Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 80: Điềm lành
Trên tấm thiệp đỏ thắm, là nét chữ thanh tú và đẹp đẽ như chính dung mạo của Bùi Chiếu. Chàng viết tên của Lăng Ba kèm lời chúc phúc.
“Chúc Diệp gia tiểu thư Lăng Ba, sinh nhật an khang, vô ưu vô tư, nguyện ước viên mãn.”
Ánh tuyết ngoài cửa sổ hắt lên gương mặt Bùi Chiếu. Chàng thanh niên có gương mặt bách chiến bách thắng này lại có thể nghiêm túc nhớ đến ngày sinh nhật mà cô chỉ thuận miệng nhắc đến, còn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô. Chỉ chừng đó thôi đã là quá nhiều.
Lăng Ba vốn chẳng quan tâm nhân duyên, Hoa Tín yến năm nay cô cũng không chuẩn bị vì bản thân mình. Cô chỉ cần Thanh Lan được toại nguyện, chứ chẳng cần kết thúc có hậu cho chính mình.
Nhưng vận mệnh thật trêu người, lại tặng cho cô một Bùi Chiếu, vượt xa những gì cô cầu mong. Trong mắt rất nhiều người, Bùi Chiếu còn xuất sắc hơn Thôi Cảnh Dục. Nếu không, hôm đó vọng lâu đã chẳng choáng ngợp đến mức im lặng như thế.
Chỉ là cô không có phúc hưởng.
Lăng Ba có thể cảm thấy trái tim mình trở nên cứng rắn. Mùa đông lạnh lẽo, lòng người cũng khô cằn.
– Ta không cần quà sinh nhật của huynh.
Cô bình tĩnh đáp.
– Nghe nói hôm nay Bệ hạ giá lâm Thái Hoa yến của Trần gia, còn tổ chức tỷ thí săn bắn với phần thưởng hậu hĩnh. Huynh rảnh rỗi chuẩn bị quà cho ta, thì chi bằng phấn đấu, bắt được con chim kia mới khiến ta hài lòng.
Lăng Ba không cần nhìn cũng biết ánh mắt chàng đã tối lại. Hí kịch thường nói về loại phụ nữ như cô thế nào nhỉ? Tham lam lợi ích, mê giàu chê nghèo, đến cuối cùng kết thúc viên mãn cũng chẳng đến lượt họ. Rốt cuộc chỉ tính toán công cốc, thành công dã tràng.
Lăng Ba đã xem những vở kịch như vậy từ năm mười hai tuổi đến năm hai mươi tuổi. Nhưng cô đã lựa chọn con đường cho mình từ sớm. Cô không thể trở thành nhân vật chính, cô không có lòng đôn hậu bao dung, cũng không muốn chịu đựng định mệnh hành hạ. Lăng Ba muốn tranh, muốn đoạt, muốn nỗ lực vươn lên, muốn hao tổn tâm cơ ngăn chặn dòng lũ vận mệnh để dựng lên một mảnh trời cho người nhà. Thế nên dù phải tính toán trăm đường cũng chẳng sao.
Kết thúc có hậu là dành cho Thanh Lan, Lăng Ba chỉ cần đi nối tơ hồng là đủ. Đến khi điểm kết viên mãn đến, cô chỉ cần đứng lẫn trong đám nha hoàn, yên tĩnh làm một đóa hoa tầm thường trên gấm lụa.
Cô không cần Bùi Chiếu.
Nhưng Bùi Chiếu cũng không chịu rời khỏi sàn diễn.
Dường như chàng chẳng quan tâm việc Lăng Ba hám lợi, chỉ khẽ cười nói:
– Ta lại tưởng Thôi Cảnh Dục bắt được tiểu thư mới vừa lòng.
Lăng Ba hiểu ý chàng: ‘Nàng muốn ta cố gắng phấn đấu, thật ra vẫn mong có tương lai với ta phải không?
Nhưng Lăng Ba không để tâm lời chàng nói.
