Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 73: Châm trà


Bê bối lớn của Trần gia, đương nhiên Lăng Ba lập tức biết rõ.


– Bệ hạ đã nâng đỡ Trần gia đến mức này. Thể diện quả thực chẳng khác gì được tổ chức nam tứ yến! – Cô lập tức trù tính thay Hàn Nguyệt Khởi: – Muội thấy Trần gia đang rục rịch, muốn giành lấy vị trí của Thẩm gia đấy, bây giờ lại có thêm Bình quận vương phủ làm chỗ dựa. Hiện tại, tốt nhất Thẩm gia nên liên minh với Dĩnh thân vương phủ hoặc Lương vương phủ, không biết Thẩm đại nhân có định làm vậy không?


– Kết bè kéo cánh là tối kỵ của thần tử, – Thanh Lan vẫn dùng ngữ khí trêu đùa, dạy dỗ Lăng Ba: – Lăng Ba cái gì cũng giỏi, sao việc này lại vờ ngốc nghếch vậy?


– Muội biết rồi, đó là vì Nhị tỷ lười đọc sách, – Yến Yến ở bên cạnh cười khanh khách, giả bộ vuốt ria mép y như Diệp đại nhân, – Ôi, chung quy cũng vì lười học mà ra.


Lăng Ba đời nào chịu nhịn, lập tức muốn bắt lấy Yến Yến để dạy dỗ. Cô bé lanh lẹ chạy biến, thấy Liễu Nhi với Nhị tỷ đoàn kết đóng sập cửa lại để bắt ba ba trong rọ, Yến Yến vội quẹo ngang trốn ra sau lưng A Thố.


Lăng Ba muốn bắt, Yến Yến bèn đẩy A Thố ra chắn, vừa chạy vừa cười ha hả, cuối cùng do mải cười quên chạy mà bị Lăng Ba bắt được.


– Đại tỷ, cứu muội với! – Yến Yến lập tức la lên cầu cứu.


Thanh Lan cũng phì cười, vội vàng chạy đến làm hòa, khuyên nhủ:


– Nào nào, coi như nể mặt tỷ, tha cho muội ấy đi.


– Không được, nó nhiều lần ngang ngược, quả thật không coi bề trên ra gì! – Lăng Ba làm bộ nổi giận, quát lên, – Liễu Nhi mau qua đây, giữ chặt lấy chân nó, hôm nay ta không đánh nát mông nó thì cái tên Diệp Lăng Ba này sẽ viết ngược!



Yến Yến thấy tình hình không ổn, lập tức lăn lộn phản kháng. Cô bé vốn linh hoạt lại khỏe mạnh, vừa muốn vùng vẫy là ba, bốn người không giữ lại được. Dương nương tử cũng thương tình, vội chạy đến cứu, vừa thấy cô bé nghịch ngợm như vậy thì bật cười:


– Đúng là rồng đất mà! Lần này Tam tiểu thư học được bí quyết rồi.


Lăng Ba vừa giận vừa buồn cười, liền nhéo cô bé một cái, nói:


– Còn không mau đứng dậy, chẳng ra thể thống gì cả, còn tưởng người ta khen muội đấy à? Không giống đại gia khuê tú chút nào!


– Muội là đại gia khuê tú mà! – Yến Yến hùng hồn đáp, – Thẩm tỷ tỷ dạy muội đấy, chẳng lẽ tỷ ấy không phải đại gia khuê tú?


– Biết ngay là cô ấy mà! Muội đi theo cô ấy lại học ra cái dạng gì hả? Mau đứng lên, còn định ăn vạ đến bao giờ? Đừng tự làm xấu mặt!


Diệp gia tỷ muội chơi đùa vui vẻ, A Thố nhìn cũng cười theo. Bỗng một quản gia nương tử hấp tấp chạy vào, phía sau còn có Liễu Cát.


Lăng Ba mắt tinh đã nhìn thấy họ qua cửa sổ. Cô vội vã sửa sang tóc tay, đứng dậy bước ra, Liễu Nhi cũng nhanh nhẹn đi theo, tiện tay kéo rèm cửa vào.


– Có chuyện gì mà cuống cuồng lên thế này, còn dẫn cả Liễu Cát vào nội viện? – Cô cau mày hỏi.


Nương tử quản gia vừa định mở miệng lại ngoái ra phía sau, Lăng Ba cũng nhìn theo.


