Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 71: Cáo mệnh
Lăng Ba ngủ một giấc thật sâu, thức dậy đã thấy khá hơn nhiều.
Một ngày nghỉ hiếm hoi của cô không khiến gia đình hỗn loạn. A Thố và Yến Yến đã có Lâm nương tử chăm nom. Đi ngắm đèn về, Thanh Lan đã chuẩn bị bữa khuya và bữa sáng cho hai đứa. Nàng còn chu đáo để dành bánh hoa quế đêm Nguyên Tiêu để Lăng Ba có thể nếm thử.
Nhưng cô cũng chỉ có thể nghỉ một ngày.
Thức dậy, cô vẫn là Diệp Lăng Ba cứng cỏi vững chãi. Chút yếu đuối đêm qua dường như chỉ là ảo giác. Lăng Ba không ốm, cũng không thể ốm. Mỹ nhân bệnh tật là người khác chứ không thể là cô.
Cô chỉ có thể là Diệp Lăng Ba cứng cỏi như đá, vững chãi như núi, không ai có thể chinh phục, cũng là chỗ dựa chắc chắn nhất cho người nhà.
Chuyện đầu tiên cô làm trong ngày mười sáu tháng giêng là bàn bạc với Hàn Nguyệt Khởi về thất bại đêm qua. Họ không hiểu tại sao Thôi Cảnh Dục lại thoát được, rõ ràng Thanh Lan đã xinh đẹp đến vậy cơ mà.
Hàn Nguyệt Khởi cũng cảm thấy tiếc nuối.
– Cũng tại tỷ.
Hàn Nguyệt Khởi vừa đưa trà bánh cho Lăng Ba, vừa ra vẻ tiếc hùi hụi:
– Tối hôm qua Thanh Lan đã rực rỡ như vậy, nghe nói đã mấy nhà động tâm, còn sai người hỏi thăm sao đến giờ Thanh Lan vẫn chưa gả.
– Tỷ tự vấn làm gì, phải đi hỏi Thôi Cảnh Dục chứ. Tốt nhất phải khiến hắn sốt ruột quýnh quáng lên mới được! – Lăng Ba nhấp ngụm trà rồi nói. – Phải rồi, sao hôm qua các tỷ về sớm vậy? Thanh Lan cũng kể Bích Vi còn mắng Thẩm Vân Trạch.
Hàn Nguyệt Khởi chỉ cụp mắt, không rõ hỉ nộ.
– Hắn phát điên lên. Tết Nguyên Tiêu đến các tiểu thư cũng đi chơi đến khuya mới về, vậy mà ta là phu nhân cũng bị hắn quản lý. Bích Vi châm chọc hắn vài câu, hắn liền nổi nóng, không cần để ý. – Nàng lạnh nhạt trần thuật. – Nhẫn nhịn qua ngày kia là ổn.
– Không phải qua hôm nay sao? Tết Nguyên Tiêu đã qua, Hàn Lâm viện chưa hoạt động lại à?
– Muội chưa nghe nói ư? Ngày kia là Thái Hoa yến của Trần gia, tổ chức ở biệt uyển Lưu Thủy của họ. Lần này Trần đại nhân vừa xử lý xong mấy chuyện, lúc đó Bệ hạ cũng sẽ giá lâm. Tuy không liên quan đến chúng ta, không cần chuẩn bị lễ phục, nhưng Trần gia còn phải dựa vào việc này để rửa nhục. Nhà tỷ cũng phải dự nên ngày kia hắn mới về Hàn Lâm viện.
Hàn Nguyệt Khởi kinh ngạc hỏi:
– Chẳng phải trước giờ tin tức của muội luôn linh thông ư? Sao lại không biết việc này?
Lăng Ba sao dám nói mấy hôm nay cô bị mỹ sắc làm mờ lý trí cơ chứ? Cô chỉ biết cười trừ cho qua chuyện. Cô âm thầm hạ quyết tâm, dù thế nào cũng không để ý đến Bùi Chiếu, nhất định phải tập trung làm chính sự đã.
