Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 87: Giải nhất
Lư Văn Nhân vắng mặt do bị cấm túc nửa tháng, nên tùy tùng của nàng ta đương nhiên đi theo Lư Uyển Dương.
Lư Uyển Dương nghe xong lời khuyên của Thanh Lan đã hơi dao động, nhưng Dương Xảo Trân bên cạnh nàng ta thì nào có nhịn được. Ả sợ Lư Uyển Dương nghe lời Thanh Lan nên vừa thấy dưới lầu đã phân thắng bại, lập tức tựa mình vào lan can, cao giọng cười nói:
– Thẩm tiểu thư thực sự tài năng! Đường đường là nữ quyến mà lại có thể đánh đến thắng bại bất phân với quân Trấn Bắc, đúng là nữ trung hào kiệt!
Nếu như nói đa số người trên lầu đều không nhận ra Thẩm Bích Vi, thì dưới sân Mã Cầu yến, ngoài Thôi Cảnh Dục, Bùi Chiếu và Nguyên Tu, hầu như không ai biết lai lịch của cô nàng. Dương Xảo Trân cố tình lớn tiếng nói, nhất thời khiến mọi người xôn xao bàn tán.
Ai cũng biết Thẩm Bích Vi ngạo mạn, độc lai độc vãng. Là cháu gái ngoại được Dũng Quốc công gia cưng chiều nhất, có thể nói là đã bị chiều hư.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ cô nàng lại có thể hành xử kinh thế hãi tục đến vậy. Các tiểu thư phu nhân kinh thành chỉ dám ngồi trên lầu ngắm cảnh theo dõi trận mã cầu, không dám bàn tán công khai. Họ chỉ dám chơi đánh cược hoa, mượn giọng nha hoàn xướng tên để biểu thị sự ủng hộ với đội của mình.
Đâu ai ngờ Thẩm Bích Vi lại dám cải nam trang, trực tiếp vào sân đánh mã cầu. Không những thế, cô nàng còn ra tay đánh nhau với đàn ông, làm ầm ĩ đến mức cả kinh thành đều biết.
Thẩm Bích Vi vẫn lạnh lùng đứng giữa sân, không chút hoang mang nhìn lên lầu, như thể cô nàng đã dự đoán trước kết quả này. Thậm chí, khi thấy Diệp Lăng Ba lo lắng nhìn mình, cô nàng còn có tâm trạng mỉm cười với vị Nhị tiểu thư kia một cái.
Dù là Diệp Lăng Ba thông minh tuyệt đỉnh, lúc này cô cũng bối rối không biết phải làm sao. Địa vị của Thẩm Bích Vi dù có siêu việt đến mấy, nhưng chuyện thế này lan truyền ra ngoài cũng sẽ gây hại đến thanh danh của cô nàng. Đừng nói đến Hoắc Anh Trinh, ngay cả những thế gia bình thường cũng sẽ vì vậy mà xét nét.
Diệp Lăng Ba nhìn về phía Hàn Nguyệt Khởi bằng ánh mắt cầu cứu. Cô thấy nàng ấy cũng đang nhíu mày, hình như vẫn chưa tìm được cách giải quyết, mà cũng không thể nói là do tẩu tử cho phép được.
Không khí trên lầu đã căng thẳng, dưới lầu lại càng căng thẳng hơn. Mấy vị đại nhân vốn chưa từng gặp một cô gái nào táo bạo đến vậy, tất cả đều há hốc mồm lắp bắp: ‘Chuyện này, chuyện này…’. Đến cả Bình Quận vương gia, chủ nhà, cũng luống cuống nhìn về phía Duệ thân vương.
Duệ thân vương mỉm cười.
Dù trời đang nắng, còn được áo choàng lông và lò sưởi vây quanh, nhưng do đã ngồi bên ngoài khá lâu nên vừa mở miệng ra, Duệ thân vương vẫn ho một tràng. Cậu đang ho khan, vì vậy mọi người đành phải chờ cậu ho xong mới dám cất lời.