– Đương nhiên huynh săn được là tốt nhất. Địa vị của Thôi Cảnh Dục đã quá cao rồi, huy hoàng thêm nữa sẽ khó với tới. Huynh săn được, đi lĩnh thưởng sẽ thành trợ lực cho ta. Mà đúng rồi, hôm nay huynh có săn được con chim đó không?
– Không bắt được, – Bùi Chiếu vẫn cười nhạt, – Ai nấy đều tay không mà về, điềm lành vẫn ở Trần gia không ai lĩnh, trong cung còn phái thái giám đến hỏi.
– Đúng là lãng phí! – Lăng Ba bĩu môi, – Hôm đó dưới vọng lâu chẳng phải huynh giỏi lắm sao? Sao không bắt con chim đó về lĩnh thưởng?
– Nó không phải là chim, mà là cắt, rất đẹp, bắn chết thì phí lắm, – Bùi Chiếu cười đáp.
Lăng Ba lập tức cảnh giác nhìn chàng.
– Đừng nói huynh đã nhìn thấy con chim đó rồi mà không bắn nhé? – Cô trừng mắt, – Nếu huynh vì không nỡ mà bỏ phí cơ hội lĩnh thưởng, ta…
Giọng nói của cô lại im bặt, vì Bùi Chiếu vừa kéo mảnh gấm phủ trên món quà sinh nhật của cô. Mảnh gấm thêu hoa vừa rơi xuống, để lộ ra con chim cắt màu xám đứng trong lồng tre màu vàng kim. Hai mắt nó bị buộc vải che, bất an dáo dác như đang cảnh giác với xung quanh. Trông nó thật tầm thường, chẳng có điểm nào đáng để trở thành quà tặng.
Nhưng trên đầu con chim này lại có một điểm đỏ như bị thứ gì đó chấm lên, tựa như bút trời điểm hóa để cá chép hóa rồng. Nét bút chu sa điểm vàng kia lóe sáng trong gian xe mờ tối. Lăng Ba biết đó là chu long mặc ngự dụng, bên trong chính là bụi vàng thật.
Lăng Ba hoảng hốt nhìn Bùi Chiếu, chàng vẫn ung dung cười híp mắt nhìn cô.
– Huynh! – Cô giận đến nỗi muốn đánh chàng, – Huynh điên rồi à? Huynh bắt được con chim này, tại sao không đem đi lĩnh thưởng?
– Ta không thích lĩnh thưởng, – Bùi Chiếu lười nhác tựa vào vách xe ngựa, thản nhiên đáp, – Ta đâu có thiếu cung tên.
Chàng còn biết phần thưởng là cung tên!
Lăng Ba chỉ hận không thể tát cho chàng mấy cái.
– Vậy huynh thả nó đi, giữ lại làm gì?
– Chim cắt sống hiếm lắm đấy, ta bắt về cho nàng chơi, – Bùi Chiếu còn có tâm trạng ghẹo nàng, thấy Lăng Ba sốt ruột mới chịu cười, – Trêu nàng thôi, thật ra bởi vì không thả được. Thả ra sẽ bị người khác bắt lại đi lĩnh thưởng. Loại mực này không rửa sạch được, chỉ có thể chờ nó tự phai. Chờ chuyện này qua đi, ta sẽ thả nó ra. Chim cắt bay nhanh, chỉ một ngày là sẽ về đến biên ải.
Lăng Ba giận đến nỗi váng cả đầu.
Trên đời chỉ có người không có năng lực mới muốn được thưởng, chứ quái nhân có năng lực lại không thèm thưởng như chàng chắc vạn người mới có một. Thế mà Lăng Ba lại gặp đến hai người: cái nết của Thẩm Bích Vi và Bùi Chiếu đúng là giống nhau như đúc!
