Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 69: Thanh thản
Lăng Ba nổi đóa, nhào lên muốn đánh cho chàng một trận. Bùi Chiếu nhẹ nhàng tránh ra, chàng và Lăng Ba đuổi bắt nhau dưới gốc mai. Thấy Lăng Ba đứng lại thở hồng hộc, chàng mới đứng lại chờ, mỉm cười nhìn cô.
– Diệp tiểu thư đã cầu tiến như vậy, tại sao không tự đi ngắm đèn? – Chàng cong mắt hỏi.
Đã biết còn hỏi, đều là muốn một câu trả lời nào đó, giống như lúc nãy Lăng Ba đã hỏi chàng. Đáng tiếc Diệp tiểu thư đang bận thở, nên không để ý điểm ấy.
– Huynh tưởng ta không muốn à, nếu có điều kiện như huynh và Bích Vi, ta đã đi từ lâu rồi.
Cô tự thấy câu trả lời này quá thẳng thắn, nhưng gương mặt hồ ly của Bùi Chiếu lại chùng xuống, có vẻ không mấy hài lòng.
Cô thật sự đã nuông chiều chàng quá rồi.
Lăng Ba vừa thầm mắng chàng, vừa uể oải nói:
– Thật ra năm ngoái cũng có một lần như vậy. Ta dốc sức tính toán chuẩn bị, kết quả người kia vẫn vừa ý Lư Uyển Dương hơn. Ta đã làm hết sức có thể, nhưng đến người điều kiện tầm trung cũng thích cái đẹp hơn. Từ đó về sau ta chẳng để tâm nữa. Hoa Tín Yến không phải việc của ta, thứ ta có chỉ là tài năng mà thôi. Có thể về sau ta sẽ lấy một tên vô dụng, thay hắn quản lý gia nghiệp, hoặc có lẽ sẽ đi làm mẹ kế cho người ta cũng nên.
Thật ra năm nay, chỉ mấy ngày trước thôi cô cũng vừa thử một lần. Có điều không biết tại sao cô không dám nói cho Bùi Chiếu biết.
Lăng Ba chỉ thản nhiên nói:
– Ai cũng có lòng yêu cái đẹp, ta đã sớm nhìn thấu rồi. Hoa Tín yến cũng được, Tết Nguyên Tiêu cũng được, đều không liên quan đến ta, sẽ không có ai thích ta vì ta giỏi quản gia.
Rõ ràng lời cô nói rất chán nản, nhưng Lăng Ba vẫn luôn ngẩng cao đầu, tựa như một con hạc kiêu hãnh.
– Ai bảo thế, – Bùi Chiếu cúi xuống nhìn cô, – Sẽ có người thích tiểu thư mà.
Lăng Ba chỉ cười tự giễu:
– Như ai chứ?
– Như ta chẳng hạn.
Bảo không kinh ngạc là nói dối, Lăng Ba thấy tim mình muốn vọt ra ngoài. Nhưng cô là người thông minh, sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại chứ chẳng để chàng nắm được điểm yếu. Đương nhiên, cô sẽ không để Bùi Chiếu lừa gạt hay có khuyết điểm để nắm lấy.
Cô thậm chí còn cố gắng ngẩng lên nhìn Bùi Chiếu.
– Đừng đùa như vậy, – Cô nói, – Giữ mấy trò đùa của huynh cho các tiểu thư đi, đừng lãng phí trên người ta, ta không phải mục tiêu của huynh đâu.
Cô biết ngữ điệu của mình có hơi nặng nề, chẳng trách Bùi Chiếu không chịu nói lời nào.
Chàng càng ngày càng khó đối phó, động một chút là giận dỗi, nhưng người đẹp đúng là dễ bị chiều hư.
Lăng Ba lặng lẽ thở dài, thấy chàng không nói gì mà chỉ yên tĩnh nhìn mình lại thấy hơi hổ thẹn. Chính cô cũng không biết cảm giác thẹn thùng với chàng đến từ đâu, giống như tim cô đã biến thành cục mềm nhũn. Chàng còn chưa nói gì, cô đã tìm đủ lời để xoa dịu bầu không khí rồi.
