Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 86: Triền đấu


– Được rồi, không chơi nữa. – Bùi Chiếu cười tít mắt.


Đời nào Ngụy Vũ Sơn chịu nghe, vội vàng đuổi theo chàng và nói:


– Huynh đừng như vậy, ghi thêm một bàn nữa là được rồi, ta biết bọn họ không phải đối thủ của huynh mà.


– Vậy cậu nói một câu dễ nghe xem nào, – Bùi Chiếu cợt nhả.


Mặt Ngụy Vũ Sơn lập tức đỏ bừng lên, nắm tay siết chặt nhưng vẫn không nói lời nào. Bùi Chiếu còn khích bác:


– Được, vậy hôm nay mà thua là tại cậu, thể diện của quân Trấn Bắc do cậu làm mất đấy nhé!


Ngụy Vũ Sơn bị Bùi Chiếu châm chọc đến mức không chịu được, suýt nữa ngã ngửa ra sân. Cuối cùng, Thôi Cảnh Dục cảm thấy không nhìn nổi nữa nên khuyên can:


– Đừng đùa nữa, mau đánh cho xong đi, tối nay chúng ta còn phải tuần doanh đấy.


– Mọi người đều đi hết rồi, tuần doanh làm gì?


Bùi Chiếu vẫn giữ nguyên vẻ dửng dưng đó, vác gậy mã cầu lên vai rồi bỏ đi. Thế mà lúc đi qua chỗ Nguyên Tu, chàng vẫn còn cười với hắn.


Quả nhiên, Nguyên Tu mắc mưu, thúc ngựa đuổi theo hỏi:


– Không biết Bùi tướng quân là con cháu nhà ai? Sao ta chưa từng gặp tướng quân ở kinh thành?


– Cứ phải là con cháu nhà ai mới biết đánh mã cầu à?


Bùi Chiếu tuy cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.


Nguyên Tu cũng là kiểu thiếu niên bị chiều hư, không biết nhìn ánh mắt người khác, còn lẩm bẩm:


– Đương nhiên rồi, giống như Thôi tướng quân, dù xuất thân quân nhân nhưng cũng có gia thế truyền thừa. Bùi tướng quân đánh mã cầu giỏi như vậy, đâu thể xuất thân bình dân được. Chi bằng cứ nói thẳng cho ta biết đi, nếu không về sau sớm muộn ta cũng sẽ biết.


Cũng không biết câu nào của cậu thị vệ đã chọc giận Bùi Chiếu. Sau đó, đám vương tôn của Nguyên Tu bị Bùi Chiếu dắt mũi. Mỗi lần có cơ hội ghi bàn, chàng lại không đánh bóng vào mà dẫn các vương tôn chạy vòng quanh sân. Khổ nỗi không ai đuổi kịp chàng, quyết tâm muốn bao vây chàng vẫn bị Bùi Chiếu tìm được sơ hở để thoát ra. Chàng còn dừng lại trêu ngươi Nguyên Tu:


– Tại sao Nguyên đại nhân có gia thế tốt mà thuật cưỡi ngựa lại kém thế này?


Chàng chơi đùa như vậy, cho dù các nữ quyến không am hiểu mã cầu cũng nhận ra được bản lĩnh của chàng.



Thiếu niên lang đẹp đẽ như thần đã hiếm thấy, huống hồ còn có tài năng đến vậy. Chàng cưỡi Hồ mã, chạy khắp nơi trên sân, xoay đối thủ mòng mòng như chong chóng, thật sự là phong lưu phóng khoáng, oai hùng ngút trời.


Nếu là kiểu muốn phân thắng bại rõ ràng như Thôi Cảnh Dục còn đỡ, Bùi Chiếu lại cư xử như một con mèo kiêu kỳ, thích trêu chọc người khác. Cứ chốc lát lại chạy lên phía trước, né tránh linh hoạt tựa cánh bướm len lỏi trong các khóm hoa, từng động tác đều mỹ miều khiến các nữ quyến không khỏi thốt lên kinh ngạc. Cảnh tượng lắm lúc hung hiểm ngàn cân treo sợi tóc, khiến người xem đều hốt hoảng, không khỏi lo lắng cho chàng. Nhưng mỗi lần tưởng chàng bị chặn đường, Bùi Chiếu lại có thể sử dụng kỹ thuật linh xảo để thoát hiểm, hỏi sao không khiến người ta hồi hộp.


