Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông

Chương 68: Thượng du


– Hôm giao thừa ở nhà ta, huynh nói chiến tranh với người chết là như nhau, nhưng thật ra không giống đâu. Đại chiến sông Minh Sa vào khoảng tháng mười năm ngoái, ta vẫn đang nghĩ, ta đang làm gì vào tháng mười nhỉ? Về sau ta mới nhớ, ta đang bận mượn thuyền để vận chuyển vải bông từ Bắc Cương về kinh thành. Ta dùng loại thuyền nông chở lương thực, một thuyền có thể chở năm trăm thạch lương thực. Mười chiếc chở bông là hai mươi vạn cân, vì còn phải đề phòng bông hút nước làm lật thuyền. Hai mươi vạn cân bông đến kinh thành thì có đến hai trăm ngàn người có thể mặc áo bông ấm áp. Đây mới chỉ là riêng nhà ta thôi, trong kinh thành còn có vô số cửa hàng vải vóc làm chuyện này, huống hồ là cả thiên hạ.


– Bởi vì năm ngàn binh sĩ kia của huynh hy sinh ở sông Minh Sa, bởi vì có các huynh bảo vệ Bắc Cương, nên năm nay kinh thành liền có vô số người có thể mặc được vải bông của Bắc Cương, thiên hạ có thể trải qua một mùa đông ấm áp. Trong đó có cả cha mẹ, tỷ muội của những binh sĩ đã khuất kia.


Lăng Ba an tĩnh nhìn Bùi Chiếu.


– Bọn họ không hy sinh vô ích. Thắng thua có khác, chỉ cần thắng là đã hơn một bậc rồi. Kẻ thắng trong cuộc chiến, quốc gia sẽ được phồn vinh, bách tính được an cư lạc nghiệp. Hôm nay huynh thấy được đêm Nguyên Tiêu sáng đèn vạn gia, đó chính là ý nghĩa của sự hy sinh của năm ngàn binh sĩ ở sông Minh Sa.


Lăng Ba không phải Thanh Lan, không thể nói ra những lời trong sách thánh hiền. Cô nóng vội, nhiệt huyết, giỏi toan tính, nỗ lực tiến lên. Thậm chí cô giống một thương nhân hơn một tiểu thư thế gia cao quý. Nhưng cô tự có triết lý của mình, và cô sẽ dùng nó để khuyên nhủ Bùi Chiếu.


Nhưng cô không ngờ được Bùi Chiếu lại trả lời.


– Ta biết chứ, – Bùi Chiếu nhẹ nhàng đáp, – Nên ta mới hạ lệnh năm ngàn người đó xuống lấp sông, chỉ để tranh thủ cho Thôi Cảnh Dục nửa ngày thời gian.


Lăng Ba kinh ngạc mở to hai mắt.


Thì ra chàng đã biết hậu quả từ sớm, chàng biết cái giá phải trả, chàng biết một khi hạ lệnh họ ắt phải chết. Chàng biết mình sẽ mất đi toàn bộ binh lực, nhưng đến lúc phong thưởng lại không có phần. Bởi vì chàng gây tổn thất quá lớn, cuối cùng người được khen thưởng chỉ có Thôi Cảnh Dục.


– Huống hồ ta không chán nản vì chuyện này, ta tự có lý do, – Bùi Chiếu lại nói.


Lăng Ba đương nhiên không nhịn được hỏi:


– Đó là gì?


Bùi Chiếu chỉ cười tủm tỉm, chớp mắt với cô.


– Không nói cho tiểu thư biết đâu.


Lăng Ba cũng mặc kệ chàng, chỉ tập trung nhìn xuống dòng người đang đi chơi đèn. Bây giờ là lúc nhộn nhịp nhất, ai cũng xách đèn đi du ngoạn trên phố Bách Hi, ánh đèn tụ tập tựa như một dòng sông ánh sáng.


