:
– Thắp thêm hai ngọn đèn lên.
Đèn đã thắp, nhưng cửa bên trong vẫn không mở. Nương tử quản gia đành nhắm mắt liều mình gõ cửa. Một lúc sau, Xảo Lăng mới mở hé cửa để cầm đèn bước vào. Cô ta cũng có vẻ sợ đến hồn xiêu phách lạc. Vừa nhận đèn, nương tử quản gia vội vã buông tay, suýt nữa làm đèn rơi xuống đất.
– Đồ đê tiện! – Xảo Lăng há mồm mắng. Thấy nương tử quản gia sợ hãi rụt người lại, cô ta liền hiểu bà ta đang sợ điều gì. Xảo Lăng nghiến răng mắng: – Bây giờ là lúc nào mà các ngươi dám làm như vậy? Đến lúc chỉ là sợ hão, xem ta có thay thiếu phu nhân lột da các ngươi xuống không?
Cô ta mắng xong liền xoay người đi vào. Bên ngoài noãn các, mọi người đứng chờ trong sự lo sợ bất an, trong khi bên trong đèn đuốc vẫn sáng choang.
Một lúc sau, cửa lại mở ra. Lần này, Lư Văn Nhân đã ngồi trên ghế, quần áo chỉnh tề. Nàng ta gọi vú Lư đến và nói:
– Bà vú, bà tìm một phụ nhân có kinh nghiệm đến đây, nhất định phải có kiến thức.
Nàng ta nhấn mạnh ba chữ ‘có kiến thức’. Vú Lư hiểu ý, vội nói nhỏ:
– Tiểu thư yên tâm, lão nô đi ngay.
Không lâu sau, vú Lư quả thật đã dẫn một phụ nhân trung niên, tay xách hòm thuốc, vội vã đến. Lúc này, đa số người hầu trong phủ đã nghe phong thanh tin tức, nhưng vì sợ uy nghiêm của Lư Văn Nhân nên đều giả vờ không hay biết. Họ thấy phụ nhân kia theo vú Lư vào noãn các, chỉ còn biết nín thở lo lắng chờ. Ngay cả mấy bà vú dọn dẹp cũng không dám lên tiếng. Bên trong yên tĩnh một lát, rồi đột nhiên vang lên một tiếng bạt tai chát chúa.
Một lúc sau, phụ nhân trung niên kia cúi đầu theo vú Lư ra ngoài. Lập tức, nương tử trông cửa hông truyền lời về, nói rằng đã nhìn thấy phụ nhân kia bị vú Lư đưa ra từ đó. Vú Lư vừa thưởng ngân lượng, vừa hăm dọa vài câu, không cho cô ta nói chuyện này ra ngoài, bằng không sẽ cáo cô ta lên nha môn.
Đến lúc này, hạ nhân trong Trần phủ đều biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không khỏi thổn thức. Thiếu phu nhân nhà mình bình thường rạng rỡ bao nhiêu, đáng thương thay bây giờ lại gặp chuyện như vậy. Quả đúng là làm phụ nữ thật khó. Như trong kịch từng hát: ‘Đời người chớ làm phụ nữ, trăm sướng khổ đều nhờ người khác.’
Người hầu cấp thấp thì không sao, nhưng những người cấp cao phải trực tiếp đi vào đáp lời. Một người đành nhắm mắt làm liều đi vào. Lư Văn Nhân đang ngồi trên trường kỷ, quần áo chỉnh tề, nhưng hai mắt nàng ta đỏ ngầu như vừa khóc xong, hoàn toàn không còn vẻ hăng hái thường ngày. Vú Lư đứng bên cạnh thu dọn một đống thuốc thang, còn nha hoàn Xảo Lăng thì im lặng.
– Bẩm thiếu phu nhân, phía gác cổng vừa báo cáo tiền thưởng tháng. Danh sách khách qua lại trong tháng Giêng và Tết Nguyên Tiêu đã báo xong, nhưng còn hai khoản tiền thưởng…
Nương tử quản gia nhắm mắt nhắm mũi nói, chưa kịp dứt lời đã thấy thiếu phu nhân nhà mình đứng bật dậy, lao như điên vào phòng ngủ.