Đã thế, đợi đến khi đối thủ tức giận không đuổi nữa, Bùi Chiếu lại cố ý chọc giận họ. Thậm chí, chàng còn dừng lại trêu ngươi. Đám Nguyên Tu càng buồn bực, thì càng làm nổi bật nét cười híp mắt như hồ ly của chàng.


Thì ra người đẹp cũng chia thành nhiều loại. Người như Thôi Cảnh Dục, càng lạnh lùng nghiêm túc lại càng tuấn tú. Cũng có kiểu người như Bùi Chiếu, càng linh hoạt lại càng đẹp. Dù là cười, híp mắt hay cố ý khiêu khích, chàng đều toát lên một phong thái phong lưu hơn người. Nhất là lúc chàng treo người trên lưng ngựa cúi xuống, thân mình như cây trúc trong gió, nhưng lại linh xảo như vượn. Thanh bào bị gió thổi phồng, như thể một đám mây đang nâng đỡ cơ thể chàng. Tất cả những hành động này đều được thực hiện khi ngựa đang phi nước đại, khiến người ta không khỏi khen ngợi sức eo của chàng, quả thật còn đẹp hơn bất cứ màn trình diễn nào.


Ánh mắt các nữ quyến trên lầu đều bị hấp dẫn, đến Lư Uyển Dương cũng không nhịn được mà đọc một câu thơ:


– Hồ nhi xử xử lộ bàng phùng, biệt hữu tư nhan tự mộ dung. Khất đắc hạnh nhân chư muội thực, xạ xuyên dương diệp nhất linh phong.(1)


Bài thơ này có phần lạc đề. Bùi Chiếu đương nhiên không phải chàng trai người Hồ tuấn tú như Mộ Dung, bây giờ chàng đang chơi mã cầu chứ không phải cưỡi ngựa bắn cung. Nhưng sự tự do phóng khoáng đó, đặc biệt là vẻ dửng dưng nhưng lại vô cùng thành thạo đó, giống như chàng không phải đang cạnh tranh thắng thua, mà chỉ đang chơi một trận bóng ngẫu nhiên mà thôi. Điều đó thật sự khiến người ta khao khát, giống như chàng trai người Hồ trong thơ vậy.


Ai cũng bảo Hoa Tín Yến nhất định phải gả cao, gả cho vương tôn quý tộc, nhưng cô gái nào chẳng mơ mộng về một thiếu niên lang như vậy. Mùa xuân đi đạp thanh ngắm cảnh, mùa hè ngắm sen trong ao, mùa thu đi lễ chùa. Được đứng cạnh chàng giữa cảnh chiều tà xuống núi, lén nhìn gò má anh tuấn của chàng, họ liền cảm thấy thanh xuân tươi đẹp này không hề bị uổng phí.


Trận mã cầu hôm nay vốn đã phân thắng bại, Trần đại nhân cũng vội tới bên cạnh Duệ thân vương khuyên giải:


– Chi bằng để Nguyên đại nhân xuống đi ạ, tránh tổn thương hòa khí. Bây giờ để song phương bắt tay giảng hòa cũng tốt…


– Ai bảo thế, ta còn chưa ra sân mà!


Một giọng nói lập tức vang lên bên cạnh Duệ thân vương.


Trần Đại Nhân nhìn kỹ, bỗng thấy hơi nghi hoặc. Ông ta đã quen mặt hết các vương tôn ở kinh thành, đến cả những người ở trong cung lâu như Nguyên Tu, ông ta cũng nhận ra được. Nhưng thanh niên mặc Hồ phục, khoác cẩm bào đỏ thẫm này, Trần Đại Nhân lại không nhận ra.


Dung mạo rất đẹp, khí chất cũng tốt, da trắng như tuyết, tóc đen như mun, mắt phượng thon dài, toàn thân toát lên vẻ quý phái. Trần Đại Nhân chỉ nghĩ đây là con cháu tông thất bên cạnh Duệ Thân Vương. Vừa định cười hòa nhã hỏi chuyện, cậu ta đã tung người nhảy lên ngựa. Con ngựa cũng là ngựa tốt, toàn thân đỏ thẫm, so với hãn huyết bảo mã của đám Nguyên Tu còn cao hơn nửa cái đầu.


Thanh niên giục ngựa vào sân, không nói nhiều, chỉ thẳng vào Nguyên Tu và nói:


– Cho một người xuống sân, để ta đối phó với hắn.


