Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 76: Chim cắt
Chưa nói đến những thứ khác ở phủ Trưởng công chúa, riêng bàn tiệc đã cực kỳ phong phú.
Dù chỉ có hai tỷ muội Diệp gia dùng bữa, nhưng quy củ vẫn đầy đủ. Tô nữ quan đích thân đãi khách, cung nữ lần lượt dâng thức ăn. Bàn tiệc cũng được làm theo quy cách của cung yến, tuy không xa hoa bằng nhưng bào ngư, hải sâm, vi cá đều đầy đủ. Đặc biệt có món gân hươu rất ngon, vừa nhìn là biết được làm theo công thức trong cung.
Diệp đại nhân năm đó thăng quan, lần đầu được tham dự cung yến, trở về đã kể với các con rằng: Người dự cung yến chẳng có tâm trạng thưởng thức món ăn. Không phải vì sợ hãi, mà do quá hưng phấn đến nỗi mất vị giác, nên sơn hào hải vị ăn vào cũng trở nên vô vị.
Nhưng đó là chuyện của mười mấy năm trước. Khi đó Lăng Ba vẫn là bé gái quấn quít lấy Diệp đại nhân để hỏi chuyện cung yến. Còn hôm nay, cô ngồi ở chỗ này, dù thấp thỏm không biết tương lai, cũng không hề nghĩ rằng phụ thân mình là một chỗ dựa đáng tin cậy.
Cô nghĩ, dù là Yến Yến hay A Thố, cũng đáng tin hơn Diệp đại nhân nhiều.
.
.
Hai vị tỷ tỷ bị dẫn đi khiến cả Ngô Đồng viện rối loạn.
Nếu chỉ là một trong hai người bị dẫn đi, họ sẽ không lo lắng như vậy. Không phải vì một trong hai có thể chủ trì đại cục, mà vì bình thường hai người khác nhau quá xa, hầu như không thể gặp cùng lúc. Vậy rốt cuộc có chuyện gì lại cần dẫn cả hai đi như thế?
Không chỉ A Thố không nghĩ ra, ngay cả Dương nương tử cũng không nghĩ ra. Nhưng dù sao bà cũng là một nương tử quản gia lão luyện, gặp biến không loạn, đúng như lời bà động viên:
– Khi xưa đến tuyệt cảnh như vậy còn vượt qua được, bây giờ có thấm vào đâu? Trưởng công chúa chỉ triệu nhị vị tiểu thư đến hỏi chuyện, có lẽ còn là chuyện tốt. Mọi người đừng hoảng hốt, mau đến thông báo cho Thẩm thiếu phu nhân, đừng kinh động đến Lâm cữu gia.
A Thố hiểu Diệp nương tử không muốn đánh động Diệp đại nhân. Cô lớn hơn Yến Yến năm tháng, lập tức tự giác tiếp nhận quyền chỉ huy. A Thố lần lượt phân phó:
– Ta và Yến Yến sẽ đi thông báo cho Hàn tỷ tỷ; mọi người ở lại trông chừng nhà cửa, có tin tức gì lập tức đến Thẩm gia báo cho ta. Bảo Liễu Cát tìm hiểu xung quanh phủ Công chúa…
A Thố chỉ đang giả vờ lão luyện, chứ bản thân cô chưa từng trải qua biến cố nào nên vẫn quýnh quáng. Hóa ra con người trong hoảng loạn, suy nghĩ sẽ trở nên hạn hẹp, ngoài Hàn tỷ tỷ ra, cô chẳng nghĩ ra được cách nào khác.
Dương nương tử cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng dù sao A Thố cũng là chủ nhân. Bà là nương tử quản gia, chỉ có thể nhắc nhở, không thể làm thay. Đúng lúc mọi người đang do dự, thì Yến Yến đột nhiên lên tiếng.
Bà đã chăm sóc vị tam tiểu thư này từ nhỏ đến lớn. Yến Yến cả ngày chỉ biết chơi đùa ăn uống, được hai tỷ tỷ che chở cẩn thận đến nỗi chẳng rành thế sự. Cho dù cô bé có hiến kế, cũng không dùng được.
