Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 74: Can gián


Thật ra, Thanh Lan đã sớm đoán được nguyên nhân Trưởng công chúa triệu kiến hai tỷ muội họ. Trưởng công chúa đã lắng nghe lời can gián trước đó của nàng, phân tích rõ những nguy cơ tiềm ẩn trong Hoa Tín yến. Tuy nhiên, Trưởng công chúa đã tị thế nhiều năm, vẫn chưa thực sự hiểu rõ tình hình ở kinh thành. Ngài không ngờ dù đã cảnh báo trước mà Lư Văn Nhân vẫn dám ra tay. Vì vậy, ngoài kinh ngạc và giận dữ, Ngài cũng khó tránh khỏi cảm giác ngờ vực.


Những lời can gián của Diệp Thanh Lan quá chuẩn xác. Đây là tiên đoán, hay nàng đã biết từ sớm nhưng cố tình che giấu?


Ngài gọi cả Lăng Ba đến cũng vì lẽ đó.


Trong mắt Trưởng công chúa, Diệp Lăng Ba đã có ‘tiền án’. Chuyện ở phường Bình An tuy nhằm làm xấu mặt Ngụy phu nhân, nhưng cũng đã mượn thế lực của Trưởng công chúa. Thậm chí có thể nói, Lăng Ba đã tính toán được cả phản ứng của Ngài. Một hành động không an phận như vậy, chỉ cần làm một lần sẽ bị quý nhân ghi nhớ, và sau này hễ có chuyện gì xấu xảy ra, hẳn cô sẽ là người bị nghi ngờ đầu tiên.


Huống hồ, chuyện Trần Mộng Liễu xảy ra khiến Thôi gia và Diệp gia tuyệt giao trước mặt công chúng. Dù đã dọn sạch dấu vết, bên trong vẫn có bóng dáng của Lăng Ba.


Nhưng Thanh Lan lại không biết chuyện phường Bình An, và trong xung đột với Trần Mộng Liễu, nàng cũng chưa từng hoài nghi Lăng Ba. Trưởng công chúa gọi cả Lăng Ba theo đến, Thanh Lan cũng mơ hồ đoán được nguyên do.


Đây ắt hẳn không phải chuyện tốt.


Tính tình của Lăng Ba, dù nàng đã cố uốn nắn nhiều lần nhưng vẫn không được. Lời nói nhẹ như gió, thứ có trọng lượng nhất là kinh nghiệm.


Lăng Ba đã từng dùng những phương pháp này để bảo vệ ngôi nhà và người thân của mình. Cô cũng vận dụng những tính toán ấy để mở ra con đường máu, đảm bảo phú quý bình yên cho gia đình. Dù biết rõ đạo lý ‘người giỏi bơi dễ chết đuối’, nàng cũng đành chấp nhận.


Cũng may, còn có Thanh Lan.


Nếu Thanh Lan là ‘người cha’ của Ngô Đồng viện, thì Lăng Ba chính là ‘người mẹ’. Cách ví von này thật ra có nguyên nhân sâu xa.


Trong các thế gia kinh thành, trước đây thường có sự phối hợp nhuần nhuyễn như vậy: Đại nhân nắm quyền bên ngoài, còn phu nhân thì kết giao trong nội trạch. Một người đối nội, một người đối ngoại, đã có rất nhiều trường hợp ‘song kiếm hợp bích’ nổi danh. Chỉ cần một thế hệ, họ có thể xây dựng nên một thế gia vững chắc.


Thế nhưng, sau mấy đợt thanh trừng của tiên đế vào những năm cuối đời, toàn bộ triều thần gần như bị thanh lọc một lượt. Bởi vậy, hiện tại, trong các thế gia hầu như không còn những cặp phu thê có thể phối hợp ăn ý như vậy nữa.


Thẩm đại nhân đúng là trọng thần, nhưng quan hệ phu thê với Thẩm phu nhân lại cực kỳ lạnh nhạt, khiến họ không thể phối hợp ăn ý. Thẩm phu nhân, vị con gái độc nhất của Dũng Quốc công, lại chính trực hơn Thẩm đại nhân rất nhiều. Vì lẽ đó, Thẩm gia tuy có quyền thế nhưng sức mạnh lại có hạn. Phu thê Trần đại nhân tuy đồng lòng, nhưng cả hai lại đều chỉ biết trục lợi, bởi vậy thanh danh chẳng ra sao; những chuyện còn lại thì không cần nói thêm nữa.


