Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 83: Mã cầu


Lăng Ba say khướt một trận, tỉnh dậy thấy khỏe mạnh như thường. Cô biết mình giao chim cắt cho Thẩm Bích Vi nuôi lại thấy yên tâm. Dù sao cô cũng không nuôi nổi, mà nhìn thấy nó còn phiền lòng.


Bấy giờ, kinh thành đang dậy sóng, chuyện lớn chuyện nhỏ liên tục diễn ra, khiến Lăng Ba không có thời gian để sầu não.


Đầu tiên là nữ quyến thành Dương Lâm quả nhiên cứng rắn đến đáng sợ. Qua một đêm, khoảng hơn ba mươi người, lại chỉ có hai người đổi ý. Một người vì bị bố mẹ ép buộc lấy cái chết để ngăn cản hòa ly; người còn lại thì do trượng phu hối hận, quỳ xuống xin hồi tâm chuyển ý, cộng thêm con cái khóc gào đòi cha nên đành chấp nhận.


Đến Ngụy San Hô cũng phải dậm chân nói:


– Đúng là ngốc nghếch, mắc mưu mà còn không biết. Lần này hòa ly, về sau có hối hận thì tái giá là được. Nhưng nếu bỏ qua cơ hội lần này, về sau muốn hòa ly thì họ biết tìm ai làm chủ?


Mặc dù miệng mắng, cô ta vẫn nhân nhượng dặn dò rằng nếu về sau họ không sống nổi, nữ quyến thành Dương Lâm vẫn sẽ thu nhận. Còn bây giờ, đành mỗi người đi một ngả thôi.


Sau vài biến cố, cuối cùng họ cũng hòa ly thành công. Trưởng công chúa làm chủ, gọi Thôi Hầu gia, Trần đại nhân, Kinh Triệu doãn đến để bàn luận. NNgài yêu cầu Thôi Hầu gia giao sổ công lao, chia đôi điền trang và tài sản ngự tứ, đồng thời tính cả chi phí nuôi dưỡng con cái để chia cho các nữ quyến. Người của Kinh Triệu doãn đứng ra chứng kiến và xác nhận; Trần đại nhân đứng cạnh đó, khoanh tay lắng nghe giáo huấn.


Lời lẽ của vú Tống quả nhiên thấm thía, đúng là gừng càng già càng cay.


– Trần đại nhân, ông cũng là lão thần trong triều, là cánh tay đắc lực của Hoàng thượng, cớ sao lại để xảy ra chuyện mất mặt thế gia như vậy? Theo lý thì, vốn dĩ lời này không nên do một nô tỳ như lão thân nói ra. Nhưng lão thân khi còn ở trong cung từng được hầu hạ trước mặt Thái hậu nương nương, được người đích thân dạy dỗ. Nương nương có một lời dạy chí lý dù có phần dân dã rằng: ‘Thà phá mười tòa miếu, còn hơn phá tan một mối lương duyên’. Tướng lĩnh quân Trấn Bắc vốn là rường cột của quốc gia, thê tử của họ đã cùng họ đồng cam cộng khổ biết bao khó khăn. Thế mà công tử và thiếu phu nhân nhà ông lại gây ra chuyện phá hoại nhân duyên, ép các phu nhân kia không được an thân mà phải xin Điện hạ giúp họ hòa ly. Hơn hai mươi gia đình bị phá hỏng như vậy, đây là tội lỗi lớn nhường nào? Lão thân biết Trần đại nhân phúc trạch thâm hậu, không sợ báo ứng, nhưng chứng kiến cảnh này, lão thân vẫn không khỏi cảm thán đúng là làm bậy!


Lời lẽ này của vú Tống quả thực rất khéo léo, không chỉ khéo léo trút hết tội danh hòa ly của các nữ quyến lên Trần đại nhân, mà ngay cả tiếng xấu cũng buộc ông ta phải gánh.


