Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 75: Minh hữu
Tần nữ quan lập tức bắt được cơ hội, cười gằn chêm vào:
– Muội muội kia của tiểu thư cũng thích giở trò khôn vặt. Phong ba ở Phong Hầu yến của Thôi Cảnh Dục, chẳng phải cũng có bàn tay cô ta sắp đặt, tính kế Trần gia đó sao?
Vẻ kinh ngạc thoáng xẹt qua mặt Thanh Lan, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cuối cùng, nàng cũng thực sự hiểu ra tại sao hôm nay Trưởng công chúa lại triệu cả Lăng Ba đến.
Người trong cung dùng người, quan trọng nhất là gia thế trong sạch, nhất là đối với nữ quan vì họ có quyền lực tương đương với các đại nhân tiền triều nên càng phải thận trọng. Trưởng công chúa không chỉ điều tra chùa Lộc Minh, mà còn điều tra cả Lăng Ba.
Thanh Lan cúi đầu, đáp:
– Tính cách hôm nay của Lăng Ba đều có lý do cả, hơn nữa cũng vì bảo vệ người thân, mong điện hạ hiểu cho.
Đương nhiên, Tần nữ quan không định bỏ qua dễ như vậy.
– Chẳng phải tỷ muội Lư gia cũng vì bảo vệ người thân ư?
Bà ta vừa tìm thấy kẽ hở trong vẻ bình tĩnh của Thanh Lan, bèn thừa thắng xông lên.
Thanh Lan mím chặt môi.
Lúc nãy can gián cũng không thấy nàng lo âu đến vậy, ngay cả hai bàn tay cũng nắm chặt. Dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ trẻ chưa trải qua mưa gió cung đình, tuy thông minh nhưng vẫn còn non dại. Lúc nói chuyện chính sự có thể thoải mái ung dung, nhưng đao kiếm vừa chĩa vào người nhà mình là nàng lập tức căng thẳng.
Thật thú vị!
– Nhưng trong nhà vẫn còn thần nữ, thần nữ sẽ kiềm chế Lăng Ba. Cho tới nay, mọi việc muội ấy làm vẫn nằm trong sự cho phép của thần nữ, – nàng khẩn khoản nhìn Trưởng công chúa – Điện hạ, thần nữ có thể dùng nhân phẩm của mình để đảm bảo cho xá muội.
Người trong cung có thể vừa trọng dụng ngươi, vừa trừng phạt người thân của ngươi, thậm chí ban chết cũng là chuyện thường tình. Họ cảm thấy mình đang giúp ngươi giảm bớt gánh nặng. Vì vậy, Thanh Lan không nói chuyện với Tần nữ quan, mà chỉ khẩn cầu Trưởng công chúa khoan dung.
Trưởng công chúa cũng nhận ra sự căng thẳng của nàng, bèn khẽ mỉm cười.
Ngài vẫn có trái tim của chúa tể rừng xanh.
– Được, – Trưởng công chúa không nói thêm, mà lảng sang chuyện khác, – Đã nói chuyện rất lâu rồi, hẳn khanh cũng đã mệt. Tĩnh Dung, sai người chuẩn bị cơm đi. Chuẩn bị xa giá, ta muốn tiến cung một chuyến.
Bấy giờ Thanh Lan mới yên tâm. Nàng vẫn quỳ, đến tận khi Trưởng công chúa rời đi mới kiệt sức mà ngã xuống. Tần nữ quan vẫn chưa đi, thấy nàng như vậy còn bật ra một nụ cười châm chọc.
Thanh Lan chẳng để tâm sự bất mãn của bà ta đến từ đâu, dù sao Trưởng công chúa muốn dùng nàng đã là chuyện chắc chắn. Một lần can gián được lắng nghe là may mắn, lần thứ hai lại là lẽ tất yếu.
Nó cho thấy suy nghĩ của nàng và Trưởng công chúa có điểm tương đồng, giống như Bệ hạ dựa vào Thẩm đại nhân và Trần đại nhân, Hoàng hậu nương nương dựa vào Bình Quận vương phi và Lư Văn Nhân vậy.
Nàng đọc sách thánh hiền nhiều năm, đã hiểu rõ đạo lý này: trên đời vốn không có ‘quân minh thần trực’ thật sự. Giống như Tô nữ quan tán thưởng nàng, Tần nữ quan lại chẳng quan tâm; chẳng qua, ý tưởng lớn tình cờ gặp nhau mà thôi.
