Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 78: Lợi ích
Vú Tống đứng ra giảng hòa, điều đình, khuyên các nữ quyến quay về, không muốn Trưởng công chúa mang tiếng xấu khi giúp họ hòa ly. Nói đi nói lại, chẳng qua việc này đối với Trưởng công chúa chỉ có trăm hại chứ không có lợi. Nếu đã vậy, tại sao Trưởng công chúa lại phải giúp họ?
Trong khi đó, Diệp Lăng Ba lại đứng ra, chỉ rõ lợi ích của Trưởng công chúa trong việc này.
Các nữ quyến thành Dương Lâm dù nhiều khuyết điểm nhưng không chỉ thắng ở sự đoàn kết mà còn ở phú quý tiềm tàng. Ai nấy họ đều có cáo mệnh, nếu giành được gia sản và điền trang từ ban thưởng, họ sẽ trở thành một nguồn sức mạnh đáng kể trong giới phu nhân kinh thành.
Trưởng công chúa Điện hạ có đại ân với họ, những người phụ nữ chính trực này sẽ không vong ân bội nghĩa. Sau việc này, địa vị của Trưởng công chúa trong lòng họ sẽ chỉ kém Ngụy phu nhân mà thôi.
Diệp Lăng Ba lại dứt khoát chỉ ra rằng, sức khỏe của Ngụy phu nhân không tốt. Dù bà ấy có thể sống lâu, nhưng cũng hữu tâm vô lực.
Nguồn sức mạnh này, chỉ có thể để Trưởng công chúa sử dụng.
Cho đến nay, việc chủ trì Hoa Tín yến của Trưởng công chúa chỉ như một tượng thần. Dù cao quý, không ai dám mạo phạm, nhưng các phu nhân trong kinh, dù ăn chay niệm Phật, vẫn dưới mí mắt Bồ Tát mà ngầm tranh quyền đoạt lợi, thậm chí ra tay s.á.t h.ạ.i hoặc bán hạ nhân đi.
Trưởng công chúa Triệu Úy Hoa từng tham dự cuộc chiến đoạt đích, tâm tính không thua kém nam nhi, lẽ nào cam lòng chỉ làm một tượng thần vô tri? Huống hồ, trong tình huống Trung cung sai khiến Bình Quận vương phi để Trần gia khiêu khích trước, còn phớt lờ quy tắc của Ngài.
Thanh Lan can gián là lấy tình lay động, lấy lý lẽ khuyên nhủ. Các nữ quyến thành Dương Lâm lên án là hành động can đảm, dựa cả vào nhiệt huyết và phẫn uất trong lòng. Những điều này đều rất cảm động, song Lăng Ba không tin.
Cô chỉ tin lợi ích, cũng chỉ dùng lợi ích đánh động lòng người.
Đại nghĩa, nhân đạo, cô đã nhìn thấu từ lâu, bởi lời nói có thể biện giải từ hai phía. Giống như việc chủ trì công đạo cho nữ quyến thành Dương Lâm là đúng, nhưng lời Vú Tống nói ‘phá mười miếu cũng không hủy một cuộc hôn nhân’ cũng có lý vậy. Miễn là có sức mạnh, ắt có người đến xây dựng cảnh thái bình.
Chỉ có lợi ích là bất biến. Nữ quyến thành Dương Lâm có sức mạnh, mà Trưởng công chúa lại cần nguồn sức mạnh này, chỉ đơn giản vậy thôi.
Lăng Ba chỉ tin tưởng điều này, bởi chỉ có sức mạnh mới mang lại an toàn tuyệt đối cho bản thân cô và người nhà. Đương nhiên, lời nói phải uyển chuyển, giống như cô đã khéo léo nói rằng các nữ quyến phải dựa vào Trưởng công chúa Điện hạ, chứ không phải Trưởng công chúa cần họ.
Các nữ quyến thành Dương Lâm có thể không hiểu hết, nhưng họ cũng mơ hồ cảm giác được bầu không khí đang thay đổi. Lời của Lăng Ba dường như đã có tác dụng nào đó, khiến Ngụy San Hô cũng không còn sốt ruột nữa.
Mà Thanh Lan lại mở lời đúng lúc này.
