Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 84: Hợp cẩn
Nguyên Tu lập tức nói:
– Đúng vậy. Vậy thì xin nhờ giám khảo đi hỏi các nữ quyến xin mấy bó hoa hạnh về làm phần thưởng. Mã Cầu yến vốn là sự kiện lớn, các nữ quyến chỉ xem thôi cũng chán, tham gia cược hoa sẽ vui hơn nhiều. Mặt khác, cũng nên sắp xếp thêm hai vị trọng tài, mỗi bên một người, như vậy mới đảm bảo công bằng.
Tin tức vừa truyền đến trên lầu, các nữ quyến lập tức trở nên sôi nổi. Việc được xem mã cầu vốn đã thú vị, nay lại thêm vào cược hoa, càng tăng thêm hứng thú.
Các phu nhân, xưa nay vốn là cao thủ đánh bài, với nha hoàn bên cạnh lúc nào cũng mang theo những thỏi vàng, bạc vụn, lập tức mở bàn đặt cược. Đa số đều đánh cược phe vương tôn thắng, nhưng cũng có người cố ý cược quân Trấn Bắc thắng. Có phu nhân lớn tuổi, thích đùa giỡn, trong nhà có con gái, còn cố ý cho nương tử quản gia nói vọng xuống dưới lầu:
– Thôi Hầu gia, phu nhân nhà chúng tôi đánh cuộc các vị thắng đó, đừng phụ lòng trưởng bối nha!
Nhất thời, mọi người đều đồng loạt cười vang.
Hàn Nguyệt Khởi cũng thích đùa giỡn, lập tức cho nha hoàn lấy một phong bạc ra đặt vào bên quân Trấn Bắc. Vương thiếu phu nhân cũng hiểu ý, gọi nha hoàn đến dặn dò vài câu. Lập tức, nha hoàn cao giọng nói:
– Thẩm thiếu phu nhân đặt quân Trấn Bắc thắng, bạc ròng một trăm lạng!
Các phu nhân càng hào hứng hơn, nha hoàn bên cạnh xướng tên người đặt cược liên tục, dưới lầu cũng nghe thấy rõ ràng. Bình Quận vương gia cũng rất hòa nhã, lập tức sai người đến chúc rượu.
– Các phu nhân ủng hộ Mã Cầu yến, Vương gia chúng tôi cực kỳ cảm kích. Mời các phu nhân ly rượu, cùng chung vui sự kiện trọng đại này!
Diệp Lăng Ba đương nhiên phải tham dự. Cô cực kỳ thông minh, không vội đặt tiền mà chờ mọi người đặt xong. Khi tiếng xướng tên dần thưa thớt, chỉ còn lại mấy lạng bạc vụn, cô mới để Liễu Nhi tiến lên.
Nhóm đánh mã cầu dưới lầu đang mải kiểm tra trang bị, chuẩn bị vào sân. Thôi Cảnh Dục cũng đang làm quen với cây gậy của mình thì bỗng nhiên, y nghe thấy giọng nói trong trẻo của nha hoàn trên lầu:
– Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư Diệp gia đặt mười lạng hoàng kim, đánh cược quân Trấn Bắc đạt được tiên cơ, dẫn đầu trước!
Quân Trấn Bắc lập tức cười ồ lên. Ngụy Vũ Sơn cũng kinh ngạc nói:
– Nhất định là Diệp Lăng Ba, chỉ có cô ta mới bạo tay như vậy. Mùng một ta đến nhà cô ta chúc tết, còn được tặng một nồi lẩu hải sâm đấy.
Thôi Cảnh Dục chỉ làm như không nghe thấy, mặt y vẫn lạnh như băng, rồi vung gậy ra sân.
Cược hoa, hay còn gọi là cướp hoa, là hình thức treo ba quả cầu hoa trên cây sào tre phía sau khung thành. Khi ghi được một bàn, đội chơi sẽ hái một quả. Bên nào cướp được hết cầu hoa của đối phương trước thì thắng.
Sào tre cao một trượng, và thực tế là quân Trấn Bắc đang gặp bất lợi. Ngựa của họ là giống Hồ mã lai tạp với sức bền cao chuyên dùng để đánh trận, chứ không phải giống ngựa lớn được nuôi trong chuồng, có người chăm sóc riêng như của các vương tôn. Hơn nữa, trên chiến trường, sinh tử chỉ cách nhau gang tấc, nên cho dù là danh mã, sau bốn, năm trận chiến cũng đã đầy ám thương trên người, khó mà nhảy cao để hái được cầu hoa.
