Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 89: Diều hâu


Bùi Chiếu khựng lại, sau đó chỉ mỉm cười lắc đầu.


– Vậy tại sao huynh lại tránh các tiệc lớn của Hoa Tín yến, không muốn xuất hiện, cũng không muốn trổ tài trước mặt người khác? – Lăng Ba vẫn gặng hỏi. – Là con riêng, hay có kẻ thù, hay thay tên đổi họ? Tóm lại, nhất định phải có nguyên nhân. Nếu không, tại sao huynh lại giấu tài như vậy, tóm lại là có lý do khiến huynh không thể lộ diện.


Bùi Chiếu không khẳng định cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười nhìn cô.


Không hổ là Diệp Lăng Ba của chàng, nàng cực kỳ giống một cơn mưa băng ở biên cương. Thoạt nhìn im lìm, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua liền trở thành những mũi nhọn phủ kín trời.


– Không chịu nói à? – Lăng Ba cau mày.


Ngay cả khi cau mày, trông cô cũng đáng yêu như vậy.


Bùi Chiếu chỉ mỉm cười lắc đầu.


Cái tên này đánh không được, mắng không xong, đúng là khiến người ta tức điên! Lăng Ba chẳng làm gì được chàng, đành uy h**p:


– Vậy thì huynh đừng trách ta tiếp tục đi lo chuyện Thôi Cảnh Dục…


Muốn uy h**p chàng mà lại chẳng có diều hâu, đúng là đáng nản thật. Chẳng trách tên khốn này không hề sợ hãi, chắc mẩm rằng cô chạy không thoát.


Chàng thậm chí dám cười hớn hở, đe dọa ngược lại cô:


– Vậy ta sẽ tham dự Phi Mã yến.


–  Huynh dám!


Lăng Ba dám chắc chàng sẽ giở trò ở Phi Mã yến hôm nay, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu người vừa ý chàng. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lăng Ba đã lạnh băng.


Bùi Chiếu chỉ mỉm cười nhìn cô, ngắm nhìn cảm xúc biến ảo trong đôi mắt đen láy ấy. Hẳn cô đang tính toán thiệt hơn, nhưng chàng không cảm thấy Lăng Ba thực dụng, trái lại còn thấy cô thật thú vị.


– Theo ta đi, Lăng Ba, – Chàng nghiêm túc nói. – Chúng ta đến biên cương, đến thăm Chấn Sơn quan, đi ngắm sông Minh Sa, nàng muốn gì cũng được.


– Chiến sự ở biên cương đã xong rồi, đến đấy làm gì? – Lăng Ba vô thức phản bác. Đến lúc nhận ra, mặt cô lập tức đỏ ửng.


Giỏi cho Bùi Chiếu, còn chưa hôn môi đã dẫn người ta đến biên cương cùng chàng, có khác gì rủ người ta bỏ trốn không? Không, rõ ràng là bỏ trốn mà, chẳng trách chàng được so sánh với Vương Thiếu Sơn trong kịch, hành vi giống y hệt!


Nhưng suy nghĩ đó vẫn chợt xẹt qua đầu Lăng Ba.


Năm đó, Thôi Cảnh Dục cũng hỏi Thanh Lan như vậy ư? Muốn nàng đi cùng y, đến biên cương, trời cao đất rộng, song túc song phi, bạc đầu giai lão.


– Hừ, ta không đi! – Cô lập tức gắt lên. – Ta muốn ở lại kinh thành, cả đời không rời người thân.


Quả nhiên Bùi Chiếu lại lộ vẻ bi thương. Chàng có cái năng lực ấy, rõ ràng người mơ hão là chàng nhưng chỉ cần đôi mắt hoa đào rũ xuống, gương mặt xinh đẹp ủ dột của chàng sẽ khiến người ta lập tức mềm lòng, hận không thể dâng tặng mọi thứ cho chàng.



Lăng Ba không nhịn được thở dài, trong lòng cũng thấy có chút nản.


– Huynh đừng như vậy Bùi Chiếu à, – Cô khuyên nhủ. – Ta không thể đi theo huynh, đừng tỏ ra như vậy trước mặt ta nữa, chỉ khiến ta thêm rối bời thôi.


