Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Chương 67: Nguyên Tiêu
Ồn ào vui vẻ một lúc đã đến giờ đi bách bệnh. Các cô gái lần lượt xuống lầu, hòa vào đám đông nhộn nhịp. Có người kết đôi mà đi, có người đi thành nhóm, cũng có người đã hẹn trước, giữ khoảng cách mà đi cùng nhau.
Phía đông phố Bách Hi là tường thành, phía tây là sông đào bảo vệ thành, bên trên có xây lầu thủy tạ. Khá nhiều người đang đứng bên trong thả hoa đăng, đèn hoa sen phủ kín mặt nước, bị dòng chảy đẩy về phía trước, tựa như sông Ngân Hà.
Các tỷ tỷ đi phía trước, A Thố cố ý cầm đèn đi phía sau. Quả nhiên, đi chưa được hai bước đã có bóng người đi theo.
Tết Nguyên Tiêu tuy các tiểu thư được tự do, nhưng những người làm càn thật sự là đám vương tôn công tử. Họ tụ tập đứng chờ hai bên đường, thoải mái ngắm nghía những cô gái đi lại trên phố. Có mấy người bạo dạn còn tiến lên hỏi tên người ta. A Thố dung nhan xinh đẹp, đương nhiên không tránh được có người đến hỏi thăm nhưng đều bị Lâm nương tử xua đi. Người thứ ba vừa định mở miệng đã bị người khác đẩy ra.
– Cút ra chỗ khác!
Ngụy Vũ Sơn vẫn hung hăng như vậy. Người kia bị đẩy ngã nhào, định đứng dậy tính sổ nhưng nhận ra hắn là ai nên lập tức ngậm miệng chạy biến.
Hắn đuổi người khác đi, bản thân lại vui vẻ cầm chiếc đèn con cá cỡ lớn đi theo bên cạnh A Thố. Hắn ngắm nhìn A Thố dưới ánh đèn, cười ngốc nghếch.
– Nàng xem này.
Hắn gọi A Thố, nàng nhìn sang. Ngụy Vũ Sơn nhấc chiếc đèn cá lên, miệng cá bỗng mở to ra, chiếc đèn cá vàng bé nhỏ của A Thố lập tức bị đèn của hắn nuốt chửng.
– Nàng xem, cá lớn nuốt cá bé, – Ngụy Vũ Sơn cười hì hì.
Lâm nương tử cũng không nhịn được phì cười, A Thố lại chẳng hé môi một chút. Nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Ngụy Vũ Sơn thấy không ghẹo được nàng bèn lập tức vòng lên phía trước, vừa đi lùi vừa cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt nàng.
– Sao vậy? Nàng giận đấy à? – Hắn nghiêm túc nhận lỗi, – Ta nói sai ư? Có phải không nên ăn cá của nàng không?
A Thố chỉ ngoảnh mặt đi, không nhìn hắn.
– Không phải.
– Vậy thì vì sao? Ai bắt nạt nàng, ta sẽ đi dạy dỗ hắn! – Ngụy Vũ Sơn chăm chú hỏi, – Hay nàng muốn thứ gì à? Cứ nói cho ta biết, ta nhất định mang về cho nàng.
A Thố vẫn lắc đầu.
– Không liên quan đến huynh đâu.
Nàng không phải kẻ ngốc. Lúc nãy trên lầu, Lăng Ba cố ý muốn k*ch th*ch Thôi Cảnh Dục, nàng đều biết. Chuyện của Thanh Lan tỷ tỷ và Thôi Cảnh Dục là tâm nguyện của Lăng Ba, đương nhiên đó cũng là tâm nguyện của nàng.
Nhưng nếu cuối cùng tâm nguyện không thành thì sao?