Ngựa đã như vậy, người cũng không khác là bao.
Mọi người đều nghĩ quân Trấn Bắc có nhiều tướng lĩnh trẻ, nhưng thực ra ai nấy đều mình đầy thương tích. Ngay cả Ngụy Vũ Sơn, con trai độc nhất của Nguyên Soái, người lẽ ra hễ gặp nạn sẽ được quan tướng dùng mạng che chở, cũng mang một thân thương tích, nói chi đến những binh sĩ xuất thân từ tầng lớp thấp kém hơn. Bàn tay trái của hắn đã bị thiết kỵ Bắc Nhung đạp gãy, đến giờ mấy ngón tay vẫn không thể duỗi thẳng được.
La Dũng, vì có Ngụy San Hô ở trên lầu quan sát nên sốt ruột nhất. Thế nhưng, sau khi triền đấu với Nguyên Tu hai hiệp, bị hắn dùng một cú đẩy bóng khiến quả bóng luồn qua dưới bụng ngựa, La Dũng một thân đầy sức mạnh bỗng không chỗ phát huy, đành bất lực nói:
– Tên nhóc này sao lại linh hoạt thế? Thân thủ tốt như vậy mà lại không ra chiến trường, thật đáng tiếc!
– Hừ, họ là con cháu quan lại, nào dám ra chiến trường.
Ngụy Vũ Sơn lập tức đuổi theo, nhưng vì ngựa chậm, người cũng chậm, làm sao hắn có thể bắt kịp được. Hắn đã bị Nguyên Tu dễ dàng vượt qua hẳn nửa cái sân.
Các tướng lĩnh quân Trấn Bắc vốn không được chơi mã cầu nhiều, họ chỉ biết ùa lên tiền tuyến như ong vỡ tổ, khiến phía sau bị bỏ trống hoàn toàn. Đến khi Nguyên Tu xông đến, Ngụy Vũ Sơn mới kịp phản ứng.
– Người đâu! Sao lại xông lên hết thế hả? – Ngụy Vũ Sơn nghiến răng mắng, – Trên chiến trường ai nấy đều khôn như khỉ, sao đến đây lại hóa ngốc hết vậy?
Nguyên Tu tiến quân thần tốc, xông thẳng đến khung thành của quân Trấn Bắc. Hắn đang định vung gậy đánh mạnh, thì bỗng một bóng ngựa phi ra từ góc chéo, nhẹ nhàng gạt một cái đã cắt đứt đường bóng của hắn.
– Thôi Hầu gia, – Nguyên Tu không hề phiền não, mà còn khẽ cười với Thôi Cảnh Dục, – Từ lâu đã nghe danh Thôi Hầu gia đánh mã cầu cực giỏi, hôm nay mới được thỉnh giáo.
– Khách khí.
Thôi Cảnh Dục lạnh nhạt trả lời, rồi vụt thẳng một cú, truyền bóng cho Ngụy Vũ Sơn đang đuổi tới. Ngụy Vũ Sơn thấy y chỉ ở giữa sân, liền biết y đang giằng co với người trên lầu. Hắn biết mình không thể khuyên được, bèn một mình dẫn bóng xông vào khung thành của Nguyên Tu và đồng đội.
Nhưng các tướng lĩnh quân Trấn Bắc không am hiểu mã cầu nên không phối hợp được. Cho dù bốn người cùng tiến công, họ cũng bị hai người phía Nguyên Tu cản lại, thậm chí còn bị Lão Viên cướp bóng, dẫn lại về giữa sân.
Trên lầu, Diệp Lăng Ba đứng xem mà muốn mắng người.
Nhưng cô cũng không dám mắng trước mặt Thanh Lan, chỉ thì thầm nói xấu Thôi Cảnh Dục với Hàn Nguyệt Khởi:
– Hàn tỷ tỷ, tỷ xem tên Thôi Cảnh Dục kia kìa, thật nhỏ nhen biết bao! Muội cược hắn có thể cướp hoa đầu tiên, thế mà hắn không chịu đi qua giữa sân, rõ ràng muốn để muội thua mà! Gặp phải tỷ phu như vậy, muội đúng là nhặt được của báu rồi!
Hàn Nguyệt Khởi dùng khăn che miệng, liếc mắt nhìn Thanh Lan ngồi ở bàn bên cạnh, khẽ cười đáp:
Diệp Lăng Ba chỉ đành thở dài hiu hắt. Cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng mới chợt nhận ra:
– Mà Thẩm Bích Vi chạy đâu mất rồi? Chẳng phải bình thường cô ấy thích nhất mấy màn đánh mã cầu, cưỡi ngựa bắn cung này ư? Muội không thích xem mà cô ấy còn kéo muội đi xem. Sao hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu nhỉ?