May mắn thay, chiếc áo cổ tròn của Bùi Chiếu dùng khuy liên châu. Những chiếc khuy ngọc này rất dễ tuột, cũng tạo cơ hội cho cô mở lời.
– Sao đến cái khuy áo cũng không cài tử tế thế này? – Cô thấy Bùi Chiếu không nhúc nhích, bèn gọi, – Qua đây nào.
Cài khuy áo cho chàng, coi như lấy lòng đi. Lúc Thẩm Bích Vi tức giận cô cũng làm vậy, đây là cái lấy lòng đơn giản nhất, chẳng khác gì bưng trà rót nước cho người ta cả.
Quả nhiên, Bùi Chiếu bị lừa tiến lên hai bước, vừa vặn rời khỏi bóng cây bước ra ánh trăng. Chàng cúi đầu để mặc Lăng Ba cài khuy áo, tựa như tượng thần trong miếu. Nhưng chàng lại chẳng phải tượng thần, mà là một người sống.
Lăng Ba vươn tay chỉnh khuy áo cho chàng. Khuy áo bằng ngọc rất trơn, cài được một cái mà tìm mãi không thấy chiếc thứ hai. Hoa văn trên gấm hoa rất cứng, lòng bàn tay cô túa đầy mồ hôi. Ghé sát lại gần, cô tựa như bị trùm trong cái bóng của chàng. Lăng Ba đang cố cài lại khuy áo, chàng bỗng cúi đầu xuống, kề sát vào gò má của cô.
Chàng chỉ hít hà hương tóc cô, nhưng Lăng Ba sợ giật bắn người. Cô vô thức lật tay, tát thẳng vào mặt chàng.
Hành động này giống như cô cố tình tát Bùi Chiếu vậy.
Bản thân cô cũng không biết phải giải thích thế nào. Xưa nay, Bùi Chiếu cư xử bừa bãi đến đâu, cô vẫn luôn bình tĩnh khống chế tất thảy. Sao hôm nay cô lại nổi cơn đánh người ta thế này?
Ánh trăng nhàn nhạt, mặt cô lại nóng bừng như bị sốt. Nhưng trong lòng cũng lắng lại, tựa như đã giác ngộ.
Cô sợ Bùi Chiếu.
Mấy hôm nay, cô đột nhiên thấy hổ thẹn, mềm lòng, lại chủ động đến tìm chàng, còn giật mình thon thót trước những trò đùa của chàng. Lại như bây giờ, cô hồi hộp như chim sợ cành cong, đến nỗi ra tay đánh người.
Bởi vì cô sợ Bùi Chiếu.
Bùi Chiếu vẫn là Bùi Chiếu, nhưng Lăng Ba không phải Lăng Ba nữa.
Cô không chịu được trò đùa của Bùi Chiếu, không phải vì sợ chàng thích cô, mà bởi vì cô thích Bùi Chiếu. Bởi vì thích, nên mới mềm lòng, sợ chàng tới gần, sợ chàng nhận ra sơ hở, nên mới thẹn quá hóa giận. Giống như Thẩm Bích Vi cảnh báo: ‘Người đi dạo trên bờ sông, sao tránh được ướt giày?
Cô động lòng, nên mình đầy sơ hở.
Nghĩ thông suốt xong, cô lại thấy bình tĩnh. Bùi Chiếu vẫn cúi đầu không nói gì, giống như đang giận dỗi. Lăng Ba chỉ thở dài.
Lúc nào cũng vậy. Rõ ràng người gây chuyện là họ, nhưng lại luôn tỏ ra ấm ức hơn bất cứ ai.
Nhưng Lăng Ba cũng chỉ đành dỗ dành.
– Được rồi, ai bảo tự dưng huynh áp sát vào làm gì, giống như con cún vậy, – Cô cố gắng dùng giọng trêu đùa nói, – Ta còn tưởng huynh muốn phi lễ với ta, ta không cố ý đâu.
– Ta cố ý đấy.
– Cái gì?
Bùi Chiếu không lên tiếng, chỉ vươn tay ra.