– Điện hạ thứ tội, xá muội đã mạo phạm. Muội ấy chỉ thẳng tính, lo lắng cho các nữ quyến mà không cân nhắc cho Điện hạ. Việc này liên quan lớn, bên trong còn nhiều điểm đáng ngờ, thực sự không thể tùy tiện quyết định…
Ngụy San Hô quả thật nghe không lọt tai
– Còn có điểm đáng ngờ gì nữa? – Cô ta lập tức thốt lên, – Chẳng lẽ chúng ta là người không đáng tin? Sẽ lật lọng hay sao? Cho dù có, thành Dương Lâm chúng ta sẽ không tha thứ cho loại người như vậy, chi bằng bây giờ mọi người cùng thề đi…
Thanh Lan cũng không để cô ta nói tiếp, mà cười nhạt đáp:
– Trước tiên không nói gì khác, La tướng quân không tự ý nạp thiếp, La phu nhân cũng không phải khổ chủ. Thế thì vì sao việc hòa ly này lại do phu nhân dẫn đầu vậy?
Ngụy San Hô lập tức đáp.
– Diệp tỷ tỷ, ta biết hôm nay tỷ muốn giúp chúng ta, nhưng tỷ cũng không cần khuyên ta. Từ trước đến nay ta ghét nhất việc người khác gọi ta là La phu nhân, tại sao chỉ gả đi thôi mà ta lại mất cả họ của mình vậy? Ta là Ngụy San Hô, và cũng chỉ là Ngụy San Hô. La Dũng không nạp thiếp, trái lại còn nói cho chúng ta biết. Ta không đến để hòa ly, nhưng vì sức khỏe phu nhân không tốt, ta chính là người đứng đầu. Mọi người bị bắt nạt, ta phải gánh vác trách nhiệm này, dẫn họ đi tìm công đạo.
Cô ta liếc nhìn nữ quan và bà vú xung quanh, quỳ xuống trần tình với Trưởng công chúa:
– Điện hạ, thần phụ biết trong kinh có nhiều quy củ, thần phụ đã có học mà không học được. Điện hạ muốn thần phụ chịu đòn, thần phụ sẽ chịu. Nhưng thần phụ muốn hỏi, việc ‘dẫn sói vào nhà’ là do nữ quyến không đúng, nhưng chúng ta qua lại với Trần thiếu phu nhân, là bởi vì thấy nàng ta là phu nhân trong Hoa Tín yến, là tỷ muội. Chúng ta tin tưởng quy củ của Trưởng công chúa Điện hạ, mới yên tâm kết giao với các phu nhân trong Hoa Tín yến, rồi mới thành ra chuyện ‘dẫn sói vào nhà’, gây mâu thuẫn nội bộ. Thần phụ là người đứng đầu phải chịu trách nhiệm. Vậy còn Điện hạ, người chủ trì Hoa Tín yến, phải chăng cũng phải chịu trách nhiệm?
Câu này vừa dứt, Trưởng công chúa Điện hạ đã định nói gì đó.
– Hỗn xược, phu nhân lại dám chất vấn điện hạ ư?
Nhưng Trưởng công chúa ngăn lại, bình thản nói:
– Lời của khanh tuy cực đoan nhưng cũng có lý. Lúc trước quả thật ta đã lập quy củ, không để chuyện dơ bẩn xuất hiện trong Hoa Tín yến. Nếu các khanh quyết tâm đòi công đạo, ta cũng nên cho các khanh một công đạo.
Chỉ một câu nói đã khiến các nữ quyến cảm động đến rơi nước mắt, có mấy người nhạy cảm còn sụt sịt khóc thành tiếng. Đến cả Ngụy San Hô, người đã quỳ thẳng tắp và căng như cánh cung cả ngày, cuối cùng cũng giãn ra, ngã ngồi phịch xuống đất. Nhất thời cô ta không biết nên buồn hay nên vui, bất giác nước mắt đã rơi đầy mặt.
Trưởng công chúa nhấc tay, Tô nữ quan tiến lên. Tần nữ quan là người nắm hình pháp, đương nhiên Tô nữ quan là người chuyên về văn thư. Xưa nay, nha môn không thể thiếu hai vị trí này. Trưởng công chúa đọc khẩu dụ, Tô nữ quan đặt bút viết.
– Hôm nay đã muộn rồi, các khanh về trước đi. Hãy thương nghị cẩn thận: bao nhiêu người muốn hòa ly, hòa ly thế nào, chia tài sản ra sao. Chờ thương nghị xong, sáng mai hãy đến gặp ta.
Các phu nhân lập tức nín thở, tưởng Trưởng công chúa muốn thảo luận lại sau. Trưởng công chúa nhìn vú Tống một cái, bà lập tức tiến lên, cười nói:
– Các phu nhân ngốc quá, Điện hạ lời vàng ý ngọc, đã nói sẽ cho các phu nhân một công đạo thì đương nhiên sẽ làm. Chỉ là các phu nhân có hơn ba mươi người, trong số đó có những người không cần hòa ly giống La phu nhân, có thể vì tiếc thương con cái, hoặc có ẩn tình riêng. Mọi người có thể tự thương nghị riêng, không bắt buộc phải hòa ly. Hơn nữa, việc phân chia tài sản cũng phải nghĩ cẩn thận, các phu nhân yên tâm, Điện hạ không nói đùa. Cùng lắm lão thân sẽ quay về cùng các phu nhân làm tin, cũng là để chào hỏi, bàn giao với Ngụy phu nhân.