Trần đại nhân đương nhiên hiểu rằng bà ấy đang thay Trưởng công chúa răn dạy mình, nên không dám phản bác, chỉ biết liên tục vâng dạ, xin lỗi không ngớt.


– Vi thần về nhà nhất định sẽ nghiêm khắc quản thúc khuyển tử và khuyển tức, tuyệt đối không để họ làm bậy thêm nữa.


– Quản thúc thì không cần – Tần nữ quan lạnh nhạt nói, – Thái Hoa yến cũng đã xong, chi bằng để Trần thiếu phu nhân ở nhà nghỉ ngơi, không nhúng tay vào yến tiệc năm nay nữa.


Ngay cầu đầu tiên đã tước đi tư cách dự Hoa Tín yến năm nay của Lư Văn Nhân. Trần đại nhân toát mồ hôi lạnh, vội vàng cật lực cầu xin:


– Thượng cung đại nhân dung thứ, khuyển tức tuy vô dụng nhưng sức khỏe chuyết kinh không tốt, khuyển nữ lại chưa gả, nhân duyên dựa cả vào Hoa Tín yến năm nay, kính xin Điện hạ giơ cao đánh khẽ.


Thật ra Trưởng công chúa đã đại thắng, trừng phạt Lư Văn Nhân chẳng qua cũng chỉ là thừa thắng xông lên, chứ Ngài cũng không để ý chút chuyện nhỏ này. Dù sao đối thủ thực sự của Ngài là Bình Quận vương và Trung cung đứng sau lưng nàng ta, nên Ngài chỉ thờ ơ đáp:


– Vậy thì đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm nửa tháng đi.


Trần đại nhân vội vã quỳ xuống tạ ơn, vú Tống còn mỉa mai thêm mấy câu:


– Trần đại nhân, ông chỉ nghĩ đến nhân duyên của con gái mình, cớ sao không nghĩ đến các nữ quyến quân Trấn Bắc đã bị con cái nhà ông phá hủy nhân duyên? Về sau họ thành cô nhi quả phụ, không nơi nương tựa, thử hỏi đáng thương đến nhường nào?


Trần đại nhân chỉ đành cúi đầu nhượng bộ:


– Vi thần xin tự thỉnh phạt bổng lộc một năm để bù đắp cho các nữ quyến quân Trấn Bắc đã hòa ly, lấy làm răn đe.


rưởng công chúa xử lý ổn thỏa chuyện lớn này, từ đây trở thành đại ân nhân của nữ quyến thành Dương Lâm. Có thể nói, dưới tay Ngài đã có thêm một nhánh nữ binh tinh nhuệ, quả không quá lời.


Lúc này mới thấy rõ Ngụy phu nhân thực sự không biết cách nắm giữ quyền lực, cũng bởi dưới trướng không có người tài giỏi. Ngược lại, dưới trướng Trưởng công chúa vốn đã có những viên đại tướng tài ba: Tô nữ quan chính trực, Tần nữ quan dứt khoát, cùng các bà vú khéo léo, nhanh nhạy. Mỗi người một sở trường, họ dễ dàng thu phục nhóm nữ quyến này, khiến họ trở thành đội quân ‘chỉ đâu đánh đó’.



Sau Thái Hoa yến là Hạnh Hoa yến, Trưởng công chúa muốn thử đao, lập tức sử dụng họ ở đó.


Hạnh Hoa yến vốn là một bữa tiệc nhỏ, nhưng nhờ được Trưởng công chúa cất nhắc nên đã trở thành một vinh dự hiếm có.


Diệp Lăng Ba sớm nhận ra Trưởng công chúa muốn lập uy, bèn báo cho Hàn Nguyệt Khởi. Hàn Nguyệt Khởi đã tổ chức Nghênh Xuân yến, lập tức để Vương thiếu phu nhân giành lấy Hạnh Hoa yến này. Quả nhiên, Trưởng công chúa liền hạ chỉ, yêu cầu phủ Bình Quận vương tiện thể tổ chức luôn Mã Cầu yến để tránh trùng lịch với đợt xuân săn.