Bấy giờ, Nguyên Tu cũng đang ôm một bụng lửa giận, vừa định phát hỏa, nhưng nhìn thấy thanh niên này hắn cũng không dám nổi giận. Hắn chỉ vào Lão Viên và nói:


– Huynh xuống đi.


Thanh niên phi vào sân khiến mọi người tò mò. Các tiểu thư dù luôn giữ lễ nghi đều biết rõ các vương tôn xuất sắc ở kinh thành, nhưng họ chưa từng gặp người này bao giờ mà vẫn cứ thấy quen quen. Họ hỏi mẫu thân hoặc các bà vú đi cùng về lai lịch của cậu ta, nhưng đến các trưởng bối cũng không biết. Chỉ có Lư Uyển Dương nhanh nhạy, hình như đã nhận ra được, nhưng vẫn còn hơi chần chừ.


Thanh Lan nhìn trong mắt không khỏi thầm nghĩ: “Không ổn rồi!”



– Chú lùn đến rồi kìa.


Thẩm Bích Vi tức thời nổi trận lôi đình. Cô nàng và Bùi Chiếu vừa gặp đã không hợp nhau, thật ra cũng vì cảm giác đối phương đang cướp Diệp Lăng Ba. Nhất là sau khi Thẩm Bích Vi biết Bùi Chiếu đã tặng con chim cắt cho Diệp Lăng Ba, tuy trong lòng cô nàng mắng Bùi Chiếu xối xả nhưng cũng tự thấy giận dữ: “Bây giờ phải tìm món lễ vật đặc biệt như vậy ở đâu?”


Thật ra cũng do Thẩm Bích Vi suy bụng ta ra bụng người. Thứ phiền phức như chim cắt chỉ có kiểu người không có chí tiến thủ như cô nàng và Bùi Chiếu mới coi là bảo bối. Như lời Diệp Lăng Ba nói: “Huynh đem con cắt này đổi lấy phần thưởng của Bệ hạ để tặng ta, đó mới là món quà tốt đấy.”


Nhưng cô nàng và Bùi Chiếu “một núi không thể chứa hai cọp”, gặp nhau là ngứa mắt. Bùi Chiếu mắng Thẩm Bích Vi, cô nàng cũng không do dự mắng lại:


– Cái tên binh sĩ quèn nhà ngươi, dám có ý đồ với cô ấy, thức thời thì cút xa một chút.


Lời này thực sự đâm trúng nỗi đau của Bùi tướng quân. Thẩm Bích Vi đâu có biết hai người này đang trong trạng thái rạn nứt. Bùi Chiếu nghe xong còn cười, nhưng những người quen đều biết đây là dấu hiệu chàng thực sự nổi giận.


– Vậy ta sẽ không khách khí nữa, – Chàng chỉ cười và nói với Thẩm Bích Vi như vậy.


– Nực cười, ta mà cần ngươi nhường à?


Thẩm Bích Vi cười gằn, vung gậy lên một cái, vậy mà thực sự cướp được bóng từ tay Bùi Chiếu. Cô nàng xông lên trước, dẫn bóng thẳng đến khung thành của quân Trấn Bắc.


Thôi Cảnh Dục tinh mắt. Cũng nhờ quen biết lâu ngày mà y hiểu rõ tính khí của Thẩm Bích Vi từ tận bốn năm trước. Khi đó cô nàng chơi thân với Lăng Ba, y cũng coi Thẩm Bích Vi như muội muội. Vì vậy, khi y thấy cô nàng thực sự tức giận giục ngựa xông tới, y cũng không ngăn cản mà còn xách gậy đi lùi sang một bên để tránh đường.


Thôi Cảnh Dục đã hai mươi bốn tuổi, không phải mười tám tuổi, nên y không rảnh để tâm mấy tranh chấp vụn vặt.


Nhưng trên sân đương nhiên có người mười tám tuổi, Ngụy Vũ Sơn thấy Thôi Cảnh Dục lui ra như vậy, sốt ruột kêu toáng lên:


– Thôi ca ca.


Hắn lập tức xông lên bù vào khoảng trống, trong khi Nguyên Tu cũng không hề nhàn rỗi. Hai người họ triền đấu, dùng gậy mã cầu xô đẩy nhau không ngừng, không ai chịu nhường ai.