Trái lại, Lăng Ba và Thanh Lan lại đạt được trạng thái này. Thanh Lan quá ngay thẳng và khoan dung, nên Lăng Ba trở thành lưỡi kiếm sau lưng nàng. Đến khi Lăng Ba bị trách mắng, Thanh Lan sẽ là người che chắn, dựa vào sự uy tín và chính trực của mình để gánh hết trách nhiệm. Hai người họ quả thực kề lưng tác chiến, phối hợp không một kẽ hở.


Tình thế hôm nay hung hiểm, nhưng nói thật, trong cả kinh thành này ngoài Diệp Thanh Lan không một ai có thể ứng phó được. Những nữ quyến thành Dương Lâm kia cũng không thể; nếu không, họ đã chẳng bị Trưởng công chúa mặc kệ cho quỳ ngoài tuyết đến giờ. Đây đã là nể mặt Ngụy phu nhân, dù bà không có mặt ở đây, món nợ này vẫn sẽ tính lên đầu bà ấy.


Tô nữ quan mến nhân tài. Lúc nàng đi vào, rèm được vén lên, những sợi tua rèm nhẹ nhàng gõ lên đầu Thanh Lan. Tô nữ quan nói một lời hai nghĩa:


– Diệp tiểu thư, xin cẩn thận.


Diệp Thanh Lan cũng đáp lại lời ít ý nhiều:


– Đa tạ Tô thượng cung nhắc nhở.


Trong noãn các, Trưởng công chúa đang ngồi ngay ngắn trên trường kỷ đọc sách. Bên cạnh Ngài là một nữ quan lạ mặt đứng hầu, tuổi ngoài ba mươi, mặc đồ đen thêu chỉ vàng và để mặt mộc. Tống ma ma và các cung nữ đứng hầu xung quanh.


Thanh Lan sửa váy, tiến lên quỳ xuống hành lễ trên tấm thảm mềm mại.



– Thần nữ Diệp Thanh Lan, tham kiến Trưởng công chúa điện hạ, chúc điện hạ phúc thọ an khang.


Đây là hoa văn Giải Trĩ chỉ có trong cung. Giải Trĩ có khả năng phân biệt thật giả, trước giờ chỉ được sử dụng ở nơi Bệ hạ xử lý việc công chứ không dùng ở Hậu cung. Do đó, nơi đây hẳn là chỗ Trưởng công chúa xử lý chính sự.


Trưởng công chúa vẫn chưa cho Thanh Lan đứng dậy. Thay vào đó, nữ quan áo đen bên cạnh Ngài lên tiếng.


– Nghe nói lời can gián của Diệp tiểu thư có một không hai, ta ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay đặc biệt đến để lắng nghe.


Giọng của nữ quan kia vừa lạnh lùng, vừa pha chút ý cười:


– Không biết lúc nãy Diệp tiểu thư đi qua sân, có đánh giá gì không?


Nếu Thanh Lan không nhận ra địch ý của vị nữ quan này thì thật quá ngu ngốc.


Chỉ cần nghĩ sơ qua cũng hiểu, không phải nữ quan nào bên cạnh Trưởng công chúa cũng chính trực đơn thuần như Tô nữ quan. Tuy Ngài đã nản lòng thoái chí và ở ẩn nhiều năm, nhưng Hoắc gia rớt đài đã hơn mười bảy năm mà ân sủng lẫn sự áy náy của Bệ hạ đối với Trưởng công chúa vẫn không hề suy giảm. Địa vị của Ngài trong giới ngoại mệnh phụ, thậm chí cả mệnh phụ trong cung đình, đều đứng đầu, thậm chí còn lấn át cả Hoàng hậu trung cung. Những điều này e rằng không phải tự nhiên mà có được.


Trưởng công chúa được Tiên đế tin cậy gả cho thế tử Anh Quốc công nhằm cân bằng thế lực triều đình, trong tay Ngài làm sao có thể thiếu vài lưỡi dao sắc bén?


Vì vậy, Thanh Lan chỉ cúi thấp đầu đáp:


– Tần thượng cung đã quá lời rồi, thần nữ chỉ muốn phân ưu giúp điện hạ mà thôi.


Tần thượng cung lập tức mỉm cười, liếc mắt nhìn Tô thượng cung với ánh mắt như đang nhìn một tiểu muội nhỏ tuổi bị người khác lừa gạt.