Hay nếu như nàng vì chuyện này mà tổn thương Ngụy Vũ Sơn thì sao? Hoặc nếu Ngụy Vũ Sơn biết thì sao? Nếu hắn biết tất cả những rung động, cảm giác ý hợp tâm đầu, lần hẹn hò Nguyên Tiêu đầu tiên của hắn, hay việc cô gái đầu tiên hắn thích chỉ để lợi dụng hắn thì sao?
Nhưng đương nhiên Ngụy Vũ Sơn không hiểu được suy nghĩ của nàng.
– Không sao, ta dẫn nàng đi giải sầu.
Hắn liếc mắt nhìn đám đông phía trước, rồi bỗng vươn tay ra, nắm lấy tay A Thố.
Bàn tay của thiếu niên vừa rộng vừa ấm áp, mang theo những vết chai mỏng do luyện kiếm quanh năm. Bàn tay siết thật chặt, như thể sẽ không bao giờ buông nàng ra.
– Đi, chúng ta đi chơi đố đèn. Ta còn thấy đằng kia có quầy ném vòng, ta chơi trò này giỏi lắm, nàng muốn gì ta cũng lấy cho nàng hết. Chúng ta đi kiếm một con cá vàng thật nhé!
A Thố cũng không chống cự. Dường như nàng có chút tự giận mình nên cứ để mặc Ngụy Vũ Sơn kéo mình luồn lách trong đám đông, ngăn cản những người chen lấn. Hắn mua một xiên kẹo hồ lô thật lớn ở quầy kẹo, rồi lại kéo nàng đến quầy ném vòng, giành lấy những giải thưởng khiến người khác phải ngưỡng mộ. Vị thiếu tướng quân mười chín tuổi cười đầy đắc ý, rực rỡ như một ngọn lửa. Nụ cười rạng rỡ của hắn lấp lánh dưới ánh đèn lồng, chỉ hướng về nàng, tựa như một chú chó trung thành, khiến A Thố nhận được vô số ánh mắt hâm mộ.
Tan hội đèn, Ngụy Vũ Sơn dẫn nàng đến một đình thủy tạ, bày đầy phần thưởng lên chiếc bàn đá, tự hào chờ nàng khen ngợi.
A Thố chỉ nghiêng mặt sang bên, nghiêm túc nhìn hắn đang cho cá vàng ăn.
– Ngụy Vũ Sơn, huynh thích ta không?
Lỗ tai của hắn lập tức đỏ lên.
– Đương nhiên rồi, – Hắn đáp chắc nịch.
– Vậy nếu như ta không được như huynh nghĩ thì sao? Nếu sau này huynh thấy ta thay đổi thì sao? Nếu như ta lừa huynh thì sao?
Ngụy Vũ Sơn nghiêm túc nhìn nàng, hai mắt của hắn sáng rực như sao.
– Vậy ta cũng lừa nàng một lần, như vậy chúng ta đã hòa nhau rồi.
.
.
.
Lúc mọi người đi rước đèn, Lăng Ba trèo lên tường thành tìm Bùi Chiếu.
Vẻ giận dữ của Bùi tướng quân rất rõ ràng. Chàng không cười, không kể chuyện hài, cũng mặc kệ bộ áo bằng gấm hoa quý giá. Chàng chỉ lạnh lùng dựa vào thành tường, nhìn Lăng Ba đang đến gần.
Lăng Ba cũng tự thấy buồn cười, mới dỗ dành được bao lâu mà đã chọc giận chàng rồi. Cô thì chẳng sao, chỉ sợ Liễu Nhi sẽ lén chê cười thôi.
Cho nên Lăng Ba dặn:
– Liễu Nhi, em ra đằng kia chờ ta, ta nói chuyện với Bùi tướng quân một lát.
– Ta chẳng có gì để nói với Diệp tiểu thư hết. – Bùi Chiếu lạnh nhạt nói.
– Là ta có lời muốn nói với huynh, được chưa?
Sau khi làm việc xấu là lúc tính tình của Lăng Ba dễ chịu nhất. Cô xách đèn đến gần Bùi Chiếu, chưa vội đi thẳng vào vấn đề mà hỏi:
– Đèn của huynh đâu?
