Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 88: Hoài nghi
Liễu Nhi vẫn khá quan tâm đến Bùi Chiếu. Thấy tiểu thư nhà mình mặt lạnh tanh, hai nắm tay siết chặt, đến cả tiệc tối cũng không dự, cô hầu biết ngay, kỳ này Bùi tướng quân gặp xui xẻo rồi.
Cô hầu hiểu rõ cái nết thù dai của tiểu thư nhà mình hơn ai hết.
Cũng may ca ca của cô cũng có bản lĩnh. Lăng Ba vừa ra lệnh, một lúc sau đã thấy có nha hoàn vào truyền tin:
– Dạ, tướng quân đang ở rừng hoa hạnh.
Lăng Ba lập tức cầm đèn lồng đi thẳng đến rừng hoa hạnh. Liễu Nhi theo sát phía sau, thấy tiểu thư nhà mình đằng đằng sát khí, trong lòng cũng thấy rối bời.
Cô hầu cũng đã nghe ca ca kể rồi. Về lý mà nói, tiểu thư và Bùi tướng quân đã chia tay. Nếu vậy, Bùi tướng quân muốn lấy lòng ai mà chẳng được, cũng không thể tính là trăng hoa. Thế mà tiểu thư còn tức giận đến vậy.
Có điều, Liễu Nhi đã xem kịch, nghe kể chuyện, đương nhiên hiểu rõ tại sao tiểu thư lại như vậy. Nghĩ đến đây, cô không khỏi cười thầm. Thì ra đến thông minh như tiểu thư cũng trở thành người trong cuộc mù mờ. Bùi tướng quân cố tình thu hút các tiểu thư khác, lần này thì hay rồi, làm đổ bình dấm chua của tiểu thư luôn.
Liễu Nhi xách đèn lồng, vừa đi trước vừa dẫn đường. Mùa này thật ra hoa hạnh vẫn chưa nở rộ. Năm nay mùa đông giá rét, mùa xuân đến muộn, cành hoa nghiêng mình trong đêm chi chít những nụ, không khỏi khiến Liễu Nhi nhớ đến câu hát: ‘Phất tường hoa ảnh động, nghi thị ngọc nhân lai.’ (1)
Đến lúc cô hầu nhìn thấy Bùi Chiếu khoanh tay, yên tĩnh đứng dưới gốc cây hạnh, cô mới thầm nghĩ: mùa xuân đến muộn cũng đáng.
Liễu Nhi cười thầm, vội tìm cớ: ‘Tiểu thư, em đi xem có cây hạnh nào nở hoa không.’ Nói rồi, cô lỉnh đi mất, chừa lại không gian yên tĩnh cho hai người họ trò chuyện.
Tuy rằng vội vã, nhưng cô hầu cũng đã luyện được kỹ không nhìn chằm chằm vào mặt Bùi Chiếu. Cô nhận ra hai quả cầu hoa đang treo hờ trên tay chàng. Chúng được đan bằng hoa lụa, cành hạnh, hoa mai, dây lụa… buộc vào với nhau. Tuy được làm vội vàng trên bàn tiệc, nhưng dưới bàn tay khéo léo của các tiểu thư phu nhân, chúng trông vẫn thật tinh xảo, đáng yêu.
Dù lúc nãy Bùi tướng quân ra vẻ phô trương nhưng chàng vẫn không ném cầu hoa lên lầu, mà vẫn giữ lại cho tiểu thư nhà mình.
Đáng tiếc, Lăng Ba lại không nghĩ vậy.
Cô cũng cầm đèn lồng. Rõ ràng lúc đi thì hùng hổ lắm, nhưng đến nơi rồi lại không nhúc nhích, chỉ đứng yên nhìn Bùi Chiếu chằm chằm.
Bùi Chiếu đang cười với cô.