– Chưa từng gặp mặt mà cũng có thể đoán được lai lịch của ta, đây chính là người tâm tư đoan chính mà Tĩnh Dung khen ngợi đó ư?


– Có thể được chọn làm nữ quan là vinh dự hàng đầu của nữ tử thế gia, tên họ cũng sẽ được người đời truyền tụng. Thần nữ ngưỡng mộ Tần thượng cung đã lâu, – Diệp Thanh Lan vẫn bình tĩnh đáp – Nếu có lỡ mạo phạm, xin Tần thượng cung thứ lỗi.


Nàng đáp cực kỳ kín kẽ, khiến Tô nữ quan bên cạnh không nhịn được khẽ mỉm cười. Tần nữ quan lập tức liếc nhìn một cái.


– Hôm nay Tĩnh Dung đã vất vả, chi bằng đi xuống nghỉ ngơi một lát. – Tần nữ quan nói.


Tô Tĩnh Dung lập tức từ chối:


– Tần tỷ tỷ không cần lo lắng cho ta, điện hạ còn chưa mệt, lẽ nào ta lại mệt được?


Thanh Lan nghe xong đã có thể phán đoán sơ bộ tình huống. Xem ra Trưởng công chúa điện hạ vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng. Nếu không, các nữ quan bên cạnh sẽ không mỗi người một ý như thế này.


Tần nữ quan đương nhiên thấy bất mãn với tình huống hiện tại. Thấy Tô Tĩnh Dung kiên trì ở lại, giọng nói của bà ta càng lạnh lùng:


– Diệp tiểu thư luôn nói muốn phân ưu giúp điện hạ. Nhưng tiểu thư một không có chức vị, hai lại không phải người trong cuộc. Tiểu thư nhiệt tình như vậy, chẳng lẽ đã có tin tức từ trước? Vậy việc nữ quyến quân Trấn Bắc cáo trạng ngày hôm nay, hẳn tiểu thư đã biết từ sớm, tại sao không bẩm báo với điện hạ? Đây chính là cách tiểu thư muốn phân ưu giúp điện hạ ư?


– Chuyện lúc trước, thần nữ đã trình bày rõ với điện hạ. Tần thượng cung nặng lời như vậy không khỏi thiếu thiện ý, – Thanh Lan bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Tần nữ quan mà nói – Tần thượng cung đã nghi ngờ nữ quyến quân Trấn Bắc có dự mưu, tại sao không đi chất vấn thủ lĩnh của họ?


– Ta rất muốn hỏi, nhưng ai nấy đều muốn làm rùa đen rút đầu. Chỉ trừng trị mấy con chim đầu đàn này thì không đủ hả giận. – Tần thượng cung híp mắt nói.



Đây là thần thái thường thấy ở loài mèo – một động thái chuẩn bị trước khi đi săn. Mèo lớn đương nhiên cũng vậy.


Thôi Cảnh Dục từng kể với Thanh Lan chuyện y đi săn hổ. Y đã theo dõi nó trong rừng suốt một ngày, nhìn cách nó đi săn, cách nó ăn ngấu nghiến một con nai. Khi con hổ đã no nê và buông lỏng cảnh giác, y mới ra tay bắn chết chúa tể rừng rậm này. Hồi ấy, nàng chỉ nghe đã thấy hoảng sợ.


Như Lăng Ba từng nói, Trưởng công chúa điện hạ đã lâu không ra trận, khó tránh khỏi việc không biết nặng nhẹ. Một chuyện tế nhị như thế này lại sử dụng một tay thợ săn khát máu như Tần thượng cung, quả thực không phải lựa chọn tốt.


Giọng điệu của bà ta không chỉ bất mãn với Ngụy phu nhân, mà còn tỏ rõ sự khó chịu với cả Ngụy Hầu gia.


Nếu Tô nữ quan là mưu sĩ, thì Tần nữ quan chính là ‘nanh vuốt’ của Trưởng công chúa. Nanh vuốt đương nhiên dùng để giết người, nhưng kẻ muốn làm chúa tể rừng rậm lại cần có trái tim bao dung.


Nên Thanh Lan chỉ nói những lời can gián với Trưởng công chúa.


