Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 77: Ban thưởng


Lăng Ba và Thanh Lan đợi ở phủ công chúa đến tận tối.


Cuối cùng, loan giá của Công chúa cũng về tới phủ, hiển nhiên là đã bàn bạc với trong cung xong. Tô nữ quan ra đón Trưởng công chúa, Thanh Lan cũng dẫn Lăng Ba theo sau. Trưởng công chúa thấy họ, bèn kinh ngạc hỏi:


– Thanh Lan vẫn còn ở đây à?


– Như vậy cho thấy Diệp Đại tiểu thư thực sự muốn giúp điện hạ xử lý nhóm nữ quyến kia. – Tần nữ quan nói.


Lời Tần nữ quan vốn có ý châm chọc Thanh Lan, không ngờ Trưởng công chúa lại đáp:


– Cũng được, Tĩnh Dung, tuyên triệu họ vào đi.


Dù Lăng Ba vẫn còn để bụng chuyện đám nữ quyến quân Trấn Bắc đã vô lễ, nhưng khi chứng kiến tình cảnh thê thảm hiện tại của họ, cô lại không đành lòng. Trời tuyết lớn, họ vẫn quỳ thẳng bên ngoài, chẳng khác gì đang ở trong động băng, ai nấy đều sắp đông cứng thành đá, thậm chí có vài người đã ngất đi. Hạ nhân trong phủ công chúa cũng rất nghe lời, lập tức dìu từng người vào phòng khách, để họ quỳ rạp, xiêu vẹo trên thảm.


Nhóm nữ quyến, chừng ba mươi người, vẫn đoàn kết quỳ cạnh nhau. Dù lạnh cóng cả người, họ vẫn tựa sát vào nhau, chăm sóc cho những đồng bạn đã ngất đi. Người xoa tay, người đút trà nóng, cảnh tượng vừa thân thiết lại vừa bi thương.


Ngụy San Hô sức khỏe tốt, đến giờ vẫn còn sức gắng gượng, hành lễ:


– Thần phụ Ngụy San Hô, cùng ba mươi mốt nữ quyến từ thành Dương Lâm, khấu kiến Trưởng công chúa điện hạ, kính chúc điện hạ vạn phúc kim an. Xin điện hạ phân xử cho chúng thần phụ.


Trưởng công chúa đương nhiên không hề để ý, vẫn thong thả ngồi uống trà. Tần nữ quan liền bước tới khiển trách:


– Đã là cáo trạng thì phải có đơn kiện chứ.


– Chúng thần có.


Ngụy San Hô lập tức lấy một tập đơn kiện từ trong ngực áo ra, giơ cao qua đầu. Ánh mắt Tần nữ quan chuyển động, một cung nữ lập tức tiến lên đón lấy tập đơn, giao cho bà. Bà ta liền mở ra để Trưởng công chúa đọc.


Đứng bên cạnh, Tần nữ quan chỉ cười gằn. Thanh Lan đoán bà ta hẳn từng học về hình danh, tâm tính rất giống người xuất thân từ pháp gia. Quả nhiên, bà ta bắt bẻ:


– Đây là lý lẽ gì? Tướng lĩnh trong quân đều là quan chức triều đình, việc nạp thiếp của họ hoàn toàn hợp pháp. Vậy nên, các phu nhân cáo trạng họ lén nạp thiếp là không đúng. Nếu tội tự ý nạp thiếp không thành lập, đương nhiên tội lén tặng thiếp thất của Trần Diệu Khanh và Thiếu phu nhân cũng không thể thành lập. Nếu là tặng thiếp, thì tội m.ạ.i d.â.m cũng không thể thành lập. Tam thê tứ thiếp vốn là chuyện bình thường của quan chức. Há lẽ chỉ vì chính thất ghen tị mà lại xử phạt quan chức triều đình ư?


Người hiểu quyền mưu đều biết, đây chính là thủ đoạn lập uy. Trên công đường còn có lệ “gậy sát uy”, tức là vừa vào cửa, người cáo trạng đã phải chịu ba mươi gậy. Hơn nữa, việc cho phép họ từ chỗ quỳ gối ngoài sân được bước vào để hỏi đã cho thấy ý định thụ lý vụ kiện. Nếu không, tại sao trước đó khi họ cản kiệu của Trưởng công chúa để cáo trạng, dù cũng giơ cao đơn kiện, Trưởng công chúa lại không sai người nhận lấy?


Nhưng hiển nhiên, Ngụy San Hô lại không hiểu.