Trong khi bên kia đang đấu nhau tóe lửa, bên Bùi Chiếu cũng dốc toàn lực ứng phó. Chẳng đợi Thẩm Bích Vi chạm đến khung thành, chàng chỉ nhẹ nhàng móc một cái từ phía sau, cướp mất bóng rồi dẫn về giữa sân.


Bùi Chiếu đã nói không nhường thì quả thật không hề nhường nhịn, cũng chẳng coi Thẩm Bích Vi là con gái. Khi cô nàng đuổi theo, chàng lập tức gạt mạnh vào gậy mã cầu của Thẩm Bích Vi. May mắn là Thẩm Bích Vi có lực eo tốt, cô nàng chỉ hơi lắc lư người rồi nhanh chóng lấy lại thăng bằng, chưa ngã xuống.”


– Ngựa còn không ngồi vững mà đòi chơi mã cầu à? – Bùi Chiếu cười châm chọc.


Thẩm Bích Vi làm sao có thể nén giận được. Võ công của cô nàng, đừng nói là đứng giữa các vương tôn kinh thành, dù đặt trong quân Trấn Bắc cũng đủ sức đảm nhiệm vị trí một tướng lĩnh. Nhưng khi đối mặt với tên “quái vật” như Bùi Chiếu, cô nàng cũng đành cắn răng mà đuổi theo.


Hai người giằng co nhau mãi cho đến trước khung thành của nhóm Nguyên Tu. Bùi Chiếu xấu tính, ngay cả khi đã đến trước khung thành, chàng vẫn không ghi bàn mà lại bắt đầu chuyền bóng trêu chọc Thẩm Bích Vi.


Thẩm Bích Vi rõ ràng giỏi hơn hẳn đám Nguyên Tu, đấu pháp cũng cực kỳ hung hăng. Cô nàng cũng sử dụng gậy cán dài. Khi gậy của hai người móc vào nhau, cô nàng liền xoay mạnh một cái. Nếu không phải Bùi Chiếu phản ứng nhanh né gò má, mặt chàng có lẽ đã chịu một đòn nặng rồi.



– Hừ, hóa ra chú lùn cũng biết trò ném đá giấu tay đấy à? – Bùi Chiếu mỉa mai.


– Sao nào? Sợ ta đánh cho ngươi hiện nguyên hình hồ ly tinh đấy à? – Thẩm Bích Vi mắng lại. – Muốn ghi bàn thì cứ ghi đi, đừng có khoe mẽ. Cướp được hoa mới thực sự có bản lĩnh.


Bùi Chiếu không nói nhiều, lập tức vung gậy ghi vào, thúc ngực xông thẳng đến sào tre.


Thẩm Bích Vi lập tức theo sát. Cô nàng đã học hết chân truyền của Dũng Quốc công, nhìn có vẻ thô kệch nhưng thực chất lại trong cương có nhu, đúng như lời cô nàng vẫn nói: ông già mình đầy tâm cơ.


Thẩm Bích Vi tự biết về mã cầu, mình không phải đối thủ của Bùi Chiếu. Tuy cô nàng tùy tâm sở dục nhưng dù sao cũng là một cô gái, không có người cùng luyện tập, nên kỹ thuật còn hạn chế. Vì vậy, nếu không thể so được kỹ thuật mã cầu, cô nàng quyết định so võ công, dẫn dụ Bùi Chiếu đi cướp hoa rồi “dạy dỗ” chàng một trận nên thân.


Hai người cùng xông đến sào tre, mắt thấy một trận ác chiến sắp bắt đầu, trên lầu bỗng có tiếng nha hoàn lảnh lót vang lên:


– Diệp nhị tiểu thư đặt mười lượng bạc, cược Bùi tướng quân không cướp được hoa, bắt tay giảng hòa.


Cả hai người lập tức dừng lại. Họ liền hiểu ra rằng Diệp Lăng Ba đã nhận thấy họ đang định “lấy việc công báo thù riêng”, nên mới lên tiếng kiềm chế và muốn họ bắt tay giảng hòa.


Thế nhưng, cả hai người này đều không dễ bảo. Những chuyện quan trọng không thấy họ nỗ lực, vậy mà giờ đây lại vì một quả hoa cầu mà đối chọi gay gắt.


Quả nhiên, Thẩm Bích Vi lập tức bật cười:


– Nhìn xem, Lăng Ba cược cho Thôi Cảnh Dục tới mười lượng vàng, còn đặt cho ngươi thì chỉ là bạc thôi. Trong lòng ngươi chắc cũng biết vị trí của mình ở đâu rồi chứ?