– Là do bản vương cân nhắc không chu toàn…
Vị vương gia mỉm cười, giải thích với mọi người.
– Ta thấy nhóm Nguyên Tu sắp thua, sốt ruột nên mới lên lầu tìm viện binh. Ta biết chân truyền của Dũng Quốc công đều nằm trên người Thẩm tiểu thư, nên mới mời cô ấy xuống núi, giúp chúng ta đánh một trận. Ta chỉ lo giành giật thể diện cho vương tôn kinh thành mà quên mất thân phận của Thẩm tiểu thư. Vị phu nhân trên lầu kia nói rất đúng, Thẩm tiểu thư quả là nữ trung hào kiệt. Người đâu, dắt Ngọc Kỳ Lân do hoàng bá phụ ban cho ta đến đây. Nó là mã vương mà Bắc Nhung tiến cống năm nay, cực kỳ hợp với Thẩm tiểu thư. Với võ công này của Thẩm tiểu thư, nếu có thể ra trận giết địch, nhất định có thể phong hầu bái tướng.
Nguyên Tu cũng vội vàng đến nhận lỗi, nói:
– Tất cả cũng tại thần. Thần đánh không lại họ nên mới cầu xin Thẩm tỷ tỷ ra sân. Ngày mai nương nương mà biết, chắc chắn sẽ phạt thần.
Hai người một tung một hứng, thực sự dùng quyền thế để ép người, miễn cưỡng biến Thẩm Bích Vi từ cô gái táo bạo nữ cải nam trang thành một Mộc Lan tòng quân, một nữ trung hào kiệt chân chính. Các vị đại nhân nào dám dị nghị, lập tức tranh nhau phụ họa:
– Phải, phải, phải! Đây mới là truyền thừa chân chính của Dũng Quốc công!
– Phụ nữ triều ta nếu ai cũng có khí phách như Thẩm tiểu thư, thì sợ gì Bắc Nhung không diệt được?
– Đúng là có thể sánh với Mộc Lan. Đáng tiếc lão thần kém cỏi, không thể viết bài trường phú ca tụng xứng tầm tài năng của Thẩm tiểu thư.
– Thẩm đại nhân thật có phúc, một trai một gái đều văn võ song toàn. Không như nhà ta, khuyển tử khuyển nữ chẳng được tích sự gì, đúng là khiến người ta hâm mộ…
Mọi người tâng bốc không ngừng, khiến sắc mặt vốn sầm sì của Thẩm đại nhân cũng thay đổi. Ông liên tục khiêm tốn đáp:
– Đâu có đâu có, đều do phu nhân nhà ta giáo dục tốt…
Một hồi tai họa được mấy câu nói hóa giải trong vô hình. Thẩm Bích Vi chỉ lạnh lùng đứng đó, như thể đã quá quen với màn ‘nâng cao đạp thấp’ này trong chốn kinh thành. Triệu Diễn Trạch thấy cô nàng như vậy, dù vẫn tươi cười, nhưng trong lòng cũng âm thầm thở dài một tiếng.
Cậu thuở nhỏ hay bệnh, ít khi đi săn. Chỉ duy nhất một lần, Triệu Diễn Trạch theo hoàng bá phụ đi săn. Cậu ngồi trên lưng ngựa của Người, mặc chiếc choàng bằng da hải long lót lông chồn tím cực kỳ ấm áp.
Cùng đi săn hôm ấy có Dũng Quốc công. Ông ấy chỉ cho cậu xem một con nai đang đứng trên dãy núi. Đó là lần đầu tiên Triệu Diễn Trạch nhìn thấy nai sống. Toàn thân nó màu nâu, hoàn toàn không đẹp như những con hươu sao được nuôi trong ngự uyển, cũng không có sừng, dường như còn rất trẻ.
Nó đứng một mình trong khu rừng sương mù, nắng trải khắp toàn thân. Đôi mắt long lanh tựa như bảo thạch màu nâu đang quan sát xung quanh. Quả là một sinh vật sống động.
