Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 70: Thích
Thanh Lan đương nhiên ngồi xuống, Lăng Ba vén chăn lên, thỏ thẻ:
– Tỷ nằm với muội một lát.
Thanh Lan mỉm cười, thấy Lăng Ba ra vẻ năn nỉ, cũng chỉ đành đồng ý. Nàng thay quần áo, chui vào chăn, còn cẩn thận kéo lại chăn cho Lăng Ba, cười trêu chọc:
– Nhìn Lăng Ba nhà chúng ta này, như trẻ con vậy.
Lăng Ba nhắm mắt lại. Thanh Lan cười cô, nhưng thật ra cũng lo lắng. Thấy Liễu Nhi bưng canh gừng vào, nàng khẽ ra hiệu im lặng. Liễu Nhi cũng hiểu ý, trước khi ra ngoài còn buông rèm xuống, noãn các lập tức tối lại. Thanh Lan khẽ ngồi dậy, dựa vào ánh sáng đèn lồng, múc canh gừng đút cho Lăng Ba.
Thanh Lan vốn giống Diệp phu nhân nhất, trong ánh đèn mờ mờ, gò má của nàng quả thật giống mẫu thân như đúc.
Lăng Ba bỗng thấy cõi lòng mình mềm nhũn. Tên Bùi Chiếu đáng ghét, hôm nay thực sự đã thua to trong tay chàng rồi. Cô chưa bao giờ thấy mình chật vật như vậy. Trước đây, lúc Yến Yến nhớ mẫu thân đến phát khóc, cô còn phải an ủi con bé đây này.
– Uống từ từ thôi, – Thanh Lan vỗ về,- Uống xong hãy nằm tiếp, đừng ngủ vội, bây giờ mà ngủ đến đêm sẽ mất ngủ đấy.
– Bây giờ đã gần đêm rồi.
Thanh Lan cũng hết cách, cẩn thận nhìn Lăng Ba uống hết bát canh rồi nằm xuống. Nàng sợ Lăng Ba ngủ quên, còn cố ý gợi chuyện:
– Tết Nguyên Tiêu năm nay không tệ, thật rộn ràng.
– Nếu không tệ thì sao tỷ về sớm vậy?
Dù trong tình cảnh này, Lăng Ba vẫn vô cùng nhạy bén:
– Tất cả tại Thôi Cảnh Dục, nhất định do hắn nói chuyện với Hà Thanh Nghi! Tên khốn nạn này, sớm muộn phải xử lý mới được!
Thanh Lan phì cười.
– Bọn tỷ đã sớm không liên quan nữa, ngài ấy muốn nói chuyện với ai chẳng được, muội giận làm gì?
– Vậy tỷ thì sao? Tỷ không thích hắn thật à?
Nếu Thanh Lan đáp là không thích, Lăng Ba nhất định sẽ truy hỏi: ‘Vậy tại sao nhiều năm như vậy tỷ không có người khác? Rõ ràng bốn năm trước có rất nhiều người đến cầu thân mà.’
Nhưng Thanh Lan không biết nói dối.
Nàng chỉ im lặng, nhất quyết không nói gì nữa.
Nếu là trước đây, Lăng Ba nhất định sẽ thừa thắng xông lên hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến việc cầu tiến. Nhưng hôm nay, cô thực sự bị tên Bùi Chiếu chết tiệt kia làm khốn đốn. Điều cô quan tâm nhất không phải tương lai hạnh phúc của Thanh Lan, mà là chuyện khác.
– Thích một người là cảm giác thế nào? – Lăng Ba nghe thấy chính mình nói vậy, cô thậm chí còn quay sang nhìn vào mắt của Thanh Lan, gọi. – Tỷ tỷ.
Thời khắc này, thế giới bỗng trở nên đơn giản. Lăng Ba không còn là Diệp Nhị tiểu thư oai phong giỏi tính toán, mà chỉ là một Diệp Lăng Ba mười chín tuổi. Trong gian noãn các tối tăm, cô nằm bên cạnh tỷ tỷ, hỏi một câu tất cả muội muội trên đời này từng hỏi.
Thanh Lan cũng cụp mắt trả lời.
– Đã quá lâu rồi, tỷ không còn nhớ rõ nữa.
Lúc trả lời Lăng Ba, Thanh Lan nói rất chậm, như đang cân nhắc từng câu từng chữ. Dường như mỗi chữ là một hạt trân châu, phải xé toang lòng nàng để lấy ra.