Phố Bách Hi nhộn nhịp như sóng vỗ, ánh đèn Tết Nguyên Tiêu nhuộm bầu trời đêm thành màu xám trắng. Nhưng cảnh tượng ấy chẳng liên quan đến họ. Trong hẻm nhỏ tối tăm, dưới ánh trăng nhạt màu, bàn tay Bùi Chiếu đang nắm chặt chiếc khuy Lăng Ba tìm mãi không thấy.
Bùi Chiếu đứng dưới ánh trăng, dáng dấp xinh đẹp tựa bạch khổng tước, mang theo vẻ oai hùng của thiếu niên tướng quân, một ảo mộng khiến biết bao thiếu nữ động lòng.
Chàng nói:
– Ta thích nàng, cho nên ta muốn nàng cài khuy áo, nhón chân chủ động đến gần ta.
Chàng lặp lại.
– Ta cố ý đấy.
.
.
.
Lăng Ba bỏ chạy thục mạng.
Trong hí khúc cũng không có sự tích như vậy. Mãi mãi là người đẹp như hoa, thời gian như nước. Tiểu thư mà thư sinh gặp được phải có vẻ nghiêng nước nghiêng thành. Nữ cô nhi tướng quân cứu được phải hoa nhường nguyệt thẹn. Đến nhân vật nha hoàn bị nam chính trêu chọc cũng phải là người duyên dáng đáng yêu.
Cô đã quen làm vai phụ nối tơ hồng. Đương nhiên, có những đoạn diễn dài, có cả mưu tính cẩn mật đến cuối đưa vào động phòng, và có cả cảnh cô đứng chúc mừng trong đám đông.
Nhưng sao hôm nay lại đến lượt cô thế này?
Lăng Ba bị đẩy lên đài diễn mà không kịp chuẩn bị, chỉ đành bỏ chạy trối chết. Cô đụng phải Liễu Nhi và Dương nương tử đang lo lắng tìm. Dương nương tử vừa thấy cô đã chạy đến, hầm hừ nói:
– Đều tại Bùi tướng quân, dẫn tiểu thư chạy biến đi mất, làm chúng tôi tìm sốt cả ruột.
– Lẽ ra hôm nay không nên ra ngoài với hắn, đúng là không ra sao cả, – Lăng Ba lơ đễnh nói.
– Vậy cũng không đến nỗi, – Dương nương tử mỉm cười, – Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, biết bao người ra ngoài gặp nhau. Dù hai người đi cùng nhau cũng không sao, có người hầu đi theo là được.
– Sao hôm nay tiểu thư lại nói chuyện như Đại tiểu thư vậy? – Liễu Nhi nhạy bén phát hiện.
ăng Ba biết mình phán đoán sai tình huống. Dương nương tử và Liễu Nhi không biết nội tình đương nhiên cảm thấy hai người họ chẳng có gì.
Là cô có tật giật mình.
Có lẽ chàng cũng thấy rõ sự hoảng loạn của cô, nên mới cố tình tương kế tựu kế, bày ra trò đùa này. Có khi bây giờ chàng vẫn đang đứng trong con hẻm đó, chờ cô quay lại tính sổ.
Nhưng lúc cô chạy đi, Bùi Chiếu vẫn chỉ đứng ở đó, giống như không hề ngạc nhiên với kết quả này.
Vậy hôm nay sao chàng về nhỉ? Sân viện kia không có hạ nhân, không có bạn bè, chỉ có mình chàng lẻ loi trong lễ tết thế này…
Lăng Ba giật mình tỉnh táo lại, tức giận đến nỗi tự đá mình hai cái trong đầu.
Vừa mới nói xong, lại ngu ngốc thế này, còn lo cho chàng nữa. Người như Bùi Chiếu chỉ có vóc dáng cao lớn cùng một gương mặt đẹp mà thôi. Lúc Lăng Ba bị chàng nắm tay, cô đã nhận ra tay chàng to hơn cô. Lúc tách khỏi đám đông, chàng giống như dùng đao chém nước vậy. Hơn nữa, chàng còn là một thiếu tướng quân, một mũi tên có thể bắn chết một con hổ. Chỉ có mình cô đần độn mà lo lắng cho chàng thôi.
Hơn nữa Bùi Chiếu còn có ý đồ với cô!