Cũng may, sau đó cô thực sự không có thời gian mà nghĩ đến Bùi Chiếu nữa.
.
.
.
Mười sáu tháng giêng, trong kinh nổ ra một sự kiện chấn động.
Bê bối của Trần gia bại lộ.
Nói đúng ra thì phải là, kế hoạch của Trần gia có tiến triển. Đến khi lùm xùm nổ ra, tỷ muội Diệp gia lẫn Hàn Nguyệt Khởi cũng không thấy kinh ngạc, các phu nhân trong kinh cũng chẳng bất ngờ. Người duy nhất bị đánh cho không kịp trở tay chỉ có các nữ quyến thành Dương Lâm của Ngụy phu nhân.
Kể từ khi quân Trấn Bắc hồi kinh đến nay, các thế lực khác nhau cũng tham gia vào cuộc đấu đá. Người tinh tường đều nhận ra Bệ hạ có ý thu lại binh quyền của quân Trấn Bắc. Mấy vạn binh sĩ phải cởi giáp về quê, chỉ để lại mấy doanh binh sĩ tinh nhuệ, sắp xếp biên chế vào quân cảnh vệ kinh thành. Nói là thu xếp cho binh sĩ, chi bằng nói rằng sắp xếp cho các tướng lĩnh. Ngụy Vũ Sơn cũng được sắp cho một chức nhàn trong Kim Ngô vệ.
Đương nhiên sự tình cũng không đến nỗi là vắt chanh bỏ vỏ, dù sao họ cũng vừa lập được đại công. Ngụy nguyên soái cũng khiêm tốn cẩn thận, chưa từng lộ ra vẻ hung hăng, càng không tiến cử con cháu trong gia tộc, đến Ngụy Vũ Sơn cũng không được bồi dưỡng thêm nữa.
Sau khi phong Hầu, Ngụy phu nhân mua trang viên, ruộng đất ở ngoại ô. Có vài người ở Binh bộ tham tấu muốn tiến cử cho Ngụy nguyên soái nhận chức Tư mã, ít nhiều có ý phủng sát. Ngụy nguyên soái cũng nhận ra nên lập tức thỉnh chỉ từ chối. Bệ hạ lại vội vàng ban xuống phong hào Hầu gia, sắc phong cho cả hai thầy trò, rõ ràng có ý vỗ về.
Nhưng quân Trấn Bắc chắc chắn bị giải tán.
Lư Văn Nhân là Thiếu phu nhân của Trần gia, là chủ lực giao tiếp với các nữ quyến. Vừa xuất hiện, nàng đã thân cận với Ngụy phu nhân, điều này càng củng cố việc Trần gia sẽ thành người truyền tin giữa Bệ hạ và Ngụy gia. Tuy vì chuyện Diệp Lăng Ba và Trần Mộng Liễu lần trước, cùng với chuyện ầm ỹ ở Nghênh Xuân yến có phần “giúp người có lý chứ không giúp người thân” khiến mối quan hệ với Lư Văn Nhân trở nên căng thẳng, nhưng không ai ngờ lại có chuyện này.
Ban đầu, tin tức truyền tới từ Ngô gia. Ngô gia vốn là một thế gia tầm trung, không lọt vào được một trăm người đứng đầu ở Hoa Tín yến, đương nhiên cũng không có tin tức sốt dẻo gì. Nhưng lần này là nhờ lầu các gần trăng, bởi vì phủ đệ mới của Ngụy phu nhân lại ở ngay cạnh nhà họ.
Đầu tiên, là Ngô phu nhân tán gẫu với nha hoàn, bà vú. Tin tức lưu thông trong giới bà vú, nha hoàn cực kỳ nhanh. Không chỉ những người thường đổi chủ, cả những người được nuôi trong nhà cũng thường qua lại. Dù là lúc đánh bài hay uống rượu nói chuyện phiếm, họ đều có thể truyền tin tức đi. Nên vừa có phong thanh, đến trưa Lăng Ba đã biết rồi.