Cô ta lầm tưởng Tần nữ quan đang thay Trưởng công chúa bác bỏ yêu cầu của họ, và cũng không chịu suy nghĩ rằng nếu thực sự muốn bác bỏ, việc gọi họ vào ngay từ đầu đã là vô ích. Cộng thêm việc phải quỳ cả ngày, trong lòng cô ta tràn đầy phẫn nộ, bèn cả giận quát lên:


– Lẽ nào những quy tắc Trưởng công chúa đã đặt ra trong Hoa Tín yến là vô giá trị? Chẳng lẽ lời răn ‘không thể bỏ người vợ tào khang’ và ‘Hoa Tín yến không dung chuyện dơ bẩn’ chỉ là lời lừa gạt?


Tần nữ quan chỉ thản nhiên hạ lệnh:


– Vả miệng!


Lập tức, một bà vú tiến lên, kéo Ngụy San Hô ra ngoài để vả miệng. Các nữ quyến khác đời nào chịu được, liền muốn xông lên bảo vệ cô ta. Ngụy San Hô cũng có chút đầu óc, bèn quát lớn:


– Không được hoàn thủ!


Có uy tín của cô ta ở đó, các nữ quyến chỉ đành nuốt nước mắt nhìn cô ta bị kéo ra ngoài. Mắt thấy bà vú kia đã cầm tấm ván vả miệng bước ra, từ phía sau rèm chợt vang lên tiếng thở dài.


– La phu nhân mạo phạm Điện hạ, quả thật nên phạt. Nhưng nếu chỉ vì ngôn ngữ mạo phạm mà phải chịu vả miệng, vậy phu thê Trần Diệu Khanh đã bỏ mặc quy tắc Điện hạ lập ra, xúi dục tướng lĩnh quân Trấn Bắc bỏ vợ tào khang, dao động quân tâm, làm vấy bẩn không khí Hoa Tín yến, không biết Tần thượng cung định xử phạt thế nào?



Người cất tiếng chính là Diệp Thanh Lan. Nàng vừa nói, vừa nhẹ nhàng bước ra khỏi rèm. Dung nhan nàng vẫn nhẹ nhàng, quần áo thanh nhã, tỏa sáng tựa trăng.


Tình cảnh hiện tại, khi Thanh Lan cất lời giúp đỡ, vừa khéo đối lập hoàn toàn với cảnh các nữ quyến từng vây công, giễu cợt nàng trong yến tiệc của Ngụy phu nhân. Ngay cả nữ quyến ngốc nghếch nhất cũng nhận ra Thanh Lan đang ra tay giúp đỡ Ngụy San Hô, đồng thời cũng là cứu vớt tất cả nữ quyến thành Dương Lâm.


Địa vị thay đổi, lấy đức báo oán, cũng chỉ đến thế.


Trong lòng các nữ quyến ai nấy đều ngũ vị tạp trần. Mấy người mặt mỏng đã đỏ bừng mặt, nước mắt lưng tròng, nào dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào nàng. Ngay cả Ngụy San Hô với tính tình cương trực cũng phải đỏ hoe mắt, hổ thẹn nhìn nàng.


Diệp Thanh Lan lại chẳng hề ngạc nhiên trước tình cảnh này.


Bệ hạ có thể bạc bẽo, nhưng Trưởng công chúa điện hạ thì không. Sở dĩ Tô nữ quan bất bình thay Thanh Lan là bởi hai lần can gián của nàng đều không được ban thưởng. Nhưng Trưởng công chúa giữ Thanh Lan lại bàng thính mình xử lý nữ quyến thành Dương Lâm, lại sử dụng Tần nữ quan tâm tính tàn nhẫn, mục đích là để Thanh Lan lên tiếng bênh vực họ.


Ngài muốn nữ quyến thành Dương Lâm nhớ ơn Thanh Lan.


Có ban thưởng nào hơn được điều này nữa?


Đó mới chính là cao thủ quyền mưu thực thụ. Mọi việc Ngài làm đều là dương mưu, công khai trực tiếp đến mức, dù người trong cuộc biết rõ vai trò mình đang đóng, vẫn không thể chống lại, chỉ đành tuân theo sự sắp đặt của Ngài.


Cũng như lúc này, Tần nữ quan chỉ lạnh lùng đáp:


– Trần Diệu Khanh đương nhiên tự có xử lý.


