Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 82: Chính duyên
Diệp Lăng Ba cắt đứt tơ tình, tiếp theo đương nhiên phải tập trung nối tơ hồng cho Thanh Lan.
Sau Thái Hoa yến, dư âm của Tết hoàn toàn biến mất. Lòng người trong kinh bắt đầu rục rịch, sóng gió nổi lên, tựa như vạn vật thức giấc sau tiết Kinh Trập.
Lúc bình thường, đây là thời điểm cô phải dốc toàn lực ứng phó. Hoa Tín yến năm nay không phải chuyện đùa. Hai con cá lớn Thôi Cảnh Dục và Ngụy Vũ Sơn chưa định hôn sự thì không nói, còn có Hoắc Anh Trinh thần bí chưa xuất hiện. Thêm nữa, lần này quân Trấn Bắc có nhiều người hòa ly; tuy là một đám phụ bạc nhưng cũng là đám phụ bạc có chiến công, có đất phong. Những người bị phụ bạc là vợ tào khang không chịu kiếp chung chồng, nhưng đa số các tiểu thư trong kinh sẽ không để ý. Họ từ nhỏ đã được cha mẹ dạy dỗ cách kiểm soát thiếp thất, còn đang sợ anh hùng không đất dụng võ kia kìa.
Xưa nay phong ba càng lớn, cơ hội càng nhiều. Lăng Ba vừa cẩn thận theo dõi bên quân Trấn Bắc, vừa tra xét tỉ mỉ Trần gia, xem Lư Văn Nhân còn có trò gì mới không. Ngược lại, bên Hàn Nguyệt Khởi truyền tin đến, dặn cô yên tâm rằng bây giờ nàng ấy đã rảnh tay, đang chuẩn bị “chơi đùa” với Lư Văn Nhân.
Diệp Lăng Ba nghe giọng điệu của Hàn Nguyệt Khởi liền biết lần này Lư Văn Nhân ắt gặp quả báo.
Hàn tỷ tỷ đã lợi hại như vậy, Lăng Ba cũng không thể tụt hậu, lập tức kiểm tra lại các bái thiếp đã nhận được trong mấy ngày qua. Cô rút ra hai tấm, hỏi Dương nương tử:
– Hai vị khách này là sao vậy? Tại sao bái thiếp của khách nam lại gửi tới Ngô Đồng viện?
Bây giờ là buổi sáng ngày mười tám. Thanh Lan đang dẫn theo A Thố và Yến Yến chuẩn bị tiệc sinh nhật cho Lăng Ba nên không có trong noãn các. Dương nương tử nhìn xung quanh một vòng rồi mới yên tâm, cười nói:
– Nhị tiểu thư vẫn chưa biết sao? Từ sau hôm Tết Nguyên Tiêu, tiểu thư trang điểm cho Đại tiểu thư như vậy, có bao nhiêu người nhìn thấy nên có rất nhiều người đến nhà chúng ta, đa phần đều muốn cầu hôn. Tôi đã cản những kẻ không ra gì rồi, hai vị này không tệ nên mới giữ bái thiếp lại.
Lăng Ba lập tức hứng thú đọc thật kỹ, cau mày nói:
– Cổ Hoa Diệp này không được. Tuy làm việc ở Hàn Lâm viện nhưng lão phu nhân lẫn lão gia đều khó chung đụng, còn vừa hành hạ con dâu cả đến chết. Lần sau, thấy bái thiếp của hắn thì cứ vứt luôn cũng được. Chỉ có Đới Ngọc Quyền này có vẻ ổn.
– Chẳng phải Đới gia là hoàng thương ư? – Dương nương tử cũng hỏi.
– Phải, vừa là hoàng thương, vừa là nhà làm quan, chỉ là nghe nói gia nghiệp đều tập trung ở Kim Lăng, thế lực ở kinh thành bình thường, không khác Mạnh gia là mấy. Nhưng hắn là con trai độc nhất. Đới Ngọc Quyền đậu cử nhân, quyên tiền mua chức quan, bây giờ đang làm việc dưới trướng Bình Quận vương, cũng coi như có quyền có tiền.
Dương nương tử chỉ cười.