– Tỷ chỉ nhớ là rất hạnh phúc, nhẹ nhàng, nhưng lại bối rối…
– Vì loạn lòng sao?
– Lòng tỷ không loạn, trái lại còn rất kiên định, – Thanh Lan nghĩ mãi, cũng nghĩ ra một ví dụ thích hợp, – Muội có nhớ năm ấy mẫu thân đưa chúng ta đến Giang Nam, chèo thuyền đi hái hoa sen không?
– Nhớ chứ.
Thanh Lan nằm trên gối, ánh trăng lẫn ánh tuyết chiếu lên gương mặt nàng, tựa như một bức tượng Quan Âm bằng ngọc quý.
Thanh Lan lim dim, kể.
– Thích một người, chính là cảm giác đó. Thuyền được neo lại, muội nằm trên thuyền để dòng nước tùy ý đưa đẩy, không thể khống chế. Nhưng muội vẫn rất an tâm, vì muội biết dù có chuyện gì xảy ra, chiếc mỏ neo vẫn còn đó.
Thuyền thả neo, Lăng Ba mím môi, cẩn thận ngẫm nghĩ về ví dụ này. Chẳng biết nơi nào trong lòng được chạm đến, mà suy nghĩ của cô chợt sáng lên.
Có mấy buổi đêm khuya, Thanh Lan tới Thẩm gia với Hàn Nguyệt Khởi. Yến Yến và A Thố đã ngủ say, chỉ còn mình cô ngồi đọc sổ sách, tính toán những bước đi về sau, về sợi tơ hồng dang dở. Nhưng không hiểu sao, tâm tư của cô vẫn cứ vòng về Bùi Chiếu. Cô cứ ngỡ vì mình cần tin tức ở chàng, nhưng hóa ra không phải.
Giống như đêm nay, Hàn Nguyệt Khởi bao trọn trà lâu, cô vẫn đang nghĩ lát nữa phải đi tìm Bùi Chiếu, dẫn chàng đến ngắm hoa đăng. Còn tại sao lại làm vậy, cô có được lợi gì không, cô cũng không biết.
Thậm chí, có những lúc khi đang nói chuyện, Lăng Ba còn không nhớ mình phải đi gặp Bùi Chiếu. Cô chỉ mơ hồ cảm thấy có một việc rất vui đang chờ mình làm. Cảm giác như lúc nhỏ, biết ngày mai sẽ có tuyết đầu mùa mà háo hức đến nửa đêm. Sáng mai thức giấc, việc đầu tiên phải làm là ngó ra cửa sổ ngắm ánh tuyết.
Bùi Chiếu với Lăng Ba, chính là ánh tuyết đầu mùa ngoài cửa sổ, là viên kẹo cuối cùng giấu trong chiếc hộp ngày bé, là bí mật không ai biết rõ. Kinh thành to lớn này, những con người sống nơi đây dường như cũng chỉ xoay quanh chàng. Dù Lăng Ba có nghĩ thế nào, cũng như chiếc thuyền đã neo, dập dềnh trôi trên làn nước, cuối cùng vẫn chỉ quẩn quanh bên Bùi Chiếu.
Thì ra, cô đã trúng chiêu như vậy.
Lăng Ba nằm lặng yên, trong lòng như có sóng nước dập dềnh, khiến cô thấy hơi lâng lâng.
– Có phải muội uống say rồi không? – Cô khẽ hỏi Thanh Lan.
Thanh Lan phải suy nghĩ một lát mới đáp.
Nàng không có tư duy nhanh nhẹn như Lăng Ba, không thể suy một ra ba, còn tưởng Lăng Ba nhớ đến chuyện uống say trên thuyền năm đó.
– Phải, nhưng cũng không giống.
Thanh Lan nghiêm túc miêu tả.
– Lúc còn nhỏ, tỷ cứ nghĩ mây có thể giẫm lên như bông. Thích một người chính là như vậy: cơ thể bỗng trở nên nhẹ bẫng, giống như đang đạp bước trên mây, cuộc sống trở nên vừa mơ hồ vừa nhẹ nhàng, thậm chí muốn bay lên cao, có lúc lại không nhịn được cười khúc khích. Quả thật có chút giống uống say, nhưng vẫn luôn tỉnh táo.
– Tỉnh táo mà chìm đắm, – Lăng Ba kết luận.