– Phu thê Trần Diệu Khanh khinh thường quy củ, La phu nhân lại lỡ lời mạo phạm Điện hạ. Nếu Trần Diệu Khanh đang chờ bị xử trí, vậy hình phạt của La phu nhân cũng nên được hoãn lại. Đợi Tần thượng cung trừng phạt Trần Diệu Khanh xong, hẵng xử phạt La phu nhân cũng chưa muộn, – Thanh Lan từ tốn nói.


Các nữ quyến đều kinh ngạc, chỉ riêng Ngụy San Hô là không. Tần nữ quan vừa ra hiệu, các bà vú lập tức dừng tay. Ngụy San Hô không hề sợ hãi, ngược lại, hai mắt cô ta còn nóng lên.


Cô ta biết Diệp Thanh Lan là tấm gương sáng của các tiểu thư thế gia chốn kinh thành, cũng như việc nàng có thể tranh luận thắng cả nữ quan. Diệp Thanh Lan khéo léo hơn bất kỳ ai trong cách ăn nói, thậm chí chính Ngụy San Hô sau khi chứng kiến nàng phản bác Tần nữ quan mà không xúc phạm quy củ, cũng thấu hiểu những lời mình vừa thốt ra đáng bị trách phạt đến nhường nào. Dù có oán giận đến đâu, cô ta cũng không thể nhắm vào Trưởng công chúa. Phải như Diệp Thanh Lan, từng câu từng chữ chỉ hướng về Tần nữ quan.


Nếu không, bản thân Ngụy San Hô đã không từng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Thanh Lan như vị tỷ tỷ tài giỏi nhất.


Hẳn Thôi Cảnh Dục cũng rối rắm như vậy.


Sau khi Diệp Thanh Lan từ hôn, Thôi Cảnh Dục lập tức lên chiến trường. Khi Ngụy San Hô đi tiễn La Dũng, cô ta đã gặp y. Chỉ chưa đầy nửa tháng, Thôi Cảnh Dục đã gầy sọp đi trông thấy. Ánh mắt vốn kiêu căng của vị tướng quân trẻ tuổi này giờ đã tối sầm. Ngụy San Hô đưa đến những bộ quần áo mùa đông do các nữ quyến chuẩn bị, lúc gặp mặt muốn nói đôi câu, thế nhưng lại chẳng thốt nên lời.


Trên yến tiệc của Ngụy phu nhân, phải chăng cô ta thực sự thấy Diệp Thanh Lan tệ hại đến vậy? Không, cô ta chỉ cảm thấy phẫn nộ. Cô ta biết Diệp Thanh Lan vẫn là Diệp Thanh Lan tốt đẹp như xưa, nhưng một Diệp Thanh Lan như vậy đã không còn thuộc về họ nữa.


Hay nói đúng hơn, Diệp Thanh Lan không cần đến họ nữa.


Lòng Ngụy San Hô như bị lửa đốt, vừa hổ thẹn vừa sốt ruột. Ngọn lửa ấy thiêu đốt lồng ngực cô ta, khiến hai mắt cũng nóng bừng.


– Diệp tiểu thư không cần nói đỡ cho ta, – Cô ta cứng cỏi nói, – Ta không hiểu lễ nghi chốn kinh thành, mạo phạm Điện hạ, mạo phạm Tần thượng cung, chịu phạt thế nào ta cũng cam lòng. Nhưng cầu xin Điện hạ chủ trì công đạo cho các nữ quyến thành Dương Lâm, thần Ngụy San Hô c.h.ế.t không hối tiếc!


Nói xong, cô ta vùng khỏi tay bà vú, quỳ sụp xuống đất dập đầu thật mạnh. Vầng trán vì thế rách toạc, máu tươi ứa ra. Quả nhiên, các nữ quyến trong quân đều cương liệt đến nhường này.


Thanh Lan bình tĩnh nhìn về phía Trưởng công chúa, thấy vẻ mặt Ngài vẫn bình thản. Chỉ có Tô nữ quan là biểu cảm dao động, ánh mắt tràn ngập sự không đành lòng.


Đã từ rất lâu trước đây, khi mẫu thân còn sống, Diệp đại nhân cũng là một vị phụ thân từ ái đáng kính. Được dự cung yến trở về, ông lại đắc ý dạt dào dạy dỗ hai cô con gái nhiều đạo lý.