– Vứt rồi.
Lăng Ba mỉm cười.
– Giận thật đấy à?
Bùi Chiếu hiển nhiên rất quen với cảnh này, nên lại càng giận.
Lăng Ba cười, dùng tay cầm đèn lồng chọc nhẹ lên tay chàng, nói:
– Đừng giận, chỉ là trêu huynh và Thanh Lan một chút thôi mà. Ta cũng đâu còn cách nào khác, bên cạnh ta không có người dùng được, đương nhiên đành nhờ vào huynh. Chủ yếu chỉ để chọc tức Thôi Cảnh Dục thôi, huynh là người của ta, đương nhiên phải giúp ta chứ…
– Chẳng phải bên cạnh còn có Thẩm Bích Vi sao? – Bùi Chiếu hậm hực hỏi.
– Hôm nay cô ấy không mặc đồ nam, vả lại Thôi Cảnh Dục cũng nhận ra cô ấy mà, – Lăng Ba thấy chàng khó dỗ, bèn học theo điệu bộ thường ngày của chàng, bắt đầu xuống nước nịnh nọt, – Tất nhiên do điều kiện của Bùi tướng quân tốt, dung mạo đẹp đẽ, biết cưỡi ngựa bắn cung, dẫn binh đánh trận. Lần trước dưới vọng lâu, huynh bắn ba mũi tên thắng được Thôi Cảnh Dục, cả kinh thành ai mà không biết. Bây giờ Thôi Cảnh Dục như mặt trời ban trưa, chỉ có huynh hơn được hắn, không dùng huynh thì dùng ai?
Bùi Chiếu vẫn ngẩng cao đầu, nhưng vẻ mặt đã hòa hoãn hơn.
– Chỉ vậy thôi à? Còn gì nữa không?
– Bùi tướng quân có vóc dáng trời sinh, xiêm y này vốn may cho huynh mặc mà, tuyệt đối không phải vì tính toán huynh đâu. Ta chỉ là nhanh trí, thấy Bùi tướng quân mặc bộ này đẹp, mới không nhịn được lấy ra để chọc tức Thôi Cảnh Dục.
Bùi Chiếu nhíu mày.
– Vậy tiểu thư “dạ” một tiếng đi, ta sẽ tha thứ cho tiểu thư.
Lăng Ba lập tức nghiến răng cười.
– Huynh giỏi nhỉ! – Cô nhéo Bùi Chiếu một cái, – Bản tiểu thư chiều quá nên huynh hư phải không! Chỉ là trêu chọc huynh một chút thôi, huynh lại dám trèo lên đầu ta ngồi? Còn bắt ta ‘dạ’ với huynh, huynh ‘dạ’ với ta còn chấp nhận được! Mau dạ đi, nếu không ta đánh chết huynh cho coi! Mau lên!
Bùi Chiếu bị cô nhéo thì cười ngặt nghẽo, cố gắng uốn éo để tránh né. Chàng tiện tay bắt lấy cả hai tay của Lăng Ba. Trên tường thành rất tối, nhưng gương mặt của chàng lại mang theo chút ánh sáng nhàn nhạt. Chính vì tối, nên vẻ chân thực ấy càng hiện rõ. Đây là khía cạnh thế gian không nhìn thấy của Bùi Chiếu, chỉ có Lăng Ba thấy được.
Cô bỗng thấy hoảng hốt, nhất là khi Bùi Chiếu ghé sát vào.
Bùi Chiếu sáp lại gần. Sống mũi cao thanh tú, đôi mắt đào hoa phóng to ngay trước mặt, Lăng Ba có thể ngửi thấy mùi cây cỏ trên người chàng.
– Làm gì vậy? – Lăng Ba toát mồ hôi.
Nhưng chàng không làm gì cả, chỉ ‘dạ’ một tiếng bên tai Lăng Ba.