– Thật ra trong lòng đã hiểu rõ, có lúc nhìn thấy chữ gần giống tên của hắn cũng bồi hồi, nhưng có lúc lại không nhịn được viết tên hắn xuống.
Ngay vào lúc này, Lăng Ba cũng không quên nối tơ hồng.
– Chẳng trách lúc đó trên mẫu hoa văn muội thấy mấy cái tên bị bôi mực. Mỗi tên ba chữ, hóa ra là Thôi Cảnh Dục.
Thanh Lan bị bắt thóp, lập tức im bặt, mặc kệ Lăng Ba có truy hỏi thế nào đi nữa.
Thật ra đã về đêm, Lăng Ba nói hoài cũng đã mệt, có lẽ do bát canh gừng kia mà trong lòng cô cứ ấm dần lên.
Cô không nói dối Thanh Lan, Lăng Ba thực sự cảm giác mình đã uống say. Dù đang nằm trên giường, cô vẫn thấy trời đất như đang xoay mòng mòng, tình ý kia tới dồn dập như sóng vỗ.
Bùi Chiếu, chỉ cần nhắc đến cái tên này, Lăng Ba lại thấy bối rối. Bây giờ chàng đang ở đâu nhỉ? Có lẽ đã trở về tiểu viện đơn sơ kia, tiếp tục luyện kiếm. Chàng nhất định không lúng túng như Lăng Ba, càng chẳng biết mình đã gây ra họa lớn thế nào.
Sao lại có người thích Diệp Lăng Ba được nhỉ? Cô hợp bị người ta sợ hãi, dè chừng, trở thành cái tên khiến tất cả tiểu thư phu nhân trong kinh thành phải kiêng kỵ, truyền tụng sự tích của cô: rằng Diệp Nhị tiểu thư không nhận phụ thân sủng thiếp diệt thê, mở ra đường máu thoát khỏi bàn tay của mẹ kế hà khắc, có cừu tất báo; rằng cô tai mắt nhanh nhạy, không tin tức nào trong kinh có thể qua được mắt cô.
Diệp Lăng Ba đương nhiên cũng là một chỗ dựa vững chắc, được người người ngưỡng mộ. Mấy trăm hạ nhân trong Ngô Đồng viện, quản gia nương tử trong nội viện, nha hoàn, bà vú, cả những vú già đã nghỉ hưu ở nhà ngậm kẹo đùa cháu, quản gia ngoại viện, gác cổng, hầu nam, chưởng cửa hàng, đồng nghiệp, thậm chí mấy chiếc thuyền làm ăn trên kênh đào đều dựa vào cô mà sống. Nhân duyên của Thanh Lan, tương lai của A Thố và Yến Yến cũng nằm cả trong kế hoạch của cô.
NNgười người đều biết cô đáng tin cậy, luôn luôn lý trí, luôn luôn tìm được phương pháp có lợi nhất để giải quyết vấn đề, mỗi ngày đều nỗ lực vươn lên. Dù cho những việc này khiến cô có vẻ th* t*c, cô cũng chẳng để tâm.
Phong nhã là việc của Thẩm Bích Vi. Chính trực khoan dung là việc của Thanh Lan. Lăng Ba chỉ biết đến lời lãi, địa vị. Quyết định của mọi người hẳn đều có lý lẽ riêng, nhưng Diệp Lăng Ba mãi mãi là người có lợi nhất.
Hàn Nguyệt Khởi có thể yên tâm tạm thời đặt xuống chuyện của Thanh Lan để xử lý nội bộ, vì nàng biết Lăng Ba tuyệt đối không để tỷ tỷ của mình chịu thiệt.
Huống hồ, Lăng Ba cũng không xinh đẹp, xưa nay chẳng có ai thích cô cả. Người ta chỉ khen cô tài giỏi, khen cô thông minh, nhưng dù là một sĩ tử chưa rõ tương lai cũng sẵn sàng bỏ qua cô để nhìn A Thố.
Ấy thế mà người đó lại là Bùi Chiếu.
Trong sách viết rằng ‘thổi sạch cát bụi mới thấy vàng’, nhưng thật ra vàng đâu có sợ mài mòn, chỉ cần hơi lộ ra một chút đã tỏa sáng rực rỡ. Thôi Cảnh Dục là Hầu gia cao quý thì đã sao? Bùi Chiếu chỉ bắn ba mũi tên dưới vọng lâu đã đủ khiến tiểu thư cả kinh thành nhớ kỹ mặt.
Nhưng chàng lại sa ngã như thế.