Đến khi nói về tâm thuật đế vương, ông dạy rằng đế vương không có hỉ nộ, vậy quan chức làm thế nào đoán được quân tâm? Chỉ cần nhìn người bên cạnh quân vương là đủ. Một quân vương tốt sẽ luôn có những người tài giỏi bên cạnh. Đừng cho rằng quân vương bị người khác che mắt, bởi những người làm cận thần đều đã được quân vương cho phép. Dù là trung thần hay nịnh thần, họ đều là một khía cạnh của vương. Chỉ khi ghép lại cùng nhau, mới có thể nhìn rõ toàn bộ dáng vẻ của quân vương.


Cũng như Trưởng công chúa có nhiều diện mạo. Tần nữ quan nhanh nhảu, thần thái nghiêm khắc chính là Ngài, nhưng Tô nữ quan chính trực, đa cảm cũng là Ngài.


Tình cảnh của Ngụy San Hô nào khác gì Ngụy Hầu gia? Rõ ràng cô ta có võ nghệ, có thể dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của bà vú, nhưng lại tình nguyện chịu phạt, quỳ gối, chịu vả miệng chỉ vì muốn cầu xin một câu công bằng. Đây là lòng trung thành khắc cốt ghi tâm của Ngụy gia, càng khiến nhà họ Trần trở nên có vẻ bụng dạ khó lường.



Dù quân vương trái tim bằng sắt, cũng phải động lòng.


Thế nhưng Tần nữ quan hiển nhiên đã quen làm lưỡi đao sắc bén.


– Phu nhân muốn Điện hạ chủ trì công đạo, nhưng Trần gia đã bao giờ mạo phạm các phu nhân chưa? Điện hạ nói vợ tào khang không thể hạ đường, nhưng Trần gia chưa từng nhắm đến vị trí chính thất của phu nhân, chẳng qua chỉ là tặng một tiểu thiếp mà thôi. Chuyện này trong kinh thành có gì lạ đâu?


Bà lạnh lùng nói.


– Đại Chu có luật, quan chức nạp thiếp không phạm pháp. Thế gia phú quý chốn kinh thành, ai mà chẳng tam thê tứ thiếp? Các phu nhân muốn trở thành cáo mệnh phu nhân thì không thể tránh khỏi điều đó. Nghênh Xuân yến các phu nhân cũng có mặt, chẳng lẽ các phu nhân muốn Điện hạ phải viết luật riêng cho mình, để tướng lĩnh quân Trấn Bắc không được nạp thiếp sao?


Từng câu, từng chữ của Tần nữ quan đều sắc bén, khắt khe lại hợp tình hợp lý, khiến các nữ quyến lạnh cả người, á khẩu không nói nên lời. Đến Ngụy San Hô cũng nhất thời không thể phản bác.


Có thể thấy, người trong cuộc thường khó lòng nhìn rõ. Thanh Lan khẽ thở dài, nhẹ nhàng lên tiếng giúp họ.


– Tần thượng cung nói pháp lý đương nhiên không sai, nhưng pháp lý cũng bao gồm tình người.


Nàng bình tĩnh thay mặt các nữ quyến, kể ra những ấm ức bấy lâu của họ.


– Lén lút nạp thiếp không qua chủ mẫu chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt chính thất, sĩ khả sát, bất khả nhục. Thế gia phú quý tam thê tứ thiếp đương nhiên là bình thường, nhưng các nữ quyến này đã liều mạng theo trượng phu đến biên quan, đồng cam cộng khổ suốt bốn năm trời. Thứ họ muốn đương nhiên không phải phú quý, vậy thì đương nhiên cũng không thể dùng phú quý để báo đáp họ.


Chỉ một câu này đã khiến tất cả mọi người cùng tỉnh ngộ.


Tranh luận cũng như đánh trận. Thanh Lan giúp họ ‘cắt’ ra một điểm yếu chí mạng, và Ngụy San Hô lập tức nắm lấy cơ hội, xông lên giãi bày:


– Thưa Điện hạ, giống như Diệp tỷ tỷ đã nói, lúc trước chúng thần gả cho họ, vốn không mong được bái tướng phong Hầu. Chúng thần chỉ mong được đồng cam cộng khổ, cùng nhau gánh vác. Quân Trấn Bắc đánh trận trên tiền tuyến, chúng thần lo liệu chuyện hậu phương: từ áo bông ngày đông đến thuốc chống chuột bọ ngày hè. Toàn bộ thành Dương Lâm chính là căn cơ của quân Trấn Bắc. Lúc chúng thần dẫn theo toàn dân làm binh, không ngủ không nghỉ suốt ba ngày để chuẩn bị áo bông, sao họ không nói muốn nạp thiếp? Lúc bọn họ bị vây ở Lưu Sa than, chúng thần phải trèo qua núi tuyết để đưa lương thực, sao họ không nói muốn nạp thiếp? Ai nấy đều thề thốt toàn tâm toàn ý, cả đời không phụ. Nếu bọn họ muốn nạp thiếp thì phải nói ngay từ lúc chúng thần gả đến chứ! Nếu phải nạp thiếp, phải làm phu nhân độ lượng, như thế thà từ đầu chúng thần gả cho vương tôn ở kinh thành, đỡ phải chịu bốn năm khổ cực: tắm trong tuyết, lăn trong lửa, bị lột mấy lớp da! Đó không phải phụ lòng thì là gì?!


Cô ta càng nói càng kích động, lập tức đứng phắt dậy, kéo hai phu nhân trong số các nữ quyến ra, rồi nói với Trưởng công chúa:


– Ngô tỷ tỷ, Lý tỷ tỷ, hai tỷ hãy chìa tay ra cho Trưởng công chúa Điện hạ xem…


Hai phu nhân bị kéo lên trước mặt Trưởng công chúa lập tức đưa tay ra, đôi bàn tay họ gần như đã biến dạng. Ngụy San Hô vừa khóc vừa kể lể:


– Đây là do năm đó phải trèo núi tuyết để đưa lương thực. Tay của các tỷ tỷ đều bị đông lạnh cóng buốt, bây giờ chỉ cần trở trời mưa gió là sẽ đau thấu xương. Lúc trước người Bắc Nhung đánh tới, chúng thần di tản lên núi, đứa con của Ngô tỷ tỷ cũng vì thế mà bị sảy mất. Còn có chân của Lý tỷ tỷ bị tật, một bên mắt của Tống muội muội bị hỏng…


Thanh Lan dùng đạo quân thần để can gián cũng không sai. Cử chỉ này của Ngụy San Hô không khác gì việc các công thần trên Lăng Yên các phô bày vết sẹo, kể lể công lao hiển hách.


Tần thượng cung dù lạnh lùng đến mấy thì cũng vẫn là một tiểu thư thế gia sống trong nhung lụa, chưa từng chứng kiến những vết sẹo nghiêm trọng đến vậy trên cơ thể các nữ quyến cùng lứa. Bởi thế, dù vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng biểu cảm của bà không khỏi lay động.


Các cung nữ trẻ tuổi cũng bị ảnh hưởng, nhìn các phu nhân với ánh mắt thương cảm. Tô nữ quan lại càng tức giận, không nhịn được mà nhìn về phía Trưởng công chúa.


Chỉ có Vú Tống đang châm trà cho Trưởng công chúa là không bị ảnh hưởng. Dù sao cũng là tinh anh đến từ hoàng cung, đã quen nếm trải phong ba, đúng là gừng càng già càng cay. Bà không những không động lòng, mà còn bình thản cười khuyên:


– Lời của La phu nhân quá đỗi cực đoan. Thánh thượng biết các phu nhân đã chịu khổ ở biên cương nên mới sắc phong cáo mệnh phu nhân. Người ta vẫn thường nói: ‘phụ nữ vợ quý nhờ chồng’, ‘lấy gà theo gà lấy chó theo chó’. Tuy là tục ngữ dân gian, nhưng cũng có lý. Lúc trước các phu nhân tự chọn trượng phu, lần đánh cược này chẳng phải đã thắng rồi sao? Nói một lời khó nghe, nếu như lúc trước các phu nhân ở kinh thành, chưa chắc đã gả được mối tốt như vậy đâu.


Vú Tống vừa nói xong, các nữ quyến đều ồ lên, Ngụy San Hô càng thêm tức giận, vừa định đáp lại, vú Tống đã cười nói:


– Các phu nhân khoan hãy tức giận, nên suy nghĩ cho Điện hạ mới phải. Bây giờ các phu nhân tức giận muốn kiện cáo trượng phu, muốn Điện hạ xử lý Trần gia. Nhưng cáo xong, phạt xong thì sẽ ra sao? Phu thê giận dỗi rồi lại làm hòa, Điện hạ phạt xong, mọi người lại vẫn sống cùng nhau, vậy thì Trần gia vẫn sẽ có lời.


– Chúng ta không phải loại người kém cỏi như vậy!” Ngụy San Hô lập tức biện minh


Vú Tống chỉ mỉm cười.