Tô nữ quan tay cầm phất trần, dẫn theo hai nội thị. Vừa nhìn thấy Lăng Ba, ánh mắt nàng đã trở nên lạnh lùng.



– Trưởng công chúa điện hạ có chỉ, triệu kiến Diệp gia Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư lập tức đến phủ gặp mặt, không được chậm trễ.


.
.
.


Tình huống đột ngột xảy ra, Lăng Ba chỉ đành nháy mắt ra hiệu cho A Thố. Yến Yến thì không thể trông chờ được, nhưng A Thố thông minh, nhất định sẽ biết đến thông báo cho Thẩm Bích Vi và Hàn Nguyệt Khởi. Nếu Hàn Nguyệt Khởi không tiện ra mặt, thì đành phải nhờ Thẩm Bích Vi.


Nhưng cô cũng sợ Thẩm Bích Vi quá lo lắng mà kinh động đến Duệ thân vương, người kia vẫn luôn theo sát cô nàng, Lăng Ba vốn định dặn dò mấy câu, vừa mới gọi “Liễu Nhi” định sai cô hầu đi truyền tin, Liễu Nhi thông minh sẽ tự biết hành động.


Tô nữ quan tằng hắng một cái, Thanh Lan hiểu ý vội đè lại tay Lăng Ba.


Trưởng công chúa triệu kiến, chưa biết là phúc hay họa, chưa đi đã sai người hầu lan truyền tin tức cho người khác là đại bất kính.


Cũng không thể trách Lăng Ba thấy thấp thỏm. Theo cách nói của cô là: “Xưa nay chuyện tốt không đến lượt chúng ta, chuyện xấu lại lúc nào cũng có phần.”


Sau khi Diệp phu nhân qua đời, cô đã sớm quen với cuộc sống côi cút. Mạnh phu nhân bệnh tật, lại không tiện nhúng tay vào chuyện nhà người khác nên chẳng giúp được gì nhiều. Lăng Ba và Thanh Lan là hai trụ cột duy nhất trong Ngô Đồng viện. Mọi sóng gió ập đến đều do hai người gánh vác, nên họ đã học được cách luôn chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.


Cho nên, dù Lăng Ba rất cầu tiến, nhưng cô cũng cực kỳ cảnh giác với các “quý nhân”. Cô là đứa trẻ côi cút không mẹ, tuy nhờ tài trí và tính toán mà kiếm được cho bản thân chút phú quý an ổn trong thế giới người lớn, nhưng sâu trong lòng Lăng Ba vẫn là một con sói con, luôn nhe nanh cảnh giác với những người lớn bên ngoài.


Cũng may còn có Thanh Lan.


Những lúc thế này, Thanh Lan sẽ nắm chặt tay Lăng Ba. Tay của nàng rất ấm áp, bình thường mềm mại như mẫu thân, nhưng bây giờ lại giữ chặt lấy cô. Giống như lúc nhỏ mẫu thân dẫn cô đi chợ, sẽ giữ cô thật chặt, tuyệt đối không để cô đi lạc.



Quý nhân thường thích lập uy, thậm chí không phải vì họ thích làm kẻ ác, mà vì quy củ nghiêm ngặt.


Họ không được ngồi xe ngựa của mình, mà phải ngồi chung xe với Tô nữ quan. Tuy mỗi người được dẫn theo một nha hoàn, nhưng đây là lúc chủ tử phải gánh vác cho nha hoàn, nào có thể nhờ cậy vào nha hoàn được. Lăng Ba thà không dẫn theo Liễu Nhi, tránh việc bất trắc khiến cô hầu vì bảo vệ cô mà làm ra chuyện dại dột.


Sự bản lĩnh thường ngày của Thanh Lan lập tức hiện rõ. Nàng không chỉ bình tĩnh hơn Lăng Ba, mà cả nha hoàn Xuân Minh cũng điềm tĩnh hơn Liễu Nhi nhiều. Cô hầu còn nắm tay an ủi Liễu Nhi, vỗ về trái tim đang hoảng loạn của cô hầu nhỏ tuổi hơn.


