Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 79: Sinh nhật


Tuy các nữ quyến thành Dương Lâm không hiểu quyền mưu hay vai trò thực sự của tỷ muội Diệp gia, nhưng vừa ra khỏi thính đường, họ đã liên tục nói lời cảm ơn Diệp Thanh Lan.


Ngụy San Hô là người thẳng thắn nhất, lập tức vén vạt áo hành lễ với Thanh Lan:


– Ngày thường là ta vô lễ, có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm tỷ tỷ, hôm nay mới biết hối hận, xin Diệp tỷ tỷ tha tội.


Những nữ quyến từng mạo phạm Thanh Lan trong bữa tiệc đó cũng dồn dập xin lỗi. Thanh Lan chỉ cười đáp: ‘Đâu có đến mức đó’.


Còn Lăng Ba thì không quan tâm, chỉ thúc giục:


– Bây giờ mới biết nhìn sai người sao? Muộn rồi. Sao không thấy mấy người qua lại với Lư Văn Nhân nữa? Tưởng nói một câu xin lỗi là có thể bỏ qua chuyện cũ được à? Thôi được rồi, tỷ tỷ chúng ta về thôi, đừng lằng nhằng với họ nữa, về nhà ăn cơm.


Cô là cao thủ thừa thắng xông lên, chỉ nói mấy câu đã khiến mặt mọi người nóng bừng như lửa. Ngụy San Hô dù sao cũng là người dẫn đầu, đành ngượng ngùng đáp lời:


– Diệp tỷ tỷ yên tâm, chờ xong chuyện ở đây, ta nhất định đích thân tổ chức một tiệc để bồi tội với Diệp tỷ tỷ. Ngụy phu nhân cũng có lời nói với Diệp tỷ tỷ. Mong Diệp tỷ tỷ nể mặt.


– Vậy còn phải xem tâm trạng của tỷ tỷ ta nữa, – Lăng Ba chỉ giục giã, – Thôi được rồi, tỷ tỷ mau lên xe đi, muội sắp chết rét rồi!


Lăng Ba là người thù dai nhất, Thanh Lan biết cô cố ý nên cũng không vội lên xe mà nắm tay Ngụy San Hô dặn dò:


– Không cần khách khí như vậy, ta đã quên từ lâu rồi, Lăng Ba cũng chỉ nói đùa thôi. Bây giờ bên muội phải lo xong việc chính đã. Tuy Điện hạ đã đồng ý chủ trì công đạo, nhưng những việc muội cần làm sau hôm nay còn nhiều lắm. Phải thương nghị cho rõ với Ngụy phu nhân, có ai còn lo lắng chưa muốn hòa ly thì cũng không cần cưỡng ép…


– Được rồi, tỷ tỷ còn lo cho chuyện nhà của người ta nữa. Chúng ta là tiểu thư, quan tâm các phu nhân làm gì?


Lăng Ba ngồi trên xe ngựa, lại dùng chính những lời họ học theo Lư Văn Nhân để châm chọc lại. Thấy các nữ quyến cúi đầu đỏ mặt, cô bỗng nói:


– Ồ, Phó tỷ tỷ sao vậy, không phải sắp ngất rồi chứ?


Mọi người vội ngoái lại kiểm tra. Sức khỏe của Phó Vân Nhị vốn không tốt, cô xuất thân là tiểu thư khuê các. Mọi người cũng để ý chăm sóc nên để cô quỳ ở chính giữa, lúc này chỉ là mặt mũi tái đi mà thôi. Cô vội khoát tay đáp:


– Muội không sao.


– Còn nói không sao, mặt mũi trắng bệch rồi! – Ngụy San Hô nói xong bèn sờ lên trán cô, – Không ổn rồi, chỉ sợ bị trúng gió, trán nóng lắm.


– Đã bảo sức khỏe muội không tốt, hôm nay không cần đi theo mà…


– Phải đấy, Doãn tướng quân nhà muội lại không làm gì sai, muội lại cứ nghĩa khí đi theo.