Đó là chỗ thiếu gia nghỉ ngơi, bình thường chưa đến giữa trưa, ngay cả bà vú quét dọn cũng không dám lại gần. Thiếu phu nhân còn đặc biệt sai đám hầu nam dọn sạch tổ chim trên cây, không để đám sẻ hót ầm ĩ ảnh hưởng đến giấc ngủ của thiếu gia. Có thể thấy, phu thê họ rất ân ái…
Nhưng bây giờ, Lư Văn Nhân lại hung dữ vọt vào phòng ngủ, chẳng để tâm những chuyện đó nữa. Nàng ta kéo Trần Diệu Khanh đang ngáy o o dậy, rồi đập liên tục vào lồng ngực hắn.
– Đồ khốn vô lương tâm! Suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, thứ dơ bẩn thối tha gì cũng tha về giường! Ngươi lây căn bệnh bẩn thỉu đó cho ta, về sau ta biết làm người thế nào!
Nàng ta vừa gào khóc, vừa đánh vừa lên án, khiến các nha hoàn bà vú bên cạnh cũng sợ khiếp vía. Họ vội xúm vào kéo hai người ra. Trần Diệu Khanh thì vẫn không hiểu gì. Hắn là đứa con trai độc nhất của Trần gia, đã bị chiều hư, xưa nay có làm việc xằng bậy cũng đều được bao che kín mít. Bên ngoài có Trần đại nhân quyền thế đang thịnh, bên trong có Trần phu nhân cưng chiều hai huynh muội.
Năm ngoái ở Ký Châu, hắn đùa giỡn dân nữ khi đang trú mưa. Tùy tùng đi theo đã đánh chết một gia đình nông hộ, gây ra đại họa. Trần đại nhân đòi đánh chết tên nghịch tử như hắn, nhưng cũng đành phải bỏ qua vì màn ‘một nháo hai khóc ba thắt cổ’ của Trần phu nhân. Cuối cùng, Trần gia chỉ đẩy một tên tùy tùng ra để gánh tội thay.
Bởi vậy, hắn chẳng quan tâm mình có lý hay không mà lập tức ra tay đánh lại. Hắn vừa đẩy Lư Văn Nhân ra, vừa quát lên một tiếng, còn định giơ tay đánh nàng ta.
– Ngươi điên rồi phải không? Ầm ĩ cái gì hả!
Nhưng Lư Văn Nhân tìm hắn không phải chỉ để trút giận. Chuyện đã đến nước này, nàng ta muốn ‘tiên phát chế nhân’, phải làm ầm ĩ lên để hắn chịu phục. Thấy hắn còn dám tức giận, nàng ta lập tức đâm đầu vào lồng ngực hắn, rít lên:
– Tới đây, ngươi có giỏi thì giết ta đi! Ngươi khiến ta thành ra thế này còn chưa đủ sao? Có giỏi thì hôm nay ngươi giết ta đi! Ngươi không sợ muội muội ta đến tìm ngươi đòi mạng ư?
Nếu là người khác, Trần Diệu Khanh không hề e sợ. Nhưng hễ nhắc đến Lư Uyển Dương, hắn lại vừa kính vừa sợ.
Lư Uyển Dương có gương mặt xinh đẹp, hắn đã thèm nhỏ dãi từ lâu. Nhưng Lư Uyển Dương không giống Lư Văn Nhân. Lư Văn Nhân dù tài giỏi đến đâu, thì cũng chỉ có vài thủ đoạn hắn đã thấy mẫu thân dùng hết, di nương quyến rũ giỏi chiều đàn ông, hắn cũng đã gặp rồi.
