Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 85: Sào tre
Quả nhiên đúng như lời Thôi Cảnh Dục nói, ván này họ không thắng được.
Sau khi Thôi Cảnh Dục cướp hoa thành công, sắc mặt Nguyên Tu cực kỳ khó coi. Hắn chẳng kịp nghĩ gì cả, chỉ thốt lên đúng một câu:
– Lão Thất, huynh vào sân đi.
Thị vệ tên lão Thất kia lên sân, tình thế lập tức nghịch chuyển. La Dũng vừa nhìn thấy gã đã nói:
– Tên này đúng là một viên hổ tướng. Nhưng tại sao lại làm thị vệ mà không đến biên cương?
Lão Thất này tuy chưa từng đến biên cương nhưng cũng đủ sức để sử dụng. Tuy Thôi Cảnh Dục vẫn lợi hại như cũ, nhưng dưới thế giáp công của ba người gồm gã, Nguyên Tu và Lão Viên, hàng sau của quân Trấn Bắc thường bị xé toang một lỗ hổng. Điều đó giúp Nguyên Tu ghi được một bàn, và cướp được một quả cầu hoa trên sào tre của quân Trấn Bắc.
– Đa tạ, – Nguyên Tu cũng bắt chước Thôi Cảnh Dục. Hắn cướp hoa xong vẫn giữ vẻ lạnh lùng, quay lại phần sân của mình và ra hiệu, – Quay về!
Quả nhiên, thế trận vẫn như vậy. Phía Nguyên Tu binh cường mã tráng. Tuy Thôi Cảnh Dục có thể cản Lão Thất và Nguyên Tu, nhưng cả Ngụy Vũ Sơn lẫn La Dũng lại không thể cản bước Lão Viên, để hắn dễ dàng ghi được thêm một bàn nữa. Đến lúc muốn phòng thủ cầu hoa cũng không kịp, Nguyên Tu giục ngựa về phía trước, bắt chước Thôi Cảnh Dục tung người cướp hoa. Chỉ là võ công kém hơn nên hắn đành đáp xuống đất. Nhưng các khán giả và nữ quyến trên lầu không hiểu nội tình, đương nhiên vẫn vỗ tay ủng hộ.
Lần này, Ngụy Vũ Sơn đã hoàn toàn luống cuống.
Nếu Thôi Cảnh Dục không ghi trước một bàn, hắn đã không sốt ruột đến vậy. Bây giờ, hắn cảm thấy rõ ràng đội mình có thể thắng được nên càng thêm cố chấp, ngay lập tức nạt La Dũng:
– Huynh làm gì vậy? Ta bảo huynh kẹp chặt lấy hắn, sao huynh lại để sơ hở cho hắn chạy?
– Ta sợ làm ngựa bị thương mà, – La Dũng cười ngượng nghịu, – Con ngựa của hắn khỏe như thế, lỡ làm Hắc Tử của ta bị thương thì sao? Hắc Tử đã già rồi đó.
– Ngựa già thì đừng có cho vào sân, – Ngụy Vũ Sơn quát, – Chẳng phải Thánh thượng đã ban tặng huynh ngựa mới rồi ư, sao không cưỡi nó đi?
– Ta đâu phải người có mới nới cũ. – La Dũng lập tức bịt tai Hắc Tử lại, – Cậu nói nhỏ thôi, Hắc Tử nhạy cảm lắm. Nó mà biết cậu chê nó, tối về bỏ ăn thì sao hả?
Ngụy Vũ Sơn bị chọc cho giận sôi mà không làm gì được La Dũng, chỉ tức giận vung vẩy gậy mã cầu. Thôi Cảnh Dục cưỡi ngựa tới, thấy hắn như vậy liền lạnh nhạt hỏi:
– Người làm tướng quân không thể hành động cảm tính.
– Đệ biết.
Ngụy Vũ Sơn lấy Thôi Cảnh Dục làm gương, đương nhiên chịu nghe lời y, gương mặt vì giận dữ mà đỏ bừng.
– Nhưng đệ không muốn thua bởi đám hoàn khố này!
Thôi Cảnh Dục mỉm cười.
– Ai bảo chúng ta sắp thua?