Nhưng cô bé vẫn cứ đề xuất.
– Hai chúng đều đến Thẩm gia có ích gì, – Yến Yến không hề hoảng hốt, còn cười hì hì, – Muội thấy chi bằng tỷ đến Thẩm gia tìm Hàn tỷ tỷ, muội đến Ngụy gia.
A Thố ngẩn người, hỏi:
– Muội đến Ngụy gia làm gì?
– Tỷ nghĩ mà xem, hôm nay Trưởng công chúa điện hạ có việc gì? Chẳng phải là nữ quyến quân Trấn Bắc chặn kiệu cáo trạng ư? Lúc nãy các tỷ tỷ vừa nhắc đến chuyện đó đã bị Trưởng công chúa gọi đi. Điện hạ gọi các tỷ tỷ đi chắc chắn để hỏi chuyện này. Chứ không, chẳng lẽ Trưởng công chúa gọi hai tỷ ấy đến hỏi chuyện nhà?
Lời trần thuật của cô bé có vẻ khôi hài, nhưng lại cực kỳ có lý.
– Chuyện nữ quyến quân Trấn Bắc là chuyện của Ngụy gia, nên đương nhiên muội phải đến đó hỏi Ngụy phu nhân rồi. Là rắc rối do nhà họ gây ra, bây giờ Điện hạ lại dẫn hai tỷ tỷ của chúng ta đi, không hỏi bà ấy thì hỏi ai?
A Thố nghe xong thấy cực kỳ hoang đường nhưng lại không thể phản bác; ánh mắt Dương nương tử lập tức sáng rực.
– Vâng, tam tiểu thư nói có lý, chuyện này đúng là nên tìm Ngụy phu nhân. Cũng may Ngụy phu nhân là người chính trực, biết chịu trách nhiệm, tìm bà ấy nhất định hữu hiệu. – Bà không hổ là một nương tử quản gia đầy kinh nghiệm, lập tức nghe một hiểu mười. – Đúng rồi, chúng ta còn có thể tìm Thôi Hầu gia, ngài ấy là người có trách nhiệm nhất, tuy lúc trước…
Nhắc đến hôn ước kia, bà lập tức ngậm miệng không nói tiếp. Nhưng hai mắt bà đã thần thái sáng láng, hoàn toàn không còn vẻ hoảng loạn lúc trước.
A Thố nghi ngờ nhìn Yến Yến. Phương án của cô bé đúng là cách tốt nhất, nhưng xưa nay Yến Yến vốn không đáng tin. Cô bé có thể vì một đĩa điểm tâm mà quên sạch mọi thứ, nên A Thố thực sự không dám tin.
– Vậy chi bằng ta đến gặp Ngụy phu nhân. – A Thố đề nghị, cô vừa nghĩ đến Ngụy Vũ Sơn, trong lòng đã không khỏi nóng lên.
Dù thế nào đi nữa, Ngụy Vũ Sơn cũng có thể tin tưởng được. Cho dù Ngụy phu nhân không đáng tin như họ nghĩ, chí ít cô có thể kéo Ngụy Vũ Sơn xuống nước.
Quá lắm thì để Ngụy Vũ Sơn hận cô. Chỉ cần hai tỷ tỷ bình an, cô ra sao cũng được.
– Nếu vậy, cả hai chúng ta đều đến gặp Ngụy phu nhân đi, – Yến Yến vẫn cứ tươi cười nói, – Để Dương nương tử đến gặp Hàn tỷ tỷ, bà ấy nói chuyện có chừng mực, chứ để Thẩm tỷ tỷ biết sẽ ầm ỹ lên mất.