Về sau, Ngô phu nhân không kiềm chế được. Buổi chiều, bà ấy ngồi kiệu về nhà mẹ đẻ, kể tin tức này với người ở mẫu gia cùng mấy vị phu nhân chơi thân. Tin tức lập tức lan truyền khắp kinh thành.
Hoa Tín yến là thời điểm các phu nhân rảnh rỗi nhất trong năm. Năm ngoái còn bận vì phải chuẩn bị lễ Tết, sau Tết Nguyên Tiêu là lúc làm nóng người chuẩn bị cho Hoa Tín yến. Thế mà đúng lúc này lại có tin tức kinh thiên động địa như vậy, đâu có thể giấu được. Chỉ trong một ngày, cả kinh thành đều biết rõ.
Theo lời kể của Ngô phu nhân thì bà ấy tận mắt chứng kiến. Lư Văn Nhân bị Ngụy phu nhân đuổi ra khỏi cửa, như vậy còn chưa đủ. Ngụy San Hô còn dẫn theo mấy nữ quyến thành Dương Lâm tóm nàng ta lại để đòi một câu trả lời. Mấy vị nữ quyến kia tuy tức giận nhưng chỉ khóc lóc và mắng mỏ, chỉ có La phu nhân Ngụy San Hô, tính tình cương liệt nhất, đã túm chặt lấy Lư Văn Nhân, còn suýt nữa kéo ngã nàng ta khỏi xe ngựa. Sau đó, dù bị Lư Uyển Dương quát nạt ngăn cản và Ngụy phu nhân cũng ra mặt khuyên can, cô ta vẫn không chịu giảng hòa. Đến khi xe ngựa của Lư gia đi xa, cô ta còn bắn một mũi tên c*m v** sau xe ngựa, dọa cho đám nha hoàn của Lư gia hét toáng lên.
Nhưng lời kể từ các bà vú càng rõ ràng hơn, trực tiếp tiết lộ nguyên nhân khiến hai nhà tuyệt giao.
Đúng như lời Lăng Ba nói lúc trước, thì ra vợ chồng Lư Văn Nhân và Trần Diệu Khanh đúng là quen thói làm tú bà tú ông. Quan lộ của Trần đại nhân vốn bất chính, lúc trước được thăng quan cũng nhờ các nương nương trong cung nói đỡ cho. Trần Diệu Khanh còn được nhận làm con của cháu trai Hoàng Hậu nương nương, cũng tính là cháu trai bên ngoại của Hoàng hậu nương nương. Trần đại nhân đến Giang Nam ba năm để tra muối, cũng vơ vét không ít mỹ nhân Giang Nam để dâng vào cung.
Trần Diệu Khanh cũng noi gương học theo răm rắp, nuôi một viện vũ nữ ca cơ, thường xuyên tổ chức yến tiệc linh đình, nhân lúc ngà ngà say mà tặng người cũng là chuyện thường tình. Có người được sủng ái thì thành thiếp thất. Những cô gái này đều được chọn mua từ Dương Châu, đã sớm không còn cha mẹ nên cũng nhận Trần gia làm nhà mẹ đẻ, cam tâm làm nanh vuốt của Lư Văn Nhân, khiến hậu viện của vài quan chức trong kinh sóng gió triền miên.
Chẳng ai ngờ nàng ta lại dám dùng chiêu này trên người tướng lĩnh của quân Trấn Bắc. Không chỉ vậy, còn dám dùng ngay trước mũi đám nữ quyến thành Dương Lâm kia.
Bề ngoài là mời các nữ quyến thành Dương Lâm đến dự tiệc, dặn họ dẫn trượng phu cùng đến. Nữ quyến có nữ yến, nam khách có nam yến. Lư Văn Nhân ở trong tiếp đãi, giao tiếp với các nữ quyến, họ đâu có ngờ nam yến bên ngoài Trần Diệu Khanh lại công khai tặng mỹ nhân cho trượng phu của họ.