Lăng Ba cũng sớm nhận ra rằng, lúc cô đến, Bùi Chiếu đang nhàn tản khoanh tay dựa vào gốc cây. Đôi mắt hoa đào của chàng luôn ánh lên ý cười, nhưng toàn thân lại đầy vẻ xa cách. Mãi đến khi nhìn thấy cô, chàng mới thật sự mỉm cười, đôi mắt cong cong.
Cô mềm lòng với chàng không phải lần một, lần hai. Bây giờ đã vậy, về sau chẳng phải cũng sẽ bị chàng nắm gọn trong lòng bàn tay ư?
– Tặng nàng.
Bùi Chiếu lại trêu chọc. Chàng là kiểu người thích bày trò tinh quái y hệt Thẩm Bích Vi, hay như Lăng Ba vẫn gọi là ‘nhàn rỗi sinh nông nổi’. Chàng treo hai quả cầu hoa lên một cành cây, nom như một cặp đèn lồng, rồi dâng cho Lăng Ba như báu vật.
Lăng Ba vừa nhận lấy đã giáng cho chàng một cái.
Cú đầu tiên bị chàng né được nên giáng vào gốc cây hạnh phía sau. Cầu hoa vốn được đan vội vàng lập tức bung ra, cành hạnh, cành mai, dải lụa văng tung tóe, rơi lả tả dưới chân chàng. Cú đánh thứ hai chàng không né, ngoan ngoãn để bị đánh trúng, miệng vẫn cười toe toét.
– Hoa cầu ném trúng ai thì phải vừa ý người đó, không được đổi ý đâu.
Chàng còn dám dùng những lời của các phu nhân để trêu ghẹo Lăng Ba. Cô thấy chàng nhớ rõ như vậy thì càng thêm tức giận.
– Nếu Bùi tướng quân đã nhớ rõ như thế thì phải ném hoa cầu lên lầu chứ? – Cô lập tức mắng. – Tướng mạo xinh đẹp, hành động phong lưu, sao không đi làm rể quý? Dù sao các tiểu thư trên lầu đều thích tướng quân! Bùi tướng quân giỏi giang như thế, còn tặng cho ta làm gì?
Bản thân Lăng Ba cũng biết mình đang giận hờn vô lý. Chính cô không chịu Bùi Chiếu, vậy cớ sao lại cấm chàng đi chọn người khác? Dù Bùi Chiếu được ai vừa ý, hay bản thân chàng vừa ý ai thì đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Đây là Yến tiệc Hoa Tín, là tiệc để nam nữ gặp gỡ, có cả định thân lẫn từ hôn, huống hồ cô chẳng là gì của Bùi Chiếu…
Thế nhưng, nghĩ đến việc Bùi Chiếu đính ước với một cô gái khác, Lăng Ba vẫn tức nổ phổi.
Cơn giận đó không phải do được mất mà là bản năng. Đến lúc ý thức được, chiếc khăn tay của cô đã bị xé rách vài chỗ. Mà thật ra, thứ cô muốn xé không phải khăn tay, mà là mặt của Bùi Chiếu.
Thế mà, tên Bùi Chiếu chết tiệt này vẫn nhởn nhơ hỏi:
– Chẳng phải chính tiểu thư muốn đường ai nấy đi với ta ư?
Chàng vừa dứt lời, Lăng Ba lập tức thấy chột dạ.
Hôm trước sinh nhật thì không sao, nhưng sau cơn say trong tiệc, cô nằm trong phòng chỉ cảm thấy trống rỗng. Chim cắt đã đưa cho người khác nuôi, La ni cô cũng đã nói: nước chảy hoa rơi, có duyên không phận, chi bằng khi cần quyết đoán hãy dứt khoát. Vì vậy, Lăng Ba đã bảo Liễu Cát gửi lời cho chàng, nói đường ai nấy đi, đỡ lo xảy ra sự cố.
Nhưng Bùi Chiếu không dây dưa, cũng chẳng nói nhiều. Chàng chỉ vừa đánh nửa trận mã cầu, cô đã tức tối đuổi theo, đúng là vô dụng.