Bất kể trên lầu bàn bạc thế nào, trận mã cầu dưới sân càng ngày càng nghiêng về phía nhóm vương tôn của Nguyên Tu.
Vốn dĩ, bốn người của Ngụy Vũ Sơn không ai giỏi chơi mã cầu, căn bản không thể tiến công được. Đám Nguyên Tu cũng nhận ra điều đó, bèn gọi cả lão Viên đến, ba người đồng loạt tấn công, yểm hộ lẫn nhau, cuối cùng đã đánh đến gần khung thành. Nguyên Tu nhân lúc Thôi Cảnh Dục chỉ còn một mình không thể thủ được, bèn đánh vào một bóng. Hắn thúc ngựa muốn đến cướp hoa, ai ngờ cây sào tre bị người ta gõ một cái, quả cầu hoa đang treo lơ lửng lập tức bị hất lên cao. Hắn ngoái đầu nhìn lại, hóa ra là Thôi Cảnh Dục.
Hắn cũng biết thời cơ đã mất, chỉ cười nói:
– Hầu gia một người gánh bốn người sao mà thắng được? Chi bằng bỏ cuộc sớm đi, ta cướp được hoa, sẽ mời Hầu gia uống rượu.
– Không thử thì sao mà biết được hay không? – Thôi Cảnh Dục chỉ thờ ơ đáp.
– Chẳng lẽ Ngụy tiểu Hầu gia hậu đậu kia có thể công phá khung thành của chúng ta hay sao? – Nguyên Tu cười khẩy hỏi ngược lại.
– Ta đâu có quan tâm bóng có vào hay không, – Thôi Cảnh Dục hờ hững đáp, – Chỉ cần cậu không hái được hoa, chẳng phải là đủ rồi sao?
– Hầu gia cũng quá coi thường chúng ta rồi. – Nguyên Tu nheo mắt.
Thôi Cảnh Dục không đáp. Chỉ có Ngụy Vũ Sơn thúc ngựa tới hỏi:
– Nguyên đại nhân, huynh đang hỏi gì Thôi ca ca của ta vậy? Chính các huynh nói muốn cược hoa, ghi bàn mà không lấy được hoa thì vẫn không tính nhé.
Nguyên Tu chỉ kính trọng thực lực, nên chỉ nói chuyện với Thôi Cảnh Dục mà chẳng buồn để ý đến Ngụy Vũ Sơn. Hắn cười lạnh đáp:
– Ngụy tiểu Hầu gia còn biết luật của mã cầu à? Ta còn tưởng mấy vị không biết đánh mã cầu cơ.
Hắn vừa nói xong câu đó đã chọc giận Ngụy Vũ Sơn. Còn mình, Nguyên Tu thản nhiên quay lại giữa sân. Nếu không phải đang ngồi trên ngựa, Ngụy Vũ Sơn hẳn đã nhảy dựng lên rồi.
– Thôi ca ca, huynh để hắn kiêu ngạo như vậy à? Chúng ta phải cùng xông lên chứ! Các huynh đệ đều sốt ruột chết đi được rồi!
Thôi Cảnh Dục lạnh lùng đáp:
– Đánh cái gì, chúng ta có thắng được đâu.
– Không thắng được cũng phải đánh, chẳng lẽ lại chịu thua?, – Ngụy Vũ Sơn nóng nảy hỏi, – Đệ không cần biết, đệ không thể mất mặt như vậy được, có người đang ngồi trên lầu nhìn đó!
Thật ra, Ngụy Vũ Sơn không biết chơi mã cầu nên nào có hiểu được ý của Thôi Cảnh Dục. Ý của y là, tuy đội của họ không mạnh bằng, nhưng bên Nguyên Tu cũng không dễ thắng được. Với sự chênh lệch thực lực hiện tại, việc đôi bên cầm hòa đã là kết quả tốt nhất. Nếu cứ trì hoãn đến trời tối, khi đám Nguyên Tu người kiệt sức, ngựa hết hơi, Bình Quận vương gia mở tiệc, đương nhiên hai bên phải bắt tay giảng hòa.
La Dũng đúng lúc chạy đến, nghe được câu này liền cười khà khà:
– Ôi chà, Tiểu Hầu gia có người ngồi trên lầu nhìn cơ à? Không biết là cô nương nhà nào, để ta đi nói cho Hầu phu nhân!
– La đại đầu, huynh dám!