Khi chiều gió trong rừng thay đổi, con nai lập tức phát hiện ra bọn họ. Lỗ tai nó dựng lên, rồi nhanh chóng chạy biến vào lùm cây, biến mất không còn tăm hơi.
Sau khi trở về, Triệu Diễn Trạch thường nhớ về con nai đó trong những cơn bệnh. Giờ đây, nó đang ở đâu? Liệu có đang gặm cỏ non trong rừng xanh, uống nước bên cạnh suối, hay đang chạy trốn khỏi bầy sói chăng?
Cậu đương nhiên biết nó không thể sống lâu. Một con nai làm sao có thể tồn tại được trong khu vực săn bắn của hoàng gia? Nhưng bất kể thế nào, cậu vẫn luôn nhớ tới hình ảnh đó. Nó đứng ở đó, chỉ là một sinh linh bình thường giữa đất trời, đứng yên nơi đó, chẳng ai có thể làm gì nó cả.
Thế giới này sẽ không tha cho Thẩm Bích Vi, cậu biết, biết rất rõ điều đó.
Mà cậu thậm chí còn không sống được đến ngày thế gian này nuốt chửng cô nàng.
Nhưng chỉ cần cậu còn ở đây, cậu liền sở hữu quyền thế vô biên. Khi ấy, người trên cõi đời này chẳng thể làm gì Thẩm Bích Vi, dù là phụ thân của cô nàng cũng không thể.
– Người đâu.
Triệu Diễn Trạch cười tủm tỉm gọi các nội quan vương phủ đến, căn dặn:
– Đem phần thưởng của bản vương cho đội thắng Mã Cầu yến. Đội thua được thưởng một trăm lượng vàng. Các phu nhân tham gia cược hoa trên lầu, tiền thua do bản vương chi trả, còn tiền thắng bản vương sẽ thêm một phần, xem như xin chút may mắn từ các phu nhân. Hai tiệc làm một lúc vốn là việc vui, mọi người đừng gò bó, phải thật sôi động lên mới phải! Bình Quận vương gia còn chuẩn bị rất nhiều hoạt động cho tiệc tối đấy.
Cậu lập uy trước, lại nói những lời bình dị gần gũi, đảm bảo ai cũng có thưởng. Thực ra, thưởng vật chất chỉ là việc nhỏ. Cái quý giá chính là phần thưởng đến từ Duệ thân vương, điều này thực sự rất cao quý nên ai nấy đều hài lòng. Không chỉ các đại nhân ca tụng ‘vương gia thịnh ân’, các vương tôn cũng reo hò vui vẻ.
Chỉ dụ vừa truyền đến trên lầu, các phu nhân đều vô cùng hài lòng. Diệp Lăng Ba từng nói, Hoa Tín yến vốn là một dịp vui hiếm có. Các phu nhân quanh năm suốt tháng bận rộn quản gia mệt mỏi, hiếm lắm mới có thời gian được nghỉ ngơi, vui đùa. Các tiểu thư vốn đã bị gò bó nơi khuê phòng, cũng chỉ có khoảng thời gian này được đi du ngoạn ngắm cảnh, cùng tỷ muội lui tới. Đây là chút thời gian tự do hiếm hoi của thanh xuân tươi đẹp trước khi kết hôn.
Nếu không phải do những người xấu tính bẩm sinh như Lư Văn Nhân, quen thói đấu đá nội bộ đến mờ mắt, thì ai lại tự nhiên muốn khiến người khác không được vui vẻ, cứ phải kết bè kết phái đấu đá lẫn nhau cơ chứ? Mọi người vui vẻ cùng dự tiệc chẳng phải tốt hơn sao? Cho dù là cạnh tranh, cũng nên quang minh chính đại. Dù sao, các tiểu thư trong kinh thành có đến mấy chục nhà, chuyện phu thê cũng cần xem duyên phận. Lẽ nào đấu thắng một tiểu thư thì các tiểu thư khác liền không tồn tại? Hay cứ phải đấu đến lưỡng bại câu thương mới chịu dừng?
