Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 72: Kền kền
Tuy xảy ra chuyện lớn như vậy, Thái Hoa yến vẫn phải tổ chức.
Trần gia cũng là loại mặt dày khó chơi. Năm đó, Trần đại nhân đến Giang Nam tra muối, tuy làm đầy ngân khố, gom đủ bạc để Bệ hạ xây dựng được ba đại điện nhưng cũng dính không ít tấu chương hạch tội của Ngự Sử đài. Đa số đều kết tội ông ta cấu kết với thương buôn muối, tham ô thuế muối, còn dung túng môn sinh kết bè kết đảng, chèn ép quan chức địa phương.
Trần đại nhân cũng vì thế mà phải ngồi trong Đại Lý tự một tháng, cũng chính là thời điểm diễn ra Hoa Tín yến. Nhưng dù vậy thì đã sao? Trần gia vẫn tổ chức yến hội, vẫn nhận lễ vật, vẫn là tân quý máu mặt trong kinh thành. Sự tình trôi qua, Trần đại nhân được phóng thích, chỉ bị trách mắng vài câu về việc phải biết để ý danh dự. Mọi người cũng biết quân ân sâu dày, từ đây Trần gia trở thành thế lực có địa vị sánh ngang Thẩm gia.
Nên Thái Hoa yến hôm nay vẫn không bị ảnh hưởng vì sự kiện của Ngụy gia.
Trái lại, bởi vì có chuyện ấy xảy ra, nên Trần gia càng phải tổ chức cho linh đình náo nhiệt mới có vẻ họ không bận tâm, bằng không để quan khách tản đi sớm thì không hay. Trần gia không giống Thẩm gia có căn cơ sâu dày, sự hiểm hách rực rỡ của Trần gia được dựng nên bởi thời thế, mất thế là mất hết.
Nên Trưởng công chúa vẫn giá lâm đúng hẹn, nhưng Ngài cũng chỉ ngồi một lát rồi đi như hôm ở nhà Thẩm gia. Người nhà họ Trần cũng cung kính tiễn phượng giá. Hàn Nguyệt Khởi cũng không do dự, lập tức dẫn người phe mình rời tiệc. Nàng chỉ nói: “Xảy ra chuyện như vậy, chỉ sợ Trần gia bận rộn không xuể, chúng ta xin phép về trước.” Trần phu nhân cố giữ như thế nào cũng không được, trái lại Lư Văn Nhân chỉ cười tủm tỉm, ra vẻ mọi chuyện vẫn bình thường.
Hàn Nguyệt Khởi nhìn lướt qua hàng loạt phu nhân trong viện để đối diện với nàng ta, khẽ mỉm cười đáp lễ.
Vận mệnh thật huyền diệu, gần như không xáo trộn chút nào. Mười ngày trước thế nào, bây giờ lại ra sao? Vào giờ phút này, hai người trao đổi vị trí cùng tình cảnh, quả thực là báo ứng.
Đương nhiên, Hàn Nguyệt Khởi cũng biết hôm nay chưa chạm vào được căn cơ của Lư Văn Nhân. Tuy nàng ta không đề phòng, nhưng ít ra vẫn giữ lại được hơn nửa các phu nhân. Đến khi Bệ hạ giá lâm, nửa phu nhân đã đi kia cũng sẽ quay lại.
Đến cả kết quả cũng giống hệt với mười ngày trước, chỉ là đổi Duệ thân vương thành Bệ hạ mà thôi.
Mà chỗ dựa mới của Trần gia cũng lộ diện.
Lương lão vương phi rời tiệc, Thẩm gia rời tiệc, nhưng Bình quận vương phi đã ở lại chứ không bỏ đi như lần ở Thẩm gia.
Mọi người đều biết không khí Hoa Tín yến trong kinh mấy năm nay đã trở nên tệ hại. Đó là bởi vì sau khi lão thái phi của Bình quận vương già yếu, vẫn chưa có quý phụ nào có thể đứng lên chủ trì đại cục. Thế nên, người tham dự mạnh ai nấy làm, đấu đá đến sứt đầu mẻ trán. Không giống như trước kia, dù có cạnh tranh nhưng có người làm chủ, giống như gấm cắt: chỉ cần sợi ngang không lệch, thì dù sợi dọc có lệch cũng không làm hỏng bố cục.