Bùi Chiếu vẫn cứ cụp mắt, khẽ ‘ồ’ một tiếng.


Lại nữa rồi! Chàng lúc nào cũng như vậy, rõ ràng cao hơn Lăng Ba cả một cái đầu, thân thể cường tráng như một con ngựa, lúc nãy còn phô trương trên sân mã cầu, chỉ sợ có thể đấm chết vài con cọp. Thế mà chàng lại ra vẻ đáng thương, mặc bộ áo màu xanh cũ kỹ, khoanh tay đứng dưới gốc cây hạnh, như thể mình vừa bị cả thế giới này phụ bạc.


Làm sao có thể trách Lăng Ba lòng dạ rối bời được.


Cô cũng lặng lẽ nhìn chàng. Hai người không nói gì, chỉ có mặt trăng từ từ lên cao, gió khẽ thổi trong rừng hoa hạnh. Cô lập tức ho một tiếng. Dù sao Lăng Ba cũng là tiểu thư khuê các, thiếu lò sưởi là sẽ bệnh ngay.


Bùi Chiếu ngước mắt lên, xoay người đứng sang bên cạnh, chắn gió cho cô.


– Về đi, trời lạnh rồi, – Chàng cũng khuyên. – Ta sẽ không đến Phi Mã yến, thậm chí sẽ không làm như hôm nay nữa. Ta chỉ trêu nàng thôi, ta sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.


Lăng Ba lập tức yếu lòng. Cô vừa định mở miệng, nhưng nhìn gương mặt chàng, lại chẳng nói nên lời.


Liễu Nhi đứng bên ngoài chờ đã lâu cũng sốt ruột, bèn chạy vào giục:


– Tiểu thư, chúng ta phải về thôi. Lát nữa vào tiệc, Đại tiểu thư không tìm thấy chúng ta lại lo lắng đấy ạ.


– Ta biết rồi.


Lăng Ba đành phải đáp. Cô bất giác nhìn về phía Bùi Chiếu; chàng không cười đùa nữa, chỉ mỉm cười với cô, ngoan ngoãn y như Yến Yến lúc nhỏ khi cô bận chuyện làm ăn.


– Nàng về đi, lát nữa ta cũng về, – Chàng nói. – Ta sẽ theo dõi bên Thôi Cảnh Dục, có tin tức ta sẽ báo cho nàng biết.


Đến Liễu Nhi còn phải thở dài, huống chi là Lăng Ba.


Cô theo Liễu Nhi ra ngoài, đi được một đoạn đã không nhịn được ngoái lại nhìn. Chàng vẫn yên tĩnh đứng khoanh tay dưới gốc cây, không thấy rõ vẻ mặt. Bóng cây hạnh lắc lư dưới ánh trăng, chàng chỉ có một mình.


Chàng lúc nào cũng cô độc.


Lăng Ba ngơ ngác về chỗ ngồi, ăn vài miếng mà mồm miệng nhạt thếch. Hàn tỷ tỷ và Thanh Lan ngồi cạnh hỏi han, cô cũng chỉ lơ đễnh đáp vài tiếng. Tiệc tối đương nhiên đèn đuốc sáng choang, phòng tiệc được trang H**ng X* hoa, đến rèm cửa cũng được làm từ gấm lụa. Bình hoa cắm đầy những cành hạnh, còn treo thêm những chuỗi ngọc đỏ, trông cực kỳ rực rỡ.


Bây giờ Bùi Chiếu đang ở đâu? Chàng cứng đầu như vậy, nhất định sẽ không vào tiệc, chắc chắn đã trở về căn nhà cũ nát, mặc quần áo cũ kỹ, ăn cơm nước thô lậu…


Giá như mình hỏi ra được nguyên nhân thì tốt rồi


Giá như lúc nãy trong rừng, mình nhận hoa cầu của chàng thì tốt rồi. Tuy rằng vẫn đáp ứng được yêu cầu của chàng, nhưng ít ra chàng cũng được hài lòng.