Vì vậy, hôm nay Lư Văn Nhân không có mặt. Dù Mã Cầu yến có đầy đủ các vương tôn, bên quân Trấn Bắc cũng có mặt đông đủ, nhưng vốn dĩ đây sẽ là thiên hạ của Ngụy Vũ Sơn và Thôi Cảnh Dục. Ai ngờ giữa chừng lại bất ngờ xuất hiện một Bùi Chiếu, khiến Ngụy Vũ Sơn trông như thằng nhóc con vậy. Các vương tôn không có võ công ‘rồng bay’ như chàng, các tướng lĩnh lại không có vẻ tuấn tú phong lưu như chàng. Một mình chàng có thể cướp được hai cầu hoa, điều này thực sự đã gây ấn tượng mạnh.
Thế nhưng trên lầu cũng không có cảnh minh tranh ám đấu. Đương nhiên, Diệp Lăng Ba cũng biết, phần lớn là bởi vì người thích chàng là các tiểu thư, còn các phu nhân vẫn chưa quyết định.
Mà dù chỉ được các tiểu thư yêu thích, thanh thế của chàng cũng đã đủ lớn.
Gần đây, trong kinh thành thịnh hành kịch Nam, với nội dung chính là tiểu thư tự định chung thân và nha hoàn làm mai mối từ bên trong. Vì vậy, các nha hoàn trên lầu cũng học được đôi chút. Hơn nữa, các bà vú nương tử cũng rất thích nhìn những công tử tuấn tú phong lưu. Vừa nghe được ý chỉ của Duệ thân vương rằng không cần gò bó, phải tưng bừng lên, họ đâu còn nhịn được nữa.
Nhất thời có bà vú thích nói đùa lên tiếng:
– Vương gia bảo không cần gò bó, vậy chúng ta phải nói thôi! Nghe nói trước đây các công tử thắng Mã Cầu yến đều cưỡi ngựa dạo vườn, ném hoa lên lầu. Sao hôm nay lại không có nhỉ?
– Phải đấy, trời tối không thể cưỡi ngựa dạo vườn, nhưng sao đến việc ném hoa lên lầu cũng không có?
Vương Dư Vi cũng là người hào sảng phóng khoáng, vốn đã quen đùa giỡn với Hàn Nguyệt Khởi. Huống hồ, vừa xảy ra chuyện của Thẩm Bích Vi, cũng cần một chuyện vui khác để lấp đầy khoảng trống. Vì vậy, nàng cũng lập tức cười với nương tử quản gia:
– Mau đi hỏi Bình Quận vương gia xem hoạt động ném hoa này có được tổ chức không, sao đội thắng vẫn còn im lặng vậy?
Đã có ý chỉ của Duệ thân vương, lời đề nghị vừa được truyền xuống, Bình Quận vương gia cũng cười nói:
– Phải đấy, đây là phong tục trong kinh thành mà. Thôi Hầu gia, Cảnh Hầu gia, hai vị là đội thắng, cũng nên thành toàn nhã hứng của các phu nhân mới phải.
Cái đuôi của Ngụy Vũ Sơn, kể từ khi Bùi Chiếu cướp được hoa, đã vểnh thẳng lên trời, chỉ hận không thể khoe khoang ngay trước mặt Nguyên Tu một phen.
Chủ yếu, việc trên lầu đã làm lộ thân phận của Thẩm Bích Vi khiến hắn cũng giật mình. Hắn không ngờ cô nàng từng dám theo Diệp Lăng Ba đánh hắn vài trận, giờ đây lại càng ngang ngược hơn.
Chờ Duệ thân vương xử lý xong, các phu nhân cũng truyền lời xuống. Dù sao hôm nay phụ thân của hắn cũng không có ở đây, không có ai đánh hắn, Ngụy Vũ Sơn lập tức dẫn Doãn Hồng Huyên và La Dũng cưỡi ngựa về phía trước, vừa cười vừa nói:
– Không phải chỉ là cưỡi ngựa dạo vườn thôi ư? Dạo vườn không được thì dạo sân đi, chúng ta cứ phi ngựa cho các phu nhân xem.