– Vừa ngất đi một lần, chỉ sợ sẽ ngã bệnh nặng…



Mọi người mồm năm miệng mười vây Phó Vân Nhị vào giữa. Tính tình cô vốn điềm đạm, nhút nhát, chẳng thể nói được một câu nào, vẫn là Lăng Ba lên tiếng:


– Được rồi, chi bằng để Phó tỷ tỷ lên xe của chúng ta, để chúng ta đưa về. Hôm nay mọi người trở về cũng phải thảo luận chuyện hòa ly, e rằng cả đêm sẽ mất ngủ. Dù sao Phó tỷ tỷ cũng không hòa ly, cứ ở lại nhà ta, để chúng ta chăm sóc là được…


Phó Vân Nhị định từ chối, nhưng Ngụy San Hô đã đồng ý ngay:


– Đừng khách khí nữa, dù sao cũng chỉ có muội hợp với Diệp gia. Từ lúc về kinh đến giờ, chỉ có muội đối xử tốt với Diệp tỷ tỷ, không như chúng ta, muốn đi cũng không có mặt mũi nào mà đi.


Ngụy San Hô mặc kệ sự từ chối của Phó Vân Nhị mà cùng một nữ quyến bên cạnh đỡ Phó Vân Nhị lên xe ngựa của Diệp gia.


Diệp Lăng Ba thấy họ thật lòng nhận sai, ra vẻ sẵn sàng chịu đánh chịu phạt, cũng thấy hài lòng. Hả giận là việc nhỏ, chủ yếu là Ngụy San Hô đã quay đầu, về sau chẳng phải lại có thêm một dũng tướng giúp nối tơ hồng sao? Nên cô nằm nhoài ra cửa sổ, dặn dò Ngụy San Hô:


– Đừng đùa, nhà ta cũng không hẹp hòi đến vậy đâu. Chờ ăn xong tiệc tạ lỗi của mấy người, ta sẽ mở rộng cửa mời mọi người đến chơi.


– Một lời đã định, – Mắt Ngụy San Hô lập tức sáng rực lên.


– Trước tiên cô đừng bận tâm chuyện này, phải xử lý xong chuyện của các cô đã.


Diệp Lăng Ba đã coi Ngụy San Hô là một nửa đồng minh, biết rằng những sức mạnh này về sau cô cũng có thể tận dụng được, bèn cẩn thận dặn dò:


– Phải phân chia rõ ràng số tài sản, điền trang kia, đừng để đám đàn ông thối tha kia được lợi. Tính toán sổ sách phải cẩn thận, có gì cứ nhờ Vú Tống. Ta sẽ phái thêm vài nương tử quản gia sang giúp các cô hoạch định. Công lao của các cô có một nửa, vậy thì phong thưởng ít nhất phải lấy một nửa, có cả phần của con cái nữa. Nuôi con ở kinh thành rất tốn kém đấy, biết không hả?


– Yên tâm, chúng ta không dễ bắt nạt đâu! – Ngụy San Hô vỗ ngực đảm bảo, – Có phu nhân làm chỗ dựa cho chúng ta, Ngụy Hầu gia tuy không nói gì nhưng cũng đứng về phía chúng ta. Bàn về công lao, chúng ta cũng không hề kém cạnh bọn họ. Phu quân của Lý tỷ tỷ cũng do tỷ ấy kéo từ Quỷ Môn quan về. Ba mươi người chúng ta, ai mà chẳng là một thân công lao, một thân thương tích! Đảm bảo không phải chịu thiệt!


– Đó mới là bản lĩnh chứ, – Lăng Ba dặn dò xong, thấy tỷ tỷ mình bên cạnh cười ra vẻ không đồng tình cũng cười theo, phất tay nói, – Mọi người về đi, chúng ta cũng trở về, chờ tin tốt của mọi người.


