Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 81: Duyên mỏng
– Thôi được, ta hiểu rồi.
Bùi Chiếu bình tĩnh đứng dậy, lúc này đến chàng cũng không cười nổi. Chỉ cần nhìn chữ viết của chàng là biết, chàng cũng là người đọc sách thánh hiền. Trong sách có viết ‘yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’, nhưng nếu cầu không được, dây dưa lại cũng không phải hành vi quân tử.
Cả hai đều là người thông minh, nói ba phần là hiểu. Chuyện đã đến nước này cũng không cần nói thêm nữa.
Bên ngoài tuyết bay đầy trời, Lăng Ba định bảo Liễu Cát dừng xe để Bùi Chiếu xuống. Chàng lại vén màn lên, nghiêng người nhảy xuống xe. Nghĩ cũng biết, một thiếu tướng quân đã tung hoành chiến trường, đến chiến mã cũng thuần phục được nữa là một chiếc xe ngựa. Động tác của chàng còn nhẹ đến mức Liễu Cát cũng không phát hiện ra, gã chần chừ hỏi:
– Tiểu thư?
– Không liên quan đến cậu, cứ đánh xe đi.
Buồng xe trở nên yên tĩnh. Lăng Ba, vừa trải qua sinh nhật tuổi hai mươi, dù có trưởng thành đến mấy đi nữa, bây giờ cũng rối rắm như tơ vò.
Cảm giác này quá xa lạ với cô, vừa như thất vọng lại vừa như không. Nó xám xịt như bức tranh cũ kỹ bị bỏ quên, lại uể oải như vừa qua cơn bệnh nặng.
Lăng Ba ngồi trong xe hồi lâu, yên lặng đối diện với vách xe, một lúc sau mới bình tĩnh lại.
Con chim cắt kia khẽ vùng vẫy, quả nhiên là loài chim nhanh nhất, vỗ cánh cũng mạnh mẽ. Lăng Ba lặng lẽ nhìn nó, chim cắt dường như cũng nhận ra, khẽ ngoảnh đầu về phía cô.
Tên Bùi Chiếu đó nào phải thích chim, chẳng qua hắn thích điển cố thanh loan mà thôi.
Nói đến đây, năm đó nhờ Thẩm Bích Vi, Lăng Ba mới biết sự tích này. Cô và Thẩm Bích Vi quen nhau từ nhỏ, vô cùng thân thiết. Năm mười hai, mười ba tuổi, mỗi người đều gặp biến cố riêng. Biến cố của Lăng Ba là gia đình rối ren, cũng dễ giải quyết, chẳng qua chỉ là rèn luyện năng lực xử sự và tâm tính cứng cỏi thôi.
Nhưng Thẩm Bích Vi đến mười ba tuổi, trên người bỗng xuất hiện sự kiêu ngạo kỳ quặc khó hòa đồng. Như thể cả thế gian này đều không hợp ý cô nàng, trên người ôm một đống lửa bập bùng, chực chờ bùng phát.
Lăng Ba là bạn thân của Thẩm Bích Vi, tuy mơ hồ hiểu được lý do tại sao nhưng lại không thể nói rõ ra. Mãi đến lúc nhìn thấy bức tranh trong cửa hàng nọ. Nét vẽ trông tầm thường nhưng chữ rất đẹp, mỗi chữ đều cứng cáp như đá vàng, cảm giác như chỉ cần gõ vào sẽ phát ra tiếng vang.
Chữ viết kia kể điển cố thời Nam Triều, cũng là điển cố Bùi Chiếu định kể mà bị Lăng Ba cắt ngang.
“Ngày xưa, vua Kế Tân đắp núi Tuấn Kỳ, bắt được một con chim loan. Nhà vua rất yêu quý nó, muốn nó hót nhưng không thể được. Ngài nhốt nó trong lồng vàng, cho ăn cao lương mỹ vị nhưng càng nhìn nó càng buồn bã, ba năm không hót.
Phu nhân của vua khuyên: ‘Thiếp nghe nói chim loan gặp đồng loại mới hót, sao người không dùng gương để chiếu hình nó?’
Nhà vua nghe theo, chim loan nhìn thấy bóng mình, xúc động hót những tiếng khóc than ngân dài rồi khuỵu xuống c.h.ế.t.”