Giống như bốn năm trước nàng sảy chân ở Hoa Tín yến. Bình Quận vương không trọng dụng nàng, Thẩm phu nhân tuy thân thiết nhưng không hiểu hoài bão của nàng. Phải đến khi Trưởng công chúa xuất hiện, giọng nói của nàng mới được lắng nghe.
Thanh Lan vốn chẳng có hùng tâm tráng chí gì, bởi nàng hiểu rằng vinh quang từ việc khuyên can người khác không đáng nhắc đến. Cuối cùng, mọi thứ vẫn phụ thuộc vào bên ngoài, không nằm trong tầm tay nàng khống chế.
Nhưng Tô nữ quan lại đặc biệt để mắt đến Thanh Lan. Lần trước, lời can gián của Thanh Lan được tiếp thu nhưng không có thưởng, cô đã thấy khó hiểu. Lần này cũng vậy, Trưởng công chúa nghe xong lời can gián – mà theo Tô nữ quan là không hề thua kém những danh thần trong sử sách – lại chỉ thưởng một bữa cơm, càng khiến cô bất bình. Tính đi tính lại, cô chỉ còn cách đổ mọi sự bất mãn lên đầu Diệp Lăng Ba.
Vậy nên, Tô nữ quan vừa dẫn Thanh Lan ra ngoài, vừa âm thầm khuyên nhủ:
– Diệp tiểu thư, có câu ta biết vốn không nên nói, nhưng trên đời này giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Ta biết tiểu thư có thiện tâm, nhưng cũng không nhất thiết phải bị liên lụy.
– Sao có thể nói là liên lụy được, – Thanh Lan mỉm cười, – Vai trò của Lăng Ba trong nhà còn lớn hơn ta.
– Ta biết hai người tỷ muội tình thâm, quan tâm người nhà là việc tốt, nhưng cũng phải biết đúng sai.
– Lăng Ba tâm địa thiện lương, sẽ không phạm sai lầm lớn, ở đây nhất định có hiểu lầm. Cho dù muội ấy có lỗi, thì cũng là do ta thân là đại tỷ mà không dạy dỗ muội ấy tử tế. Trưởng công chúa mới nghe ta một lần đã tiếp thu, trong khi ta và muội ấy sớm chiều ở chung từ lúc là một cô bé đến tận bây giờ, vậy lẽ nào không phải lỗi do ta? Nếu muội ấy sai, ta cũng sai.
Tô nữ quan tiến cung từ nhỏ, hiển nhiên không thể hiểu được Thanh Lan.
– Là vì cô ta là muội muội của tiểu thư ư?
Thanh Lan mỉm cười.
– Bởi vì ta là tỷ tỷ của muội ấy.
Nàng hỏi ngược lại Tô nữ quan:
– ‘Nhân vô thập toàn’, trên đời ai cũng có khuyết điểm. Có rất nhiều người có khuyết điểm còn lớn hơn Lăng Ba, ta chưa từng nói họ sai, vậy tại sao lại khắc nghiệt với Lăng Ba chứ? Cho dù Lăng Ba có làm sai, ta cũng phải bao dung, gánh vác cùng muội ấy mới đúng. Sách nói tiểu nhân kết bè kéo cánh, đến tiểu nhân còn biết bao che cho người của mình, vậy tại sao quân tử lại không thể? Nếu không, chúng ta đọc sách, nắm giữ phần sức mạnh này để làm gì?
Tô nữ quan tiến cung từ nhỏ, tình thân nhạt nhòa. Cô vốn định khuyên nhủ Thanh Lan, nhưng lại bị lời nói này của nàng làm thẫn thờ.
Cô đã quên mất cảm giác có người thân. Được bảo vệ và yêu thương vô điều kiện, đồng thời cũng sẵn sàng đáp trả tình cảm ấy, che mưa chắn gió cho nhau. Thứ cảm giác có thể dựa lưng vào nhau, sưởi ấm lẫn nhau trong mùa đông lạnh giá, hẳn là điều tốt đẹp biết bao.
.
.
.
Thật ra cũng không thể trách Tô nữ quan phải nhắc nhở Thanh Lan, bởi trí tuệ nội trạch của Lăng Ba quả thật hơn người.