Lăng Ba ngồi tại chỗ, âm thầm quyết định, sau khi tan tiệc, nhất định phải sai Liễu Cát gửi một bàn tiệc đến nhà của Bùi Chiếu, còn phải chính mắt nhìn chàng ăn hết. Nếu không, cô sẽ mắng chết chàng.


Chỉ có Liễu Nhi mềm lòng hơn cô. Buổi tối đi ngủ, khi Lăng Ba vốn đang khó yên giấc, cô hầu lại khuyên:



– Tiểu thư, em thấy Bùi tướng quân cũng rất tốt mà, một tấm chân tình. Sao tiểu thư lại không đồng ý?


– Em thì biết gì? – Lăng Ba ương bướng đáp. – Nếu hắn thật lòng, tại sao không chịu nói lai lịch cho ta biết? Tại sao không chịu nói cho ta lý do hắn không muốn cầu tiến? Hắn không nói, khúc mắc này làm sao giải được? Ta thấy hắn căn bản không muốn có tương lai với ta…


– Không phải đâu. Lúc trong rừng, em nghe thấy Bùi tướng quân nói chuyện với tiểu thư. Tướng quân thật lòng với tiểu thư mà, – Liễu Nhi vội giải thích. – Tiểu thư không chọn tướng quân, lại không cho tướng quân đi tìm người khác, người ta cũng đã đồng ý rồi còn gì. Bùi tướng quân còn giúp tiểu thư theo dõi Thôi Hầu gia, lẽ nào tiểu thư thực sự không biết nguyên do? Em biết mà.


– Ta không biết, – Lăng Ba hầm hừ đáp, lại không nhịn được hỏi, – Tại sao?


– Bởi vì tướng quân đã viết trên thiệp sinh nhật của tiểu thư mà. Tướng quân mong tiểu thư mọi chuyện như ý, mọi thứ viên mãn. – Liễu Nhi nghiêm túc đáp. – Bùi tướng quân thích trêu tiểu thư, nhưng xưa nay tướng quân chưa từng lừa tiểu thư.


.


.


.


Sự yếu lòng của Lăng Ba dành cho Bùi Chiếu chỉ kéo dài đến vài ngày sau.


Hạnh Hoa yến diễn ra sôi nổi, còn Lý Hoa yến thì bình lặng trôi qua. Quả thật, thời gian năm ngày các yến tiệc có hơi eo hẹp, các tiểu thư phu nhân cũng cần thời gian nghỉ ngơi để hồi phục sau những buổi tiệc tưng bừng.


Cũng vì vậy, Lăng Ba chỉ đến Lý Hoa yến cho có lệ. Dù sao đây cũng không phải việc gì lớn, cả Thôi Cảnh Dục cũng không đến. Nên cô về nhà sớm, tập trung vào việc chính.


Diệp lão thái quân thật lòng muốn hàn gắn với Lăng Ba nên đã tạo đủ điều kiện. Bà thay cô làm chủ, mở tiệc mời Đới Ngọc Quyền đến cửa làm khách. Lời giải thích cũng dễ nghe: rằng bà ốm đau nhiều năm, không nhận ra con cái của bạn cũ nữa. Biết gã vào kinh hơn một năm cũng chưa từng gặp gỡ, nên mời đến dự tiệc để bồi tội.


Đã nói đến nước này, Đới Ngọc Quyền nào dám không đến, thậm chí còn đến từ sớm. Lăng Ba đã sớm chuẩn bị: đầu tiên để Đới Ngọc Quyền chờ ở đại sảnh, sai một bà vú già đến chiêu đãi, có hai nha hoàn hầu hạ nước trà để kiểm tra tâm tính. Còn chính cô lại núp sau rèm, lén lút quan sát.


Bề ngoài không tệ. Tướng mạo đoan chính, vóc người cao ráo, có vẻ là người chính trực, rộng lượng. Tuy không anh tuấn lắm, nhưng có khí chất tháo vát. Tính cách cũng rất trầm ổn; Lăng Ba cố ý để Liễu Nhi đến rót trà cho gã, nước trà hơi tràn ra, suýt nữa đổ lên giày của gã, nhưng gã vẫn không tức giận.