– Đó là lời nói trẻ con La phu nhân ạ.



Vú Tống vẫn thong thả nói.


– Các phu nhân cũng đừng chê lão thân dông dài. Thật ra các phu nhân tức giận cũng không sai, lão thân hiểu, trong kịch chẳng phải vẫn có Tần Hương Liên đó sao? Nhưng thật sự có thể chém Trần Thế Mỹ ư? Cứ tức giận đòi hòa ly chẳng phải chỉ khiến người ngoài được lợi hay sao? Tần thượng cung nói không sai, làm phu nhân đâu thể tránh được chuyện này. Các phu nhân phải nghĩ thoáng ra, thiếp thất hay thông phòng chẳng qua cũng chỉ là món đồ chơi, các phu nhân mới là cáo mệnh phu nhân chính thức. Đã vậy thì nên có khí độ của phu nhân. Thẩm Thiếu phu nhân hẳn mọi người cũng đã gặp, đó mới đích thực là trí tuệ…


Ngụy San Hô bị khuyên đến tức giận sôi máu, tay càng siết chặt. Nhưng cô ta vẫn giữ vững trách nhiệm, dù lửa tức giận cháy rừng rực trong mắt, vẫn chỉ nhìn về phía các nữ quyến.


Mà Ngô Tĩnh Nhàn, người vẫn luôn im lặng, lập tức ngẩng lên, đối đầu trực tiếp ánh mắt của cô ta.


Thị là người lớn tuổi nhất trong số các nữ quyến, gương mặt đã đầy nét phong sương, có vẻ đã hơn ba mươi tuổi, tướng mạo cũng thật bình thường.


Thật ra khi Vú Tống nghe đến đoạn sảy mất con, bà đã biết thị là người chịu khổ nhiều nhất. Phận phụ nữ bôn ba khổ sở, điều đáng sợ nhất không phải ngoại thương mà là biến chứng phụ khoa, khó lòng sinh được dòng dõi. Khó nhất là trị bệnh tận gốc để không tái phát, bởi sau khi mắc bệnh, dung nhan chóng già, lại bị bệnh tật hành hạ. Nghe nói Ngụy phu nhân sau khi sinh Ngụy Nhạc Thủy đã tổn thương căn bản, nên mới bốn mươi tuổi mà đã không thể thoải mái hưởng thụ phú quý, đành phải chịu cảnh liệt giường.


Nhưng một người phụ nữ yếu ớt như vậy lại có thể cười thê lương với Ngụy San Hô mà thốt ra những lời này.


– Vú nói chúng ta đánh cược thắng, nhưng như Diệp tiểu thư từng nói, chúng ta chưa từng mong phú quý, vậy thì có ích gì? Thật ra chúng ta đã thua rồi, xin nguyện chịu thua.


Lời nói của thị bình tĩnh nhưng lại khiến mọi người kinh động.


– Vú Tống nói đúng. Pháp lý đã như vậy, nếu làm phu nhân mà phải chịu cảnh tam thê tứ thiếp, vậy chúng ta không làm phu nhân nữa!


Thị vừa nói xong, các nữ quyến cũng dồn dập lộ ra vẻ quyết tâm. Không hổ là những người đã được lửa chiến trường tôi luyện, yêu hận dứt khoát.


– Được, vậy chúng ta không làm phu nhân nữa!


– Cái chức phu nhân rác rưởi này, ta đã chán lắm rồi!


– Ở đâu mà hai mẹ con ta không sống được, cần gì phải ở kinh thành nuốt giận!


– Vậy thì không làm phu nhân! Cái ghế phu nhân chó má này, nào là yến tiệc này nọ, đàn ông thì vẫn ở ngoài vụng trộm! Chi bằng về làm dân thường sống cho thoải mái!


Vú Tống vốn ám chỉ rằng các nữ quyến xuất thân thấp kém, phú quý hôm nay vốn là điều bất ngờ đối với họ. Có thể họ không hiểu, hoặc cũng có thể đã hiểu nhưng không quan tâm. Đa số họ quả thật xuất thân không cao, ngay cả những người vốn là thư hương môn đệ trải qua chiến trường mấy năm cũng trở nên phóng khoáng, nói lời có phần thô bỉ. Nhất thời, các nữ quan và bà vú đều cau mày.


– Các phu nhân cẩn thận lời nói.


Vú Tống lập tức lạnh giọng nhắc nhở.