Nhưng Lư Uyển Dương thì khác, có lẽ do là người đọc sách, trên người nàng ta tỏa ra thứ khí chất lạnh lùng, uy nghi, bất khả xâm phạm. Hơn nữa, hai tỷ muội nàng ta cực kỳ đoàn kết. Mấy lần hắn thăm dò đều không thu được lợi gì mà còn chịu thiệt lớn, nên đành từ bỏ ý định.
Thế nên, Lư Văn Nhân vừa nhắc đến Lư Uyển Dương, hắn lập tức chùn tay. Các nha hoàn, bà vú cũng đến ngăn cản, nhưng chỉ kéo hắn ra rồi khuyên giải Lư Văn Nhân:
– Thiếu phu nhân đừng gấp, có thể là khám nhầm thôi. Chi bằng chúng ta mời đại phu đến khám lại, có thể chỉ là giật mình hụt thôi, đừng trách oan thiếu gia.
Lư Văn Nhân ngồi ở mép giường, vừa khóc vừa mắng một cách dữ dội.
Sự ầm ĩ như vậy đã sớm kinh động Triệu phu nhân. Bà ta là người cưng chiều con trai, vốn đã không hài lòng việc con dâu ôm đồm mọi thứ. Nghe nói con dâu dám cãi nhau với con trai mình, bà ta lập tức chạy tới.
– Sao thế hả? Mới vừa cấm túc xong, hai vợ chồng con lại cãi nhau ầm ĩ, muốn chọc ta tức chết phải không?
Lư Văn Nhân vốn đang chờ bà ta. Nàng ta lập tức kéo tay áo lên, duỗi thẳng cánh tay về phía bà ta, lộ ra những chấm đồng tiền đỏ ửng, khiến Trần phu nhân giật mình sợ hãi.
– Mẫu thân, người phải làm chủ cho con! – Lư Văn Nhân lập tức túm lấy Trần phu nhân mà khóc thảm thiết. – Không biết phu quân chọc phải thứ bẩn thỉu này ở nơi dơ bẩn nào, còn lây sang cho con. Bây giờ con biết sống sao, còn mặt mũi đâu mà gặp người khác?
Trần phu nhân sợ điếng người, muốn giãy dụa nhưng lại không dám. Cũng may, bà vú bên cạnh nhanh trí, lập tức đến kéo hai người ra, khuyên nhủ:
– Thiếu phu nhân không nên như vậy, chẳng qua chỉ là nổi mẩn mà thôi. Bây giờ Thánh thượng trọng dụng lão gia nhà chúng ta, các ngự y ở Thái Y viện đều ưu tiên cho nhà ta sử dụng. Mấy hôm trước, phu nhân bị ho khan còn mời ba thái y đến. Thiếu phu nhân chưa trải đời, cẩn thận kẻo người ta chế giễu…
Lư Văn Nhân chỉ khóc, giữ chặt lấy Trần phu nhân không buông tay:
– Con còn sợ bị người ta chế giễu. Hôm qua con tổ chức giỗ cho mẫu thân đã khuất, gọi cả các tỷ muội đến. Cả một sảnh đường đầy phu nhân đều nhìn thấy dáng vẻ đó của con. Hoa Tín yến năm nay con còn mặt mũi nào mà gặp người ngoài nữa? Các người hầu cũng đang nghị luận sôi nổi, chỉ sợ đã truyền đi khắp nơi rồi.
– Nói bậy! Nhà ta làm gì có người hầu lắm lời như vậy? Nếu có thì lôi ra ngoài đánh chết, rồi thưởng cho người nhà họ mấy lượng bạc thôi.
Trần phu nhân nghe Lư Văn Nhân khóc lóc kể lể đến phát bực, không khỏi tức giận quát. Các nha hoàn, bà vú đứng xung quanh, nghe vậy ai nấy đều rùng mình.
– Con ngoan, – Trần phu nhân bó tay với Lư Văn Nhân, chỉ đành nén sự ghê tởm mà khuyên, – Con yên tâm, ta sẽ sai người phong tỏa tin tức, không để đám người hầu kia đi nói lung tung. Các phu nhân kia cũng vậy, ta sẽ cảnh cáo họ. Dù sao bây giờ cha chồng con được nhiều người kính trọng, ai dám nói một chữ ‘không’ với nhà ta thử xem!