– Bà cười gì vậy? – Lăng Ba hỏi.
– Tôi cười tiếc cho Đới công tử, rõ ràng là một công tử nhà giàu, lại bị người ta bắt làm diều hâu, – Dương nương tử cười đáp.
Lăng Ba cũng phì cười.
“Thả diều hâu” là tiếng lóng của thương nhân. Ám chỉ khi người mua do dự không chịu ra giá, người bàn bèn cố ý dàn cảnh, đưa một người khác vào ra giá, tạo ra khủng hoảng ép người mua này phải giao dịch.
Dương nương tử là người thông minh nhạy bén, biết Nhị tiểu thư nhà mình một lòng muốn nối tơ hồng. Đới Ngọc Quyền này có ý với Đại tiểu thư mới gửi bái thiếp đến, nhưng rất có thể sẽ trở thành công cụ để Nhị tiểu thư “thả diều hâu”.
– Thả diều hâu gì chứ, ta không hiểu bà nói gì cả, – Lăng Ba lập tức giả vờ giả vịt, – Được rồi, gửi lại một bái thiếp cho hắn đi. Nói là trong nhà không có đàn ông, không thể tiếp đãi chu đáo, chi bằng hắn đến bái kiến lão thái quân.
Ngô Đồng viện không có đàn ông nên cũng chỉ đành lấy lão thái quân làm cớ. Cũng may bây giờ Diệp lão thái quân lòng mang hối hận, áy náy với ba tỷ muội nên không từ chối.
– Đúng rồi, nhắc đến lão thái quân mới nhớ. Lão nhân gia cũng nhớ hôm nay là sinh nhật Nhị tiểu thư, nên sáng sớm đã phái vú Ngô đưa đến một tượng Ngọc Quan Âm làm quà tặng, phẩm chất rất tốt. Hay Nhị tiểu thư cũng sang tạ ơn đi, – Dương nương tử khuyên nhủ.
– Ta biết rồi.
Nếu như chỉ vì ngọc Quan Âm, Lăng Ba sẽ không đến tạ ơn, dù sao cô cũng không thiếu ngọc. Bây giờ cửa hàng của cô đầy ngọc thật, năm đó thiếu thốn bà ấy không ra tay, bây giờ muốn bù đắp đã muộn.
Nhưng cân nhắc đến chuyện của Thanh Lan về sau còn cần đến lão thái quân, Lăng Ba cũng chỉ đành đi qua đối phó.
Lúc Lăng Ba đến viện của Diệp lão thái quân, quả nhiên bên ấy vô cùng mừng rỡ. Sau lần bị trúng gió đó, lão thái quân không thể xuống giường nữa, ngồi cũng không ngồi được lâu.
Nhưng dù sao cũng là người đã làm chủ mẫu mấy chục năm, trong viện vẫn được quản lý đâu ra đó. Lúc Lăng Ba bước vào, đang có một ni cô nói chuyện với lão thái quân. Cô nhận ra đó là La ni cô ở am Tĩnh Tâm, người nổi tiếng biết bói toán, xem tướng, cũng coi như chính xác.
Lúc mẫu thân còn sống, bà ấy từng muốn nói lại thôi. Bà bảo lông mày mẫu thân ngắn, phải bồi dưỡng cơ thể. Về sau mẫu thân quả nhiên đổ bệnh nặng, dùng bao nhiêu thuốc cũng không cứu được.
Lăng Ba bước vào, đầu tiên hành lễ chào lão thái quân, rồi hàn huyên với La ni cô vài câu. Nói đến Hoa Tín yến, Diệp lão thái quân hiền từ dặn dò Lăng Ba:
– Hoa Tín yến năm nay là thời điểm tốt, cháu cũng đừng chỉ để tâm đến chuyện trong cửa hàng, cũng nên đi dự tiệc, đừng uổng phí thanh xuân.
Lăng Ba nghe tai nọ ra tai kia, chỉ đáp vài câu qua loa. Nhưng không biết do La ni cô thấy hứng thú hay gì, đột nhiên cười nói:
– Lão thái quân không cần lo lắng, trong mắt tiểu thư có ánh nước, đang có số đào hoa, có vẻ là chuyện trong một, hai hôm nay thôi.