Bùi Chiếu đương nhiên nghe không lọt tai. Vốn dĩ chàng không hay cười cợt, nhưng giờ đây lại bật ra một tiếng cười hằn học.


– Vậy chú lùn như ngươi thì nằm ở đâu?


– Hôm nay ta đánh ngươi xong, tối về còn được uống rượu với Lăng Ba, còn ngươi thì sao? – Thẩm Bích Vi thản nhiên hỏi ngược lại.


Lời chưa dứt, cô nàng đã ra tay, vung gậy mã cầu như một ngọn thương, đánh thẳng vào mặt Bùi Chiếu. Đây chính là võ công được ông lão truyền dạy: binh bất yếm trá, tập kích bất ngờ mới là vương đạo trên chiến trường, khiến đối phương không kịp phản ứng.


Nhưng Bùi Chiếu cũng là người từng trải qua chiến trường, làm sao có thể sợ đấu pháp này? Chàng vặn người tránh né, thấy Thẩm Bích Vi ra tay tàn nhẫn thì cũng chẳng thèm nương tay. Chàng lập tức vung gậy, đòn đánh như rồng gầm, đó cũng là một chiêu thương pháp.


Trên sân khấu, cảnh tướng quân giao chiến thường kéo dài mười mấy hiệp, đao quang kiếm ảnh. Thế nhưng, hóa ra giao thủ thật sự lại diễn ra nhanh đến vậy!


Thẩm Bích Vi vặn mạnh gậy mã cầu một cái, đâm vào mặt Bùi Chiếu. Chàng nghiêng người, nửa thân trên nằm rạp trên lưng ngựa. Dù ở tư thế không điểm tựa như vậy, tay chàng vẫn có thể quét ra thương ảnh. Thấy eo mình sắp bị trúng chiêu, Thẩm Bích Vi lập tức vỗ yên ngựa, cả người bay vút lên không trung, nhẹ nhàng đáp xuống đất tựa như một cánh điều hoa. Gậy mã cầu trong tay cô nàng liền biến chiêu từ đâm thành quét, quẹt thẳng vào cổ Bùi Chiếu.


Thế thương của Bùi Chiếu đã hết đà. Không ai biết chàng sẽ hóa giải thế nào, ngay cả Thẩm Bích Vi cũng không thể hình dung chàng sẽ tránh được đòn hiểm này ra sao. Chỉ thấy chàng vặn eo một cái, chuyển cây gậy dài tám thước lên lưng. Động tác này trông rất giống chiêu “Tô Tần đeo kiếm” trong kiếm pháp, nhưng lại có vẻ không hoàn toàn giống.


“Tô Tần đeo kiếm” là chiêu thức giơ kiếm lên cao, vác từ vai xuống lưng, dùng thân kiếm để nghênh tiếp kẻ địch. Chiêu “cõng thương” này của Bùi Chiếu lại giống với thế mở đầu của thương pháp hơn. Thế mở đầu của thương pháp thường là cầm thương buông tay bên hông, mũi thương chúc xuống, hơn nửa cán thương được giấu sau lưng. Khi xoay ra như vậy, có thể đánh úp đối phương không kịp trở tay.



Vào khoảnh khắc hung hiểm như vậy, chàng vẫn còn tâm trí để nương tay. Có lẽ mười lượng bạc của Diệp Lăng Ba đã thực sự phát huy tác dụng, bởi đòn đánh này cực kỳ nhẹ. Với võ công cao cường, Thẩm Bích Vi đơn giản là mượn lực nhảy ngược ra sau, nhẹ nhàng đáp đất, không dây dưa thêm nữa. Cô nàng ẩn cán gậy ra phía sau, ngụ ý đình chiến, tuyên bố trận tranh tài này đã kết thúc.


Kể lể dài dòng, nhưng mọi việc thực chất chỉ diễn ra trong chớp mắt. Các nữ quyến trên lầu và những người đứng dưới sân chỉ kịp thấy Thẩm Bích Vi và Bùi Chiếu đối đầu dưới cây sào tre. Hai cây gậy mã cầu va đụng, Bùi Chiếu hất Thẩm Bích Vi xuống ngựa, rồi cô nàng nghiêng người đáp đất. Thực tế, chỉ những cao thủ như Thôi Cảnh Dục mới đủ sức nhận ra tình hình thực sự.