Lăng Ba không có kỹ xảo, tính tình lại tệ, nhưng cô biết mình phải là người chìa tay trước, để lộ ra phần mềm yếu của mình nhằm khơi gợi nỗi lòng của Bùi Chiếu. Đó là điều Diệp phu nhân đã dạy cô.


Yến Yến còn nhỏ nên không nhớ rõ, Thanh Lan nghe nhiều nên hiểu, không giống cô. Mười hai tuổi, mẫu thân qua đời, cô mới bắt đầu hiểu chuyện. Cho nên cô nhớ từng lời mẫu thân dặn dò, phải đối xử tử tế với ‘người của mình’. Để làm một vị chủ nhân có thể che mưa chắn gió cho kẻ dưới, đầu tiên phải bày ra thiện ý của mình. Dù điều đó đi ngược lại với tính cách của cô, Lăng Ba vẫn cố gắng tuân thủ.


Dù Lăng Ba biết, đó không phải triết lý đúng nhất, mà là kẻ nào mạnh hơn người đó thắng. Biến cố ở Nghênh Xuân yến không phải nhờ đạo lý của Hàn Nguyệt Khởi cứu cánh, mà là sự xuất hiện bất ngờ của Duệ thân vương. Diệp đại nhân và Phan Ngọc Dung cũng không phải chịu báo ứng, vẫn đang tận hưởng vinh hoa phú quý, hợm hĩnh khoe khoang ở Tết Nguyên Tiêu đấy thôi.


– Tiểu thư giận đấy à?


Bùi Chiếu lại ghé sát lại gần, cười híp mắt trêu đùa. Lăng Ba từng trải, đương nhiên biết bây giờ chàng hài lòng đến nhường nào.


Có thể chọc giận người khác rồi lại vỗ về họ luôn mang lại cảm giác thành tựu. Giống như mình có thể nắm bắt hỉ nộ của đối phương, chỉ cần giữ được là đã đủ vui vẻ. Giống như sau khi cô mua lại phường Như Ý, dù chẳng ăn miếng điểm tâm nào, cũng thấy vị ngọt lan tràn.



– Huynh tưởng ta là huynh hay sao mà dễ hờn giận như vậy.


Lăng Ba lại mắng chàng một câu. Thấy chàng chỉ cười, trong lòng lại thấy bực bội nên không nhịn được hỏi.


– Bùi Chiếu, ta thực sự không hiểu được huynh. Có sức mạnh có gì không tốt đâu? Dưới góc nhìn của ta, quyền thế là tốt nhất, có thể bảo vệ người thân, có thể tự mình báo thù. Không có quyền thế thì có của cải cũng tốt. Ta từng kể với huynh, năm mười hai tuổi, gia đình ta xảy ra biến cố. Khi đó ta đã thề, không bao giờ để người bên cạnh ta phải sống khổ sở như vậy thêm lần nào nữa.


Cô hỏi Bùi Chiếu.


– Huynh xem, bây giờ thật tốt. Thanh Lan, Yến Yến, A Thố, ta có thể bảo vệ người nhà của ta. Nếu huynh muốn, huynh còn vượt trội hơn ta, người nhà của huynh đâu? Hoài bão của huynh đâu?


– Chết hết rồi, – Bùi Chiếu chỉ đáp như vậy.


Lăng Ba lại bị chàng chọc giận đến muốn cười.


– Được rồi, ta chẳng quan tâm huynh nữa, đi thôi, ta dẫn huynh xuống dưới chơi. Đừng cứ trốn ở cái chỗ tối om này, người ta nhìn thấy lại tưởng huynh là trộm.