Ngụy Vũ Sơn uy h**p La Dũng xong, lại dùng ánh mắt nài nỉ nhìn Thôi Cảnh Dục. Y bị điệu bộ đáng thương của hắn chọc cười. Dù sao cũng là đệ đệ của mình, Thôi Cảnh Dục đành phải chiều theo vậy.
– Ta chỉ đánh vào một bóng, giúp đệ xả giận thôi đấy nhé.
– Được được được! – Ngụy Vũ Sơn mừng rỡ reo lên, – Vậy để đệ hỗ trợ cho huynh, La đại đầu, mau mở đường cho chúng ta.
Thôi Cảnh Dục vừa chạy qua giữa sân, phe của Nguyên Tu lập tức cảnh giác. Họ không tấn công nữa mà hợp lực cản y lại.
Quân Trấn Bắc không biết đánh mã cầu, nhưng họ đã sớm quen phối hợp với nhau trên chiến trường. La Dũng là phó tướng, còn Ngụy Vũ Sơn là hiệp quân phối hợp ăn ý nhất với Thôi Cảnh Dục. Hai bên, mỗi người dẫn theo một người, bày trận cánh nhạn. Biết mình không giỏi chuyền bóng, họ chỉ dùng những đường chuyền ngắn, xé toang một lỗ hổng trên phòng tuyến của Nguyên Tu. Thôi Cảnh Dục xông lên trước, gậy mã cầu quét qua, quả bóng đang lăn trên mặt đất lập tức bay vọt vào khung thành.
Diệp Lăng Ba trên lầu lập tức kiễng chân. Hàn Nguyệt Khởi thấy vậy liền đùa:
– Lăng Ba đúng là keo kiệt, tiếc vàng mà.
– Ai bảo thế, – Diệp Lăng Ba nhìn chằm chằm vào giữa sân không chớp mắt, đáp, – Muội có vì chuyện đó đâu.
Trên sân, ngay khi Thôi Cảnh Dục vừa ghi bàn, toàn đội của Nguyên Tu lập tức chạy đến phòng thủ sào tre. Nhưng họ đâu biết sự lợi hại của Thiên Sách Thượng Tướng Quân. Thôi Cảnh Dục hai mươi tư tuổi đã được phong Hầu, không phải với chút võ công mèo cào của các vương tôn kinh thành mà có thể so sánh được.
Cao thiếu gia và Vệ nha nội phụ trách phòng thủ, đã bị Thôi Cảnh Dục vỗ nhẹ một cái lên yên ngựa. Con ngựa lập tức lảo đảo nhường đường. Thôi Cảnh Dục vọt đến bên dưới sào tre, nhấc gậy lên muốn hái hoa cầu. Nguyên Tu nhất thời cuống lên, cũng giơ gậy lên cản, nhưng lại nghe thấy câu nói nhẹ bẫng của Thôi Cảnh Dục:
– Đắc tội rồi.
Nguyên Tu lập tức biết mình bị lừa.
Gậy mã cầu của Thôi Cảnh Dục không nhắm vào hoa cầu. Mọi cây gậy mã cầu đều có móc câu, và y đang chờ Nguyên Tu xuất thủ. Ngay lập tức, y móc gậy của mình vào gậy của Nguyên Tu, kéo thẳng hắn về phía mình. Nguyên Tu vốn là thị vệ trong cung, nhưng do ngồi ngựa không vững nên đã bị Thôi Cảnh Dục kéo ngã chúi về phía trước. Y lại đẩy một cái, khiến cả người Nguyên Tu suýt nữa rơi luôn xuống ngựa.
Chưa ai từng thấy một dáng người tuyệt đẹp như vậy, nhẹ nhàng nhưng hung mãnh tựa một con diều hâu. Cẩm bào đen ngự tứ bay phần phật trong gió. Thân hình Thôi Cảnh Dục nhảy lên khỏi yên ngựa, vừa đúng một trượng. Y thậm chí không cần dừng ngựa, đã nhẹ nhàng lấy được quả hoa cầu nằm dưới cùng, rồi lại lả lướt bay xuống yên ngựa như một chiếc lá rụng.
Trên sân đấu tĩnh lặng chốc lát, sau đó tiếng hoan hô và reo hò lập tức bùng nổ. Các nữ quyến ngồi trên lầu không nhìn thấy rõ toàn bộ diễn biến, nhưng họ cũng biết Thôi Hầu gia đã hái hoa thành công, ai nấy đều vỗ tay tán thưởng.