Chỉ một mình hắn chơi còn chưa đủ, Ngụy Vũ Sơn còn cố tình khiêu khích Nguyên Tu. Hắn cố ý cưỡi ngựa chạy đến trước mặt cậu thị vệ kia rồi kìm ngựa phanh gấp. Ngụy Vũ Sơn cảm thấy mình vô cùng đẹp trai, tin rằng A Thố ngồi trên lầu nhìn thấy nhất định sẽ càng thích. Dù sao hắn mới mười tám, mười chín tuổi, làm sao có thể hiểu được tâm tư của con gái.
Nguyên Tu xuất thân từ hoàng cung, nên hiểu tâm tính nữ quyến hơn hẳn Ngụy Vũ Sơn. Thấy cậu thiếu tướng quân cư xử như vậy, cậu không khỏi trêu chọc:
– Ngươi đừng có phát điên nữa, các phu nhân đâu muốn xem ngươi diễn trò, tránh ra chỗ khác đi.
Ngụy Vũ Sơn cứ ngỡ Nguyên Tu thẹn quá hóa giận. Hắn nghĩ mình là người thắng cuộc thì đương nhiên phải rộng lượng hơn, bèn cười hì hì nói:
– Các phu nhân không muốn nhìn ta, chẳng lẽ lại muốn nhìn ngươi chắc? Ngươi còn chưa nói, bây giờ quân Trấn Bắc lợi hại hơn, hay đám vương tôn của các ngươi lợi hại hơn?
Hai người họ mải mê đấu võ mồm mà không hề hay biết rằng, thực ra các phu nhân đâu có để ý đến họ. Họ chỉ tập trung vào Thôi Cảnh Dục và Bùi Chiếu. Vương thiếu phu nhân, với tư cách là nữ chủ nhân, liền đơn giản nói:
– Phi ngựa gì chứ, chủ yếu là phải ném hoa lên lầu! Sao vẫn chưa ai làm gì vậy?
Các phu nhân thấy có người làm ‘thị tiên phong’, lập tức thi nhau mỉm cười, mồm năm miệng mười tranh nhau nói. Dù sao họ cũng là những phu nhân đã kết hôn, lại ở trên lầu, không bị coi là vi phạm quy củ. Họ dồn dập mở miệng gọi tên Thôi Cảnh Dục.
– Thôi Hầu gia ghi bàn đầu tiên, phải để ngài ấy ném hoa trước chứ nhỉ!
Có người còn nói:
– Ném hoa này là quy củ rồi, không tránh được đâu.
Về phần Vương thiếu phu nhân, hẳn do Hàn Nguyệt Khởi đã dặn dò trước, nên nàng chỉ tập trung vào Thôi Cảnh Dục, thúc giục:
– Thôi Hầu gia, sao ngài vẫn chưa ném hoa vậy?
Thôi Cảnh Dục cưỡi ngựa đứng dưới lầu, bình tĩnh nhìn lên.
Các phu nhân, tiểu thư trong những bộ y phục diễm lệ ngồi kín lầu các, chỉ không thấy bóng dáng Diệp Thanh Lan. Nghĩ cũng biết trong những tình huống như thế này, nàng luôn ẩn mình phía sau, đúng kiểu cách của một tiểu thư thế gia, biết tự trọng. Dù có hùa theo tiếng hò reo cũng chẳng ảnh hưởng gì, nhưng chắc chắn nàng sẽ không làm thế.
Dù có vì y cũng vậy.
Nên y cũng chỉ nhẹ nhàng trả lời:
– Các phu nhân chế nhạo, mạt tướng không dám mạo phạm các tiểu thư.
Thật ra, Thôi Cảnh Dục không phải kiểu người được các nữ quyến hoan nghênh, bởi vì y quá lạnh lùng, phân biệt rạch ròi, không để các phu nhân trêu chọc, cũng không đi chọc ghẹo các tiểu thư. Bầu không khí đang hân hoan vui vẻ, y vừa xuất hiện đã trở nên hơi lạnh lẽo.