Lăng Ba biết mình nói vậy cũng không được, nên đành im lặng, chỉ lạnh lùng đứng tại chỗ như đang cố chống cự. Bùi Chiếu thấy cô như vậy, vừa bực mình vừa buồn cười, liền tiến lên một bước, khiến cô lùi về sau. Bùi Chiếu nhìn thấy bèn cười nói:
– Vậy ta phải đi dự tước bình tuyển đây…
Tước bình chọn rể là một điển cố nổi tiếng. Bùi Chiếu đang cố ý chọc tức cô.
– Huynh dám!
Bùi Chiếu lập tức bật cười, rồi ghé sát lại gần. Lăng Ba vô thức lùi lại phía sau. Bùi Chiếu chỉ kịp thốt lên ‘cẩn thận!’
Hóa ra phía sau Lăng Ba là gốc cây hạnh, cô vấp phải rễ cây, ngã ngửa ra sau. Cũng may Bùi Chiếu kịp thời ôm lấy eo, kéo cô đứng vững lại.
Chẳng trách cổ nhân đều chuộng dùng mỹ nhân kế. Có gương mặt đẹp đến vậy gần ngay trước mắt, thực sự khiến tâm trí trì trệ, khó mà suy nghĩ thông suốt.
Nhưng Bùi Chiếu thật xấu xa, rõ ràng biết được sức mạnh từ nhan sắc của mình mà còn cố tình trêu chọc cô:
– Chết rồi, lại bị ăn đòn mất.
– Đừng nói nhảm nữa!
Lăng Ba đẩy chàng ra, đứng thẳng người, bắt chước dáng vẻ uy nghiêm của các tiểu thư thế gia như Thanh Lan, hừ nhẹ một tiếng:
– Ta đánh huynh lúc nào, lại còn ‘lại bị ăn đòn mất’ là sao?
– Nàng vừa đánh ta đấy thôi.
Bùi Chiếu cười tủm tỉm, chỉ cho Lăng Ba vết nhựa hoa dính trên áo chàng do cành hoa cọ vào.
– Thứ quần áo cũ kỹ, – Lăng Ba lập tức càu nhàu. – Cái tên binh sĩ nghèo này, chỉ biết mặc quần áo cũ kỹ, còn dám khoe mẽ với ta!
Bùi Chiếu bị mắng thì lập tức trưng ra vẻ mặt đáng thương, chỉ chờ Lăng Ba ngừng mắng là chàng phì cười ngay:
– Ta mặc đồ cũ còn bị Diệp tiểu thư mắng. Nếu mặc quần áo mới đi chơi mã cầu, chắc sẽ bị Diệp tiểu thư nhảy từ trên lầu xuống đánh cho một trận mất.
Câu nói này vừa xảo quyệt vừa khôi hài, lại còn chọc đúng vào điểm yếu của Lăng Ba. Hôm nay, chàng mặc bộ áo bào xanh cũ kỹ mà đã khiến các tiểu thư tung hoa liên tục. Nếu khoác lên mình một trong hai bộ xiêm y gấm hoa kia, thật sự khiến người ta không dám nghĩ tình cảnh sẽ ra sao.
Lăng Ba nói không lại chàng nên càng tức giận, lập tức xoay người muốn bỏ đi. Bùi Chiếu cũng tinh quái, liền kéo áo cô lại. Lăng Ba làm bộ muốn đánh, thì lại nghe giọng cười của chàng:
– Vậy Diệp tiểu thư có bằng lòng nhận cầu hoa của tên binh sĩ nghèo này không?
– Không thèm, – Lăng Ba vẫn cứng rắn đáp. – Ta đã nói rồi. Ta muốn quyền thế, không có quyền thì có tiền cũng được. Nếu không thì biết lấy gì để che chở cho người thân?