Liễu Nhi liên tục xin lỗi, cúi xuống giúp gã lau giày. Hai anh em Liễu Nhi đều có gương mặt khả ái, mang nét đẹp đặc trưng của người Dương Châu: mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, dáng người thon thả. Liễu Cát ra ngoài làm việc, thường được thưởng nhiều hơn những người hầu khác.


Nhưng người này vẫn nhìn thẳng, cũng không nói chuyện với Liễu Nhi, cho thấy nhân phẩm không tệ.


Lăng Ba thấy rất hài lòng, quyết định cho gã tư cách làm diều hâu. Lúc này, cô mới dặn dò người bên trong dọn cơm, mời khách vào tiệc. Còn cô thì về thay quần áo, cùng vú Ngô ra ngoài.


– Lão thái thái không được khỏe, không thể chiêu đãi khách quý, chỉ đành ủy thác lão nô làm thay.


Vú Ngô cũng là người thông minh tháo vát, lời nói kín kẽ không lỗ hổng.


– Sợ khách quý trách móc, nên mới để Nhị tiểu thư ra mắt. Dù sao cũng là con cháu trong nhà, lão thái thái là chủ nhà, sợ thất lễ.


Lăng Ba không thích trang điểm, nhưng đã biết gã đến vì mến mộ dung mạo của Thanh Lan trong đêm Nguyên Tiêu, sợ mình quá giản dị nên cũng chuẩn bị cẩn thận. Cô mặc bộ áo bằng gấm hoa xanh biếc, búi tóc cao, trâm cài châu ngọc, vô cùng lộng lẫy để đến chào gã.


– Không dám, không dám, – Đới Ngọc Quyền hành lễ. – Lão thái quân rộng lượng, vãn bối thấy ngại ngùng.


Ở cự ly gần, Lăng Ba có thể đánh giá rõ ràng hơn.



Nhưng Lăng Ba biết người ngoài đều vừa ý vẻ đoan trang của Thanh Lan, nên cô cực kỳ thủ lễ. Cô chỉ liếc vội gã một cái khi Đới Ngọc Quyền ngẩng đầu lên. Ánh mắt vừa chạm nhau, Lăng Ba lập tức quay đi, còn gã thì mỉm cười.


– Nói ra thì, ta và Nhị tiểu thư còn là đồng nghiệp đấy, – Gã mở lời chào hỏi. Thấy Lăng Ba không hiểu, gã mới bổ sung: – Tiểu thư đã quên chuyện tranh chấp đất ở phường Như Ý thành Tây rồi ư?


Bấy giờ, Lăng Ba mới phản ứng lại, bỗng nhiên hiểu ra. Ánh mắt cô nhìn Đới Ngọc Quyền trở nên sâu xa hơn nhiều.


Thật ra không phải chuyện tranh giành phường Như Ý, chẳng qua gã không tiện nói rõ trước mặt bà vú già thôi. Tính ra, hai người còn là kình địch của nhau.


Kể ra thì đó là chuyện buôn bông năm ngoái. Vốn dĩ, dưới tình hình chiến sự căng thẳng, kinh thành kiểm soát mọi thứ rất chặt chẽ. Thuyền lương thực, thuyền trà, thuyền lụa ba ngày phải kiểm tra, năm ngày lục soát một lần. Lời ban xuống là để đề phòng nhà thuyền lén vận chuyển thư từ, tìm kiếm gián điệp, chứ thực ra là do mấy nha môn muốn nhân lúc đánh trận để kiếm chác. Bởi vì bình thường họ không quản lý được vùng sông nước, nên mới nhân cơ hội này mà vơ vét cho đầy túi, chứ chờ đến lúc đánh trận xong thì phải về làm nha môn thanh liêm rồi.


Trong tình thế như vậy, nhiều thương nhân đã rút lui, chỉ giữ lại một ít hàng tồn kho để phòng hờ, cốt sao sống sót qua mùa đông này là được.


Nhưng Lăng Ba lại nhìn thấy cơ hội, biết rằng các thương nhân dù tiết kiệm đến mấy, trong kinh thành vẫn có vài thứ không thể tiết kiệm được. Nhu cầu ăn, mặc, ở, đi lại luôn không giảm sút. Thế nên, cô cả gan đánh cược một lần, dùng tiền bôi trơn nha môn, bao trọn một trăm thuyền chở lương thực. Cô có lệnh thông hành của Binh bộ, có thể thoải mái đi lại ở chín tỉnh, thông hành khắp thiên hạ.