Bình Quận vương phủ vốn đang trong thế hạ phong, Trung cung lại bị nhắc nhở nên không dám làm bừa. Bấy giờ, Trưởng công chúa đã nói một không hai, họ cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Dù nói là cùng tổ chức Mã Cầu yến, nhưng thực chất, mọi danh tiếng đều đã bị Vương thiếu phu nhân giành trọn.


Vương thiếu phu nhân, tên thật là Vương Dư Vi, vốn là bà con xa của Hàn Nguyệt Khởi. Thị không thích tranh đấu, nhưng năm đó lại kết oán với Lư Văn Nhân.


Thực ra, thị vốn nhỏ hơn cả Hàn Nguyệt Khởi lẫn Lư Văn Nhân hai tuổi, tham dự Hoa Tín yến cũng muộn hai năm, lẽ ra chẳng đụng chạm gì đến nhau. Chỉ là Lư Văn Nhân nhàn rỗi sinh sự, muốn gây sự với thị.


Năm đó, thị vốn đang bàn chuyện hôn sự với Ngự sử Vương gia. Rõ ràng đây là một mối nhân duyên tốt đẹp, thế nhưng Lư Văn Nhân, không rõ vì Tôn Mẫn Văn hay vì ai khác, lại nửa đùa nửa thật nói trước mặt Vương phu nhân:


– Nghe nói trong cổ lễ, người cùng họ không kết hôn, sao đất Tấn của hai người lại không có quy củ này?


Mặc dù cuối cùng mọi việc đều “hữu kinh vô hiểm” và hai người vẫn thuận lợi kết hôn, nhưng từ đó Vương Dư Vi đã ghi thù Lư Văn Nhân. Sau khi tân hôn, thị đã gia nhập phe của Hàn Nguyệt Khởi, trở thành một viên đại tướng của nàng, sẵn sàng “nghe đâu đánh đó”.


Lần này đương nhiên cũng vậy. Mặc dù Hạnh Hoa yến do Vương gia tổ chức, nhưng thực chất chẳng khác nào do Hàn Nguyệt Khởi chủ trì. Tất cả những việc chưa kịp làm ở Nghênh Xuân yến, nàng đều sắp xếp vào Hạnh Hoa yến. Nàng không chỉ mời các thanh niên tuấn kiệt trong kinh thành mà còn mời cả tướng lĩnh quân Trấn Bắc. Yến tiệc được tổ chức trong biệt uyển rừng hạnh hoa của Bình Quận vương phủ. Nữ quyến ngồi trên lầu hai, theo dõi các nam khách đánh mã cầu.


Thẩm Bích Vi từng nói, Thẩm Vân Trạch là người bồng bột, trời sinh thiếu đánh. Trước đây Hàn Nguyệt Khởi dịu dàng điềm đạm, hắn không quý trọng. Nhưng bây giờ Hàn Nguyệt Khởi không để ý đến, hắn lại ngoan ngoãn hơn nhiều.


Hạnh Hoa yến Hàn Nguyệt Khởi không mời hắn, nhưng hắn lại sớm dẫn theo đồng liêu ở Hàn Lâm viện tới, trong đó không thiếu những người trẻ tuổi tuấn tú. Lăng Ba thấy mà phì cười:


– Vẫn là Hàn tỷ tỷ thả diều hâu giỏi, muội cam tâm bái phục.


Hàn Nguyệt Khởi cũng trêu ghẹo:


– Cảnh xuân tươi đẹp thế này, chẳng lẽ Lăng Ba lại không có dự tính gì sao?


Diệp Lăng Ba chỉ cười nhạt đáp:


– Hàn tỷ tỷ đừng trêu muội, muội không có tâm tư này.