Mọi người lục tục lên xe ngựa rời khỏi phủ công chúa. Lúc này, trăng đã lên cao giữa trời, mặt đất phủ đầy tuyết, ai nấy đều có cảm giác như mới lên núi nửa ngày mà bên ngoài đã trôi qua ngàn năm. Có thể nói, hôm nay là một ngày kinh tâm động phách.


Bên ngoài phủ của Trưởng công chúa đã có một đội nhân mã chờ sẵn, đều là các tướng lĩnh của quân Trấn Bắc, đứng đầu là Thôi Cảnh Dục dẫn theo La Dũng, Doãn Hồng Huyên và mấy tùy tùng.


– La Dũng!


Ngụy San Hô luôn gọi thẳng tên trượng phu. Cô ta bảo xe ngựa dừng lại, tự mình nhảy xuống. La Dũng cũng mừng rỡ xuống ngựa, dang tay đón lấy cô ta. Ngụy San Hô lập tức khoe khoang chiến tích của mình hôm nay: cáo trạng thắng thế nào, lấy được sự đồng tình của Trưởng công chúa ra sao…


– Đúng rồi, hôm nay còn có đại công thần đấy! Diệp tỷ tỷ nói đỡ cho chúng ta trước mặt Trưởng công chúa. Chàng không biết lúc đó hung hiểm thế nào đâu, chúng ta học quy củ lâu như vậy, cũng không bằng một câu nói của Diệp tỷ tỷ…


Ngụy San Hô là người ân oán phân minh, lập tức khoe thành tích này với Thôi Cảnh Dục:


– Thôi Hầu gia, ngài phải thay chúng ta cảm ơn Diệp tỷ tỷ đấy.


Thôi Cảnh Dục chỉ ‘ừ’ một tiếng, lạnh lùng nhìn phía xe ngựa của Diệp gia. Diệp Lăng Ba thấy y như vậy thì lại nổi giận. Cô quay sang thấy tỷ tỷ mình cũng thản nhiên như không, cảm giác như chỉ có mình bị sự hờ hững của cặp nam nữ này chọc cho váng cả đầu.



Ngụy San Hô chỉ có nhiệt tình chứ không biết kỹ xảo, cô ta đâu biết hai người này cứng nhắc đến mức nào, nói thẳng như vậy thì có tốn trăm năm cũng không thể ghép được cái đôi này lại với nhau. Nhưng Lăng Ba hiểu điều đó, cô biết mình chẳng thể trông chờ gì vào Ngụy San Hô, nên chỉ mở cửa sổ, ngắt lời Ngụy San Hô.


– Ngụy tỷ tỷ, mấy người còn có việc bận, cứ về trước đi.


Cô cau có nhìn Thôi Cảnh Dục vẫn đang làm bộ lạnh lùng, rồi thấy Doãn Hồng Huyên đứng sau lưng y mà không khỏi nảy ra một ý tưởng. Liễu Cát đã điều khiển xe ngựa chạy tới, chờ sẵn trước cửa phủ Trưởng công chúa. Vừa nhìn thấy, cô lập tức nói với Thanh Lan:


– Được rồi, muội không ngồi xe này nữa, tỷ và Phó tỷ tỷ ngồi đi, muội ngồi xe nhà mình về.


– Điện hạ đã ban xe rồi, sao muội lại không ngồi? – Thanh Lan cau mày hỏi.


Lăng Ba chẳng để tâm, lập tức vẫy tay gọi Liễu Cát chạy xe ngựa đến, rồi tự mình trèo lên xe. Thôi Cảnh Dục đúng là sĩ diện, cưỡi ngựa đi theo xe của các nữ quyến thành Dương Lâm. Cô cười gằn trong lòng.


Thôi Cảnh Dục thối tha, tưởng mình báu bở lắm đấy! Cả ngày chỉ biết ra vẻ cao cao tại thượng, không đến thì không đến, dù sao cũng không thoát khỏi tay cô.


Nếu không tại sao cô lại giữ lại Phó Vân Nhị chứ?