Nói là đánh cược cũng không chính xác, bởi vì trí tuệ của Lăng Ba luôn phát huy ở đây. Trong số một trăm thuyền lương thực, bản thân cô chỉ sử dụng hai mươi thuyền, giữ lại tám mươi thuyền trong tay. Đợi đến ngày đông, một số thương nhân nhìn thấy cơ hội kinh doanh, chuẩn bị đi buôn hàng hóa vào kinh thành nhưng lại không có thuyền, chủ yếu là do không có lệnh thông hành.


Lúc này, Lăng Ba lấy ra toàn bộ, trực tiếp cho các thương nhân khác thuê. Giá thuê thuyền trên trời, lại không sợ gặp rủi ro, tiền kiếm được đều là lãi ròng. Các thương nhân còn giành nhau thuê, vì vậy đã tặng cô không biết bao nhiêu quà cáp.


Lăng Ba kiếm tiền đầy túi, không ngờ lại chọc giận một nha môn khác, chính là hoàng thương.


Người quản lý hoàng thương về vải vóc vốn là Bình Quận vương gia, vốn dĩ mọi người nước giếng không phạm nước sông. Cô chỉ không ngờ họ cũng muốn nhúng tay vào giá tơ lụa. Các tuyến đường thủy ở kinh thành bị chặn, tơ lụa không vào được, tơ lụa của kho nội phủ chính là nguồn hàng duy nhất. Hoa Tín yến sắp đến, không sợ các phu nhân không tranh nhau mua với giá cắt cổ.



Trớ trêu thay, đa số thuyền của Lăng Ba lại do các thương nhân tơ lụa thuê. Bọn họ chuyên nhập tơ lụa từ Giang Nam vào kinh thành, ỷ vào thuyền nhanh mà một mùa đông có thể chạy hai, ba chuyến.


Tơ lụa trong kho nội phủ đã lỗi thời, lại là hàng thải từ cống phẩm. Tuy gọi là vậy, nhưng các thế gia khá giả ở kinh thành đều chê. Bọn họ vốn định kiếm bộn nhờ lần này, thậm chí không chỉ tơ lụa mà cả lá trà, lương thực tồn kho, và cả quả khô, hoàng thương đều đã tính đến. Tuy nhiên, tơ lụa là thứ quý nhất, trọng lượng lại nhẹ, nên hoàng thương phụ trách tơ lụa và Lăng Ba mới nảy sinh mâu thuẫn.


Xưa nay, thương nhân đều có quan gia chống lưng, bọn họ cũng chẳng khách khí, lập tức muốn nha môn ra tay gây phiền phức cho thuyền của Lăng Ba. Ai ngờ cô lại chơi lớn, đã sớm dùng bạc khơi thông trên dưới, giống như Dương nương tử nói ‘chó cắn rùa đen, không có chỗ nào xuống tay’.


Đã không bắt được điểm yếu nào thì chớ, đằng này còn bị Lăng Ba phát hiện. Lăng Ba xử lý cũng đơn giản: trực tiếp báo cho Hàn tỷ tỷ, nhờ Thẩm phu nhân báo cho Bình Quận vương phi. Cuộc nói chuyện của các phu nhân rất nhẹ nhàng. Bà chỉ hỏi một câu:


– Đứa nhóc Lăng Ba này cũng nhiệt tình, không nỡ thấy bách tính chịu khổ nên tự bỏ tiền riêng ra giúp thương hộ khơi thông đường thủy. Sao ta lại nghe nói có người mới bới móc, tìm lỗi lầm của con bé vậy?


Bình Quận vương phi đương nhiên chỉ cười, nói không có chuyện như vậy, rồi một lúc sau mới đi hỏi người hầu trong nhà.


Lăng Ba cũng không để lời của Thẩm phu nhân trở nên vô ích. Trong số hai mươi thuyền còn lại của cô ở kinh thành, mười thuyền theo thương nhân tơ lụa, và mười thuyền còn lại đều được dùng để chở bông từ Bắc Cương vào kinh thành.