A Thố vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng cô cũng không thể nói ra có gì khác lạ. Dương nương tử nghe xong hai mắt lấp lánh, hiển nhiên là tán đồng với Yến Yến:
– Tam tiểu thư nói rất đúng. Bây giờ mọi việc còn chưa rõ, không thể trực tiếp đến gặp Trưởng công chúa điện hạ, nếu không sẽ biến chuyện tốt thành chuyện xấu. Thẩm tiểu thư quan tâm quá sẽ bị loạn, tốt nhất là để tôi đến nói chuyện. Tam tiểu thư và biểu tiểu thư đến Ngụy gia, như vậy nếu chẳng may bên Thẩm tiểu thư không khuyên nổi, còn có thể đến gặp hai người để thương nghị. Cứ quyết định như vậy đi, Lâm nương tử, bà đưa hai vị tiểu thư đến Ngụy gia; La nương tử ở lại giữ nhà; ta đến Thẩm gia một chuyến rồi nói tiếp.
Bà thu xếp một lượt xong, mọi việc cũng đâu vào đấy. A Thố vẫn cảm thấy Yến Yến không đáng tin, nhưng cô tin vào phán đoán của Dương nương tử nên không nói thêm gì nữa. Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, sau đó cô và Yến Yến lên xe và đi thẳng đến Ngụy gia.
Yến Yến hoàn toàn không chút sốt ruột, vẫn vui vẻ tươi cười. Lâm nương tử lên xe, Yến Yến còn dặn dò Dương nương tử:
– Dương nương tử, nếu Thẩm tỷ tỷ thực sự sốt ruột, bà phải khuyên tỷ ấy đến gặp ngoại tổ phụ xin giúp đỡ, tìm người khác cũng vô dụng.
Hôm nay Dương nương tử rất nghe lời Yến Yến nên lập tức gật đầu, chính mình cũng ngồi kiệu chạy đến Thẩm gia báo tin.
A Thố và Yến Yến cùng ngồi trong xe ngựa. Giờ đây đã có biện pháp, cô thấy yên tâm hơn hẳn. Ban đầu cô còn cảm thấy hôm nay Yến Yến cứ là lạ, nhưng vừa lên xe, cô bé mở ngăn ngầm lấy hộp mứt ra ăn thì cảm giác là lạ đó lập tức tan biến.
– Quả nhiên vẫn còn ở đây.
Yến Yến lục lọi ngăn tủ; trong đó còn đựng một ít sách vở, cô bé cũng mặc kệ, chỉ tìm đồ ăn vặt để ăn. A Thố nhìn không nổi, lập tức nhắc nhở:
– Muội đừng bới đồ đạc của các tỷ tỷ.
– Được rồi, sẽ không rơi mất đâu.
“Yến Yến lập tức ngoan ngoãn đẩy ngăn ngầm vào. Không biết cái ngăn đó xuất hiện trên xe ngựa từ bao giờ, rõ ràng vách xe rất láng, hoàn toàn không thể mò ra. Nghĩ qua cũng biết, các tỷ tỷ cất đồ ở đó hẳn là để đề phòng trong nhà xảy ra chuyện, có thể không cần thu dọn đồ đạc mà lên xe trốn đi ngay. Người cần đề phòng chính là Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung ở viện bên kia.
Nhưng cái đồ ngốc Yến Yến này lại chẳng hiểu tầm quan trọng của ngăn ngầm, còn dùng nó để chứa đồ ăn vặt. Đã thế, cô bé còn chìa một miếng cho A Thố:
– Tỷ ăn không?
A Thố giận đến nỗi trừng mắt lườm.
– Các tỷ tỷ đều bị dẫn đi, muội lại chỉ biết ăn! Sao không bị sặc c.h.ế.t đi!
Yến Yến bị mắng vẫn cười hớn hở. A Thố không ăn, một mình cô bé ăn hết hai phần. Hay phải nói là, cô bé cứ ăn tì tì đến tận cổng Ngụy gia mới thôi.
A Thố cũng mặc kệ, Lâm nương tử đã đi gửi thiệp mời, vốn định giải thích rõ mọi việc, Yến Yến lại nói:
– Ngụy phu nhân không ngốc, chắc hẳn đã biết lý do chúng ta đến rồi, tỷ cứ gửi thẳng bái thiếp là được.
A Thố nghĩ cũng thấy có lý. Ngụy phu nhân có biết hay không là chuyện nhỏ, nữ quyến quân Trấn Bắc cáo trạng thì không. Hơn nữa vấn đề liên lụy nhiều bên, không nên để lại manh mối cho người ta bới móc.