Tuy nói vậy, nhưng cô vẫn không khỏi hướng ánh mắt tìm kiếm về phía quân Trấn Bắc. Mặc dù cô biết tính cách ngang tàng của Bùi Chiếu khó lòng hòa nhập vào những nơi sang trọng, nên khả năng cao chàng sẽ không đến bữa tiệc này. Thế nhưng không hiểu sao, Lăng Ba vẫn không nhịn được nhìn về hướng đó.


Hàn Nguyệt Khởi không biết những suy nghĩ này của Lăng Ba, lại tưởng cô đang lo lắng chuyện của Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục, bèn nói:


– át nữa Thôi Cảnh Dục còn phải thượng đài đánh mã cầu, hay là để ta xếp chỗ của Hà Thanh Nghi xuống dưới nhé?


Lăng Ba bật cười.


– Không cần đâu, muội lại không phải Lư Văn Nhân, chúng ta không cần dùng những thủ đoạn như vậy, – Cô bình tĩnh đáp, – Hạnh Hoa yến chỉ dựa vào bản lĩnh, hắn muốn làm kẻ ngốc thì cứ để hắn ngốc đi.


Lăng Ba đã bình thản như vậy, huống hồ là Thanh Lan. Vì đây là Hạnh Hoa yến của Vương thiếu phu nhân, Thanh Lan cũng đã đến sớm để giúp đỡ. Nàng trang điểm nhạt, ăn mặc giản dị với một thân màu xanh lá sen.


Vì muốn xem đánh mã cầu, những chỗ ngồi cạnh lan can trên lầu đã kín. Một số tiểu thư gan dạ thậm chí còn rời tiệc để đứng xem, và cũng có người hào hứng nói:



Thanh Lan chỉ điềm tĩnh giúp Hàn nương tử châm trà. Thấy vậy, Hàn nương tử kinh ngạc thốt lên:


– Tay của tiểu thư vững thật đấy.


– Tâm đã tĩnh lại, tự nhiên sẽ vững thôi, – Thanh Lan đáp.


Nàng đã sớm luyện được tâm như chỉ thủy, nếu không sao có thể chịu đựng nhiều năm như vậy.


Nhưng Hàn Nguyệt Khởi không để Thanh Lan được tĩnh tâm như ý nàng muốn. Nàng ấy và Lăng Ba đã chừa một chỗ trống bên lan can cho Thanh Lan, kiên quyết kéo nàng ra xem. Họ nói rằng đánh mã cầu rất thú vị, xem cũng đỡ buồn.


Thật ra, nàng đâu phải người ngốc, nên đã mơ hồ đoán được kế hoạch của muội muội mình và Hàn Nguyệt Khởi. Thanh Lan không thấy họ quá đáng, chỉ cảm thấy buồn cười và thương tiếc cho công sức của họ.


Mọi sự đều có duyên, đâu thể cưỡng cầu được.


Dưới lầu cũng cực kỳ sôi động. Vụ cá cược trong Thái Hoa yến của Trần gia thực chất đã lan truyền khắp kinh thành. Dù là do Bệ hạ cố ý dung túng hay vì khí phách tuổi trẻ, các vương tôn trong kinh thành đã bắt đầu đoàn kết. Nhờ vậy, kể từ khi vào kinh đến giờ, cuối cùng các tướng lĩnh quân Trấn Bắc đã mất đi thế độc tôn của mình.


Người dẫn đầu nhóm vương tôn là Nguyên Tu, cận thần bên cạnh Duệ thân vương, trong nhà còn có tước vị. Quy củ trong cung là vậy: các thị vệ thân cận của đế vương thường xuất thân từ con cháu tôn thất hoặc vương tôn, vốn gần gũi với quyền lực và có quan hệ sâu sắc với các quý nhân. Vì vậy, sau này khi được cử ra ngoài, họ ắt sẽ đạt được nhiều thành tựu lớn.


Sau tiết Vũ Thủy, thời tiết đã chuyển ấm, không còn tuyết rơi nữa. Bình Quận vương phủ có nội tình sâu dày, với biệt uyển sở hữu một cái sân rộng lớn được lát bằng gạch đá. Sau khi quét tước sạch sẽ, nơi đây trở thành một khoảng đất bằng phẳng, rất thích hợp để chơi mã cầu.