Cô không những có thể nắm bắt tường tận tin tức hậu viện của các thế gia trong kinh, mà đến phủ Công chúa cũng không thoát khỏi tầm mắt của cô. Thanh Lan và Tô nữ quan vừa đến nơi, đã thấy Lăng Ba đang chơi với một bé gái, chính là Nhị Nha của phường Bình An. Nghe nói Trưởng công chúa đã chính thức nhận con bé làm nghĩa nữ, đổi tên thành Yểu Nương.
– Tiểu Quận chúa, sao người lại ở đây? Lẽ ra phải lên lớp rồi chứ!
Tô nữ quan lập tức cảnh giác liếc nhìn xung quanh. Nha hoàn, bà vú của Yểu Nương lập tức đến gần. Yểu Nương lại cứ nắm chặt tay Lăng Ba không chịu buông, trong mắt Tô nữ quan, điều đó càng là bằng chứng cho thấy Lăng Ba biết dùng thủ đoạn.
Thanh Lan không hiểu những khúc mắc trong chuyện này, còn tưởng muội muội của mình chỉ giỏi thao túng tin tức trong nội trạch mà thôi. Nàng thấy Tô nữ quan căng thẳng ra mặt, bèn cười xòa hòa giải:
– Tham kiến Quận chúa, điện hạ khai ân, giữ tỷ muội thần nữ ở lại dùng bữa. Nếu Quận chúa quý mến xá muội, chi bằng chờ học bài xong hãy đến tìm nó chơi cũng được.
Dù chưa chính thức sắc phong, nhưng con gái của Trưởng công chúa được phong làm Quận chúa là chuyện chắc chắn. Đối xử với người khác cao hơn một bậc cũng là lễ nghi của tiểu thư thế gia. Yểu Nương tuy là Quận chúa tương lai nhưng trong lòng vẫn còn ghi nhớ chuyện cũ, chỉ một mực nghe lời Lăng Ba mà không lọt tai lời của Thanh Lan. Đến khi thấy Lăng Ba nháy mắt với mình, cô bé mới chịu buông tay ra, đi theo nha hoàn và bà vú đến lớp học.
Trong mắt Tô nữ quan, Lăng Ba lại thêm một tội danh: thao túng Quận chúa. Nhưng cô vẫn kính trọng Thanh Lan, nên tập trung chuẩn bị bữa tối, giữ hai tỷ muội ở lại dùng cơm.
.
.
.
Lúc Minh Hoa trưởng công chúa tiến cung đã là hoàng hôn.
Ngài vốn có địa vị siêu việt, chỉ cần hỏi một cung nhân là biết ngay sau khi Bệ hạ quay về đã đến thẳng cung Thúy Vi chứ không ghé điện Tiêu Phòng gặp Hoàng hậu.
Bệ hạ sủng ái Thục phi như vậy, chẳng trách khiến lòng dạ trung cung bất ổn. Cứ thế này, một nơi động, nơi nơi động. Năm đó Thái phó đã dạy dỗ, người làm quân vương phải luôn vững vàng. Bởi lẽ chỉ cần có chút rung chuyển, lan xuống dưới sẽ thành nghiêng trời lệch đất.
Kịch miền Nam đã lưu hành ở kinh thành được hơn nửa năm, cuối cùng cũng truyền đến trong cung. Thục phi nhanh nhạy đã lập tức cho lập một đoàn kịch, chọn diễn những vở kịch đang thịnh hành nhất, vừa lúc mượn cơ hội mời Bệ hạ đến cung mình ngồi một lát. Ai ngờ chưa được bao lâu, bên ngoài đã thông báo Trưởng công chúa điện hạ giá lâm.
Bệ hạ lập tức cho lui người hầu, nhìn lại bản thân trong gương để chỉnh trang mũ miện cho chỉnh tề. Khi gặp người tỷ tỷ này, Người vẫn cứ thấy không thoải mái.
Có lẽ là hổ thẹn, cũng có lẽ là sùng kính nên muốn bồi thường gấp bội. Trưởng công chúa phải gả thấp thực ra cũng vì Bệ hạ, nên thảm kịch của phủ Anh Quốc công sau này cũng cần tính lên đầu Người.
Trưởng công chúa bước vào, hành lễ với Bệ hạ, Người đương nhiên cho miễn lễ. Ngài chào hỏi Thục phi, vị phi tử này cũng khôn khéo, chủ động hành lễ rồi lại lấy cớ đi chuẩn bị trà bánh để tránh mặt, nhường không gian cho hai tỷ muội hoàng gia nói chuyện.