Vương thiếu phu nhân thấy không lay động được y chỉ đành thầm thở dài. Thị đành đổi mục tiêu, nói:
– Thôi Hầu gia hơi nghiêm túc, nhưng không sao, chúng ta còn có Bùi thiếu tướng quân mà!
Cái tên này vừa được gọi ra, cả lầu lại sôi trào. Mọi người vốn đang nhăm nhe nhắm vào Bùi Chiếu, dù Vương thiếu phu nhân chuyển sự chú ý về Thôi Cảnh Dục thì vẫn không ít các tiểu thư đang âm thầm đánh giá Bùi Chiếu.
Tuy hoàng hôn đang dần buông xuống, nhưng chàng vẫn đứng giữa sân, hững hờ cầm cương ngay dưới lầu. Ánh hoàng hôn làm nổi bật màu xanh biếc trên áo chàng. Thân hình chàng thon dài, phong lưu. Tấm áo xanh làm nổi bật gương mặt anh tuấn điển trai, tựa Nhị Lang Thần trong miếu. Mặt mày chàng đa tình, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt chan chứa ý cười, đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Đến cả các phu nhân đã đắm chìm trong quyền lực nhiều năm cũng không thể kìm lòng. Vương thiếu phu nhân vừa ra hiệu, trên lầu lập tức ồn ào như ong vỡ tổ, ai nấy đều ríu rít muốn nói.
– Phải đấy, hôm nay Bùi tướng quân đạt giải nhất, sao vẫn chưa thấy ném hoa?
– Cướp hoa giỏi như vậy, ném hoa lại thong thả, kỳ lạ quá nha.
– Bùi tướng quân, cậu ném hoa lên, trúng ai thì phải vừa ý người đó, không được đổi ý đâu!
Đây đều là những lời đứng đắn. Đương nhiên, cũng có những lời quá đà hơn đến từ các thế gia có quy củ không quá nghiêm khắc. Xưa nay, các phu nhân đã quen nói đùa. Ba mươi, bốn mươi tuổi là độ tuổi hoạt bát nhất của họ. Bởi vì con cái đều đã lớn, việc nói những lời đùa giỡn về nhân duyên cũng chỉ là trưởng bối trêu chọc vãn bối mà thôi.
Họ vẫn chưa già, nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn năm xưa vẫn còn đôi chút. Hoa Tín yến không kéo dài, mà một thiếu niên anh tuấn tựa chàng trai trong mộng thời thiếu nữ như Bùi Chiếu lại càng hiếm có, nên ai nấy đều bắt đầu trêu đùa.
– Phải đấy. Hôm nay Bùi thiếu tướng quân một mình cướp hai cầu hoa. Không được ‘song hỷ lâm môn’ như Vương Thiếu Sơn đâu. Đừng có trăng hoa như vậy!
Người nói chuyện chính là Trần phu nhân. Trần gia vốn là tân quý, ít quy củ, lại vừa chiều chuộng con gái vừa có quyền lực. Trần Mộng Liễu vẫn đang thì thầm bên tai Trần phu nhân, vậy nên lời này hẳn là Trần phu nhân nói vì con gái mình rồi.
Vương Thiếu Sơn là nhân vật chính trong vở kịch Nam “Xuyến Sai Hợp”, cuối cùng một lần cưới hai vị tiểu thư, thành hôn cùng một ngày. Các phu nhân nghe xong lập tức phá lên cười.
– Dung mạo của Bùi thiếu tướng quân tốt thế kia, nhất định sẽ chung tình, Trần phu nhân đừng lo lắng.
– Ta thấy không phải Trần phu nhân đang hỏi, mà hẳn là Trần tiểu thư đang hỏi đấy chứ.