Nghĩ đến đây, Lăng Ba không khỏi cứng lòng, chẳng buồn ngắm đèn nữa mà dẫn theo hạ nhân về phủ. Hôm nay trong phủ cũng đang cúng. Liễu Nhi còn ngốc nghếch hỏi:
– Tiểu thư, em thấy món cá chiên vàng hôm nay rất ngon, có cần đưa một ít sang cho Bùi tướng quân không ạ? Lần trước tướng quân sang nhà chẳng ăn gì, chỉ ăn một chút cá cháy thôi.
– Không cần, – Lăng Ba cáu kỉnh nói, – Hắn không ăn thì cứ việc chết đói, ai thèm quan tâm chứ.
Liễu Nhi như đạp phải đinh. Dù là người hầu đã ở bên Lăng Ba từ nhỏ, tự thấy mình hiểu tiểu thư rõ như lòng bàn tay, cô vẫn ngơ ngác. Chẳng lẽ tiểu thư cãi nhau với Bùi tướng quân? Nhưng nào có đến nỗi như vậy.
Tính tình của tiểu thư nhà mình, cô hầu hiểu rõ nhất. Tiểu thư cái gì cũng tốt, chỉ có một sở thích nhỏ là thích những thứ xinh đẹp, thích người đẹp. Biểu tiểu thư của Ngu gia vừa đến, Liễu Nhi đã biết tiểu thư nhà mình sẽ thích cô ấy. Tiểu thư Thẩm gia cũng vậy. Nhiều năm qua đã va chạm với tiểu thư không ít lần, chưa lần nào cô hầu thấy tiểu thư nhà mình thực sự tức giận. Một nửa vì tiểu thư Thẩm gia tâm tư ngay thẳng, nửa còn lại vì cô ấy đẹp.
Như tiểu thư của cô đã nói, gương mặt đó của Thẩm tiểu thư, sau khi phạm lỗi chỉ cần vui đùa lấy lòng vài câu là giận đến mấy cũng tiêu tan hết.
Bùi tướng quân đương nhiên cũng giống vậy. Tướng mạo không tì vết, tính tình cũng tốt, sau chuyện ở phường Bình An, đến ca ca Liễu Cát của cô cũng sẵn lòng phục tùng. Tiểu thư bề ngoài khéo léo nghiêm khắc, thật ra lại là người khoan dung với người của mình nhất.
Nghĩ đến đây, Liễu Nhi cũng thấy yên lòng.
Dù sao tiểu thư và Bùi tướng quân cũng không tuyệt giao được.
Liễu Nhi thì an lòng, chứ Lăng Ba thì vẫn thấy rối loạn.
Cô sống đến mười chín tuổi, chẳng có mấy khi thấy luống cuống thế này. Dù là bảy năm trước, cô cũng chỉ thấy phẫn nộ lẫn không cam lòng, chứ chẳng thấy lạc lõng như bây giờ. Khi đó cô tựa như đang chơ vơ trên một cánh đồng tuyết lạnh giá, biết ngày tháng sau này sẽ cực khổ gian nan, nhưng chí ít còn biết mình phải đi đâu.
Còn giờ khắc này, cô chỉ thấy đau đầu chóng mặt.
Cảm giác giống như sau khi bệnh nặng, làm gì cũng thấy bất an. Như thể khi mới ngã bệnh, chỉ thấy cơ thể không ổn mà lại chẳng biết phải làm sao. Ngay cả việc quản gia cô quen thuộc nhất cũng không thể khiến Lăng Ba yên tâm. Cô cầm sổ sách lên đọc, nhưng một lúc lâu vẫn không có chữ nào vào đầu, chỉ ngồi ngẩn ngơ mãi.
Lăng Ba cũng tự thấy mình như vậy thật vô dụng. Nếu bị người khác nhận ra, cũng thật mất mặt.
Chẳng trách trong kịch tả, tiểu thư mộng x**n t*nh cứ loanh quanh khắp nơi. Tự so sánh mình với chim, với hoa, lại sợ người ta biết, lại sợ mọi chuyện thay đổi, cứ thấp thỏm mãi không thôi, cuối cùng lại chẳng làm được gì cả.
Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, Thanh Lan đã về rồi.
Nàng nhìn thấy Lăng Ba đã về cũng hơi giật mình. Lăng Ba, tìm được cơ hội để dời đi suy nghĩ, lập tức lên tiếng hỏi:
– Sao tỷ về sớm vậy, không ở ngoài chơi thêm một lát? Hàn tỷ tỷ đâu rồi?
– Thẩm Vân Trạch giục muội ấy về, không ra thể thống gì cả. Bích Vi mắng hắn hai câu, Nguyệt Khởi cũng về rồi, – Thanh Lan vừa thay quần áo vừa chậm rãi nói, – Tỷ thấy bên ngoài ồn ào quá nên về sớm.
Lăng Ba vẫn không buông tha:
– Vậy những người còn lại thì sao? Ngụy phu nhân đâu? Cả A Thố nữa?
– A Thố và Yến Yến ra ngoài chơi rồi, tỷ sợ hai muội ấy thấy gò bó nên sai Lâm nương tử đi theo, còn để lại cho hai đứa nó một túi tiền, để tụi nó chơi cho thoải mái.
Thanh Lan như chợt nhớ ra điều gì, bèn dặn dò Xuân Minh:
– Xuân Minh, em ra ngoài nói một tiếng, dặn Lâm nương tử đừng để hai đứa nó ăn nhiều, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ. Bệnh tiêu chảy của Yến Yến chỉ vừa đỡ, sức khỏe A Thố thì yếu. Cứ bảo do ta dặn.
Xuân Minh dạ một tiếng rồi đi ngay.
– Yến Yến đâu có bị tiêu chảy, chẳng qua do trong Tết tham ăn quá thôi.
Lăng Ba tiện tay thay Xuân Minh giúp Thanh Lan thay quần áo. Cổ áo nguyệt quang y của Thanh Lan cũng thêu hoa văn may, cảm giác chạm vào thật quá quen thuộc. Đầu ngón tay của Lăng Ba như bị bỏng, đến lúc phản ứng lại thì mặt đã đỏ như gấc.
– Muội sao vậy? – Thanh Lan trước giờ hiểu rõ các muội muội như lòng bàn tay, vừa nhận ra dị thường đã sờ lên mặt Lăng Ba, – Sao mặt lại đỏ thế này, có phải bị cảm rồi không?
– Không đâu, muội mặc ấm lắm.
Dù không mặc ấm đi nữa, cũng có Bùi Chiếu che cho rồi. Bây giờ Lăng Ba mới nhận ra, lúc ở trên tường thành, hóa ra chàng đứng bên cạnh để chắn gió giúp cô.
Chàng cứ để tâm những chuyện nhỏ nhặt này, có thể thấy là đã quen rồi. Không biết học được từ chỗ tiểu thư nào đây.
Lăng Ba cứ ngẩn người ra, cũng may Thanh Lan chỉ nghĩ cô bị lạnh nên quên cả thay quần áo mà vội vàng thu xếp cho cô.
Lăng Ba thay chiếc áo ấm mềm nhẹ. Thanh Lan lại đích thân khơi lại lồng sưởi, còn sai Liễu Nhi mang chăn đến để đắp cho Lăng Ba. Không chỉ vậy, Thanh Lan còn đưa cho cô một bình nước nóng, rồi dặn nhà bếp chuẩn bị canh gừng.
Lăng Ba chỉ yên lặng làm Nhị tiểu thư, tùy ý cho Thanh Lan sắp xếp.
Thanh Lan lo liệu xong, lại sờ trán Lăng Ba. Bàn tay nàng vừa ấm vừa thon dài, tựa như noãn ngọc. Nàng cúi xuống kiểm tra Lăng Ba, cái bóng dài trùm lên người cô, giống hệt như khi còn nhỏ. Lăng Ba bỗng cảm thấy yếu đuối, không khỏi kề sát mặt vào bàn tay nàng.
– Lăng Ba sao vậy?
– Tỷ ngồi với muội một lúc đi, – Lăng Ba khẽ nói.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 69: Thanh thản
10.0/10 từ 18 lượt.