Ngụy Vũ Sơn kinh ngạc nhìn y. Hắn nhìn theo ánh mắt của Thôi Cảnh Dục về phía một góc sân, rồi lập tức tỉnh ngộ.
Tìm được giải pháp, tâm trạng của Ngụy Vũ Sơn vui vẻ hơn hẳn, cả người nhẹ nhõm. Hắn đuổi kịp Nguyên Tu, thậm chí còn chủ động khiêu khích:
– Ỷ đông h**p ít, đây chính là cách thắng của mấy người à?
Nguyên Tu đời nào chịu thiệt, lập tức kinh ngạc nhìn hắn:
– Sao nào? Chẳng phải chúng ta năm đấu năm ư? Bên ta dư ra một thành viên lúc nào mà ta không nhìn thấy?
Nguyên Tu là người trong cung đình, kiêu căng ngạo mạn, lời nói luôn mang thâm ý. Những lời đó lọt vào tai Ngụy Vũ Sơn thì thật quái gở. Ngụy Vũ Sơn vốn không ưa Nguyên Tu từ Thái Hoa yến, nghe cậu thị vệ trẻ tuổi nói xong lập tức đốp chát:
– Ta nghe nói người hầu nam ở ngự tiền đều bị thiến, đúng không? Chẳng trách ngươi nói chuyện kỳ cục như vậy!
Nguyên Tu vốn là thị vệ, trên ngọc bội lại có tua rua vàng nhạt biểu trưng cho tông thất, đương nhiên không phải thái giám. Nhưng Ngụy Vũ Sơn cố tình muốn hỏi như vậy, Nguyên Tu vốn chỉ là một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, nghe người khác nói mình như thế thì sao nén được giận.
– Ta kỳ cục? – Hắn mắng, – Quân Trấn Bắc các ngươi mới là một đám mãng phu, không có đầu óc, chỉ biết dùng sức mạnh, chẳng trách không đánh lại chúng ta!
– Ngươi chắc bọn ta không thắng được à? – Ngụy Vũ Sơn lập tức đáp trả, – Nếu lần này chúng ta mà thắng, chứng tỏ các người là đám nhát gan, có ngựa tốt cũng lãng phí, còn thua cả thái giám!
Ngụy Vũ Sơn rất giỏi khích tướng, vừa nói xong đã quay ngựa bỏ đi ngay.
Nguyên Tu bị xỉa xói đến đỏ cả mặt. Hắn lập tức ghìm ngựa lại, đứng chửi đổng:
– Vậy nếu chúng ta thắng, chứng minh quân Trấn Bắc các ngươi đều là rác rưởi! Cái gì mà công huân tuyệt thế? Thị vệ doanh của bọn ta đi đánh giặc, cũng có thể đại phá Bắc Nhung!
Ngụy Vũ Sơn đã ghé sát vào tai Nguyên Tu để mắng, mắng xong thì bỏ đi. Nguyên Tu, vì muốn Ngụy Vũ Sơn nghe thấy tiếng chửi của mình, đương nhiên đã cao giọng quát lên khiến khán giả trên sân đều nghe thấy rõ ràng. Các tướng lĩnh quân Trấn Bắc lập tức xôn xao, khiến Bình Quận Vương, người làm chủ nhà, cũng thấy khó xử.
Duệ Thân Vương lại cực kỳ thờ ơ, nghe xong vẫn cứ nhàn nhã uống trà. Trước giờ, cậu đã quen hưởng đãi ngộ đặc biệt, có quá trớn một chút cũng chẳng sao. Nguyên Tu cũng được cậu ta nuông chiều thành thói nên mới dám nói như vậy.
Nhưng các tướng lĩnh quân Trấn Bắc lại không hiểu quy củ trong kinh thành, nhất thời ai nấy đều nổi giận đùng đùng, tranh nhau muốn vào sân. Đồng loạt đều la hét:
– Ngụy tướng quân, để ta vào sân, bóp nát oai phong của họ!
Ngụy Vũ Sơn không hề nóng vội. Xưa nay, trước trận đấu, việc khích tướng để khơi dậy huyết khí vốn là chuyện thường thấy trong quân đội. Hắn thúc ngựa đi qua mọi người, ai nấy đều sục sôi đấu chí, nhưng hắn lại không chọn bất kỳ ai cả. Thay vào đó, hắn nói với người mặc áo bào xanh đang đứng khoanh tay trong đám đông:
– Đã như vậy rồi, huynh còn ngồi yên được à?