Lăng Ba không hứng thú lắm, đến giả vờ ngượng ngùng cũng chẳng muốn làm. Chỉ có Diệp lão thái quân tin răm rắp, vội vã hỏi:
– Có phải chính duyên đến không? Ta thấy nha đầu Lăng Ba này có phúc khí lắm.
La ni cô chăm chú nhìn Lăng Ba một lát, bỗng nhiên lắc đầu nói:
– Trách ta, khiến lão thái quân mừng hụt rồi, vốn là không liên quan, không phải chính duyên.
Dù Lăng Ba vốn không tin vào tướng số, trong nháy mắt cũng có chút thất vọng. Hoa đào trong hai hôm nay, không phải tên khốn Bùi Chiếu kia sao?
La ni cô lại tưởng cô không hiểu, còn cẩn thận dặn dò:
– Tiểu thư, hai hôm nay phải cẩn thận. Hồng loan tinh sinh thần động, là đào hoa chảy xiết cực hung hiểm. Nhất định không được dễ bừa, cũng đừng vội vàng quyết định, trái lại làm lỡ chính duyên.
Làm gì còn chính duyên về sau nữa? Đã sớm bị tên Bùi Chiếu này cuỗm mất rồi. Lăng Ba nghe mà buồn cười, chỉ thờ ơ đáp lại. Chỉ có Diệp lão thái quân thực sự lo lắng, La ni cô lại an ủi:
– Lão thái quân yên tâm, ta thấy tướng của tiểu thư là có phúc duyên sâu dày, về sau sẽ được đại phú đại quý. Quả thực là tạo hóa ưu ái.
Lăng Ba nhớ năm năm trước, bà ấy cũng nói Thanh Lan y như vậy, có thể thấy người biết xem tướng đều có chung một mánh.
Cô cũng chẳng muốn nán lại trong viện của lão thái quân bèn cáo từ, dẫn Liễu Nhi đi dọc hành lang uốn khúc để trở về. Hai hôm nay trời ấm, bạch mai trong sân đã nở rộ. Đó là bạch mai lục ngạc do Hàn Nguyệt Khởi tặng, còn là màu sắc xiêm y của tên khốn nào đó.
Lăng Ba không khỏi đứng dưới tàng cây một lát. Xưa nay cô luôn vội vã hào hứng, nỗ lực vươn mình, ít khi cảm thấy buồn bã thất vọng. Liễu Nhi cũng không dám quấy nhiễu, cuối cùng chỉ có Lăng Ba tự bình tĩnh lại, mỉm cười tự giễu.
Không phải chính duyên, chỉ là một lần nước chảy hoa rơi, chẳng phải ứng với tên Bùi Chiếu kia sao? Thật ra cô cũng chẳng cảm thấy bất ngờ, như đá rơi xuống đất, không thấy đau lòng, chỉ thấy trống rỗng.
Tên Bùi Chiếu kia, không sợ nghĩ không thông, cũng không lo không cưới được vợ.
Không khéo Lăng Ba phải thủ tiết sống vì chàng mất thôi.
.
.
.
Thanh Lan đương nhiên phải chuẩn bị tỉ mỉ cho tiệc sinh nhật của Lăng Ba. Nàng là tỷ tỷ tốt nhất, yến tiệc của người khác còn cố gắng hết sức, tiệc sinh nhật của muội muội đương nhiên phải dụng tâm làm lớn.
Khách được mời cũng không nhiều, chỉ có Hàn Nguyệt Khởi và Thẩm Bích Vi. Phó Vân Nhị đã được Doãn Hồng Huyên đón về ngay trong đêm, đồng thời cũng mang tin sinh nhật Lăng Ba về phía quân Trấn Bắc. Nhóm nữ quyến kia đang định chuộc tội với Diệp gia, trong khi bận rộn chuyện hòa ly, vẫn không quên chuẩn bị những món quà quý giá để gửi đến.