Cung nữ tới châm trà, Trưởng công chúa ngồi xuống. Bệ hạ chủ động bắt chuyện, hỏi:
– Sao hôm nay Hoàng tỷ lại đến đây?
– Có việc trì hoãn, nên phải ở lại phủ để xử lý, – Trưởng công chúa lạnh nhạt đáp.
– Chẳng trách trong Hoa Tín yến không gặp được Hoàng tỷ.
Bệ hạ nâng chén trà lên uống. Trong làn khói nhạt, Người tựa hồ vẫn là chàng thanh niên mười chín tuổi u uất năm nào, dù có tâm cơ nhưng luôn thiếu quyết đoán. Năm đó, phụ hoàng cực kỳ không thích điệu bộ này của Người, chỉ sợ Người không bảo vệ được giang sơn nên mới một mực nâng đỡ Tấn vương.
Nói lời bất kính, nếu không phải sức khỏe phụ hoàng suy sụp, giang sơn này e rằng còn không biết sẽ thuộc về ai.
Nhưng hai mươi năm trôi qua, Bệ hạ lẫn Trưởng công chúa đều đã già. Ngày đêm trong chốn hoàng cung này quá dài, thời gian dường như đã ngừng lại. Cung điện vẫn mang dáng vẻ xưa cũ, không khỏi khiến họ nghi ngờ liệu mình có còn mắc kẹt trong hoàng cung năm đó, chưa bao giờ thoát ra?
Trưởng công chúa xưa nay là người quyết đoán nhất trong ba người, nếu không sẽ chẳng khiến Bệ hạ phải cung kính gọi một tiếng Hoàng tỷ.
– Nghe nói Thánh thượng muốn tổ chức xuân săn? – Ngài nhấc chén trà lên, từ tốn nói.
Bệ hạ thoáng chút ngượng ngùng. Làm đế vương có trăm điều lợi, nhưng bề ngoài vẫn không được tự do, vì chỉ cần Người khẽ động là sẽ hao tiền tốn của. Người tinh tường đều nhận ra Bệ hạ cực kỳ hào hứng với xuân săn, nhưng chỉ có Người không thể tự thừa nhận.
Trần đại nhân cũng không biết, một câu hỏi của Trưởng công chúa suýt nữa khiến xuân săn bị hủy bỏ.
– Do Khâm Thiên giám nói, thời tiết mùa xuân năm nay rất đẹp. Hơn nữa đã vất vả hơn nửa năm, cho nên nên đến bãi săn để thư giãn.
Có lẽ chính Bệ hạ cũng thấy chột dạ, nên phải lấy Khâm Thiên giám ra để đỡ lời trước.
Trưởng công chúa nghe xong cũng muốn cười.
Bệ hạ cũng thành thật, dù bản thân thấy không hợp lý, quả thật rất giống năm xưa.
Xưa nay giữa bọn họ không cần nói dối.
– Xuân săn cũng là chuyện ích nước lợi dân. Đất nước vất vả suốt cả năm, Thánh thượng cũng cần cầu một điềm tốt. Vì biên cương an ổn không chiến sự, bách tính được an cư lạc nghiệp, nói vậy họ sẽ không phản đối nữa. – Trưởng công chúa lạnh nhạt nói.
Những người ở Ngự Sử đài cũng quá ngang ngạnh. Nếu là chuyện xây sửa ba đại điện, việc khuyên nhủ là đương nhiên. Nhưng đến cả chuyện xuân săn cũng muốn quản, chỉ sợ đã quên thiên hạ này họ gì. Cũng may Bệ hạ bây giờ dễ tính, chứ nếu là phụ hoàng năm đó, đã sớm lôi vài người ra để g.i.ế.t gà dọa khỉ, để bọn họ biết thế nào là ‘lôi đình mưa móc đều là quân ân’.
Nhưng dễ tính cũng có ưu điểm riêng, giống như bây giờ, vì có Ngài mở lời, Bệ hạ đương nhiên hiểu ý tiếp lời, thậm chí còn thuận theo mà nói:
– Có Ngụy Hầu gia trấn giữ, đương nhiên sẽ an ổn.
Trưởng công chúa mỉm cười đáp:
– Thánh thượng nói phải.