Với thời tiết đẹp và ánh nắng ấm áp, các vương tôn đều khoác lên mình những bộ cẩm bào rực rỡ. Các tướng lĩnh quân Trấn Bắc cũng không hề kém cạnh, đều mặc cẩm bào son đỏ được ngự tứ, trông vô cùng khí phách.


Vốn dĩ, yến hội hôm nay cũng sẽ diễn ra bình thường, bởi Trưởng Công chúa không đến mà chỉ phái Tô nữ quan tới đại diện. Tuy nhiên Duệ thân vương muốn làm chỗ dựa cho Nguyên Tu nên cũng tới. Ngay khi cậu vừa đến, lập tức được mọi người vây quanh, đến Bình Quận vương cũng phải đích thân đến hầu hạ. Duệ Thân vương còn khiêm tốn gọi một tiếng “vương thúc,” nhưng Bình Quận vương gia nào dám nhận.


Duệ Thân vương nói mình không thể chơi được nhưng lại có hứng thú, rồi cười nói:


– Đánh mã cầu sao có thể thiếu phần thưởng được?


– Hồi bẩm điện hạ, có phần thưởng ạ, – Bình Quận vương gia lập tức đáp, – Tiểu vương đã chuẩn bị vài thứ, chỉ sợ hơi sơ sài.


– Đồ của vương thúc đương nhiên là tốt. Chỉ là Mã Cầu yến được tổ chức cùng Hạnh Hoa yến, cũng nên có hai phần thưởng mới được, – Duệ Thân vương khẽ cười nói. – Hôm nay Minh Hoa cô cô không đến, phần thưởng này để ta xuất ra thay cô cô. Nguyên Tu, mang cung tên của bản vương đến đây.


Lần trước, Bệ hạ lấy cung Họa Vực ra làm phần thưởng. Vì đây là trước ngự giá, mọi người đều rụt rè không ai dám nhìn kỹ, chỉ biết đó là vật phẩm vô cùng quý báu. Cây cung lần này được mang lên ngay trước mắt mọi người. Đa số những người trên sân đều am hiểu về cưỡi ngựa bắn cung, nên mắt ai nấy lập tức sáng rỡ.


– Hoàng bá phụ sưu tầm được nhiều, tiểu vương không sánh bằng, không có thứ quý như cung Họa Vực. Nhưng cung Ẩm Vũ này cũng là một trong những danh cung ở Lăng Yên các. Tiểu vương không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, liền đem ra thưởng cho người thắng mã cầu vậy, – Duệ thân vương cười tươi rói, – Hi vọng các khanh không chê.


Đương nhiên không ai dám mở lời chê bai. Vốn dĩ, vụ cá cược bắt chim cắt lần trước vẫn chưa phân thắng bại vì cả hai bên đều không bắt được. Lần này, dù không có phần thưởng, họ cũng phải phân cao thấp, huống chi Duệ Thân vương còn ra trọng thưởng như vậy.


Trần đại nhân lập tức nịnh nọt:


– Đâu có người không biết điều như vậy ạ. Đồ của vương gia đương nhiên là thượng hạng, có thể đoạt được phần thưởng, nhất định là vinh quang vô thượng.


Các quan lại khác cũng dồn dập phụ họa. Trong khi đó, những người chuẩn bị tham gia trận mã cầu lại không nói nhiều, mà đa số đang háo hức kiểm kê người để ra sân.


Dù sao, trận mã cầu cũng được tổ chức trong biệt uyển với mỗi bên chỉ năm người ra sân, nên việc chọn người càng phải kỹ lưỡng.