Lần này, Bùi Chiếu cướp hoa chẳng cần chồm ngựa lên, chỉ cần vươn gậy gảy nhẹ một cái. Cây gậy rõ ràng là bằng gỗ, vậy mà chỉ một cú chạm nhẹ đã cắt đứt mảnh lụa, khiến quả cầu hoa rơi thẳng vào lòng chàng. Điều đó cho thấy thương pháp của chàng điêu luyện đến nhường nào.


Hồi nhỏ, Thẩm Bích Vi từng nghe ông mã phu già què chân trong phủ Quốc công kể chuyện. Ông kể rằng ngày xưa, khi Dũng lão Quốc công còn trẻ, trong một lần đi tuần tra cùng tiểu đội đã chạm trán lão Vương gia của Bắc Nhung. Dù bên kia có hơn một ngàn hộ vệ, lão Quốc công vẫn dám chặn đánh. Bị bao vây tứ phía, ông vẫn nhắm thẳng vào lão Vương gia đang được tùy tùng yểm hộ rút lui. Ông mạnh dạn ném trường thương, mũi thương bay như mũi lao, găm thẳng vào và g**t ch*t lão Vương gia. Mặc dù lão Quốc công suýt mất mạng trong trận chiến đó, nhưng sau khi trở về cũng vì vậy mà được phong Hầu.


Thế nhưng, Thẩm Bích Vi không nhớ ông lão nhà mình đã nhận một đồ đệ như thế này từ bao giờ.


– Ngươi thua rồi! – Bùi Chiếu ngồi trên ngựa, lạnh lùng tuyên bố.


Thẩm Bích Vi lại mỉm cười.


– Thật sao?


Bị Bùi Chiếu đánh bay ra ngoài, đến cả dây buộc tóc của cô nàng cũng lỏng lẻo. Thẩm Bích Vi đứng giữa trời chiều, lười biếng vung gậy, bắt chước hoàn hảo chiêu ‘cõng thương’ trên lưng ngựa của Bùi Chiếu.


– Tối nay về nhà, ta sẽ biểu diễn chiêu này cho ông lão xem. Lai lịch của tên hồ ly tinh như ngươi sẽ bại lộ ngay, đừng hòng lừa ai được nữa! – Cô nàng cười hả hê, hỏi ngược lại Bùi Chiếu. – Đến lúc đó, chúng ta hãy xem, ai mới là kẻ thua cuộc.


Binh bất yếm trá – đây mới là điều cô nàng thực sự học được từ Dũng Quốc công.


uộc sống trong kinh thành tẻ nhạt, còn bầu trời của phụ nữ lại càng chật hẹp. Hai mươi buổi Hoa Tín yến chẳng qua cũng chỉ để chờ được ngã giá mà thôi.


Mãi cho đến khi tên Bùi Chiếu này xông vào lãnh địa của Thẩm Bích Vi, lại còn cả gan muốn cướp Diệp Lăng Ba, thì vở kịch hay của cô nàng trong năm nay mới thực sự bắt đầu. Trước giờ, cô nàng vốn là một tay thợ săn giỏi nhất, luôn giữ được kiên nhẫn. Gặp phải con mồi ưng ý, cô có thể truy vết trong rừng suốt một ngày một đêm không hề mệt mỏi, nhất định phải bắn thủng đầu nó.


Chờ đến khi Thẩm Bích Vi có thể lột da con hồ ly tinh này đưa cho Diệp Lăng Ba chơi, tên chết dẫm này mới thực sự biết lợi hại.


Bùi Chiếu cũng không hề hoảng loạn, chỉ ngồi trên ngựa ngoái đầu nhìn về phía lầu ngắm cảnh.


– Lai lịch của ta chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Lai lịch của ngươi, mọi người sẽ sớm biết thôi.


Thật ra, trong lúc hai người họ đang triền đấu và tất cả mọi người mải mê nhìn, Thanh Lan đã lặng lẽ đi tới bên cạnh lan can.


Không ai ngờ, ngay lúc này, nàng lại bắt chuyện với người đó.


– Uyển Dương, – Nàng khuyên Lư Uyển Dương. – Cô cũng là người đọc sách thánh hiền, đừng làm chuyện hồ đồ.


.
.
.


(1) Đây là bài Thượng cốc minh từ kỳ 3 của nhà thơ Từ Vị thời Minh. Mình chưa tìm được bản dịch ưng ý cho bài thơ này (bản có trên thi viện nghe hơi bị ép vần). 

 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 86: Triền đấu
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...