– Không ngồi yên thì sao? – Bùi Chiếu lập tức nhìn thấu hắn, – Cậu chẳng qua muốn hắn khích ta vào sân thôi chứ gì? Ca ca đây lại không nhìn thấu tâm tư của cậu sao?
Ngụy Vũ Sơn bị vạch trần cũng đỏ mặt lên, rồi nói:
– Không phải ta khích hắn. Tiểu tử kia vốn coi thường quân Trấn Bắc chúng ta. Nếu không, hắn đã không nói những lời vô liêm sỉ đó.
Tính tình Bùi Chiếu hờ hững, nhưng các tướng lĩnh Hỏa Tự Doanh bên cạnh chàng lại không nhịn được, bắt đầu lầm bầm:
– Lại muốn nhờ Bùi tướng quân khắc phục hậu quả cho các người chứ gì. Lần nào cũng vậy, trận khó do Bùi tướng quân đánh, công lao lại do Sơn tự doanh các người lãnh…
– Đâu phải lần nào cũng vậy, chẳng phải chỉ có mỗi lần ở sông Minh Sa…
Ngụy Vũ Sơn nhớ lại thảm trạng lần đó cũng thấy chột dạ, bèn lập tức hạ giọng:
– Dù sao tình hình đã như vậy, huynh không lên sân, mọi người đều mất mặt.
Bùi Chiếu chỉ cười, nhưng những người quen đều nhận ra tâm trạng chàng đang cực kỳ tồi tệ.
– Cầu xin người khác vào sân mà nói chuyện kiểu đó à?
Tuy chàng đang cười, nhưng trong đôi mắt hoa đào lại không chút ý cười nào. Ngụy Vũ Sơn nhìn cũng thấy hơi sợ Bùi Chiếu. Trong toàn bộ quân Trấn Bắc, Ngụy Vũ Sơn chỉ sợ hai người: một là Thôi Cảnh Dục, huynh trưởng của hắn; hai là Bùi Chiếu, người mà hắn nhìn không thấu.
Nếu không phải hắn không nuốt được cơn giận hôm nay, hắn cũng sẽ không muốn cầu viện Bùi Chiếu.
Bùi Chiếu lại chuyển giọng, không làm khó Ngụy Vũ Sơn nữa mà liếc mắt nhìn lên vọng lâu, lười biếng nói:
– Cầu xin người khác cũng không biết nói lời dễ nghe sao? Trước tiên cậu gọi một tiếng ca ca xem nào.
Ngụy Vũ Sơn yên lòng, biết Bùi Chiếu không giận mình, liền mạnh dạn trả lời:
– Huynh đừng nằm mơ, gọi huynh là ca ca có khác gì chém đầu ta đâu…
– Hầy…
Bùi Chiếu thở dài, mỉm cười đưa tay ra. Tự có người đưa gậy mã cầu vào tay chàng. Bùi Chiếu nhẹ nhàng nhận lấy một cây gậy cán dài. Ngụy Vũ Sơn vừa yên tâm được một nửa, đã nghe thấy chàng cười nói:
– Tiểu Ngụy Tử, còn không mau dắt ngựa cho ca ca.
Ngụy Vũ Sơn thấy chàng chịu vào sân, cũng chẳng buồn tính toán chuyện chàng trêu chọc mình, bèn hỏi:
– Sao huynh không cưỡi Tuyệt Ảnh, đó mới là ngựa tốt, cũng để mấy tên ẻo lả kia biết hãn huyết bảo mã chân chính là thế nào.
– Đánh với đám này mà còn cần dùng Tuyệt Ảnh ư?
Bảo chàng kém cỏi, nhưng cái gì chàng cũng am hiểu. Chàng biết cưỡi ngựa bắn cung, cũng biết đánh cận chiến.
Trước đại chiến sông Minh Sa là trận thành Độc Long, Ngụy Vũ Sơn và chàng tình cờ được làm hộ quân hai cánh trái, phải cho Ngụy Nguyên Soái. Hắn thấy binh pháp của chàng cực kỳ quái đản nhưng lại vô cùng hiệu quả. Lối đánh cứ như quỷ sứ thần sai vậy, khác hẳn phong cách của Thôi Cảnh Dục.