Thật ra bà đâu phải đến bàn giao cho Ngụy phu nhân. Chẳng qua là đến giúp họ chia tài sản và điền trang, vừa để tránh cho họ bị thiệt thòi, vừa để tránh Trưởng công chúa bị thiệt. Công văn xử lý xong, hình danh cũng đủ uy nghiêm, bà là người của lợi ích, đương nhiên không chịu để thất thoát một chút nào.
Nhưng các nữ quyến không hiểu, nhất thời cảm động rơi nước mắt, nắm tay vú Tống nói:
– Đa tạ vú, có vú đi cùng, chúng ta cũng yên tâm rồi.
Vú Tống chỉ khẽ cười, rồi nháy mắt với Trưởng công chúa. Các nữ quyến đã học quy củ ở kinh thành lâu như vậy, đương nhiên cũng đã có chút thu hoạch, lập tức hiểu ra. Họ đứng dậy, chỉnh trang lại xiêm y, cùng nhau quỳ gối tạ ơn dưới sự dẫn dắt của Ngụy San Hô:
– Đa tạ Điện hạ đã chủ trì công đạo, chúng thần phụ xin kết cỏ ngậm vành báo ơn.
Ba mươi vị cáo mệnh phu nhân chỉnh tề cúi đầu nghe lệnh. Dù là người lạnh nhạt đến mấy, cũng cảm nhận được quyền lực to lớn này mà cảm xúc dâng trào. Tuy nhiên, vì chuyện này có vẻ quá trắng trợn, Tô nữ quan lập tức cười nói:
– Đâu cần các phu nhân báo đáp. Lần này Điện hạ vì chủ trì công đạo cho các phu nhân, không biết phải đắc tội bao nhiêu người.
Các nữ quyến nhất thời càng thêm cảm kích, nước mắt như mưa rơi, dập đầu nói:
– Đại ân đại đức của Điện hạ, chúng thần phụ suốt đời không quên, kiếp sau xin làm trâu ngựa báo đáp.
Bấy giờ, Trưởng công chúa Điện hạ mới mỉm cười:
– Được rồi, đã quỳ cả ngày, hẳn các khanh đã mệt. Tĩnh Dung, sắp xếp xe ngựa đưa họ về, cũng tiễn hai vị tiểu thư Diệp gia về đi.
Thanh Lan và Lăng Ba tạ ơn. Tần nữ quan vẫn lạnh nhạt, còn Tô Tĩnh Dung lại không nhịn được, vội đỡ hai người đứng dậy.
Các nữ quyến thành Dương Lâm chân thành, tuy biết ơn tỷ muội Diệp gia—đến Ngụy San Hô sĩ diện cũng chịu hạ mình gọi một tiếng Diệp tỷ tỷ—nhưng họ vẫn chưa hiểu hai tỷ muội Diệp gia đóng vai trò lớn thế nào trong kết quả viên mãn này.
Họ chỉ nghe hiểu lời can gián nghĩa tình, lý lẽ rõ ràng của Thanh Lan, vì chính những lời ấy đã lấy tình lay động, lấy lý lẽ khuyên can. Nhưng những lời sau đó của Lăng Ba mới là kỹ năng mạnh nhất của một thần tử: lấy lợi dụ dỗ. Còn hai lời cuối cùng của Thanh Lan đã kích Ngụy San Hô nói ra những lời chính nghĩa, đó lại là một kỹ năng khác của thần tử: lấy nghĩa phân tích.
Lăng Ba đã phân tích cho Trưởng công chúa lợi ích của việc giúp đỡ các nữ quyến thành Dương Lâm chủ trì công đạo. Dù lời khuyên của cô sắc bén và tinh chuẩn, nhưng cũng không khỏi quá thực dụng. Người đời ai cũng làm việc vì lợi, nhưng không thể nói thẳng ra như vậy. Lợi ích cần được bọc trong một cái vỏ, giống như một vở diễn hay cũng cần một ý nghĩa rõ ràng, một lớp vỏ hoa mỹ để che đậy.
Thanh Lan chính là lớp vỏ hoa mỹ kia. Nàng đã khéo léo lái lời nói trở lại, để Ngụy San Hô tự mình nói ra những lời chính nghĩa, xin Trưởng công chúa chủ trì công đạo. Nhờ đó, việc Trưởng công chúa nhúng tay vào chuyện này không phải vì sức mạnh hay quyền lực, mà là để thực hiện chức trách chủ trì Hoa Tín yến, hoàn toàn danh chính ngôn thuận.