Bình Quận vương gia đích thân rót rượu mang đến chúc mừng:
– Thật không hổ là Định Viễn hầu gia do Thánh thượng thân phong. Thôi Hầu gia ghi được bàn đầu tiên, xin mời cạn chén.
Thật ra, người trong quân không dễ uống rượu, nhưng Thôi Cảnh Dục vẫn nhận lấy. Võ công của y không phải do khổ luyện mà thành như đám Ngụy Vũ Sơn. Thôi Cảnh Dục xuất thân từ quân công thế gia, tổ tiên cũng là những nhân vật lẫy lừng trên Lăng Yên các. Tuy bây giờ gia tộc đã sa sút, nhưng huyết mạch luyện võ trong người y đã đạt đến đỉnh cao, y là một thiếu niên thiên tài xuân phong đắc ý. Nếu không, Ngụy Hầu gia lúc trước đã không thu y làm đệ tử duy nhất.
Đua ngựa, đánh mã cầu, cưỡi ngựa bắn cung, săn bắn… những trò mà các vương tôn trong kinh thành biết, Thôi Cảnh Dục cũng đều biết và thậm chí còn cực kỳ xuất sắc.
Hai câu thơ ‘Ngũ Lăng niên thiếu Kim thị đông. Ngân yên bạch mã độ xuân phong’ này hoàn toàn không phải nói suông. Năm đó, Thôi Cảnh Dục ở kinh thành là một thanh niên tài tuấn khó ai bì kịp.
Cuộc đời Thôi Cảnh Dục không có thứ gì y không học được, đương nhiên chẳng có gì không được như ý. Hai mươi tư tuổi, y đã đại phá Bắc Nhung, chém được hơn vạn thủ cấp của địch, chém Tả tướng quốc, phong hầu bái tướng. Đặt ở triều đại nào, đây cũng là công lao đáng ghi vào sử sách.
Cuộc đời y không có gì không như ý, cũng đương nhiên không có gì cầu mà không được.
Chỉ có một thứ duy nhất y cầu không được. Thôi Cảnh Dục uống rượu, lướt qua vành chén, nhìn về phía vọng lâu.
Đồng Hoa yến năm nấy, trăng núi treo cao. Hàn Nguyệt Khởi tinh quái, lúc chơi hành tửu lệnh đã một mực bắt y và Thanh Lan uống một ly rượu phạt. Nàng ấy lập tức đùa giỡn nói:
– Đúng là hồng phúc! Chưa hết Hoa Tín yến đã được uống rượu tạ môi. Hai người uống nhanh lên, chén này của ta là rượu tạ môi, còn chén này của hai người là rượu giao ước đó!
Hàn Nguyệt Khởi là người đất Tấn, cùng quê với Thôi Cảnh Dục. Tổ tông hai nhà cùng lúc vào kinh, cũng có thể coi là họ hàng xa. Nàng ấy cũng ỷ vào điều này để se tơ hồng cho Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, tự phong mình làm bà mối.
Thanh Lan không phải người đất Tấn nên không hiểu lời của Hàn Nguyệt Khởi. Nàng không biết “rượu giao ước” là tiếng địa phương của đất Tấn, chính là rượu hợp cẩn khi động phòng, còn gọi là rượu giao bôi.
Thôi Cảnh Dục nghe hiểu nhưng lại làm bộ không hiểu. Y nhờ ánh trăng nhìn gò má đỏ ửng của nàng. Đêm đó trăng rất sáng, đến nỗi từng sợi tóc mai bị gió thổi bay của nàng cũng hiện lên rõ ràng.
Bây giờ tất cả đã thành quá khứ. Y đã không còn là Thôi Cảnh Dục hai mươi tuổi nữa, sẽ không ai gọi y như vậy nữa.
Y là Hầu gia trẻ tuổi nhất kinh thành. Ngụy Hầu gia đã già, hai mươi năm sau, biên cương đều phải dựa vào Thôi Cảnh Dục. Vì thế, mọi người đều sẽ nâng đỡ y. Thôi Cảnh Dục đã uống rượu do rất nhiều người rót. Rượu Thánh thượng ban trong tiệc khải hoàn, chén đầu tiên ban cho Ngụy Hầu gia, chén thứ hai liền rót cho y. Trưởng Công chúa, Duệ Thân vương, Bình Quận vương gia, ai nấy đều chúc rượu y.
Chỉ duy nhất chén rượu hợp cẩn năm hai mươi tuổi là Thôi Cảnh Dục không thể uống.
Đó là điều duy nhất y cầu không được.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 84: Hợp cẩn
10.0/10 từ 18 lượt.