Lăng Ba dẫn Bùi Chiếu xuống phố, thật ra là Bùi Chiếu dẫn cô xuống. Người giỏi bắn cung mắt rất tinh, nến trong chiếc đèn thỏ của Lăng Ba đã cháy gần hết, chỉ còn lại ánh sáng mờ mờ. Bùi Chiếu một tay cầm đèn, một tay dẫn cô đi men theo tường thành. Thực ra Lăng Ba rất sợ bóng tối, lại chẳng nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần đi theo bước chân của chàng, cô lại thấy cực kỳ yên tâm.


Có điều Lăng Ba tả chàng không sai, chàng thật sự rất hợp những dịp thịnh hội như Nguyên Tiêu. Lòng thích cái đẹp ai cũng có, người xinh đẹp bẩm sinh đã có lợi thế, đến Bệ hạ tuyển thần tử cũng theo hướng chi lan ngọc thụ. Người như chàng chỉ cần đồng ý vào đời, ở đâu cũng có người nguyện lòng nâng đỡ.


Đến cả các tiểu thương trên phố Bách Hi cũng bị thu hút. Bùi Chiếu thấy đèn của Lăng Ba đã tắt, bèn đến hỏi chủ sạp đố đèn xin lửa.


– Có thể cho ta mượn hộp quẹt không?


Chủ sạp đố đèn là một cặp phu thê chừng ba mươi tuổi. Người phụ nữ trông rất tháo vát lập tức đồng ý, chị ta nhìn thấy gương mặt của Bùi Chiếu thì lập tức ngẩn người.


– Nến của lang quân sắp cháy hết rồi, để tôi đổi cho lang quân cây khác, – Người phụ nữ cười rạng rỡ nói, cũng không để ý Bùi Chiếu có đồng ý hay không mà đổi ngay, còn khen ngợi, – Lang quân thật là tuấn tú, hẳn là con cháu nhà quan nhỉ.


Bùi Chiếu chỉ cười khẽ, không trả lời.


Bùi Chiếu không phải là người dễ thân cận. Dù chàng lúc nào cũng cười nhưng lại chẳng để tâm đến ai cả. Chàng là kiểu trong lạnh ngoài nóng, chứ không phải trong nóng ngoài lạnh như Lăng Ba. Cô mắng người xong, lại đi lo lắng cho người khác.


Nhưng tính cách của Bùi Chiếu như vậy, mới phù hợp với tướng mạo của chàng.


Phố Bách Hi vốn đông đúc, hôm nay là ngày các tiểu thư đều được ra ngoài, chỉ cần mang theo nha hoàn và bà vú là có thể đi dạo đến khuya mới về.


Đây là ngày thịnh hội hiếm thấy trong năm, ai nấy đều ăn mặc thật lộng lẫy. Cả con phố đều là những tiểu thư trẻ trung và phu nhân, áo thơm tóc đẹp, nhộn nhịp rộn ràng. Tướng mạo của Bùi Chiếu như vậy, vóc dáng lại cao ráo, mặc bộ áo gấm hoa tựa như ánh trăng lạc xuống nhân gian, khiến bao tiểu thư phu nhân ngẩn ngơ nhìn theo.


Có người ngại ngùng, có người lưu luyến ngoái lại nhìn. Lại có nhiều người quy tắc gia đình không nghiêm đã lén lút đi theo phía sau, còn đẩy chị dâu hoặc bà vú nhà mình tiến lên, truy hỏi: ‘Không biết lang quân là thiếu gia nhà ai nhỉ?’


Bùi Chiếu chỉ cười không đáp, cũng không ngoái lại, chỉ kéo Lăng Ba đi mãi. Trước giờ, Lăng Ba sợ chốn đông người, không được ung dung tự tại như Thanh Lan. Cô hiểu rõ lòng người, nên càng sợ đám đông. Cô cảm thấy bị người khác chú ý không phải việc hay ho gì. Vì vậy, so với Bùi Chiếu, cô có vẻ lúng túng hơn nhiều, gần như đang trốn trong mũ của áo choàng mà đi.