Lại có những phu nhân, tiểu thư nhà mình đã vừa ý Bùi Chiếu, còn đang vờ rụt rè. Thấy Trần phu nhân nói vậy, họ không nhịn được, vội lên tiếng:
– Sao Trần phu nhân lại nói vậy. Bùi thiếu tướng quân thiếu niên phong lưu, cũng khó tránh được. Để cậu ấy ném hai quả lên đi, dù sao Hoa Tín yến còn dài lắm…
Các phu nhân cười đùa rộn rã, các tiểu thư mặt mày đỏ hồng, hé mắt lén nhìn Bùi Chiếu dưới sân. Các nha hoàn, bà vú cũng tụ lại đùa giỡn, khiến cả lầu trở nên rộn ràng, vui vẻ. Chỉ có Diệp Lăng Ba ngồi trong góc, sắc mặt ngày càng khó coi.
Chẳng trách Thẩm Bích Vi mắng chàng là hồ ly. Đúng là một con hồ ly thối, chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
Bùi Chiếu dưới lầu vẫn nhởn nhơ cưỡi ngựa đứng giữa sắc chiều, còn tự giễu mà cười nói:
Xưa nay, đàn ông đáng sợ nhất là người đẹp mà biết mình đẹp. Điều đó khiến họ tự mãn, thích khoe khoang vẻ tuấn tú, tự biến mình thành kẻ ẻo lả, chẳng còn một chút khí phách vương tôn nào.
Đã có tướng mạo của Phan An, đương nhiên càng phải khiêm tốn, lễ độ. Mắt khẽ rủ xuống mà vẫn giữ được vẻ ung dung tự tại, yên lặng đứng dưới lầu, thân hình thon dài phóng khoáng, ai nhìn mà chẳng động lòng?
Nhưng chẳng ai ngờ Bùi Chiếu lại thốt ra lời ấy.
Trên lầu và dưới sân cách nhau khá xa, các phu nhân đương nhiên không thấy vẻ mặt rũ xuống của chàng, cũng không hay chàng lại chán nản đến vậy. Nhưng lời nói đó thật khiến người ta mềm lòng xót xa, đặc biệt khi người thốt ra những lời đó lại là thiếu tướng quân trẻ tuổi vừa triển lộ thân thủ, đánh bại các vương tôn kinh thành trong yến tiệc Mã Cầu, đoạt được giải nhất.
Đừng nói các phu nhân, đến cả các tiểu thư cũng đã động lòng. Trần Mộng Liễu, vốn nóng nảy nhất, đã không nhịn được reo lên:
– Ai bảo không ai cần hoa của Bùi tướng quân, ta đây cần!
Trần phu nhân vốn đang lo cô ta quá phận, chưa kịp nghĩ nên gỡ gạc thế nào, thì đã thấy Lư Uyển Dương cười nói:
– Anh hùng không hỏi xuất thân, Bùi thiếu tướng quân có thân thủ tốt như vậy, lại là công thần từ chiến trường về, sao có thể không tự tin?
Nàng ta vừa dứt lời, mọi người đều đoán Bùi Chiếu hẳn tự ti vì thân thế. Cũng phải, Nguyên Tu đã mắng thẳng mặt quân Trấn Bắc, có phần ỷ vào thân phận vương tôn mà chê bai xuất thân của họ. Hắn mắng, mà ngay cả các nữ quyến ngồi trên lầu cũng nghe thấy rõ mồn một. Chẳng trách Bùi thiếu tướng quân dù thắng trận mã cầu, nhưng lại sợ hoa của mình không ai thèm.
Các nữ quyến lập tức quay sang lườm đám Nguyên Tu. Có tiểu thư còn nhiệt tình nói lớn:
– Bùi tướng quân đừng tin bọn họ. Thánh thượng đã phán, quân Trấn Bắc mới là anh hùng bảo vệ quốc gia. Các vương tôn kinh thành phải học hỏi các vị tướng quân thì mới phải!
– Phải đấy, toàn ỷ vào xuất thân tốt, mà chẳng có chút công lao tự lập nào. Đã thế còn dám mắng công thần, đúng là muốn làm phản!