Những đại nhân quen thói ăn chơi ở kinh thành còn mắc bẫy, huống chi là những tướng lĩnh tâm tư đơn thuần kia. Nghe nói Trần Diệu Khanh không tặng trực tiếp, chỉ nói nhờ các tướng lĩnh dạy các cô gái cưỡi ngựa bắn cung, tập kiếm vũ để biểu diễn cho Bệ hạ thưởng lãm. Các tướng lĩnh nào có ai không thích làm thầy? Ngay lập tức, họ làm như Tôn Vũ Tử luyện nữ binh, có người còn để các cô gái tự mình bái sư để tiện kèm cặp.
Dạy đao kiếm, cưỡi ngựa bắn cung khó tránh khỏi tứ chi tiếp xúc. Đều là những thiếu nữ mười sáu, mười bảy tuổi hoa nhường nguyệt thẹn, lời lẽ mềm mại ngọt ngào, nhuyễn ngọc ôn hương. Lúc nghỉ ngơi, họ bắt đầu kể chuyện quê hương, lại có mấy người còn cùng quê với các tướng lĩnh. Họ hát dân ca địa phương, khơi gợi hồi ức tuổi thơ, lại buồn khổ kể vì chiến tranh mà trôi dạt lênh đênh, hồng nhan bạc phận, không chỗ nương tựa. Thân thế đáng thương ấy khiến các tướng lĩnh mủi lòng mà kết nghĩa huynh muội. Sau đó đương nhiên có kẻ ác xuất hiện, hoặc là Trần thiếu gia phải tặng người đi làm thiếp, hoặc ở chỗ ngồi có khách mời ngông cuồng nhìn thấy mà ép cưới…
Cách thoát nạn duy nhất là nghĩa huynh thu nhận nghĩa muội không nơi nương tựa. Cũng may, Trần thiếu gia cũng giúp người toại nguyện, thậm chí vì sợ các “tẩu tẩu” hiểu lầm mà giúp sắp xếp trạch viện bên ngoài để các nghĩa muội trú chân. Tất nhiên, sau đó kẻ ác vẫn đuổi theo, nên không còn cách nào khác ngoài gạo nấu thành cơm để cắt đứt mộng tưởng.
Cuối cùng, kế hoạch vỡ lở là nhờ La Dũng phát hiện một quan tướng dưới trướng buổi tối không về doanh trại. Tức tốc đi tìm, hắn mới phát hiện kẻ đó có ngoại thất, hơn nữa cô gái kia còn đã có mang. La Dũng dưới cơn tức giận phạt kẻ đó một trận quân côn, quan tướng không dám cãi mới khai ra mình không phải kẻ duy nhất. Đến lúc này, La Dũng mới điều tra ra sự tình. Tình cảm hai vợ chồng La gia tốt đẹp, Ngụy San Hô biết tin lập tức vọt thẳng vào chính sảnh của Ngụy phu nhân, lôi tuột Lư Văn Nhân đang uống trà ra ngoài, tụ tập nhóm nữ quyến còn lại của thành Dương Lâm làm một trận long trời lở đất.
Các phu nhân trong kinh thành biết được, người cảm khái, người tiếc hận, người đồng cảm, cũng có người cười nhạo.
Cảm khái Lư Văn Nhân cuối cùng không giấu được đuôi cáo. Tiếc hận vì các nữ quyến thành Dương Lâm theo tướng lĩnh Trấn Bắc quân đi qua núi đao biển lửa, lo liệu trước sau, thu dọn quân nhu, may áo bông suốt đêm, hành quân trong đêm tuyết khiến rất nhiều người mang bệnh mà mất con. Sự tích dẫn theo người già trẻ nhỏ lánh lên núi bị bầy sói theo sát, ai nghe mà không sợ hãi?