Phía vương tôn đương nhiên lấy Nguyên Tu làm chủ. Người này hành tung thần bí nhưng tin tức lại cực kỳ linh thông, lập tức gạt bỏ Trần Diệu Khanh và Thẩm Vân Trạch, rồi nói:



– Hôm nay đánh mã cầu là chuyện chính, không vì phần thưởng của vương gia thì cũng vì danh dự của các vương tôn kinh thành. Chúng ta ưu tiên chọn người có kỹ thuật, phải đánh thật hay; thân phận chỉ là thứ yếu. Thẩm thiếu gia, Trần thiếu gia, đắc tội.


Các vương tôn đương nhiên không hề dị nghị. Nguyên Tu tuy độc đoán nhưng lại có cách chọn người cực kỳ công bằng. Những người được chọn đều là các vương tôn sa sút nhưng bình thường đánh mã cầu cực kỳ giỏi. Không biết tại sao hắn vốn ở trong thâm cung lại có thể lấy tin tức từ đâu ra.


Về phía tướng lĩnh, Ngụy Vũ Sơn đương nhiên dốc sức muốn thắng. Thực tế, số người biết đánh mã cầu trong quân Trấn Bắc không nhiều, vì họ chủ yếu luyện cưỡi ngựa bắn cung. Trên chiến trường, đâu có lúc rảnh rỗi mà chơi mã cầu? Tất cả đều là những người mới vào kinh mới học đánh mã cầu, nên không có nhiều lựa chọn. Người đầu tiên hắn chọn đương nhiên là Thôi Cảnh Dục.


– Thôi ca ca, hôm nay dựa cả vào huynh đấy.


– Phải đấy, – La Dũng cũng nói, – Năm đó tướng quân đánh mã cầu cực kỳ giỏi, còn đoạt quán quân trong Phi Mã yến.


– Đã lâu ta không chơi rồi.


Thôi Cảnh Dục không mấy hứng thú. Giờ đây y đã là Hầu gia, tính tình điềm tĩnh hơn, đương nhiên không còn thích tham gia những trò chơi của đám thiếu niên máu nóng này. Mấy hôm trước, ở ngự tiền, do bị Bệ hạ điểm danh nên y mới miễn cưỡng tham gia săn bắn. Bây giờ Bệ hạ vắng mặt, Thôi Cảnh Dục đương nhiên chỉ khoanh tay đứng nhìn, ra vẻ không muốn ra sân.


Ngụy Vũ Sơn lập tức ủ rũ, nhưng vì không muốn chịu thua, hắn bèn đảo mắt một vòng. Trên lầu ngắm cảnh, các nữ quyến đang dựa lan can xem náo nhiệt. Những thiếu nữ xuân xanh tươi cười rạng rỡ lập tức khiến hắn nảy ra một ý kiến.


– Đúng rồi, ta nghe nói, theo luật của Mã Cầu yến, người thắng có thể cưỡi ngựa đi dạo vườn, còn có thể hái hoa ném lên chỗ ngồi của nữ quyến. Vừa ý ai thì vứt cho người đó, và cô gái được chọn cũng phải nhận lấy, đó là vinh dự hiếm có.


Ngụy Vũ Sơn dùng gậy mã cầu gõ nhẹ vào người La Dũng rồi nói.


La Dũng là người thẳng tính, quả nhiên tiếp lời:


– Vậy hôm nay ta phải cố gắng thắng, phu nhân của ta còn ở trên lầu. Chẳng may đánh thua, có tên mắt kém nào dám quăng hoa về phía nàng ấy, ta sẽ đánh gãy chân hắn cho xem!


Thật ra, tướng mạo của Ngụy San Hô cũng bình thường. Hơn nữa, cô ta còn là phụ nữ đã kết hôn và đã búi tóc, nên chỉ có La Dũng mới lo lắng chuyện này.


Ngụy Vũ Sơn trêu chọc La Dũng còn chưa đủ, hắn còn khích bác cả Doãn Hồng Huyên:


– Doãn tướng quân, nghe nói nhà huynh cũng đang có mâu thuẫn, phải cẩn thận đấy.


– Phải làm hết sức thôi, – Doãn Hồng Huyên lạnh nhạt nói.