Lăng Ba dẫn theo Liễu Nhi lên xe ngựa, mắt bừng dã tâm nhìn Thôi Cảnh Dục bên ngoài, mãi cho đến khi y và đoàn xe của các nữ quyến thành Dương Lâm biến mất ở cuối con đường. Cô vẫn đang tính toán thì Liễu Nhi đã cẩn thận gọi một tiếng ‘tiểu thư’. Cô cũng chỉ ra hiệu im lặng, bảo cô hầu đừng ầm ĩ.


– Liễu Nhi, đừng quấy rối tiểu thư, nàng ấy đang nghĩ chuyện lớn đấy.


Một giọng nói mang ý cười vang lên trong xe ngựa.


Lăng Ba giật bắn mình, ngoảnh lại nhìn quả nhiên là Bùi Chiếu. Không biết chàng đã leo lên xe ngựa của Diệp gia từ bao giờ. Liễu Cát đúng là kém cỏi, lại để chàng lén trèo lên xe, thực sự muốn làm phản mà! Liễu Nhi hẳn đã phát hiện ra từ sớm, tay cầm đèn, mặt đỏ hồn, luống cuống nhìn Lăng Ba.


Mà cũng không thể trách Liễu Nhi được. Cảnh dưới đèn ngắm mỹ nhân xúc động biết bao, bởi chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, càng thêm gần gũi. Có trách thì phải trách tên Bùi Chiếu này, chàng trời sinh đã mang vẻ hồ ly tinh, đặt giữa đám phụ nữ cũng là nghiêng nước nghiêng thành. Tên Thẩm Vân Trạch kia là thư hương môn đệ thì đã sao, chẳng phải cũng điên đảo vì một Tô Yên Liễu ư? Liễu Nhi chỉ nhất thời xúc động, đã khá hơn nhiều rồi.


Nhưng Lăng Ba còn giỏi hơn Liễu Nhi, vì cô có thể lập tức chê bai:


– Huynh tới làm gì? Xe ngựa của tiểu thư cũng dám trèo lên, coi chừng ta ném huynh xuống đấy!


– Nghe nói Diệp tiểu thư dũng mãnh xông pha ở dốc Trường Bản, ta sợ nàng giết chưa hết hứng nên tới xem thử. – Bùi Chiếu cười tủm tỉm đáp.


Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau màn tỏ tình của Bùi Chiếu trong đêm Nguyên Tiêu. Lăng Ba không còn thấy hoảng hốt như trước nữa, rõ ràng là Bùi Chiếu thích cô, cô chưa chắc đã thích Bùi Chiếu, sợ cái gì? Bùi Chiếu mới là người nên hoảng.


Liễu Nhi thông minh, lập tức nói:


– Em ngồi xe của Đại tiểu thư về.


Cô hầu nói xong thì chạy ngay, Lăng Ba cau mày hỏi:


– Em đi đâu?



Nhưng nghĩ đến việc Liễu Nhi có thể ở bên kia quan sát tình hình của Thanh Lan để báo cáo, nên cô lại nói:


– Được rồi, em qua đó xem, phải linh hoạt chút đấy.


– Tiểu thư yên tâm, – Liễu Nhi cười hì hì rồi chạy biến.


Thật ra Liễu Nhi rất giỏi, chỉ trở nên ngờ nghệch khi đụng phải Bùi Chiếu thôi. Lăng Ba đã rất thỏa mãn, nhưng càng nhìn Bùi Chiếu lại càng thấy không hợp mắt, liền cau mày:


– Liễu Nhi đi rồi, huynh còn không xuống đi? Lát nữa bị người ta tóm lại, lôi huynh đến quan phủ đánh gậy đấy!


– Tiểu thư tha mạng, – Bùi Chiếu lại mỉm cười trêu ghẹo.