Cũng bởi vậy mà các tiểu thư không chú ý đến cô, họ đều mải nhìn Bùi Chiếu. Có người hỏi tên, có người hỏi gia thế, có người tặng túi thơm… Mỗi người đều mang nét mặt đỏ hồng, miệng treo ý cười, vui vẻ hớn hở.



Chỉ có Liễu Nhi thấy không thoải mái.


– Nào, sao các người cứ xúm vào đây thế? Đường lớn ở ngay bên cạnh, các người cứ theo chúng tôi làm gì? Có ai giống như mấy người không?


Nhưng dám đi theo thanh niên tuấn tú thì đâu phải những tiểu thư nhút nhát. Thậm chí dù là tiểu thư nhút nhát, bên cạnh cũng có nha hoàn bà vú ra mặt, nên tất cả mọi người đều cười rộ lên.


– Tiểu thư thật nóng tính!


– Tết Nguyên Tiêu vốn là dịp nam nữ gặp nhau, hỏi cái tên thì sao?


– Công tử còn chưa nói gì, nha hoàn đã tức giận rồi?


– Nha hoàn này nóng ruột, có phải sợ bọn ta coi trọng thiếu gia nhà ngươi không?


Liễu Nhi có mạnh mẽ đến đâu cũng hai quyền khó địch bốn tay, Lăng Ba thấy cô hầu của mình rối trí, bèn gọi:


– Không cần gây tranh chấp đâu Liễu nhi.


Có người tai thính lập tức nghe thấy:


– Là họ Liễu chăng?


– Trong kinh có nhà quan nào họ Liễu không nhỉ?


Mắt thấy đám đông ngày một đông, chặn kín bọn họ dưới trà lâu, không thể quay lại chỗ của Hàn Nguyệt Khởi, Bùi Chiếu bèn đứng lại. Chàng che Lăng Ba và Liễu Nhi ở phía sau, mỉm cười với đám đông:


– Thỉnh cầu các vị tiểu thư…


Chẳng ngờ trên lầu đúng lúc cũng đang có người ngắm đèn. Cũng là kiểu một nhà bao hết trà lâu, dẫn theo nữ quyến nhà mình đến chơi. Ngoài các tiểu thư trong nhà, còn có các tiểu thư của nhà bạn bè thân thiết, có đến khoảng hơn hai mươi tiểu thư đang vui vẻ hóng chuyện. Họ thấy động tĩnh thì lập tức nhìn xuống, Bùi Chiếu cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, trên lầu lập tức reo hò.


– Là thiếu tướng quân của quân Trấn Bắc đấy.


Có cô gái tinh mắt còn lập tức nhận ra, hô lên:


– Là vị đã thắng được Thôi Hầu gia trong phong Hầu yến đấy!


Nhất thời, các tiểu thư trên lầu đều tụ tập ra lan can để xem. Cũng không biết ai đã bắt đầu trước, có thể do tuột tay, làm chiếc thẻ hoa mai trên chỗ ngồi rơi xuống. Có người tiên phong, lập tức có người học theo ném hoa xuống, không khác gì châm ngòi cho thùng thuốc nổ. Ngay lập tức, người dưới lầu cũng đồng loạt ném quạt, khăn tay, túi thơm, đồng loạt gọi: ‘Thiếu tướng quân!’


Lăng Ba đứng sau lập tức cười cảm thán, có vẻ đang háo hức xem trò vui:


– Lần này thì đúng là ‘ném quả đầy xe’ rồi. Người trên lầu hẳn là Kim gia, cũng là tân quý trong kinh. Cứ tiếp tục như vậy khéo Bùi tướng quân sẽ thành Cao Hoan thật đấy.


Bùi Chiếu cũng đành cười bất lực.



Chàng cũng thật hào phóng, thảo nào lúc nào cũng rỗng túi.