Câu chuyện rất đơn giản: vua Kế Tân bắt được một con thanh loan, nhưng nó không chịu hót. Phu nhân của vua bèn hiến kế, nói rằng thanh loan thấy đồng loại sẽ hót, thử treo một chiếc gương trước mặt nó xem. Thanh loan nhìn thấy mình trong gương, nó bi thương kêu khóc không thôi, tiếng hót ai oán vang vọng trong đêm rồi gục xuống mà chết.
Lăng Ba đã tặng bức tranh kia cho Thẩm Bích Vi. Đến nay, nó vẫn được cô nàng treo trong phòng ngủ, cùng cô nàng trải qua mấy năm hung hiểm lẫn giận dữ nhất, để cô nàng trưởng thành với dáng vẻ lạnh lùng không dung thế sự như hôm nay.
Gặp Bùi Chiếu chưa được bao lâu, Lăng Ba đã mơ hồ nhận ra sự tương đồng giữa chàng và Thẩm Bích Vi.
Làm thanh loan quá thê thảm, chẳng có ai trên đời để tâm sự. Vì vậy, những người có thể đi vào trái tim, nhận được sự công nhận và tin tưởng của họ, đã đồng nghĩa với việc nhận được vinh quang tối thượng. Tiên điểu trong truyền thuyết có thể cúi đầu vì mình, một chuyện đáng tự hào đến nhường nào.
Nhưng không phải ai cũng có thể trở thành thanh loan. Chẳng lẽ Thanh Lan không muốn làm thanh loan ư? Nàng tài hoa biết bao, đến nữ quan trước mặt Trưởng công chúa cũng không thể tranh biện thắng nàng. Đó là những kiến thức nàng tích lũy từ những ngày đêm học hành chăm chỉ. Nhưng nàng thậm chí không chọn làm thanh loan, mà chấp nhận rơi từ trên trời xuống, trở thành tỷ tỷ của Diệp Lăng Ba và Yến Yến.
Hôm mồng một, tên ngốc Ngụy Vũ Sơn đã đứng trong đình hỏi Thanh Lan tại sao lại từ hôn? Ngoài hai muội muội và gia đình này, nàng đâu còn lý do nào để từ hôn nữa?
Dù bốn năm trôi qua, ánh mắt nàng nhìn Thôi Cảnh Dục vẫn mang theo nỗi lòng, ánh mắt Thôi Cảnh Dục cũng vậy. Nhân duyên tốt đẹp đến thế, sao có thể bị chia rẽ?
Bốn năm trước, Lăng Ba mới mười lăm, Yến Yến mới mười tuổi. Thanh Lan sao có thể buông bỏ tất thảy để đi làm thê tử của Thôi Cảnh Dục?
Nàng không nói, Lăng Ba cũng không thể làm như không biết.
Thẩm Bích Vi và Bùi Chiếu mãi mãi không hiểu. Làm thanh loan rất thảm, nhưng cũng rất xa xỉ. Những người như Thanh Lan, hay bản thân Diệp Lăng Ba, sẽ không cân nhắc việc này. Họ sẽ không suy sụp, không thể suy sụp, chỉ có thể cắn răng cố gắng tiến lên, mãi đến khi mở ra một khoảng trời cho người thân.
Hoa Tín yến năm nay không phải là Hoa Tín yến dành cho Diệp Lăng Ba. Cho dù là tiên lang tài mạo song toàn, hay nhân duyên tốt đẹp đến mấy, nếu nó không thể hỗ trợ cho kế hoạch của cô, cô sẽ không cần.
Đây là điều cô nợ Thanh Lan. Thanh Lan không cần cô trả, nhưng cô nhất định phải trả. Năm năm trước Thanh Lan vì cô mà chôn vùi nhân duyên tốt đẹp, cô sẽ trả cho Thanh Lan một nhân duyên. Bốn năm trước Thanh Lan vì cô mà bỏ lỡ một mùa xuân, Lăng Ba sẽ trả nàng một mùa xuân.
Bùi Chiếu chúc cô sinh nhật an khang, chúc cô mọi điều mong muốn đều sẽ viên mãn.
Cố sự của Thanh Lan có kết thúc hạnh phúc chính là nguyện vọng của cô, và cũng chính là hạnh phúc của cô.
Ngoài ra, tất cả đều phải nhường bước!
.
.
.
Thanh Lan đương nhiên về nhà trước Lăng Ba.
Nàng động viên hai muội muội nhỏ tuổi. Nghe nói hôm nay hai đứa phải chạy đến Ngụy gia tìm Ngụy phu nhân xin giúp đỡ, nàng vừa buồn cười vừa xót xa. Nàng an ủi mãi rằng chuyện hôm nay không có gì nguy hiểm rồi mới dặn Dương nương tử dẫn hai đứa đi ngủ. Thanh Lan sai người đi xem xe ngựa của Lăng Ba đã đến đâu, sao mãi chưa thấy về.