Cặp tỷ muội Diệp gia này quả đúng là một cặp trời sinh. Một người tìm kiếm lợi ích sắc bén như dao, làm việc như đồ tể mổ trâu, len lỏi vào từng khe hở, đem lợi ích phân chia rõ ràng như từng miếng thịt thơm ngon, dâng lên trước mặt Trưởng công chúa.
Còn người làm tỷ tỷ như Thanh Lan, vốn đọc sách thánh hiền, lại tự tạo ra được một lý do chính nghĩa nhất, khoác lên một tầng gấm vóc cho những miếng ‘thịt lợi ích’ này, để Trưởng công chúa có thể đường đường chính chính tiếp nhận. Ngay cả khi triều đình phái các Ngự sử đến kiểm tra, cũng không thể tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.
Các nữ quyến thành Dương Lâm có thể không hiểu hết, nhưng người dưới trướng Trưởng công chúa, ai mà chẳng tinh tường? Tần nữ quan và Tô nữ quan đều không phải người vô dụng. Vú Tống vừa rời đi, Tô nữ quan vừa đỡ Trưởng công chúa đứng dậy, vừa cằn nhằn:
– Đây đã là lần thứ hai rồi, Điện hạ lại tiễn người đi tay không.
– Không tiễn đi chẳng lẽ phong cáo mệnh cho cô ta hay sao? Ai bảo bản thân không chịu làm phu nhân, hai mươi tư tuổi còn làm bà cô già, thì biết thưởng kiểu gì? – Tần nữ quan lạnh nhạt đáp, – Nhưng vị muội muội kia của cô ta đúng là đáo để.
– Đáo để cái gì, phải gọi là đầu đầy ý xấu thì có! – Tô nữ quan lại không đồng tình, lầu bầu, – Điện hạ cũng quá hà khắc với Diệp Thanh Lan. Ta chỉ từng nghe nuôi ngoại thất, chưa từng nghe đến mưu sĩ cũng được nuôi như ngoại thất.
Trưởng công chúa đã bận rộn cả ngày, dù cơ thể khỏe mạnh cũng đã thấy mệt mỏi. Thật ra Tô Tĩnh Dung đáng tuổi con gái Ngài, nghe xong lời này, Ngài chỉ cười gõ lên đầu cô nữ quan một cái:
– Lời này của Tĩnh Dung thật gian xảo.
Tô Tĩnh Dung cũng chẳng thèm để ý, thấy có cung nữ ngập ngừng đứng trước cửa bèn hỏi:
– Có chuyện gì?
– Hồi bẩm cô cô, – Cung nữ hành lễ rồi nói, – Thôi Hầu gia dẫn theo mấy tướng lĩnh Trấn Bắc quân, đến gửi thiếp mời để đưa các nữ quyến về.
– Xem kìa, hẳn là đến quấy rối rồi. – Tần nữ quan cau mày, – Đám đàn ông này, coi nữ quyến như tài sản riêng. Hi vọng các nữ quyến thành Dương Lâm này thực sự cứng cỏi như họ nói. Đừng có vừa trở về đã đổi ý không muốn hòa ly nữa, như vậy thì đúng là uổng công.
Bà ta vừa nói xong, mấy người xung quanh đều bật cười. Trưởng công chúa và các bà vú cũng cười, ngay cả Tô Tĩnh Dung cũng cười.
Tần nữ quan vốn không muốn lấy chồng, ở lại trong cung. Tuy rằng hiểu rõ thế sự, bà lại không hiểu chuyện tình ái. Tô Tĩnh Dung cũng từng có hôn ước, còn Trưởng công chúa và các bà vú đều là những người từng trải, nên ai nấy đều hiểu rõ.
– Tần nữ quan hồ đồ rồi, họ không đến gây sự đâu, – Một bà vú cười nói, – Có Điện hạ ở đây, kẻ phụ bạc nào dám lộ mặt? Những người tới đón đều là những người có trách nhiệm.
– Chưa chắc là có trách nhiệm đâu. – Tần nữ quan nói, – Thôi Cảnh Dục bị Diệp Thanh Lan từ hôn, bây giờ được phong Hầu sao lại không kiêu ngạo? Nếu có lòng đã sớm đến cầu hôn lần nữa rồi. Không khí ở quân Trấn Bắc không tốt. Nếu Điện hạ đã vừa ý Diệp Thanh Lan thì nên sớm đón cô ta vào, chính thức sắc phong làm nữ quan đi.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 78: Lợi ích
10.0/10 từ 18 lượt.