Kích động hai người kia xong, Ngụy Vũ Sơn mới đến trêu chọc Thôi Cảnh Dục:


– Thôi ca ca, huynh lên sân chơi một chút đi. Đệ thấy đa số huynh đệ đều không biết đánh mã cầu, nếu huynh không thượng đài thì chúng ta coi như xong rồi. Trên lầu toàn là nữ quyến quân Trấn Bắc, nếu thực sự để những người khác cưỡi ngựa dạo vườn, ném hoa lên lầu, thì thật là xui xẻo.


La Dũng vốn dễ lừa, lập tức phụ họa:


– Phải đấy, tướng quân, ngài giúp chúng ta đánh một trận đi mà.


Lúc này, Thôi Cảnh Dục mới chịu nhận lấy gậy mã cầu và chuẩn bị thượng đài. Vẻ mặt của y vẫn lạnh lùng, không hề liếc mắt nhìn lên lầu, mà chỉ đứng cạnh con ngựa của mình. Bất kể trên lầu có bao nhiêu thiếu nữ đang lén nhìn, vẻ mặt của Thôi Cảnh Dục vẫn bất động.


Ngụy Vũ Sơn tự cảm khái: Bình thường Diệp Lăng Ba hay bày âm mưu quỷ kế để tác hợp cho Thôi ca ca và Diệp tỷ tỷ, hắn còn chê bai. Nhưng hôm nay, chính bản thân hắn phải thử mới biết, chuyện này khó đến mức nào. Tính tình của Diệp tỷ tỷ thì khỏi phải nói, ngoài mềm trong cứng, hoàn toàn không thể lung lay. Còn tính tình của Thôi ca ca thì lại như núi băng. Muốn hai người này quay về với nhau, e rằng Diệp Lăng Ba phải chờ đến khi biển cạn đá mòn mới được.


Phía Nguyên Tu không chỉ lo bài binh bố trận mà còn cẩn thận quan sát bên này. Khi thấy Thôi Cảnh Dục vào sân, hắn đã cảm thấy hơi kiêng kị. Nguyên Tu suy nghĩ một lát rồi nói:


– Lão Thất, lát nữa nếu thua một cầu thì huynh lên nhé.



– Còn chưa vào trận, A Nguyên đã muốn chơi xấu rồi sao?


Người tên Lão Thất cũng là một thị vệ thân cận của Duệ Thân vương. Được Bệ hạ sủng ái, đương nhiên những thị vệ của cậu đều là nhân trung long phượng, với thân hình lưng vượn eo ong, dáng hạc mình sói, đúng là cao thủ trời sinh.


Nghe Duệ Thân vương nói vậy, Nguyên Tu lập tức ra vẻ bất bình.


– Còn chưa vào trận, vương gia đã thiên vị họ rồi sao?


Tính tình của Nguyên Tu cũng có phần trẻ con. Cậu ta vừa có sự nhiệt huyết thiếu niên của Ngụy Vũ Sơn, lại vừa có nét âm trầm của người xuất thân từ trong cung, toát lên vẻ vô cùng kiêu căng.


– Lão Thất sao lại không được tính là vương tôn trong kinh? Cha hắn còn đang giữ chức ở Hồng Lư tự đó. Hắn vốn dĩ có thể vào sân mà.


Duệ thân vương chỉ cười:


– Được được được, coi như cậu có lý.


Sau khi sắp xếp xong mai phục, Nguyên Tu bấy giờ mới thấy yên tâm. Hắn lại sai người dắt ngựa đến, giải thích rằng có vài con ngựa tốt nuôi ở nhà trong kinh thành, vốn được chuẩn bị để dự tứ yến của kinh đô. Vốn dĩ hôm nay nên dắt chúng đến, nhưng vì không biết địa hình ở đây thế nào nên chưa thay móng ngựa và yên cương. Giờ đây, hắn mới sai người đi chuẩn bị.