Đế vương cũng có nhiều loại: có anh minh thần võ như phụ hoàng năm xưa, đương nhiên cũng có người như Bệ hạ hiện tại, sinh ra trong thâm cung, lớn lên trong tay đàn bà. Tuy lúc tru di cửu tộc thần tử, Người cũng chưa từng mềm lòng, nhưng cách hành xử vẫn uyển chuyển ôn hòa hơn nhiều. So ra thì, năm đó dù là Ngài hay lão Thất, đều cương trực hơn hẳn.
Nếu không, lão Thất đã chẳng tan vỡ trong chiếu ngục. Cứng quá thì gãy, mềm quá thì nát, đó là đạo lý trong sách vở.
Mà Bệ hạ quả thật quá yếu đuối. Lúc đoạt đích thì không sao, lúc làm quân vương lại có vẻ mất tư cách.
– Nghe nói có người dao động quân tâm, lại còn ở ngay trong Hoa Tín yến. Hoàng tỷ cứ xử lý thẳng tay, không cần hỏi qua trung cung. – Bệ hạ chủ động nói.
Trưởng công chúa nghe xong chỉ muốn cười.
Đều là những người từng học qua sử sách, câu này rất có phong độ “Quân khả tự thủ”.
Ngài cũng không tiếp lời, mà đột ngột thay đổi đề tài:
– Nghe nói A Yển lại đổi thái y à? Rốt cuộc là làm sao vậy? Sao đột nhiên lại ngã bệnh?
A Yển là nhũ danh của Triệu Diễn Trạch. Trưởng công chúa hỏi bệnh tình của cháu trai, khiến Bệ hạ càng chột dạ, bèn trả lời qua loa:
– Không cần lo lắng, chỉ là xuất cung đến Thẩm gia một chuyến bị lạnh thôi. Nghỉ ngơi nhiều một chút là được.
Vị Diệp gia tiểu thư kia mượn lời đồn mà mắng Bệ hạ cay nghiệt vô tình quả thật không sai. Chưa nói được mấy câu, Bệ hạ đã đẩy mấy người ra chịu tội thay: hết Khâm Thiên giám đến Thẩm gia, mà đều là những người trung thành với Người nữa.
Trưởng công chúa cũng chẳng muốn vạch trần, chỉ đứng lên nói:
– Đã vậy thì ta yên tâm rồi. Ta còn định nói với Bệ hạ, lúc xuân săn hãy dẫn theo A Yển. Nhớ năm đó, khi phụ hoàng còn tại thế, mỗi mùa xuân săn ta, Bệ hạ và A Thất đều như hình với bóng, khiến Thái hậu nương nương lo lắng không thôi.
Ngài vừa nhắc đến chuyện năm xưa, hai mắt Bệ hạ đã sáng rực lên. Bọn họ đều đã già, mắt có nếp nhăn, tay chân cũng chậm chạp. Hơi nóng và quyền lực ngột ngạt của cung đình như dòng nước tù đọng đang nhấn chìm họ.
Cho nên, lúc trẻ họ thường theo Tiên đế dự xuân săn. Bởi lẽ họ phải thể hiện sự cần mẫn, gan dạ, hiếu thuận; trời chưa sáng đã phải thức dậy hầu hạ trước Hoàng trướng. Mỗi câu trả lời, mỗi lựa chọn đều phải dốc hết tinh thần. Bên cạnh có các hoàng tử rình rập, chỉ chực bắt lấy sai lầm của Thái tử để tiến lên. Chúng giống như một bầy linh cẩu đói khát, chỉ nhăm nhe cấu xé bọn họ.
Cảm giác đó như có thanh kiếm đang treo trên đỉnh đầu, không ai có thể còn nguyên vẹn sau những áp lực như thế. Mỗi người họ đều mang vết sẹo, có người ở trên thân thể, có người lại nằm trong lòng.
Nhưng con người dễ dàng thích ứng. Hai mươi năm sau, rạng sáng đầu xuân lạnh giá đó vẫn khắc ghi trong tâm khảm. Chẳng cần nhắm mắt, Bệ hạ cũng có thể nhớ lại cảm giác cả người căng thẳng, lông tóc dựng đứng. Người cũng nhớ tới hơi gió lạnh buốt lan tràn trong buồng phổi vào sáng sớm giờ Mão đó.
Chỉ cần nhớ lại cảm giác kia, Người lại thấy mình như được hồi sinh.
– Phải đấy.