Phố Bách Hi không lớn, chàng vòng vèo một lúc đã cắt đuôi được đám đông tiểu thư. Chỉ có vài người ngoan cố, đến khi chàng kéo Lăng Ba vào một con hẻm nhỏ, trốn phía sau cây mai mới có thể thoát được.


– Huynh quen đường ở đây nhỉ, – Lăng Ba cười, – Bùi tướng quân giỏi chạy trốn thật đấy.


– Lúc nãy đứng trên tường thành nhìn quen rồi, – Bùi Chiếu liếc nhìn bên ngoài, thấy không có ai đuổi theo nữa mới cười đáp lại, – Diệp tiểu thư bị mù đường à?


Lăng Ba đạp cho chàng một cái.


– Lẽ ra nên để họ bắt được Bùi tướng quân, thế là có thể làm rể quý cho người ta rồi.


Cô biết mình đang nói đùa. Những người dám đuổi theo mỹ nam tử trên đường đa số đều là các nhà trung lưu. Các thế gia chân chính, kể cả một tân quý như Kim gia, thì các tiểu thư đều rất rụt rè. Đa số họ đều âm thầm vừa ý, nhờ vú nuôi hoặc dì, hoặc mẹ hỏi thăm, rồi để cha đến bàn chuyện với trưởng bối Bùi gia.


Sau ba mũi tên lần trước dưới vọng lâu, có lẽ đã không ít người đến quân Trấn Bắc nghe ngóng xem chàng là ai. Có lẽ cũng vì chuyện này mà sau lần đó, Bùi Chiếu không xuất hiện trên Hoa Tín yến nữa.


Thế mà cái tên này lại không biết phấn đấu.


Dung mạo tốt, võ công giỏi, tuổi trẻ tài cao, tựa như gấm lụa hoa tươi, cực kỳ thích hợp đứng trên kim điện, công danh rộng mở. Chỉ cần chàng chịu lộ diện, chắc chắn sẽ nổi danh.


Nhưng chàng một mực không chịu, thà trốn tránh trong con ngõ hẹp này, dựa vào một cây mai héo tàn, cùng với mình đóng vai người ngoài thế tục.


Bùi Chiếu đã quá hiểu Lăng Ba, vừa nhìn mặt của cô chàng đã biết cô muốn nói gì.


– Diệp tiểu thư lại muốn khuyên rồi, – Tuy chàng đeo mặt nạ, nhưng cô vẫn nhận ra chàng đang cười. Chàng lười nhác dựa vào thân cây mai, lẩm bẩm, – Thôi tha cho ta đi, tiểu thư biết ta là bùn nhão không trát được tường mà.


– Ai thèm khuyên huynh, – Lăng Ba liếc xéo chàng một cái, – Người gì mà quái đản, xấu tính.


Bùi Chiếu cũng không khó chịu, chỉ mỉm cười đẩy chiếc mặt nạ lên.


Lăng Ba nghĩ, nếu cô có dung mạo như chàng thì việc gì phải đeo mặt nạ. Cô hẳn đã chạy tuốt lên lầu ngắm đèn, muốn cả kinh thành này phải quỳ dưới làn váy của mình. Tết Nguyên Tiêu đèn đuốc huy hoàng, chính là lúc tận hưởng nhân sinh đắc ý.


A Thố thì không có gì, còn Thẩm Bích Vi lại giống Bùi Chiếu, ngày ngày áo gấm dạ hành. Vào những dịp thế này, cô nàng cũng chỉ chọn bừa một bộ đồ rồi chạy trốn mất dạng.


– Những người như huynh chỉ thích lãng phí thời gian. – Cô lại mắng. – Huynh xem Thôi Cảnh Dục đâu có như vậy, trông thì lạnh nhạt nhưng lợi ích gì cũng kiếm đủ, còn được phong Hầu, tạo tiếng vang. Hôm nay Tết Nguyên Tiêu, hắn cũng rất vui vẻ thoải mái đấy thôi… Huynh không thấy thiệt thòi thật à?