Liễu Nhi cũng thật lạ, người đi rồi còn để lại đèn. Bùi Chiếu cũng có thiên phú làm người hầu, tự mình nhấc đèn lên. Ánh đèn nhàn nhạt chiếu lên gương mặt chàng. Thiên hạ nói người đẹp như ngọc, chàng lại như ngọc trắng, tựa tượng thần bị lãng quên trong núi sâu. Trong màu xanh rậm rạp của rừng núi, vẻ đẹp ấy mê hồn, không rõ là thần hay là yêu.


Lăng Ba lập tức quay mặt đi.


– Đừng đùa nữa! – Bản thân cô cũng nhận ra trong giọng nói của mình mang theo sự khó chịu không biết từ đâu ra, – Ta đã mệt mỏi cả ngày rồi, không có thời gian chơi với huynh đâu.


– Hẳn Diệp tiểu thư của chúng ta đã mệt sắp chết rồi, – Bùi Chiếu lập tức mỉm cười nói.


– Huynh tưởng phủ Trưởng công chúa là chỗ nào chứ? Nữ quan ai nấy đều lợi hại, đến bà vú cũng không dễ đối phó, toàn là cao thủ, câu nào cũng giấu thâm ý…


Ngữ điệu của Lăng Ba nghe như phàn nàn, nhưng cô cũng không nhịn được khoe khoang với chàng. Vừa khoe thành tích, vừa cằn nhằn kể khổ. Bình thường cô vốn thông minh tuyệt đỉnh, lại không ý thức được rằng lời nói của mình có phần thân cận với Bùi Chiếu.


Cho dù có ý thức được, cô vẫn có thể nghênh ngang nói: Bùi Chiếu là người của cô, thân cận một chút thì đã sao?


Người thông minh tự bịt tai trộm chuông cũng tài giỏi hơn người khác.


– Giỏi như vậy cơ à, – Bùi Chiếu thích trêu cô, lập tức phụ họa, – Vậy thì Diệp tiểu thư hẳn vẫn giỏi hơn, cao tay hơn các bà vú kia một bậc rồi.


– Đương nhiên, nếu không sao chúng ta có thể toàn mạng trở ra? – Diệp Lăng Ba đắc ý đáp, – Đồ ngốc Ngụy San Hô chỉ biết cảm ơn tỷ tỷ ta, sao hiểu được ta giỏi đến mức nào. Nhưng ta cũng quen rồi, chuyện thành công là được, dù sao ta và Thanh Lan tuy hai mà một. Cô ta cảm kích Thanh Lan thì cũng như cảm kích ta thôi, đều là nhà chúng ta được lợi.


– Diệp tiểu thư cao thượng, khiến người ta phải khâm phục, – Bùi Chiếu cười cong đôi mắt mà nhìn cô.


Diệp Lăng Ba bị ánh mắt của chàng làm cho thẹn thùng. Tên Bùi Chiếu này không chỉ đẹp, mà còn sở hữu đôi mắt đào hoa quá mức phong lưu, dưới đuôi mắt lại có nốt ruồi — trong tướng số là cực kỳ xấu.


Bình thường Lăng Ba còn chẳng được mấy sĩ tử nghèo chú ý, đã bao giờ được người ta nhìn chằm chằm như vậy. Đã thế, trong mắt chàng còn mang ý cười, lại dịu dàng chuyên chú đến thế, như thể cô là cô gái xinh đẹp nhất trên đời. Như thể trên đời này, ngoài Diệp Lăng Ba ra, chàng chẳng nhìn thấy ai khác nữa.


Cho dù Lư Uyển Dương có đến đây cũng chưa chắc đã chịu được, sao có thể trách Lăng Ba ‘anh hùng khó qua ải mỹ nhân’ cơ chứ?


Cũng may trước giờ cô vốn giỏi nhẫn nhịn. Chuyện khó khăn đến mấy, cô cũng từng trải qua rồi. Cô gái nhỏ từng nép mình trong lòng Diệp đại nhân, nũng nịu gọi phụ thân, giờ đã có thể lạnh lùng gọi một tiếng ‘Diệp đại nhân’. Bao nhiêu cửa ải khó khăn cô cũng từng đi qua, không lý nào đến tuổi hai mươi lại ngã vì chữ tình.