Bông vừa tốt, vừa nhẹ lại vừa ấm áp. Tất cả đều được bán rẻ cho bách tính. Các cửa hàng cũng bán theo giá thị trường, để tránh việc có người cố tình mua tích trữ.


Đúng lúc kinh thành đang thiếu bông, lại là mùa đông gió rét, mười thuyền bông của cô tuy không thể cứu hết bách tính nhưng đã giúp giá bông ở kinh thành giảm xuống. Nhất thời, dân chúng đều truyền tụng, gọi cô một tiếng ‘Diệp bồ tát’.


Không chỉ vậy, việc Lăng Ba thu mua bông đã giúp giải quyết tình hình khẩn cấp của bách tính Bắc Cương. Số tiền thu được đều được quyên góp làm quân phí, vừa hào sảng vừa vẻ vang, đến các phu nhân cũng tấm tắc khen ngợi. Chẳng ai tính toán mười chiếc thuyền buôn tơ lụa và tám mươi chiếc thuyền được thuê của cô kiếm được bao nhiêu tiền, có phải chỉ một thuyền đã đủ bù đắp toàn bộ chi phí mua bông hay không.


Đây mới là chiến tích năm ngoái của Lăng Ba. Tự cô cũng biết chuyện đó chẳng quang minh chính đại gì. Nhưng làm một thương nhân, cô chỉ cần giúp hàng hóa thông suốt, không để có người tích trữ, ép giá, để bách tính có thể mua được nhiều hàng hóa với giá rẻ đã là vinh quang lớn nhất rồi.


Xưa nay cô luôn hào phóng, số tiền lần đó sử dụng còn có Hàn tỷ tỷ góp phần. Lăng Ba không chỉ trả lại lãi suất cao, còn chuẩn bị trọng lễ cho Thẩm phu nhân. Điều này đã khiến cả Vương thiếu phu nhân cũng rục rịch muốn tham gia. Họ đã hẹn sẵn, về sau mà còn có chuyện tốt như vậy, nhất định phải gọi họ góp phần. Dù sao nhà họ cũng có đại nhân, cũng có tiếng nói.



Nhưng có người vui thì có người sầu. Vì chuyện này, cô đã đắc tội với hoàng thương quản tơ lụa. Thế nên, khi cửa hàng phường Như Ý ở thành Tây đã chọn được địa điểm, chuẩn bị khai trương thì lại bị cướp mất, điều đó cũng không khiến cô bất ngờ. Dương nương tử tức giận bất bình, nói ‘không có lý như vậy’, muốn kiện cả người bảo lãnh lẫn chủ đất ra nha môn, nhưng Lăng Ba lại khuyên nên bỏ qua.


Mình đã đi đường lớn, đương nhiên phải nhường ngõ nhỏ cho người ta. Dù đó là việc hại người lợi mình, nhưng để họ xả giận cũng tốt.


Không ngờ bọn họ lại trút giận quá đà, kéo đến cả nhà cô. Lăng Ba vừa bực mình vừa buồn cười, nhất thời không hiểu được cách hành xử của Đới Ngọc Quyền, chỉ lạnh lùng nói:


– Đới đại nhân khách sáo rồi, đều là người nhà cả, đừng nhắc chuyện tranh chấp đất đai đó nữa, tổn thương hòa khí lắm. Đới đại nhân thích ăn điểm tâm, chúng ta cứ để nhà bếp chuẩn bị là được.


Lời của cô vô cùng khéo léo. Đới Ngọc Quyền mỉm cười, gương mặt bình thường của gã khi cười lên lại có vẻ sáng sủa hẳn ra:


– Người ta nói Nhị tiểu thư làm việc hào sảng, quả nhiên không sai. Là chúng ta hẹp hòi, thật đáng xấu hổ.