– Thưa điện hạ, Ngụy phu nhân không đến, đó là vì lòng trung thành. Không phải bà ấy không dám, mà bà ấy hiểu rõ mình không chỉ là thủ lĩnh của nữ quyến quân Trấn Bắc, mà còn là thê tử của Ngụy Hầu gia. Ngụy Hầu gia đang gánh vác việc quốc gia đại sự, tuyệt đối không thể bị liên lụy.


Thanh Lan bình tĩnh trình bày:


– Ngụy Hầu gia không ra mặt, cũng bởi Ngài ấy trung thành. Nghe nói hôm nay Ngụy Hầu gia vẫn đến tham dự yến tiệc của Trần gia như thường, và không hề xử phạt những tướng lĩnh kia. Xin điện hạ thử ngẫm lại xem: dựa theo quân pháp, tướng quân dạo kỹ viện đương nhiên phải phạt, nhưng Ngài ấy lại không làm vậy. Ngụy Hầu gia đang chờ điện hạ xử lý, định đoạt. Bọn họ đã biểu đạt lòng trung thành của mình, vấn đề hiện tại là, liệu điện hạ có thông cảm cho khổ tâm của Ngài ấy và Ngụy phu nhân hay không?


Tần nữ quan lập tức cười gằn.


– Tiểu thư quả nhiên là thuyết khách của Ngụy gia.


Thanh Lan cụp mắt, thậm chí còn cười tự giễu.


– Tần thượng cung đã đánh giá cao thần nữ, – Nàng vẫn ung dung đáp như không hề bị khiêu khích, – Cũng đánh gia cao Ngụy gia.


Vẻ mặt của Trưởng công chúa khẽ dao động.


Làm thế nào để một người nghe lọt tai lời của kẻ khác? Một người xa lạ, lấy gì mà tin được? Ắt hẳn là khi nhận ra một số phán đoán của đối phương hoàn toàn tương đồng với mình.


Trưởng công chúa cũng coi thường Ngụy gia, đặc biệt là Ngụy phu nhân. Kẻ bề trên không sợ kẻ ác, chỉ sợ kẻ ngu dốt, bởi kẻ ngu dốt khi phá hoại thì tai hại lớn hơn nhiều lần. Dưới góc nhìn của Ngài, hành động của Lư Văn Nhân là làm ác, còn của nữ quyến thành Dương Lâm là ngu xuẩn.


Lời của Thanh Lan cũng nhằm thăm dò xem Trưởng công chúa có cùng suy nghĩ đó không.


– Nghe nói khanh và Ngụy phu nhân từng có xung đột, – Trưởng công chúa lạnh nhạt nói – Bà ấy đã làm nhục khanh trước mặt Lư Văn Nhân. Khanh không ghi thù ư? Vậy cớ sao hôm nay lại nói giúp bà ấy?


Người ở kinh thành đều biết, trước đây, khi quan hệ giữa Lư Văn Nhân và Ngụy gia còn hòa thuận, Ngụy phu nhân không ít lần trở thành vũ khí của Lư Văn Nhân. Không cần nói đâu xa, lần trước ở Thôi gia là một ví dụ điển hình: tuy rằng cuối cùng bà ấy vẫn đứng ra nói lời đúng đắn, nhưng cũng đã khiến Diệp gia tổn thương.


Trưởng công chúa hỏi như vậy, e là đang đề phòng tích Chu Du và Hoàng Cái. Nhưng chính Ngài cũng biết, đầu óc của Ngụy phu nhân sao có thể sánh với Chu Du? Đến làm Hoàng Cái còn chẳng được nữa là!


Câu ‘đánh giá cao Ngụy gia’ của Thanh Lan phù hợp với đánh giá của Ngài về Ngụy gia. Ngụy gia không phải dạng thần tử ngoài chống đối trong mưu tính. Kiểu thần tử như vậy đa số xuất hiện trong các văn thần thanh liêm, chứ võ tướng muốn ngang ngược thường chống đối ra mặt.


Người đã bước ra từ cung đình, từng trải qua lòng người hiểm ác, đương nhiên phải cẩn trọng.


Nhưng câu trả lời của Thanh Lan lại bình tĩnh đến bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của Trưởng công chúa.



– Đương nhiên là rồi.


– Vậy hẳn điện hạ đã biết tại sao Ngụy phu nhân lại làm nhục thần nữ.


Chuyện khác thường ắt có điểm lạ. Ngụy phu nhân không rộng lượng với Thanh Lan, vậy mà nàng lại cố gắng nói đỡ cho Ngụy gia. Điểm này nếu không giải thích rõ ràng, những lời nàng nói trước mặt Trưởng công chúa ắt sẽ khiến Ngài nghi ngờ.