Âm thanh nhẹ nhàng, không giống bầy sói, mà là một con hổ lười biếng. Lúc nói chuyện với chàng, cô có cảm giác như mình là con mồi bị đùa giỡn, muốn chạy cũng không được. Nhưng nếu tức giận, chàng sẽ lại lăn ra đất, phơi bụng ra cho cô xem.
Dù là Lăng Ba nhanh trí mạnh mẽ cũng không phải đối thủ của chàng.
– Vậy mới được chứ.
Lăng Ba mạnh miệng nói rồi lặng lẽ rút tay ra.
Nếu không phải hơi vấp lời, Lăng Ba tự thấy mình vẫn rất uy nghiêm.
Bùi Chiếu chỉ cười, phóng ánh mắt xuống dưới tường thành. Thật ra, Lăng Ba cũng biết con người Bùi Chiếu không vui tính, dưới vẻ ngoài bất cần đời là sóng ngầm cuồn cuộn. Có lẽ cũng vì vậy mà cô mới muốn lột bỏ lớp vỏ của chàng, để chạm vào con người thật của Bùi Chiếu.
– Mọi người cũng chỉ đùa thôi, huynh thật hẹp hòi, – Cô chọc ngón tay lên người Bùi Chiếu, – Gọi huynh đến Tết Nguyên Tiêu vốn cũng để huynh thể hiện. Ta biết huynh không cầu tiến, nhưng xuất hiện cũng tốt chứ sao. Huynh đẹp đẽ thế này lại cứ ru rú ở nhà, không thấy tiếc ư? Hội Nguyên Tiêu hôm nay, các tiểu thư đều ra ngoài, nếu được tiểu thư nhà nào cao trọng, làm rể quý cũng được.
– Tiểu thư tưởng ta là Cao Hoan đấy à? – Bùi Chiếu cười bất đắc dĩ.
– Làm Cao Hoan không tốt ư? – Lăng Ba nửa đùa nửa thật khuyên, – Có quyền lực, mới có thể làm chuyện tốt vì nước vì dân chứ.
– Nếu ta không muốn làm chuyện ích nước lợi dân thì sao? – Bùi Chiếu cười hỏi ngược lại.
– Đừng có lừa ta, trận chiến như sông Minh Sa huynh còn dám đánh, khổ cực như vậy còn chịu được, sao lại không muốn vì dân vì nước chứ? – Lăng Ba đáp, – Ta biết hẳn mọi chuyện có nguyên nhân. Thái bình thịnh thế, cố gắng vươn lên chỉ cần đi đường ngay là đủ. Rõ ràng huynh đi được mà lại không muốn đi, dĩ nhiên là có nguyên nhân.
Cô đã dẫn dắt đến mức này mà chàng vẫn không muốn nói, Lăng Ba cũng hết cách. Hai người chỉ đứng cạnh nhau, nhìn đám đông rộn ràng dưới tường thành.
Thật ra cô và Bùi Chiếu cũng có điểm tương đồng. Dường như họ đều không thuộc về đám đông, chỉ có thể đi lại giữa ranh giới sáng tối nên thường xuyên gặp nhau. Giống như bây giờ, họ đều thấy ánh đèn vạn gia thật tốt, người người vui vẻ, cuộc đời hoàn mỹ. Mọi thứ tốt đẹp, chỉ là họ đã quen đứng trong bóng tối ngắm nhìn mà thôi.
– Bùi Chiếu, – Lăng Ba bỗng gọi.
Chàng im lặng quay sang nhìn cô, nhận ra cô không nhìn mình mà vẫn đang nhìn đám đông bên dưới. Đường nét thanh tú của cô rất dễ tan biến trong màn đêm, nhưng Bùi Chiếu lại nhớ rất rõ từng nốt ruồi trên gương mặt cô.
Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Đánh giá:
Truyện Năm Ấy Không Gả Cho Gió Đông
Story
Chương 67: Nguyên Tiêu
10.0/10 từ 18 lượt.