Lư Văn Nhân được bà ta an ủi, cuối cùng mới thấy đỡ hơn một chút. Nhưng nàng ta vẫn không chịu buông tay bà ta ra, chỉ lau nước mắt, chỉnh trang lại tóc tai. Đám người hầu đứng bên cạnh thấy vậy bèn nhân cơ hội tách hai người ra và nhỏ giọng khuyên bảo.
Lư Văn Nhân không trả lời họ, chỉ nhìn Trần phu nhân và nói:
– Vậy mẫu thân cũng phải hứa với con, sau đó phải dọn dẹp hết đống dơ bẩn hỗn tạp bên ngoài của phu quân. Chàng không được lang thang ngoài kỹ viện nữa, và cả đám tiện nhân ngoại thất cũng phải đuổi đi hết. Thứ không sạch sẽ như vậy cũng mang về phủ, sức khỏe của con là chuyện nhỏ, nhưng sức khỏe của phu quân phải làm sao?
Vừa thấy nàng ta lộ ra kế hoạch, Trần Diệu Khanh cũng không kiềm chế được, lập tức quát lên:
– Sao lại là ta lây cho cô, ta nói chính cô lây cho ta thì có!
Trần phu nhân vốn đang bị Lư Văn Nhân giữ chặt, vừa sợ vừa bực mình. Đã thế, bà ta còn bị một đám người hầu vây quanh nên nóng không chịu nổi. Nghe con trai mình nói vậy, bà ta lập tức mắng thẳng mặt Trần Diệu Khanh:
– Thứ nghiệp chướng! Con có nghe chính con đang nói gì không? Nương tử của con mắc cái thứ dơ bẩn này ở đâu được? Nếu không phải do con lây cho nó thì còn ai vào đây? Con định giải thích thế nào hả?
Các phu nhân cực kỳ nhạy cảm với chuyện trinh tiết, dù sao đó cũng là căn bản để được sống yên ổn. Lư Văn Nhân nghe xong lập tức đứng bật dậy, túm lấy Trần Diệu Khanh mà đánh.
Nàng ta quyết tâm hôm nay phải thu phục được Trần Diệu Khanh. Dù sao căn bệnh đã bị vạch trần trước mặt đám đông, trong phủ không thể che giấu được nữa. Chi bằng liều mình mất mặt để kiếm chút lợi ích. Lư Văn Nhân tức khắc túm lấy quần áo của Trần Diệu Khanh, vừa đánh vừa gào khóc:
– Lời này của phu quân khiến thiếp chết không có chỗ chôn. Từ lúc thiếp gả đến nhà chàng đến giờ, có khi nào thiếp không tuân thủ nữ tắc, tam tòng tứ đức không? Phu quân nói vậy, thiếp và hai đứa bé biết phải sống sao đây…
Nàng ta vừa khóc vừa mắng xối xả. Trần Diệu Khanh vốn mặc áo lót lụa khi ngủ, vốn mỏng nhẹ nên rất dễ bị xé rách. Bị Lư Văn Nhân lôi kéo, chỉ nghe một tiếng ‘xoạt’, vạt áo đã rách toạc, để lộ nửa thân trên. Trên eo và lưng hắn cũng đầy những mẩn chấm đồng tiền, khiến người ta kinh hãi.
Mọi người ai nấy đều khiếp vía, ngay cả Lư Văn Nhân cũng choáng váng. Chỉ có Trần phu nhân là người từng trải, hơn nữa những năm gần đây quan lộ của Trần đại nhân thuận lợi, bà cũng coi như đã thấu hiểu sự đời.
Phản ứng đầu tiên của bà là sầm mặt nói:
– Mau, mau mời thái y đến đây. Mời Lâm thái y, Chung thái y, dù đang ở đâu cũng phải tìm bằng được, gọi quản gia dùng kiệu đón ngay. Phong tỏa tin tức trong phủ, ai dám nói bậy bạ một lời, lập tức đánh chết!