Bây giờ tình hình đang tốt đẹp. Ngô Đồng viện đã nhận được sự ủng hộ của Ngụy phu nhân và toàn bộ nữ quyến quân Trấn Bắc, thậm chí còn lọt vào mắt xanh của Trưởng công chúa. Phía viện của Diệp đại nhân vẫn chưa nắm được thông tin, hoàn toàn mù tịt. Phan Ngọc Dung lại dám hành động như năm ngoái, gửi đến hai bó mì trường thọ cùng mấy thước vải rách nát, nói là tơ lụa. Dương nương tử cũng chẳng bận tâm, lập tức sai người ném ra ngoài, tránh làm phiền nhã hứng của các tiểu thư.
Hôm nay là sinh nhật, đương nhiên Lăng Ba nghĩ mình có thể uống rượu. Dù cô chưa kịp uống, Thẩm Bích Vi cũng không buông tha, đích thân mang hai bình rượu đến mời:
– Đây đây đây, Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương (1), đây là rượu ngon chính thống từ Lan Lăng, ta tìm được trong quỹ đen của lão già nhà ta đấy. Đây là vật ban thưởng của tiên đế, đừng sợ, đã được thử độc rồi, còn bị Trịnh tướng quân trộm mất hai bình để uống. Đừng bảo tỷ tỷ đây không thương cô, ngụm đầu tiên để dành cho cô uống đấy! Mau uống đi, đừng phụ lòng tỷ tỷ!
Lăng Ba đâu phải đối thủ của Thẩm Bích Vi, lập tức bị ôm lên đút cho hai ngụm. Cô lập tức kêu thét cầu cứu Thanh Lan, nhưng lại bị Thanh Lan cười trêu ghẹo:
– Bích Vi, đâu thể rót như vậy được. Rượu ngon phải từ từ thưởng thức mới được, tửu lượng của Lăng Ba không tốt, muội đừng rót cho muội ấy nhiều quá.
Hàn Nguyệt Khởi ở bên cạnh cũng cười nói:
– Mấy hôm nay ngày nào Bích Vi cũng phải đi dự cung yến, nhịn gần chết rồi, nhất định do nhớ Lăng Ba quá đây mà.
Thật ra phía Thẩm Bích Vi còn nhẹ nhàng chán. Chủ yếu là các nương tử quản gia đông đảo, nào là Lâm nương tử của A Thố, Dương nương tử của Lăng Ba, La nương tử, Hàn nương tử của Hàn Nguyệt Khởi, ai nấy đều là những nương tử quản gia có tiếng tăm. Tuy rằng khác chủ nhân, nhưng thường ngày Lăng Ba luôn kính trọng và công nhận tài cán của họ, coi họ như tri kỷ khi uống rượu, nên ai nấy đều ra kính Lăng Ba một chén. Cô vừa uống xong một vòng, nhóm đại nha hoàn lại tiếp tục lên kính rượu, khiến Lăng Ba uống đến đỏ bừng cả mặt. Thanh Lan xót em gái nên vội dặn Dương nương tử đi chuẩn bị canh giải rượu, rồi để Lăng Ba vào phòng trong nghỉ ngơi, lát nữa hãy trở ra ăn điểm tâm.
Thật ra Lăng Ba cũng có ý mượn rượu giải sầu. Thẩm Bích Vi vốn hiểu rõ cô nhất, lúc ở bên ngoài không nói nhiều, nhưng đến lúc đỡ cô vào trong, thấy cô lầm bầm ngã vào lồng xông hơi liền lập tức nhéo mặt cô hỏi:
– Hay cho Diệp Lăng Ba nhà cô, cô cãi nhau với tên tiểu bạch kiểm kia hả? Chẳng trách uống say thế này.
Lăng Ba chỉ cười hì hì:
– Tiểu bạch kiểm, khà khà khà…
– Biết ngay cô trọng sắc khinh bạn mà, – Thẩm Bích Vi nghe xong càng giận, lầm bầm, – Hừ, lần sau đừng để ta bắt được hắn, ta không đánh cho hắn sưng mặt lên thì coi như hắn số hưởng!
Thật ra Thẩm Bích Vi cũng không ghen tuông, chủ yếu do cô nàng hiểu rằng một núi không thể chứa hai hổ. Lăng Ba tuy là người thực dụng, nhưng lại rất bao dung với kiểu người buông thả như họ. Thẩm Bích Vi được Lăng Ba cưng chiều quen rồi, bỗng nhiên lại có người muốn chia sẻ Lăng Ba với mình, đời nào cô nàng chịu được, chỉ hận không đánh chết được Bùi Chiếu mới hả dạ.