Nhưng lúc trước, khi Trưởng công chúa hỏi Thanh Lan về chùa, nàng lại đáp rất thẳng thắn. Hương trường sinh nàng cung phụng suốt bốn năm trong ngôi chùa nhỏ ở ngoại ô kia viết tên Thôi Cảnh Dục. Chỉ với manh mối này, bằng thủ đoạn của Trưởng công chúa, không khó để tra ra quan hệ giữa nàng và Thôi Cảnh Dục. Chuyện ở Đồng Hoa yến, chuyện từng đính hôn, thậm chí cả tình cảnh lúng túng hiện tại của nàng…


Ngay từ đầu, Thanh Lan đã biết Trưởng công chúa muốn dùng nàng nên nàng sẵn sàng giao ra nhược điểm của mình – đó là sự thần phục của thần tử với quân chủ. Giống như bây giờ, nàng yên tĩnh quỳ trước mặt Trưởng công chúa, với vẻ mặt bình thản, thong dong, an tĩnh như ngọc. Mọi sự thăm dò, suy đoán, thậm chí khích tướng đều trở nên vô nghĩa.


Trước khi Trưởng công chúa kịp hỏi, nàng đã chủ động trả lời. Sự bộc trực ấy lại khiến Trưởng công chúa có vẻ hẹp hòi.


Vì vậy, Trưởng công chúa nói:


– Đứng lên đi, Tĩnh Dung, rót cho Diệp tiểu thư chén trà.


Được nữ quan đích thân châm trà là vinh hạnh hiếm có. Tuy nhiên, cái cách ‘trước kiêu sau kính’, ‘trước đánh sau dỗ’ ấy, cũng chỉ là tâm thuật của đế vương mà thôi.


Tô nữ quan kính trọng Thanh Lan nên đồng ý châm trà, không hề cảm thấy khó chịu. Nhưng Tần nữ quan ra vẻ bất mãn:


– Nói qua nói lại, cũng chỉ là muốn điện hạ nhúng tay vào việc của Ngụy gia mà thôi, chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Lẽ nào lại trừng phạt Thượng thư đại nhân chỉ vì tặng mấy tiểu thiếp ư?


Thanh Lan mỉm cười.


– Điện hạ kiêng nể Trần đại nhân, nhưng Trần đại nhân có nể mặt điện hạ không?


Một câu hỏi của nàng khiến Tần nữ quan sầm mặt. Trưởng công chúa vẫn ung dung uống trà, ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên gương mặt Ngài. Dung nhan xinh đẹp khuynh thành ấy toát lên vẻ quý khí, nghiêm khắc như tuyết sương.


– Can chính đương nhiên là sai, điện hạ thận trọng là lẽ thường. Nhưng Hoa Tín yến do điện hạ chủ trì, đã năm lần bảy lượt ra lệnh không được có chuyện dơ bẩn. Thế mà Trần gia lại làm càn như vậy, nếu không dạy dỗ họ sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của điện hạ, – Tô nữ quan lập tức lên tiếng.


Sở dĩ vị nữ quan trẻ tuổi này tán thưởng Thanh Lan là vì suy nghĩ của hai người vô cùng giống nhau. Tần nữ quan thì khác, bà ta chỉ lạnh lùng đáp:


– Chỉ sợ Diệp tiểu thư nói lời này cũng có lòng riêng chứ?


– Can gián hay dở phải xem lẽ phải. Tần thượng cung chuyện gì cũng suy xét mưu đồ, không khỏi quá nông cạn, – Lời nói của Thanh Lan lạnh nhạt nhưng cực kỳ sắc bén.


Trưởng công chúa mỉm cười.


– Vậy Diệp tiểu thư có lẽ phải gì, hãy nói ta nghe.


Thanh Lan lại đứng dậy, quỳ xuống trình bày. Tư thái của nàng cho thấy những lời tiếp theo cực kỳ quan trọng, khiến ngay cả Tần nữ quan đang giả vờ xem thường cũng phải chăm chú lắng nghe.