Trần đại nhân là cao thủ nịnh hót, lập tức nói:


– Tiểu Nguyên đại nhân suy nghĩ chu toàn. Muốn làm việc gì, tất phải chuẩn bị tốt công cụ trước đã.


– Đó là chuyện đương nhiên, – Nguyên Tu vênh váo nghểnh đầu, – Tứ yến của nam tử là chuyện lớn, dĩ nhiên phải chuẩn bị cẩn thận. Trận săn bắn cá cược mấy ngày trước, Thánh thượng có hứng, lại thưởng lớn, thế mà không biết bị ai phá mất. Chúng ta lật tung cả cánh rừng lên cũng không tìm được con chim cắt kia, đúng là xui xẻo. Ta đi tra hỏi mấy chòi canh ở kinh thành, đều chưa từng thấy một con chim cắt chấm mực Chu Long bay ra ngoài. Chắc chắn là do một tên không biết trời cao đất dày nào giấu đi, đừng để ta tìm được, hừ!


Nghe vậy, Duệ Thân vương buồn cười nói:


– Vâng, Nguyên Tu nhà chúng ta tuy không tìm được chim, nhưng được cái giỏi tìm người.


Nguyên Tu bị Duệ Thân vương chọc tức đến không nói nên lời, chỉ nghiến răng đáp:


– Vương gia cứ chờ xem thần đoạt giải nhất đi!


Nguyên Tu quả không hổ danh đã chuẩn bị sẵn, bầy ngựa vừa ra sân đã lập tức thu hút sự chú ý. Toàn bộ đều là những con hãn huyết bảo mã, dù trời lạnh chúng vẫn được khoác chăn bông, yên cương cũng có màu đỏ son. Đám ngựa này còn cao hơn cả Hồ mã của quân Trấn Bắc, đúng là dòng ngựa cao lớn khỏe mạnh.


Gậy mã cầu cũng là thượng hạng: có hai cây cán dài, hai cây gậy ngắn và một cây trung bình mà hắn tự cầm. Nguyên Tu bắt đầu phân việc:


– Cao thiếu gia, Vệ nha nội, hai người cưỡi Thanh Truy và Hoàng Bưu. Hai con ngựa này tốt tính, không lạ người, hai người cứ yên tâm. Một người cầm gậy dài, một người cầm gậy ngắn để giữ vững hậu phương. Đậu Uyên, Lão Viên, hai người tiến công cùng ta. Lão Viên huynh cưỡi Xích Hoa, giúp ta để ý phía sau.
Mọi người đương nhiên nghe lệnh, xoay người nhảy lên ngựa. Nhìn thấy bên mình binh cường mã tráng, đương nhiên tự tin tràn đầy. Nguyên Tu cũng nhảy lên ngựa, đi đến trước mặt giáo quan của Bình Quận vương phủ, hỏi
– Không biết đánh cược là gì, chỉ cược ghi bàn hay tính cả cướp hoa?


– Đương nhiên tính cả cướp hoa, – Ngụy Vũ Sơn lập tức nói, – Mấy người chuẩn bị thế trận lớn như vậy, chẳng lẽ chỉ vì ghi bàn hay sao?


– Vậy thì cướp hoa, – Nguyên Tu hừ lạnh.


Lập tức có người hầu đến, dùng sào tre dài treo những quả cầu hoa lụa lên, dựng ở sau khung thành hai bên. Thế nhưng, Lão Viên lại bỡn cợt nói:


– Hoa để chọn sao lại do chủ nhà chuẩn bị, phải xin từ nữ quyến chứ!


Nguyên Tu nhìn về phía quân Trấn Bắc, lập tức mỉm cười.


Mấy ngày trước, các tướng lĩnh quân Trấn Bắc có đến hơn hai mươi vị phu nhân hòa ly, đã trở thành trò cười trong kinh thành. Bây giờ, các nữ quyến đều ở trên lầu. Nếu hôm nay mà thua, e rằng quân Trấn Bắc sẽ khó vãn hồi được tình thế. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 83: Mã cầu
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...