Lăng Ba đã say đến sắp ngủ gục, chẳng bận tâm mấy chuyện này. Thấy Thẩm Bích Vi giận, cô còn định trêu cô nàng, Lăng Ba nắm tay Thẩm Bích Vi, thần bí nói:
– Tới đây, cho cô xem cái này.
– Thứ gì mà hay ho? – Thẩm Bích Vi lập tức nhăn mày, – Không phải lại là đồ trang sức chứ? Ta đâu có đeo.
Lăng Ba chỉ suỵt một cái, kéo Thẩm Bích Vi vòng qua noãn các, trở về phòng ngủ của mình. Thanh Lan ở phía nam, cô ở phía bắc, vừa vặn che chở cho A Thố và Yến Yến ở chính giữa. Phòng của Lăng Ba đồ đạc lộn xộn chứ không được ngăn nắp như phòng của Thanh Lan. Tuy cô có mở một phòng riêng để đựng sổ sách, nhưng vẫn có nhiều sổ sách nằm vương vãi trên bàn, trên trường kỷ. Quà tết có nhiều hộp còn chưa mở, chất đống ở gian ngoài, đều là những hộp gấm màu đỏ vàng, cực kỳ sang trọng.
Lăng Ba dẫn Thẩm Bích Vi vòng qua chồng lễ vật, nhẹ nhàng kéo tấm gấm xuống, giống như lúc Bùi Chiếu tặng cho mình.
– Xem này.
Dù là Thẩm Bích Vi đã từng thấy vô số vật quý giá, cô nàng cũng không khỏi trợn tròn mắt.
– Đây là… chim cắt? Sao trên đầu nó còn chấm mực chu long thế kia?
Vì cô nàng đi dự cung yến quanh năm, nên sẽ lập tức nhận ra ngay.
– Đây là con chim cắt ở Trần gia hôm qua phải không? Chấm mực trên đầu nó là do Bệ hạ chấm? Bao nhiêu người lục tung cánh rừng cũng không bắt được nó, sao nó lại ở chỗ cô thế này?
Lăng Ba đã say khướt, bị Thẩm Bích Vi lắc hai lần vẫn không nói lời nào, chỉ cười khà khà.
Thẩm Bích Vi cũng chẳng biết làm sao cho đành.
– Vì không tìm được con chim cắt này, còn rất nhiều người ở lại lùng sục trong rừng đấy. Phần thưởng của Bệ hạ cũng chưa thể ban phát, khiến người tức giận khôn nguôi, đến Trần đại nhân còn toan tiến cung tạ tội… – Thẩm Bích Vi khẽ chau mày nói, – Nếu cô không chịu hé lời, ta nhất định sẽ dâng nộp cho trong cung đấy!
Dứt lời, cô nàng toan đoạt lấy chiếc lồng. Lăng Ba lập tức không cam chịu, ôm khư khư lồng vào lòng.
– Của ta! – Dù đã say khướt, cô vẫn tham tài như vậy, – Đây là quà sinh nhật của ta, không ai được cầm đi hết!
Thẩm Bích Vi lập tức vỡ lẽ.
– Quà tặng ư? Chắc chắn là tên tiểu bạch kiểm Bùi Chiếu đó tặng rồi, đồ hồ ly tinh! Toàn những thứ vô dụng!
Dù ghét bỏ ra mặt, Thẩm Bích Vi vẫn không giấu được sự ham học hỏi, cô nàng khẽ lẩm bẩm:
– Tên tiểu bạch kiểm đó học bắn tên ở đâu mà siêu vậy? Lúc đó ta cũng vào rừng tìm, đến một sợi lông còn không thấy, sao hắn lại bắt được cơ chứ? Chúng ta muốn bắn chết nó đã khó, đằng này hắn còn có thể bắt sống, thật sự quá quỷ dị. Chưa từng nghe nói trong quân Trấn Bắc có lão tướng quân nào giỏi bắn tên cả, rốt cuộc là ai đã dạy hắn!