Cuối cùng Người đã có thể thẳng thắn thừa nhận, hào hứng nói:
– Trẫm cũng nghĩ vậy, cảm thấy năm nay nên dự xuân săn.
Từ lúc Trưởng công chúa vào cửa đến nay, đây là lần đầu tiên bệ hạ xưng ‘Trẫm’.
Trưởng công chúa không thấy xa lạ, ngược lại còn thấy buồn cười. Có gì lạ đâu, từ hai mươi năm trước, Ngài đã sớm biết: Người ngồi trên ngôi vị hoàng đế không phải phụ thân, cũng không phải huynh đệ, mà chỉ là một con quái vật.
Nếu không, sao Bệ hạ sẵn sàng đẩy Khâm Thiên giám cùng Thẩm gia ra, lại nhất quyết không chịu để Ngài xử lý Trần gia?
Nhưng đây là con quái vật do ngài và A Thất nuôi dưỡng mà thành. A Thất cứng quá dễ gãy, không thể nhìn thấy kết quả hôm nay. Chỉ có mình Ngài thưởng thức quả ngọt chiến thắng.
Ngài đương nhiên biết Bệ hạ thấy áy náy, muốn bồi thường. Nhưng hổ thẹn áy náy đến đâu rồi cũng sẽ cạn kiệt thôi. Giống như A Yển vậy, dù sủng ái và chiều thương vô cùng, nhưng lại nhất quyết không giao cho thực quyền. Nếu không, sao A Yển phải vất vả đến tận nơi mới có thể chống lưng cho cô gái Thẩm gia đó?
Bệ hạ không muốn động vào Trần gia, Trưởng công chúa sẽ không động vào. Nhưng Ngài không phải thiếu nữ hai mươi tuổi, không phải cháu trai bệnh tật. Ngài là Trưởng công chúa duy nhất của hoàng triều này, là đích nữ của tiên đế, là người đã lớn lên trong quyền lực, thủ tiết trong quyền lực, cũng xuống núi trong quyền lực. Kinh thành đã quên mất tên của Ngài, một Trần gia nhỏ nhoi cũng dám khiêu chiến quy củ của Ngài. Nhưng không sao cả, Ngài sẽ khiến họ phải nhớ lại.
Bồi thường là quân vương dành cho thần tử. Ngài phải nhắc nhở Bệ hạ rằng Ngài từng là minh hữu của Người. Ngài, lão Thất, và Bệ hạ, ba người từng kết thành liên minh lớn nhất trong phong ba đoạt đích, trước cả khi trung cung chính thức trở thành Hoàng hậu.
Hoàng hậu không hiểu, quân vương không có người nhà. Trong cuộc chiến đoạt ngôi, huynh đệ, tỷ muội, thúc bá, thậm chí phụ thân cũng không thể tin cậy, vì đó đều có thể là kẻ địch đến đòi mạng!
Giống như con thuyền nhỏ lênh đênh giữa bão tố biển khơi, xung quanh là vòng vây của kẻ địch. Chẳng biết lúc nào sẽ có con sóng lớn ập tới đánh chìm tất cả. Huyết thống, tình thân, tình yêu, sự trung thành đều là giả dối; chỉ có người cùng ngồi trên thuyền mới đáng tin. Bởi vì một khi đã lên thuyền, chỉ có cùng sống hoặc cùng c.h.ế.t, không có lối thoát nào khác.
Trải qua cuộc chiến đoạt đích hung hiểm, sẽ không còn người nhà nữa.
Hai mươi mấy năm trôi qua, Ngài vẫn thường mơ thấy mình vẫn là vị công chúa kia, dưới gối phụ hoàng phải cật lực đóng vai đứa con gái khiến người tự hào. Phải anh khí, cao quý, rồi lại phải thần phục hoàng quyền, hiếu tâm thành kính. Ngài thường cảm thấy như mình bị hai con ngựa kéo căng sang hai bên, bất cứ lúc nào cũng có thể bị xé toạc. Lại giống như đi trên cầu độc mộc, chỉ cần hơi nghiêng ngả là sẽ ngã. Hẳn Bệ hạ cũng thường mơ thấy cuộc sống khi còn là Thái tử: là Thái tử, là trữ quân, cũng là con tin cao quý nhất.
Giống như năm đó, lão Thất bị giam trong chiếu ngục, chịu trọng hình xong thì sốt cao. Bị sốt đến mơ mơ màng màng, hắn vẫn nhớ phải nhận tội, nhất quyết cắn răng nói: ‘Mọi chuyện đều do ta tự chủ trương, không liên quan đến Đông cung.’