Bệ hạ hạ thánh chỉ, khâm định Trưởng công chúa điện hạ chủ trì Hoa Tín yến năm nay. Mọi người đều bận bịu lấy lòng Trưởng công chúa, phỏng đoán tâm tư và chiều theo sở thích của Ngài, nên chẳng ai đặt ra câu hỏi: Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Trưởng công chúa, vậy người vốn nên tiếp nhận vị trí của lão Vương phi Bình quận vương là ai?
Mà Bình Quận vương phi, chính là đáp án kia.
Bà vốn mang họ Cao, tính ra còn là cháu gái bên nội của Hoàng hậu nương nương, phụ thân là Quốc cữu gia chính thống. Bà là tiểu thư đích tôn của Cao gia, gả cho thế tử của Bình quận vương. Bà chịu khổ mười năm, sinh được một trai một gái. Đợi được đến khi lão vương phi già yếu để tiếp quản vị trí thì bỗng nhiên lại xuất hiện một vị Trưởng công chúa.
Đương nhiên, bà không dám lên tiếng tranh giành, nhưng cũng không thể bỏ lỡ thời cơ năm nay. Dâng tặng toàn bộ Hoa Tín yến cho Trưởng công chúa cũng chẳng sao, nhưng ít nhất cũng phải bồi dưỡng thế lực của mình. Dù sao vị ở trong cung kia cũng không phải ngồi không.
Chẳng trách Lư Văn Nhân lại dám to gan bỏ qua Ngụy phu nhân, hóa ra đã tìm được cành cao hơn để leo lên rồi. Phân tách Trấn Bắc quân là việc của Thẩm đại nhân và Bình quận vương. Thẩm đại nhân làm chủ, tuy Bình quận vương gia là tôn thất nhưng không khỏi bị lép vế, khó trách muốn “liên Lưu kháng Tào”. Lư Văn Nhân ra chiêu “Tưởng Cán trộm thư”, chính là điềm báo Trần gia liên minh với Bình quận vương để đối phó với Thẩm đại nhân.
Con lạc đà quân Trấn Bắc này, con kền kền nào ăn mà chẳng được.
Bệ hạ đương nhiên tán thành. “Cái gì mà nữ quyến thành Dương Lâm!” Khó khăn lắm người mới tách được Trấn Bắc quân thành Sơn tự doanh và Hỏa tự doanh, mà Sơn tự doanh lại vững như bàn thạch. Tướng lĩnh đều phục tùng Ngụy nguyên soái thì cũng thôi, đám nữ quyến còn đoàn kết xoay quanh Ngụy phu nhân, thân thiết như một nhà thì đúng là hoang đường. Sơn tự doanh nếu thành một phái, thì chẳng phải trong mắt không có quân chủ ư?
Thế nên Bệ hạ vẫn giá lâm như thường, thậm chí còn đến sớm nửa khắc.
Trần gia giàu có, mạnh tay chi tiền tiếp giá. Thảm trải từ bãi săn hoàng gia đến tận cửa biệt uyển; tuyết được quét dọn sạch sẽ, mặt đất còn được rải cát vàng. Họ sợ hai bên đường trông quá tiêu điều, còn sai người treo đầy hoa lụa sặc sỡ.
Trần đại nhân đã đến bãi săn từ sớm để nghênh giá. Trần Diệu Khanh quỳ sát trước cửa biệt uyển, dẫn theo các quan chức và vương tôn đến tiếp giá. Trong nội viện đều là các mệnh phụ, tuy không tiếp giá nhưng đã quỳ xuống đợi chỉ. Bệ hạ sai nữ quan vào trước truyền khẩu dụ, dặn các mệnh phụ không cần câu nệ, cứ tham dự Hoa Tín yến như thường.