Thậm chí, cô còn hỏi ngược lại Bùi Chiếu:
– Tại sao huynh không chịu cầu tiến? Thẩm Bích Vi chán nản vì cảm thấy phụ nữ trên thế gian không có đường để đi, nhưng triều đình có đến nỗi đen tối đến mức không có đường cho huynh đi sao? Tuy có một Trần Bá Tông, nhưng Thẩm đại nhân và Ngụy Hầu gia đều đi con đường chính trực, huynh noi theo họ cũng được mà.
Những lời này Bùi Chiếu đã nghe đến chai cả lỗ tai. Nhưng chàng vẫn kiên nhẫn, chỉ khẽ mỉm cười, đáp:
– Không chịu cầu tiến, Diệp tiểu thư liền không theo ta?
Diệp Lăng Ba ép mình phải giữ vững lòng, đáp:
– Phải!
– Vậy hôm nay Diệp tiểu thư đến tìm ta làm gì? – Bùi Chiếu rũ mắt, cười tự giễu. – Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ không chịu cầu tiến thôi.
Lại nữa rồi, lúc nãy dưới lầu ngắm cảnh chàng cũng làm vậy. Vẻ mặt lộ ra ba phần oan ức, liền khiến các tiểu thư phu nhân tin sái cổ. Thật ra, thiên hạ mấy ai may mắn được như chàng, có dung mạo, có thân thủ, chỉ cách vinh hoa phú quý một bước, chẳng hề thiếu thốn gì nhưng lại một mực không chịu tiến lên.
Lăng Ba ép mình phải vững lòng, không được yếu lòng với chàng như những tiểu thư phu nhân khác. Cô lập tức cáu kỉnh nói
– Ta còn cần tìm huynh để hỏi tin tức về Thôi Cảnh Dục mà!
Lần trước cô nói như vậy đã chọc giận Bùi Chiếu. Nhưng lần này, chàng chỉ khẽ ngước lên nhìn cô một cái.
Cô chỉ biết đôi mắt hoa đào ấy hợp với việc liếc mắt đưa tình, lại không biết lúc lộ ra vẻ tổn thương lại khiến lòng người mềm nhũn, chỉ hận không thể chiều theo chàng.
Nhưng dù sao, chàng cũng là Bùi Chiếu.
Khi dâng lên toàn bộ binh lực để thắng trận sông Minh Sa, đêm đêm một mình sống trong dằn vặt, chàng cũng chưa từng đem những điều đó ra để đổi lấy sự thương hại.
– Bây giờ ta sẽ đi đánh chết Thôi Cảnh Dục! – Chàng hùng hổ nói.
Lăng Ba bị chàng chọc giận, lập tức xô chàng một cái.
– Đi đi, huynh đi ngay đi! – Cô thực sự vừa bực mình vừa buồn cười, giơ tay đẩy tên chết tiệt này. – Sao còn đứng đó? Chẳng phải muốn đi đánh hắn sao? Huynh đánh chết Thôi Cảnh Dục, ai cũng được yên ổn!
Bùi Chiếu bị cô xô đẩy lại hoàn toàn không tức giận, mà còn cười:
– Đánh không lại, – Chàng thẳng thắn đáp.
Lần này, Lăng Ba thực sự bị chàng chọc cho tức điên, vừa giận vừa buồn cười, véo chàng hai cái thật mạnh.
– Bùi Chiếu, ta thực sự muốn đánh chết huynh! Sao huynh lại đáng ghét thế nhỉ? Một ngày không chọc tức người khác thì huynh không chịu được à!
Bùi Chiếu bị Lăng Ba cấu véo cũng không tránh né, mà còn nhìn chằm chằm vào chỗ cô vừa đặt tay. Lăng Ba chợt nhận ra mình vừa quá phận, vội vã thu tay về, vừa cảnh giác nhìn chàng, vừa tự thấy buồn cười vì sự thận trọng của mình.
Đây chính là Bùi Chiếu. Bao nhiêu tiểu thư trên lầu ngắm cảnh trông chờ cầu hoa của chàng. Nghĩ cũng buồn cười, một Diệp Lăng Ba bình thường lại ra vẻ rụt rè như tiểu thư khuê các trước mặt chàng.