Giờ đây lão Thất không còn, họ là những thân nhân duy nhất trên cõi đời này.
Bệ hạ nợ Ngài, giống như đã nợ lão Thất. Chuyện phủ Anh Quốc công, là Tiên đế nợ Ngài. Món nợ này cũng thành thẻ đánh bạc của Bệ hạ trong cuộc chiến đoạt ngôi, giống như cả sinh mạng lão Thất cũng bị đặt cược.
Không có gì sánh được với công phò trợ. Ngài không cần dùng đến, nhưng Bệ hạ sẽ không quên.
rưởng công chúa xin cáo lui, Bệ hạ vẫn giữ vẻ luống cuống trước mặt đại tỷ nhà mình, đích thân tiễn ra cửa. Tiên đế ghét nhất điểm ấy ở Người, lúc nào cũng khúm núm, hoàn toàn không có sự cao quý của Thái tử. Tiên đế từng nói: ‘Nếu Úy Hoa là nam tử, đâu đến lượt các ngươi?’
Người được khen là Trưởng công chúa, khiến các hoàng tử cũng phải chịu phục.
Nhưng bọn họ đều hiểu, nếu thực sự có một đích tử oai hùng cương trực như vậy, đó sẽ là kẻ chết đầu tiên. Giống như Thái tổ Hoàng đế từng phế Thái tử, một vị Hoàng đế oai hùng sẽ không dung tha cho một Thái tử oai hùng.
Thế nên Bệ hạ hiện tại mới có vẻ nhu nhược, mềm yếu, rụt rè trước mặt đại tỷ của mình, không có chút cứng cỏi nào. Các phi tần trong cung ai nấy đều kiêu căng, còn Bệ hạ là một hoàng đế ôn hòa, văn nhược, sắc mặt luôn trắng xám. Bởi vì mọi d*c v*ng của Người đều được đáp ứng nên Bệ hạ còn hay có vẻ chán chường. Nói đến xuân săn, thực ra Người không giỏi cưỡi ngựa bắn cung, thân hình cũng chẳng được rắn rỏi.
Nhưng chuyện này cũng chẳng cản trở Người hơi híp mắt, triệu nội thị tâm phúc Vương Thường Trung đến.
– Đi vấn an Hoàng hậu nương nương.
Người nheo mắt, như đang cân nhắc từng từ rồi bỗng lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.
– Hãy nói, Hoa Tín yến năm nay bận bịu, tất cả các mệnh phụ bên ngoài, nửa năm không cần vào cung thỉnh an.
Ngay cả Vương Thường Trung cũng thấy hơi hoảng sợ. Đó là Hoàng hậu, là Quốc mẫu, mẫu nghi thiên hạ, không phải một phi tần có thể tùy tiện răn dạy. Nhưng Bệ hạ vẫn cho nội thị đến truyền lời, hình phạt cũng mơ hồ như vậy: nửa năm này Hoàng hậu không chỉ không thể nhúng tay vào Hoa Tín yến, hơn nữa cả mẫu thân và tổ mẫu của Hoàng hậu nương nương cũng không thể vào cung thăm viếng.
Mọi người đều bảo Hoàng đế hiện tại lạnh lùng bạc bẽo, nhưng thật ra có đế vương nào mà không lạnh lùng? Tiên đế trọng tình, nhưng cũng chẳng nương tay khi xử lý công thần huân quý. Nói Bệ hạ bạc tình, chi bằng nói Người quá u ám. Mọi chuyện đều không đánh thẳng trực diện, nên Người đặc biệt có kh*** c*m tàn nhẫn.
Vương Thường Trung đi truyền khẩu dụ, hoàn toàn không có ý chỉ nên chỉ đành đứng nói. Hoàng hậu nương nương vẫn bình tĩnh, chỉ theo dõi Thập Nhị hoàng tử viết bài chứ không ngẩng đầu lên, chỉ đáp:
– Đi hồi bẩm thánh thượng, bản cung biết rồi.
Nhưng Hoàng hậu vẫn không biết. Bởi vì Hoàng hậu vẫn chưa đi truyền tin nhắc nhở Bình Quận vương phi, mà chỉ im hơi lặng tiếng nhìn tình thế biến chuyển.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 75: Minh hữu
10.0/10 từ 18 lượt.