“Trần đại nhân có vị trí hôm nay không khỏi nhờ vào sự mềm mỏng, khéo léo của ông ta. Một cận thần ngự tiền ở tuổi bốn mươi, năm mươi mà vẫn có thể nhiệt tình chạy ngược chạy xuôi. Hơn nữa, ông ta còn giữ quan hệ tốt với nội thị ngự tiền; Hoàng công công, Ngô công công không biết đã được lót tay bao nhiêu lần.
Vừa đón Bệ hạ vào xong, ông ta lại đến bắt chuyện với các nội thị, miệng gọi các lão nội tướng, mời họ vào phòng khách nghỉ ngơi, còn không quên nhét cho họ vài tờ ngân phiếu.
Hoàng công công và Ngô công công đương nhiên không phụ lòng ông ta, lập tức nhắc nhở:
– Nghe nói nữ quyến của quân Trấn Bắc vẫn còn đang quỳ trước cổng quý phủ của Trưởng công chúa, Trần đại nhân phải cẩn thận.
Hôm nay, Trần đại nhân được đắc ý. Trước mặt Bệ hạ phải tỏ ra kính cẩn, nhưng sau lưng ông ta đã vô cùng huênh hoang, nói:
– Một đám đàn bà mà thôi, có thể gây được chuyện gì?
Hoàng công công già dặn, nghe xong thì không nói gì. Ngô công công còn trẻ, liền khịt mũi:
– Trước mặt Trưởng công chúa điện hạ, Trần đại nhân cũng dám nói vậy sao?
Trần đại nhân vội vã thu lại vẻ đắc chí, đáp:
– Lão nội tướng dạy phải ạ, xin mời công công uống trà.
Trà được dâng lên kèm rất nhiều quà tặng, đều là những món đồ cổ, ngọc quý Trần gia vơ vét được ở Giang Nam, mời “lão nội tướng” thưởng lãm. Trần đại nhân thu xếp bên này xong, bên Bệ hạ cũng đã được chuẩn bị tươm tất, truyền gọi ông ta vào, Trần đại nhân đương nhiên tuân theo.
Thật ra, hôm nay Bệ hạ đến không phải để làm chỗ dựa cho Trần gia, mà vì năm ngoái Bắc Cương đại thắng, khó tránh khơi lại hùng tâm tráng chí của Người. Đại Chu vốn lập giang sơn trên lưng ngựa, Bệ hạ chưa đến bốn mươi, đang độ tráng niên. Vì lo lắng cho chiến sự mà hủy bỏ đông săn, nên xuân săn lần này Người mới có hứng thú làm thật lớn.
Khổ nỗi, Bệ hạ lại sợ đám học giả cổ hủ ở Ngự Sử đài cản tay, động một chút là phải can gián, nên mới lộ diện ở Trần gia. Trần đại nhân là người hiểu rõ thánh ý nhất. Chỉ cần Bệ hạ tỏ ý ở đây, ông ta sẽ lập tức hiểu phải làm gì ngay. Chờ Bệ hạ ra về, ông ta cổ động chúng thần, dâng thư “Cung thỉnh Bệ hạ tổ chức xuân săn, ăn mừng Bắc Cương đại thắng, rạng rỡ quốc uy”, Bệ hạ ỡm ờ đồng ý, thì chẳng sợ Ngự Sử đài nữa.
Nên hôm nay, Bệ hạ chỉ cần ngồi một lát liền triệu kiến tướng lĩnh Trấn Bắc quân và các vương tôn. Người miễn lễ cho họ, để họ đứng lên ngắm nghía, rồi khen ngợi:
– Trẫm thực sự già rồi, thấy các khanh nhân tài đông đúc, đều là phúc đức của Đại Chu ta, lòng trẫm thấy an ủi.
Không biết Ngụy soái nghe có hiểu hay không mà không nói, chỉ có Trần đại nhân nhanh nhảu lên tiếng vỗ về:
– Sao Thánh thượng lại nói vậy ạ? Thánh thượng long thể an khang, quốc vận Đại Chu hưng thịnh nên Ngụy Hầu gia ở Bắc Cương mới có thể tiến quân thần tốc, quét sạch kẻ thù. Đây đều nhờ quân chủ thánh minh, đức diệu tứ phương!