– Người ta có câu: ‘phá mười tòa miếu chứ không hủy một mối hôn nhân’. Nhân duyên các phu nhân vốn tốt đẹp, phu thê còn trẻ tuổi, sao lại nhắc đến chuyện hòa ly? Là lão thân không phải, nhưng các phu nhân nếu không cân nhắc vì bản thân, cũng nên cân nhắc vì con cái chứ…


– Cân nhắc vì con cái?


Ngụy San Hô vừa thấy các nữ quyến đồng lòng, tạo thành sức mạnh lớn lao, cũng lập tức lấy lại được tinh thần.


– Các phu nhân trong kinh không hòa ly, con cái của họ có sống tốt không? Chẳng phải cũng cả ngày bị tiểu thiếp ‘thổi gió bên gối’, hở chút là bị đánh đập? Các phu nhân đấu với thiếp thất còn phải trông chờ vào trượng phu để phân định thắng thua, trong khi chúng ta không phải không có bản lĩnh, vậy tại sao phải sống phụ thuộc?


– Phải đấy!


Lý Bình Cô dù bị què chân nhưng cũng là người cứng rắn, lập tức la lên:


– Có câu nói: ‘Thà có mẹ ăn mày, còn hơn cha làm quan’. Bốn năm ở thành Dương Lâm, chúng ta đã sống qua rồi. Khi đó, có khi cả năm trượng phu không gặp ba mẹ con chúng ta một lần. Chúng ta là một đám người lớn khỏe mạnh, lẽ nào lại không nuôi được con cái? Cùng lắm thì chúng ta về thành Dương Lâm mà sống. Mấy cái trò thê thiếp đấu đá nhau ở kinh thành, chúng ta không muốn xem, không muốn chịu đựng cơn giận này!


Các phu nhân đến kinh thành, tuy chưa học được quy củ nhưng đã xem không ít kịch. Nào là chuyện sủng thiếp diệt thê, bỏ mặc thê tử sinh con trong miếu hoang. Nào là chuyện mẫu thân mất sớm, phụ thân nghe lời tiểu thiếp, muốn đánh c.h.ế.t con trai, gả thấp con gái. Các phu nhân trong kinh xem xong chỉ đau lòng rơi nước mắt, còn các nữ quyến thành Dương Lâm thì chỉ siết chặt nắm đấm, căm phẫn sục sôi. Bây giờ nhớ lại, ai nấy đều thấy giận dữ.


– Phải đấy, chúng ta quay lại thành Dương Lâm đi!



– Chỉ cần tỷ muội chúng ta đồng lòng, làm sao không nuôi sống được con cái?


– Dù ta ốm chết, cũng để các tỷ muội nuôi, còn hơn để nó bị kẻ bội bạc và con kỹ nữ kia hành hạ!


– Nếu con của ta ham phú quý, vậy coi như ta không đứa con này!


Các phu nhân nổi cơn thịnh nộ. Kẻ khác chịu được, nhưng có người thì không.


Các nữ quyến thành Dương Lâm bị khinh thường, cô có thể mặc kệ. Dù chứng kiến thảm cảnh họ bị quỳ dưới tuyết, cô đã nguôi giận chuyện họ châm chọc Thanh Lan, nhưng cũng chỉ coi đó là ân đền oán trả mà thôi.


Nhưng hễ nhắc đến chuyện sủng thiếp diệt thê, đến cảnh thê thảm của chính thất và con cái, vậy thì cô không thể ngồi yên.


Lăng Ba hiểu rõ phải thần phục quý nhân, nên cũng bắt chước Thanh Lan không nói gì. Cô đi ra khỏi mành rồi quỳ xuống thảm, cất lời:


– Thần nữ Diệp Lăng Ba, có lời muốn nói, xin điện hạ ân chuẩn.


Không chỉ các nữ quyến thành Dương Lâm mà ngay cả Trưởng công chúa Điện hạ cũng thấy kinh ngạc. Hành động của Diệp đại nhân đã khiến cả kinh thành đều biết thông qua những lời khẩn cầu khắp nơi của Thanh Lan, lẫn sự truyền bá của hạ nhân Lăng Ba. Bởi vậy, nghĩ kỹ lại thì hành động hiện tại của cô cũng không quá đáng ngạc nhiên.


Trưởng công chúa Điện hạ âm thầm đánh giá Lăng Ba. Tướng mạo bình thường, khí chất kém cỏi, huống hồ lễ tiết cũng bỏ bê, quả thật không sánh được với tỷ tỷ. Ngài chỉ không biết cô định nói gì.