Vì vậy, các phu nhân khó tránh khỏi cảm thấy đồng cảm. Nhưng đương nhiên, họ cũng không khỏi cười nhạo, cho rằng Ngụy phu nhân nhìn người không rõ, rước sói vào nhà. Các nữ quyến kia cũng quá bất cẩn, cứ tưởng tình nghĩa vợ chồng trong ngày tháng cơ cực sẽ bền chặt cả đời. Họ không biết trên đời này thứ không đáng tin nhất là lòng người. Vợ tào khang không bị ép hạ đường đã là thánh nhân; đàn ông có mới nới cũ là chuyện bình thường, ham mê sắc đẹp càng là bản năng của con người. Nữ quyến thành Dương Lâm kích động như vậy, có thể thấy họ vẫn còn non nớt, chưa biết cách làm một phu nhân đúng chuẩn.
Hàn Nguyệt Khởi, một trong những người đứng đầu Hoa Tín yến bốn năm trước thì đã sao? Thẩm Vân Trạch vẫn có Tô Yên Liễu, làm Hàn Nguyệt Khởi mất mặt trước mặt các phu nhân trong kinh. Tuy thủ đoạn của nàng quyết liệt, vẫn nắm chặt được cha mẹ chồng và quyền quản gia, nhưng Tô Yên Liễu kia vẫn được vào cửa như thường. Đây là con đường thế gia phu nhân nào cũng phải đi qua, là con đường ai cũng phải bước một lần.
Cho nên, họ không thể trách móc Trần gia, cũng không thấy Lư Văn Nhân hiểm ác, dù sao Trần gia không tặng cũng có người khác tặng thôi. Lòng người đê tiện như vậy đấy: biết kẻ ác tàn nhẫn độc ác nên sợ hãi, nhưng lại cười nhạo nữ quyến thành Dương Lâm ngu xuẩn.
Lăng Ba đã sớm nhìn thấu tất thảy. Cô còn chẳng có chút thương hại nào, ngược lại còn muốn cười trên sự đau khổ của người khác. Lúc trước trong yến tiệc của Ngụy gia, đám nữ quyến này đã cười nhạo Thanh Lan thế nào, bây giờ chính là quả báo. Lại còn do Lư Văn Nhân đích thân đâm bọn họ một dao, đúng là vừa lòng hả dạ.
Cô thậm chí còn gửi thiệp mời tới Ngụy gia, không viết gì cả, chỉ viết nguyên văn lời trong thiệp mời lần trước đến Ngụy gia làm khách. Ngụy phu nhân đọc được đương nhiên sẽ hiểu: ‘Sớm biết có ngày này, sao lúc trước còn làm vậy? Qua hai tháng, người phản bội bà là ai đó? Có thể thấy được bà mắt kém, coi rắn độc như bạn thân, lại đuổi phượng hoàng thật sự ra cửa, đúng là đáng đời!’
Hàn Nguyệt Khởi biết được việc này cũng vỗ tay khen hay. Nàng lập tức bày một bàn tiệc mời tỷ muội Diệp gia đến uống rượu. Thanh Lan đương nhiên biết tại sao, khuyên cũng không khuyên được, chỉ đành nhìn Lăng Ba và Hàn Nguyệt Khởi chén tạc chén thù.
Nàng và Thẩm Bích Vi đều là những người đọc sách, đương nhiên có góc nhìn khác lạ. Thẩm Bích Vi nói:
– Muội thấy việc này không đơn giản như vậy. Trần gia nếu không có chỗ dựa, sao lại dám tuyệt giao với Ngụy gia? Việc này mà làm xong, chắc chắn không có đường lui.
Thanh Lan cũng đáp:
– Nhưng dù là phe phái nào, việc này đều sai. Nguyên tắc lẫn thủ đoạn đều không chính đáng. Trần đại nhân dù sao cũng là Hộ bộ thượng thư, một quan chủ quản một bộ lại có hành động như vậy, thật sự không ra gì.
Trần đại nhân nhận chức ở Hộ bộ, năm ngoái vừa được lên chức Hộ bộ thượng thư. Bệ hạ đề bạt ông ta như vậy, cho thấy ông ta được Bệ hạ tin tưởng.
Diệp Lăng Ba uống rượu xong, vừa về đến nhà, Dương nương tử đã vội vã đưa tới một cuộn giấy. Lăng Ba vừa nhìn, trên giấy chỉ viết một chữ “Bình”. Cô đang lâng lâng hơi men, bèn hỏi:
– Vậy có ý gì?