Các đại thần xung quanh đương nhiên xun xoe phụ họa, nói đến mức Bệ hạ mặt mũi rạng ngời. Trần đại nhân lại gọi Trần Diệu Khanh đến, để hắn dâng cung tên và chim ưng cho Bệ hạ, thưa:
– Hôm nay khuyển tử không biết phép tắc, mở cá cược trong yến tiệc mời mọi người ra sau núi săn bắn. Đây là mũi tên đầu tiên, mọi người đều biết bệ hạ giỏi thuật thiện xạ, xin thánh thượng nể mặt, chỉ điểm cho khuyển tử ạ.
Bệ hạ thấy ông ta hiểu ý như vậy, đương nhiên phối hợp, lập tức cầm cung tên lên kéo thử rồi chê bai:
– Cung là cung tốt, chỉ là lực bắn hơi nhỏ. Hoàng Tuấn, cầm cường cung của trẫm đến đây.
Đi tuần còn mang theo cung tên, ý muốn tổ chức xuân săn của Bệ hạ đã viết rõ lên mặt rồi.
Nội thị mang cung đến, quả nhiên đó là một cây cung tốt. Thánh thượng để mọi người truyền tay xem, rồi nói:
– Đây là cung tên do Thái tổ gia để lại, đã được danh tướng trong Lăng Yên các sử dụng, tổng cộng có năm cây. Cây cung này tên là “Họa Vực”, được làm ra từ gỗ đàn sơn, đây là cung do Anh Quốc công quá cố đích thân săn hươu lấy gân làm. Hôm nay cũng thật khéo, gặp buổi thi săn của các khanh, trẫm cũng thêm phần thưởng. Người đứng đầu sẽ nhận được cây cung này!
Trần đại nhân lập tức hùa theo:
– Thánh thượng, còn mấy cây kia thì sao ạ? Ở đây có nhiều cao thủ, chỉ có một cây thì không đủ chia rồi.
Trần đại nhân sẵn sàng làm nịnh thần, khúm núm nịnh hót. Bệ hạ cũng phối hợp, cầm cung lên gõ lên đầu ông ta một cái, cười nói:
– Yên tâm đi lão cáo già, bốn cây còn lại sớm muộn trẫm cũng lấy ra ban thưởng. Con dân Đại Chu của ta vốn chiếm thiên hạ trên lưng ngựa, chỉ cần chăm chỉ luyện cưỡi ngựa bắn cung, trẫm đương nhiên sẽ có ban thưởng! Không chỉ một lần này, ai rồi cũng có cơ hội.
Lời nói đã rõ ràng như vậy, các đại thần sao lại không hiểu? Phụ tá của Trần đại nhân đã soạn sẵn tấu chương thỉnh Thánh thượng tổ chức xuân săn làm gương cho bề tôi trong đầu rồi. Nhất thời mọi người đều hùa theo khen ngợi cây cung này. Có người khoa trương nói sẽ vì cây cung này mà thắng hội săn, cũng có người châm dầu vào lửa nói tướng lĩnh Trấn Bắc quân nhất định có tài, chỉ sợ các vương tôn thì…
Cũng có người quá lộ liễu, bây giờ đã lập tức nhắc đến xuân săn.
– Thánh thượng anh minh, đúng vào lễ xuân săn…
Trần đại nhân tuy có tâm xu nịnh nhưng phản ứng cực kỳ nhanh. Ông ta lập tức ném một ánh mắt sắc lẹm ra, tiểu quan kia – cũng là người của phe Trần gia – lập tức im bặt.
Bệ hạ chỉ làm như không nhìn thấy, vẫn mỉm cười đánh giá các tướng lĩnh và Vương tôn trong phòng:
– Hãn Hải, hôm nay khanh không xuống sân ư?
Ngụy nguyên soái nổi tiếng cương trực, bằng không đã chẳng đến nỗi đến giờ vẫn chưa có phe phái riêng. Ông ấy nghe những lời này xong cũng không biết nịnh nọt, cũng không đùa giỡn, chỉ cúi đầu thành thật trả lời:
– Bẩm thánh thượng, khả năng cưỡi ngựa bắn cung của mạt tướng thực sự bình thường, chỉ sợ phá hỏng hứng thú của Bệ hạ.