Nếu các phu nhân đã trêu chọc Bùi tướng quân, thì các tiểu thư không dám chen lời. Nhưng một khi để giương cao chính nghĩa, nhất định họ phải góp lời. Nhất thời, người người sục sôi căm phẫn, mắng cho đám Nguyên Tu không còn manh giáp.
– Mấy người còn không ngại nói Bùi tướng quân. Cả ngày chỉ biết cưỡi ngựa ở đồi Lạc Du, đạp nát cả đồng hoa, còn làm ảnh hưởng đến bọn ta ngắm hoa.
– Đúng đấy, luyện tập như thế mà còn không thắng được, giờ thì bọn ta đã thấy rõ ràng, mấy người bị Bùi tướng quân dắt mũi vòng vòng rồi.
– Phải phải, Bùi tướng quân cưỡi ngựa cũng giỏi. Chàng có đến Phi Mã yến không? Chúng ta đều thích xem tướng quân cưỡi ngựa.
Đám Nguyên Tu quá đỗi thê thảm. Không chỉ thua trận mã cầu, họ còn không hiểu vì sao bị ăn một trận mắng té tát. Đã thế, người mắng bọn họ lại là các tiểu thư, khiến không ai dám cãi lại. Họ chỉ có thể siết chặt nắm đấm. Ngụy Vũ Sơn, kẻ thích nhất thừa thắng xông lên, vừa nghe đến chữ cưỡi ngựa, đã lập tức cưỡi ngựa lượn một vòng trước mặt, cười hì hì châm chích bọn họ.
Bùi Chiếu thấy sự việc đã ổn thỏa, bấy giờ mới thu lại ‘thần thông’, ngẩng đầu lên lầu cười tươi.
Ánh chiều tà le lói, trên lầu đã lên đèn. Vương phủ giàu có, đèn lồng là loại đèn sừng dê, đèn lồng ngói sáng nhất, hàng chục chiếc được treo dọc lầu các, chiếu sáng cả trên lầu lẫn dưới sân như ban ngày.
Nhưng Bùi Chiếu dù sao vẫn đứng trong bóng tối, nên lúc chàng ngẩng mặt lên, ánh sáng chiếu trọn lên gương mặt. Đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười, khóe môi khẽ nhếch, một gương mặt tựa ngọc ngà.
Mọi người đều biết Yến tiệc Hoa Tín phải xem quyền thế, nhưng tình yêu tuổi thiếu thời, ai mà chẳng coi trọng dung mạo? Ngàn năm trước, phụ nữ đã biết câu chuyện Đông Thi Tây Thi, quyền thế, của cải chỉ là mây khói phù vân, chỉ có hình bóng thiếu niên phong lưu tuấn tú là in sâu trong lòng.
– Đa tạ các phu nhân đã nâng đỡ.
Nhưng nào có ai để tâm chàng nói gì, cũng không ai biết ai là người tiên phong, trên lầu đột nhiên bùng nổ tiếng vỗ tay, sau đó là tiếng khen ngợi, tiếng cười đùa không ngớt đồng loạt vang lên.
Các phu nhân khởi xướng ném những cành hoa hạnh trên bàn xuống, liên tục nói ‘đa tạ Bùi tướng quân giúp chúng ta thắng cược hoa’, nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Có người mở đầu, mọi người đồng loạt ném hoa xuống, trong đó có cả những tiểu thư rụt rè nhất. Hoa rơi đầy lầu, dường như đang trút một cơn mưa hoa hạnh. Cảnh tượng ấy hệt như câu chuyện ‘ném quả đầy xe’ trong sách.
Bùi Chiếu mỉm cười né tránh, dùng tay gạt những ‘chướng ngại vật’ nhưng vẫn chưa ném hoa cầu lên. Mãi đến khi Ngụy Vũ Sơn gọi mọi người phi ngựa đến, biểu diễn một màn cưỡi ngựa cho các phu nhân xem, chàng mới được giải vây.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 87: Giải nhất
10.0/10 từ 18 lượt.