.
.
.
Tin tức này nghe rợn người nhưng cũng đã được phong tỏa. Tuy người hầu trong kinh thành thường trao đổi tin tức, buôn chuyện vặt vãnh nhưng đều là những chuyện không quá quan trọng. Những chuyện lớn họ đều không dám đồn thổi bừa bãi, huống hồ đây lại là việc có thể khiến chủ nhân nổi trận lôi đình. Dù sao họ cũng chỉ là nô bộc, giấy bán thân nằm trong tay chủ nhân. Dù lời đe dọa ‘đánh chết’ có lẽ chỉ là hù dọa, nhưng nếu thực sự gây ra đại họa, e rằng họ sẽ sống không bằng chết.
Hơn nữa, Trần gia nổi tiếng đối xử với người hầu khắt khe nhất kinh thành. Tuy ban thưởng hậu hĩnh nhưng việc đánh chửi cũng vô cùng tàn nhẫn. Các thế gia trong kinh đều chê bai đây là hành vi của trọc phú, cho rằng một khi được phất lên sẽ không biết đủ mà chà đạp người hầu. Đàn ông bên ngoài thì xa hoa truỵ lạc, yến tiệc thâu đêm. Đàn bà ở nhà lại hành hạ người hầu, làm mưa làm gió.
Nhưng họ cũng chỉ dám bàn tán sau lưng, chứ gặp Lư Văn Nhân, ai mà không cung kính gọi một tiếng Trần thiếu phu nhân, còn phải nịnh hót vài câu cơ chứ.
Thật ra họ cũng có chút hâm mộ, vì nàng còn trẻ như vậy đã ngồi vào vị trí thứ hai của giới thiếu phu nhân kinh thành. Trần đại nhân còn trẻ, quyền lực đang chính thịnh. Trần Diệu Khanh tuy kém cỏi nhưng dưới trướng Lư Văn Nhân còn có một trai một gái, đủ để đảm bảo một đời vinh hoa phú quý.
Trần phu nhân thực sự nổi giận, lại được Lư Văn Nhân mượn việc công trả thù riêng, quả thực đã xử lý dứt điểm đám ngoại thất của Trần Diệu Khanh. Theo ý Trần phu nhân, một là bán, hai là đuổi đến nông trang, đừng để chướng mắt ở kinh thành. Nhưng Lư Văn Nhân nào có chịu, chỉ bán thôi thì quá nhẹ nhàng.
Hai người ngoại thất kia, hoặc từng tranh giành tình cảm với nàng ta, hoặc từng thổi gió bên gối Trần Diệu Khanh, đều bị Lư Văn Nhân nhân danh Trần phu nhân đánh đập một trận tàn nhẫn. Vị ngoại thất biết khiêu vũ thì bị đánh gãy chân, nằm thoi thóp, co quắp trên giường. Còn một người khác tính tình mạnh mẽ tên là Tích Vân, bị Lư Văn Nhân lấy cớ kiểm tra bệnh tật mà l*t tr*n ngay trong sân.
Cô gái này xinh đẹp, được nuông chiều từ bé rồi dâng hiến cho quý nhân. Cô ta cũng học cầm kỳ thi họa, bình thường có nha hoàn bà vú hầu hạ, được gọi là tiểu thư, nên đâu chịu nổi sỉ nhục như vậy, nên nửa đêm đã treo cổ tự vẫn.
Tích Vân cũng là một người cương liệt. Lúc đó, Lư Văn Nhân dẫn theo mấy bà vú tinh thông việc đánh đập cùng một đám người hầu xông vào như hổ đói, đánh đập đám nha hoàn, bà vú trong viện khiến họ gào khóc thảm thiết. Tích Vân bị lôi ra ngoài, quần áo rách rưới, bên cạnh nàng, một nha hoàn trung thành đang ôm lấy cô ta khóc nức nở. Tích Vân không khóc, trái lại thản nhiên nhìn Lư Văn Nhân mà cười phá lên.