Lăng Ba chẳng bận tâm đến những lời lầm bầm của Thẩm Bích Vi, chỉ ôm chặt lồng sắt và bắt đầu gà gật ngủ.
Thẩm Bích Vi vội vã xách Lăng Ba lên.
– Cô đừng có ôm khư khư cái lồng đó nữa chứ! Cô tưởng chim cắt là gà con chắc? Nó là ác điểu đấy, coi chừng nó mổ mất miếng thịt bây giờ! – Cô nàng tìm được lý do, lập tức lại mắng Bùi Chiếu, – Cái con hồ ly tinh chết dẫm đó! Không biết tặng quà gì tử tế lại đi tặng ác điểu, chỉ giỏi khoe mẽ! Nó mà mổ người khác bị thương thì xem ta xử lý hắn thế nào!
Thế mà Lăng Ba lại còn biện bạch cho Bùi Chiếu:
– Con chim này không cắn người đâu.
Thẩm Bích Vi chỉ cười khẩy đáp:
– Vâng vâng, chim cắt không cắn người. Đúng là bỏ xuống đồ đao lập địa thành Phật rồi!
– Thật mà! – Lăng Ba thấy Thẩm Bích Vi không tin, lập tức cuống quýt lên. – Từ lúc đến nhà ta, nó đã không ăn uống gì cả. Ta cho nó ăn thịt mà nó cũng không thèm đụng vào.
– Hẳn là bị tên tiểu bạch kiểm nhà cô đánh hỏng rồi chứ gì? – Thẩm Bích Vi lè lưỡi trêu chọc. – Cứ chết đói là tốt nhất, chứ giữ lại thì là củ khoai nóng bỏng tay rồi. Bắt được ngự điểu mà lại không mang đi lĩnh thưởng, chuyện này tuy không lớn nhưng nếu bị phát hiện thì cũng là tội khi quân đấy.
– Hả?
Lăng Ba vẫn còn mơ màng chưa kịp phản ứng. Thẩm Bích Vi thấy vậy liền biết cô không nỡ, nhất thời càng tức giận hơn.
– Hừ, thứ gì hay ho cơ chứ? Cứ chờ ta rảnh rỗi, ta sẽ đến biên ải bắt cho cô cả đống!
Vừa chê bai, cô nàng vừa nghiễm nhiên nhận lấy trách nhiệm. Thẩm Bích Vi nhấc chiếc lồng sắt lên, lắc nhẹ trước mặt Lăng Ba.
– Chắc nó giận quá đấy. Chim cắt là loài ngang ngược, nhốt trong lồng không nuôi nổi đâu. Để ta mang về giấu ở nhà ông lão. Nhà ông ngoại có chuồng ngựa để trống, ta sẽ nuôi nó ở đó, đóng kín cửa lại. Mỗi ngày ném gà, thỏ sống cho nó ăn, cố gắng nuôi sống nó, chờ qua chuyện sẽ trả lại cho cô…
Lăng Ba lập tức cười khì khì, ôm chầm lấy Thẩm Bích Vi nói:
– Chỉ có cô tốt nhất!
– Bây giờ mới biết tỷ tỷ đây tốt à? Bình thường chỉ thích chơi với cái con hồ ly kia đúng không, đến quà sinh nhật cũng nhận của hắn trước, tức chết ta! – Dù đang được Lăng Ba ôm, Thẩm Bích Vi vẫn nghiến răng nghiến lợi. – Con hồ ly chết tiệt, đừng để ta bắt được ngươi, ta không tin ta bắn tên không bằng ngươi!
.
.
(1) Được trích trong bài thơ Khách trung tác của Lý Bạch.
Lan Lăng[1] mỹ tửu uất kim hương,
Ngọc uyển thịnh lai hổ phách quang.
Đãn sử chủ nhân năng tuý khách,
Bất tri hà xứ thị tha hương.
Bản dịch sưu tầm trên thivien
Rượu quý Lan Lăng toả ngát hương
Đầy trong chén ngọc ửng men hường
Giá như gia chủ mời say khách
Đất lạ đâu mà chẳng cố hương
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