– Điện hạ hỏi thần nữ về quan hệ với Ngụy phu nhân, thật ra thần nữ đã sớm nhận ra. Người trong quân đội ngay thẳng, bởi chiến trường không cho phép kẻ xu nịnh. Vì phải giao phó sau lưng cho nhau, họ không thể chấp nhận phản bội, dù chỉ là hiểu lầm. Ngụy phu nhân hiểu lầm thần nữ cũng có lý của bà ấy. Bà ấy nói thưởng phạt phân minh là cách dẫn binh, và đây cũng là điều đầu tiên thần nữ muốn khuyên điện hạ.


– Lúc nãy Tần thượng cung nói, chẳng qua chỉ tặng mấy tiểu thiếp, coi chuyện này là việc nhỏ. Thần nữ cảm thấy không phải vậy: việc đó nhỏ đối với các phu nhân trong kinh, nhưng lại không hề nhỏ với các nữ quyến thành Dương Lâm. Họ là những người vợ tào khang của tướng lĩnh quân Trấn Bắc. Trần Diệu Khanh và Lư Văn Nhân đã sỉ nhục họ, thậm chí trượng phu của họ cũng sỉ nhục họ! Sĩ khả sát, bất khả nhục! Điện hạ là người chủ trì Hoa Tín yến, thưởng phạt phải phân minh. Các phu nhân kinh thành đều dựa vào sự minh xét của điện hạ, các nữ quyến quân Trấn Bắc cũng vậy. Họ tìm đến điện hạ để làm chủ thì không đáng lo, nhưng họ không tìm đến điện hạ mới đáng lo. Không bảo vệ được tướng sĩ của mình, làm sao có thể phục chúng? Đây là tầng thứ nhất.



– Tầng thứ hai, là phải đối xử với Ngụy gia thế nào. Chiến sự Bắc Cương đã xong, Ngụy gia không thoát khỏi kết cục ‘công cao chấn chủ’. Bởi vậy, Trần gia và Thẩm gia đều muốn giải tán quân Trấn Bắc, gây khó dễ cho Ngụy gia để lấy lòng Bệ hạ. Nhưng điện hạ là người từng trải, đương nhiên biết phe phái trong triều sẽ luôn thay đổi. Phe đắc ý mười năm trước, mười năm sau đã lụi tàn. Thủy triều lên xuống, biến hóa khôn lường. Nhưng dù có thay đổi thế nào, có một điều không thể thay đổi, đó là Đại Chu vĩnh viễn cần những trung thần.


– Ngụy Hầu gia là trung thần, là trụ cột của Đại Chu, cũng là cánh tay đắc lực của Bệ hạ. Kìm hãm, suy yếu, hay tính toán ngài ấy sẽ khiến sức mạnh của Đại Chu hao mòn. Luồn cúi đa đoan vĩnh viễn là kỹ năng hạ đẳng, dù được đắc thế nhất thời cũng chỉ là ảo ảnh. Cõi đời này, chỉ có người thực sự làm việc, làm tốt, làm thật, hữu ích với giang sơn xã tắc mới là người chiến thắng sau cùng. Đây vốn là việc của Bệ hạ và Ngụy Hầu gia, những người khác không nên nhúng tay vào. Trần gia không hiểu, Lư Văn Nhân cũng không hiểu. Nhưng điện hạ nhất định phải hiểu.


Những lời can gián này có tầm vóc lớn, đạo lý đoan chính, không chỉ khiến Tô nữ quan xúc động mà còn làm vẻ mặt của Tần nữ quan thay đổi.


Những kẻ chưa từng nói dối đều cho rằng nói dối là việc đơn giản, không biết rằng một người muốn ngụy trang thành kẻ khác là điều bất khả. Cho dù cố gắng bắt chước, cũng chỉ giống được bề ngoài, không thể chạm đến cốt lõi. Bản tâm một người đều thể hiện ở những chi tiết nhỏ, và cũng thể hiện trong khí vận. Viết chữ chú trọng khí vận quán thông. Người không có khí phách lẫn hạo nhiên chính khí không thể nói ra được những lời như thế này.


Chỉ là, một người quá chính trực, viết văn chương thì hay, chứ đấu chính trị thì lại quá ngây thơ.


Tần nữ quan hờ hững hỏi:


– Vậy nếu như đúng lời đồn, Bệ hạ không hiểu thì sao?


Lời này có phần quá đà, tuy lấy danh nghĩa lời đồn nhưng vẫn có thể bị phán tội vọng nghị thánh thượng. Tuy nhiên, từ lúc bước vào noãn các này, Thanh Lan đã biết Trưởng công chúa không có ý truy cứu, mà là muốn nàng nói vài lời thật lòng. Trong những câu này, nàng không sợ mắc tội vọng nghị thánh thượng.