– Ngươi cười cái gì? – Lư Văn Nhân hỏi.
– Ta cười phu nhân hồ đồ, – Tích Vân nhìn thẳng vào nàng ta đáp, – Hôm nay phu nhân đã đuổi tận giết tuyệt ta, nhưng phu nhân có biết rằng ta thấy phu nhân cũng chỉ là một bộ xương khô trong mộ không? Phu nhân cũng giống ta, chỉ là người đáng thương mà thôi.
– Mụ điên, còn dám nhục mạ phu nhân! – Nha hoàn Xảo Lăng mắng. – Mau, vả miệng nó!
Bà vú lập tức xông lên, vả miệng Tích Vân máu me be bét. Từ đó, cô ta không thể nói thêm lời nào nữa.
Thái y viện tuy y thuật cao siêu nhưng lại quá cẩn trọng, sử dụng nhiều đan thạch và cả thủy ngân. Dù các mảng mẩn đồng tiền nhanh chóng lặn xuống, nhưng dược tính lại quá mạnh. Lư Văn Nhân và Trần Diệu Khanh chia nhau ra ngủ, nhưng nửa đêm lại trằn trọc không ngủ được. Không hiểu sao, trước mắt nàng ta lại hiện ra nụ cười đau thương đẫm máu của Tích Vân.
Nếu là trước đây Lư Văn Nhân còn có thể gọi Xảo Lăng ngủ cùng. Nhưng sau chuyện mẩn đồng tiền, nàng ta đã nhận ra nỗi sợ hãi và sự căm ghét thầm kín của nha đầu đó. Thế mà hồi đó, con khốn này còn dám mượn cớ dâng trà v* v*n Trần Diệu Khanh. Thế mà bây giờ, chỉ một chuyện nhỏ thế này cũng sợ hãi đến mức chẳng được tích sự gì.
Nàng ta cũng chẳng bận tâm Xảo Lăng có thật lòng hay không. Khi tranh đấu ở Lư gia, nàng ta đã hiểu rõ một điều: chỉ cần có quyền có tiền sẽ không thiếu người thật lòng. Nhưng một khi sa cơ lỡ vận, cái gọi là lòng thành liệu có cứu được mình sao? Chẳng lẽ phải giống như tỷ muội Diệp gia, dẫn theo đám người hầu mà sống cuộc đời thê thảm? Năm đó Diệp Thanh Lan danh tiếng lẫy lừng thì đã sao? Trước đây là đóa hoa tươi mơn mởn, bây giờ cũng đã thành gái lỡ thì. Nghĩ đến đây, nàng ta liền cảm thấy khoái chí.
Chỉ cần chữa khỏi những mảng chấm đồng tiền, nàng ta vẫn sẽ là Trần phu nhân phong độ rạng ngời, vừa vặn nhân cơ hội này dẹp sạch đám ngoại thất của trượng phu. Về sau chỉ cần sắp xếp cho hắn vài người ngoan ngoãn, biết nghe lời để trông chừng, ngõ hầu hắn không ra ngoài ăn chơi rồi mang về những thứ dơ bẩn khác.
Lư Văn Nhân suy tính cẩn thận, tự thấy đã tính toán không còn kẽ hở nào. Tuy phải nhẫn nhịn một đêm, nhưng đến hôm sau, nàng ta vẫn ăn mặc lộng lẫy, đầu đầy châu ngọc, sai người đi mời tiểu thư cùng đến Hàn gia dự Đào Hoa yến. Gần đây, nàng ta luôn đứng ở đầu sóng ngọn gió nên cố tình xa lánh Uyển Dương. Đứa nhỏ đó dù sao cũng là tiểu thư khuê các, không thể để danh tiếng bị hỏng được.
Nếu như nói Lư Văn Nhân còn chút chân tình, thì đó cũng chỉ là dành cho muội muội ruột thịt này mà thôi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 90: Nổi mẩn
10.0/10 từ 18 lượt.