Thu xếp xong xuôi, nàng mới đến thăm Phó Vân Nhị đang nghỉ ngơi. Nha hoàn bưng chén thuốc luống cuống đứng đó, Thanh Lan hỏi mới biết Phó Vân Nhị vừa vội vã chạy ra ngoài.
Nàng mơ hồ nhận ra gì đó, bèn gọi La nương tử cầm theo một cái áo choàng rồi lập tức theo chân Phó Vân Nhị ra khỏi Ngô Đồng viện.
Quả nhiên vẫn là chỗ cũ, con hẻm nhỏ bên cửa hông của Ngô Đồng viện, bên dưới cây mai già đã chứng kiến biết bao chuyện. Nếu ném một viên đá từ con hẻm này, có thể vừa vặn đánh trúng nóc nhà phía nam của noãn các. Ngày xưa, mỗi lần Thôi Cảnh Dục đến gặp nàng cũng đều dùng cách này.
Tuyết đã ngừng rơi, ánh trăng rải đầy đất, Phó Vân Nhị đang đứng đối mặt với Doãn Hồng Huyên, La nương tử vừa định gọi Doãn phu nhân đã bị Thanh Lan ngăn lại.
Lăng Ba mà nhìn thấy cảnh này hẳn sẽ kinh ngạc lắm. Một Phó Vân Nhị mềm mỏng nhút nhát cũng có lúc hung dữ đến thế này. Mặt cô đỏ bừng, còn Doãn Hồng Huyên, trước giờ vốn luôn ít nói, lại là người lên án trước.
– Ta không đi dự tiệc, cũng không nạp thiếp, tại sao nàng lại đi cáo trạng đòi hòa ly, đến nhà cũng không về? Nàng có biết ta đã tìm nàng bao lâu rồi không? Mấy người Ngụy San Hô còn không chịu… – Doãn Hồng Huyên vốn là người lạnh lùng, hóa ra cũng có lúc nói nhiều đến vậy.
– Chàng không định nạp thiếp ư? Vậy tại sao lời mẫu thân chàng đều có ý chê A Man là con gái, chê cơ thể thiếp không tốt, còn nói chàng là tướng quân, về sau nhất định phải có con trai? – Giọng nói của Phó Vân Nhị tuy không lớn nhưng cả người gồng lên cứng đờ giống như tên đã lên dây, nạt thẳng lại Doãn Hồng Huyên.
– Mẫu thân ta nói những lời này khi nào? Sao nàng không nói cho ta biết? Ta đã bảo quan hệ giữa ta và người nhà không tốt, dẫn nàng về cũng chỉ để họ gặp A Man thôi. Ta chưa từng ghét bỏ A Man là con gái mà! – Doãn Hồng Huyên cũng ấm ức cãi lại.
– Rõ ràng chàng có! Tại sao lần trước chàng lại nói kiếm pháp của chàng sẽ thất truyền. Chàng cũng chưa từng bế A Man, vú nuôi ẵm cho chàng, chàng cũng không nhận. Chàng muốn nạp thiếp thì cứ nạp đi, muốn có con trai thì tự đi mà sinh. A Man là con gái của thiếp, trong lòng thiếp nó là tốt nhất. Thiếp không cần đứa con nào khác, càng không muốn nó chịu ấm ức!
– Đó là vì ta không dám bế nó. Chúng ta vừa từ chiến trường về, trên người nồng nặc sát khí. Trong cung bảo muốn tổ chức La Thiên Đại Tiêu mà mãi chưa thấy làm. La Dũng còn không chịu về nhà kia kìa, tại sao Ngụy San Hô không trách hắn? Đám người kia tặng kỹ nữ ta cũng không nhận, ta không nói cho nàng biết vì sợ nàng nghĩ nhiều…
Ai ngờ Phó Vân Nhị, vốn nhỏ nhẹ mềm mỏng, lại có lúc cứng rắn đến thế này. Cô thẳng tay tát cho Doãn Hồng Huyên một cái.
– Chàng không cần viện cớ!
Giọng nói của cô khàn khàn, lẫn cùng tiếng khóc nức nở.