Quả nhiên, bái thiếp vừa được đưa vào, Ngụy phu nhân đã lập tức đáp lại. Xe ngựa của hai người đi vào nội viện, Ngụy phu nhân đã sớm đứng chờ sẵn, gương mặt tái nhợt mang đầy vẻ phức tạp. Ngụy Nhạc Thủy cũng đang đứng chờ bên cạnh.
Yến Yến chẳng nghiêm túc được bao lâu, cô bé lập tức nhảy xuống xe ngựa, ríu rít gọi Ngụy phu nhân nhưng lại chẳng nói gì, chỉ nắm tay kéo Ngụy Nhạc Thủy.
Thấy Yến Yến không nói gì, A Thố đành phải mở lời. Cô hành lễ với Ngụy phu nhân, rồi kể lại mọi chuyện trên đường vào khách sảnh:
– Ngụy phu nhân, Trưởng công chúa phái nữ quan đến dẫn cả hai vị tỷ tỷ của cháu đi hỏi chuyện. Cháu nghĩ, quá nửa là liên quan đến việc nữ quyến quân Trấn Bắc chặn kiệu cáo trạng. Nên cháu đến đây hỏi phu nhân, phu nhân có tin tức gì không?
Ngụy phu nhân nghe xong cực kỳ kinh ngạc, bà nhăn mày suy nghĩ, vẻ mặt lại càng phức tạp.
– Phía ta cũng chưa có tin tức gì, người của chúng ta vẫn đang ở trong phủ Trưởng công chúa. – Bà xấu hổ nói. – Ta thực sự không tiện đến phủ Công chúa.
– Vậy Ngụy Hầu gia thì sao, hẳn ngài ấy đã có tin tức rồi chứ? – A Thố lập tức hỏi.
– Hầu gia đang dự tiệc ở Trần gia… – Ngụy phu nhân do dự đáp, – Nhưng cho dù Hầu gia có ở đâu, ta cũng không thể để ông ấy đi hỏi.
– Vậy Cảnh Dục ca ca thì sao?
Yến Yến đang mải buôn chuyện với Ngụy Nhạc Thủy, vừa nghe xong đã lập tức hỏi câu này.
– Cảnh Dục và Vũ Sơn đều theo Hầu gia đến Trần gia dự tiệc rồi. Nghe nói Bệ hạ muốn họ tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung, hình như đi săn con chim gì đó. Người bắt được chim là người thắng, có thể bắn mũi tên đầu tiên trong xuân săn. Bọn họ đều bị vây ở bãi săn, chưa có kết quả thì không được rời khỏi đó… – Ngụy phu nhân đáp.
Bà dẫn hai người vào khách sảnh, chuẩn bị trà nước. A Thố nghe xong chỉ chau mày, càng lúc càng không kiên nhẫn.
Ngụy phu nhân không đi được, Ngụy Hầu cũng thế, Thôi Cảnh Dục và Ngụy Vũ Sơn đều không có mặt, ai có thể đến phủ Công chúa hỏi tin tức bây giờ? Thế thì chẳng phải họ đến Ngụy gia là vô ích ư? Quả nhiên ý kiến của Yến Yến không đáng tin mà!
Nhưng cái người không đáng tin kia còn chưa ý thức được tình hình nghiêm trọng, vẫn mải mê đùa giỡn với Ngụy Nhạc Thủy.
– Bệ hạ bảo họ săn cái gì nhỉ?
– Nghe nói là chim cắt, – Ngụy Nhạc Thủy rất am hiểu về đám chim cá ở biên cương, – Chim cắt bay rất nhanh, nhanh hơn bất cứ loài chim nào…
– Vậy sao quân Trấn Bắc không dùng chim cắt để truyền tin? – Yến Yến hỏi.