Nhưng nếu khen Bùi Chiếu giỏi, thì chàng lại cái gì cũng không để tâm. Đánh trận giỏi nhưng không có quân công; cưỡi ngựa bắn cung giỏi nhưng chưa từng thấy chàng thắng cuộc đi săn nào. Ngay cả tướng mạo xinh đẹp như vậy, chàng quanh năm cũng chỉ mặc một bộ áo xanh cũ rích.
Thế mà các nữ quyến trên lầu lại cực kỳ thích phong cách của chàng. Bùi Chiếu vừa ra sân, trên lầu đã vỗ tay ào ào. Các tiểu thư rụt rè, chỉ có các nha hoàn và bà vú mới dám cổ vũ.
– Là vị tướng quân áo xanh ở vọng lâu hôm đó lên sân đấy.
Nhất thời, mọi người đều vọt tới lan can xem thử. Có những bà vú lớn tuổi và các phu nhân còn đi thẳng xuống lầu để nhìn cho rõ, tất cả đều muốn tận mắt chứng kiến phong thái của chàng.
Tuy Nguyên Tu không biết người mới được đổi vào này có lai lịch gì, nhưng thấy tình huống như vậy, hắn cũng lập tức cảnh giác.
Bùi Chiếu vào sân, không lên hàng trước mà thúc ngựa đứng cạnh Thôi Cảnh Dục ở hàng sau. Thôi Cảnh Dục và chàng từng là chiến hữu ở sông Minh Sa. Tuy nhiều năm ít khi gặp mặt, nhưng họ có chung kiến thức và hiểu được ý nhau.
– Cần ta mở đường cho huynh không? – Y hỏi Bùi Chiếu.
Bùi Chiếu chỉ lười biếng ôm gậy mã cầu, mỉm cười lơ đễnh.
– Đánh đến nửa canh giờ mà mấy thị vệ cũng không bắt được, huynh không mở đường thì ai mở đường?
Chỉ có chàng mới có thể châm chọc Thôi Cảnh Dục mà không lo bị đánh.
– Mau đi đi, bắt lại hai bàn, vừa kịp về doanh ăn cơm tối.
Chẳng trách Bùi Chiếu có thể kiêu ngạo đến vậy, chàng hoàn toàn có tư cách để kiêu ngạo. Ngay khi Thôi Cảnh Dục vừa đi, hàng sau chỉ còn mình chàng. Nguyên Tu có ý muốn thử tài bèn cố ý cùng Lão Viên dẫn bóng đến trước mặt chàng, chủ động hỏi:
– Một mình Bùi tướng quân thủ được sao?
Đến gần, Nguyên Tu mới kinh ngạc phát hiện vị tướng quân trẻ tuổi này quá đẹp. Đặt bên trong nhóm thị vệ, chàng chắc chắn là loại người vừa lộ mặt đã khiến quý nhân yêu thích. Quan trọng là chàng không ăn mặc cầu kỳ, mũ miện cũng không đội, mái tóc chỉ được vấn lên đơn giản. Ngay cả các vương tôn trong kinh dùng mũ sa và mạt ngạch cũng không thể sánh bằng vẻ phong lưu của tóc mai mượn gió v**t v* gương mặt chàng.
Chàng ăn mặc tùy tiện, đến Hồ phục cũng không thay, cho thấy chàng không coi trận mã cầu này là vấn đề to tát. Nguyên Tu đang thầm tức giận thì thấy Bùi Chiếu khẽ cười:
– Mã cầu có gì hay? Một trò chơi mà thôi, còn dùng công với thủ.
Chàng còn chưa nói xong, tay Nguyên Tu đã trống không. Xưa nay, gậy dài mang lực mạnh thế hiểm, còn gậy ngắn thì linh hoạt biến hóa – đó là thường thức của người chơi mã cầu. Nhưng Bùi Chiếu, dù dùng gậy cán dài, không biết bằng cách nào đã dễ dàng cướp mất bóng của Nguyên Tu. Cậu thị vệ còn chưa kịp ngơ ngác xong đã phải giục ngựa đuổi theo, nhưng không thể đuổi kịp.