Vứt bỏ vinh hoa phú quý, đổi lấy một tiên lang tuấn tú, đó là chuyện chỉ tiểu thư thế gia không hiểu chuyện đời làm. Còn cô là Diệp Lăng Ba, hơn trăm miệng ăn của Ngô Đồng viện phải dựa vào cô mà sống, cô không có cái hào tình đó.


Cho nên cô chỉ hạ quyết tâm, đáp:


– Đừng đùa nữa, về nhà ta còn có việc phải làm, huynh về đi.


Bùi Chiếu là người thông minh, đương nhiên sẽ hiểu được cô đang đuổi khéo. Chàng là thiên chi kiêu tử, có tướng mạo, có thiên phú, hai mươi mốt tuổi đã thành thiếu tướng quân. Nếu không phải do tính tình quái gở, việc phong Hầu cũng là chuyện trong tầm tay. Cuộc đời chàng xuôi chèo mát mái, một ánh mắt lạnh nhạt với chàng cũng chẳng là gì, dù sao tiểu thư cả kinh thành này đều có thể trở thành ‘tù binh’ của chàng, thiếu cô thì đã sao?


Nhưng chàng vẫn cứ cười:


– Ta không về, ta cũng có việc phải làm mà.


– Việc gì? – Lăng Ba hiếu kỳ hỏi.


Bùi Chiếu chỉ ghé sát lại gần, Lăng Ba vô thức lùi về sau. Chiếc xe ngựa này tiện nghi bậc nhất kinh thành, Lăng Ba lại hào phóng, vách xe đều được lót gấm, sàn xe cũng được trải thảm dệt kim từ Tây Vực như phủ Trưởng công chúa, mềm mại ấm áp như giấc mộng.


Gấm vóc tỏa ánh sáng mờ mờ trong bóng tối. Đây tựa như nhà tù xinh đẹp và xa hoa nhất thiên hạ, còn cô là thú dữ bị vây trong lồng, bởi vì Bùi Chiếu đang cười híp mắt trả lời:


– Là nàng đấy.


Cô là chính sự của chàng.


Dù Lăng Ba là anh hùng cái thế cũng khó tránh khỏi cảm thấy ngạt thở. Nhưng dù sao cô cũng là Diệp Lăng Ba, lập tức mắng:


– Đừng đùa nữa, ta không rảnh làm mấy việc này đâu.


Cô im bặt, bởi vì Bùi Chiếu xách ra một thứ từ phía sau. Nó rất to, trông như cái rương, nhưng lại quá nhẹ, bị một tấm gấm phủ lên. Mảnh gấm này hình như do cô tặng chàng — cái tên tướng quân nghèo khó không tiền đồ này…


Nhưng chàng lại nói:


– Sinh nhật an khang, tiểu thư.


Trên tấm vải gấm là một tấm thiệp, là loại bái thiếp màu đỏ thường thấy nhất trong kinh, còn chẳng được rắc vàng, đến Ngô Đồng viện cũng không dùng. Nhưng có chữ viết của chàng thì đẹp hơn bất cứ thứ vàng nào.


Lúc nào cũng vậy, những người như họ được vận mệnh yêu quý, cái gì cũng vượt trội nên chẳng để ý điều gì. Đồ vật dù tầm thường đến đâu, rơi vào tay họ lại tỏa ra hào quang, khiến những món đồ tinh xảo của Lăng Ba có vẻ kệch cỡm.


Nhưng tên viết trên tấm thiệp lại là tên Lăng Ba.


Ngoài cửa sổ, gió tuyết bay đầy trời, trăng đã lên cao. Người tuần đêm gõ mõ gọi giờ Tý, bây giờ đã không còn là mười bảy tháng giêng nữa, mà là rạng sáng ngày mười tám.


Là ngày sinh nhật cô. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 79: Sinh nhật
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...