Thanh Lan và Lăng Ba theo Tô nữ quan xuống xe ngựa ở cổng trong của phủ Công chúa, rồi đi theo cô nữ quan qua từng lớp sân vườn. Con đường này khác với hôm đến ăn tiệc, phải qua rất nhiều khoảnh sân xa lạ, bên trong trồng đầy trúc. Giữa trời tuyết lạnh, trúc vẫn xanh biếc, chỉ là tuyết quá lớn nên nhiều cây bị đè gãy.


Hóa ra cây trúc bị gãy trông như vậy, bị chẻ đôi ở giữa, lộ ra phần lõi trắng bên trong. Vết nứt cứ thế kéo dài xuống, tựa như những nét bút vẽ thẳng trên tuyết, mang vẻ đẹp của sự dứt khoát.


Chẳng trách Bùi Chiếu thích mặc áo xanh, thì ra màu xanh cũng có phương diện như vậy.


“Đúng lúc này lại nghĩ đến mấy chuyện vô vị đó!” Lăng Ba tự thầm mắng mình mấy câu. Lúc đi vòng qua hành lang, cô bỗng giật mình.


Có một nhóm khoảng ba mươi người đang quỳ trong tuyết, họ khoác những chiếc áo choàng đỏ cũ kỹ, vừa nhìn là biết được sửa từ chiến bào của quân Trấn Bắc. Họ ăn mặc đơn giản như vậy, quả thật giống một đội nữ binh.


Lăng Ba biết đây là nhóm nữ quyến cáo trạng của quân Trấn Bắc. Họ vẫn luôn ở trong phủ của Trưởng công chúa, có vẻ đã quỳ rất lâu, tuyết đã ngập quá đầu gối. Ngụy San Hô quỳ thẳng phía trước, lông mi cũng đã dính đầy tuyết, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, thấy nhóm Diệp Lăng Ba đi vào thì liếc một cái.


Lẽ ra cô nên cảm thấy khoái chí, nhưng Lăng Ba chẳng thấy vui vẻ gì, thậm chí còn động lòng trắc ẩn.
Cô vô thức nhìn về phía Thanh Lan, vẻ mặt nàng vẫn bình thản như chưa nhìn thấy gì cả.


– Đến nơi rồi.



Tô nữ quan dẫn họ đến sảnh tiếp khách. Các nữ quyến Trấn Bắc quân quỳ bên ngoài trời lạnh giá, còn trong sảnh lại đốt địa long vô cùng ấm áp. Lăng Ba biết đây là cách lập uy của quý nhân trong cung. Ở nha môn cũng có phương pháp tương tự: không cần biết là kiện cáo điều gì, hễ là người dưới kiện người trên thì phải ăn ba mươi gậy phủ đầu, đỡ phải nói ra những lời khó nghe.


Nhưng cô không ngờ được những sắp xếp tiếp theo của Trưởng công chúa.


Tô nữ quan dẫn người đến, rồi tự mình vào bẩm báo. Trong sảnh có bốn thị nữ đang đứng hầu. Lăng Ba nhìn lướt qua bàn trà, trong lòng bỗng nghĩ: “Nếu người hầu châm trà là chuyện tốt, nếu không châm trà, hẳn là chuyện xấu.”


Suy nghĩ này có chút ngốc nghếch. Đến tử tù còn có bữa cơm cuối cùng, nhưng cô không nhịn được nghĩ như vậy.


Nhưng chuyện đời xưa nay vốn không theo suy nghĩ của cô.


Tô nữ quan ra ra vào vào, chỉ nói một câu:


– Truyền Diệp Đại tiểu thư vào bẩm báo.


Lăng Ba bỗng thấy hoảng hốt, giữ chặt Thanh Lan không buông tay. Cô cũng biết Tô nữ quan nhìn thấy, hẳn sẽ cười nhạo cô nhát cáy.


Nhưng cô chẳng có gì cả, chỉ có Thanh Lan.


Những vị quý nhân này, những lúc tỷ muội cô bị đối xử bất công thì không thấy ra mặt, còn chẳng buồn giữ gìn lẽ phải. Đến lúc không cần bọn họ, bọn họ lại xuất hiện chọc trời khuấy nước.


– Yên tâm, không sao đâu.


Thanh Lan cười an ủi, nàng thậm chí còn giúp Lăng Ba vén lại sợi tóc ra sau tai. Sau đó, nàng buông tay Lăng Ba, đi theo Tô nữ quan vào trong. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 73: Châm trà
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...