Nhưng Thanh Lan càng hiểu rõ: sở dĩ Trưởng công chúa triệu kiến nàng, không phải để nghe những lời ai cũng nói ra được, mà là muốn nghe những lời không ai dám nói.


Giống như bây giờ, nàng thản nhiên hỏi ngược lại:


– Lời đồn mà Tần thượng cung nói, thật ra thần nữ cũng biết. Lời đồn cũng nói, Bệ hạ cay nghiệt vô tình, nhưng vận nước Đại Chu hưng thịnh, nên sau Anh Quốc công có Dũng Quốc công, sau Dũng Quốc công lại có Ngụy Hầu gia… Nhưng sau Ngụy Hầu gia, không biết còn có ai đủ sức gánh vác?


Vẻ mặt của Trưởng công chúa lập tức biến động.


Những lời của Thanh Lan, vừa chạm vào tình cảm, vừa giải thích rõ ràng, lại dùng lý khuyên nhủ, dùng lợi lôi kéo. Đây đều là kiến thức cơ bản của người đọc sách thánh hiền. Thế nhưng, cả buổi chiều nay, chỉ có một câu vừa rồi mới thực sự là lời can gián.


– Đạo lý thứ ba thần nữ muốn khuyên điện hạ, là trích trong “Xuân Thu”: ‘Nghĩa chiến tất thắng’. Trần gia hành sự bất chính, còn Ngụy Hầu gia làm việc chính nghĩa. Thực ra đây cũng là việc của điện hạ. Nghe nói năm đó điện hạ và Bệ hạ đều được Thái phó dạy dỗ. Những lời điện hạ nên nghe, có thần nữ nói cho điện hạ nghe. Nhưng điều Bệ hạ thực sự phải nghe, không biết ai sẽ nói cho Bệ hạ nghe?


Thanh Lan nói xong, Tần nữ quan mới cẩn thận nghiền ngẫm từng lời do vị Diệp tiểu thư đột ngột xuất hiện này vừa nói ra.


Phụ nữ đọc sách tuy nhiều, nhưng người có thể nói ra những lời như vậy mới thực sự là đại tài.


Hôm nay Trưởng công chúa chậm chạp chưa quyết, người Ngài kiêng kỵ không phải Trần đại nhân mà là một người khác. Lời nói của Diệp Thanh Lan đã chỉ rõ điều này.


Ai nấy đều biết, kẻ đứng sau Lư Văn Nhân là Bình Quận vương phi. Mà Bình Quận vương phi, lại chính là cháu gái của Hoàng hậu nương nương. Bằng không, một Quận vương phi nhỏ bé như bà ta, sao dám để Lư Văn Nhân công khai làm trái lệnh của Trưởng công chúa, cho tiểu thiếp xuất hiện trên Hoa Tín yến?


Hoa Tín yến năm nay nếu do Bình Quận vương phi chủ trì, thì đó chỉ là việc của thế gia, không khác gì việc do Thẩm phu nhân chủ trì.


Nhưng Bệ hạ lại chỉ định cho Trưởng công chúa, vậy đó là chuyện của mệnh phụ trong cung. Dù vì hổ thẹn hay vì tình cảm hồi còn là thái tử, sau khi Thái hậu băng hà, đãi ngộ lẫn quyền lực tôn quý nhất lẽ ra thuộc về mẫu nghi thiên hạ, Hoàng hậu trung cung, đều bị Bệ hạ chuyển giao cho Trưởng công chúa.


Lời có thể không cần nói rõ, nhưng Trưởng công chúa nhất định hiểu. Thậm chí trong những lời can gián hôm nay, quan trọng nhất lại là những lời không nói ra. Trần gia, Ngụy gia, Bình Quận vương phi đều không phải đối thủ của Trưởng công chúa. Mọi người đều nói ‘Đế vương gia làm chủ thiên hạ’, nhưng đây lại là chuyện trong cung, là chuyện nhà của họ do ai quản? Là chị chồng hay em dâu?


Nhưng Thanh Lan cũng không ngờ được câu trả lời của Trưởng công chúa.


– Khanh nói gia phong Trần gia bất chính, nhưng gia phong Diệp gia có chính không?


Trưởng công chúa hỏi. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 74: Can gián
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...