Lăng Ba biết mình không thay đổi được chàng. Trái lại, chính cô lại như cây kim bị nam châm hút lên. Dù đã náu mình trong chiếc khe hẹp, cô vẫn cứ bị chàng hấp dẫn.
Lăng Ba nhắm mắt lại, cảnh tượng trong con hẻm vẫn hiển hiện sau hàng mi. Khuôn mặt của Bùi Chiếu tựa như thanh sắt nung đỏ, để lại dấu ấn trên cuộn da dê mà cô cầm chặt trong tay không biết để vào đâu. Lăng Ba luống cuống cuộn tròn mình trong chăn, tựa như tấm lụa bị ném vào lò lửa.
Chàng nói thích cô, Lăng Ba cũng biết đó là thật.
Ôi, chết mất thôi.
Sao lại là Bùi Chiếu nhỉ? Chàng đẹp đẽ như một con rồng bạc trong truyền thuyết. Lăng Ba trong câu chuyện ấy chỉ là một tiều phu vô tình lạc vào đất thánh, cô lên núi để tìm một gánh củi, lại vô tình bước vào lãnh địa của chàng.
Chàng nhìn thấy cô, nhìn thật chăm chú, lại thèm khát cô. Chuyện này với Lăng Ba đã là quá sức, thậm chí cô lại e lệ tựa như các tiểu thư khuê các bình thường, cuối cùng cô đã hiểu tại sao mình lại sợ chàng đến vậy.
Bởi vì chàng thích cô.
Lăng Ba có trực giác của một cô gái, tự cảm thấy nguy hiểm vì ánh mắt của chàng. Bởi vì tình yêu của đàn ông đều có tính xâm lược, giống như chàng đã thừa nhận: đã tự tháo khuy áo của mình để khiến cô mắc câu. Lúc Lăng Ba ghé sát lại gần, chàng cũng đang ngắm nghía gương mặt cô.
Vậy trước kia mỗi lần nhìn ngắm, mỗi lần yên tĩnh cẩn thận, lúc cô nói không ngừng trên tường thành, chàng nhìn cô là đang suy nghĩ chuyện gì…
Nghe thật đa tình hão huyền! Lăng Ba, tướng mạo tầm thường, không dám tới gần Bùi Chiếu, bởi vì cô cảm thấy nguy hiểm. Đó là kiểu hiểu lầm tự luyến, là cảm giác chính cô cũng cảm thấy xấu hổ…
Nhưng chàng thừa nhận.
Chàng thậm chí còn biết Lăng Ba cũng thích chàng. Chuyện này chẳng liên quan đến biểu hiện bề ngoài, ai lại không thích Bùi Chiếu cơ chứ? Ba mũi tên dưới vọng lâu của chàng khiến cả Lư Uyển Dương muốn đổi ý trong thoáng chốc. Đây không liên quan đến yêu thích, mà là bản năng. Giống như xưa nay Thẩm Bích Vi chẳng sợ không ai muốn cưới cô nàng, bởi vì chỉ có cô nàng muốn gả hay không.
Giống như sự xa cách trong vẻ tươi cười của Bùi Chiếu, bởi vì chàng đã quen với sự khát cầu của thế nhân với mình. Đây mới là đáp án cho câu hỏi của cô: sinh ra đã đẹp là cảm giác gì? Giống như ôm một bảo vật vô giá đi qua phố xá sầm uất, biết rằng ai cũng sẽ xúm lại chào đón mình.
Mà chàng lại thích cô.
Đương nhiên, đó có thể chỉ là nhất thời, có thể là ảo giác, bởi vì không có ai bàn chuyện sông Minh Sa với chàng. Có thể chàng thấy cái vẻ cố gắng hết mình của cô rất buồn cười…
Nhưng cái khuy đó lại nằm trong tay chàng.
Nếu như lúc đó Lăng Ba không trở tay tát chàng một cái, tình thế sẽ phát triển thế nào? Đương nhiên Lăng Ba biết chàng vẫn sẽ thủ lễ, thư sinh trong hí kịch cũng rất lễ độ, nhưng tình tiết vẫn sẽ đi đến bước không thể cứu vãn. Cô dần dần không thể tiếp tục làm Diệp Lăng Ba của Diệp gia, không thể diễn tiết mục báo thù rửa hận, chỉ có thể làm hồ điệp cùng chắp cánh bay.
Mà Lăng Ba, tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 70: Thích
10.0/10 từ 18 lượt.