– Chim cắt tuy nhanh nhưng không thích nghe chỉ huy, không dễ thuần hóa. Bồ câu lại quá yếu, tuy nghe lời nhưng trên đường dễ bị bắt được, lỡ gặp phải ác điểu thì coi như xong đời. Trong quân đội đều dùng hải đông thanh, nhưng loài này cũng hiếm, chỉ có tướng quân trở lên mới được dùng. Bình thường chỉ cần dùng pháo hoa hoặc ngựa truyền tin là đủ. – Ngụy Nhạc Thủy kiên nhẫn giải thích.
A Thố nghe xong mắt lập tức sáng lên.
– Trong nhà cô có sẵn hải đông thanh không?
– Có, trong doanh trại có nuôi hai con, một con của cha ta, một con của Cảnh Dục ca ca, – Ngụy Nhạc Thủy cũng phản ứng lại, lập tức nói với Ngụy phu nhân, – Mẫu thân, chúng ta dùng hải đông thanh truyền tin cho Cảnh Dục ca ca đi. Trưởng công chúa điện hạ coi trọng huynh ấy, để huynh ấy đến hỏi tình hình của Diệp tỷ tỷ là ổn nhất.
Ngụy phu nhân do dự một lát, nghĩ đến gút mắc mãi không thể giải của hai người, cũng đành gật đầu.
A Thố mừng rỡ.
Ngụy phu nhân lập tức sai người mang hải đông thanh đến, chuẩn bị đích thân viết thư để gửi đi. A Thố đứng bên cạnh Ngụy phu nhân xem bà ấy tìm từ, không để ý ai là người đưa hải đông thanh vào, chỉ nghe thấy Yến Yến ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại là huynh vậy?
A Thố ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra đó là vị thiếu tướng quân cô gặp được trong trà lâu của Hàn tỷ tỷ vào hôm Nguyên Tiêu. Nhị tỷ tỷ hình như thường lén nói chuyện với chàng. Bề ngoài của chàng quả thật rất đẹp, hôm nay dù ăn mặc lôi thôi, chàng vẫn như ánh trăng rơi lạc, thắp sáng cả căn phòng.
Ngụy phu nhân cũng kinh ngạc hỏi:
– Bùi tướng quân, cậu không đến Trần gia dự tiệc à?
– Mạt tướng có đến, nhưng bọn họ đi săn chim, còn quây bãi săn lại. Mạt tướng chán quá nên về trước, – Bùi Chiếu cười tủm tỉm, – Có phải phu nhân muốn đưa tin đến bãi săn không?
Chuyện liên quan đến nữ quyến, Ngụy phu nhân không tiện nói chi tiết, chỉ đáp:
– Đúng là có tin tức cần đưa đến bãi săn.
Chẳng ngờ Yến Yến lại nhận ra chàng, mặc kệ cả Ngụy Nhạc Thủy, đến đứng sát lại gần nhìn lên nhìn xuống. Bùi Chiếu đã quen bị người khác nhìn ngắm nên vẫn thản nhiên tươi cười, còn nhìn ngược lại cô bé.
– Sao vậy? – A Thố hỏi Yến Yến.
– Không có gì, chỉ là cảm thấy huynh ấy rất quen thôi, – Yến Yến chỉ vào chàng đáp, – Sao muội nhớ đã thấy huynh nói chuyện với Liễu Cát mấy lần nhỉ? Nếu như hôm nay Liễu Nhi không theo Nhị tỷ đến phủ Công chúa là hay rồi, em ấy nhất định sẽ nhận ra huynh.
Bùi Chiếu cau mày.
– Tỷ tỷ của muội đến phủ Công chúa làm gì?
– Trưởng công chúa điện hạ triệu Nhị tỷ và Đại tỷ của muội đến hỏi chuyện, đi từ xế chiều đến giờ vẫn chưa về, – Yến Yến cực kỳ thành thật đáp.
Bùi Chiếu chỉ à một tiếng.
– Con hải đông thanh này quá lười, hay dùng con của mạt tướng đi, – Chàng nói với Ngụy phu nhân, – Con của mạt tướng thích nhất là mổ Ngụy Vũ Sơn, nhất định có thể đưa tin tức đến.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 76: Chim cắt
10.0/10 từ 18 lượt.