– Bùi tướng quân viết cho Liễu Cát, mang về cho tiểu thư, – Dương nương tử đáp.
Lăng Ba như bị phỏng tay, lập tức ném tờ giấy qua một bên.
Khi đó, thật ra cô đã mờ mờ đoán được thế lực sau lưng Trần gia là ai. Nói vậy, Ngụy gia muốn hay không cũng phải chịu thiệt hại này. Theo lý lẽ của các phu nhân trong kinh thành là, tướng lĩnh Trấn Bắc quân đều sẽ nạp thiếp, nạp ai mà chẳng được? Trấn Bắc quân sẽ giải tán, thì tại ai mà chẳng thế? Một con lạc đà đang thoi thóp, không bị bầy kền kền này xé xác, cũng bị bầy kền kền khác nuốt trọn thôi.
Nhưng không ai ngờ đám nữ quyến thành Dương Lâm kia lại quyết liệt đến vậy.
Đương nhiên, cũng có thể chiêu trò lần trước của Lăng Ba đã gợi ý cho họ.
Ngày mười bảy tháng giêng, Trần gia tổ chức Thái Hoa yến tại biệt uyển ở núi Chá Cô. Các phu nhân trong kinh thành đều sẽ đến dự. Đồng thời, nghe nói Bệ hạ sẽ giá lâm biệt uyển của Trần gia để chuẩn bị làm xuân săn, nên con cháu vương tôn trong kinh cũng dồn dập đến thăm. Có vài đại nhân ở các phe phái khác, hoặc là để khoe khoang thân phận, hoặc không muốn đi xu nịnh nên không đến.
Trưởng công chúa điện hạ là người chủ trì Hoa Tín yến do Bệ hạ chỉ định. Thái Hoa yến là tiệc lớn, lại là tiệc do trọng thần ngự tiền tổ chức, đương nhiên Ngài phải giá lâm. Còn việc có vì vậy mà gặp mặt Bệ hạ hay không lại là một chuyện khác.
Thậm chí, có thể đây mới là mục đích của Bệ hạ. Giống như lý lẽ của Hàn Nguyệt Khởi và Lăng Ba khi nối tơ hồng cho Thanh Lan và Thôi Cảnh Dục: quá khứ dù có nặng nề đến mấy, chỉ cần thường xuyên gặp gỡ chung đụng, sẽ như dòng nước xói mòn núi đá chất chồng ngày qua ngày, cuối cùng sẽ sụp đổ thôi.
Bệ hạ muốn cứu vãn vị tỷ tỷ này.
Nên Trưởng công chúa đến giờ Thìn đã bãi giá, nghi trượng nghiêm ngặt, rèm xanh lay động, hiển nhiên đã chuẩn bị tinh thần diện kiến quân chủ. Ngài đã chuẩn bị lớp bình phong từ nữ quan và các cung nhân, không cần trực tiếp ứng đối với Bệ hạ.
Giờ Thìn một khắc, Trưởng công chúa lên loan giá, rời phủ.
Nữ quyến Trấn Bắc quân, ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân Ngụy San Hô dẫn đầu hơn ba mươi nữ quyến, trong đó có cả các cáo mệnh phu nhân mới được phong tặng, đã chặn kiệu cáo trạng, trình lên thư liên danh. Họ kiện vợ chồng Lễ Bộ Viên ngoại Lang Trần Diệu Khanh, Lư Văn Nhân giả truyền thánh chỉ, mượn Hoa Tín yến mưu lợi, bày tiệc dụ dỗ tướng lĩnh Trấn Bắc quân phóng túng với kỹ nữ, bại hoại không khí quân đội. Đồng thời, họ kiện các quan tướng Trấn Bắc quân vi phạm quân pháp, lén cưới thiếp thất, sủng thiếp diệt thê, làm nhục quân uy.
Cả kinh thành lập tức oanh động.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 71: Cáo mệnh
10.0/10 từ 18 lượt.