Nhưng ánh mắt Bùi Chiếu nhìn cô thực sự không hề trong sáng.
Lăng Ba hoài nghi rất nhiều chuyện, nhưng không hiểu sao, cô chưa từng hoài nghi rằng Bùi Chiếu đang đùa giỡn, giả vờ yêu thích cô để có mưu đồ khác.
Có lẽ do ánh mắt chàng nhìn cô gần như bỏng rát. Đôi mắt hoa đào vốn phong lưu, nhìn ai cũng như sóng nước tràn bờ, nhưng ánh mắt chàng nhìn cô lại chuyên chú đến lạ, khiến Lăng Ba không dám nhìn thẳng. Cảm giác như được sưởi ấm trong ngày đông, nhưng lại ngồi quá gần bếp sưởi khiến da thịt như bị bỏng, nên cô vô thức lùi lại phía sau.
Lăng Ba chưa từng được người khác yêu, nhưng cô cũng có tự ý thức của một cô gái đã hai mươi tuổi, thậm chí còn cảm thấy nguy hiểm. Bởi vì cô biết người này thực sự yêu mình, giống như một kẻ địch đang rình rập, chuẩn bị xông vào thế giới của cô bất cứ lúc nào, công thành đoạt đất, muốn làm gì thì làm.
Mỗi lần như vậy, Bùi Chiếu lại im lặng lạ thường. Ngược lại, chính cô lại rối như tơ vò, nhất định phải nói gì đó để phá vỡ sự tĩnh lặng nguy hiểm này.
Nếu chàng không cứng đầu như vậy thì thật tốt. Hai người có thể định ra hôn ước như Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, từ đây Yến tiệc Hoa Tín không còn như xưa nữa. Bởi vì có chàng bên cạnh, cùng ngắm hoa đào, đồng hoa, vườn thược dược rực rỡ, ánh nắng dịu dàng, nắng chiều chói chang, chỉ cần được ngắm cùng chàng, thì mọi thứ đều trở nên khác lạ…
Bỗng có tiếng sáo từ yến hội truyền đến, nhắc nhở Lăng Ba nơi đây là Hạnh Hoa yến. Cô là Diệp Lăng Ba, còn chàng là Bùi Chiếu – kẻ đánh chết cũng không chịu cầu tiến.
Tóm lại, nước chảy hoa trôi, hữu duyên vô phận.
– Là Hạ gia à? – Lăng Ba đột nhiên hỏi.
– Cái gì?
Hóa ra cũng có lúc Bùi Chiếu không hiểu.
– Ta hỏi, huynh là con riêng của Hạ gia à?
Trong ánh đèn lồng, Lăng Ba đã hỏi như vậy. Gương mặt cô nhạt nhòa, thông minh nhưng quá lạnh lẽo. Ngũ quan đều vừa hẹp vừa mảnh, lúc gặp sáng thì tựa như một miếng băng mỏng.
Sắc sảo cũng là cái sắc sảo của băng, lướt qua da thịt, vừa lạnh vừa đau nhói.
Cô nhìn thẳng vào mắt Bùi Chiếu, bình tĩnh hỏi:
– Nhị phòng của Hạ gia từng có một đoạn nhân duyên chớp nhoáng ở Thông Châu, sinh được con trai nhưng vẫn chưa nhận về. Huynh là đứa con đó của Hạ gia ư? Hay là con của ngoại thất Hạ gia?
.
.
.
(1) Trích trong bài thơ Minh nguyệt tam ngũ dạ của Nguyên Chẩn.
Đãi nguyệt tây sương hạ,
Nghinh phong hộ bán khai.
Phất tường hoa ảnh động,
Nghi thị ngọc nhân lai.
Bản dịch sưu tầm từ thivien:
Cửa hé theo luồng gió,
Trăng chờ dưới mái tây.
Chạm tường hoa động bóng,
Người ngọc đến đâu đây.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 88: Hoài nghi
10.0/10 từ 18 lượt.