Xưa nay, đánh mã cầu đều cần ngựa tốt, tốc độ chạy nhanh. Kỹ thuật đánh cầu của đối phương có thành thạo thế nào đi nữa, thì chỉ cần ngươi đuổi kịp để cướp bóng là đủ. Người chơi mã cầu đều như vậy: gậy tốt, người giỏi, phối hợp thành thạo là đã có thể phân được thắng thua. Dù có phát huy vượt mức, thì cũng chỉ là một, hai trong số mười trận mà thôi.
Nhưng bây giờ, họ gặp tình huống hết sức tréo ngoe. Ngựa của Bùi Chiếu không bằng ngựa của họ, lại dùng gậy cán dài, thế mà Nguyên Tu cùng Lão Viên giáp công chàng lại không thể bắt kịp. Sau khi kinh ngạc, Nguyên Tu đứng lại quan sát, nhìn cách chàng vượt qua Lão Viên, mới hiểu được nguyên do.
Bùi Chiếu hoàn toàn không thi đấu tốc độ ngựa với người khác, mà là một mình khống chế bóng. Chơi mã cầu dù có độc lập đến mấy cũng cần hai người phối hợp mới được; bóng phải truyền qua lại giữa hai bên mới có thể dẫn đến cầu môn của đối phương.
Nhưng Bùi Chiếu lại có thể tự truyền bóng cho mình. Theo lý thuyết, chàng nhất định phải bị ngựa của Lão Viên đuổi kịp. Nhưng mỗi lần Lão Viên sắp bắt được bóng, thì quả bóng đang lăn trên mặt đất lập tức uốn cong, thay đổi quỹ đạo đi vòng qua bụng ngựa của Lão Viên như tự có ý thức. Bùi Chiếu chỉ cần đứng chờ đối thủ hết đà, dùng gậy đỡ lấy bóng rồi nhẹ nhàng đánh một cái, quả bóng lại tiếp tục lăn về phía trước.
Nguyên Tu lập tức phản ứng lại.
– Đường cầu của hắn cong! – Hắn quát lên, – Mọi người bao vây hắn, phải cẩn thận, hắn là cao thủ đấy!
Mã cầu là một môn khó chơi, thậm chí còn trở thành lằn ranh phân chia rõ ràng giữa vương tôn quý tử và sĩ tử hàn vi. Trong tứ yến dành cho nam giới, mã cầu, cưỡi ngựa bắn cung, và đua ngựa đều là đấu trường của con cháu vương tôn. Bởi lẽ, người bình thường không thể mua được ngựa, mà dù có mua được cũng không nuôi nổi.
Cưỡi ngựa phải được luyện từ nhỏ, và mã cầu cũng vậy. Gậy mã cầu dài nhỏ, chốt đánh hẹp, bóng cũng nhỏ; chỉ riêng việc đánh trúng bóng khi đang phi nước đại đã không dễ, chứ đừng nói đến chuyện chặn đánh từ xa. Gậy cán dài cần lực mạnh và thế nặng; gậy ngắn cần kiểm soát tốt hướng bóng, đồng thời phải phối hợp chuyền bóng, ngắt bóng, chuyển hướng… Tất cả đều là những kiến thức chuyên sâu.
rong mắt Nguyên Tu, đường bóng của Bùi Chiếu đều là đường cong như trăng non. Bọn họ đuổi theo chàng chỉ đuổi thẳng, làm sao có thể biết đường bóng lại cong, mà dù có biết, cũng không thể đoán được bóng sẽ cong về phía nào. Cho dù ngựa có nhanh hơn nữa, dù có chặn ngay trước mặt, cũng chỉ khiến họ tự mình khó xử.
Nghe nói chàng là cao thủ bắn cung, đường bắn không thẳng mà theo đường vòng cung, càng khó phòng bị.
Trước đây khi khai quốc, Thần Cơ Doanh có một tiểu đội chưa đến trăm người, tất cả đều là thần xạ thủ vạn người chọn một. Lúc đại chiến vượt sông, họ từng bắn những mũi tên thấm đẫm dầu lửa qua sông, đốt cháy kho lương của Tiểu Lương Vương, trở thành một trong những chiến dịch mấu chốt giúp Đại Chu lập quốc.