Lăng Ba còn giận chính mình vì hiểu được suy nghĩ kỳ quái của chàng. Hẳn Bùi Chiếu cảm thấy con chim cắt này giống như mình. Cũng như năm đó Thẩm Bích Vi đi săn thú, nhìn thấy một con sói trắng tách đàn, một mình đi săn nai trong mưa. Cô nàng đã ngắm nghía rất lâu, trở về còn kể với Lăng Ba rằng con sói đó làm cô nàng nhớ đến bản thân.
Nhưng Lăng Ba hiểu được bọn họ chứ không đồng tình. Giống như khi Lăng Ba nghe xong câu chuyện của Thẩm Bích Vi đã nghĩ: ‘Tại sao không có ai thương xót cho con nai kia?’
Lại giống như bây giờ, phản ứng đầu tiên của cô vẫn là mắng Bùi Chiếu.
– Huynh nuôi nó làm gì? Muốn gặp rắc rối à? Huynh đâu có thích chim.
– Ai bảo thế, – Bùi Chiếu vẫn nằm nhoài ra, biếng nhác dùng chiếc muôi gỗ để trêu con chim cắt kia. – Ta thích chim mà, ta thích quần áo nàng tặng, bên trên thêu thanh loan còn gì.
Lăng Ba lập tức ngoảnh mặt đi, phủ nhận:
– Ta chẳng biết Thanh Loan nào cả.
Bùi Chiếu đâu có bỏ qua cơ hội, lập tức ghé sát lại nhìn biểu cảm của nàng, cười hì hì nói:
– Chuyện kể rằng ngày xưa vua Kế Tân đắp núi Tuấn Kỳ, bắt được một con chim loan… (1)
Lăng Ba giơ tay muốn đánh chàng lại bị chàng tránh đi. Bùi Chiếu vẫn cười với nàng, xinh đẹp tựa thanh loan trong truyền thuyết, không hề tồn tại ở nhân gian.
Nhưng Lăng Ba không chịu nổi.
– Bùi Chiếu, – Cô nghiêm mặt gọi thẳng tên chàng, – Huynh đừng trêu ta nữa, ta không rảnh chơi với huynh đâu. Chúng ta không phải người cùng đường, ước vọng không giống nhau. Huynh cũng biết, thứ huynh thích ta không thích, còn thứ ta muốn huynh không cần.
Nụ cười của Bùi Chiếu nhạt đi, nhưng đôi mắt đào hoa của chàng vẫn yên tĩnh nhìn cô.
– Nàng muốn cái gì? – Chàng cũng biết đáp án, tự hỏi tự đáp, – Diệp tiểu thư của chúng ta thích quyền lực.
– Phải, ta thích quyền lực, – Lăng Ba cũng thẳng thắn thừa nhận, – Không có quyền thì tiền cũng đượcl
– Tóm lại là phải cố gắng vươn lên, – Bùi Chiếu tổng kết.
Trong mắt chàng mang ý cười đạm bạc. Chàng có mắt cười bẩm sinh, sao trách được các tiểu thư si mê chàng. Một tiên lang tài mạo như vậy, đúng là không phụ lòng thanh xuân rực rỡ.
– Đúng, tóm lại là phải nỗ lực phấn đấu, – Lăng Ba cũng bình tĩnh đáp.
Chàng hiểu cô, cô cũng hiểu rõ chàng. Bùi Chiếu sẽ không cầu tiến, cô thì càng phải cầu tiến. Đời này của Lăng Ba không học được coi chuyện nhẹ như mây gió, còn chàng có thể bỏ qua cả điềm lành ngự tứ.
Bọn họ, không thể thay đổi lẫn nhau.
.
.
.
(1) Câu này được trích từ tác phẩm “Thế thuyết tân ngữ”
Cụ thể, đoạn này nằm trong thiên “Vị Nha” của sách. Câu chuyện kể về việc vua Kế Tân bắt được một con chim loan và cố gắng làm cho nó hót, nhưng không thành công cho đến khi ông đặt nó trước gương.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 80: Điềm lành
10.0/10 từ 18 lượt.