Bệ hạ lập tức bật cười.
Thôi Cảnh Dục dù sao cũng còn trẻ, cũng xuất thân thế gia, tuy cương trực nhưng cũng có khí phách của võ tướng, bèn trả lời:
– Hồi bẩm Thánh thượng, Sơn tự doanh đã đến đủ, Hỏa tự doanh còn mấy người phải tập luyện buổi sáng nên chưa tới.
Cảnh Hầu gia của Hỏa tự doanh thấy Thôi Cảnh Dục nói vậy, lập tức biện bạch:
– Thánh thượng, nhìn thôi Hầu gia như vậy hẳn đã nắm chắc rồi.
Lời còn chưa dứt, trong đám vương tôn lập tức có người lên tiếng:
– Vậy thì chưa chắc!
Mọi người lập tức nhìn sang. Đó là một thiếu niên mặc cẩm bào màu đỏ tươi, tuổi tác xấp xỉ với Ngụy Vũ Sơn. Nhìn trang phục, cậu ta có vẻ cũng là con cháu Hầu phủ, nhưng trên eo lại đeo tua rua vàng nhạt, cho thấy là tôn thất. Gương mặt tuấn tú, chỉ có vẻ lạnh nhạt, khí chất cũng u ám.
Bệ hạ mỉm cười.
– Trẫm tưởng là ai, hóa ra là thằng nhóc này. Sao khanh không ở trong cung với Diễn Trạch mà lại chạy đến đây?
Mọi người lập tức hiểu ra, đây là người của Duệ thân vương, còn là tâm phúc, thường xuất hiện trước ngự tiền, nên mới được Bệ hạ biết mặt.
– Bẩm Thánh thượng, Vương gia nghe nói hôm nay có săn đa đa nên sai vi thần xuất cung bắt hai con về để giải khuây.
Thiếu niên này đối đáp với Bệ hạ cũng cực kỳ thong dong, kiêu căng nhìn tướng lĩnh quân Trấn Bắc.
Người khác thì không sao, Ngụy Vũ Sơn là người đầu tiên không nhịn được.
– Đa đa đã là gì, còn dễ săn hơn hươu bào. Muốn so tài thì phải săn ác điểu. Cường cung của Trấn Bắc quân chúng ta lúc ở Bắc Cương còn có thể bắn hạ vài con kim điêu!
Hắn cũng là thiếu niên nhiệt huyết, háo thắng không nhường ai.
– Ở đây là kinh thành, không phải Bắc Cương, làm gì có kim điêu, ngân điêu gì đó. Nếu muốn so tài, chúng ta thi săn chim cắt đi. Trong ‘Tắc thượng phong vật chí’ đã viết, chim cắt bay nhanh hơn, lại nhỏ hơn kim điêu. Vừa hay trong nhà Trần đại nhân có một con, chúng ta liền thả nó ra, ai săn được thì người đó thắng! – Thiếu niên kia lập tức hưởng ứng.
Hai người bọn họ mải mê thi thố, Trần đại nhân lại chẳng có hứng đó, lại chỉ sợ chọc giận Thánh thượng nên muốn giảng hòa. Vừa định tiến lên khuyên nhủ, đã thấy Bệ hạ hứng thú lắng nghe, mắt mang ý cười.
– Có chí cầu tiến, không chịu nhường ai, đây mới là thiếu niên của Đại Chu chứ!
Bệ hạ vừa lên tiếng, tất cả mọi người đều lập tức lắng nghe, thiếu niên kia cũng vậy. Bệ hạ gọi tên cậu ta:
– Vậy nghe theo lời Nguyên Tu đi, mang con chim cắt đó đến đây.
Nội thị vội vã mang lồng chim lên, chim cắt là thứ quý hiếm ở kinh thành, chim chết còn hiếm nữa là chim sống.
Trần đại nhân vội lên tiếng:
– Xin Thánh thượng cẩn thận, con chim cắt này do mục dân ở quan ải nhặt được, bị đâm bất tỉnh trong tuyết khi đi săn. Nó vô cùng hoang dã, đến giờ vẫn không ăn không uống, phải bịt mắt vào chứ thấy người là mổ đấy ạ.