– Thiếp biết mình không biết quản gia, không biết tổ chức yến hội, cũng không xinh đẹp, nhưng thiếp không phải quả hồng mềm. Thiếp sẽ không chịu đựng chàng nạp thiếp, cũng không mềm yếu như mẫu thân thiếp để nhìn con cái mình phải chịu bất công. Thiếp và A Man rời đi, chàng vẫn có thể sống tiếp. Nếu như chàng không để thiếp đi, thiếp sẽ dẫn theo A Man hòa ly với chàng. Nếu như chàng vi phạm lời thề năm đó, thiếp sẽ không nhịn đâu…
Trả lời Phó Vân Nhị, là cái ôm của Doãn Hồng Huyên.
La nương tử sống ở kinh thành, đã bao giờ gặp chuyện lạ như vậy. Một phu nhân trông có vẻ mềm yếu lại dám đánh trượng phu, Doãn tướng quân bị đánh cũng không đánh trả mà chỉ ôm chặt lấy phu nhân của mình. Hai người đứng ôm nhau trong tuyết, khung cảnh thật giống bốn năm trước.
Phu thê thành Dương Lâm quả thật khác hẳn trong kinh thành. Lúc tranh cãi thì căng thẳng vô cùng, không khác gì Trần Thế Mỹ trong hí kịch. Nhưng lúc làm hòa lại khiến người ta hụt hẫng, khiến người ta cảm thấy chính mình cũng nên có một câu chuyện như vậy, mới không uổng phí thanh xuân tươi đẹp.
Cũng may La nương tử năm đó chưa từng đến Hoa Tín yến, chưa từng biết câu chuyện giữa Đại tiểu thư nhà mình và Phó Vân Nhị.
Thanh Lan giơ ô, đứng trong con hẻm phủ đầy tuyết, xa xa nhìn bóng người đứng đầu hẻm.
Y vẫn như xưa, dù tuyết lớn đến mấy cũng không che ô. Khi đó Thanh Lan thường nhắc chuyện này mãi, cũng từng lén ngắm nhìn tuyết dính trên tóc y dưới tán ô, tưởng tượng bộ dáng của y khi về già.
Bây giờ nghĩ lại, thật ra đều có dấu hiệu rồi.
Đến cùng, là tình thâm duyên mỏng, không thể cùng nhau bạc đầu.
Y có tiếc nuối không? Hay vẫn đang trách móc nàng, trách nàng từ hôn, trách nàng đặt dấu chấm hết cho tương lai của hai người? Y có thẫn thờ khi nhìn phu thê Doãn Hồng Huyên và Phó Vân Nhị như mình không? Có lẽ y cũng nghĩ rằng đây không phải kết cục y và nàng nên có.
Có lẽ nàng và y cũng có thể đến biên cương, xây dựng một mái nhà nhỏ ở thành Dương Lâm. Nàng có thể mãi mãi vì y mà thắp một ngọn đèn, bất cứ khi nào y trở về với cơ thể giá lạnh cũng có người chờ sẵn. Hai người có thể có một đứa con đáng yêu, y sẽ là người cha tốt nhất, và bốn năm dài sẽ luôn có những khoảnh khắc đáng nhớ.
Đương nhiên giữa hai người vẫn sẽ có cãi vã, có hiểu lầm, có nhiều chuyện không thể nói ra nhưng vẫn có thể thông cảm cho nhau. Họ sẽ có triền miên, có yêu, có những đêm khuya ôm nhau trong tuyết lớn, xóa bỏ hết thảy tủi hờn lẫn khúc mắc.
Nhưng đời người như ván cờ, đã hạ quân thì không hối hận. Bốn năm đã qua, đây là kết thúc tốt nhất Diệp Thanh Lan đã chọn. Chỉ có thể đứng trong con hẻm nhỏ, nhìn nhau từ xa dưới trời tuyết, chờ đợi một tương lai coi nhau như người dưng nước lã.
Y sẽ sớm có thê tử, có nhà, có con cái. Y đã phong hầu bái tướng, tiền đồ rộng mở, về sau tự có người cùng y bạc đầu giai lão.
Mà nàng, có người thân, có Ngô Đồng viện, và những khó khăn của nàng đương nhiên cũng chính là sức mạnh. Nàng vẫn là Diệp Thanh Lan từng thề ước cùng y dưới ánh trăng, tựa như tảng đá dưới dòng nước xiết, không ai nhìn thấy nhưng tự biết bản thân ở nơi nào.
Đây, cũng là một kết cục tốt đẹp.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 81: Duyên mỏng
10.0/10 từ 18 lượt.