– Nói đi, – Trưởng công chúa lạnh lùng nói.


Diệp Lăng Ba nhìn lướt qua các nữ quyến thành Dương Lâm, rồi cất lời.


– Bẩm Điện hạ, thần nữ vừa nghe các phu nhân nói rằng, sau khi hòa ly phải về thành Dương Lâm, muốn dựa vào sức mình để nuôi dưỡng con cái. Tuy thần nữ thấy kính nể, nhưng cũng cảm thấy có phần hoang đường…


Lời của cô chậm rãi, đầy sức dụ hoặc. Cách trần thuật của cô không giống Tô nữ quan hay Tần nữ quan, càng không giống Thanh Lan, mà có phần giống Vú Tống. Cô thong dong cười nói:


– Điện hạ, người thử nghĩ mà xem, thương tích của các phu nhân không phải vì bản thân họ, mà là vì lợi ích của quân Trấn Bắc, vì lập công cho Đại Chu. Thánh thượng cũng tán thưởng công lao của họ nên mới sắc phong cáo mệnh. Xét về lý lẽ, không chỉ thân phận mà ngay cả ban thưởng của Thánh thượng cũng là phu thê nhất thể. Vậy nên, các phu nhân đáng lẽ phải được một nửa mới phải. Tại sao vừa hòa ly, họ lại phải ra đi trắng tay cùng với con cái?


Một câu của cô đã đánh thức các phu nhân, tất cả mọi người đều đăm chiêu. Ngụy San Hô lập tức nóng nảy nói:


– Phải đấy, gia sản phải chia một nửa mới đúng!


Vú Tống vội vàng nói:


– Diệp Nhị tiểu thư, lời này nói thật khó nghe. Điện hạ nhận ý chỉ của Thánh thượng để chủ trì Hoa Tín yến, không phải đến chủ trì chuyện hòa ly của quân Trấn Bắc…


Diệp Lăng Ba mỉm cười.


Mặt cô mỏng, lúc mỉm cười lại càng giống hồ ly. Cô cười hỏi ngược lại Vú Tống:


– Vú Tống hồ đồ rồi, Thánh thượng để Điện hạ chủ trì Hoa Tín yến, đương nhiên là để chủ trì chuyện của các tiểu thư, phu nhân. Tướng lĩnh và các đại nhân là chuyện của nam giới. Nam giới nhận Thánh thượng làm chủ, còn nữ giới đương nhiên nhận Điện hạ làm chủ. Nếu không, vì sao họ không đến gặp Bệ hạ để cáo trạng, mà lại đến tìm Điện hạ?


Ánh mắt cô như tơ, nhẹ nhàng lướt qua các phu nhân, vậy mà mọi người đều phải nín thở nghe cô nói tiếp, cứ như lời nói của Lăng Ba ẩn chứa mê hoặc vô tận.


– Sau khi hòa ly, các phu nhân nghĩ mình chỉ có thể quay lại thành Dương Lâm, nhưng thần nữ không nghĩ vậy. Dù sao đất phong Thánh thượng ban cho các tướng quân đều ở ngoại ô, trong khi của cải lại tập trung ở kinh thành. Bắc Cương lạnh lẽo, chi bằng cứ ở lại kinh thành. Mọi người có thể chia ruộng đất, tài sản, sau đó mua một dinh thự, tụ tập sống cùng nhau như lúc ở thành Dương Lâm, chẳng phải cũng rất tốt sao? Mọi người đều là cáo mệnh phu nhân, quan phủ cũng phải tôn kính, hơn nữa vẫn là khách quý của Hoa Tín yến. Tuy sức khỏe Ngụy phu nhân không tốt, nhưng còn có Điện hạ làm chủ, có chuyện gì mà không ứng phó được?


Lời nói này, các nữ quyến thành Dương Lâm có thể không hiểu, Ngụy San Hô cũng chưa chắc đã hiểu rõ. Tô nữ quan đọc sách thánh hiền, Tần nữ quan là lưỡi dao sắc, chỉ có người sành sỏi như Vú Tống mới nghe một cái là hiểu ngay.


Thanh Lan và Tô nữ quan nói đạo lý, Tần nữ quan giữ gìn tôn nghiêm, còn các nữ quyến thành Dương Lâm lại cần lời giải thích.


Trong khi đó, Lăng Ba và vú Tống đều chỉ nói về một chuyện.


Đó chính là lợi ích. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 77: Ban thưởng
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...