– Lắm lời! – Bệ hạ liếc nhìn ông ta một cái.
Nguyên Tu tiến lên, vừa nhìn đã biết cậu ta là người thường đi lại trong hoàng cung. Cậu ta kiêu căng, biết hầu hạ quý nhân lại không khúm núm như các nội thị. Nguyên Tu trông giống người luyện võ, tay chân nhanh nhẹn, vừa mở lồng ra không để cho con chim cắt kịp giãy dụa đã thộp lấy, bịt kín hai tai của nó.
– Chim cắt bay nhanh, không phải con mồi dễ bắt. Bây giờ thả cho bay, chỉ một canh giờ nó sẽ bay đến quan ngoại. Nhưng chỉ cần bị đeo nam châm lên người, nó sẽ không bay xa được, chỉ loanh quanh trong một góc như bồ câu vậy.
Nguyên Tu còn trẻ lại có hiểu biết rộng. Tùy tùng dâng lên chiếc vòng gắn nam châm, cậu ta lập tức đeo lên chân con chim.
– Hai bên trọng lượng bằng nhau, như vậy sẽ không bay nghiêng. – Cậu ta cung kính giải thích.
Bệ hạ có vẻ thích thú với những thứ này. Chờ cậu ta làm xong, Người mới sai nội thị:
– Cầm bút đến đây.
Nội thị nâng hộp bút lên. Bên trong là bút chu sa trên ngự tiền. Trong mực chu sa còn có phấn vàng tượng trưng cho thiên tử. Nét chữ viết ra như sơn, thủy hỏa bất xâm, dù bị đốt cháy vẫn hiện rõ tro tàn.
Bệ hạ cầm bút, chấm lên đầu chim cắt một nét. Chấm chu sa nổi bật trên lớp lông xám của chim cắt, còn có chớp vàng lấp lánh.
– Ngự bút của Thánh thượng đã xuống, hóa đá thành vàng. Con chim cắt này đúng là có phúc khí, coi như cá chép vượt Long môn. – Trần đại nhân lập tức lên tiếng nịnh nọt.
Bệ hạ chỉ cười nhạt.
– Trong Kinh dịch đã viết ‘Người đứng đầu dùng cách bắn chim ưng ở trên thành cao, bắt được nó, thì không có điều gì bất lợi.’
Người tay cầm bút, mỉm cười nói với những thiếu niên đáy mắt bừng bừng chí khí:
– Chư vị đều là thiếu niên tài tuấn của Đại Chu ta, hôm nay để xem ai có thể đạt được phần thưởng đầu tiên này!
Nguyên Tu tuân lệnh, tay xách chim cắt đi ra sân, gỡ xuống bịt mắt của con ác điểu nhanh nhất trên đời này. Chim cắt giãy dụa kịch liệt, cậu ta suýt không giữ được.
Cậu ta buông tay, chim cắt lập tức bay thẳng lên trời như mũi tên phá mây, chớp mắt đã tiến vào rừng núi. Tướng lĩnh quân Trấn Bắc không kiềm chế được, đám vương tôn cũng lập tức lên ngựa. Bệ hạ nhìn đám trẻ nóng lòng thi thố, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.
– Đi đi, hôm nay là ngày của các khanh, không cần gò bó! – Bệ hạ hứng thú bừng bừng tuyên bố, – Ai bắt được con chim cắt này hãy đến trước mặt trẫm lĩnh thưởng. Ngoài cung Họa Vực còn có trọng thưởng nữa! Xuân thú năm nay, liền lấy mũi tên đầu tiên hôm nay bắt đầu!
Bệ hạ vừa ra lệnh, các thiếu niên lập tức cầm cung nhảy lên ngựa. Tướng lĩnh quân Trấn Bắc, vương tôn trong kinh, thậm chí cả con cháu Trần gia đều phi vụt đi như chim sổ lồng, khiến đàn chim trong rừng núi giật mình, hoảng hốt bay thẳng lên trời.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 72: Kền kền
10.0/10 từ 18 lượt.