– Ta khác hắn mà, – Bùi Chiếu vẫn chỉ cười nhạt, – Hắn là núi, ta là mưa, mỗi người một đường.


Lăng Ba đương nhiên biết ý chàng nói hai người ở hai quân doanh khác nhau. Thôi Cảnh Dục là đệ tử đắc ý của Ngụy Hầu gia, còn Hỏa tự doanh của chàng lại phân chia phe phái.


– Hắn thuộc Sơn tự doanh, huynh không phải ở Hỏa tự doanh sao? Ở đâu ra một Vũ tự doanh vậy?


– Mưa là nước, tàn nhẫn vô tình, như nhau cả thôi.



Lăng Ba cũng chẳng để tâm nữa, dù sao tâm tư phức tạp của cái tên này chỉ để bày trò khôi hài chứ chẳng chịu dùng vào chính đạo.


– Huynh đó, chỉ thích chơi chữ đánh đố, sao không đi chơi đố đèn luôn đi.


– Ta không thích chơi đố đèn.


– Vậy huynh thích làm gì?


Lăng Ba cũng bị ép đến khó chịu, bây giờ mới rảnh rỗi chỉnh lại nút buộc trên áo choàng. Cô đang mải tháo dây để buộc lại, lại nghe thấy tiếng Bùi Chiếu cười to đáp:


– Ta thích thế này, trốn trong ngõ hẻm chơi đố chữ với Diệp tiểu thư.


Lăng Ba đã quen cái thói cợt nhả của chàng. Cô biết những người như chàng đã quen trêu chọc người khác, nếu tin thật thì sẽ khó xử lắm.


– Ta kệ huynh đấy, dù sao huynh cũng chẳng biết tốt xấu, không biết ta phải tốn tâm tư vì huynh thế nào, còn chưa lo được chuyện nhà nữa…


– Ta biết Diệp tiểu thư mỗi ngày đều bận tâm vì ta mà, – Bùi Chiếu đột nhiên cười nói.


– Tại sao? – Lăng Ba lại liếc xéo chàng một cái.


Thật ra Lăng Ba đã biết câu trả lời, biết Bùi Chiếu nói cũng như không. Đại khái vẫn chỉ là mấy câu kiểu ‘Ta biết Diệp tiểu thư muốn tốt cho ta’ hoặc lại đùa cợt kiểu ‘Bởi vì ta là người của Diệp tiểu thư.’


Ai ngờ Bùi Chiếu lại nói:


– Chẳng qua Diệp tiểu thư cần tin tức từ chỗ ta thôi.


Lăng Ba giận đến nỗi chỉ muốn đá chàng vài cái.


– Coi như ta nhận lầm huynh. Ta còn thiếu chút tin tức đó hả!


Lăng Ba vừa mắng vừa muốn đánh chàng. Thế nhưng Bùi Chiếu lại treo chiếc đèn thỏ của cô trên cây. Ánh đèn phản chiếu trong đôi mắt đầy ý cười của chàng lại như nước xuân Giang Nam, Lăng Ba mới nhận ra chàng vẫn đang cười với mình.


Lăng Ba bỗng nhớ ra, đây cũng là nguyên văn lời cô nói hôm lên núi.


Đúng là tên khốn thù dai mà!


– Đồ thù dai! – Lăng Ba mắng, – Lúc đầu ta nói như vậy, cũng chỉ để huynh cố gắng thôi.


Bùi Chiếu không nói gì, chỉ nghiêng mặt áp lại gần. Lăng Ba đang mải mắng người, bị chàng ghé sát làm giật cả mình.


– Làm gì đó?


Bùi Chiếu chỉ vào lỗ tai của mình, thấy Lăng Ba không hiểu, lại phì cười:


– Tiểu thư nhìn xem, lỗ tai ta mọc kén rồi đấy. 


Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông Story Chương 68: Thượng du
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...