Người từng trải qua trận đại chiến kia kể lại rằng, lúc đó mũi tên của Thần Cơ Doanh bắn xuống như thiên thạch đang rơi, mang theo ánh lửa bao trùm hơn nửa bờ sông, cảnh tượng không khác gì tận thế.
Bùi Chiếu đánh mã cầu không khác gì xạ thủ Thần Cơ Doanh năm đó, xuất thần nhập hóa khó đoán định. Nguyên Tu cũng từng nghe chàng bắn ba mũi tên kinh động toàn trường trong tiệc phong Hầu của Thôi Cảnh Dục, chỉ không ngờ trong quân Trấn Bắc lại có cao thủ ẩn tàng như vậy.
Biết vậy hắn đã không chửi hết cả quân Trấn Bắc; nếu không, hắn cũng không kích chàng vào sân.
Nguyên Tu biết hối hận thì đã muộn. Cũng may chính mình cẩn thận, đã để Lão Thất kèm chặt chàng. Hắn lập tức dặn Lão Thất phải coi chừng. Lão Thất cũng chỉ đáp một tiếng “Biết rồi”. Bọn họ như gặp phải đại địch, gọi hai người ở phía sau lên, cùng nhau kẹp chặt lấy chàng.
Nhưng Ngụy Vũ Sơn đời nào chịu, lập tức dẫn người xông ra, thẳng thừng dùng ngựa tách hai người ra, để Bùi Chiếu rảnh tay đối phó với Lão Thất.
Vừa đối mặt, Lão Thất đã biết hôm nay gặp phải đối thủ khó xơi, bởi vì Bùi Chiếu vẫn đang cười.
Bùi Chiếu như vừa tìm được chút hứng thú, nhìn Lão Thất xông thẳng tới trước mặt. Chàng biết Lão Thất quyết tâm muốn cướp bóng của mình, nên cố ý giục ngựa lao nhanh. Lão Thất vừa định khống chế ngựa để kiểm tra trình độ của chàng, ai ngờ chàng tướng quân trẻ lại tăng tốc, hắn đành giục ngựa đuổi theo sau. Cũng may ngựa Hồ cũng bình thường, tốc độ không sánh bằng hãn huyết bảo mã.
Nguyên Tu vì trận cá cược này đã đưa con ngựa tốt nhất cho Lão Thất cưỡi. Lão Thất biết mình không thể bắt được Bùi Chiếu nên giục ngựa đuổi tới, muốn cắt bóng của chàng. Vị tướng quân trẻ chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gạt một cái, quả bóng xuyên qua bụng ngựa. Chàng đổi tay cầm gậy, bóng liền chuyển hướng.
Nếu như chỉ có vậy cũng chẳng sao, nhưng chàng lại đổi tay. Lão Thất biết có đuổi nữa, Bùi Chiếu sẽ đổi tay thêm một lần nên dứt khoát chạy lên trước để chặn đường. Khóe mắt thấy chàng vẫn ở phía sau, Lão Thất mới thở phào nhẹ nhõm
Nhưng Bùi Chiếu trên mình ngựa chỉ hơi nghiêng người, một tay cầm gậy vung lên thật cao.
Lão Thất thầm nghĩ không ổn, vội vã chạy đến cản nhưng không ngăn được. Chỉ thấy Bùi Chiếu vung gậy tới, quả bóng màu đỏ kia bay xẹt qua nửa sân như mũi tên, trực tiếp phi thẳng vào khung thành.
Cùng lúc đó, Bùi Chiếu đã giục ngựa chạy đến cây sào tre treo hoa cầu.
Chàng cướp hoa cũng cực kỳ thành thạo. Bùi Chiếu kẹp chặt lấy thân ngựa, ngựa Hồ liền đứng chồn lên cao. Thiếu tướng quân trẻ tuổi giơ gậy dài, móc lấy quả cầu hoa trên sào tre, đến nỗi cây sào cũng cong mình xuống. Trông như thể chàng không cướp hoa, mà hoa tự rơi xuống người chàng vậy. Bùi Chiếu nhẹ nhàng cầm lấy cầu hoa, rồi ném cho Ngụy Vũ Sơn vừa đuổi theo sau.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 85: Sào tre
10.0/10 từ 18 lượt.