Lăng Ba không ngờ người này trông có vẻ qua loa nhưng nói chuyện lại dễ nghe, trong lòng càng chắc chắn gã có thể đảm nhiệm thân phận ‘diều hâu’. Cô cười thăm dò:


– Đới đại nhân nói gì vậy? Tết Nguyên Tiêu vừa qua, trong nhà vốn chuẩn bị nhiều điểm tâm, lại vừa lúc ngắm trăng, có gì mà hào sảng với không hào sảng chứ?


Đới Ngọc Quyền cũng cười:


– Vậy năm nay ta đã chúc Tết muộn lão thái quân rồi, ít nhiều cũng phải ăn một bữa Nguyên Tiêu muộn chứ.


Lăng Ba thấy gã đã nhận được ám hiệu, quả nhiên là vì Thanh Lan trong đêm Nguyên Tiêu mà đến. Vì vậy, cô nói:


– Nghe nói đại nhân đã vào kinh từ mùa thu năm ngoái, vừa kịp tham dự Yến tiệc Hoa Tín ở kinh thành. Mã Cầu yến mấy hôm trước rất nhộn nhịp, sao đại nhân lại không tham gia?


Đới Ngọc Quyền cười đáp:


– Thực sự do nha môn bận bịu. Có điều bây giờ ta cũng đã hết bận rồi. Vương gia cũng thông cảm cho ta, biết ta bỏ lỡ Mã Cầu yến nên cho phép ta hỗ trợ tổ chức Đào Hoa yến.


Cũng đúng, nếu chỉ tham gia còn chưa đủ mát mặt, được hỗ trợ tổ chức Đào Hoa yến thì còn vinh dự biết bao. Có thể thấy tiền đồ của gã rất sáng, tuy không bằng Thôi Cảnh Dục được phong Hầu, nhưng so sánh cũng không đến mức khó coi. Lăng Ba có được đáp án vừa ý thì không nói thêm nữa, lập tức ra vẻ đoan trang để tôn lên phẩm hạnh của Thanh Lan.


– Tiểu thư khuê các, nói chuyện lâu với đại nhân như vậy đã là mạo phạm, ta xin cáo lui. Nhờ vú Ngô ở lại tiếp đón đại nhân, mong đại nhân thứ lỗi cho sự vô lễ của ta. Chờ khi gặp lại ở Đào Hoa yến, ta sẽ bồi tội với đại nhân.


Đới Ngọc Quyền cũng là người dễ chịu, cười rộng lượng đáp:


“- Đâu có, tiểu thư huệ chất lan tâm, là Đới mỗ vô lễ mới phải. Đến Đào Hoa yến, phải do ta bồi tội.


Gã ngoại hình cao ráo, khí chất tốt, biết ăn nói, khéo léo không chỗ chê. Gia thế tốt, tiền đồ sáng láng, gia sản giàu có, làm người theo đuổi như vậy mới không hạ thấp Thanh Lan.


Lăng Ba xong một việc lớn, tâm trạng cực kỳ tốt. Cô quay lại noãn các, vừa chuẩn bị xiêm y dự Đào Hoa yến cho Thanh Lan, Yến Yến và A Thố, vừa khẽ ngâm nga, vô cùng thảnh thơi. Trời đang nắng đẹp, ánh sáng rực rỡ bên ngoài càng tôn thêm tâm trạng vui vẻ của cô.


Lăng Ba đang vui vẻ, vừa chạm đến một mảnh gấm hoa, bỗng nhớ đến tên khốn kiếp nào đó. Đáy lòng cô khẽ động, đột nhiên nhận ra. 


Chính cô còn muốn dùng Đới Ngọc Quyền làm ‘diều hâu’ để k*ch th*ch Thôi Cảnh Dục, khiến y phải để ý đến Thanh Lan, và còn cảm thấy đó là một mưu kế tuyệt vời!


Thật ra, mấy ngày trước, ngay trong Hạnh Hoa yến, tên Bùi Chiếu kia cướp được hoa giải nhất, phô trương vẻ đẹp của mình khiến toàn bộ tiểu thư xao xuyến, chẳng phải cũng lấy họ làm ‘diều hâu’ để chọc giận cô ư!


Đáng tiếc, Lăng Ba còn chưa kịp dạy dỗ Bùi Chiếu thì trong kinh đã xảy ra một việc lớn.


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 89: Diều hâu
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...